Chương 57: Sống thế này thật không dễ dàng
Kê Kê Bất Đản
22/02/2022
Lục y nha hoàn trừng mắt nhìn ta, thật không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu nàng nhìn ta như vậy rồi.
Lúc uống Nhược Thể hoàn xong, nàng ta mềm nhũn cả người, đến sức cắn lưỡi tự sát cũng không có, oán hận trừng ta.
Hay là lúc nàng ta xiêu vẹo đứng lên, muốn đâm đầu vào cột tự vẫn, chưa được hai bước đã bị ta kéo về chỗ cũ, lại tiếp tục trợn mắt trừng ta.
Hay là lúc ta cùng tiểu thụ vui vẻ trò chuyện, nàng ta cũng trừng ta, hơn nữa vẻ mặt còn có chút buồn nôn.
Mặc Triêu Ngân bây giờ cũng trừng ta, trừng còn khủng khiếp hơn nha hoàn kia nữa.
"Cơ Anh, ta muốn ngủ lại!" Tiểu thụ ấm ức ủy khuất nói.
Ta có chút do dự, nhưng vẫn lắc đầu: "Không được, phòng này không thể chứa ba người."
Tiểu thụ gắt gỏng, có chút giận dỗi: "Tại sao? Cùng lắm là nha hoàn kia xuống gầm giường ngủ."
"..." Ngươi còn có lương tâm hay không vậy? Lương tâm ta đã mất từ lâu rồi, ít nhất một trong hai phải có lương tâm chứ?
Lục y nha hoàn kia vô lực dựa vào mạn giường, sắc mặt tái xanh, biểu tình như muốn gϊếŧ người.
Hay là cho nàng ta nằm dưới gầm giường nhỉ?
"Cơ Anh, nàng ta nếu nửa đêm muốn gϊếŧ nàng, ta không có ở đây thì phải làm sao bây giờ?" Mặc Triêu Ngân chân thành tha thiết lại xen lẫn âu lo nói tiếp.
Ta suy nghĩ một lúc, sau đó đi đến trước mặt nha hoàn kia, vẫy vẫy tay trước mặt nàng ta. Nàng ta muốn cắn tay ta một cái, nhưng khớp hàm run rẩy nửa ngày vẫn không mở ra được.
Tiểu thụ: "..."
Nhìn thấy vẻ mặt hờn tủi của Mặc Triêu Ngân, ta vẫn không đành lòng, cuối cùng đành phải xoa đầu hắn, dịu giọng: "Đi về đi, sắp đến giờ ngủ rồi."
Mặc Triêu Ngân ôm đầu né tránh tay ta, giận dỗi: "Nàng đừng xem ta là trẻ con."
Ta mỉm cười, dỗ dành hắn: "Vậy Triêu Ngân đại gia đây muốn cái gì nào?"
Tiểu thụ nghe vậy, thực sự nghiêm túc suy nghĩ, sau đó hồn nhiên đề nghị: "Nàng hôn chúc ngủ ngon ta đi!"
"..." Thế này mà không phải trẻ con à?
Đừng làm cảm giác tội lỗi của ta dâng cao chứ!
Ta ho khan hai tiếng, tiểu thụ như nhận ra lời này có chút sai trái, mặt đỏ bừng như thiêu như đốt, nhưng vẫn không nói thêm lời nào.
Hai tai ta cũng nóng lên, trong lòng đấu tranh một lúc, giữa lúc liêm sỉ đang chiếm thế thượng phong thì ánh mắt lại bị biếи ŧɦái điều khiển liếc qua tiểu thụ một chút. Vô tình ta thấy được Mặc Triêu Ngân sắc mặt ửng hồng, ánh mắt long lanh lóe lên chờ mong rồi lại đáng thương che giấu. Ngay lập tức liêm sỉ tầng tầng ngã xuống, biếи ŧɦái hùng hồn vượt lên, ta kề sát khuôn mặt như ngọc băng khắc thành của tiểu thụ, nhanh chóng thơm lên má hắn một cái. Mặc Triêu Ngân cả người bỗng chốc cứng đờ, làn da từ cổ trở xuống cũng hồng lên như tôm luộc.
"..." Ta đã biếи ŧɦái rồi! Biếи ŧɦái rồi! NPC, con mẹ nó ta biếи ŧɦái rồi, phải làm sao đây?
Mặc Triêu Ngân càng lúc càng đỏ, hắn ậm ừ vài tiếng không rõ, sau đó bước chân như giẫm trên mây mà đi về phía cửa sổ, suýt nữa thì ngã từ cửa sổ ra ngoài.
Ta đờ đẫn nhìn hắn rời đi, lúc quay lại đã bắt gặp lục y nha hoàn vẻ mặt như ăn phải ruồi trừng ta. Ta theo đó cũng trừng lại nàng:
"Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy qua biến...cảnh tượng chúc ngủ ngon đong đầy yêu thương của một thê tử xinh đẹp đơn thuần hay sao hả?"
"..."
Nàng ta quay mặt đi, "hừ" một tiếng.
Hiện tại vẫn chưa khuya lắm, cố gắng dẹp bỏ đả kích vì vừa phát hiện bản thân trở thành biếи ŧɦái qua một bên, ta nổi hứng buôn chuyện, vì vậy chạy tới ngồi xổm trước mặt nàng ta, lên tiếng hỏi:
"Ngươi tên là gì?"
"..."
"À, ta biết rồi, tên ngươi là Hột Vịt Lộn phải không? Ánh mắt ngươi nhìn người khác thật giống hột vịt."
"..."
"Ngươi không nói có nghĩa là thừa nhận nhé, Hột Vịt Lộn cô nương? Hừm, nghe không ổn lắm, tiểu Lộn? Tiểu Hột? Tiểu Vịt? Lộn nhi? Vịt Lộn nhi?"
Lục y nha hoàn tức giận nhìn ta, đỉnh đầu như muốn bốc khói, cuối cùng chỉ nhả ra hai chữ: "Lục Tích."
Ta chống cằm, cười khanh khách nhìn nàng, vẻ mặt Lục Tích càng đen.
Lại là một trận im lặng.
Ta cũng không hỏi nàng thêm điều gì, cởi giày trèo lên giường. Sau đó, nhớ ra một chuyện, ta lại xuống giường, tìm mấy sợi dây lưng mà tiểu thụ đưa cho mới vừa rồi, dưới ánh mắt đầy nghi ngờ của Lục Tích, nhanh chóng trói chân và tay nàng ta lại.
Ta rất thương tiếc nhìn nữ tử đang trợn mắt hung dữ nhìn mình trước mặt, vỗ vai nàng ta nói: "Chịu khó một chút, tránh cho ngươi tự thương tổn mà thôi."
Lục Tích cắn môi, quật cường quay mặt đi.
Ta được đà lấn tới, ôm nàng ta kéo vào phần giường phía trong, đặt nàng ta nằm thật ngay ngắn, sau đó thổi tắt nến, bản thân nằm ở phía ngoài.
"Đoan Vương phi, ngươi đáng chết!" Cuối cùng, Lục Tích cô nương cũng chịu mở miệng, rống giận thật lớn.
Ta bực bội trong lòng, đêm khuya rồi còn kêu như heo bị chọc tiết, vì vậy không thiện ý quát nàng:
"Bổn Vương phi chuẩn bị chết rồi đây, chết lâm sàng, thời gian chết là từ một khắc sau đến giờ Thìn* ngày mai. Hiện tại ngươi liền yên lặng cùng chết lâm sàng với ta đi!"
"..."
Phía bên cạnh không truyền tới tiếng động nào nữa. Trong bóng tối, ta cong khóe môi, ngày mai sống lại sẽ hoàn trả đầy đủ mấy ngày trước kia bị tra tấn tinh thần cho nàng ta.
Lục Tích à? Cũng chỉ là một con rối bị người giật dây, bây giờ phải lần theo từng sợi dây điều khiển để tìm ta vị nghệ nhân đứng ở phía sau bức màn.
Sáng hôm sau, khi ta tỉnh lại đã vào giờ Tỵ**, mặt trời đã lên cao, còn vài khắc nữa là đến giờ Ngọ***, nha hoàn đưa cơm trưa cũng gần tới rồi, hiếm khi lại được ngủ thoải mái như vậy.
Chợt, như nhớ tới cái gì, ta nhìn sang bên cạnh, hơi bị giật mình một chút. Lục Tích cô nương trợn trắng mắt nhìn ta, vẻ mặt phẫn nộ đến cực điểm.
(*): 7-9h
(**): 9-11h
(***): 11-13h
Ta nhìn nàng bị trói đến cứng cả người, không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, vì vậy mỉm cười vẫy tay: "Chào buổi sáng!"
Lục Tích cả người khẽ run, một lúc lâu sau liền cắn răng nghiến lợi, thở hổn hển mắng: "Buổi sáng?! Ngươi cũng không chống mắt lên xem bây giờ đã là lúc nào rồi?!"
Ta ngồi dậy, vặn vặn cái cổ, sau đó nói với nàng ta: "Ngươi không phải muốn ta chết sao? Ta chết lâm sàng càng lâu ngươi hẳn phải càng vui mới đúng."
"Ta muốn ngươi chết vĩnh viễn!" Lục Tích yếu ớt gằn giọng.
"Ta sẽ chết vĩnh viễn mà!" Ta nhìn nàng ta, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.
Lục Tích ngẩn ra, dường như không nghĩ ta sẽ nói những lời này. Ta làm như không để ý tới vẻ mặt này của nàng, nói tiếp:
"Ừ, tám mươi năm sau ta nhất định chết vĩnh viễn."
"..."
Lục Tích uất nghẹn giãy dụa, dường như cực kì tức giận. Ta thấy dây lưng đã siết tay chân nàng ta đến đỏ ửng, đành phải từ mình tiến tới bên cạnh nàng, tháo mở nút thắt, từng vòng từng vòng cởi dây trói ra.
Lục Tích giãy giụa càng mạnh, nhưng với ta nàng chỉ như một con cá giãy đành đạch trên thớt.
Ta xem nàng ta như một con búp bê cỡ lớn mà dựng dậy. Lục Tích cả người vô lực, vốn không thể làm gì được ta, cuối cùng đành cam chịu để mặc ta xoay như chong chóng.
Ta kéo Lục Tích lại chỗ ghế ngồi thường ngày, để nàng ta mềm nhũn ngồi ngay ngắn lại, sau đó mới sảng khoái chỉ vào một cuốn kinh phật, cười tà ác:
"Nhờ ân trạch của chủ nhân ngươi, bổn Vương phi phải ngồi đây buồn chán chép phạt. Thiết nghĩ Lục Tích đây lúc trước hành thích bổn Vương phi, tâm địa không tính là lương thiện, vậy ngươi hãy ngồi lại đây chép kinh phật để tâm hồn sạch sẽ hơn đi."
Lục Tích tái mặt, ném bút lông trong tay về phía ta, còn chưa bay được nửa đường đã rơi xuống. Nàng ta ngoảnh mặt đi, không thèm để ý đến ta nữa, ý kháng nghị vô cùng rõ ràng.
Ta nhặt lại cây bút, sau đó dùng cán bút đặt dưới cằm nàng ta, dùng lực xoay cằm nàng ta lại để nàng ta đối mặt với ta. Lục Tích trợn mắt nhìn ta, ta lại cười càng sâu:
"Không chép? Không chép thì trưa nay lúc ăn cơm, ta ăn một muỗng sẽ nhai nhuyễn rồi nhả ra, sau đó đút cho ngươi."
"Ngươi!" Lục Tích không thể tin được gào lên với ta. "Ngươi thật vô liêm sỉ!"
"Ngươi có muốn thấy vô liêm sỉ thật sự ngay tại đây không?" Ta xoay xoay cán bút, hài lòng nhìn khuôn mặt nhăn nhó tái xám của nàng ta.
Lục Tích cả người run rẩy, sau đó phẫn hận giành lấy bút từ tay ta, ngực phập phồng lên xuống một lúc, cuối cùng đành phải lật quyển kinh phật ra, uất nghẹn cặm cụi viết.
Ta nằm một bên vừa nhai hạch đào, vừa uống rượu nho, tận hưởng cảm giác làm giai cấp tư bản.
"Viết sai một chữ, đảo lộn nội dung, chép lại mười lần." Ta bổ sung thêm.
"Ngươi!" Lục Tích cắn răng, quát lớn.
"Hai mươi lần."
"..."
Rốt cuộc vẫn là cúi đầu cam chịu.
Được một lúc, sau khi nàng ta đã chép kín một tờ giấy Tuyên Thành, ta tiện tay cầm lên xem, sau đó nhíu mày:
"Nét chữ quá xấu, chép lại." Đồng thời vo nát tờ giấy, nắm trong lòng bàn tay, quơ quơ trước mặt Lục Tích.
"Ngươi hiếp người quá đáng!" Lục Tích đập mạnh cây bút xuống bàn, oán độc thét lớn.
"Ta cứ thích hiếp người quá đáng đấy! Ngươi căn bản không thể ngăn được ta." Ta không để tâm tiếp tục cười cợt.
"..."
Lục Tích cắn chặt đôi môi, phẫn hận tiếp tục viết.
Tầm ba khắc sau, nàng ta đã chép được bốn, năm tờ giấy Tuyên Thành, cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ cửa, Lục Tích định lên tiếng đã bị ta nhanh chóng bịt miệng, sau đó nói vọng ra cửa:
"Ở bên ngoài đi, ta rất chán ghét có kẻ vào đây."
"Vương phi, nô tì đến đưa ngọ thiện tới cho người." Bên ngoài truyền tới giọng nói trong trẻo của một nha hoàn.
"Đều để ở bên ngoài đi!" Ta nói lớn, một bên kiềm chế Lục Tích đang không ngừng giãy dụa.
Nha hoàn kia có vẻ hơi chần chừ, sau đó "vâng" một tiếng, một lúc sau đã nghe thấy tiếng bước chân của nàng rời đi.
Ta lúc này mới buông Lục Tích ra, cô nương kia đã thở hổn hển, oán độc trừng ta. Ta làm lơ nàng ta, đi ra phía ngoài cửa lấy cơm đưa vào.
"Nghỉ tay một chút, ăn cơm." Ta không mặn không nhạt đi lướt qua nàng.
Lục Tích ừ hử một tiếng, sau đó ngoan ngoãn đứng lên, tiến về phía ta mới khó khăn ngồi xuống bên cạnh. Ta cũng không làm khó nàng ta nữa, chia cơm làm hai phần rồi đưa cho nàng một phần. Cơm canh những ngày này đã được tiểu thụ cho người lưu tâm, vì vậy không sợ bị bỏ thuốc, hơn nữa vì lo lắng có kẻ hoài nghi mà được làm rất đơn giản.
Vì bị ép buộc uống thuốc, tốc độ ăn cơm của Lục Tích rất chậm. Chúng ta ăn trong im lặng, nhưng vẫn tính là thuận lợi ăn hết một bữa cơm.
"Ngươi đường đường là Vương phi, lại còn là đại tiểu thư phủ Thượng thư, cơm canh như vậy ngươi cũng nuốt nổi sao?" Lục Tích hiếm khi chủ động lên tiếng, lời nói ra còn vô cùng dài.
Ta suy nghĩ một lúc, cơm này cũng tính là khó nuốt hả? So với suất cơm bán ở canteen trường học đã được xem như là rất tốt rồi. Nhưng để tránh nghi ngờ, ta vẫn sầu khổ nói:
"Biết làm sao bây giờ, tại chủ nhân kia của ngươi mà ta bị rơi vào hoàn cảnh như vậy. Không ăn thì chết đói, ta lại không muốn chết."
"Ta thấy ngươi ăn rất ngon!" Lục Tích gẩy gẩy hạt cơm, khó hiểu nói với ta.
"Khụ khụ, đó là vì mấy ngày không ăn đồ ăn mà ngươi đưa đến, đói đến nỗi cơm chan nước tương cũng tưởng thành mỹ vị." Ta ho khan giải thích.
Lục Tích nghe xong lời này, ngay lập tức đã trầm mặc, đáy mắt nhuốm lên một mảnh âm u.
"Vương phi, ngươi thật không đơn giản, bề ngoài yếu đuối dễ gạt, bên trong lại từng tầng mưu mô." Lục Tích cười giễu.
Ta nghe vậy, chỉ mỉm cười nhìn nàng ta, một lúc sau mới chống cằm hỏi:
"Nếu không thì phải làm sao đây, ta là người ham sống sợ chết. Ta muốn được sống."
Lục Tích chỉ ngẩn ra một chút, sau đó trào phúng nhếch môi: "Không ngờ ngươi lại tự nhận bản thân không có tiền đồ như vậy."
Ta nghe đến đó vẫn thoải mái cười:
"Không có tiền đồ? Ừ, cứ cho là vậy đi. Ngươi còn không có tiền đồ hơn cả ta nữa mà."
"Ý ngươi là gì?" Lục Tích cau mày, giễu cợt nói.
Ta cũng giễu cợt nhìn lại nàng, giễu cợt lên tiếng:
"Ta muốn sống, ta đã được sống. Còn ngươi muốn chết, lại chết không xong."
"Ngươi!"
Ầy, nhìn nàng ta kìa, như muốn băm ta thành trăm mảnh vậy.
Ta càng cười sâu hơn, bàn tay còn đưa ra xoa xoa má nàng ta, vui vẻ nhìn Lục Tích cô nương như muốn bẻ gãy đôi đũa.
Đúng lúc này, cửa sổ lại "cạch" một tiếng mở ra, Mặc Triêu Ngân một thân lam y thanh thuần tiêu sái nhảy vào, thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt ta.
Ta lúc này vẫn còn đang đùa giỡn Lục Tích, miệng chưa kịp khép lại, bàn tay vẫn còn đặt bên má nàng ta chưa kịp hạ xuống.
Mặc Triêu Ngân đang hoa xuân phơi phới bỗng chốc đen mặt, hắn hằm hằm tiến lại đem cả người ta xách lên, trừng mắt thật lớn với Lục Tích, vẻ mặt lâm vào khủng hoảng trầm trọng, làm nha đầu kia bị sặc một chút cơm.
Ta không nhìn nổi nữa, kéo tiểu thụ đến một góc trong phòng, quan sát Lục Tích vẫn ngoan ngoãn ngồi ăn một lúc, lại nhớ đến chuyện chúc ngủ ngon hôm trước, hơi ngượng ngập nhỏ giọng hỏi tiểu thụ:
"Chàng sao lại đến đây vào giờ này?"
Ai ngờ Mặc Triêu Ngân lại khịt mũi, tỏ vẻ oán hận ngoảnh mặt đi, không lên tiếng trả lời.
Một cỗ khí nóng quen thuộc đã lâu ngày chưa bốc lại một lần nữa trỗi dậy trên đỉnh đầu ta. Quản cái gì chúc ngủ ngon hay chúc ngủ gặp ác mộng nữa, ta xoay mặt hắn lại, nghiến răng nghiến lợi:
"Không được phát bệnh, trả lời ta!"
Mặc Triêu Ngân đối mặt với ta, ủy khuất nhỏ giọng: "Phụ hoàng cho nghỉ thượng triều. Nàng gạ gẫm, dụ dỗ người khác sau lưng ta."
Ta không để ý vế sau của hắn, sự tập trung đã bị vế trước kéo đi toàn bộ. Cho nghỉ thượng triều? Trên triều đã xảy ra biến động gì rồi sao? Vì vậy ta lo lắng hỏi tiếp: "Tại sao lại cho nghỉ chứ?"
Mặc Triêu Ngân hơi ngoảnh mặt đi, vẫn nói giọng giận dỗi: "Chuyện này không quan trọng. Quan trọng là nàng dụ dỗ người khác sau lưng ta."
Ta khó hiểu nhìn hắn. Tiểu thụ bắt gặp ánh nhìn của ta, như nhớ ra chuyện gì, hắn chụp lấy hai vai ta lắc lắc, vẻ mặt lâm vào khủng hoảng, giọng nói khàn khàn run rẩy:
"Quan trọng bây giờ là Cơ Anh...nàng với nha hoàn kia tuyệt đối đừng nảy sinh cái gì! Nàng nhất định đừng để nàng ta mê hoặc! Ta biết nàng bị giam lỏng ở đây rất cô quạnh, bây giờ lại có người sớm chiều kề cận, dù là nữ nhân cũng sẽ khiến nàng cảm thấy như được lấp đầy khoảng trống. Nhưng nàng ta không thích nàng đâu, nàng ta đến để gϊếŧ nàng đó, nàng tuyệt đối không thể bị hồ ly tinh kia quyến rũ được! Ta tuyệt đối không cho phép! Nàng xem, nàng ta chỉ tính là thanh tú thôi, không đáng để nàng để tâm đâu. Nàng xem xem, ta là nam nhân nhưng còn đẹp hơn nàng ta rất rất nhiều lần!"
"..." Cái gì vậy? Chuyện gì xảy ra nữa vậy?
Sau một lúc ngẩn người, ta rốt cuộc hiểu ra tên thụ ảo tưởng này lại nghi ngờ ta và Lục Tích có gian tình rồi.
Cái gì mà lấp đầy khoảng trống dù là nữ nhân?
Ta rất muốn gϊếŧ hắn, tuy ta đã thích hắn nhưng vẫn muốn gϊếŧ hắn!
Nhưng rồi, ta vẫn cố gắng áp chế con mãnh thú trong người mình lại. Tên khốn kia đúng là kẻ duy nhất có thể khiến ta uất nghẹn.
"Bình tĩnh đi, hồ ly tinh cái đầu chàng! Ta thích nam nhân, không thích nữ nhân." Ta rất cố gắng giải thích.
Không ngờ, Mặc Triêu Ngân không những không yên ổn lại, hắn còn siết chặt vai ta hơn, tổn thương xen lẫn tức giận nổi nóng: "Nàng thích nam nhân? Rốt cuộc là người nào? Triệu Thanh Y sao? Hắn thích nam nhân, nàng vô vọng rồi! Hay là nàng thích Túc Vương nhị hoàng huynh của ta? Nói cho nàng biết, trong lòng hắn chỉ có một mình Tuyết tiểu thư, nàng đừng mơ mộng hão huyền nữa! Nàng chỉ có thể làm Vương phi của ta, đừng mơ tưởng hồng hạnh xuất tường! Tên gian phu đó là ai? Tội danh quyến rũ nữ nhân đã lập gia thất chính là tội chết! Ta lập tức đi gϊếŧ hắn!"
"..." Ngươi muốn tự sát hả?
Cuối cùng, ta phải giải thích qua lại một hồi mới có thể áp chế tiểu thụ đang phát điên này lại. Đợi hắn ổn định tâm trạng, ta mới giật giật khóe miệng, liếc qua Lục Tích ở phía xa một chút, sau đó mới hạ thấp giọng: "Chàng phong bế võ công và nội lực của nàng ta, nàng ta ở đằng kia sẽ không nghe thấy chúng ta nói chuyện chứ?"
Mặc Triêu Ngân vẫn còn đen mặt, rầu rĩ ừ hử một tiếng. Ta không nhịn được lấy chân đá hắn, tên nhóc kia mới chịu nghiêm túc gật đầu.
Ta thấy vậy, thở ra một tiếng, sau đó cẩn thận hạ giọng nhỏ hơn nữa. Ta biết tiểu thụ vẫn nghe rất rõ ràng.
"Nha hoàn kia tên là Lục Tích. Ta muốn nhờ chàng một chuyện, chàng có thể trở về điều tra xem Lục Tích này thường xuyên đi đâu, gặp qua những ai, dùng phương thức gì để liên lạc được chứ?"
Mặc Triêu Ngân nghe vậy, nâng mắt lên nhìn ta, có vẻ là nghe vô cùng chăm chú.
"Thì ra nàng không thích nàng ta thật. Nhưng nàng thích nam nhân nào chứ?" Tiểu thụ đột nhiên lẩm bẩm, vẻ mặt lại lâm vào trạng thái sầu não.
"..." Ta muốn gϊếŧ hắn!
Ta gõ đầu tiểu thụ một cái, tức giận nói: "Tập trung vào, hiện tại ta chẳng tiếp xúc nhiều với nam nhân nào ngoài chàng đâu."
Nói đến đây, ta lại sửng sốt, dường như câu này có chút mờ ám. Ta nhìn Mặc Triêu Ngân, quả nhiên tên nhóc này lại mặt đỏ thẹn thùng, nhưng lại càng khiến ta muốn gϊếŧ hắn hơn.
Khẽ ho khan hai tiếng, ta tránh nặng tìm nhẹ nói tiếp: "Tóm lại là tập trung vào vấn đề trước mặt này!"
Mặc Triêu Ngân lúc này mới ậm ừ, sắc đỏ trên mặt chậm rãi lui tán, sau đó vui vẻ mỉm cười với ta, đã trở lại trạng thái ban đầu, dường như không khí xung quanh hắn đang dần chuyển sang màu hồng.
"..." Sao ta lại thích một tên thần kinh như thế nhỉ?
"Chuyện điều tra dễ thôi, ta đáp ứng nàng. Còn gì nữa không, nàng nói tiếp đi."
Ta thở dài, tên ngốc thật dễ nóng nảy, nhưng cũng rất dễ thoả mãn, hình như vừa từ vại dấm biến lại thành người nữa thì phải. Sao ta có thể thích được nhỉ, lẽ nào thần kinh ta bị trục trặc chỗ nào?
Sau cùng, ta vẫn lấy từ trong tay áo ra một cục giấy đã bị vo tròn, nhanh chóng đưa vào tay tiểu thụ, thấp giọng nói nhỏ:
"Đây là chữ viết của Lục Tích, hẳn sẽ rất có ích trong việc truy tìm kẻ chủ mưu. Chàng giữ cẩn thận, sau này nhất định dùng đến."
Đây chính là tờ giấy sao chép kinh phật của Lục Tích bị ta chê xấu mới vừa rồi.
Mặc Triêu Ngân là người thông minh, hắn ngẫm nghĩ một lúc liền cho cục giấy kia vào tay áo.
Xong xuôi, tiểu thụ mỉm cười nhìn ta, sau đó đột ngột ôm lấy ta, nhẹ giọng thì thào:
"Nàng yên tâm, ở đây chịu đựng vài ngày, tuyệt đối đừng cùng Lục cái gì Tích kia nảy sinh hứng thú đấy."
"Chàng còn nói thêm câu nào nữa, ta sẽ lên giường cùng nàng ta."
"..."
Trước mắt mơ hồ, Mặc Triêu Ngân đã vì ta làm rất nhiều chuyện, nếu như không có hắn, dựa vào một mình ta đã sớm bị gϊếŧ từ lâu. Đưa tay ôm lại hắn, ta thật sự cảm thấy hạnh phúc, nhưng vẫn tồn tại chút ít thương cảm.
Tiểu thụ sau đó cũng rời đi, ta nhìn cửa sổ khép lại mới từng bước đi về phía Lục Tích đằng kia, đặt mông ngồi xuống bên cạnh nàng ta.
"Ngươi không tò mò ta nói chuyện gì với hắn sao?" Ta cười hỏi nàng ta.
Lục Tích bây giờ đã ăn xong cơm, đặt bát đũa qua một bên, chốc nữa sẽ có người tới lấy. Nàng ta nghe ta hỏi vậy, cười giễu: "Các vị ngoài khanh khanh ta ta buồn nôn ra còn có thể nói chuyện gì. Ha, đường đường là Đoan Vương gia còn đi ghen với nữ nhân. Vương phi, có phải trước kia người rất phong hoa tuyệt đại, phóng túng phong lưu, nên mới khiến cho phu quân ngay đến cả một nữ nhân cũng phải lo lắng đề phòng hay không?"
Hừm, những lời chế giễu này thực sự có chút chói tai. Ta cong khóe môi, nói với nàng ta:
"Lục Tích bình phẩm nhân cách của bổn Vương phi chính xác như thế, "Nữ giới" hẳn rất thông suốt, nhưng lời nói ra thật không hoa mỹ, chi bằng chép thêm cả "Nữ giới" để lĩnh ngộ càng sâu sắc hơn, ngôn từ cũng sẽ càng thêm thanh nhã quy củ."
"..."
Vậy là, Lục Tích ngoài kinh phật còn phải ôm thêm "Nữ giới", chép đến nỗi gãy mất ba cây bút.
Ta lại ăn hạch đào, thỉnh thoảng sẽ vẽ vời lung tung. Bây giờ đã vẽ xong một cái đùi gà, ta mới nhớ ra một chuyện, chống cằm thở dài: "Tại sao lại không thượng triều nhỉ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc đó, ta đã không chú ý tới khóe môi Lục Tích khẽ nhếch lên, nhưng nàng ta lại chẳng nói gì cả, an tĩnh ngồi viết.
______________________
Cho dù chương này chưa có cao trào, chưa được hay lắm, nhưng tác giả vẫn cầu một ngôi sao nhỏ được chứ? :3
Chương này thực sự nhiều chữ, nhưng hai chương sau dự là sẽ nhiều hơn một chút, cũng sắp canon rồi, vã quá :v
Nhân tiện cái tiêu đề này là dành cho Lục Tích =))))
Lúc uống Nhược Thể hoàn xong, nàng ta mềm nhũn cả người, đến sức cắn lưỡi tự sát cũng không có, oán hận trừng ta.
Hay là lúc nàng ta xiêu vẹo đứng lên, muốn đâm đầu vào cột tự vẫn, chưa được hai bước đã bị ta kéo về chỗ cũ, lại tiếp tục trợn mắt trừng ta.
Hay là lúc ta cùng tiểu thụ vui vẻ trò chuyện, nàng ta cũng trừng ta, hơn nữa vẻ mặt còn có chút buồn nôn.
Mặc Triêu Ngân bây giờ cũng trừng ta, trừng còn khủng khiếp hơn nha hoàn kia nữa.
"Cơ Anh, ta muốn ngủ lại!" Tiểu thụ ấm ức ủy khuất nói.
Ta có chút do dự, nhưng vẫn lắc đầu: "Không được, phòng này không thể chứa ba người."
Tiểu thụ gắt gỏng, có chút giận dỗi: "Tại sao? Cùng lắm là nha hoàn kia xuống gầm giường ngủ."
"..." Ngươi còn có lương tâm hay không vậy? Lương tâm ta đã mất từ lâu rồi, ít nhất một trong hai phải có lương tâm chứ?
Lục y nha hoàn kia vô lực dựa vào mạn giường, sắc mặt tái xanh, biểu tình như muốn gϊếŧ người.
Hay là cho nàng ta nằm dưới gầm giường nhỉ?
"Cơ Anh, nàng ta nếu nửa đêm muốn gϊếŧ nàng, ta không có ở đây thì phải làm sao bây giờ?" Mặc Triêu Ngân chân thành tha thiết lại xen lẫn âu lo nói tiếp.
Ta suy nghĩ một lúc, sau đó đi đến trước mặt nha hoàn kia, vẫy vẫy tay trước mặt nàng ta. Nàng ta muốn cắn tay ta một cái, nhưng khớp hàm run rẩy nửa ngày vẫn không mở ra được.
Tiểu thụ: "..."
Nhìn thấy vẻ mặt hờn tủi của Mặc Triêu Ngân, ta vẫn không đành lòng, cuối cùng đành phải xoa đầu hắn, dịu giọng: "Đi về đi, sắp đến giờ ngủ rồi."
Mặc Triêu Ngân ôm đầu né tránh tay ta, giận dỗi: "Nàng đừng xem ta là trẻ con."
Ta mỉm cười, dỗ dành hắn: "Vậy Triêu Ngân đại gia đây muốn cái gì nào?"
Tiểu thụ nghe vậy, thực sự nghiêm túc suy nghĩ, sau đó hồn nhiên đề nghị: "Nàng hôn chúc ngủ ngon ta đi!"
"..." Thế này mà không phải trẻ con à?
Đừng làm cảm giác tội lỗi của ta dâng cao chứ!
Ta ho khan hai tiếng, tiểu thụ như nhận ra lời này có chút sai trái, mặt đỏ bừng như thiêu như đốt, nhưng vẫn không nói thêm lời nào.
Hai tai ta cũng nóng lên, trong lòng đấu tranh một lúc, giữa lúc liêm sỉ đang chiếm thế thượng phong thì ánh mắt lại bị biếи ŧɦái điều khiển liếc qua tiểu thụ một chút. Vô tình ta thấy được Mặc Triêu Ngân sắc mặt ửng hồng, ánh mắt long lanh lóe lên chờ mong rồi lại đáng thương che giấu. Ngay lập tức liêm sỉ tầng tầng ngã xuống, biếи ŧɦái hùng hồn vượt lên, ta kề sát khuôn mặt như ngọc băng khắc thành của tiểu thụ, nhanh chóng thơm lên má hắn một cái. Mặc Triêu Ngân cả người bỗng chốc cứng đờ, làn da từ cổ trở xuống cũng hồng lên như tôm luộc.
"..." Ta đã biếи ŧɦái rồi! Biếи ŧɦái rồi! NPC, con mẹ nó ta biếи ŧɦái rồi, phải làm sao đây?
Mặc Triêu Ngân càng lúc càng đỏ, hắn ậm ừ vài tiếng không rõ, sau đó bước chân như giẫm trên mây mà đi về phía cửa sổ, suýt nữa thì ngã từ cửa sổ ra ngoài.
Ta đờ đẫn nhìn hắn rời đi, lúc quay lại đã bắt gặp lục y nha hoàn vẻ mặt như ăn phải ruồi trừng ta. Ta theo đó cũng trừng lại nàng:
"Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy qua biến...cảnh tượng chúc ngủ ngon đong đầy yêu thương của một thê tử xinh đẹp đơn thuần hay sao hả?"
"..."
Nàng ta quay mặt đi, "hừ" một tiếng.
Hiện tại vẫn chưa khuya lắm, cố gắng dẹp bỏ đả kích vì vừa phát hiện bản thân trở thành biếи ŧɦái qua một bên, ta nổi hứng buôn chuyện, vì vậy chạy tới ngồi xổm trước mặt nàng ta, lên tiếng hỏi:
"Ngươi tên là gì?"
"..."
"À, ta biết rồi, tên ngươi là Hột Vịt Lộn phải không? Ánh mắt ngươi nhìn người khác thật giống hột vịt."
"..."
"Ngươi không nói có nghĩa là thừa nhận nhé, Hột Vịt Lộn cô nương? Hừm, nghe không ổn lắm, tiểu Lộn? Tiểu Hột? Tiểu Vịt? Lộn nhi? Vịt Lộn nhi?"
Lục y nha hoàn tức giận nhìn ta, đỉnh đầu như muốn bốc khói, cuối cùng chỉ nhả ra hai chữ: "Lục Tích."
Ta chống cằm, cười khanh khách nhìn nàng, vẻ mặt Lục Tích càng đen.
Lại là một trận im lặng.
Ta cũng không hỏi nàng thêm điều gì, cởi giày trèo lên giường. Sau đó, nhớ ra một chuyện, ta lại xuống giường, tìm mấy sợi dây lưng mà tiểu thụ đưa cho mới vừa rồi, dưới ánh mắt đầy nghi ngờ của Lục Tích, nhanh chóng trói chân và tay nàng ta lại.
Ta rất thương tiếc nhìn nữ tử đang trợn mắt hung dữ nhìn mình trước mặt, vỗ vai nàng ta nói: "Chịu khó một chút, tránh cho ngươi tự thương tổn mà thôi."
Lục Tích cắn môi, quật cường quay mặt đi.
Ta được đà lấn tới, ôm nàng ta kéo vào phần giường phía trong, đặt nàng ta nằm thật ngay ngắn, sau đó thổi tắt nến, bản thân nằm ở phía ngoài.
"Đoan Vương phi, ngươi đáng chết!" Cuối cùng, Lục Tích cô nương cũng chịu mở miệng, rống giận thật lớn.
Ta bực bội trong lòng, đêm khuya rồi còn kêu như heo bị chọc tiết, vì vậy không thiện ý quát nàng:
"Bổn Vương phi chuẩn bị chết rồi đây, chết lâm sàng, thời gian chết là từ một khắc sau đến giờ Thìn* ngày mai. Hiện tại ngươi liền yên lặng cùng chết lâm sàng với ta đi!"
"..."
Phía bên cạnh không truyền tới tiếng động nào nữa. Trong bóng tối, ta cong khóe môi, ngày mai sống lại sẽ hoàn trả đầy đủ mấy ngày trước kia bị tra tấn tinh thần cho nàng ta.
Lục Tích à? Cũng chỉ là một con rối bị người giật dây, bây giờ phải lần theo từng sợi dây điều khiển để tìm ta vị nghệ nhân đứng ở phía sau bức màn.
Sáng hôm sau, khi ta tỉnh lại đã vào giờ Tỵ**, mặt trời đã lên cao, còn vài khắc nữa là đến giờ Ngọ***, nha hoàn đưa cơm trưa cũng gần tới rồi, hiếm khi lại được ngủ thoải mái như vậy.
Chợt, như nhớ tới cái gì, ta nhìn sang bên cạnh, hơi bị giật mình một chút. Lục Tích cô nương trợn trắng mắt nhìn ta, vẻ mặt phẫn nộ đến cực điểm.
(*): 7-9h
(**): 9-11h
(***): 11-13h
Ta nhìn nàng bị trói đến cứng cả người, không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, vì vậy mỉm cười vẫy tay: "Chào buổi sáng!"
Lục Tích cả người khẽ run, một lúc lâu sau liền cắn răng nghiến lợi, thở hổn hển mắng: "Buổi sáng?! Ngươi cũng không chống mắt lên xem bây giờ đã là lúc nào rồi?!"
Ta ngồi dậy, vặn vặn cái cổ, sau đó nói với nàng ta: "Ngươi không phải muốn ta chết sao? Ta chết lâm sàng càng lâu ngươi hẳn phải càng vui mới đúng."
"Ta muốn ngươi chết vĩnh viễn!" Lục Tích yếu ớt gằn giọng.
"Ta sẽ chết vĩnh viễn mà!" Ta nhìn nàng ta, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.
Lục Tích ngẩn ra, dường như không nghĩ ta sẽ nói những lời này. Ta làm như không để ý tới vẻ mặt này của nàng, nói tiếp:
"Ừ, tám mươi năm sau ta nhất định chết vĩnh viễn."
"..."
Lục Tích uất nghẹn giãy dụa, dường như cực kì tức giận. Ta thấy dây lưng đã siết tay chân nàng ta đến đỏ ửng, đành phải từ mình tiến tới bên cạnh nàng, tháo mở nút thắt, từng vòng từng vòng cởi dây trói ra.
Lục Tích giãy giụa càng mạnh, nhưng với ta nàng chỉ như một con cá giãy đành đạch trên thớt.
Ta xem nàng ta như một con búp bê cỡ lớn mà dựng dậy. Lục Tích cả người vô lực, vốn không thể làm gì được ta, cuối cùng đành cam chịu để mặc ta xoay như chong chóng.
Ta kéo Lục Tích lại chỗ ghế ngồi thường ngày, để nàng ta mềm nhũn ngồi ngay ngắn lại, sau đó mới sảng khoái chỉ vào một cuốn kinh phật, cười tà ác:
"Nhờ ân trạch của chủ nhân ngươi, bổn Vương phi phải ngồi đây buồn chán chép phạt. Thiết nghĩ Lục Tích đây lúc trước hành thích bổn Vương phi, tâm địa không tính là lương thiện, vậy ngươi hãy ngồi lại đây chép kinh phật để tâm hồn sạch sẽ hơn đi."
Lục Tích tái mặt, ném bút lông trong tay về phía ta, còn chưa bay được nửa đường đã rơi xuống. Nàng ta ngoảnh mặt đi, không thèm để ý đến ta nữa, ý kháng nghị vô cùng rõ ràng.
Ta nhặt lại cây bút, sau đó dùng cán bút đặt dưới cằm nàng ta, dùng lực xoay cằm nàng ta lại để nàng ta đối mặt với ta. Lục Tích trợn mắt nhìn ta, ta lại cười càng sâu:
"Không chép? Không chép thì trưa nay lúc ăn cơm, ta ăn một muỗng sẽ nhai nhuyễn rồi nhả ra, sau đó đút cho ngươi."
"Ngươi!" Lục Tích không thể tin được gào lên với ta. "Ngươi thật vô liêm sỉ!"
"Ngươi có muốn thấy vô liêm sỉ thật sự ngay tại đây không?" Ta xoay xoay cán bút, hài lòng nhìn khuôn mặt nhăn nhó tái xám của nàng ta.
Lục Tích cả người run rẩy, sau đó phẫn hận giành lấy bút từ tay ta, ngực phập phồng lên xuống một lúc, cuối cùng đành phải lật quyển kinh phật ra, uất nghẹn cặm cụi viết.
Ta nằm một bên vừa nhai hạch đào, vừa uống rượu nho, tận hưởng cảm giác làm giai cấp tư bản.
"Viết sai một chữ, đảo lộn nội dung, chép lại mười lần." Ta bổ sung thêm.
"Ngươi!" Lục Tích cắn răng, quát lớn.
"Hai mươi lần."
"..."
Rốt cuộc vẫn là cúi đầu cam chịu.
Được một lúc, sau khi nàng ta đã chép kín một tờ giấy Tuyên Thành, ta tiện tay cầm lên xem, sau đó nhíu mày:
"Nét chữ quá xấu, chép lại." Đồng thời vo nát tờ giấy, nắm trong lòng bàn tay, quơ quơ trước mặt Lục Tích.
"Ngươi hiếp người quá đáng!" Lục Tích đập mạnh cây bút xuống bàn, oán độc thét lớn.
"Ta cứ thích hiếp người quá đáng đấy! Ngươi căn bản không thể ngăn được ta." Ta không để tâm tiếp tục cười cợt.
"..."
Lục Tích cắn chặt đôi môi, phẫn hận tiếp tục viết.
Tầm ba khắc sau, nàng ta đã chép được bốn, năm tờ giấy Tuyên Thành, cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ cửa, Lục Tích định lên tiếng đã bị ta nhanh chóng bịt miệng, sau đó nói vọng ra cửa:
"Ở bên ngoài đi, ta rất chán ghét có kẻ vào đây."
"Vương phi, nô tì đến đưa ngọ thiện tới cho người." Bên ngoài truyền tới giọng nói trong trẻo của một nha hoàn.
"Đều để ở bên ngoài đi!" Ta nói lớn, một bên kiềm chế Lục Tích đang không ngừng giãy dụa.
Nha hoàn kia có vẻ hơi chần chừ, sau đó "vâng" một tiếng, một lúc sau đã nghe thấy tiếng bước chân của nàng rời đi.
Ta lúc này mới buông Lục Tích ra, cô nương kia đã thở hổn hển, oán độc trừng ta. Ta làm lơ nàng ta, đi ra phía ngoài cửa lấy cơm đưa vào.
"Nghỉ tay một chút, ăn cơm." Ta không mặn không nhạt đi lướt qua nàng.
Lục Tích ừ hử một tiếng, sau đó ngoan ngoãn đứng lên, tiến về phía ta mới khó khăn ngồi xuống bên cạnh. Ta cũng không làm khó nàng ta nữa, chia cơm làm hai phần rồi đưa cho nàng một phần. Cơm canh những ngày này đã được tiểu thụ cho người lưu tâm, vì vậy không sợ bị bỏ thuốc, hơn nữa vì lo lắng có kẻ hoài nghi mà được làm rất đơn giản.
Vì bị ép buộc uống thuốc, tốc độ ăn cơm của Lục Tích rất chậm. Chúng ta ăn trong im lặng, nhưng vẫn tính là thuận lợi ăn hết một bữa cơm.
"Ngươi đường đường là Vương phi, lại còn là đại tiểu thư phủ Thượng thư, cơm canh như vậy ngươi cũng nuốt nổi sao?" Lục Tích hiếm khi chủ động lên tiếng, lời nói ra còn vô cùng dài.
Ta suy nghĩ một lúc, cơm này cũng tính là khó nuốt hả? So với suất cơm bán ở canteen trường học đã được xem như là rất tốt rồi. Nhưng để tránh nghi ngờ, ta vẫn sầu khổ nói:
"Biết làm sao bây giờ, tại chủ nhân kia của ngươi mà ta bị rơi vào hoàn cảnh như vậy. Không ăn thì chết đói, ta lại không muốn chết."
"Ta thấy ngươi ăn rất ngon!" Lục Tích gẩy gẩy hạt cơm, khó hiểu nói với ta.
"Khụ khụ, đó là vì mấy ngày không ăn đồ ăn mà ngươi đưa đến, đói đến nỗi cơm chan nước tương cũng tưởng thành mỹ vị." Ta ho khan giải thích.
Lục Tích nghe xong lời này, ngay lập tức đã trầm mặc, đáy mắt nhuốm lên một mảnh âm u.
"Vương phi, ngươi thật không đơn giản, bề ngoài yếu đuối dễ gạt, bên trong lại từng tầng mưu mô." Lục Tích cười giễu.
Ta nghe vậy, chỉ mỉm cười nhìn nàng ta, một lúc sau mới chống cằm hỏi:
"Nếu không thì phải làm sao đây, ta là người ham sống sợ chết. Ta muốn được sống."
Lục Tích chỉ ngẩn ra một chút, sau đó trào phúng nhếch môi: "Không ngờ ngươi lại tự nhận bản thân không có tiền đồ như vậy."
Ta nghe đến đó vẫn thoải mái cười:
"Không có tiền đồ? Ừ, cứ cho là vậy đi. Ngươi còn không có tiền đồ hơn cả ta nữa mà."
"Ý ngươi là gì?" Lục Tích cau mày, giễu cợt nói.
Ta cũng giễu cợt nhìn lại nàng, giễu cợt lên tiếng:
"Ta muốn sống, ta đã được sống. Còn ngươi muốn chết, lại chết không xong."
"Ngươi!"
Ầy, nhìn nàng ta kìa, như muốn băm ta thành trăm mảnh vậy.
Ta càng cười sâu hơn, bàn tay còn đưa ra xoa xoa má nàng ta, vui vẻ nhìn Lục Tích cô nương như muốn bẻ gãy đôi đũa.
Đúng lúc này, cửa sổ lại "cạch" một tiếng mở ra, Mặc Triêu Ngân một thân lam y thanh thuần tiêu sái nhảy vào, thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt ta.
Ta lúc này vẫn còn đang đùa giỡn Lục Tích, miệng chưa kịp khép lại, bàn tay vẫn còn đặt bên má nàng ta chưa kịp hạ xuống.
Mặc Triêu Ngân đang hoa xuân phơi phới bỗng chốc đen mặt, hắn hằm hằm tiến lại đem cả người ta xách lên, trừng mắt thật lớn với Lục Tích, vẻ mặt lâm vào khủng hoảng trầm trọng, làm nha đầu kia bị sặc một chút cơm.
Ta không nhìn nổi nữa, kéo tiểu thụ đến một góc trong phòng, quan sát Lục Tích vẫn ngoan ngoãn ngồi ăn một lúc, lại nhớ đến chuyện chúc ngủ ngon hôm trước, hơi ngượng ngập nhỏ giọng hỏi tiểu thụ:
"Chàng sao lại đến đây vào giờ này?"
Ai ngờ Mặc Triêu Ngân lại khịt mũi, tỏ vẻ oán hận ngoảnh mặt đi, không lên tiếng trả lời.
Một cỗ khí nóng quen thuộc đã lâu ngày chưa bốc lại một lần nữa trỗi dậy trên đỉnh đầu ta. Quản cái gì chúc ngủ ngon hay chúc ngủ gặp ác mộng nữa, ta xoay mặt hắn lại, nghiến răng nghiến lợi:
"Không được phát bệnh, trả lời ta!"
Mặc Triêu Ngân đối mặt với ta, ủy khuất nhỏ giọng: "Phụ hoàng cho nghỉ thượng triều. Nàng gạ gẫm, dụ dỗ người khác sau lưng ta."
Ta không để ý vế sau của hắn, sự tập trung đã bị vế trước kéo đi toàn bộ. Cho nghỉ thượng triều? Trên triều đã xảy ra biến động gì rồi sao? Vì vậy ta lo lắng hỏi tiếp: "Tại sao lại cho nghỉ chứ?"
Mặc Triêu Ngân hơi ngoảnh mặt đi, vẫn nói giọng giận dỗi: "Chuyện này không quan trọng. Quan trọng là nàng dụ dỗ người khác sau lưng ta."
Ta khó hiểu nhìn hắn. Tiểu thụ bắt gặp ánh nhìn của ta, như nhớ ra chuyện gì, hắn chụp lấy hai vai ta lắc lắc, vẻ mặt lâm vào khủng hoảng, giọng nói khàn khàn run rẩy:
"Quan trọng bây giờ là Cơ Anh...nàng với nha hoàn kia tuyệt đối đừng nảy sinh cái gì! Nàng nhất định đừng để nàng ta mê hoặc! Ta biết nàng bị giam lỏng ở đây rất cô quạnh, bây giờ lại có người sớm chiều kề cận, dù là nữ nhân cũng sẽ khiến nàng cảm thấy như được lấp đầy khoảng trống. Nhưng nàng ta không thích nàng đâu, nàng ta đến để gϊếŧ nàng đó, nàng tuyệt đối không thể bị hồ ly tinh kia quyến rũ được! Ta tuyệt đối không cho phép! Nàng xem, nàng ta chỉ tính là thanh tú thôi, không đáng để nàng để tâm đâu. Nàng xem xem, ta là nam nhân nhưng còn đẹp hơn nàng ta rất rất nhiều lần!"
"..." Cái gì vậy? Chuyện gì xảy ra nữa vậy?
Sau một lúc ngẩn người, ta rốt cuộc hiểu ra tên thụ ảo tưởng này lại nghi ngờ ta và Lục Tích có gian tình rồi.
Cái gì mà lấp đầy khoảng trống dù là nữ nhân?
Ta rất muốn gϊếŧ hắn, tuy ta đã thích hắn nhưng vẫn muốn gϊếŧ hắn!
Nhưng rồi, ta vẫn cố gắng áp chế con mãnh thú trong người mình lại. Tên khốn kia đúng là kẻ duy nhất có thể khiến ta uất nghẹn.
"Bình tĩnh đi, hồ ly tinh cái đầu chàng! Ta thích nam nhân, không thích nữ nhân." Ta rất cố gắng giải thích.
Không ngờ, Mặc Triêu Ngân không những không yên ổn lại, hắn còn siết chặt vai ta hơn, tổn thương xen lẫn tức giận nổi nóng: "Nàng thích nam nhân? Rốt cuộc là người nào? Triệu Thanh Y sao? Hắn thích nam nhân, nàng vô vọng rồi! Hay là nàng thích Túc Vương nhị hoàng huynh của ta? Nói cho nàng biết, trong lòng hắn chỉ có một mình Tuyết tiểu thư, nàng đừng mơ mộng hão huyền nữa! Nàng chỉ có thể làm Vương phi của ta, đừng mơ tưởng hồng hạnh xuất tường! Tên gian phu đó là ai? Tội danh quyến rũ nữ nhân đã lập gia thất chính là tội chết! Ta lập tức đi gϊếŧ hắn!"
"..." Ngươi muốn tự sát hả?
Cuối cùng, ta phải giải thích qua lại một hồi mới có thể áp chế tiểu thụ đang phát điên này lại. Đợi hắn ổn định tâm trạng, ta mới giật giật khóe miệng, liếc qua Lục Tích ở phía xa một chút, sau đó mới hạ thấp giọng: "Chàng phong bế võ công và nội lực của nàng ta, nàng ta ở đằng kia sẽ không nghe thấy chúng ta nói chuyện chứ?"
Mặc Triêu Ngân vẫn còn đen mặt, rầu rĩ ừ hử một tiếng. Ta không nhịn được lấy chân đá hắn, tên nhóc kia mới chịu nghiêm túc gật đầu.
Ta thấy vậy, thở ra một tiếng, sau đó cẩn thận hạ giọng nhỏ hơn nữa. Ta biết tiểu thụ vẫn nghe rất rõ ràng.
"Nha hoàn kia tên là Lục Tích. Ta muốn nhờ chàng một chuyện, chàng có thể trở về điều tra xem Lục Tích này thường xuyên đi đâu, gặp qua những ai, dùng phương thức gì để liên lạc được chứ?"
Mặc Triêu Ngân nghe vậy, nâng mắt lên nhìn ta, có vẻ là nghe vô cùng chăm chú.
"Thì ra nàng không thích nàng ta thật. Nhưng nàng thích nam nhân nào chứ?" Tiểu thụ đột nhiên lẩm bẩm, vẻ mặt lại lâm vào trạng thái sầu não.
"..." Ta muốn gϊếŧ hắn!
Ta gõ đầu tiểu thụ một cái, tức giận nói: "Tập trung vào, hiện tại ta chẳng tiếp xúc nhiều với nam nhân nào ngoài chàng đâu."
Nói đến đây, ta lại sửng sốt, dường như câu này có chút mờ ám. Ta nhìn Mặc Triêu Ngân, quả nhiên tên nhóc này lại mặt đỏ thẹn thùng, nhưng lại càng khiến ta muốn gϊếŧ hắn hơn.
Khẽ ho khan hai tiếng, ta tránh nặng tìm nhẹ nói tiếp: "Tóm lại là tập trung vào vấn đề trước mặt này!"
Mặc Triêu Ngân lúc này mới ậm ừ, sắc đỏ trên mặt chậm rãi lui tán, sau đó vui vẻ mỉm cười với ta, đã trở lại trạng thái ban đầu, dường như không khí xung quanh hắn đang dần chuyển sang màu hồng.
"..." Sao ta lại thích một tên thần kinh như thế nhỉ?
"Chuyện điều tra dễ thôi, ta đáp ứng nàng. Còn gì nữa không, nàng nói tiếp đi."
Ta thở dài, tên ngốc thật dễ nóng nảy, nhưng cũng rất dễ thoả mãn, hình như vừa từ vại dấm biến lại thành người nữa thì phải. Sao ta có thể thích được nhỉ, lẽ nào thần kinh ta bị trục trặc chỗ nào?
Sau cùng, ta vẫn lấy từ trong tay áo ra một cục giấy đã bị vo tròn, nhanh chóng đưa vào tay tiểu thụ, thấp giọng nói nhỏ:
"Đây là chữ viết của Lục Tích, hẳn sẽ rất có ích trong việc truy tìm kẻ chủ mưu. Chàng giữ cẩn thận, sau này nhất định dùng đến."
Đây chính là tờ giấy sao chép kinh phật của Lục Tích bị ta chê xấu mới vừa rồi.
Mặc Triêu Ngân là người thông minh, hắn ngẫm nghĩ một lúc liền cho cục giấy kia vào tay áo.
Xong xuôi, tiểu thụ mỉm cười nhìn ta, sau đó đột ngột ôm lấy ta, nhẹ giọng thì thào:
"Nàng yên tâm, ở đây chịu đựng vài ngày, tuyệt đối đừng cùng Lục cái gì Tích kia nảy sinh hứng thú đấy."
"Chàng còn nói thêm câu nào nữa, ta sẽ lên giường cùng nàng ta."
"..."
Trước mắt mơ hồ, Mặc Triêu Ngân đã vì ta làm rất nhiều chuyện, nếu như không có hắn, dựa vào một mình ta đã sớm bị gϊếŧ từ lâu. Đưa tay ôm lại hắn, ta thật sự cảm thấy hạnh phúc, nhưng vẫn tồn tại chút ít thương cảm.
Tiểu thụ sau đó cũng rời đi, ta nhìn cửa sổ khép lại mới từng bước đi về phía Lục Tích đằng kia, đặt mông ngồi xuống bên cạnh nàng ta.
"Ngươi không tò mò ta nói chuyện gì với hắn sao?" Ta cười hỏi nàng ta.
Lục Tích bây giờ đã ăn xong cơm, đặt bát đũa qua một bên, chốc nữa sẽ có người tới lấy. Nàng ta nghe ta hỏi vậy, cười giễu: "Các vị ngoài khanh khanh ta ta buồn nôn ra còn có thể nói chuyện gì. Ha, đường đường là Đoan Vương gia còn đi ghen với nữ nhân. Vương phi, có phải trước kia người rất phong hoa tuyệt đại, phóng túng phong lưu, nên mới khiến cho phu quân ngay đến cả một nữ nhân cũng phải lo lắng đề phòng hay không?"
Hừm, những lời chế giễu này thực sự có chút chói tai. Ta cong khóe môi, nói với nàng ta:
"Lục Tích bình phẩm nhân cách của bổn Vương phi chính xác như thế, "Nữ giới" hẳn rất thông suốt, nhưng lời nói ra thật không hoa mỹ, chi bằng chép thêm cả "Nữ giới" để lĩnh ngộ càng sâu sắc hơn, ngôn từ cũng sẽ càng thêm thanh nhã quy củ."
"..."
Vậy là, Lục Tích ngoài kinh phật còn phải ôm thêm "Nữ giới", chép đến nỗi gãy mất ba cây bút.
Ta lại ăn hạch đào, thỉnh thoảng sẽ vẽ vời lung tung. Bây giờ đã vẽ xong một cái đùi gà, ta mới nhớ ra một chuyện, chống cằm thở dài: "Tại sao lại không thượng triều nhỉ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc đó, ta đã không chú ý tới khóe môi Lục Tích khẽ nhếch lên, nhưng nàng ta lại chẳng nói gì cả, an tĩnh ngồi viết.
______________________
Cho dù chương này chưa có cao trào, chưa được hay lắm, nhưng tác giả vẫn cầu một ngôi sao nhỏ được chứ? :3
Chương này thực sự nhiều chữ, nhưng hai chương sau dự là sẽ nhiều hơn một chút, cũng sắp canon rồi, vã quá :v
Nhân tiện cái tiêu đề này là dành cho Lục Tích =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.