Nữ Phụ Cực Phẩm Trở Mình Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chương 1:
Thanh Tích
12/04/2024
Tháng bảy trời nóng lạ thường, giữa trưa là lúc nóng nhất trong ngày, hầu hết mọi người đều ở nhà nghỉ ngơi, trên con đường nhỏ giữa núi Nam Gia không có một bóng người.
Bỗng nhiên từ giữa sườn núi có một bóng người xám xịt chạy xuống.
Không biết là do chạy quá vội hay bước chân quá dài, chưa chạy được bao xa thì đã ngã một cú rất mạnh, theo sườn núi lăn xuống chân núi.
Sau đó trước mắt Diêu Chân Chân tối sầm, cô ngất đi.
"Chị, chị, chị mau tỉnh lại đi...Hu hu hu...thím hai bắt Tiểu Quân rồi, nói là sẽ đánh chết nó!"
Diêu Chân Chân bị tiếng khóc đánh thức, cô mơ màng mở mắt, nhìn thấy cô bé đang quỳ trước mặt mình—— Diêu Tinh Tinh.
Diêu Tinh Tinh là em gái của Diêu Chân Chân, năm nay mới mười tuổi, cả người đen nhẻm, nhưng đôi mắt đen láy lại đẹp lạ thường. Có thể thấy được là một mỹ nhân phôi, chỉ là người gầy gò quá, nhìn xa như một cây sào.
"Tinh Tinh đừng khóc, chị sẽ đứng dậy ngay đây."
Cú ngã vừa rồi khá đau, nhưng may mà dốc tương đối thoải, ngoài việc cổ tay có nhiều vết thương nhỏ, đầu óc hơi choáng váng thì Diêu Chân Chân cảm thấy vẫn ổn, có thể đứng dậy.
Chỉ là con cá bạc nhỏ cô vẫn luôn nắm trong tay bị thấm máu, lòng bàn tay hơi nóng.
Diêu Chân Chân đang nghĩ đến những lời Tinh Tinh nói, nhất thời không để ý, tùy tiện lau con cá bạc rồi đeo lại vào cổ.
Cô vốn định lên núi tìm một số thứ có giá trị để bán cùng với con cá bạc, gia đình cô thực sự quá thiếu tiền rồi, nhưng bây giờ chỉ có thể gác lại.
Diêu Tinh Tinh vẫn đang khóc nức nở, có vẻ như rất sợ hãi. Diêu Chân Chân kiểm tra một vòng, không thấy vết thương trên người cô bé liền phào nhẹ nhõm.
Đây đã là lần thứ sáu trong tháng này Tinh Tinh khóc lớn.
Diêu Chân Chân thở dài, cố nén nỗi đau trong lòng, nhờ em gái dìu, cô tập tễnh đứng dậy đi về phía nhà thím hai.
Lưng cô thẳng tắp như một cây bạch dương nhỏ, có thể che mưa chắn gió cho gia đình, nhưng thực ra mọi người đều quên mất bản thân Diêu Chân Chân cũng chỉ là một đứa trẻ mười bốn tuổi.
Gia cảnh của Diêu Chân Chân không tốt, tổ tiên từng giàu có một thời, sau khi phân chia thành phần trở thành giai cấp địa chủ, tức là thành phần xấu trong truyền thuyết. Ngôi nhà gạch xanh ngói đỏ ban đầu bị tịch thu, gia sản cũng bị tịch thu sạch sẽ, khi đó cả gia đình từ trong ngôi nhà lớn đi ra chỉ có thể mang theo vài bộ quần áo.
Người trong làng sợ liên lụy không dám cưu mang họ.
May mắn thay, nhà họ Diêu còn có một người chú hai là Diêu Vị Dân, những năm trước vì một số chuyện mà bị ông nội đuổi khỏi nhà.
Bỗng nhiên từ giữa sườn núi có một bóng người xám xịt chạy xuống.
Không biết là do chạy quá vội hay bước chân quá dài, chưa chạy được bao xa thì đã ngã một cú rất mạnh, theo sườn núi lăn xuống chân núi.
Sau đó trước mắt Diêu Chân Chân tối sầm, cô ngất đi.
"Chị, chị, chị mau tỉnh lại đi...Hu hu hu...thím hai bắt Tiểu Quân rồi, nói là sẽ đánh chết nó!"
Diêu Chân Chân bị tiếng khóc đánh thức, cô mơ màng mở mắt, nhìn thấy cô bé đang quỳ trước mặt mình—— Diêu Tinh Tinh.
Diêu Tinh Tinh là em gái của Diêu Chân Chân, năm nay mới mười tuổi, cả người đen nhẻm, nhưng đôi mắt đen láy lại đẹp lạ thường. Có thể thấy được là một mỹ nhân phôi, chỉ là người gầy gò quá, nhìn xa như một cây sào.
"Tinh Tinh đừng khóc, chị sẽ đứng dậy ngay đây."
Cú ngã vừa rồi khá đau, nhưng may mà dốc tương đối thoải, ngoài việc cổ tay có nhiều vết thương nhỏ, đầu óc hơi choáng váng thì Diêu Chân Chân cảm thấy vẫn ổn, có thể đứng dậy.
Chỉ là con cá bạc nhỏ cô vẫn luôn nắm trong tay bị thấm máu, lòng bàn tay hơi nóng.
Diêu Chân Chân đang nghĩ đến những lời Tinh Tinh nói, nhất thời không để ý, tùy tiện lau con cá bạc rồi đeo lại vào cổ.
Cô vốn định lên núi tìm một số thứ có giá trị để bán cùng với con cá bạc, gia đình cô thực sự quá thiếu tiền rồi, nhưng bây giờ chỉ có thể gác lại.
Diêu Tinh Tinh vẫn đang khóc nức nở, có vẻ như rất sợ hãi. Diêu Chân Chân kiểm tra một vòng, không thấy vết thương trên người cô bé liền phào nhẹ nhõm.
Đây đã là lần thứ sáu trong tháng này Tinh Tinh khóc lớn.
Diêu Chân Chân thở dài, cố nén nỗi đau trong lòng, nhờ em gái dìu, cô tập tễnh đứng dậy đi về phía nhà thím hai.
Lưng cô thẳng tắp như một cây bạch dương nhỏ, có thể che mưa chắn gió cho gia đình, nhưng thực ra mọi người đều quên mất bản thân Diêu Chân Chân cũng chỉ là một đứa trẻ mười bốn tuổi.
Gia cảnh của Diêu Chân Chân không tốt, tổ tiên từng giàu có một thời, sau khi phân chia thành phần trở thành giai cấp địa chủ, tức là thành phần xấu trong truyền thuyết. Ngôi nhà gạch xanh ngói đỏ ban đầu bị tịch thu, gia sản cũng bị tịch thu sạch sẽ, khi đó cả gia đình từ trong ngôi nhà lớn đi ra chỉ có thể mang theo vài bộ quần áo.
Người trong làng sợ liên lụy không dám cưu mang họ.
May mắn thay, nhà họ Diêu còn có một người chú hai là Diêu Vị Dân, những năm trước vì một số chuyện mà bị ông nội đuổi khỏi nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.