Nữ Phụ Cực Phẩm Trở Mình Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chương 2:
Thanh Tích
12/04/2024
Các phần tử tích cực trong làng đến phân chia thành phần, chú hai nói mình không phải người nhà họ Diêu, những năm này cũng không hưởng phúc với nhà họ Diêu, thêm vào đó chú hai cưới con gái của đội trưởng đội sản xuất ở làng bên liền rửa sạch nhân thân, phân thành giai cấp vô sản.
Khi bốn người nhà họ Diêu mới bị đuổi ra khỏi nhà cũ, mẹ của Diêu Chân Chân mới sinh xong, chưa đủ tháng không thể ra gió. Vì vậy Diêu Vị Quốc đích thân đến cầu xin Diêu Vị Dân, hy vọng Diêu Vị Dân có thể nể tình máu mủ mà cưu mang họ, lúc đó Diêu Vị Dân miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng thím hai Trương Ái Hồng lại nói nhà không đủ chỗ, chỉ dọn dẹp chỗ chuồng lợn ở phía sau nhà, còn nói sau này phải nộp hết điểm công, nếu đồng ý thì ở, không đồng ý thì đâu về đó.
Đối với gia đình Diêu Chân Chân lúc đó, tìm một nơi có thể che mưa chắn gió, để hai đứa con nhỏ nhất vượt qua giai đoạn này một cách thuận lợi là điều cấp thiết nhất.
Hơn nữa Diêu Vị Quốc cảm thấy Diêu Vị Dân là em trai, dù thế nào cũng không làm quá đáng, mặc dù biết là không công bằng nhưng vẫn tạm thời đồng ý, ông không ngờ rằng đây là khởi đầu cho cơn ác mộng của gia đình mình.
Năm đầu tiên khi Diêu Vị Quốc còn sống, Diêu Vị Dân trước mặt Diêu Vị Quốc vẫn luôn duy trì hình tượng một người em trai tốt, không quá hà khắc với mấy người Diêu Chân Chân, mỗi ngày cho không nhiều đồ ăn nhưng cũng đủ no bụng.
Nhưng sau đó Diêu Vị Quốc lên núi tìm đồ ăn cho mấy mẹ con cải thiện bữa ăni không trở về nữa, Diêu Vị Dân lập tức trở mặt không nhận người, không nói đến việc để chị em Diêu Chân Chân làm hết việc nhà, còn tùy tiện đánh mắng họ. Tinh Tinh và Tiểu Quân lớn lên trong tiếng chửi mắng của chú hai và thím hai.
Đến tuổi ăn học, chỉ có Diêu Quế Hương nhà chú hai được đi học, Diêu Chân Chân và các em không có tư cách. Chú hai nói họ là thành phần không tốt, cứ ngoan ngoãn làm việc, sau này lớn lên tùy tiện tìm người gả đi là được.
Diêu Chân Chân nghĩ đến những ấm ức đã chịu đựng trong những năm qua, trong lòng như có hàng vạn con kiến cắn.
Nhà chú hai ở hậu thôn, gần nhà bí thư thôn, bốn người một nhà ở trong ba gian nhà ngói rộng rãi, là một trong số ít những người khá giả trong thôn.
Có khá nhiều dân làng ở hậu thôn, những người đang nghỉ ngơi bị đánh thức, dứt khoát cầm quạt mo đứng trong sân xem náo nhiệt.
Thím hai Trương Ái Hồng cũng không sợ chuyện lớn, một tay chống nạnh, một tay nắm chặt cổ áo Diêu Tiểu Quân, giọng điệu âm dương quái khí nói:
Khi bốn người nhà họ Diêu mới bị đuổi ra khỏi nhà cũ, mẹ của Diêu Chân Chân mới sinh xong, chưa đủ tháng không thể ra gió. Vì vậy Diêu Vị Quốc đích thân đến cầu xin Diêu Vị Dân, hy vọng Diêu Vị Dân có thể nể tình máu mủ mà cưu mang họ, lúc đó Diêu Vị Dân miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng thím hai Trương Ái Hồng lại nói nhà không đủ chỗ, chỉ dọn dẹp chỗ chuồng lợn ở phía sau nhà, còn nói sau này phải nộp hết điểm công, nếu đồng ý thì ở, không đồng ý thì đâu về đó.
Đối với gia đình Diêu Chân Chân lúc đó, tìm một nơi có thể che mưa chắn gió, để hai đứa con nhỏ nhất vượt qua giai đoạn này một cách thuận lợi là điều cấp thiết nhất.
Hơn nữa Diêu Vị Quốc cảm thấy Diêu Vị Dân là em trai, dù thế nào cũng không làm quá đáng, mặc dù biết là không công bằng nhưng vẫn tạm thời đồng ý, ông không ngờ rằng đây là khởi đầu cho cơn ác mộng của gia đình mình.
Năm đầu tiên khi Diêu Vị Quốc còn sống, Diêu Vị Dân trước mặt Diêu Vị Quốc vẫn luôn duy trì hình tượng một người em trai tốt, không quá hà khắc với mấy người Diêu Chân Chân, mỗi ngày cho không nhiều đồ ăn nhưng cũng đủ no bụng.
Nhưng sau đó Diêu Vị Quốc lên núi tìm đồ ăn cho mấy mẹ con cải thiện bữa ăni không trở về nữa, Diêu Vị Dân lập tức trở mặt không nhận người, không nói đến việc để chị em Diêu Chân Chân làm hết việc nhà, còn tùy tiện đánh mắng họ. Tinh Tinh và Tiểu Quân lớn lên trong tiếng chửi mắng của chú hai và thím hai.
Đến tuổi ăn học, chỉ có Diêu Quế Hương nhà chú hai được đi học, Diêu Chân Chân và các em không có tư cách. Chú hai nói họ là thành phần không tốt, cứ ngoan ngoãn làm việc, sau này lớn lên tùy tiện tìm người gả đi là được.
Diêu Chân Chân nghĩ đến những ấm ức đã chịu đựng trong những năm qua, trong lòng như có hàng vạn con kiến cắn.
Nhà chú hai ở hậu thôn, gần nhà bí thư thôn, bốn người một nhà ở trong ba gian nhà ngói rộng rãi, là một trong số ít những người khá giả trong thôn.
Có khá nhiều dân làng ở hậu thôn, những người đang nghỉ ngơi bị đánh thức, dứt khoát cầm quạt mo đứng trong sân xem náo nhiệt.
Thím hai Trương Ái Hồng cũng không sợ chuyện lớn, một tay chống nạnh, một tay nắm chặt cổ áo Diêu Tiểu Quân, giọng điệu âm dương quái khí nói:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.