Nữ Phụ Gả Thay Bị Sủng Hằng Ngày
Chương 21:
Tác giả: Mãn Thiên Tinh
17/06/2021
Quả thực gần đây, Thẩm Diệu Âm có ý định đến hồ Giáng Tiên để tìm ra kết quả.
Kể từ hôm rời hồ, đêm nào nàng cũng nằm mơ, trong mộng toàn thấy những chuyện liên quan đến khóa Phượng Hoàng, dường như ký ức xa xưa quan trọng nào đó đang dần dần thức tỉnh.
Thế nhưng mỗi lần ngủ dậy, nàng đều không nhớ rõ chi tiết.
"Đêm nay chúng ta xuất phát nhé?" Phượng Tiêu Tiêu thấy nàng không phản đối thì âm thầm vui sướng, gương mặt cũng toát ra ý cười.
"Nhưng quanh hồ Giáng Tiên là sương mù dày đặc ngàn năm không tan và đầm lầy có độc, chúng ta..." Thẩm Diệu Âm không quá tự tin vào tu vi của mình.
Nàng mới bước vào Kim Đan Kỳ, đêm đó nàng đã tận mắt nhìn thấy những tu sĩ có tu vi cao hơn mình, thậm chí đạt đến Đại Thừa Kỳ cũng phải ra về tay không.
Thẩm Diệu Âm hoang mang.
"Chẳng sao cả." Dường như Phượng Tiêu Tiêu đã sớm có dự tính: "Ta mở đường cho ngươi, ngươi chỉ cần ra khỏi hồ Giáng Tiên trong vòng một phút, thế là hai người chúng ta rút lui an toàn."
Kiếm thuật của Phượng Tiêu Tiêu hoàn mỹ tinh tế, có thể phá vỡ màn sương độc hại, tranh thủ một phút cho người khác vào hồ.
Kiếp trước nàng đi cùng Hứa Thừa Phong, Hứa Thừa Phong cũng đến Kim Đan Kỳ, nàng quá ngu vì đã mở đường cho hắn.
Hứa Thừa Phong tốn thời gian ở hồ Giáng Tiên, nàng ở ngoài đau khổ chống chịu nhưng mãi chẳng thấy người bên trong ra đỡ cho mình. Vì vậy linh lực của nàng mới hao tổn quá nhiều, rơi vào thế yếu.
Đến giờ Phượng Tiêu Tiêu vẫn không quên tình cảnh kiếp trước: Lúc đó Hứa Thừa Phong cầm khóa Phượng Hoàng rồi tức tốc bỏ đi, chẳng hề nhớ còn một người ở ngoài là nàng.
Thật ra khi ấy chỉ cần hắn đến giúp một chút thôi, nàng cũng không tới mức rơi vào kết cục bỏ mạng...
Rõ ràng hắn từng nói muốn sóng vai bên nàng, một lòng một dạ, cùng nhau tu luyện.
Nhưng hắn nói không giữ lời.
Phượng Tiêu Tiêu không suy nghĩ nữa, nàng chẳng muốn nhớ lại nhân vật Hứa Thừa Phong ấy, mỗi lần nhớ đến là lửa giận bừng bừng, thương tổn tâm can.
Nàng nhìn Thẩm Diệu Âm bằng ánh mắt chờ mong, cuối cùng...
"Được." Thẩm Diệu Âm đồng ý.
***
Hôm nay Tư Đồ Yếm vẫn dò xét căn phòng bí mật.
Thanh Diễn Tông này trông chẳng lớn, ai ngờ nó lại có nhiều phòng bí mật, hầm giam và tầng ngầm như vậy, đủ loại đủ kiểu.
Hắn đã đến Thanh Diễn Tông vài hôm, chẳng biết mỗi ngày mình đã đi xuyên qua bao nhiêu đường hầm và nhà giam bí mật.
Thanh Diễn Tông bị hắn dò xét từ dưới lên trên, nhưng vẫn không phát hiện bóng dáng của Tuyết Liên Tụ Hồn.
Ngụy Sơ lười biếng ngồi dựa bên cạnh, vừa ngáp vừa nói: "Tiên Quân à, ta đã vẽ hết đường hầm với nhà giam bí mật trong Tông cho ngươi rồi, ngươi vẫn chưa tìm được hoa Tuyết Liên sao?"
"Chưa." Tư Đồ Yếm hơi cau mày, hắn cũng hoài nghi.
Với tính cách Thẩm Phụng Thiên, ông ta không đời nào lén lút sử dụng Tuyết Liên Tụ Hồn. Dù ông ta muốn dùng thì cũng phải khoe khoang trước một hồi, sau đó mới thỏa mãn nhấm nháp Tuyết Liên Tụ Hồn dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Thẩm Phụng Thiên không hề để lộ tiếng gió nào, vậy tức là Tuyết Liên Tụ
Hồn vẫn còn ở Thanh Diễn Tông.
Nhưng bị ông ta giấu đi rồi.
"Ngươi tới Thanh Diễn Tông lâu ngày, có phát hiện nơi giấu Tuyết Liên Tụ Hồn không?" Tư Đồ Yếm nhìn sang Ngụy Sơ.
Ngụy Sơ cười nói, giọng điệu vẫn kiểu chẳng màng quan tâm: "Ta đâu cần hoa Tuyết Liên để cứu mạng sư phụ, để ý nó làm gì?"
Cả giới Tu Tiên chỉ có một đóa Tuyết Liên được luyện thành rồi sinh ra ở động phủ Côn Luân. Nó vốn là linh vật được Thanh Phong Đạo nhân hái về luyện nên, Thanh Phong luyện chế hoa Tuyết Liên để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.
Ông không chuẩn bị Tuyết Liên cho mình mà chuẩn bị cho Tư Đồ Yếm. Tuy Thanh Phong là người hiền lành dễ chịu nhưng không có nghĩa là ông hồ đồ.
Đương nhiên ông biết có rất nhiều kẻ ở Tiên giới nhìn chăm chăm Tư Đồ Yếm như hổ rình mồi, âm mưu dùng máu thịt Tư Đồ Yếm để tu vi tăng
thêm linh lực, dã tâm của chúng rõ rành rành.
Vì che chở đồ đệ, ông mới kết duyên lành với nhiều người. Thanh Phong chẳng cầu gì nhiều, ông chỉ hy vọng sau khi mình chết, các môn phái khác vì nể tình nghĩa ngày xưa mà không làm khó dễ Tư Đồ Yếm. Thế nhưng mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi.[1]
[1] Câu đầy đủ là Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi, điểu thái xuất đầu thương tất đả - Cây cao vượt rừng gió sẽ dập, chim bay vượt đàn chịu súng săn.
Giới Tu Tiên không muốn nỗ lực, có rất nhiều kẻ muốn đi đường tắt để phi thăng.
Nhưng đối với chúng, trước sự hấp dẫn của linh lực cường đại, ân tình năm xưa của Thanh Phong Đạo nhân vốn chẳng đáng nhắc đến.
Đóa Tuyết Liên Tụ Hồn luôn được Thanh Phong Đạo nhân trân trọng đặt ở động phủ Côn Luân, chính bọn Thẩm Phụng Thiên đã thừa dịp đại chiến Thần Ma, lén lút lẻn vào trong đó rồi cướp hết toàn bộ bảo vật mà Thanh Phong Đạo nhân với Tư Đồ Yếm luyện nên.
"Tiên Quân, có phải mỗi lần ai đó Hiến Xá cho ngươi, ngươi đều sẽ tìm kiếm linh khí lưu lạc bên ngoài động phủ Côn Luân?" Ngụy Sơ bắt đầu bội phục Tư Đồ Yếm rồi.
Năm đó biết bao nhiêu kẻ đục nước béo cò chứ? Hắn muốn tìm ra bằng được, e là tốn thời gian thôi.
"Không phải tìm hết đâu, chẳng qua có một số linh vật tạm thời ta không thể làm lại nên phải tìm về." Hắn không để ý linh khí gì cả, phần lớn những món mà năm ấy bọn người kia ngang nhiên lấy trộm từ động phủ Côn Luân, hắn đều có thể luyện lại.
Dựa theo thói quen hành sự của Tư Đồ Yếm, hắn chỉ cần đánh những kẻ trộm năm xưa hồn bay phách lạc, tan thành tro bụi thôi.
Trước giờ hắn không có hứng thú hỏi bọn chúng rằng bảo vật này dùng hay chưa, có ăn không?
Nhưng Tuyết Liên Tụ Hồn thì khác.
Tuyết Liên mất ngàn năm mới nở hoa một lần, hồn phách Thanh Phong Đạo nhân không thể chịu được lâu như vậy.
Muốn cứu sư phụ, hắn buộc phải tìm ra hoa Tuyết Liên ở Thanh Diễn Tông.
Nhưng Thẩm Phụng Thiên là kẻ thích gây ra tình cảnh chuyện cá chết lưới rách. Nếu mình vội vàng đi tìm đối phương, e rằng ông ta chẳng những không nói ra chỗ để hoa Tuyết Liên, hơn nữa còn lén lút hủy diệt sau lưng.
Quan niệm xưa nay của Thẩm Phụng Thiên là: Ông ta không chiếm được, kẻ khác cũng đừng hòng có được. Bảo vật rơi vào tay ông ta, có chết cũng đừng mơ lấy lại.
"Có khi nào Thẩm Phụng Thiên tự tạo ra thế giới nhỏ không?" Trong đầu Tư Đồ Yếm lóe lên, hắn đột nhiên nghĩ tới khả năng khác.
Ngụy Sơ nghe vậy cũng sửng sốt, sau đó nhíu mày: "Ngươi nói vậy, trái lại ta cảm thấy kỳ quặc. Thẩm Phụng Thiên là người thích khoe khoang, thế mà hắn chưa từng phơi bày thế giới của mình trước mặt chúng ta."
Tư Đồ Yếm nghe được đáp án này, cảm thấy mình đã nắm chắc chín phần.
Tu sĩ có năng lực sáng lập thế giới nhỏ, nó sẽ phát triển theo giai đoạn tu vi tăng lên. Có tu sĩ nọ thích an nhàn nên đã biến thế giới nhỏ của mình thành vùng sông nước Giang Nam, sau đó trốn vào dưỡng lão.
Thế giới nhỏ khác với Thức Hải, tuy cả hai đều là địa bàn riêng tư nhưng thế giới nhỏ có thể thay đổi theo ý tưởng của tu sĩ.
Thẩm Phụng Thiên là kẻ thích khoe khoang như vậy, không lý nào ông ta
không phơi bày thế giới mà mình sáng lập cho người ngoài xem.
Chuyện khác thường tất có lý do.
Hắn phải để ý kỹ mới được.
***
Sau khi về phòng, Thẩm Diệu Âm không ngừng nghĩ đến khóa Phượng Hoàng.
Hứa Thừa Phong của bản gốc tốn rất nhiều công sức mới tìm được bảo vật này, nhờ hắn có thêm hào quang nam chính nên mới làm được chuyện đó. Nhưng nàng không có.
Càng nghĩ càng đau đầu, cuối cùng nàng dứt khoát ngả người xuống giường ngủ.
Tối nay còn ra ngoài tìm bảo vật, bây giờ phải nghỉ ngơi dưỡng sức mới
được.
...
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có hương thơm thoang thoảng lượn lờ.
Tư Đồ Yếm về đến phòng thì thấy nàng đang ngủ say trên giường. Hắn lập tức đi nhẹ nói khẽ, chầm chậm bước về phía nàng.
Thẩm Diệu Âm ngủ say sưa, gò má trắng nõn đỏ hây hây.
Tư Đồ Yếm ngồi vào ghế thấp cạnh giường, nhìn nàng hồi lâu. Ngắm nghía nàng như vậy, nỗi phiền muộn vừa rồi trong lòng hắn cũng tan dần.
Chẳng biết vì sao mỗi lần ở cạnh Thẩm Diệu Âm, tâm trạng hắn sẽ tốt hơn hẳn.
Người trên giường ngủ say không bao lâu thì nhăn mày, sau đó hơi thở nàng trở nên dồn dập, bàn tay bắt đầu mò mẫm quanh giường, giống như muốn bắt lấy thứ gì đó.
Trong lúc hoảng loạn, nàng nắm lấy tay Tư Đồ Yếm giống như sắp chìm tóm được bè gỗ, mãi mà không chịu buông ra.
Tư Đồ Yếm hơi ngẩn người, hắn cúi đầu nhìn lòng bàn tay nàng. Dẫu sao cũng là tay của một cô nương, vừa nhỏ vừa mềm.
Bàn tay hắn bị nắm giữ một lát nên lòng bàn tay dần nóng lên, hắn suy nghĩ chốc lát rồi quyết định không rút tay ra, mặc cho nàng nắm giữ chặt chẽ trong lòng bàn tay.
Thế nhưng người đang ngủ mơ vẫn rất hoảng loạn.
Dường như cả người nàng đang chìm trong cơn bóng đè vô biên, bàn tay cũng liên tục ra sức nắm chặt đến nỗi mu bàn tay Tư Đồ Yếm hằn lên vết đỏ, như đang sợ hắn rời đi.
"Đừng đi mà..." Thẩm Diệu Âm lẩm bẩm, giọng nói còn kèm theo mấy phần ấm ức không nỡ.
"Ừm." Hắn nhỏ nhẹ đồng ý, lòng bàn tay cũng hơi ra sức, ý muốn nói với người ngủ mơ rằng hắn đang ở bên cạnh nàng.
Bình thường nàng luôn treo bốn chữ Cẩn Dương Tiên Quân ngoài miệng, dù những câu nàng nói có bao phần thật giả thì hắn đều vui vẻ.
Người nào đó ngồi ghế thấp khá vui mừng vì thấy nàng nỉ non trong mộng, nhưng rồi hắn lại nghĩ, nàng không nỡ với ai trong mộng thế? Nàng sẽ không xem hắn là vật thay thế cho người trong mộng chứ... Niềm vui của Tư Đồ Yếm bỗng chốc giảm xuống.
Nghĩ vậy, hắn hơi bất mãn nên bàn tay cũng ra sức thêm, đồng thời gãi gãi mu bàn tay nàng.
Sau một hồi, ấn đường Thẩm Diệu Âm mới dần dần hòa hoãn.
Bình thường nàng đã dễ thương, bây giờ đang ngủ còn hơn thế nữa. Trước mắt nàng mơ màng mênh mang, dính người hơn cả lúc tỉnh táo.
Bàn tay Tư Đồ Yếm bị nàng nắm chặt, trong chốc lát hắn không thể rời đi nên đành ngồi cạnh giường với nàng.
Ánh mắt hắn như dán vào khuôn mặt nàng.
Tư Đồ Yếm không hề động vào người vô tội. Mặc dù hắn và Thẩm Phụng Thiên từng có hiềm khích, hắn cũng không để ân oán liên lụy đến Thẩm Diệu Âm; tuy nhiên, hắn cũng chưa chắc có cảm tình với nàng. Vậy mà lạ ở chỗ hắn không hề xa lánh Thẩm Diệu Âm, chưa từng có ý nghĩ chán ghét nàng.
Hắn chỉ nghĩ rằng do Thẩm Diệu Âm quá đỗi sạch sẽ, dù sao cũng chẳng ai chán ghét tu sĩ có Thức Hải thuần khiết.
Ngắm nàng thêm giây lát, cuối cùng hắn chầm chậm vươn tay...
Muốn chạm vào mặt nàng.
Nhưng hành động ấy ngừng lại hồi lâu, lâu đến nỗi hắn nghĩ hay là quên đi.
Thẩm Diệu Âm đột nhiên nghiêng đầu qua, đụng vào lòng bàn tay hắn.
Nàng vẫn ngủ chẳng hề hay biết, nhưng Tư Đồ Yếm chỉ cảm thấy...
Nóng quá.
Không biết do gương mặt nàng nóng lên hay lòng bàn tay mình nóng.
Lòng bàn tay hắn có một lớp chai, bên trong chẳng hề trơn nhẵn. Hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bàn tay cứng đờ tại chỗ, không biết nên đặt ở đâu.
Hắn không nhúc nhích nhưng Thẩm Diệu Âm lại cau mày, chủ động cọ mặt vào lòng bàn tay đầy vết chai ấy như một thói quen, giống như đang làm nũng với hắn.
Tư Đồ Yếm sững sờ. Hồi lâu sau, ánh mắt hắn hiện lên ý cười.
Dù biết rõ đây chỉ là hành động không có ý thức của nàng, nhưng Tư Đồ Yếm vẫn không kiềm được đáy lòng nở hoa.
Tiên giới vàng thau lẫn lộn, tình cảm của phần đông người đối với hắn toàn là sợ hãi - tham lam - đố kỵ - oán hận - thù hằn. Hiếm có người nào không hề phòng bị.
Hắn nhếch môi, ngón cái hơi cọ vào mặt nàng, cất giọng cực nhẹ: "Âm Âm, ngủ ngon nhé."
Sau đó hắn lấy một ngọn đèn xua bóng đè và đặt cạnh nàng.
Hồi lâu sau, đợi đến khi hơi thở của nàng đã bình ổn, Tư Đồ Yếm mới đứng
dậy rời khỏi.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Hỏi: Không phải ngủ ngon tức là có một nụ hôn chúc ngủ ngon sao?
Đáp: Bởi vì hắn rất thẹn thùng.
Hỏi: Không phải hắn đánh nhau được lắm à? Cầm với kéo bàn tay cô nương mà đỏ mặt ư?
Đáp: ... Này bạn đừng nói trắng ra vậy chứ.
------oOo------
Kể từ hôm rời hồ, đêm nào nàng cũng nằm mơ, trong mộng toàn thấy những chuyện liên quan đến khóa Phượng Hoàng, dường như ký ức xa xưa quan trọng nào đó đang dần dần thức tỉnh.
Thế nhưng mỗi lần ngủ dậy, nàng đều không nhớ rõ chi tiết.
"Đêm nay chúng ta xuất phát nhé?" Phượng Tiêu Tiêu thấy nàng không phản đối thì âm thầm vui sướng, gương mặt cũng toát ra ý cười.
"Nhưng quanh hồ Giáng Tiên là sương mù dày đặc ngàn năm không tan và đầm lầy có độc, chúng ta..." Thẩm Diệu Âm không quá tự tin vào tu vi của mình.
Nàng mới bước vào Kim Đan Kỳ, đêm đó nàng đã tận mắt nhìn thấy những tu sĩ có tu vi cao hơn mình, thậm chí đạt đến Đại Thừa Kỳ cũng phải ra về tay không.
Thẩm Diệu Âm hoang mang.
"Chẳng sao cả." Dường như Phượng Tiêu Tiêu đã sớm có dự tính: "Ta mở đường cho ngươi, ngươi chỉ cần ra khỏi hồ Giáng Tiên trong vòng một phút, thế là hai người chúng ta rút lui an toàn."
Kiếm thuật của Phượng Tiêu Tiêu hoàn mỹ tinh tế, có thể phá vỡ màn sương độc hại, tranh thủ một phút cho người khác vào hồ.
Kiếp trước nàng đi cùng Hứa Thừa Phong, Hứa Thừa Phong cũng đến Kim Đan Kỳ, nàng quá ngu vì đã mở đường cho hắn.
Hứa Thừa Phong tốn thời gian ở hồ Giáng Tiên, nàng ở ngoài đau khổ chống chịu nhưng mãi chẳng thấy người bên trong ra đỡ cho mình. Vì vậy linh lực của nàng mới hao tổn quá nhiều, rơi vào thế yếu.
Đến giờ Phượng Tiêu Tiêu vẫn không quên tình cảnh kiếp trước: Lúc đó Hứa Thừa Phong cầm khóa Phượng Hoàng rồi tức tốc bỏ đi, chẳng hề nhớ còn một người ở ngoài là nàng.
Thật ra khi ấy chỉ cần hắn đến giúp một chút thôi, nàng cũng không tới mức rơi vào kết cục bỏ mạng...
Rõ ràng hắn từng nói muốn sóng vai bên nàng, một lòng một dạ, cùng nhau tu luyện.
Nhưng hắn nói không giữ lời.
Phượng Tiêu Tiêu không suy nghĩ nữa, nàng chẳng muốn nhớ lại nhân vật Hứa Thừa Phong ấy, mỗi lần nhớ đến là lửa giận bừng bừng, thương tổn tâm can.
Nàng nhìn Thẩm Diệu Âm bằng ánh mắt chờ mong, cuối cùng...
"Được." Thẩm Diệu Âm đồng ý.
***
Hôm nay Tư Đồ Yếm vẫn dò xét căn phòng bí mật.
Thanh Diễn Tông này trông chẳng lớn, ai ngờ nó lại có nhiều phòng bí mật, hầm giam và tầng ngầm như vậy, đủ loại đủ kiểu.
Hắn đã đến Thanh Diễn Tông vài hôm, chẳng biết mỗi ngày mình đã đi xuyên qua bao nhiêu đường hầm và nhà giam bí mật.
Thanh Diễn Tông bị hắn dò xét từ dưới lên trên, nhưng vẫn không phát hiện bóng dáng của Tuyết Liên Tụ Hồn.
Ngụy Sơ lười biếng ngồi dựa bên cạnh, vừa ngáp vừa nói: "Tiên Quân à, ta đã vẽ hết đường hầm với nhà giam bí mật trong Tông cho ngươi rồi, ngươi vẫn chưa tìm được hoa Tuyết Liên sao?"
"Chưa." Tư Đồ Yếm hơi cau mày, hắn cũng hoài nghi.
Với tính cách Thẩm Phụng Thiên, ông ta không đời nào lén lút sử dụng Tuyết Liên Tụ Hồn. Dù ông ta muốn dùng thì cũng phải khoe khoang trước một hồi, sau đó mới thỏa mãn nhấm nháp Tuyết Liên Tụ Hồn dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Thẩm Phụng Thiên không hề để lộ tiếng gió nào, vậy tức là Tuyết Liên Tụ
Hồn vẫn còn ở Thanh Diễn Tông.
Nhưng bị ông ta giấu đi rồi.
"Ngươi tới Thanh Diễn Tông lâu ngày, có phát hiện nơi giấu Tuyết Liên Tụ Hồn không?" Tư Đồ Yếm nhìn sang Ngụy Sơ.
Ngụy Sơ cười nói, giọng điệu vẫn kiểu chẳng màng quan tâm: "Ta đâu cần hoa Tuyết Liên để cứu mạng sư phụ, để ý nó làm gì?"
Cả giới Tu Tiên chỉ có một đóa Tuyết Liên được luyện thành rồi sinh ra ở động phủ Côn Luân. Nó vốn là linh vật được Thanh Phong Đạo nhân hái về luyện nên, Thanh Phong luyện chế hoa Tuyết Liên để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.
Ông không chuẩn bị Tuyết Liên cho mình mà chuẩn bị cho Tư Đồ Yếm. Tuy Thanh Phong là người hiền lành dễ chịu nhưng không có nghĩa là ông hồ đồ.
Đương nhiên ông biết có rất nhiều kẻ ở Tiên giới nhìn chăm chăm Tư Đồ Yếm như hổ rình mồi, âm mưu dùng máu thịt Tư Đồ Yếm để tu vi tăng
thêm linh lực, dã tâm của chúng rõ rành rành.
Vì che chở đồ đệ, ông mới kết duyên lành với nhiều người. Thanh Phong chẳng cầu gì nhiều, ông chỉ hy vọng sau khi mình chết, các môn phái khác vì nể tình nghĩa ngày xưa mà không làm khó dễ Tư Đồ Yếm. Thế nhưng mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi.[1]
[1] Câu đầy đủ là Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi, điểu thái xuất đầu thương tất đả - Cây cao vượt rừng gió sẽ dập, chim bay vượt đàn chịu súng săn.
Giới Tu Tiên không muốn nỗ lực, có rất nhiều kẻ muốn đi đường tắt để phi thăng.
Nhưng đối với chúng, trước sự hấp dẫn của linh lực cường đại, ân tình năm xưa của Thanh Phong Đạo nhân vốn chẳng đáng nhắc đến.
Đóa Tuyết Liên Tụ Hồn luôn được Thanh Phong Đạo nhân trân trọng đặt ở động phủ Côn Luân, chính bọn Thẩm Phụng Thiên đã thừa dịp đại chiến Thần Ma, lén lút lẻn vào trong đó rồi cướp hết toàn bộ bảo vật mà Thanh Phong Đạo nhân với Tư Đồ Yếm luyện nên.
"Tiên Quân, có phải mỗi lần ai đó Hiến Xá cho ngươi, ngươi đều sẽ tìm kiếm linh khí lưu lạc bên ngoài động phủ Côn Luân?" Ngụy Sơ bắt đầu bội phục Tư Đồ Yếm rồi.
Năm đó biết bao nhiêu kẻ đục nước béo cò chứ? Hắn muốn tìm ra bằng được, e là tốn thời gian thôi.
"Không phải tìm hết đâu, chẳng qua có một số linh vật tạm thời ta không thể làm lại nên phải tìm về." Hắn không để ý linh khí gì cả, phần lớn những món mà năm ấy bọn người kia ngang nhiên lấy trộm từ động phủ Côn Luân, hắn đều có thể luyện lại.
Dựa theo thói quen hành sự của Tư Đồ Yếm, hắn chỉ cần đánh những kẻ trộm năm xưa hồn bay phách lạc, tan thành tro bụi thôi.
Trước giờ hắn không có hứng thú hỏi bọn chúng rằng bảo vật này dùng hay chưa, có ăn không?
Nhưng Tuyết Liên Tụ Hồn thì khác.
Tuyết Liên mất ngàn năm mới nở hoa một lần, hồn phách Thanh Phong Đạo nhân không thể chịu được lâu như vậy.
Muốn cứu sư phụ, hắn buộc phải tìm ra hoa Tuyết Liên ở Thanh Diễn Tông.
Nhưng Thẩm Phụng Thiên là kẻ thích gây ra tình cảnh chuyện cá chết lưới rách. Nếu mình vội vàng đi tìm đối phương, e rằng ông ta chẳng những không nói ra chỗ để hoa Tuyết Liên, hơn nữa còn lén lút hủy diệt sau lưng.
Quan niệm xưa nay của Thẩm Phụng Thiên là: Ông ta không chiếm được, kẻ khác cũng đừng hòng có được. Bảo vật rơi vào tay ông ta, có chết cũng đừng mơ lấy lại.
"Có khi nào Thẩm Phụng Thiên tự tạo ra thế giới nhỏ không?" Trong đầu Tư Đồ Yếm lóe lên, hắn đột nhiên nghĩ tới khả năng khác.
Ngụy Sơ nghe vậy cũng sửng sốt, sau đó nhíu mày: "Ngươi nói vậy, trái lại ta cảm thấy kỳ quặc. Thẩm Phụng Thiên là người thích khoe khoang, thế mà hắn chưa từng phơi bày thế giới của mình trước mặt chúng ta."
Tư Đồ Yếm nghe được đáp án này, cảm thấy mình đã nắm chắc chín phần.
Tu sĩ có năng lực sáng lập thế giới nhỏ, nó sẽ phát triển theo giai đoạn tu vi tăng lên. Có tu sĩ nọ thích an nhàn nên đã biến thế giới nhỏ của mình thành vùng sông nước Giang Nam, sau đó trốn vào dưỡng lão.
Thế giới nhỏ khác với Thức Hải, tuy cả hai đều là địa bàn riêng tư nhưng thế giới nhỏ có thể thay đổi theo ý tưởng của tu sĩ.
Thẩm Phụng Thiên là kẻ thích khoe khoang như vậy, không lý nào ông ta
không phơi bày thế giới mà mình sáng lập cho người ngoài xem.
Chuyện khác thường tất có lý do.
Hắn phải để ý kỹ mới được.
***
Sau khi về phòng, Thẩm Diệu Âm không ngừng nghĩ đến khóa Phượng Hoàng.
Hứa Thừa Phong của bản gốc tốn rất nhiều công sức mới tìm được bảo vật này, nhờ hắn có thêm hào quang nam chính nên mới làm được chuyện đó. Nhưng nàng không có.
Càng nghĩ càng đau đầu, cuối cùng nàng dứt khoát ngả người xuống giường ngủ.
Tối nay còn ra ngoài tìm bảo vật, bây giờ phải nghỉ ngơi dưỡng sức mới
được.
...
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có hương thơm thoang thoảng lượn lờ.
Tư Đồ Yếm về đến phòng thì thấy nàng đang ngủ say trên giường. Hắn lập tức đi nhẹ nói khẽ, chầm chậm bước về phía nàng.
Thẩm Diệu Âm ngủ say sưa, gò má trắng nõn đỏ hây hây.
Tư Đồ Yếm ngồi vào ghế thấp cạnh giường, nhìn nàng hồi lâu. Ngắm nghía nàng như vậy, nỗi phiền muộn vừa rồi trong lòng hắn cũng tan dần.
Chẳng biết vì sao mỗi lần ở cạnh Thẩm Diệu Âm, tâm trạng hắn sẽ tốt hơn hẳn.
Người trên giường ngủ say không bao lâu thì nhăn mày, sau đó hơi thở nàng trở nên dồn dập, bàn tay bắt đầu mò mẫm quanh giường, giống như muốn bắt lấy thứ gì đó.
Trong lúc hoảng loạn, nàng nắm lấy tay Tư Đồ Yếm giống như sắp chìm tóm được bè gỗ, mãi mà không chịu buông ra.
Tư Đồ Yếm hơi ngẩn người, hắn cúi đầu nhìn lòng bàn tay nàng. Dẫu sao cũng là tay của một cô nương, vừa nhỏ vừa mềm.
Bàn tay hắn bị nắm giữ một lát nên lòng bàn tay dần nóng lên, hắn suy nghĩ chốc lát rồi quyết định không rút tay ra, mặc cho nàng nắm giữ chặt chẽ trong lòng bàn tay.
Thế nhưng người đang ngủ mơ vẫn rất hoảng loạn.
Dường như cả người nàng đang chìm trong cơn bóng đè vô biên, bàn tay cũng liên tục ra sức nắm chặt đến nỗi mu bàn tay Tư Đồ Yếm hằn lên vết đỏ, như đang sợ hắn rời đi.
"Đừng đi mà..." Thẩm Diệu Âm lẩm bẩm, giọng nói còn kèm theo mấy phần ấm ức không nỡ.
"Ừm." Hắn nhỏ nhẹ đồng ý, lòng bàn tay cũng hơi ra sức, ý muốn nói với người ngủ mơ rằng hắn đang ở bên cạnh nàng.
Bình thường nàng luôn treo bốn chữ Cẩn Dương Tiên Quân ngoài miệng, dù những câu nàng nói có bao phần thật giả thì hắn đều vui vẻ.
Người nào đó ngồi ghế thấp khá vui mừng vì thấy nàng nỉ non trong mộng, nhưng rồi hắn lại nghĩ, nàng không nỡ với ai trong mộng thế? Nàng sẽ không xem hắn là vật thay thế cho người trong mộng chứ... Niềm vui của Tư Đồ Yếm bỗng chốc giảm xuống.
Nghĩ vậy, hắn hơi bất mãn nên bàn tay cũng ra sức thêm, đồng thời gãi gãi mu bàn tay nàng.
Sau một hồi, ấn đường Thẩm Diệu Âm mới dần dần hòa hoãn.
Bình thường nàng đã dễ thương, bây giờ đang ngủ còn hơn thế nữa. Trước mắt nàng mơ màng mênh mang, dính người hơn cả lúc tỉnh táo.
Bàn tay Tư Đồ Yếm bị nàng nắm chặt, trong chốc lát hắn không thể rời đi nên đành ngồi cạnh giường với nàng.
Ánh mắt hắn như dán vào khuôn mặt nàng.
Tư Đồ Yếm không hề động vào người vô tội. Mặc dù hắn và Thẩm Phụng Thiên từng có hiềm khích, hắn cũng không để ân oán liên lụy đến Thẩm Diệu Âm; tuy nhiên, hắn cũng chưa chắc có cảm tình với nàng. Vậy mà lạ ở chỗ hắn không hề xa lánh Thẩm Diệu Âm, chưa từng có ý nghĩ chán ghét nàng.
Hắn chỉ nghĩ rằng do Thẩm Diệu Âm quá đỗi sạch sẽ, dù sao cũng chẳng ai chán ghét tu sĩ có Thức Hải thuần khiết.
Ngắm nàng thêm giây lát, cuối cùng hắn chầm chậm vươn tay...
Muốn chạm vào mặt nàng.
Nhưng hành động ấy ngừng lại hồi lâu, lâu đến nỗi hắn nghĩ hay là quên đi.
Thẩm Diệu Âm đột nhiên nghiêng đầu qua, đụng vào lòng bàn tay hắn.
Nàng vẫn ngủ chẳng hề hay biết, nhưng Tư Đồ Yếm chỉ cảm thấy...
Nóng quá.
Không biết do gương mặt nàng nóng lên hay lòng bàn tay mình nóng.
Lòng bàn tay hắn có một lớp chai, bên trong chẳng hề trơn nhẵn. Hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bàn tay cứng đờ tại chỗ, không biết nên đặt ở đâu.
Hắn không nhúc nhích nhưng Thẩm Diệu Âm lại cau mày, chủ động cọ mặt vào lòng bàn tay đầy vết chai ấy như một thói quen, giống như đang làm nũng với hắn.
Tư Đồ Yếm sững sờ. Hồi lâu sau, ánh mắt hắn hiện lên ý cười.
Dù biết rõ đây chỉ là hành động không có ý thức của nàng, nhưng Tư Đồ Yếm vẫn không kiềm được đáy lòng nở hoa.
Tiên giới vàng thau lẫn lộn, tình cảm của phần đông người đối với hắn toàn là sợ hãi - tham lam - đố kỵ - oán hận - thù hằn. Hiếm có người nào không hề phòng bị.
Hắn nhếch môi, ngón cái hơi cọ vào mặt nàng, cất giọng cực nhẹ: "Âm Âm, ngủ ngon nhé."
Sau đó hắn lấy một ngọn đèn xua bóng đè và đặt cạnh nàng.
Hồi lâu sau, đợi đến khi hơi thở của nàng đã bình ổn, Tư Đồ Yếm mới đứng
dậy rời khỏi.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Hỏi: Không phải ngủ ngon tức là có một nụ hôn chúc ngủ ngon sao?
Đáp: Bởi vì hắn rất thẹn thùng.
Hỏi: Không phải hắn đánh nhau được lắm à? Cầm với kéo bàn tay cô nương mà đỏ mặt ư?
Đáp: ... Này bạn đừng nói trắng ra vậy chứ.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.