Nữ Phụ Ác Độc Cũng Có Phản Diện Yêu (H)
Chương 28: Không Bẩn
Xảo Hùng
14/06/2024
"Ây da." Phương Lê Nhân kinh ngạc vặn vẹo mông, lẩm bẩm: "Bẩn đấy." Hai cánh môi mỏng của anh mím lại từ trên xuống dưới, kiên quyết chạm vào toàn bộ hoa khẩu, nhướng mi nói: "Không bẩn."
Hơi thở lúc nói chuyện phả vào môi âm hộ đã dính đầy dâm thủy và nước bọt, vừa mát lạnh vừa khó chịu, nhưng anh nhanh chóng vùi đầu xuống, hơi nóng ẩm ướt bao phủ khu vực đó.
Lục Phù đang nghiêm túc khẩu giao cho cô, dùng môi và lưỡi trêu chọc những điểm nhạy cảm nơi đó.
Trong thời gian dài, Phương Lê Nhân chỉ cảm thấy ẩm ướt và ngứa ngáy, thỉnh thoảng bị chóp mũi cao thẳng của anh chạm vào làm giật mình. Toàn bộ suy nghĩ của cô đã được sử dụng để tưởng tượng biểu cảm trên khuôn mặt đẹp trai gợi cảm và hoang dã khi tiếp xúc gần với vùng kín của cô, vậy nên cô càng căng thẳng thì nơi đó càng co rút.
Cho đến khi Lục Phù bực bội túm lấy mông cô để “thả lỏng”, sau đó mới cầm hai cánh hoa môi xòe ra như quả dưa hấu, để lộ một khe nhỏ màu đỏ sẫm ở giữa, anh dùng đầu lưỡi chạm vào, một đường liếm đến cùng.
Động tác sắc tình này được thực hiện nhanh chóng, mạnh mẽ và đều đặn, giống như con dao dùng để mổ bụng cá, khi nó dừng lại, một đoạn dài của đầu lưỡi xuyên vào và ở lại bên trong, bị vách thịt hai bên quấn lấy và hút chặt.
Sau đó anh nhanh chóng thọc đầu lưỡi vào trong nhiều lần.
Động thái này đến quá đột ngột, nằm ngoài dự liệu của Phương Lê Nhân. Sau khi phản ứng lại, môi trường xung quanh đột nhiên bị lấy đi khỏi khung cảnh, cô đột nhiên trở nên không trọng lượng trong một không gian đen tối, cảm giác ở phần thân dưới của cô được tăng lên tối đa, thậm chí cô còn có thể nếm được cảm giác thô ráp rất nhỏ trên đầu lưỡi anh.
Hít sâu một hơi, trước mắt lóe lên những ngôi sao trắng, toàn thân Phương Lê Nhân không ngừng run rẩy, cơ bắp hai bên cánh hoa môi đột nhiên mở ra khép lại một cách điên cuồng, giống như một con cá mắc cạn trên bờ đang thổi bong bóng.
"A... Ưm..." Thân trên của cô run lên, không phải vì lạnh hay sợ hãi mà vì hưng phấn quá mức sau khi có dòng điện nhất thời chạy qua cơ thể. Loại hưng phấn này không liên quan gì đến cảm xúc, nhưng nó có thể đưa cảm xúc lên một tầm cao mới.
Tim đập kịch liệt, hai đầu vú như bị treo lên, cảm giác trống rỗng tê dại. Cảm giác tê rần này từng chút từng chút lan đến trên da đầu.
Đây là lần đầu tiên cô trải qua cảm giác cơ thể mất kiểm soát như vậy, hoa huyệt co giật không cách nào dừng lại, thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng "rắc rắc" do màng nước hình thành và phá vỡ.
Cảm giác xa lạ mang đến sự phấn khích nhưng cũng khiến cô sợ hãi. Phương Lê Nhân muốn cuộn tròn cơ thể lại nên vô thức khép hai chân thon gầy của mình lại, kẹp lấy đầu Lục Phù, muốn dùng mũi anh ấn vào tiểu huyệt, gần như là ngồi lên mặt anh.
Hai mắt Lục Phù tối sầm, dâm thủy bị cưỡng ép hút vào mũi anh. Anh ấn vào phần đùi trong và mạnh mẽ tách chúng ra trước khi Phương Lê Nhân kịp co rút hai bả vai. Có lẽ vì tức giận nên ngón tay cái của anh vặn nhéo trên đùi cô, cắn vào làn da mỏng một cách trừng phạt, dùng răng nghiến chặt hai lần trước khi buông ra, trò đùa dai này cứ thế lặp lại.
Phương Lê Nhân có thể tưởng tượng ra ngày mai thức dậy sẽ dày đặc dấu răng đến mức nào. Nhưng bây giờ cô không thể quan tâm đến điều đó, chỉ nóng lòng muốn ngăn chặn cảm giác xa lạ đang thống trị các giác quan của cô.
“Huhu!” Cô thử kẹp chặt xương chậu của mình nhưng vô ích. Cuối cùng, đành phải duỗi tay ra giữa hai chân, cố gắng dùng lòng bàn tay ấn vào huyệt khẩu, dùng phương pháp đơn giản nhất để nó đừng run nữa! Kết quả chạm phải dòng xuân thủy đang chảy róc rách, từng dòng từng dòng tuôn ra ngoài, mãnh liệt đến mức chính cô cũng phải kinh ngạc.
Lục Phù cười nhạo bộ não đơn giản của cô: “Sao có thể ngăn cản như thế được?” Anh kéo tay cô ra, bờ môi chạm vào nơi đó nuốt hai ngụm, sau đó đứng dậy đè lên người cô. “Kẹp chân lại.” Anh ở bên tai cô chỉ huy, nghe có vẻ đáng tin cậy.
Phương Lê Nhân mở mí mắt đang nhắm chặt ra và nhìn khuôn mặt gần trong tầm tay của anh qua bóng tối mờ ảo. So với những đường nét mơ hồ khác, vệt nước lấp lánh ở khóe môi kia thật bắt mắt.
Hơi thở lúc nói chuyện phả vào môi âm hộ đã dính đầy dâm thủy và nước bọt, vừa mát lạnh vừa khó chịu, nhưng anh nhanh chóng vùi đầu xuống, hơi nóng ẩm ướt bao phủ khu vực đó.
Lục Phù đang nghiêm túc khẩu giao cho cô, dùng môi và lưỡi trêu chọc những điểm nhạy cảm nơi đó.
Trong thời gian dài, Phương Lê Nhân chỉ cảm thấy ẩm ướt và ngứa ngáy, thỉnh thoảng bị chóp mũi cao thẳng của anh chạm vào làm giật mình. Toàn bộ suy nghĩ của cô đã được sử dụng để tưởng tượng biểu cảm trên khuôn mặt đẹp trai gợi cảm và hoang dã khi tiếp xúc gần với vùng kín của cô, vậy nên cô càng căng thẳng thì nơi đó càng co rút.
Cho đến khi Lục Phù bực bội túm lấy mông cô để “thả lỏng”, sau đó mới cầm hai cánh hoa môi xòe ra như quả dưa hấu, để lộ một khe nhỏ màu đỏ sẫm ở giữa, anh dùng đầu lưỡi chạm vào, một đường liếm đến cùng.
Động tác sắc tình này được thực hiện nhanh chóng, mạnh mẽ và đều đặn, giống như con dao dùng để mổ bụng cá, khi nó dừng lại, một đoạn dài của đầu lưỡi xuyên vào và ở lại bên trong, bị vách thịt hai bên quấn lấy và hút chặt.
Sau đó anh nhanh chóng thọc đầu lưỡi vào trong nhiều lần.
Động thái này đến quá đột ngột, nằm ngoài dự liệu của Phương Lê Nhân. Sau khi phản ứng lại, môi trường xung quanh đột nhiên bị lấy đi khỏi khung cảnh, cô đột nhiên trở nên không trọng lượng trong một không gian đen tối, cảm giác ở phần thân dưới của cô được tăng lên tối đa, thậm chí cô còn có thể nếm được cảm giác thô ráp rất nhỏ trên đầu lưỡi anh.
Hít sâu một hơi, trước mắt lóe lên những ngôi sao trắng, toàn thân Phương Lê Nhân không ngừng run rẩy, cơ bắp hai bên cánh hoa môi đột nhiên mở ra khép lại một cách điên cuồng, giống như một con cá mắc cạn trên bờ đang thổi bong bóng.
"A... Ưm..." Thân trên của cô run lên, không phải vì lạnh hay sợ hãi mà vì hưng phấn quá mức sau khi có dòng điện nhất thời chạy qua cơ thể. Loại hưng phấn này không liên quan gì đến cảm xúc, nhưng nó có thể đưa cảm xúc lên một tầm cao mới.
Tim đập kịch liệt, hai đầu vú như bị treo lên, cảm giác trống rỗng tê dại. Cảm giác tê rần này từng chút từng chút lan đến trên da đầu.
Đây là lần đầu tiên cô trải qua cảm giác cơ thể mất kiểm soát như vậy, hoa huyệt co giật không cách nào dừng lại, thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng "rắc rắc" do màng nước hình thành và phá vỡ.
Cảm giác xa lạ mang đến sự phấn khích nhưng cũng khiến cô sợ hãi. Phương Lê Nhân muốn cuộn tròn cơ thể lại nên vô thức khép hai chân thon gầy của mình lại, kẹp lấy đầu Lục Phù, muốn dùng mũi anh ấn vào tiểu huyệt, gần như là ngồi lên mặt anh.
Hai mắt Lục Phù tối sầm, dâm thủy bị cưỡng ép hút vào mũi anh. Anh ấn vào phần đùi trong và mạnh mẽ tách chúng ra trước khi Phương Lê Nhân kịp co rút hai bả vai. Có lẽ vì tức giận nên ngón tay cái của anh vặn nhéo trên đùi cô, cắn vào làn da mỏng một cách trừng phạt, dùng răng nghiến chặt hai lần trước khi buông ra, trò đùa dai này cứ thế lặp lại.
Phương Lê Nhân có thể tưởng tượng ra ngày mai thức dậy sẽ dày đặc dấu răng đến mức nào. Nhưng bây giờ cô không thể quan tâm đến điều đó, chỉ nóng lòng muốn ngăn chặn cảm giác xa lạ đang thống trị các giác quan của cô.
“Huhu!” Cô thử kẹp chặt xương chậu của mình nhưng vô ích. Cuối cùng, đành phải duỗi tay ra giữa hai chân, cố gắng dùng lòng bàn tay ấn vào huyệt khẩu, dùng phương pháp đơn giản nhất để nó đừng run nữa! Kết quả chạm phải dòng xuân thủy đang chảy róc rách, từng dòng từng dòng tuôn ra ngoài, mãnh liệt đến mức chính cô cũng phải kinh ngạc.
Lục Phù cười nhạo bộ não đơn giản của cô: “Sao có thể ngăn cản như thế được?” Anh kéo tay cô ra, bờ môi chạm vào nơi đó nuốt hai ngụm, sau đó đứng dậy đè lên người cô. “Kẹp chân lại.” Anh ở bên tai cô chỉ huy, nghe có vẻ đáng tin cậy.
Phương Lê Nhân mở mí mắt đang nhắm chặt ra và nhìn khuôn mặt gần trong tầm tay của anh qua bóng tối mờ ảo. So với những đường nét mơ hồ khác, vệt nước lấp lánh ở khóe môi kia thật bắt mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.