Chương 13: Cứu (1)
Mỹ Nhân Vô Sương
03/08/2021
Người dịch: Hắc Long Du Hí.
Mắt thấy Tiểu Lục Tuyệt sắp ngã cầu thang, Ninh Tri đã lập tức lao đến trước.
Cơ thể nhỏ bé mềm mại của cậu ngã vào lòng cô.
Ngay một giây trước khi Tiểu Lục Tuyệt ngã xuống đất cô đã ôm chặt cậu bé lại dùng chính người mình đỡ cậu.
Nếu là đứa trẻ khác gặp chuyện như vậy nhất định sẽ bị kinh sợ và gào khóc lên, hoặc dựa vào lòng người lớn để tìm sự an toàn và an ủi.
Nhưng Tiểu Lục Tuyệt chỉ mở to mắt, vẻ mặt ngây ngốc không hề có chút dáng vẻ như muốn khóc.
“Tiểu Tuyệt Tuyệt, có bị thương không?” Ninh Tri không rảnh lo cậu nhóc kia đã chạy trốn mà vội kiểm tra người của Tiểu Lục Tuyệt. Lúc cậu ngã xuống cô đã đón được nên chắc sẽ không bị gãy xương sườn.
Ngón tay nhỏ của Tiểu Lục Tuyệt đột nhiên lại chỉ vào chân Ninh Tri: “Đỏ, đỏ.”
Ninh Tri cúi đầu nhìn theo, lúc này cô mới nhận ra vừa rồi mình vội vã cứu người nên đầu gối vô tình đập vào bậc cầu thang, bây giờ thì chỗ bị đập đang sưng đỏ.
Nếu vào lúc bình thường đầu gối chỗ yếu ớt như vậy bị thương thì cô đã sớm khóc ròng rồi. Nhưng bây giờ cô lại không cảm thấy đau đớn chút nào giống như việc ở thế giới này cô không cảm thấy đói vậy.
“Chân của chị vì cứu em mà bị thương rồi, đau quá.” Ninh Tri vô sỉ bắt đầu lừa gạt Tiểu Lục Tuyệt: “Về sau chị nói chuyện với em, em không thể không trả lời chị biết không?”
Đôi mắt to tròn đen láy của Tiểu Lục Tuyệt lướt nhìn cô một cái, một hồi lâu sau cậu mới gật đầu.
Ninh Tri nhịn không được mà bóp gương mặt nhỏ của cậu, Tiểu Lục Tuyệt thật dễ dỗ.
Một lát sau, giáo viên tìm đến lại phát hiện Tiểu Lục Tuyệt đang ngơ ngác ngồi dưới đất: “Lục Tuyệt, sao em lại ngồi dưới đất?”
Tiểu Lục Tuyệt nghiêng đầu sang chỗ khác, đầu cậu đang dựa vào lòng Ninh Tri, không thèm nhìn giáo viên.
Cơ thể của Tiểu Lục Tuyệt còn mang theo chút mùi sữa, nhỏ xíu và mềm mại, ôm rất thoải mái.
Ninh Tri kề sát tai cậu rồi dịu dàng nói: “Chân của tỷ tỷ đau rồi, phải nghỉ ngơi một lát. Tiểu Tuyệt Tuyệt phải nghe lời cô giáo nói, trước đi theo cô giáo đi chơi đi.”
Tiểu Lục Tuyệt chớp chớp đôi mắt đen láy của mình rồi cúi đầu nhìn đầu gối của Ninh Tri, sau đó dùng giọng con nít nói: “Thổi thổi, tôi.”
Cậu bé muốn thổi thổi cho cô.
Ninh Tri nhịn không được cười, rồi cố tình trêu chọc cậu nói: “Tiểu Tuyệt Tuyệt muốn tỷ tỷ thổi thổi cho sao?”
Nói xong cô cúi đầu nhẹ nhàng thổi một hơi vào bên tai của Tiểu Lục Tuyệt.
Hơi thở nhẹ nhàng chui vào lỗ tai khiến Tiểu Lục Tuyệt cảm thấy hơi ngứa ngáy, cậu lại vội nhắc lại: “Thổi thổi, tôi.”
Không thể không nói, Tiểu Lục Tuyệt bây giờ dễ nói chuyện hơn nhiều so với Lục Tuyệt lúc lớn, sẽ không phải mười câu hỏi mà chỉ đáp lại một câu.
“Cảm ơn Tiểu Tuyệt Tuyệt nha, tỷ tỷ không cần thổi thổi đâu.” Tiểu Lục Tuyệt quá đáng yêu, khiến Ninh Tri thật sự rất muốn hôn cậu nhóc một cái.
Tiểu Lục Tuyệt ngẩng đầu lên.
Thì đột nhiên, vị tỷ tỷ kỳ quái trước mắt cậu đột nhiên dần dần trở nên trong suốt sau đó biến mất.
Trong ánh mắt của Tiểu Lục Tuyệt tràn đầy mờ mịt, cậu lẩm bẩm gọi: “Tỷ tỷ.”
Cô giáo ngồi bên cạnh nghe thấy Tiểu Lục Tuyệt lầm bầm cũng không cảm thấy kinh ngạc, dù sao thì đứa nhỏ này cũng mắc bệnh tự kỷ: “Lục Tuyệt à, nào cô giáo dẫn em đến lớp học…”
…
Lại mở mắt ra lần nữa, Ninh Tri phát hiện mình đang nằm trên giường, bên cạnh cô là Lục Tuyệt, là Lục Tuyệt sau khi trưởng thành.
Cô đã trở lại sao?
Ninh Tri vội giơ tay sờ mặt mình, làn da không còn mềm mại mịn màng như trước nữa, da tay cũng mất đi màu trắng nõn, tóc vẫn như cũ khô và hơi chẻ ngọn.
Cô sờ sờ ngực mình, vẫn mềm mại nhưng rõ ràng đã biến nhỏ lại.
Ninh Tri cảm thấy tiếc nuối không thôi, trong lòng còn thầm hy vọng xa vời lúc trở về thực tại vẫn có thể bảo trì mỹ mạo của cô.
Cô nhanh chóng liên lạc với Bá Vương: “Hình như ta không làm gì, sao đột nhiên lại trở về, bệnh tự kỷ của Lục Tuyệt đã chữa khỏi sao?”
Bá Vương:【Chủ nhân, ngài quên mất rồi sao? Ngài đã cứu Lục Tuyệt khỏi bị ngã cầu thang, còn về phần bệnh tự kỷ của anh ấy, đương nhiên vẫn chưa chữa khỏi.】
Ninh Tri nghe vậy thì nhíu mày hỏi: “Không phải ngươi nói chỉ cần một mặt trời nhỏ là có thể chữa khỏi cho anh ấy sao?”
Bá Vương vội giải thích: 【Vừa nãy chủ nhân cứu Lục Tuyệt nên đã giảm bớt một chút bệnh tình của anh ấy rồi. Về sau ngài cứu thêm vài lần, chủ nhân ngài sẽ có thể thấy rõ hiệu quả.】
“Ý của ngươi là, sau này ta còn phải tiếp tục quay về cứu Lục Tuyệt?”
Bá Vương đáp:【Chủ nhân thật thông minh.】
Ninh Tri cũng đã đoán trước được việc chữa khỏi bệnh cho Lục Tuyệt sẽ không dễ dàng như vậy. Dù sao thì trong hiện thực, bệnh tự kỷ hoàn toàn không thể chữa khỏi.
Editor: Hắc Long Du Hí --- Hãy đón đọc trên dtruyen để xem được chương mới sớm nhất nhé.
Mắt thấy Tiểu Lục Tuyệt sắp ngã cầu thang, Ninh Tri đã lập tức lao đến trước.
Cơ thể nhỏ bé mềm mại của cậu ngã vào lòng cô.
Ngay một giây trước khi Tiểu Lục Tuyệt ngã xuống đất cô đã ôm chặt cậu bé lại dùng chính người mình đỡ cậu.
Nếu là đứa trẻ khác gặp chuyện như vậy nhất định sẽ bị kinh sợ và gào khóc lên, hoặc dựa vào lòng người lớn để tìm sự an toàn và an ủi.
Nhưng Tiểu Lục Tuyệt chỉ mở to mắt, vẻ mặt ngây ngốc không hề có chút dáng vẻ như muốn khóc.
“Tiểu Tuyệt Tuyệt, có bị thương không?” Ninh Tri không rảnh lo cậu nhóc kia đã chạy trốn mà vội kiểm tra người của Tiểu Lục Tuyệt. Lúc cậu ngã xuống cô đã đón được nên chắc sẽ không bị gãy xương sườn.
Ngón tay nhỏ của Tiểu Lục Tuyệt đột nhiên lại chỉ vào chân Ninh Tri: “Đỏ, đỏ.”
Ninh Tri cúi đầu nhìn theo, lúc này cô mới nhận ra vừa rồi mình vội vã cứu người nên đầu gối vô tình đập vào bậc cầu thang, bây giờ thì chỗ bị đập đang sưng đỏ.
Nếu vào lúc bình thường đầu gối chỗ yếu ớt như vậy bị thương thì cô đã sớm khóc ròng rồi. Nhưng bây giờ cô lại không cảm thấy đau đớn chút nào giống như việc ở thế giới này cô không cảm thấy đói vậy.
“Chân của chị vì cứu em mà bị thương rồi, đau quá.” Ninh Tri vô sỉ bắt đầu lừa gạt Tiểu Lục Tuyệt: “Về sau chị nói chuyện với em, em không thể không trả lời chị biết không?”
Đôi mắt to tròn đen láy của Tiểu Lục Tuyệt lướt nhìn cô một cái, một hồi lâu sau cậu mới gật đầu.
Ninh Tri nhịn không được mà bóp gương mặt nhỏ của cậu, Tiểu Lục Tuyệt thật dễ dỗ.
Một lát sau, giáo viên tìm đến lại phát hiện Tiểu Lục Tuyệt đang ngơ ngác ngồi dưới đất: “Lục Tuyệt, sao em lại ngồi dưới đất?”
Tiểu Lục Tuyệt nghiêng đầu sang chỗ khác, đầu cậu đang dựa vào lòng Ninh Tri, không thèm nhìn giáo viên.
Cơ thể của Tiểu Lục Tuyệt còn mang theo chút mùi sữa, nhỏ xíu và mềm mại, ôm rất thoải mái.
Ninh Tri kề sát tai cậu rồi dịu dàng nói: “Chân của tỷ tỷ đau rồi, phải nghỉ ngơi một lát. Tiểu Tuyệt Tuyệt phải nghe lời cô giáo nói, trước đi theo cô giáo đi chơi đi.”
Tiểu Lục Tuyệt chớp chớp đôi mắt đen láy của mình rồi cúi đầu nhìn đầu gối của Ninh Tri, sau đó dùng giọng con nít nói: “Thổi thổi, tôi.”
Cậu bé muốn thổi thổi cho cô.
Ninh Tri nhịn không được cười, rồi cố tình trêu chọc cậu nói: “Tiểu Tuyệt Tuyệt muốn tỷ tỷ thổi thổi cho sao?”
Nói xong cô cúi đầu nhẹ nhàng thổi một hơi vào bên tai của Tiểu Lục Tuyệt.
Hơi thở nhẹ nhàng chui vào lỗ tai khiến Tiểu Lục Tuyệt cảm thấy hơi ngứa ngáy, cậu lại vội nhắc lại: “Thổi thổi, tôi.”
Không thể không nói, Tiểu Lục Tuyệt bây giờ dễ nói chuyện hơn nhiều so với Lục Tuyệt lúc lớn, sẽ không phải mười câu hỏi mà chỉ đáp lại một câu.
“Cảm ơn Tiểu Tuyệt Tuyệt nha, tỷ tỷ không cần thổi thổi đâu.” Tiểu Lục Tuyệt quá đáng yêu, khiến Ninh Tri thật sự rất muốn hôn cậu nhóc một cái.
Tiểu Lục Tuyệt ngẩng đầu lên.
Thì đột nhiên, vị tỷ tỷ kỳ quái trước mắt cậu đột nhiên dần dần trở nên trong suốt sau đó biến mất.
Trong ánh mắt của Tiểu Lục Tuyệt tràn đầy mờ mịt, cậu lẩm bẩm gọi: “Tỷ tỷ.”
Cô giáo ngồi bên cạnh nghe thấy Tiểu Lục Tuyệt lầm bầm cũng không cảm thấy kinh ngạc, dù sao thì đứa nhỏ này cũng mắc bệnh tự kỷ: “Lục Tuyệt à, nào cô giáo dẫn em đến lớp học…”
…
Lại mở mắt ra lần nữa, Ninh Tri phát hiện mình đang nằm trên giường, bên cạnh cô là Lục Tuyệt, là Lục Tuyệt sau khi trưởng thành.
Cô đã trở lại sao?
Ninh Tri vội giơ tay sờ mặt mình, làn da không còn mềm mại mịn màng như trước nữa, da tay cũng mất đi màu trắng nõn, tóc vẫn như cũ khô và hơi chẻ ngọn.
Cô sờ sờ ngực mình, vẫn mềm mại nhưng rõ ràng đã biến nhỏ lại.
Ninh Tri cảm thấy tiếc nuối không thôi, trong lòng còn thầm hy vọng xa vời lúc trở về thực tại vẫn có thể bảo trì mỹ mạo của cô.
Cô nhanh chóng liên lạc với Bá Vương: “Hình như ta không làm gì, sao đột nhiên lại trở về, bệnh tự kỷ của Lục Tuyệt đã chữa khỏi sao?”
Bá Vương:【Chủ nhân, ngài quên mất rồi sao? Ngài đã cứu Lục Tuyệt khỏi bị ngã cầu thang, còn về phần bệnh tự kỷ của anh ấy, đương nhiên vẫn chưa chữa khỏi.】
Ninh Tri nghe vậy thì nhíu mày hỏi: “Không phải ngươi nói chỉ cần một mặt trời nhỏ là có thể chữa khỏi cho anh ấy sao?”
Bá Vương vội giải thích: 【Vừa nãy chủ nhân cứu Lục Tuyệt nên đã giảm bớt một chút bệnh tình của anh ấy rồi. Về sau ngài cứu thêm vài lần, chủ nhân ngài sẽ có thể thấy rõ hiệu quả.】
“Ý của ngươi là, sau này ta còn phải tiếp tục quay về cứu Lục Tuyệt?”
Bá Vương đáp:【Chủ nhân thật thông minh.】
Ninh Tri cũng đã đoán trước được việc chữa khỏi bệnh cho Lục Tuyệt sẽ không dễ dàng như vậy. Dù sao thì trong hiện thực, bệnh tự kỷ hoàn toàn không thể chữa khỏi.
Editor: Hắc Long Du Hí --- Hãy đón đọc trên dtruyen để xem được chương mới sớm nhất nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.