Chương 56: Sóng gợn lăn tăn
Kê Kê Bất Đản
22/02/2022
Ta nghe nha hoàn kia nói xong, cả người trở nên đờ đẫn. Lục y nha hoàn thấy ta như vậy, chỉ cười khinh miệt một tiếng rồi lạnh lùng bước đi.
Phụ thân đã bị định tội, bản thân đã bị biếm thành thứ dân, tiểu thụ lại sắp thành hôn với nữ nhân khác.
Bầu trời mà ta cực lực chống đỡ, cuối cùng chỉ vì những lời này mà chậm rãi sụp đổ.
Nhìn cơm canh đặt ở trên bàn, cổ họng ta bỗng chốc trở nên đắng chát. Dưới ánh sáng yếu ớt xuyên qua khe cửa đã đóng chặt, bóng ta kéo dài trên nền đất, thấp bé, ảm đạm và thê lương.
Ta không biết bản thân đã ngồi như vậy bao lâu, khi tỉnh táo lại thì trời đã tối mịt, trong phòng không thắp nến, cả người ta cứ vậy bị bóng đêm bao trùm, cơm canh đặt ở trên bàn đã trở nên lạnh ngắt.
Ta đứng dậy khỏi ghế, đôi chân vì ngồi yên như một bức tượng cả một ngày trời đã sớm mất đi cảm giác, khi đứng dậy có chút lảo đảo rồi ngã sấp xuống, đầu gối đập phải một góc của chiếc bàn nhỏ, đau đớn đến mức nước mắt muốn trào ra.
Trái tim trong lồng ngực như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, bóp đến mức máu tươi loang lổ. Thì ra, tiểu thụ trong lòng ta lại quan trọng đến như vậy. Hắn trong tim ta, sâu đến nỗi ta không hề hay biết, bây giờ hắn lại bị một nữ nhân khác đoạt đi, giống như trái tim ta bị khoét mất một miếng thịt thật lớn vậy.
Đau thương hóa thành nước mắt, nhưng kỳ lạ là ta không thể nào khóc được, chỉ biết ngồi yên như một bức tượng, chậm chạp bị đau đớn cắn nuốt.
Thật lạ, lúc diễn trò, lúc giả tạo, nước mắt ta đều nhiều đến vô cùng, nhưng bây giờ, lúc cần rơi lệ nhất, lúc đau thương cần hóa thành nước mắt trôi hết ra bên ngoài để ta nhẹ nhõm hơn, một giọt nước mắt cũng chẳng thấy đâu.
Đau đớn này làm ta tỉnh táo một chút, hơi giương khóe môi cười nhạt, bản thân đã trở nên yếu đuối như vậy từ bao giờ?
Trưa ngày hôm sau, lục y nha hoàn lại đưa cơm đến cho ta, mang theo vẻ mặt khinh thường và thái độ không kiên nhẫn y hệt ngày hôm trước.
Ta lúc này đang ngơ ngẩn nhìn tờ giấy đầy những chữ mà bản thân chép phạt mới vừa rồi, yên lặng hồi lâu, sau đó lại một lần nữa cầm bút, quan sát nha hoàn kiêu ngạo trước mặt, mỉm cười: "Thế sự xoay vần, lòng người đổi thay. Ngươi nói xem, kết cục của ta có phải sẽ rất thảm?"
Nha hoàn kia nhướng mày nhìn ta, chế giễu: "Vương phi hẳn là đã biết trước được kết cục của bản thân rồi chứ?"
Bàn tay cầm bút của ta hơi run rẩy, mực trên lông bút nhỏ xuống, thấm vào giấy Tuyên Thành, trở thành một mảnh loang lổ chói mắt.
Cửa lớn từ khi nha hoàn này bước vào đã hé ra một khe hở, ánh sáng từ bên ngoài tràn vào, nhưng vô cùng yếu ớt, càng làm nổi bật sự quạnh quẽ tịch liêu trong gian phòng này.
Lục y nha hoàn quan sát ta một lúc, chợt lên tiếng, có chút thương hại: "Cả đời cô độc mà sống, nhận hết khinh thường, chẳng bằng chết đi để được giải thoát."
Ta cúi đầu, không nói thêm gì nữa. Lục y nha hoàn thở dài một tiếng, đem theo khay trống đẩy cửa rời đi.
Còn lại một mình, ta lại bắt đầu mài mực chấm bút. Thực ra lúc đầu mới tới đây không biết thỏi mực kia nên mài thế nào, nhưng để không khiến người khác nghi ngờ, ta đành cố gắng học, học mãi cũng thành, bây giờ xem như là đang gϊếŧ thời gian.
Nhìn nước mực đen thẫm trước mặt, ta mở quyển "Nữ giới" ra, bắt đầu luyện chữ.
Từng nét bút hạ xuống, ta chưa bao giờ viết chữ trước mặt Mặc Triêu Ngân, cũng chưa từng luyện chữ trước ai, bởi vì ta lo lắng sẽ có người nhận ra nét chữ của Vệ Cơ Anh nguyên tác, sau đó nghi ngờ ta.
"Nữ giới" thật là khô khan cổ hủ, chữ viết trên giấy của ta càng khô khan hơn nhiều, càng viết càng nhàm chán.
Nhàm chán.
Nhưng đây là sách ngự ban, không thể xé, cũng không thể viết bậy.
Ta dừng bút, không muốn viết nữa, mực từ lông bút lại nhỏ xuống, giấy Tuyên Thành lại hỏng thêm một tờ.
Hôm đó, ta không ăn cơm, cũng chẳng uống nước.
Ngày hôm sau, nha hoàn kia vẫn đến đưa cơm, thấy ta còn ngồi đó vẽ bậy, nàng ta hất đổ giá nến, cơm canh mang tới vẫn như trước kia, không có gì thay đổi. Nàng ta đặt khay cơm xuống, quát ta một tiếng mau ăn, sau đó lại lải nhải kể tiếp tình hình vương phủ hôm nay như thế nào, Mặc Triêu Ngân vui vẻ chuẩn bị rước dâu ra sao, rằng giờ Ngọ ba khắc mười ngày sau toàn bộ Vệ gia bị áp giải đến pháp trường, chém đầu thị chúng.
Ta vẫn bình tĩnh viết, xem chừng chỉ có ở đây chuyên tâm luyện chữ, ta mới có thể giữ cho đáy lòng bình tĩnh không gợn sóng.
Lục y nha hoàn kia thấy ta không đoái hoài gì đến nàng, tỏ vẻ hậm hực. Ta lúc này mới ngẩng đầu nhìn nàng, mỉm cười: "Có thể cho ta mượn tay ngươi một chút được không? Yên tâm, ta chỉ muốn nhờ ngươi giúp một chút mà thôi."
Lục y nha hoàn tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn đưa tay cho ta, lẩm bẩm: "Làm gì vậy?"
Ta cầm tay nàng, nhìn ngắm một lúc, sau đó chấm ngòi bút xuống lòng bàn tay nàng ta, quẹt quẹt vài nét thử mực.
"Được rồi, cảm ơn ngươi." Ta thả tay nàng ra, tiếp tục cầm bút luyện chữ.
Lục y nha hoàn nhìn ta giống như nhìn một người điên, nàng cũng mắng ra miệng một câu "đồ điên!", sau đó đẩy ta ngã khỏi ghế, cuối cùng mới phất tay áo rời đi.
Ta ngã xuống, may mà chỉ là từ trên sạp ngã xuống, chẳng gây ra thương tích, tiếng động cũng không hề lớn.
Ta đúng là muốn điên thật rồi!
Hôm sau, nha hoàn đưa cơm vẫn là người cũ, nàng ta ấm ức kể lể với ta những nha hoàn trong phủ không muốn tiếp tục hầu hạ tội nhân là ta đây, vì vậy đẩy hết công việc ghê tởm này đến tay nàng ta, ức hiếp nàng ta là người mới. Để xả hết bực tức cùng oán hận trong lòng, lục y nha hoàn không ngừng diễu võ giương oai với ta, luôn lải nhải những câu chuyện đầy tính bi kịch trong phủ, làm ta trong lòng ngày một nôn nóng, lại thêm chút ảo não, cơm canh không đụng dù chỉ là một chút.
Tối đến, ta sờ sờ khuôn mặt mình, dường như đã gầy đi rất nhiều, làn da còn trở nên tái xanh, trông thật giống một xác chết biết cử động.
Ngày tiếp theo, tiếp theo nữa cũng đều là nàng ta đưa cơm tới, bây giờ còn kể thêm chuyện hôn sự giữa Đoan Vương phủ và Nam Yên hầu phủ diễn ra náo nhiệt thế nào. Ta hôm ấy chép sách đến tê liệt hai tay, có chút mệt mỏi nói với lục y nha hoàn ngày mai bản thân muốn thêu thùa, nhờ nàng ta đem đến kim chỉ, vải vóc và kéo cắt vải đến. Lục y nha hoàn hừ lạnh một tiếng, nhưng lại giống đang thương hại ta, hôm sau vẫn lén lút đưa đồ đến Tiêu Dao các, vậy mà không bị ám vệ xung quanh phát hiện, làm ta không khỏi cảm thấy tốt lên.
Cửa sổ mấy ngày nay đều đóng chặt, ta thấy quá nóng bức, vì vậy đêm nào cũng mở ra, đêm nay ngoại lệ thổi tới một cơn gió cuối hạ.
Trưa mấy ngày sau nữa, tiểu nha hoàn kia lại tới, ta rất ngoan ngoãn ngồi nghe nàng kể chuyện, bây giờ là câu chuyện Vương gia cùng tân Vương phi nhập cung nhận lời chúc phúc của Hoàng đế.
Trong lúc nàng ta đang nói hăng say, ta từ trong ống tay rút ra một chiếc kéo, chính là cái kéo ta nhờ nàng ta đưa tới lần trước, sau đó đâm thẳng về phía nàng.
Lục y nha hoàn dễ dàng tránh né mũi kéo đâm tới, cười lạnh với ta: "Vương phi, ngươi định làm gì?"
Ta thở dốc kịch liệt, trừng mắt nhìn nàng, gằn từng tiếng: "Ngươi! Ngươi là mật thám bên kẻ nào? Năm lần bảy lượt muốn ta chết, ngươi có mưu đồ gì?"
Nàng ta nghe xong, hơi chấn động một chút, sau đó lạnh lẽo lên tiếng: "Ngươi điên rồi!"
Ta siết chặt cây kéo, lắc đầu nói: "Không, ta không điên! Ta sẽ đem chuyện này nói với Vương gia! Ngươi là kẻ xấu! Ta sẽ nói với Vương gia!"
"Nói với Vương gia? Ha ha ha! Ngươi nghĩ Vương gia sẽ đến gặp ngươi sao? Bị giam giữ ở đây rồi, ngươi đừng nên ảo tưởng nữa!" Lục y nha hoàn như vừa nghe thấy chuyện cười lớn nhất thiên hạ, trào phúng nói lớn.
Ta chỉ mũi kéo về phía nàng ta, điên cuồng hét lên: "Ngươi câm miệng! Không phải các ngươi muốn ta chết sao? Vậy ta sẽ sống tốt, sống để gặp Vương gia! Ai trong các ngươi cũng không thể ép ta chết! Ta sẽ không tự sát! Tuyệt đối không!"
Lục y nha hoàn nghe xong, sắc mặt trở nên trầm trọng, một luồng sát ý khẽ bao phủ nơi đáy mắt. Sau đó, nàng ta chậc một tiếng, nhẹ nhàng xoay người, thân ảnh nhanh chóng biến mất, thoắt cái đã xuất hiện ngay bên cạnh ta. Vẻ mặt nàng ta thoáng hiện ra nét cười quỷ dị, từ một bên nhanh như chớp vòng ra phía sau ta, một cánh tay kẹp chặt eo ta, tay còn lại bắt lấy cổ tay của bàn tay đang cầm kéo kia giơ lên kề sát cổ ta.
"Vương phi, dù sao người cũng phải chết! Bây giờ người đều biết cả rồi, nếu như đem chuyện này nói với người khác, vậy thì kế hoạch của chủ thượng sẽ trở thành công cốc. Đều tại người không ngoan ngoãn tự mình kết liễu, bây giờ phải chết trong đau đớn như vậy. Người yên tâm, bây giờ người kêu cứu thì đám ám vệ kia cũng không đến kịp đâu!"
Giọng nói của lục y nha hoàn vang lên bên tai ta, cất giấu sát khí. Sau đó bàn tay của nàng ta bao trọn lấy bàn tay cầm kéo của ta, dùng sức bóp mạnh, nhằm thẳng ngực ta đâm tới.
Chính lúc này, phía sau lưng nàng vang lên vài tiếng động, lục y nha hoàn lập tức cứng đờ, hành động ác liệt đột ngột dừng lại, toàn thân không thể cử động dù là một li.
Mặc Triêu Ngân từ phía sau nàng bước ra, đồng thời kéo luôn cả ta đang bị lục y nha hoàn cứng như khúc gỗ kia giữ chặt ra ngoài.
Hắn lo lắng nhìn ta một hồi, bàn tay còn ở trên cổ ta sờ loạn. Ta buồn cười giữ tay hắn lại, lắc đầu nói:
"Không có việc gì! Không có việc gì! Chàng ra tay rất chuẩn xác!"
Mặc Triêu Ngân nghe xong, đột ngột ôm lấy ta, thở dài: "Sao phải làm chuyện nguy hiểm như vậy?"
Ta cứng đờ cả người, mùi hương đặc trưng trên người hắn vấn vương chóp mũi, mặc dù hơi biếи ŧɦái, nhưng không thể không thừa nhận, ta quả thật khá là...nhớ hắn.
Không, rất nhớ hắn!
Thậm chí còn vì hắn mà đau lòng khổ sở một phen.
Ta ôm lấy eo hắn, chà, eo tên này thật nhỏ. Đến lượt Mặc Triêu Ngân hơi cứng người lại, sau đó ôm ta chặt hơn, vành tai lại đỏ.
Được rồi, vào chính sự, nên vào chính sự!
Ta buông hắn ra, vô tình thấy được ánh mắt hụt hẫng của tiểu thụ. Ta hơi nghẹn, ho khan hai tiếng, sau đó nhìn qua lục y nha hoàn đang đen mặt không thể cử động đằng kia, nhàn nhạt nói: "Không nguy hiểm, đây là cái giá phải trả. Ta cũng tin tưởng năng lực của chàng."
Nha hoàn kia ngay từ lần đầu tiên xuất hiện đã khiến ta cảm thấy rất kỳ lạ. Thôi được rồi, ta phải thừa nhận, lần đầu tiên ta vẫn chưa nhận ra, đau buồn u uất cả một ngày, đến ngày thứ hai mới tỉnh táo trở lại. Nếu như quả thật ta đã bị biếm thành thứ dân, toàn bộ Vệ phủ bị diệt tộc, vậy thì những nha hoàn đưa cơm bình thường hẳn phải giữ chừng mực, lạnh nhạt không muốn tiếp xúc với ta mới phải. Bọn họ có thể khinh thường, có thể đối xử không tốt, nhưng sẽ không rảnh rỗi tán gẫu tường tận mọi chuyện trong phủ với nữ nhi của một tội đồ.
Trái lại là vị lục y nha hoàn này, luôn là nàng ta đưa cơm, hơn nữa còn nói nhiều một cách bất thường, mọi chuyện nàng ta nói đều khiến cho người ta rơi vào tuyệt vọng cùng cực, hơn nữa còn đối xử với ta khá tàn khốc, triệt tiêu mọi hi vọng sống của ta.
Nàng ta muốn ta tự sát. Là uất ức mà tự sát.
Nàng ta không tự tay gϊếŧ chết ta, thứ nhất là vì ám vệ xung quanh Tiêu Dao các không cho nàng có cơ hội ra tay, chỉ cần một tiếng động đủ lớn cũng khiến đám ám vệ tới đây rất nhanh, nàng ta sẽ không có thời gian để dàn dựng một vụ tự sát, cơ hội bỏ trốn khỏi hiện trường là rất nhỏ. Nàng ta tuy luôn bất bình ra vẻ chèn ép, nhưng tiếng động gây ra đều không lớn, không đến nỗi kinh động đến bên ngoài, ý dè chừng rất rõ rệt. Cơm canh chưa đến nỗi con người không ăn được, so với thường dân còn được xem là mỹ vị, đây đâu phải là đặc quyền mà một tội nhân có phụ thân mưu phản đáng được nhận. Thứ hai, chắc hẳn là vị phụ thân kia chưa bị định tội, ta vẫn là Đoan Vương phi, là người của hoàng thất, chuyện ta chết ở Tiêu Dao các sẽ trở thành chuyện lớn, án mạng nhất định được trình lên Đại Lý tự điều tra làm rõ. Những đồ ăn nàng ta đưa tới ta đều không đụng vào, cả nước uống cũng vậy, để tránh trong đó có bỏ thứ gì không sạch sẽ, thuốc độc thì không thể, nhưng loại thuốc làm rối loạn tâm thần, gây ra ảo giác thì rất có khả năng. Nàng ta vì thế không thể trực tiếp ra tay gϊếŧ ta, lo rằng một khi Đại Lý tự khám nghiệm tử thi sẽ tra ra điều bất thường, kế hoạch bị phá hỏng, vì vậy liền nghĩ ra kế tra tấn tinh thần, làm ta đau khổ tuyệt vọng, theo đúng ý của một đám người nào đó tự tìm đường chết.
Ai cũng không ngờ được, ta sống đến hôm nay là nhờ thịt khô và hạch đào tiểu thụ đưa tới trước kia, nói là để cho ta nhàm chán thì ăn vặt, mỗi ngày hắn đều đưa đến, sau đó thừa ra khá nhiều, bị ta cất đi ăn dần. Nước uống là mấy bình rượu trái cây cũng do tiểu thụ đưa tới, để mỗi đêm có thể cùng ta uống rượu giải khuây. Rượu trái cây rất nhẹ, không say lại uống rất ngon, vừa khiến cho người ta tâm trạng tốt hơn lại không bị chết khát.
Lại nói, vị nha hoàn này mắc phải một sơ hở rất lớn, nếu như Hoàng đế phế ta thật, nhất định sẽ cho người đến đọc thánh chỉ ngay trước mặt ta, chứ không phải thông qua lời nói của một nha hoàn.
Ta biết nàng ta kỳ lạ, nhưng vẫn chưa thể manh động. Hôm trước mượn tay nàng trêu đùa, kỳ thật là ta đang thăm dò. Nhìn bàn tay với những vết chai kia, lấy kinh nghiệm nghề nghiệp của ta có thể nhận biết đây không phải là vết chai được tạo thành từ nấu cơm giặt giũ quét tước gì đó, mà là vết chai do tiếp xúc với đao kiếm lâu ngày. Lúc ấy ta mới khẳng định, nàng ta là người tập võ.
Ta chọn nghề giải phẫu khám nghiệm tử thi, thực ra là muốn nhìn con người dưới góc nhìn chân thật nhất. Công việc của ta, đa phần là tìm hiểu nguyên nhân tại sao một người chết đi, là bị gϊếŧ hay là cái chết thường gặp, vì vậy phải quan sát và suy luận thật kĩ, từng chân răng kẽ tóc, một chi tiết nhỏ cũng không được bỏ qua.
Bởi vì biết nàng là người có võ công, không thể manh động, vì vậy ta chỉ có thể chờ. Tiểu thụ mấy ngày đều không đến, hẳn là bên ngoài đã có sự biến động. Kẻ đứng sau nha hoàn kia lại một mực muốn ta chết, có thể khẳng định bên phía Đại Lý tự cùng Binh bộ Thượng thư có chuyển biến tích cực, cái chết của ta hiện tại sẽ làm đảo lộn thế cờ.
Nếu như không phải chột dạ, tại sao Đoan Vương phi phải tự vẫn?
Chờ đợi như vậy rất mạo hiểm, đồ ăn nước uống chỉ cầm cự được mấy ngày, đám người kia có thể không kiên nhẫn ra tay gϊếŧ chết ta. Ngày nào ta cũng mở cửa sổ, thực ra là chờ hắn.
Cuối cùng, ta đã chờ được, ngay khi đồ ăn và rượu đã hết được một ngày.
Mặc Triêu Ngân mặc y phục màu xanh, ngoại bào mỏng như cánh gián, sắc mặt có đôi phần tái nhợt xuất hiện trong đêm đen, tựa như tinh linh đến cứu rỗi sinh mạng của ta. Miêu tả như vậy có phần hơi quá, nhưng đây chính là ý nghĩ của ta khi nhìn thấy hắn lúc đó.
Về sau, ta cùng hắn bàn bạc cách dụ rắn ra khỏi hang, ta tấn công nha hoàn kia, nói cho nàng ta rằng ta đã biết mục đích của chủ nhân nàng, bức nàng ta đến không còn đường lui liền nhân cơ hội gϊếŧ ta. Lúc đó nàng ta sẽ nghĩ rằng, bây giờ kế hoạch đã bị ta biết được, ta lại nhất quyết không tự sát, vò đã mẻ không sợ nứt, để cho ta sống thêm ngày nào sẽ phiền phức ngày đó, cuối cùng quyết định ra tay hạ sát ta. Lúc này Mặc Triêu Ngân đã ẩn mình tại nơi nào đấy trong phòng từ sớm sẽ nhanh chóng xuất hiện, điểm huyệt nàng ta. Sau đó nữa, liền có một màn như ngày hôm nay.
Ta đi tới trước mặt lục y nha hoàn, nhìn nàng ta rồi cười một cái:
"Triêu Ngân, vì nàng ta mà mấy ngày nay ta thiếu ăn thiếu ngủ, chàng nghĩ ta có nên quay nàng ta lên ăn hay không?"
Lục y nha hoàn trừng mắt thật lớn, cả người không thể nhúc nhích.
Mặc Triêu Ngân mỉm cười, từ phía sau nắm lấy tay ta, giống như làm nũng nói:
"Đừng ăn nàng ta, nhìn nàng ta cũng không ngon bằng ta đâu."
Ta: "..." Quá lưu manh! Quá mất tiết tháo! Quá đáng...yêu!
Sao lúc trước ta lại không cảm thấy hắn đáng yêu như thế nhỉ?
Lục y nha hoàn chứng kiến một màn này, vẻ mặt như ăn phải chuột chết.
Ta nhìn nàng ta, bây giờ nên đến giai đoạn xử lý rồi đây.
"Triêu Ngân, chàng có thể phong bế nội công và võ công của nàng ta không?" Ta nhìn Mặc Triêu Ngân, lên tiếng hỏi.
Mặc Triêu Ngân gật đầu, không nói hai lời liền tiến lên điểm vài chỗ huyệt đạo trên người lục y nha hoàn. Sắc mặt nàng ta lập tức trắng bệch.
Ta cảm thấy bản thân có chút ác độc, nhưng thế thì đã sao, nếu không ác độc thì người chết là ta, vì vậy nói tiếp: "Chàng có loại dược thảo nào khiến cho thân thể nàng ta suy nhược trong vài ngày không? Nhưng chỉ là không có sức làm việc nặng thôi, cử động thì vẫn được."
"Ý của nàng là Nhược Thể hoàn?" Tiểu thụ suy nghĩ một lúc liền đưa ra ý kiến.
Ta tuy không biết Nhược Thể hoàn là cái gì, nhưng nghe tiểu thụ nói vậy, xem ra là loại thuốc cần tìm, vì thế gật đầu.
Lục y nha hoàn nhìn ta, ánh mắt nổi lên sát tâm. Ta cũng cười vui vẻ nhìn lại nàng, mấy ngày qua vô lễ hỗn láo như vậy, ta mà không trả lại một ít thì thật có lỗi với bản thân.
Ta tiến đến trước mặt nàng ta, dùng tay bóp chặt khớp hàm của nàng, ép nàng mở miệng. Lục y nha hoàn trừng mắt thật lớn, trong mắt hiện lên cả tơ máu, sắc mặt cứng đờ, có vẻ như vô cùng tức giận.
Sau khi để nàng ta bất động trong tư thế há hốc mồm, ta chạy lại chỗ ngăn tủ lục lọi. Mặc Triêu Ngân vậy nhưng còn lấy tóc của nha hoàn kia bỏ vào miệng nàng ta, khiến nàng ta tức giận đến nỗi suýt ngất.
Ta lục một lúc, vẫn không tìm thấy vật cần tìm, vì vậy đành quay đầu nói với Mặc Triêu Ngân: "Khả năng trong miệng nàng ta cất giấu độc dược, giấu ở kẽ răng, làm sao để lấy độc ra đây?"
Không thể dùng vật nhọn, lỡ như chọc thủng túi độc, vậy thì chúng ta gϊếŧ nàng ta rồi!
Mặc Triêu Ngân nghe ta nói vậy, suy nghĩ một lúc rồi đi đến chỗ ta, bàn tay chạm qua đầu ta, mơn trớn mái tóc của ta một lúc, sau đó mới rút từ trên đầu ta ra một chiếc trâm cài. Tiếp theo, hắn lấy từ bên hông ra một thanh chủy thủ, bằng hai nhát chém đã dát mỏng đầu nhọn của trâm. Cũng là thanh chủy thủ đó, tiểu thụ chém hẳn đầu nhọn của trâm, lại dùng lưỡi dao mài nhẵn đầu vừa bị cắt. Cuối cùng, cây trâm cài có đầu nhọn biến thành đầu tròn, trơn nhẵn, hơn nữa bề mặt còn mỏng dẹt, trông như cái lấy ráy tai chuyên dụng ở thế giới hiện đại phiên bản tốn tiền.
Đây chính xác là thứ lấy độc phù hợp nhất! Ta cực kỳ vui vẻ! Tiểu thụ thật là đa cấp! Có thể bẻ tôm, có thể bóc nho, bây giờ nấu nướng cũng có thể miễn cưỡng ăn được, văn võ song toàn, hiện tại lại còn biết làm đồ thủ công?
Vui vẻ dẫn đến cao hứng, ta theo thói quen kiễng chân xoa đầu tiểu thụ: "Triêu Ngân nhà ta thật quá thông minh!"
Mặc Triêu Ngân đỏ mặt, sau đó như nhớ đến cái gì, hắn cài lại trâm cho ta, nghiêm túc nói: "Bẩn!"
Ta ngẩn ra, à, vì phải cho vào miệng cho nên bẩn ấy hả?
Lục y nha hoàn vẻ mặt đã sớm tái xanh, cơ mặt căng cứng dữ tợn.
Ta rút cây trâm vừa rồi ra, khuyên nhủ: "Không sao! Đừng làm lại rất tốn thời gian, cùng lắm thì sau này ta không dùng cái này nữa."
Mặc Triêu Ngân hai má ửng đỏ, ngoan ngoãn gật đầu: "Ta mua cho nàng."
Ta rất thích khuôn mặt đỏ ửng đầy quyến rũ này của hắn, biếи ŧɦái ngắm thêm một lúc, sau đó mới thoả mãn đi vào chuyện chính.
Đi đến trước mặt nha hoàn kia, ta tiếp tục bẻ khớp hàm nàng ta, để nàng ta há miệng rộng nhất có thể, sau đó bảo Mặc Triêu Ngân cầm đèn giấy dầu lại đây soi rõ, không dùng nến để tránh cho nàng ta bị bỏng.
Xem xem, ta rất lương thiện mà phải không?
Qua một lúc chật vật, ta đã thành công lấy ra túi độc bám tại cái răng trong cùng bên phải của hàm trên trong miệng nàng ta.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, ta giúp nàng ta đóng miệng lại. Ánh mắt nha hoàn kia nhìn ta càng thêm âm lãnh, trong mắt còn ẩn hiện ánh nước.
Ta liền bảo Mặc Triêu Ngân trở về nghỉ ngơi, tối đến nhớ mang thuốc tới cho ta, nha hoàn kia chưa thể giải huyệt, vẫn để tại chỗ ta.
Nhìn nàng ta bất động từ chiều tới tối, ta rất thương hại buôn chuyện với nàng một chút.
"Này, ngươi tên là gì?"
"..."
"Phải rồi, ngươi làm gì nói được."
"..."
"Đáng thương ghê!"
"..."
Hình như nồng độ S trong máu của ta có xu hướng tăng cao, nếu không thì tại sao nhìn nàng ta đau khổ uất nghẹn như vậy, ta lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn?
____________________
Trước khi lí trí thức tỉnh thì con người luôn bị tâm tình chi phối, Cơ Anh cũng vậy, ai cũng vậy, không có ngoại lệ.
Lịch đăng như cũ nhé ❤
Phụ thân đã bị định tội, bản thân đã bị biếm thành thứ dân, tiểu thụ lại sắp thành hôn với nữ nhân khác.
Bầu trời mà ta cực lực chống đỡ, cuối cùng chỉ vì những lời này mà chậm rãi sụp đổ.
Nhìn cơm canh đặt ở trên bàn, cổ họng ta bỗng chốc trở nên đắng chát. Dưới ánh sáng yếu ớt xuyên qua khe cửa đã đóng chặt, bóng ta kéo dài trên nền đất, thấp bé, ảm đạm và thê lương.
Ta không biết bản thân đã ngồi như vậy bao lâu, khi tỉnh táo lại thì trời đã tối mịt, trong phòng không thắp nến, cả người ta cứ vậy bị bóng đêm bao trùm, cơm canh đặt ở trên bàn đã trở nên lạnh ngắt.
Ta đứng dậy khỏi ghế, đôi chân vì ngồi yên như một bức tượng cả một ngày trời đã sớm mất đi cảm giác, khi đứng dậy có chút lảo đảo rồi ngã sấp xuống, đầu gối đập phải một góc của chiếc bàn nhỏ, đau đớn đến mức nước mắt muốn trào ra.
Trái tim trong lồng ngực như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, bóp đến mức máu tươi loang lổ. Thì ra, tiểu thụ trong lòng ta lại quan trọng đến như vậy. Hắn trong tim ta, sâu đến nỗi ta không hề hay biết, bây giờ hắn lại bị một nữ nhân khác đoạt đi, giống như trái tim ta bị khoét mất một miếng thịt thật lớn vậy.
Đau thương hóa thành nước mắt, nhưng kỳ lạ là ta không thể nào khóc được, chỉ biết ngồi yên như một bức tượng, chậm chạp bị đau đớn cắn nuốt.
Thật lạ, lúc diễn trò, lúc giả tạo, nước mắt ta đều nhiều đến vô cùng, nhưng bây giờ, lúc cần rơi lệ nhất, lúc đau thương cần hóa thành nước mắt trôi hết ra bên ngoài để ta nhẹ nhõm hơn, một giọt nước mắt cũng chẳng thấy đâu.
Đau đớn này làm ta tỉnh táo một chút, hơi giương khóe môi cười nhạt, bản thân đã trở nên yếu đuối như vậy từ bao giờ?
Trưa ngày hôm sau, lục y nha hoàn lại đưa cơm đến cho ta, mang theo vẻ mặt khinh thường và thái độ không kiên nhẫn y hệt ngày hôm trước.
Ta lúc này đang ngơ ngẩn nhìn tờ giấy đầy những chữ mà bản thân chép phạt mới vừa rồi, yên lặng hồi lâu, sau đó lại một lần nữa cầm bút, quan sát nha hoàn kiêu ngạo trước mặt, mỉm cười: "Thế sự xoay vần, lòng người đổi thay. Ngươi nói xem, kết cục của ta có phải sẽ rất thảm?"
Nha hoàn kia nhướng mày nhìn ta, chế giễu: "Vương phi hẳn là đã biết trước được kết cục của bản thân rồi chứ?"
Bàn tay cầm bút của ta hơi run rẩy, mực trên lông bút nhỏ xuống, thấm vào giấy Tuyên Thành, trở thành một mảnh loang lổ chói mắt.
Cửa lớn từ khi nha hoàn này bước vào đã hé ra một khe hở, ánh sáng từ bên ngoài tràn vào, nhưng vô cùng yếu ớt, càng làm nổi bật sự quạnh quẽ tịch liêu trong gian phòng này.
Lục y nha hoàn quan sát ta một lúc, chợt lên tiếng, có chút thương hại: "Cả đời cô độc mà sống, nhận hết khinh thường, chẳng bằng chết đi để được giải thoát."
Ta cúi đầu, không nói thêm gì nữa. Lục y nha hoàn thở dài một tiếng, đem theo khay trống đẩy cửa rời đi.
Còn lại một mình, ta lại bắt đầu mài mực chấm bút. Thực ra lúc đầu mới tới đây không biết thỏi mực kia nên mài thế nào, nhưng để không khiến người khác nghi ngờ, ta đành cố gắng học, học mãi cũng thành, bây giờ xem như là đang gϊếŧ thời gian.
Nhìn nước mực đen thẫm trước mặt, ta mở quyển "Nữ giới" ra, bắt đầu luyện chữ.
Từng nét bút hạ xuống, ta chưa bao giờ viết chữ trước mặt Mặc Triêu Ngân, cũng chưa từng luyện chữ trước ai, bởi vì ta lo lắng sẽ có người nhận ra nét chữ của Vệ Cơ Anh nguyên tác, sau đó nghi ngờ ta.
"Nữ giới" thật là khô khan cổ hủ, chữ viết trên giấy của ta càng khô khan hơn nhiều, càng viết càng nhàm chán.
Nhàm chán.
Nhưng đây là sách ngự ban, không thể xé, cũng không thể viết bậy.
Ta dừng bút, không muốn viết nữa, mực từ lông bút lại nhỏ xuống, giấy Tuyên Thành lại hỏng thêm một tờ.
Hôm đó, ta không ăn cơm, cũng chẳng uống nước.
Ngày hôm sau, nha hoàn kia vẫn đến đưa cơm, thấy ta còn ngồi đó vẽ bậy, nàng ta hất đổ giá nến, cơm canh mang tới vẫn như trước kia, không có gì thay đổi. Nàng ta đặt khay cơm xuống, quát ta một tiếng mau ăn, sau đó lại lải nhải kể tiếp tình hình vương phủ hôm nay như thế nào, Mặc Triêu Ngân vui vẻ chuẩn bị rước dâu ra sao, rằng giờ Ngọ ba khắc mười ngày sau toàn bộ Vệ gia bị áp giải đến pháp trường, chém đầu thị chúng.
Ta vẫn bình tĩnh viết, xem chừng chỉ có ở đây chuyên tâm luyện chữ, ta mới có thể giữ cho đáy lòng bình tĩnh không gợn sóng.
Lục y nha hoàn kia thấy ta không đoái hoài gì đến nàng, tỏ vẻ hậm hực. Ta lúc này mới ngẩng đầu nhìn nàng, mỉm cười: "Có thể cho ta mượn tay ngươi một chút được không? Yên tâm, ta chỉ muốn nhờ ngươi giúp một chút mà thôi."
Lục y nha hoàn tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn đưa tay cho ta, lẩm bẩm: "Làm gì vậy?"
Ta cầm tay nàng, nhìn ngắm một lúc, sau đó chấm ngòi bút xuống lòng bàn tay nàng ta, quẹt quẹt vài nét thử mực.
"Được rồi, cảm ơn ngươi." Ta thả tay nàng ra, tiếp tục cầm bút luyện chữ.
Lục y nha hoàn nhìn ta giống như nhìn một người điên, nàng cũng mắng ra miệng một câu "đồ điên!", sau đó đẩy ta ngã khỏi ghế, cuối cùng mới phất tay áo rời đi.
Ta ngã xuống, may mà chỉ là từ trên sạp ngã xuống, chẳng gây ra thương tích, tiếng động cũng không hề lớn.
Ta đúng là muốn điên thật rồi!
Hôm sau, nha hoàn đưa cơm vẫn là người cũ, nàng ta ấm ức kể lể với ta những nha hoàn trong phủ không muốn tiếp tục hầu hạ tội nhân là ta đây, vì vậy đẩy hết công việc ghê tởm này đến tay nàng ta, ức hiếp nàng ta là người mới. Để xả hết bực tức cùng oán hận trong lòng, lục y nha hoàn không ngừng diễu võ giương oai với ta, luôn lải nhải những câu chuyện đầy tính bi kịch trong phủ, làm ta trong lòng ngày một nôn nóng, lại thêm chút ảo não, cơm canh không đụng dù chỉ là một chút.
Tối đến, ta sờ sờ khuôn mặt mình, dường như đã gầy đi rất nhiều, làn da còn trở nên tái xanh, trông thật giống một xác chết biết cử động.
Ngày tiếp theo, tiếp theo nữa cũng đều là nàng ta đưa cơm tới, bây giờ còn kể thêm chuyện hôn sự giữa Đoan Vương phủ và Nam Yên hầu phủ diễn ra náo nhiệt thế nào. Ta hôm ấy chép sách đến tê liệt hai tay, có chút mệt mỏi nói với lục y nha hoàn ngày mai bản thân muốn thêu thùa, nhờ nàng ta đem đến kim chỉ, vải vóc và kéo cắt vải đến. Lục y nha hoàn hừ lạnh một tiếng, nhưng lại giống đang thương hại ta, hôm sau vẫn lén lút đưa đồ đến Tiêu Dao các, vậy mà không bị ám vệ xung quanh phát hiện, làm ta không khỏi cảm thấy tốt lên.
Cửa sổ mấy ngày nay đều đóng chặt, ta thấy quá nóng bức, vì vậy đêm nào cũng mở ra, đêm nay ngoại lệ thổi tới một cơn gió cuối hạ.
Trưa mấy ngày sau nữa, tiểu nha hoàn kia lại tới, ta rất ngoan ngoãn ngồi nghe nàng kể chuyện, bây giờ là câu chuyện Vương gia cùng tân Vương phi nhập cung nhận lời chúc phúc của Hoàng đế.
Trong lúc nàng ta đang nói hăng say, ta từ trong ống tay rút ra một chiếc kéo, chính là cái kéo ta nhờ nàng ta đưa tới lần trước, sau đó đâm thẳng về phía nàng.
Lục y nha hoàn dễ dàng tránh né mũi kéo đâm tới, cười lạnh với ta: "Vương phi, ngươi định làm gì?"
Ta thở dốc kịch liệt, trừng mắt nhìn nàng, gằn từng tiếng: "Ngươi! Ngươi là mật thám bên kẻ nào? Năm lần bảy lượt muốn ta chết, ngươi có mưu đồ gì?"
Nàng ta nghe xong, hơi chấn động một chút, sau đó lạnh lẽo lên tiếng: "Ngươi điên rồi!"
Ta siết chặt cây kéo, lắc đầu nói: "Không, ta không điên! Ta sẽ đem chuyện này nói với Vương gia! Ngươi là kẻ xấu! Ta sẽ nói với Vương gia!"
"Nói với Vương gia? Ha ha ha! Ngươi nghĩ Vương gia sẽ đến gặp ngươi sao? Bị giam giữ ở đây rồi, ngươi đừng nên ảo tưởng nữa!" Lục y nha hoàn như vừa nghe thấy chuyện cười lớn nhất thiên hạ, trào phúng nói lớn.
Ta chỉ mũi kéo về phía nàng ta, điên cuồng hét lên: "Ngươi câm miệng! Không phải các ngươi muốn ta chết sao? Vậy ta sẽ sống tốt, sống để gặp Vương gia! Ai trong các ngươi cũng không thể ép ta chết! Ta sẽ không tự sát! Tuyệt đối không!"
Lục y nha hoàn nghe xong, sắc mặt trở nên trầm trọng, một luồng sát ý khẽ bao phủ nơi đáy mắt. Sau đó, nàng ta chậc một tiếng, nhẹ nhàng xoay người, thân ảnh nhanh chóng biến mất, thoắt cái đã xuất hiện ngay bên cạnh ta. Vẻ mặt nàng ta thoáng hiện ra nét cười quỷ dị, từ một bên nhanh như chớp vòng ra phía sau ta, một cánh tay kẹp chặt eo ta, tay còn lại bắt lấy cổ tay của bàn tay đang cầm kéo kia giơ lên kề sát cổ ta.
"Vương phi, dù sao người cũng phải chết! Bây giờ người đều biết cả rồi, nếu như đem chuyện này nói với người khác, vậy thì kế hoạch của chủ thượng sẽ trở thành công cốc. Đều tại người không ngoan ngoãn tự mình kết liễu, bây giờ phải chết trong đau đớn như vậy. Người yên tâm, bây giờ người kêu cứu thì đám ám vệ kia cũng không đến kịp đâu!"
Giọng nói của lục y nha hoàn vang lên bên tai ta, cất giấu sát khí. Sau đó bàn tay của nàng ta bao trọn lấy bàn tay cầm kéo của ta, dùng sức bóp mạnh, nhằm thẳng ngực ta đâm tới.
Chính lúc này, phía sau lưng nàng vang lên vài tiếng động, lục y nha hoàn lập tức cứng đờ, hành động ác liệt đột ngột dừng lại, toàn thân không thể cử động dù là một li.
Mặc Triêu Ngân từ phía sau nàng bước ra, đồng thời kéo luôn cả ta đang bị lục y nha hoàn cứng như khúc gỗ kia giữ chặt ra ngoài.
Hắn lo lắng nhìn ta một hồi, bàn tay còn ở trên cổ ta sờ loạn. Ta buồn cười giữ tay hắn lại, lắc đầu nói:
"Không có việc gì! Không có việc gì! Chàng ra tay rất chuẩn xác!"
Mặc Triêu Ngân nghe xong, đột ngột ôm lấy ta, thở dài: "Sao phải làm chuyện nguy hiểm như vậy?"
Ta cứng đờ cả người, mùi hương đặc trưng trên người hắn vấn vương chóp mũi, mặc dù hơi biếи ŧɦái, nhưng không thể không thừa nhận, ta quả thật khá là...nhớ hắn.
Không, rất nhớ hắn!
Thậm chí còn vì hắn mà đau lòng khổ sở một phen.
Ta ôm lấy eo hắn, chà, eo tên này thật nhỏ. Đến lượt Mặc Triêu Ngân hơi cứng người lại, sau đó ôm ta chặt hơn, vành tai lại đỏ.
Được rồi, vào chính sự, nên vào chính sự!
Ta buông hắn ra, vô tình thấy được ánh mắt hụt hẫng của tiểu thụ. Ta hơi nghẹn, ho khan hai tiếng, sau đó nhìn qua lục y nha hoàn đang đen mặt không thể cử động đằng kia, nhàn nhạt nói: "Không nguy hiểm, đây là cái giá phải trả. Ta cũng tin tưởng năng lực của chàng."
Nha hoàn kia ngay từ lần đầu tiên xuất hiện đã khiến ta cảm thấy rất kỳ lạ. Thôi được rồi, ta phải thừa nhận, lần đầu tiên ta vẫn chưa nhận ra, đau buồn u uất cả một ngày, đến ngày thứ hai mới tỉnh táo trở lại. Nếu như quả thật ta đã bị biếm thành thứ dân, toàn bộ Vệ phủ bị diệt tộc, vậy thì những nha hoàn đưa cơm bình thường hẳn phải giữ chừng mực, lạnh nhạt không muốn tiếp xúc với ta mới phải. Bọn họ có thể khinh thường, có thể đối xử không tốt, nhưng sẽ không rảnh rỗi tán gẫu tường tận mọi chuyện trong phủ với nữ nhi của một tội đồ.
Trái lại là vị lục y nha hoàn này, luôn là nàng ta đưa cơm, hơn nữa còn nói nhiều một cách bất thường, mọi chuyện nàng ta nói đều khiến cho người ta rơi vào tuyệt vọng cùng cực, hơn nữa còn đối xử với ta khá tàn khốc, triệt tiêu mọi hi vọng sống của ta.
Nàng ta muốn ta tự sát. Là uất ức mà tự sát.
Nàng ta không tự tay gϊếŧ chết ta, thứ nhất là vì ám vệ xung quanh Tiêu Dao các không cho nàng có cơ hội ra tay, chỉ cần một tiếng động đủ lớn cũng khiến đám ám vệ tới đây rất nhanh, nàng ta sẽ không có thời gian để dàn dựng một vụ tự sát, cơ hội bỏ trốn khỏi hiện trường là rất nhỏ. Nàng ta tuy luôn bất bình ra vẻ chèn ép, nhưng tiếng động gây ra đều không lớn, không đến nỗi kinh động đến bên ngoài, ý dè chừng rất rõ rệt. Cơm canh chưa đến nỗi con người không ăn được, so với thường dân còn được xem là mỹ vị, đây đâu phải là đặc quyền mà một tội nhân có phụ thân mưu phản đáng được nhận. Thứ hai, chắc hẳn là vị phụ thân kia chưa bị định tội, ta vẫn là Đoan Vương phi, là người của hoàng thất, chuyện ta chết ở Tiêu Dao các sẽ trở thành chuyện lớn, án mạng nhất định được trình lên Đại Lý tự điều tra làm rõ. Những đồ ăn nàng ta đưa tới ta đều không đụng vào, cả nước uống cũng vậy, để tránh trong đó có bỏ thứ gì không sạch sẽ, thuốc độc thì không thể, nhưng loại thuốc làm rối loạn tâm thần, gây ra ảo giác thì rất có khả năng. Nàng ta vì thế không thể trực tiếp ra tay gϊếŧ ta, lo rằng một khi Đại Lý tự khám nghiệm tử thi sẽ tra ra điều bất thường, kế hoạch bị phá hỏng, vì vậy liền nghĩ ra kế tra tấn tinh thần, làm ta đau khổ tuyệt vọng, theo đúng ý của một đám người nào đó tự tìm đường chết.
Ai cũng không ngờ được, ta sống đến hôm nay là nhờ thịt khô và hạch đào tiểu thụ đưa tới trước kia, nói là để cho ta nhàm chán thì ăn vặt, mỗi ngày hắn đều đưa đến, sau đó thừa ra khá nhiều, bị ta cất đi ăn dần. Nước uống là mấy bình rượu trái cây cũng do tiểu thụ đưa tới, để mỗi đêm có thể cùng ta uống rượu giải khuây. Rượu trái cây rất nhẹ, không say lại uống rất ngon, vừa khiến cho người ta tâm trạng tốt hơn lại không bị chết khát.
Lại nói, vị nha hoàn này mắc phải một sơ hở rất lớn, nếu như Hoàng đế phế ta thật, nhất định sẽ cho người đến đọc thánh chỉ ngay trước mặt ta, chứ không phải thông qua lời nói của một nha hoàn.
Ta biết nàng ta kỳ lạ, nhưng vẫn chưa thể manh động. Hôm trước mượn tay nàng trêu đùa, kỳ thật là ta đang thăm dò. Nhìn bàn tay với những vết chai kia, lấy kinh nghiệm nghề nghiệp của ta có thể nhận biết đây không phải là vết chai được tạo thành từ nấu cơm giặt giũ quét tước gì đó, mà là vết chai do tiếp xúc với đao kiếm lâu ngày. Lúc ấy ta mới khẳng định, nàng ta là người tập võ.
Ta chọn nghề giải phẫu khám nghiệm tử thi, thực ra là muốn nhìn con người dưới góc nhìn chân thật nhất. Công việc của ta, đa phần là tìm hiểu nguyên nhân tại sao một người chết đi, là bị gϊếŧ hay là cái chết thường gặp, vì vậy phải quan sát và suy luận thật kĩ, từng chân răng kẽ tóc, một chi tiết nhỏ cũng không được bỏ qua.
Bởi vì biết nàng là người có võ công, không thể manh động, vì vậy ta chỉ có thể chờ. Tiểu thụ mấy ngày đều không đến, hẳn là bên ngoài đã có sự biến động. Kẻ đứng sau nha hoàn kia lại một mực muốn ta chết, có thể khẳng định bên phía Đại Lý tự cùng Binh bộ Thượng thư có chuyển biến tích cực, cái chết của ta hiện tại sẽ làm đảo lộn thế cờ.
Nếu như không phải chột dạ, tại sao Đoan Vương phi phải tự vẫn?
Chờ đợi như vậy rất mạo hiểm, đồ ăn nước uống chỉ cầm cự được mấy ngày, đám người kia có thể không kiên nhẫn ra tay gϊếŧ chết ta. Ngày nào ta cũng mở cửa sổ, thực ra là chờ hắn.
Cuối cùng, ta đã chờ được, ngay khi đồ ăn và rượu đã hết được một ngày.
Mặc Triêu Ngân mặc y phục màu xanh, ngoại bào mỏng như cánh gián, sắc mặt có đôi phần tái nhợt xuất hiện trong đêm đen, tựa như tinh linh đến cứu rỗi sinh mạng của ta. Miêu tả như vậy có phần hơi quá, nhưng đây chính là ý nghĩ của ta khi nhìn thấy hắn lúc đó.
Về sau, ta cùng hắn bàn bạc cách dụ rắn ra khỏi hang, ta tấn công nha hoàn kia, nói cho nàng ta rằng ta đã biết mục đích của chủ nhân nàng, bức nàng ta đến không còn đường lui liền nhân cơ hội gϊếŧ ta. Lúc đó nàng ta sẽ nghĩ rằng, bây giờ kế hoạch đã bị ta biết được, ta lại nhất quyết không tự sát, vò đã mẻ không sợ nứt, để cho ta sống thêm ngày nào sẽ phiền phức ngày đó, cuối cùng quyết định ra tay hạ sát ta. Lúc này Mặc Triêu Ngân đã ẩn mình tại nơi nào đấy trong phòng từ sớm sẽ nhanh chóng xuất hiện, điểm huyệt nàng ta. Sau đó nữa, liền có một màn như ngày hôm nay.
Ta đi tới trước mặt lục y nha hoàn, nhìn nàng ta rồi cười một cái:
"Triêu Ngân, vì nàng ta mà mấy ngày nay ta thiếu ăn thiếu ngủ, chàng nghĩ ta có nên quay nàng ta lên ăn hay không?"
Lục y nha hoàn trừng mắt thật lớn, cả người không thể nhúc nhích.
Mặc Triêu Ngân mỉm cười, từ phía sau nắm lấy tay ta, giống như làm nũng nói:
"Đừng ăn nàng ta, nhìn nàng ta cũng không ngon bằng ta đâu."
Ta: "..." Quá lưu manh! Quá mất tiết tháo! Quá đáng...yêu!
Sao lúc trước ta lại không cảm thấy hắn đáng yêu như thế nhỉ?
Lục y nha hoàn chứng kiến một màn này, vẻ mặt như ăn phải chuột chết.
Ta nhìn nàng ta, bây giờ nên đến giai đoạn xử lý rồi đây.
"Triêu Ngân, chàng có thể phong bế nội công và võ công của nàng ta không?" Ta nhìn Mặc Triêu Ngân, lên tiếng hỏi.
Mặc Triêu Ngân gật đầu, không nói hai lời liền tiến lên điểm vài chỗ huyệt đạo trên người lục y nha hoàn. Sắc mặt nàng ta lập tức trắng bệch.
Ta cảm thấy bản thân có chút ác độc, nhưng thế thì đã sao, nếu không ác độc thì người chết là ta, vì vậy nói tiếp: "Chàng có loại dược thảo nào khiến cho thân thể nàng ta suy nhược trong vài ngày không? Nhưng chỉ là không có sức làm việc nặng thôi, cử động thì vẫn được."
"Ý của nàng là Nhược Thể hoàn?" Tiểu thụ suy nghĩ một lúc liền đưa ra ý kiến.
Ta tuy không biết Nhược Thể hoàn là cái gì, nhưng nghe tiểu thụ nói vậy, xem ra là loại thuốc cần tìm, vì thế gật đầu.
Lục y nha hoàn nhìn ta, ánh mắt nổi lên sát tâm. Ta cũng cười vui vẻ nhìn lại nàng, mấy ngày qua vô lễ hỗn láo như vậy, ta mà không trả lại một ít thì thật có lỗi với bản thân.
Ta tiến đến trước mặt nàng ta, dùng tay bóp chặt khớp hàm của nàng, ép nàng mở miệng. Lục y nha hoàn trừng mắt thật lớn, trong mắt hiện lên cả tơ máu, sắc mặt cứng đờ, có vẻ như vô cùng tức giận.
Sau khi để nàng ta bất động trong tư thế há hốc mồm, ta chạy lại chỗ ngăn tủ lục lọi. Mặc Triêu Ngân vậy nhưng còn lấy tóc của nha hoàn kia bỏ vào miệng nàng ta, khiến nàng ta tức giận đến nỗi suýt ngất.
Ta lục một lúc, vẫn không tìm thấy vật cần tìm, vì vậy đành quay đầu nói với Mặc Triêu Ngân: "Khả năng trong miệng nàng ta cất giấu độc dược, giấu ở kẽ răng, làm sao để lấy độc ra đây?"
Không thể dùng vật nhọn, lỡ như chọc thủng túi độc, vậy thì chúng ta gϊếŧ nàng ta rồi!
Mặc Triêu Ngân nghe ta nói vậy, suy nghĩ một lúc rồi đi đến chỗ ta, bàn tay chạm qua đầu ta, mơn trớn mái tóc của ta một lúc, sau đó mới rút từ trên đầu ta ra một chiếc trâm cài. Tiếp theo, hắn lấy từ bên hông ra một thanh chủy thủ, bằng hai nhát chém đã dát mỏng đầu nhọn của trâm. Cũng là thanh chủy thủ đó, tiểu thụ chém hẳn đầu nhọn của trâm, lại dùng lưỡi dao mài nhẵn đầu vừa bị cắt. Cuối cùng, cây trâm cài có đầu nhọn biến thành đầu tròn, trơn nhẵn, hơn nữa bề mặt còn mỏng dẹt, trông như cái lấy ráy tai chuyên dụng ở thế giới hiện đại phiên bản tốn tiền.
Đây chính xác là thứ lấy độc phù hợp nhất! Ta cực kỳ vui vẻ! Tiểu thụ thật là đa cấp! Có thể bẻ tôm, có thể bóc nho, bây giờ nấu nướng cũng có thể miễn cưỡng ăn được, văn võ song toàn, hiện tại lại còn biết làm đồ thủ công?
Vui vẻ dẫn đến cao hứng, ta theo thói quen kiễng chân xoa đầu tiểu thụ: "Triêu Ngân nhà ta thật quá thông minh!"
Mặc Triêu Ngân đỏ mặt, sau đó như nhớ đến cái gì, hắn cài lại trâm cho ta, nghiêm túc nói: "Bẩn!"
Ta ngẩn ra, à, vì phải cho vào miệng cho nên bẩn ấy hả?
Lục y nha hoàn vẻ mặt đã sớm tái xanh, cơ mặt căng cứng dữ tợn.
Ta rút cây trâm vừa rồi ra, khuyên nhủ: "Không sao! Đừng làm lại rất tốn thời gian, cùng lắm thì sau này ta không dùng cái này nữa."
Mặc Triêu Ngân hai má ửng đỏ, ngoan ngoãn gật đầu: "Ta mua cho nàng."
Ta rất thích khuôn mặt đỏ ửng đầy quyến rũ này của hắn, biếи ŧɦái ngắm thêm một lúc, sau đó mới thoả mãn đi vào chuyện chính.
Đi đến trước mặt nha hoàn kia, ta tiếp tục bẻ khớp hàm nàng ta, để nàng ta há miệng rộng nhất có thể, sau đó bảo Mặc Triêu Ngân cầm đèn giấy dầu lại đây soi rõ, không dùng nến để tránh cho nàng ta bị bỏng.
Xem xem, ta rất lương thiện mà phải không?
Qua một lúc chật vật, ta đã thành công lấy ra túi độc bám tại cái răng trong cùng bên phải của hàm trên trong miệng nàng ta.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, ta giúp nàng ta đóng miệng lại. Ánh mắt nha hoàn kia nhìn ta càng thêm âm lãnh, trong mắt còn ẩn hiện ánh nước.
Ta liền bảo Mặc Triêu Ngân trở về nghỉ ngơi, tối đến nhớ mang thuốc tới cho ta, nha hoàn kia chưa thể giải huyệt, vẫn để tại chỗ ta.
Nhìn nàng ta bất động từ chiều tới tối, ta rất thương hại buôn chuyện với nàng một chút.
"Này, ngươi tên là gì?"
"..."
"Phải rồi, ngươi làm gì nói được."
"..."
"Đáng thương ghê!"
"..."
Hình như nồng độ S trong máu của ta có xu hướng tăng cao, nếu không thì tại sao nhìn nàng ta đau khổ uất nghẹn như vậy, ta lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn?
____________________
Trước khi lí trí thức tỉnh thì con người luôn bị tâm tình chi phối, Cơ Anh cũng vậy, ai cũng vậy, không có ngoại lệ.
Lịch đăng như cũ nhé ❤
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.