Nữ Phụ Ác Độc Cũng Có Phản Diện Yêu (H)
Chương 18: Vai Diễn Nữ Phụ Độc Ác Thật Mệt Mỏi
Xảo Hùng
14/06/2024
"Cô không sao chứ? Có bị bỏng chỗ nào không?" Nhìn vẻ mặt lo lắng dưới đôi lông mày cau có của người đàn ông trước mặt, Phương Lê Nhân bất tri bất giác òa lên khóc.
Chỉ thiếu đúng một giây nữa, nếu người đàn ông này không kịp nhanh nhẹn ôm cô trốn dưới gầm bàn bếp, nói không chừng cô đã bị nước súp nóng bắn tung tóe biến thành heo sữa quay rồi. Vì nhiệt độ không đều nên chú heo sữa này có thể chỗ hồng chỗ trắng.
Thật sự là — quá khủng khiếp! Huhuhuhu! “Này, đừng khóc nữa.” Lục Phù đau đầu nhìn cô càng khóc càng lớn, không biết cách nào ngăn lại.
Làm sao có thể không khóc được chứ? Đây là nguy cơ lớn nhất mà cô từng gặp phải trong vai diễn làm nữ phụ ác độc. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ có thời khắc nguy hiểm như vậy. Nửa đời sau của cô, với sự tự do trước mắt, thiếu chút nữa bị hủy hoại!
Tất cả những bất bình mà cô gặp phải sau khi xuyên sách đều bộc phát vào lúc này, cảm giác tủi thân đang ngấm sâu bên trong cô, cho đến khi một đôi môi mang hương rượu vang đỏ hôn xuống ngắt lời cô.
Phương Lê Nhân: "..."
Lục Phù thấy cô ngừng khóc, cảm thấy chiêu này thật sự hiệu quả.
Phương Lê Nhân đẩy anh ra, "Phẹt phẹt phẹt" nhổ nước bọt của anh ra khỏi miệng mình, hai mắt đỏ hồng như mắt thỏ trừng lớn nhìn anh và nói: "Anh đang làm gì vậy? Đừng nhân cơ hội lợi dụng tôi nữa!"
Một tiếng thở nhỏ phát ra từ bầu không khí mỏng manh. Hóa ra cửa phòng kho là do cậu bé từ bên trong mở ra, cái đầu nhỏ thò ra ngoài, vừa rồi cậu nhóc đã nhìn thấy cảnh tượng bọn họ hôn nhau.
Phương Lê Nhân vừa nhìn thấy cậu nhóc liền tức giận: "Em là con cái nhà ai mà nghịch ngợm vậy? Tại sao lại xuất hiện ở đây?"
Thằng bé chỉ nhìn Lục Phù, thận trọng hỏi: “Có phải em làm phiền đến anh chị không?” Sau đó vẻ mặt chân thành nói: “Em sai rồi!” Lục Phù không hề động lòng, cậu nhóc tiếp tục giả vờ đáng thương nói: “Nhị ca, vai của em ngã đau quá!”
Lục Phù yên lặng xem cậu nhóc diễn kịch, cậu nhóc chạy tới ôm lấy eo Phương Lê Nhân, lắc lắc nịnh nọt: "Chị ơi đừng khóc, chị xinh đẹp như một nàng tiên nhỏ, cứ khóc như thế đến cả ông trời cũng đau lòng lắm đấy!"
Phương Lê Nhân chớp mắt, được tên nhóc dẻo miệng này dỗ dành buộc phải kìm lại rất nhiều nước mắt.
Lục Phù cuối cùng cũng nở nụ cười, tràn đầy khoan dung: “Em tự giác đi tìm Trần Hổ Nam, bảo cậu ấy nhốt em vào một căn phòng nhỏ tối tăm, không cho em một hạt cơm hay một giọt nước nào. Trước khi anh trở lại, em sẽ không được thả ra.” Cậu bé thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chạy ra ngoài và biến mất không thấy tăm hơi.
Nhìn lại, Phương Lê Nhân trước mặt vẫn còn lo sợ về hậu quả của thảm họa vừa rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn thường ngày tràn đầy năng lượng hiện tại trông ngơ ngác vô hồn. Anh thở dài trong lòng, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của cô: “Có đói bụng không?”
Không hỏi thì không sao, vừa hỏi đến bụng cô liền réo lên.
Từ sáng sớm ra khỏi nhà đến bây giờ cô chưa ăn một miếng nào, còn trải qua việc canh me trong bụi cỏ, núp trong khung sắt, trốn trong nhà vệ sinh nam, hoảng loạn do nồi áp suất nổ tung... Trên người lấm lem các loại vết bẩn tro bụi cây cỏ, trông vừa đáng thương vừa buồn cười.
Lục Phù thần kỳ lấy ra một hộp gỗ nhỏ đựng hai chiếc bánh ngọt tinh xảo. Phương Lê Nhân ngửi ngửi rồi nhận lấy, từng ngụm từng ngụm nhét hết vào miệng, đến mức phát âm không rõ ràng: “Anh lấy ở đâu ra vậy?”
“Trộm.” Anh nói cho có lệ. Phương Lê Nhân trợn mắt nhìn anh, lẩm bẩm: "Có trộm hai cái nữa cũng không đủ tôi nhét kẽ răng." Vẻ mặt Lục Phù kinh ngạc, không khỏi mỉm cười, đề nghị: "Nghe nói gần đây trong hội quán có suối nước nóng không tệ, có thể ngâm mình trong suối nước nóng và ăn buffet, hay là tôi mời cô đến đó thư giãn nhé?”
Không cần phải nói, lời đề nghị này đã chạm đến trái tim của Phương Lê Nhân. Bây giờ cô thực sự có mong muốn đặt mọi thứ sang một bên và chuyên tâm thư giãn. Cô thực sự mệt mỏi vì phải nỗ lực để đóng vai nữ phụ độc ác trong một thời gian dài.
Dù cảm động nhưng cô cũng do dự. Đặc biệt là cô và người đàn ông này chỉ gặp nhau tổng cộng có hai lần, mối quan hệ có là gì đâu? Nếu cùng nhau đến một nơi giống như suối nước nóng trong hội quán thì có hơi...
Lục Phù nhìn thấu tâm tư của cô, nhướng mày lấy xuống một vỏ khoai tây bị luồng khí nổ bắn trúng vào tóc cô, cong môi cười nói: “Mối quan hệ nguy hiểm có nhau, còn chưa đủ sao?"
Phương Lê Nhân nhìn vào đôi mắt sâu thẳm quyến rũ của anh, ma xui quỷ khiến mà gật đầu.
Chỉ thiếu đúng một giây nữa, nếu người đàn ông này không kịp nhanh nhẹn ôm cô trốn dưới gầm bàn bếp, nói không chừng cô đã bị nước súp nóng bắn tung tóe biến thành heo sữa quay rồi. Vì nhiệt độ không đều nên chú heo sữa này có thể chỗ hồng chỗ trắng.
Thật sự là — quá khủng khiếp! Huhuhuhu! “Này, đừng khóc nữa.” Lục Phù đau đầu nhìn cô càng khóc càng lớn, không biết cách nào ngăn lại.
Làm sao có thể không khóc được chứ? Đây là nguy cơ lớn nhất mà cô từng gặp phải trong vai diễn làm nữ phụ ác độc. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ có thời khắc nguy hiểm như vậy. Nửa đời sau của cô, với sự tự do trước mắt, thiếu chút nữa bị hủy hoại!
Tất cả những bất bình mà cô gặp phải sau khi xuyên sách đều bộc phát vào lúc này, cảm giác tủi thân đang ngấm sâu bên trong cô, cho đến khi một đôi môi mang hương rượu vang đỏ hôn xuống ngắt lời cô.
Phương Lê Nhân: "..."
Lục Phù thấy cô ngừng khóc, cảm thấy chiêu này thật sự hiệu quả.
Phương Lê Nhân đẩy anh ra, "Phẹt phẹt phẹt" nhổ nước bọt của anh ra khỏi miệng mình, hai mắt đỏ hồng như mắt thỏ trừng lớn nhìn anh và nói: "Anh đang làm gì vậy? Đừng nhân cơ hội lợi dụng tôi nữa!"
Một tiếng thở nhỏ phát ra từ bầu không khí mỏng manh. Hóa ra cửa phòng kho là do cậu bé từ bên trong mở ra, cái đầu nhỏ thò ra ngoài, vừa rồi cậu nhóc đã nhìn thấy cảnh tượng bọn họ hôn nhau.
Phương Lê Nhân vừa nhìn thấy cậu nhóc liền tức giận: "Em là con cái nhà ai mà nghịch ngợm vậy? Tại sao lại xuất hiện ở đây?"
Thằng bé chỉ nhìn Lục Phù, thận trọng hỏi: “Có phải em làm phiền đến anh chị không?” Sau đó vẻ mặt chân thành nói: “Em sai rồi!” Lục Phù không hề động lòng, cậu nhóc tiếp tục giả vờ đáng thương nói: “Nhị ca, vai của em ngã đau quá!”
Lục Phù yên lặng xem cậu nhóc diễn kịch, cậu nhóc chạy tới ôm lấy eo Phương Lê Nhân, lắc lắc nịnh nọt: "Chị ơi đừng khóc, chị xinh đẹp như một nàng tiên nhỏ, cứ khóc như thế đến cả ông trời cũng đau lòng lắm đấy!"
Phương Lê Nhân chớp mắt, được tên nhóc dẻo miệng này dỗ dành buộc phải kìm lại rất nhiều nước mắt.
Lục Phù cuối cùng cũng nở nụ cười, tràn đầy khoan dung: “Em tự giác đi tìm Trần Hổ Nam, bảo cậu ấy nhốt em vào một căn phòng nhỏ tối tăm, không cho em một hạt cơm hay một giọt nước nào. Trước khi anh trở lại, em sẽ không được thả ra.” Cậu bé thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chạy ra ngoài và biến mất không thấy tăm hơi.
Nhìn lại, Phương Lê Nhân trước mặt vẫn còn lo sợ về hậu quả của thảm họa vừa rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn thường ngày tràn đầy năng lượng hiện tại trông ngơ ngác vô hồn. Anh thở dài trong lòng, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của cô: “Có đói bụng không?”
Không hỏi thì không sao, vừa hỏi đến bụng cô liền réo lên.
Từ sáng sớm ra khỏi nhà đến bây giờ cô chưa ăn một miếng nào, còn trải qua việc canh me trong bụi cỏ, núp trong khung sắt, trốn trong nhà vệ sinh nam, hoảng loạn do nồi áp suất nổ tung... Trên người lấm lem các loại vết bẩn tro bụi cây cỏ, trông vừa đáng thương vừa buồn cười.
Lục Phù thần kỳ lấy ra một hộp gỗ nhỏ đựng hai chiếc bánh ngọt tinh xảo. Phương Lê Nhân ngửi ngửi rồi nhận lấy, từng ngụm từng ngụm nhét hết vào miệng, đến mức phát âm không rõ ràng: “Anh lấy ở đâu ra vậy?”
“Trộm.” Anh nói cho có lệ. Phương Lê Nhân trợn mắt nhìn anh, lẩm bẩm: "Có trộm hai cái nữa cũng không đủ tôi nhét kẽ răng." Vẻ mặt Lục Phù kinh ngạc, không khỏi mỉm cười, đề nghị: "Nghe nói gần đây trong hội quán có suối nước nóng không tệ, có thể ngâm mình trong suối nước nóng và ăn buffet, hay là tôi mời cô đến đó thư giãn nhé?”
Không cần phải nói, lời đề nghị này đã chạm đến trái tim của Phương Lê Nhân. Bây giờ cô thực sự có mong muốn đặt mọi thứ sang một bên và chuyên tâm thư giãn. Cô thực sự mệt mỏi vì phải nỗ lực để đóng vai nữ phụ độc ác trong một thời gian dài.
Dù cảm động nhưng cô cũng do dự. Đặc biệt là cô và người đàn ông này chỉ gặp nhau tổng cộng có hai lần, mối quan hệ có là gì đâu? Nếu cùng nhau đến một nơi giống như suối nước nóng trong hội quán thì có hơi...
Lục Phù nhìn thấu tâm tư của cô, nhướng mày lấy xuống một vỏ khoai tây bị luồng khí nổ bắn trúng vào tóc cô, cong môi cười nói: “Mối quan hệ nguy hiểm có nhau, còn chưa đủ sao?"
Phương Lê Nhân nhìn vào đôi mắt sâu thẳm quyến rũ của anh, ma xui quỷ khiến mà gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.