Nữ Phụ Gả Thay Bị Sủng Hằng Ngày
Chương 20:
Tác giả: Mãn Thiên Tinh
17/06/2021
Phượng Tiêu Tiêu túc trực bên cạnh Ôn Chước Tuế ba ngày rồi.
Sắc mặt nàng vẫn nặng nề, chẳng hề nở một nụ cười.
Nàng là người nổi bật nhất trong các Kiếm tu lứa này, rất nhiều người muốn bám víu nhờ vả nàng; nhưng Phượng Tiêu Tiêu chẳng nể mặt ai, nàng không ra cổng trước không vào cổng trong, một mục túc trực bên cạnh Ôn Chước Tuế, không tới nơi nào khác.
"Tiêu Tiêu, ngươi ra ngoài dạo chơi một lát đi, đừng lo cho ta." Ôn Chước Tuế dịu dàng nói, gương mặt còn vương nét cười: "Trước đây ở Tàng Tuyết Hàn Cảnh, không phải ngươi luôn ồn ào đòi ra ngoài sao? Bây giờ được ra rồi, trái lại cứ luôn bên ta một tấc chẳng rời ư?"
Rất hiếm người đặt chân đến Tàng Tuyết Hàn Cảnh, Ôn Chước Tuế là người tu luyện đã phi thăng, tất nhiên có thể chịu được hiu quạnh. Nhưng Phượng Tiêu Tiêu thì khác.
Nàng còn nhỏ mà thích đi tới đi lui, trông cậy nàng ngồi yên là chuyện hầu
như không có khả năng. Hai sư đồ sống nương tựa lẫn nhau, cứ cách vài
ngày nàng lại quấn lấy Ôn Chước Tuế mà ầm ĩ, đòi hắn đưa nàng đi chơi,
ngắm cảnh phồn hoa ngoài Tiên giới.
Nhưng bây giờ...
"Sư tôn, ở ngoài chơi chẳng vui." Nàng buồn bực khó chịu: "Lần này chúng ta về nhà rồi sẽ không bao giờ ra ngoài nữa, được không ạ?"
Nàng cúi đầu, hàng lông mày thanh tú nhíu lại, không hề ngẩng lên nhìn mặt Ôn Chước Tuế. Phượng Tiêu Tiêu rầu rĩ, nàng không ngừng vuốt tới vuốt lui vỏ kiếm Phù Ý.
Sau khi ra ngoài, nàng mới biết mình không thích thế giới ấy.
Ngày tháng ở Tàng Tuyết Hàn Cảnh không xảy ra nhiều chuyện như vậy, Hàn Cảnh cách biệt với thế gian, từ nhỏ đến giờ nàng chẳng gặp được bao nhiêu người.
Ban đầu Phượng Tiêu Tiêu cho rằng nam nhân bên ngoài đều giống sư tôn nhà mình, nàng tưởng ai cũng biết giữ lời hứa như Ôn Chước Tuế. Nhưng họ không giống vậy.
Người bên ngoài vô cùng xấu xa, họ đều âm mưu đối phó sư tôn của nàng.
Phượng Tiêu Tiêu nghĩ đến kiếp trước mình bị chuốc thuốc mà giận dữ, nhớ
Hứa Thừa Phong nói không giữ lời mà cảm thấy phiền muộn.
"Nhưng ngươi thường xuyên nói mình muốn có sư huynh cơ mà?" Ôn Chước Tuệ đặt quyển sách lên bàn, điềm đạm bàn chuyện với nàng: "Sư
huynh thì không kịp rồi, ta dẫn một tiểu sư đệ về cho ngươi chắc là được nhỉ."
Nghe hắn nhắc đến chuyện này, Phượng Tiêu Tiêu càng vuốt vỏ kiếm Phù Ý mạnh bạo hơn nhắc tới này, giống như chà cho nó tróc da.
Hồi nhỏ nàng có một "Tình kết sư huynh", vì thấy người ta có sư huynh cưng chiều nên nàng cũng muốn có một cái theo phong trào. Nhất là hồi đó từng chứng kiến Hứa Thừa Phong ngọt ngào dỗ dành Thẩm Diệu Âm với Thẩm Nhu, nàng càng hâm mộ hơn nữa.
“Nếu ta cũng có sư huynh thì tốt rồi.” Kiếp trước nàng từng nghĩ vậy.
"Con không cần sư huynh sư đệ, có sư tôn là đủ rồi ạ." Nàng liếc nhìn quyển sách của Ôn Chước Tuế, đột nhiên phát hiện mình đọc không hiểu chữ trên bìa. Thông thường đọc gì không hiểu, nàng cũng chẳng hỏi, nhưng lần này nàng không mất kiên nhẫn bỏ qua như trước, trái lại còn tự tay cầm lấy sách: "Con còn nhiều thứ không hiểu lắm, Người dạy một đứa như con đã đủ phiền toái, không cần nhận thêm đệ tử đâu ạ..." Giọng nàng ngày càng nhỏ, âm điệu cũng ngày càng yếu.
Làm sao nàng có thể quyết định thay Ôn Chước Tuế chứ?
Phượng Tiêu Tiêu thầm lo sợ.
"Nếu Tiêu Tiêu không cần, vậy ta không nhận nữa." Ôn Chước Tuế cười nói: "Chắc là cũng không có ai muốn bái ta làm đồ đệ đâu."
"Sao mà không có ạ?!" Phượng Tiêu Tiêu cau mày, bàn tay càng siết chặt chuôi kiếm Phù Ý: "Người lợi hại như vậy..."
Phượng Tiêu Tiêu không bao giờ quên năm đó Ôn Chước Tuế cứu nàng ra khỏi Yêu Cảnh, linh khí của hắn mạnh mẽ cỡ nào. Trước kia nàng bị cuốn vào Yêu Triều, cả người bị bóp chặt không thể nhúc nhích, chỉ đành trơ mắt nhìn cổng vào Yêu Cảnh dần đóng lại, trơ mắt nhìn đám sâu yêu quái bẩn thỉu áp sát mình, bất lực chờ chết.
Lúc nàng tuyệt vọng nhất, sư tôn đã cầm kiếm Phù Ý giáng đòn sét đánh vào cánh cổng Yêu Giới, sau đó xuất hiện trước mặt nàng như một vị thần.
Áo trắng như tuyết, kiếm khí ngút trời, trong chớp mắt đã kéo nàng thoát khỏi Yêu Triều!
Nàng không biết chuyện gì xảy ra kế tiếp, vì Ôn Chước Tuế không cho nàng nhìn.
Nàng chỉ biết co rúm trong lòng sư tôn, nhắm mắt mà run rẩy không ngừng.
Mùi hôi thối nồng nặc cứ liên tục xộc vào mũi mình, nàng biết ---
Chắc chắn Yêu Hoàng đã đến.
Hơn nữa không chỉ có một người.
"Tiêu Tiêu, ngươi phải giữ vững đạo nghĩa trong lòng mình." Giọng hắn vô cùng kiên nhẫn mà bình thản: "Đừng quên sơ tâm[1] ngày cầm kiếm lên." [1] Lòng dạ lúc đầu.
Giọng điệu Ôn Chước Tuế vẫn như trước, nhưng ánh mắt hắn lại phần lo lắng. Tuy hắn không còn linh lực, dấu hiệu Phượng Tiêu Tiêu sắp nhập ma rất rõ ràng. Ôn Chước Tuế vừa nhìn đã biết mấy ngày nay, đồ đệ luôn quanh quẩn bên bờ vực nhập ma.
Đêm nào nàng cũng liên tục nói mớ, nếu hắn ở cạnh nàng thì ổn. Một khi hắn buông lỏng, trạng thái của Phượng Tiêu Tiêu lại như sắp sụp đổ. Nỗi lòng và Thức Hải trong nàng không yên.
"Ngươi còn nhớ trước đây, vì sao ngươi quyết định theo ta tu luyện không?" Đôi mắt hắn vô cùng dịu dàng. Bắt gặp ánh mắt ấy, Phượng Tiêu Tiêu hiếm khi bình tĩnh lại.
"Bởi vì sư tôn rất lợi hại." Nàng nói thẳng: "Con hy vọng mình cũng có thể giống như Người, dùng kiếm để bảo vệ người mà con muốn bảo vệ." "Vậy bây giờ ngươi đã tìm được người mình muốn bảo vệ chưa?" Ôn Chước Tuế cười nói.
"Con..." Nàng đột ngột á khẩu, đôi mắt trở nên mơ màng.
Phượng Tiêu Tiêu chưa từng suy xét đến chuyện này.
Không phải người nàng muốn bảo vệ luôn ở cạnh nàng mọi thời khắc đó sao?
Chẳng biết mất bao lâu, Phượng Tiêu Tiêu lại ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng trong hơn trước rất nhiều: "Sư tôn, nếu ngày nào đó con thật sự nhập ma, Người có đuổi con ra khỏi sư môn không?" Nàng hiểu rất rõ tình trạng của mình.
Gần đây nàng thường gặp ác mộng cả đêm, Thức Hải gào thét điên cuồng, tâm ma trào dâng.
Phượng Tiêu Tiêu hoàn toàn không để ý mình sẽ thành Tiên hay Ma, nàng chỉ sợ Ôn Chước Tuế ghét bỏ.
Dường như Ôn Chước Tuế cũng đoán được nàng sẽ hỏi câu này nên ngẩn người giây lát, nụ cười dần dần sáng tỏ.
Hắn đưa tay che lại nụ cười ấy, tay còn lại dịu dàng xoa đầu nàng, kiên nhẫn như dạy nàng hồi bé: "Là Tiên cũng được, là Ma cũng không sao, ngươi mãi mãi là Tiêu Tiêu. Dù ngươi biến thành hình dạng thế nào, ta cũng không ghét bỏ ngươi. Ta không sợ ngươi thành Ma, chỉ lo sau khi ngươi thành Ma rồi, người của Tiên môn sẽ đến bắt bớ, đến lúc đó ta không bảo vệ được ngươi."
Phượng Tiêu Tiêu bướng bỉnh nhíu mày, cố kiềm nén cánh mũi chua xót:
"Thật... ạ?"
"Có bao giờ ta lừa ngươi đâu?" Hắn cau mày, khẽ gõ trán Phượng Tiêu
Tiêu.
Két...
Cánh cửa mở ra.
Thẩm Diệu Âm gõ vài lần rồi mới cẩn thận mở cửa phòng, nào ngờ đột nhiên chạm phải ánh mắt của Phượng Tiêu Tiêu.
Thẩm Diệu Âm thấy mắt đối phương đỏ bừng, tưởng rằng sư đồ nhà họ mâu thuẫn cãi cọ gì đó. Nhưng nàng chợt cảm thấy không đúng, ai lại đi cãi nhau với Uẩn Dương Tiên Quân? Tính tình hắn tốt vậy mà. "Phượng..."
"Tiên tử, ra ngoài với ta." Phượng Tiêu Tiêu không nói nhiều, kéo tay Thẩm Diệu Âm ra cửa.
"Ta..."
"Ta..."
Hai người mở miệng cùng lúc, ngậm miệng cũng cùng lúc.
Nói được bấy nhiêu, cả hai đều phát hiện đối phương thay đổi vi diệu.
Thẩm Diệu Âm nghĩ, có lẽ Phượng Tiêu Tiêu đã thức tỉnh rồi.
Phượng Tiêu Tiêu cũng cho rằng Thẩm Diệu Âm sống lại.
Thẩm Diệu Âm, Phượng Tiêu Tiêu: Thảo nào nàng ấy không cần Hứa Thừa Phong nữa, quả là chuyện tốt.
"Ngươi nói trước đi." Phượng Tiêu Tiêu nói.
Thẩm Diệu Âm bèn lấy phương pháp điều chế Hộ Tâm Đan đưa cho đối phương: "Đây là cách luyện Hộ Tâm Đan của Tư Đồ Yếm. Hộ Tâm Đan của hắn có thể tạm hoãn độc khí trên người Uẩn Dương Tiên Quân, nhưng ta không còn viên nào. Ngươi cầm cái này rồi luyện theo, chỉ cần dùng đúng hạn, cơ thể Uẩn Dương Tiên không đáng ngại nữa."
Phượng Tiêu Tiêu cũng không khách sáo, hai tay nàng đón nhận đơn thuốc, xem một lát rồi cau mày: "Đan dược này cần phải dùng Cửu Thiên Linh Hỏa[2] để luyện, ta không có thứ này."
[2] Lửa thiêng chín tầng trời.
"Người kia có không?" "Đạo lữ của ngươi ấy."
Hai người đồng thời im lặng.
Lửa thiêng do Tu sĩ luyện ra được chia làm mấy tầng, cơ bản nhất là Tam Giai Linh Hỏa, sau đó đến Lục Giai Linh Hỏa, kế tiếp là Chước Viêm Chân Hỏa, cuối cùng mới là Cửu Thiên Linh Hỏa.
Mỗi lần lửa thiêng thăng lên một bậc sẽ hao tổn tinh thần rất lớn. Hiện giờ đa số Tu sĩ Tiên giới đều dừng ở trình độ Chước Viêm Chân Hỏa trở xuống, chỉ mỗi Tư Đồ Yếm có thể khống chế Cửu Thiên Linh Hỏa.
Thẩm Diệu Âm thầm nghĩ nên làm sao đây, chớp mắt một cái đã nghe Phượng Tiêu Tiêu nói: "Có muốn cùng ta đi cướp khóa Phượng Hoàng không? Ta nghe nói khóa Phượng Hoàng có mối liên hệ sâu xa với Tư Đồ Yếm, hơn nữa khóa Phượng Hoàng có thể dẫn được lửa thiêng phải không?"
"Sao lại là ta?" Thẩm Diệu Âm nghi ngờ.
"Bởi vì sư tôn nhà ta nói ngươi rất có duyên với báu vật trên trời dưới đất."
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tư Đồ Yếm (nét mặt hả hê): Âm Âm có biết ai là bảo vật trên trời dưới đất nổi danh khắp Tiên giới không?
Âm Âm: Ta không biết bảo vật trên trời dưới đất dùng để chỉ ai, nhưng ta biết bà tám buôn dưa lê là ai.
------oOo------
Sắc mặt nàng vẫn nặng nề, chẳng hề nở một nụ cười.
Nàng là người nổi bật nhất trong các Kiếm tu lứa này, rất nhiều người muốn bám víu nhờ vả nàng; nhưng Phượng Tiêu Tiêu chẳng nể mặt ai, nàng không ra cổng trước không vào cổng trong, một mục túc trực bên cạnh Ôn Chước Tuế, không tới nơi nào khác.
"Tiêu Tiêu, ngươi ra ngoài dạo chơi một lát đi, đừng lo cho ta." Ôn Chước Tuế dịu dàng nói, gương mặt còn vương nét cười: "Trước đây ở Tàng Tuyết Hàn Cảnh, không phải ngươi luôn ồn ào đòi ra ngoài sao? Bây giờ được ra rồi, trái lại cứ luôn bên ta một tấc chẳng rời ư?"
Rất hiếm người đặt chân đến Tàng Tuyết Hàn Cảnh, Ôn Chước Tuế là người tu luyện đã phi thăng, tất nhiên có thể chịu được hiu quạnh. Nhưng Phượng Tiêu Tiêu thì khác.
Nàng còn nhỏ mà thích đi tới đi lui, trông cậy nàng ngồi yên là chuyện hầu
như không có khả năng. Hai sư đồ sống nương tựa lẫn nhau, cứ cách vài
ngày nàng lại quấn lấy Ôn Chước Tuế mà ầm ĩ, đòi hắn đưa nàng đi chơi,
ngắm cảnh phồn hoa ngoài Tiên giới.
Nhưng bây giờ...
"Sư tôn, ở ngoài chơi chẳng vui." Nàng buồn bực khó chịu: "Lần này chúng ta về nhà rồi sẽ không bao giờ ra ngoài nữa, được không ạ?"
Nàng cúi đầu, hàng lông mày thanh tú nhíu lại, không hề ngẩng lên nhìn mặt Ôn Chước Tuế. Phượng Tiêu Tiêu rầu rĩ, nàng không ngừng vuốt tới vuốt lui vỏ kiếm Phù Ý.
Sau khi ra ngoài, nàng mới biết mình không thích thế giới ấy.
Ngày tháng ở Tàng Tuyết Hàn Cảnh không xảy ra nhiều chuyện như vậy, Hàn Cảnh cách biệt với thế gian, từ nhỏ đến giờ nàng chẳng gặp được bao nhiêu người.
Ban đầu Phượng Tiêu Tiêu cho rằng nam nhân bên ngoài đều giống sư tôn nhà mình, nàng tưởng ai cũng biết giữ lời hứa như Ôn Chước Tuế. Nhưng họ không giống vậy.
Người bên ngoài vô cùng xấu xa, họ đều âm mưu đối phó sư tôn của nàng.
Phượng Tiêu Tiêu nghĩ đến kiếp trước mình bị chuốc thuốc mà giận dữ, nhớ
Hứa Thừa Phong nói không giữ lời mà cảm thấy phiền muộn.
"Nhưng ngươi thường xuyên nói mình muốn có sư huynh cơ mà?" Ôn Chước Tuệ đặt quyển sách lên bàn, điềm đạm bàn chuyện với nàng: "Sư
huynh thì không kịp rồi, ta dẫn một tiểu sư đệ về cho ngươi chắc là được nhỉ."
Nghe hắn nhắc đến chuyện này, Phượng Tiêu Tiêu càng vuốt vỏ kiếm Phù Ý mạnh bạo hơn nhắc tới này, giống như chà cho nó tróc da.
Hồi nhỏ nàng có một "Tình kết sư huynh", vì thấy người ta có sư huynh cưng chiều nên nàng cũng muốn có một cái theo phong trào. Nhất là hồi đó từng chứng kiến Hứa Thừa Phong ngọt ngào dỗ dành Thẩm Diệu Âm với Thẩm Nhu, nàng càng hâm mộ hơn nữa.
“Nếu ta cũng có sư huynh thì tốt rồi.” Kiếp trước nàng từng nghĩ vậy.
"Con không cần sư huynh sư đệ, có sư tôn là đủ rồi ạ." Nàng liếc nhìn quyển sách của Ôn Chước Tuế, đột nhiên phát hiện mình đọc không hiểu chữ trên bìa. Thông thường đọc gì không hiểu, nàng cũng chẳng hỏi, nhưng lần này nàng không mất kiên nhẫn bỏ qua như trước, trái lại còn tự tay cầm lấy sách: "Con còn nhiều thứ không hiểu lắm, Người dạy một đứa như con đã đủ phiền toái, không cần nhận thêm đệ tử đâu ạ..." Giọng nàng ngày càng nhỏ, âm điệu cũng ngày càng yếu.
Làm sao nàng có thể quyết định thay Ôn Chước Tuế chứ?
Phượng Tiêu Tiêu thầm lo sợ.
"Nếu Tiêu Tiêu không cần, vậy ta không nhận nữa." Ôn Chước Tuế cười nói: "Chắc là cũng không có ai muốn bái ta làm đồ đệ đâu."
"Sao mà không có ạ?!" Phượng Tiêu Tiêu cau mày, bàn tay càng siết chặt chuôi kiếm Phù Ý: "Người lợi hại như vậy..."
Phượng Tiêu Tiêu không bao giờ quên năm đó Ôn Chước Tuế cứu nàng ra khỏi Yêu Cảnh, linh khí của hắn mạnh mẽ cỡ nào. Trước kia nàng bị cuốn vào Yêu Triều, cả người bị bóp chặt không thể nhúc nhích, chỉ đành trơ mắt nhìn cổng vào Yêu Cảnh dần đóng lại, trơ mắt nhìn đám sâu yêu quái bẩn thỉu áp sát mình, bất lực chờ chết.
Lúc nàng tuyệt vọng nhất, sư tôn đã cầm kiếm Phù Ý giáng đòn sét đánh vào cánh cổng Yêu Giới, sau đó xuất hiện trước mặt nàng như một vị thần.
Áo trắng như tuyết, kiếm khí ngút trời, trong chớp mắt đã kéo nàng thoát khỏi Yêu Triều!
Nàng không biết chuyện gì xảy ra kế tiếp, vì Ôn Chước Tuế không cho nàng nhìn.
Nàng chỉ biết co rúm trong lòng sư tôn, nhắm mắt mà run rẩy không ngừng.
Mùi hôi thối nồng nặc cứ liên tục xộc vào mũi mình, nàng biết ---
Chắc chắn Yêu Hoàng đã đến.
Hơn nữa không chỉ có một người.
"Tiêu Tiêu, ngươi phải giữ vững đạo nghĩa trong lòng mình." Giọng hắn vô cùng kiên nhẫn mà bình thản: "Đừng quên sơ tâm[1] ngày cầm kiếm lên." [1] Lòng dạ lúc đầu.
Giọng điệu Ôn Chước Tuế vẫn như trước, nhưng ánh mắt hắn lại phần lo lắng. Tuy hắn không còn linh lực, dấu hiệu Phượng Tiêu Tiêu sắp nhập ma rất rõ ràng. Ôn Chước Tuế vừa nhìn đã biết mấy ngày nay, đồ đệ luôn quanh quẩn bên bờ vực nhập ma.
Đêm nào nàng cũng liên tục nói mớ, nếu hắn ở cạnh nàng thì ổn. Một khi hắn buông lỏng, trạng thái của Phượng Tiêu Tiêu lại như sắp sụp đổ. Nỗi lòng và Thức Hải trong nàng không yên.
"Ngươi còn nhớ trước đây, vì sao ngươi quyết định theo ta tu luyện không?" Đôi mắt hắn vô cùng dịu dàng. Bắt gặp ánh mắt ấy, Phượng Tiêu Tiêu hiếm khi bình tĩnh lại.
"Bởi vì sư tôn rất lợi hại." Nàng nói thẳng: "Con hy vọng mình cũng có thể giống như Người, dùng kiếm để bảo vệ người mà con muốn bảo vệ." "Vậy bây giờ ngươi đã tìm được người mình muốn bảo vệ chưa?" Ôn Chước Tuế cười nói.
"Con..." Nàng đột ngột á khẩu, đôi mắt trở nên mơ màng.
Phượng Tiêu Tiêu chưa từng suy xét đến chuyện này.
Không phải người nàng muốn bảo vệ luôn ở cạnh nàng mọi thời khắc đó sao?
Chẳng biết mất bao lâu, Phượng Tiêu Tiêu lại ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng trong hơn trước rất nhiều: "Sư tôn, nếu ngày nào đó con thật sự nhập ma, Người có đuổi con ra khỏi sư môn không?" Nàng hiểu rất rõ tình trạng của mình.
Gần đây nàng thường gặp ác mộng cả đêm, Thức Hải gào thét điên cuồng, tâm ma trào dâng.
Phượng Tiêu Tiêu hoàn toàn không để ý mình sẽ thành Tiên hay Ma, nàng chỉ sợ Ôn Chước Tuế ghét bỏ.
Dường như Ôn Chước Tuế cũng đoán được nàng sẽ hỏi câu này nên ngẩn người giây lát, nụ cười dần dần sáng tỏ.
Hắn đưa tay che lại nụ cười ấy, tay còn lại dịu dàng xoa đầu nàng, kiên nhẫn như dạy nàng hồi bé: "Là Tiên cũng được, là Ma cũng không sao, ngươi mãi mãi là Tiêu Tiêu. Dù ngươi biến thành hình dạng thế nào, ta cũng không ghét bỏ ngươi. Ta không sợ ngươi thành Ma, chỉ lo sau khi ngươi thành Ma rồi, người của Tiên môn sẽ đến bắt bớ, đến lúc đó ta không bảo vệ được ngươi."
Phượng Tiêu Tiêu bướng bỉnh nhíu mày, cố kiềm nén cánh mũi chua xót:
"Thật... ạ?"
"Có bao giờ ta lừa ngươi đâu?" Hắn cau mày, khẽ gõ trán Phượng Tiêu
Tiêu.
Két...
Cánh cửa mở ra.
Thẩm Diệu Âm gõ vài lần rồi mới cẩn thận mở cửa phòng, nào ngờ đột nhiên chạm phải ánh mắt của Phượng Tiêu Tiêu.
Thẩm Diệu Âm thấy mắt đối phương đỏ bừng, tưởng rằng sư đồ nhà họ mâu thuẫn cãi cọ gì đó. Nhưng nàng chợt cảm thấy không đúng, ai lại đi cãi nhau với Uẩn Dương Tiên Quân? Tính tình hắn tốt vậy mà. "Phượng..."
"Tiên tử, ra ngoài với ta." Phượng Tiêu Tiêu không nói nhiều, kéo tay Thẩm Diệu Âm ra cửa.
"Ta..."
"Ta..."
Hai người mở miệng cùng lúc, ngậm miệng cũng cùng lúc.
Nói được bấy nhiêu, cả hai đều phát hiện đối phương thay đổi vi diệu.
Thẩm Diệu Âm nghĩ, có lẽ Phượng Tiêu Tiêu đã thức tỉnh rồi.
Phượng Tiêu Tiêu cũng cho rằng Thẩm Diệu Âm sống lại.
Thẩm Diệu Âm, Phượng Tiêu Tiêu: Thảo nào nàng ấy không cần Hứa Thừa Phong nữa, quả là chuyện tốt.
"Ngươi nói trước đi." Phượng Tiêu Tiêu nói.
Thẩm Diệu Âm bèn lấy phương pháp điều chế Hộ Tâm Đan đưa cho đối phương: "Đây là cách luyện Hộ Tâm Đan của Tư Đồ Yếm. Hộ Tâm Đan của hắn có thể tạm hoãn độc khí trên người Uẩn Dương Tiên Quân, nhưng ta không còn viên nào. Ngươi cầm cái này rồi luyện theo, chỉ cần dùng đúng hạn, cơ thể Uẩn Dương Tiên không đáng ngại nữa."
Phượng Tiêu Tiêu cũng không khách sáo, hai tay nàng đón nhận đơn thuốc, xem một lát rồi cau mày: "Đan dược này cần phải dùng Cửu Thiên Linh Hỏa[2] để luyện, ta không có thứ này."
[2] Lửa thiêng chín tầng trời.
"Người kia có không?" "Đạo lữ của ngươi ấy."
Hai người đồng thời im lặng.
Lửa thiêng do Tu sĩ luyện ra được chia làm mấy tầng, cơ bản nhất là Tam Giai Linh Hỏa, sau đó đến Lục Giai Linh Hỏa, kế tiếp là Chước Viêm Chân Hỏa, cuối cùng mới là Cửu Thiên Linh Hỏa.
Mỗi lần lửa thiêng thăng lên một bậc sẽ hao tổn tinh thần rất lớn. Hiện giờ đa số Tu sĩ Tiên giới đều dừng ở trình độ Chước Viêm Chân Hỏa trở xuống, chỉ mỗi Tư Đồ Yếm có thể khống chế Cửu Thiên Linh Hỏa.
Thẩm Diệu Âm thầm nghĩ nên làm sao đây, chớp mắt một cái đã nghe Phượng Tiêu Tiêu nói: "Có muốn cùng ta đi cướp khóa Phượng Hoàng không? Ta nghe nói khóa Phượng Hoàng có mối liên hệ sâu xa với Tư Đồ Yếm, hơn nữa khóa Phượng Hoàng có thể dẫn được lửa thiêng phải không?"
"Sao lại là ta?" Thẩm Diệu Âm nghi ngờ.
"Bởi vì sư tôn nhà ta nói ngươi rất có duyên với báu vật trên trời dưới đất."
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tư Đồ Yếm (nét mặt hả hê): Âm Âm có biết ai là bảo vật trên trời dưới đất nổi danh khắp Tiên giới không?
Âm Âm: Ta không biết bảo vật trên trời dưới đất dùng để chỉ ai, nhưng ta biết bà tám buôn dưa lê là ai.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.