Nữ Phụ Ác Độc Cũng Có Phản Diện Yêu (H)
Chương 8: Vất Vả Rồi
Xảo Hùng
14/06/2024
Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, nhiệt độ trên mặt Phương Lê Nhân hạ xuống không ít. Cô dứt khoát tắm luôn, dưới làn nước nóng có nhiệt độ vừa phải, đầu óc hỗn loạn của cô dần dần tỉnh táo.
Khi bước ra khỏi nhà vệ sinh thì đã hoàn toàn lấy lại bình tĩnh. Cô là ai chứ, cô chính là người đã quen với sóng to gió lớn, thấy núi Thái Sơn sụp đổ mà mặt không đổi sắc nữ phụ ác độc đó!
Người đàn ông đã thay một bộ quần áo mới, mặc chiếc áo Tshirt dài tay màu đen và quần dài màu nâu nhạt, đút túi đứng trước cửa sổ sát đất, thưởng thức một ly cà phê. Phương Lê Nhân bước tới như không có chuyện gì xảy ra, chào hỏi như thể bị mất trí nhớ: “Anh đang nhìn gì thế?”
“Nhìn đồng nghiệp của cô kìa.” Người đàn ông hất cằm.
Ban đầu Phương Lê Nhân không hiểu ra sao, vừa quay đầu lại bỗng nhìn thấy hai nhân viên mặc đồng phục lao động bên ngoài cửa sổ, treo trên bức tường kính bên ngoài bằng dây an toàn để tiến hành vệ sinh, mới nhớ ra danh tính hiện tại của mình là “em gái vệ sinh lau cửa sổ”.
Hai nhân viên vệ sinh kia phát hiện mình bị người trong phòng nhìn chăm chú, bối rối quay đầu lại, mọi người hai mặt nhìn nhau.
“Lão Vương, lão Triệu, hai người làm việc sớm vậy sao?” Phương Lê Nhân giơ tay lên, vẫy tay chào hỏi một cách thân thiện. Người đàn ông nhìn vẻ mặt càng ngày càng khó hiểu của hai người bên ngoài, đứng sau nhắc nhở: “Không còn sớm nữa, đã mười giờ rưỡi rồi.”
“Mọi người chờ tôi, tôi sẽ trở lại vị trí công tác!” Phương Lê Nhân xoay người, sải bước muốn đi. Người đàn ông chậm rãi đi đến bên cạnh chiếc xe đẩy màu vàng do nhân viên phục vụ đưa tới: “Không muốn ăn sáng trước khi đi sao?”
Phương Lê Nhân vừa nhìn. Khá lắm, thật là phong phú, Trung Tây kết hợp Nam Bắc hỗn tạp, bước chân thoáng cái có chút nhấc không nổi. Tối hôm qua cô bận rộn gây sự, bữa tối cũng không ăn nhiều cho nên bụng đã sớm rỗng tuếch, bây giờ đồ ăn bày ra trước mặt làm bụng cô phát ra một tiếng kêu vui vẻ.
“Vậy cô ăn trước một ít đi, ăn no rồi làm việc.” Thấy cô cố gắng duy trì vai diễn công nhân của mình như vậy, người đàn ông cũng rất phối hợp cong khóe miệng nói: “Vất vả rồi.” Anh ngồi xuống sô pha, vắt chân dài nhìn cô ăn ngấu nghiến.
Phương Lê Nhân ăn rất ngon, động tác nhã nhặn và thoải mái. Sau khi ăn no, cô lại tạm biệt người đàn ông, cảm ơn sự quan tâm che chở của anh vào tối qua, nhất cử nhất động đều lịch sự và cư xử đúng mực, quả thật là một em gái nhà bên khiến người ta yêu thích, chỉ là em gái này quên lau vết kem ở khóe miệng.
Người đàn ông cũng không nhắc nhở gì mà nhìn người ra cửa. Sau đó, một giọng nói sắc bén từ ngoài cửa truyền đến, âm điệu kéo dài đến mức gần như lộ ra vẻ âm dương quái khí, châm chọc khiêu khích hiện rõ mồn một: “Ơ, đây không phải là quản lý Dương sao?”
Ồ, người đàn ông bỗng nhiên vui vẻ, cô nhóc đó thế mà còn có một mặt thế này chưa từng biểu lộ ra.
Phương Lê Nhân vừa ra khỏi cửa đã gặp Dương Mộ Vân.
Vị nữ chính trong sách này đang xoa trán, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên một chút khó chịu sau khi say rượu, bước chân đi trên hành lang lảo đảo bất ổn. Không cẩn thận suýt chút nữa ngã sấp xuống, cố vịn vào tường kêu một tiếng.
Một động tác đơn giản như vậy, kết hợp với thân hình mảnh khảnh và duyên dáng, quả thực chính là phiên bản hiện đại của Tây Thi ôm ngực. Phương Lê Nhân cũng phải thừa nhận, nếu cô là đàn ông, giờ phút này sợ là phải xông lên đỡ cô ấy, tràn ngập thương tiếc hỏi: Tiểu thư, cô không sao chứ?
Khi bước ra khỏi nhà vệ sinh thì đã hoàn toàn lấy lại bình tĩnh. Cô là ai chứ, cô chính là người đã quen với sóng to gió lớn, thấy núi Thái Sơn sụp đổ mà mặt không đổi sắc nữ phụ ác độc đó!
Người đàn ông đã thay một bộ quần áo mới, mặc chiếc áo Tshirt dài tay màu đen và quần dài màu nâu nhạt, đút túi đứng trước cửa sổ sát đất, thưởng thức một ly cà phê. Phương Lê Nhân bước tới như không có chuyện gì xảy ra, chào hỏi như thể bị mất trí nhớ: “Anh đang nhìn gì thế?”
“Nhìn đồng nghiệp của cô kìa.” Người đàn ông hất cằm.
Ban đầu Phương Lê Nhân không hiểu ra sao, vừa quay đầu lại bỗng nhìn thấy hai nhân viên mặc đồng phục lao động bên ngoài cửa sổ, treo trên bức tường kính bên ngoài bằng dây an toàn để tiến hành vệ sinh, mới nhớ ra danh tính hiện tại của mình là “em gái vệ sinh lau cửa sổ”.
Hai nhân viên vệ sinh kia phát hiện mình bị người trong phòng nhìn chăm chú, bối rối quay đầu lại, mọi người hai mặt nhìn nhau.
“Lão Vương, lão Triệu, hai người làm việc sớm vậy sao?” Phương Lê Nhân giơ tay lên, vẫy tay chào hỏi một cách thân thiện. Người đàn ông nhìn vẻ mặt càng ngày càng khó hiểu của hai người bên ngoài, đứng sau nhắc nhở: “Không còn sớm nữa, đã mười giờ rưỡi rồi.”
“Mọi người chờ tôi, tôi sẽ trở lại vị trí công tác!” Phương Lê Nhân xoay người, sải bước muốn đi. Người đàn ông chậm rãi đi đến bên cạnh chiếc xe đẩy màu vàng do nhân viên phục vụ đưa tới: “Không muốn ăn sáng trước khi đi sao?”
Phương Lê Nhân vừa nhìn. Khá lắm, thật là phong phú, Trung Tây kết hợp Nam Bắc hỗn tạp, bước chân thoáng cái có chút nhấc không nổi. Tối hôm qua cô bận rộn gây sự, bữa tối cũng không ăn nhiều cho nên bụng đã sớm rỗng tuếch, bây giờ đồ ăn bày ra trước mặt làm bụng cô phát ra một tiếng kêu vui vẻ.
“Vậy cô ăn trước một ít đi, ăn no rồi làm việc.” Thấy cô cố gắng duy trì vai diễn công nhân của mình như vậy, người đàn ông cũng rất phối hợp cong khóe miệng nói: “Vất vả rồi.” Anh ngồi xuống sô pha, vắt chân dài nhìn cô ăn ngấu nghiến.
Phương Lê Nhân ăn rất ngon, động tác nhã nhặn và thoải mái. Sau khi ăn no, cô lại tạm biệt người đàn ông, cảm ơn sự quan tâm che chở của anh vào tối qua, nhất cử nhất động đều lịch sự và cư xử đúng mực, quả thật là một em gái nhà bên khiến người ta yêu thích, chỉ là em gái này quên lau vết kem ở khóe miệng.
Người đàn ông cũng không nhắc nhở gì mà nhìn người ra cửa. Sau đó, một giọng nói sắc bén từ ngoài cửa truyền đến, âm điệu kéo dài đến mức gần như lộ ra vẻ âm dương quái khí, châm chọc khiêu khích hiện rõ mồn một: “Ơ, đây không phải là quản lý Dương sao?”
Ồ, người đàn ông bỗng nhiên vui vẻ, cô nhóc đó thế mà còn có một mặt thế này chưa từng biểu lộ ra.
Phương Lê Nhân vừa ra khỏi cửa đã gặp Dương Mộ Vân.
Vị nữ chính trong sách này đang xoa trán, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên một chút khó chịu sau khi say rượu, bước chân đi trên hành lang lảo đảo bất ổn. Không cẩn thận suýt chút nữa ngã sấp xuống, cố vịn vào tường kêu một tiếng.
Một động tác đơn giản như vậy, kết hợp với thân hình mảnh khảnh và duyên dáng, quả thực chính là phiên bản hiện đại của Tây Thi ôm ngực. Phương Lê Nhân cũng phải thừa nhận, nếu cô là đàn ông, giờ phút này sợ là phải xông lên đỡ cô ấy, tràn ngập thương tiếc hỏi: Tiểu thư, cô không sao chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.