Nữ Phụ Ác Độc Cũng Có Phản Diện Yêu (H)
Chương 17: Nổ
Xảo Hùng
14/06/2024
Lục Phù sờ mũi, hỏi: "Tôi có thể chụp cô với người khác trong một bức ảnh được không?" Dương Mộ Vân sửng sốt, không hiểu sao anh lại nảy ra yêu cầu như vậy, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ đáp: "Tất nhiên là không thành vấn đề."
“Chụp với ai?” Cô ấy hỏi. "Với ai cũng được." Lục Phù dứt khoát mời Trần Hổ Nam tới đứng cạnh Dương Mộ Vân. Anh lùi lại hai bước giơ điện thoại lên, nhìn vào hình ảnh trên màn hình và ra lệnh: "Bầu không khí phải ấm áp một chút, tư thế phải thân mật một chút. Tạo dáng tự nhiên hơn đi, không cần nhìn vào camera."
Trần Hổ Nam cứng đờ không biết nên để tay chân thế nào cho đúng, sau khi nhận được ánh mắt cảnh cáo từ Lục Phù, lúc này mới bất đắc dĩ buông tay ra. "Được rồi, cảm ơn." Liên tiếp chụp vài tấm ảnh, Lục Phù hài lòng đi ra khỏi phòng tiệc, để lại phía sau một căn phòng đầy người với vẻ mặt ngơ ngác.
Về phần Phương Lê Nhân, sau khi ra khỏi phòng vệ sinh nam được vài bước, cô bị lạc đường. Loanh quanh hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng tìm được căn bếp nhỏ màu trắng bạc lúc trước.
Trước khi các cô gái giúp việc quay trở lại, một cậu bé chạy vào trong bếp, ngồi xổm cạnh cái nồi áp suất to nóng ở giữa, hào hứng vặn van gas.
Đầu tiên, vặn nó sang trái, một luồng khí "phụt" một phát vọt ra từ miệng ống, dưới đáy nồi xuất hiện một đóa hoa lửa màu xanh tím, kêu tanh tách và nổ tung như pháo hoa, tiếp đó lại từ từ xoay sang phải, đóa hoa lửa đang nở rộ không ngừng thu nhỏ lại cho đến khi tắt ngúm.
Toàn bộ quá trình thực sự mới lạ và đẹp mắt, cậu bé chơi đùa rất vui vẻ, Phương Lê Nhân sợ đến mức khóe mắt mở to như muốn nứt ra: "Em đang làm gì vậy!" Đứa trẻ giật mình, vặn van khí trong tay đến nấc cuối cùng.
Không biết cậu nhóc đã chơi bao lâu, bởi vì nhiệt độ không đồng đều, lúc nóng lúc lạnh, chiếc nồi áp suất lớn phát ra tiếng “Ùng ục”, thân nồi va đập lắc lư, hơi nước trắng xóa từ mép nồi trào ra. Hơn nữa, nó đột nhiên nóng lên, trông rất khủng khiếp, như thể giây tiếp theo sẽ phát nổ và phun trào.
Không kịp suy nghĩ, Phương Lê Nhân lao về phía cậu bé: "Nguy hiểm, mau đến đây!" Cô không biết lấy sức lực từ đâu, kẹp một đứa trẻ nặng mấy chục cân dưới nách rồi bỏ chạy.
(một cân bên Trung = nửa kg bên Việt Nam)
Cái nồi phía sau trông giống như một đoàn tàu lửa kiểu cũ đang tiến vào sân ga, tiếng nước sôi xèo xèo kéo theo hai tiếng "phụt phụt" rất lớn, giống như một con bò đực giận dữ, thở kịch liệt bằng mũi.
Trong đầu Phương Lê Nhân chưa bao giờ có sự hiểu biết rõ ràng như vậy: Nồi áp suất sắp nổ!
Da đầu của cô cũng sắp nổ tung luôn rồi! Cánh cửa quá xa, cô không kịp chạy ra ngoài, trong chớp nhoáng, ánh mắt cô nhanh chóng tìm chỗ trốn trong bếp. Sự bùng nổ của bản năng nhân vật thực sự khiến cô phát hiện ra một phòng kho nhỏ ở phía trên bên phải.
Phòng kho dùng để làm lạnh thực phẩm có cửa sắt dày và nặng, ước tính có thể chịu được hầu hết tổn thương do cháy nổ gây ra.
Phương Lê Nhân dùng hết sức bình sinh để bỏ chạy. Phía sau vang lên một tiếng “Xèo” rất lớn, một bên nắp nồi bị nhấc lên, nước súp bên trong tạo thành một chùm phun ra ngoài giống như cảnh quan đài phun nước trong công viên.
Cô không dám quay đầu lại nhìn, trên trán ghi rõ bốn chữ to: Toang rồi, toang rồi! Nhìn phòng kho còn cách đó không xa, cô vô thức ném cậu bé trong lòng mình vào giữa phòng kho như bao cát.
Sau đó cô bật người nhảy lên, ném mình vào cánh cửa sắt nặng nề, dùng trọng lượng cơ thể đóng cửa lại.
“Đùng!” Một tiếng nổ vang lên như bom rơi xuống đất. Nồi áp suất cuối cùng cũng nổ tung. Phương Lê Nhâ sợ hãi nhắm mắt lại, thậm chí không dám tưởng tượng nếu súp bắn vào da mình sẽ đau đớn đến thế nào.
"Lại đây!"
Bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc, cô bị kéo vào một cái ôm rộng lớn, cơ thể sợ hãi bị bế lên, di chuyển đến hướng khác, cuối cùng rơi vào một nguồn nhiệt mềm mại. Sau một tràng âm thanh vang lên, cô run rẩy mở mắt ra.
“Chụp với ai?” Cô ấy hỏi. "Với ai cũng được." Lục Phù dứt khoát mời Trần Hổ Nam tới đứng cạnh Dương Mộ Vân. Anh lùi lại hai bước giơ điện thoại lên, nhìn vào hình ảnh trên màn hình và ra lệnh: "Bầu không khí phải ấm áp một chút, tư thế phải thân mật một chút. Tạo dáng tự nhiên hơn đi, không cần nhìn vào camera."
Trần Hổ Nam cứng đờ không biết nên để tay chân thế nào cho đúng, sau khi nhận được ánh mắt cảnh cáo từ Lục Phù, lúc này mới bất đắc dĩ buông tay ra. "Được rồi, cảm ơn." Liên tiếp chụp vài tấm ảnh, Lục Phù hài lòng đi ra khỏi phòng tiệc, để lại phía sau một căn phòng đầy người với vẻ mặt ngơ ngác.
Về phần Phương Lê Nhân, sau khi ra khỏi phòng vệ sinh nam được vài bước, cô bị lạc đường. Loanh quanh hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng tìm được căn bếp nhỏ màu trắng bạc lúc trước.
Trước khi các cô gái giúp việc quay trở lại, một cậu bé chạy vào trong bếp, ngồi xổm cạnh cái nồi áp suất to nóng ở giữa, hào hứng vặn van gas.
Đầu tiên, vặn nó sang trái, một luồng khí "phụt" một phát vọt ra từ miệng ống, dưới đáy nồi xuất hiện một đóa hoa lửa màu xanh tím, kêu tanh tách và nổ tung như pháo hoa, tiếp đó lại từ từ xoay sang phải, đóa hoa lửa đang nở rộ không ngừng thu nhỏ lại cho đến khi tắt ngúm.
Toàn bộ quá trình thực sự mới lạ và đẹp mắt, cậu bé chơi đùa rất vui vẻ, Phương Lê Nhân sợ đến mức khóe mắt mở to như muốn nứt ra: "Em đang làm gì vậy!" Đứa trẻ giật mình, vặn van khí trong tay đến nấc cuối cùng.
Không biết cậu nhóc đã chơi bao lâu, bởi vì nhiệt độ không đồng đều, lúc nóng lúc lạnh, chiếc nồi áp suất lớn phát ra tiếng “Ùng ục”, thân nồi va đập lắc lư, hơi nước trắng xóa từ mép nồi trào ra. Hơn nữa, nó đột nhiên nóng lên, trông rất khủng khiếp, như thể giây tiếp theo sẽ phát nổ và phun trào.
Không kịp suy nghĩ, Phương Lê Nhân lao về phía cậu bé: "Nguy hiểm, mau đến đây!" Cô không biết lấy sức lực từ đâu, kẹp một đứa trẻ nặng mấy chục cân dưới nách rồi bỏ chạy.
(một cân bên Trung = nửa kg bên Việt Nam)
Cái nồi phía sau trông giống như một đoàn tàu lửa kiểu cũ đang tiến vào sân ga, tiếng nước sôi xèo xèo kéo theo hai tiếng "phụt phụt" rất lớn, giống như một con bò đực giận dữ, thở kịch liệt bằng mũi.
Trong đầu Phương Lê Nhân chưa bao giờ có sự hiểu biết rõ ràng như vậy: Nồi áp suất sắp nổ!
Da đầu của cô cũng sắp nổ tung luôn rồi! Cánh cửa quá xa, cô không kịp chạy ra ngoài, trong chớp nhoáng, ánh mắt cô nhanh chóng tìm chỗ trốn trong bếp. Sự bùng nổ của bản năng nhân vật thực sự khiến cô phát hiện ra một phòng kho nhỏ ở phía trên bên phải.
Phòng kho dùng để làm lạnh thực phẩm có cửa sắt dày và nặng, ước tính có thể chịu được hầu hết tổn thương do cháy nổ gây ra.
Phương Lê Nhân dùng hết sức bình sinh để bỏ chạy. Phía sau vang lên một tiếng “Xèo” rất lớn, một bên nắp nồi bị nhấc lên, nước súp bên trong tạo thành một chùm phun ra ngoài giống như cảnh quan đài phun nước trong công viên.
Cô không dám quay đầu lại nhìn, trên trán ghi rõ bốn chữ to: Toang rồi, toang rồi! Nhìn phòng kho còn cách đó không xa, cô vô thức ném cậu bé trong lòng mình vào giữa phòng kho như bao cát.
Sau đó cô bật người nhảy lên, ném mình vào cánh cửa sắt nặng nề, dùng trọng lượng cơ thể đóng cửa lại.
“Đùng!” Một tiếng nổ vang lên như bom rơi xuống đất. Nồi áp suất cuối cùng cũng nổ tung. Phương Lê Nhâ sợ hãi nhắm mắt lại, thậm chí không dám tưởng tượng nếu súp bắn vào da mình sẽ đau đớn đến thế nào.
"Lại đây!"
Bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc, cô bị kéo vào một cái ôm rộng lớn, cơ thể sợ hãi bị bế lên, di chuyển đến hướng khác, cuối cùng rơi vào một nguồn nhiệt mềm mại. Sau một tràng âm thanh vang lên, cô run rẩy mở mắt ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.