Chương 7: Ta có gì không dám ?
Huyenmai
31/10/2024
Ngươi ... ! Lý Lan Anh thẹn quá hoá giận, chỉ tay vào định mắng Vĩnh Hi mà bị cô cướp lời trước.
Ta thế nào, vai vế ta cao hơn cô, ta là quận chúa do hoàng thượng thân phong, bắt cô bái kiến ta thì có gì không hợp. Cô không muốn à ? Còn nữa, cô vừa vô lễ với ta, ta nên xử cô thế nào nhỉ ?
Cô nương bên cạnh nhẹ giọng khuyên bảo Lý Lan Anh:
Tiểu thư à, đó là quận chúa, gia thế cũng không dễ đụng vào, đắc tội thì không hay. Bây giờ cách tốt nhất là cô cúi mình xuống, bái kiến một tiếng rồi đi
Nghe nói vậy, Lý Lan Anh cũng không hoảng sợ mà còn giở giọng châm biếm
Ha, quận chúa gia thế cao rộng, cơ mà Minh Vương cũng chẳng để mắt tới, mất mặt lắm đúng không ? Theo đuổi người ta đến nỗi đánh mất cả danh dự và tự trọng của mình còn muốn ta bái kiến. Cô nằm mơ đi.
Du Nguyệt nghe tới đây cũng không nhịn được lớn tiếng quát :
Quận chúa nhà ta mới không thèm để ý đến Minh Vương, cô biết quận chúa vai vế hơn cô còn thất lễ như vậy thì coi chừng đến cả Uy Viễn tướng quân cũng không giúp được cô đâu.
Lý Lan Anh máu nóng lên não chạy tới tát Du Nguyệt rồi quát lớn :
Chỉ là một con chó thấp kém mà dám giọng to giọng nhỏ ở đây với ta. Ta nói sai sao ? Danh dự thì mất trắng, danh tiếng thì ở dưới cái đáy xã hội. Quận chúa nhà ngươi còn dám đứng ở đây ?
Vĩnh Hi nheo mắt lại, thấp giọng uy hiếp cô ta
Ta có gì không dám ? Cô muốn tự tới đây bái kiến hay là ta giúp cô.
Vừa dứt câu, cô cũng tới vả mặt Lý Lan Anh, ép cô ta quỳ xuống. Lý Lan Anh cũng chẳng chịu thua, nhào tới túm tóc, định đánh cô nhưng cô cũng nhẹ nhàng né được, hất chân khiến cô ta ngã nhào xuống đất, thành công trở thành trò cười cho mọi người. Kiếp trước vì để bảo vệ bản thân khỏi nguy hiểm, cô cũng đi học karate, cô là người thừa kế tập đoàn lớn nên có rất nhiều kẻ thù trên thương trường, họ không ngừng dùng nhiều biện pháp, mưu kế bỉ ổi để lật đổ tập đoàn nhà cô, cô đi học võ để bảo vệ bản thân khỏi ám sát. Học võ đúng là hữu ích mà.
Cô đỡ Du Nguyệt dậy rồi cũng đi xem vải, hoàn toàn không quan tâm đến Lý Lan Anh đang đen mặt ở dưới sàn. Cô ta chật vật ngồi dậy, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:
Châu Vĩnh Hi, con tiện nhân đáng chết đợi báo với xông chúa, ta xem ngươi làm sao cười được nữa ....
Tâm trạng của Vĩnh Hi đang tốt đẹp thì giữa đường có Lý Lan Anh xen vào khiến cô cảm thấy khó chịu, cũng không còn tâm trạng dạo phố, Tại sao mỗi lần ra ngoài đều gặp cô ta vậy ? Thật phiền phức.
Lý Lan Anh đem chuyện này bẩm báo với lại Đàm Ngọc công chúa, nàng nghe xong cười
Vĩnh Hi đó trước nay như vậy rồi, tối nay bổn công chúa sẽ cho nàng ta mất hết mặt mũi, trả thù cho muội
Công chúa, người định làm thế nào ? Lý Lan Anh khó hiểu hỏi.
Chẳng phải cô ta yêu sâu đậm đại ca của ta sao, trước tiên để cô ta mất hết mặt mũi trước mặt phụ hoàng, danh tiếng cô ta đã kém, để ta xem cô ta làm sao bước vào hoàng thất. Tỉ thí cầm nghệ với ta, Vĩnh Hi đó thua xa.
Công chúa anh minh
Dứt lời, cả hai cùng cười lớn. Sở dĩ Lý Lan Anh phách lối như vậy cũng vì có ngũ công chúa chống lưng. Ai mà chẳng biết ngũ công chúa là viên ngọc của hoàng hậu. Lý Lan Anh về phủ cũng cảm thấy vui vẻ, sau khi Vĩnh Hi mất hết mặt mũi, nàng ta sẽ lên biểu diễn tài năng của mình, như vậy hoàng thượng, hoàng hậu sẽ chú ý tới nàng ta. Cho nên khi về nhà, nàng đã chuẩn bị những bộ y phục lộng lẫy nhất, những thứ đơn giản đều bị ném sang một bên . Trang điểm thật cầu kì.
Ta thế nào, vai vế ta cao hơn cô, ta là quận chúa do hoàng thượng thân phong, bắt cô bái kiến ta thì có gì không hợp. Cô không muốn à ? Còn nữa, cô vừa vô lễ với ta, ta nên xử cô thế nào nhỉ ?
Cô nương bên cạnh nhẹ giọng khuyên bảo Lý Lan Anh:
Tiểu thư à, đó là quận chúa, gia thế cũng không dễ đụng vào, đắc tội thì không hay. Bây giờ cách tốt nhất là cô cúi mình xuống, bái kiến một tiếng rồi đi
Nghe nói vậy, Lý Lan Anh cũng không hoảng sợ mà còn giở giọng châm biếm
Ha, quận chúa gia thế cao rộng, cơ mà Minh Vương cũng chẳng để mắt tới, mất mặt lắm đúng không ? Theo đuổi người ta đến nỗi đánh mất cả danh dự và tự trọng của mình còn muốn ta bái kiến. Cô nằm mơ đi.
Du Nguyệt nghe tới đây cũng không nhịn được lớn tiếng quát :
Quận chúa nhà ta mới không thèm để ý đến Minh Vương, cô biết quận chúa vai vế hơn cô còn thất lễ như vậy thì coi chừng đến cả Uy Viễn tướng quân cũng không giúp được cô đâu.
Lý Lan Anh máu nóng lên não chạy tới tát Du Nguyệt rồi quát lớn :
Chỉ là một con chó thấp kém mà dám giọng to giọng nhỏ ở đây với ta. Ta nói sai sao ? Danh dự thì mất trắng, danh tiếng thì ở dưới cái đáy xã hội. Quận chúa nhà ngươi còn dám đứng ở đây ?
Vĩnh Hi nheo mắt lại, thấp giọng uy hiếp cô ta
Ta có gì không dám ? Cô muốn tự tới đây bái kiến hay là ta giúp cô.
Vừa dứt câu, cô cũng tới vả mặt Lý Lan Anh, ép cô ta quỳ xuống. Lý Lan Anh cũng chẳng chịu thua, nhào tới túm tóc, định đánh cô nhưng cô cũng nhẹ nhàng né được, hất chân khiến cô ta ngã nhào xuống đất, thành công trở thành trò cười cho mọi người. Kiếp trước vì để bảo vệ bản thân khỏi nguy hiểm, cô cũng đi học karate, cô là người thừa kế tập đoàn lớn nên có rất nhiều kẻ thù trên thương trường, họ không ngừng dùng nhiều biện pháp, mưu kế bỉ ổi để lật đổ tập đoàn nhà cô, cô đi học võ để bảo vệ bản thân khỏi ám sát. Học võ đúng là hữu ích mà.
Cô đỡ Du Nguyệt dậy rồi cũng đi xem vải, hoàn toàn không quan tâm đến Lý Lan Anh đang đen mặt ở dưới sàn. Cô ta chật vật ngồi dậy, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:
Châu Vĩnh Hi, con tiện nhân đáng chết đợi báo với xông chúa, ta xem ngươi làm sao cười được nữa ....
Tâm trạng của Vĩnh Hi đang tốt đẹp thì giữa đường có Lý Lan Anh xen vào khiến cô cảm thấy khó chịu, cũng không còn tâm trạng dạo phố, Tại sao mỗi lần ra ngoài đều gặp cô ta vậy ? Thật phiền phức.
Lý Lan Anh đem chuyện này bẩm báo với lại Đàm Ngọc công chúa, nàng nghe xong cười
Vĩnh Hi đó trước nay như vậy rồi, tối nay bổn công chúa sẽ cho nàng ta mất hết mặt mũi, trả thù cho muội
Công chúa, người định làm thế nào ? Lý Lan Anh khó hiểu hỏi.
Chẳng phải cô ta yêu sâu đậm đại ca của ta sao, trước tiên để cô ta mất hết mặt mũi trước mặt phụ hoàng, danh tiếng cô ta đã kém, để ta xem cô ta làm sao bước vào hoàng thất. Tỉ thí cầm nghệ với ta, Vĩnh Hi đó thua xa.
Công chúa anh minh
Dứt lời, cả hai cùng cười lớn. Sở dĩ Lý Lan Anh phách lối như vậy cũng vì có ngũ công chúa chống lưng. Ai mà chẳng biết ngũ công chúa là viên ngọc của hoàng hậu. Lý Lan Anh về phủ cũng cảm thấy vui vẻ, sau khi Vĩnh Hi mất hết mặt mũi, nàng ta sẽ lên biểu diễn tài năng của mình, như vậy hoàng thượng, hoàng hậu sẽ chú ý tới nàng ta. Cho nên khi về nhà, nàng đã chuẩn bị những bộ y phục lộng lẫy nhất, những thứ đơn giản đều bị ném sang một bên . Trang điểm thật cầu kì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.