Nữ Phụ Hào Môn Chỉ Muốn Tiêu Tiền

Chương 2: Đã Cút

Giang Thành Nhị Lang

06/04/2022

Lúc Tô Chanh còn nhỏ, viện trưởng trại trẻ mồ côi hỏi Tô Chanh: "Tiểu Chanh, con có ước mơ nào không? Sau này lớn lên con muốn làm gì?"

    Tiểu Tô Chanh  trả lời: "Có ạ, ước mơ của con là sau này sẽ trở thành một người phụ nữ giàu có, con sẽ mua vài căn nhà để thu tiền thuê nhà ạ!"

   Trong thời đại mà mọi người đều mơ ước trở thành cảnh sát, bác sĩ và nhà khoa học, thì giấc mơ của Tô Chanh dường như rất ... bình thường.

   Khi lớn lên, Tô Chanh nhận thấy rằng mặc dù ước mơ của cô rất có cơ sở, nhưng việc thực hiện giấc mơ này cũng không khác gì mơ mộng hão huyền.

   Tô Chanh vừa đi làm vừa đi học, làm thêm và chăm chỉ học hành. Sau khi tốt nghiệp đại học, thuận lợi vào làm tài vụ cho một công ty có tiếng, thời điểm bận rộn mỗi ngày ít nhất phải làm việc mười hai tiếng, mỗi ngày trừ thời gian đi ngủ thì chính là làm việc, không thì cũng là trên đường đi làm.

   Thức khuy và đồng thời cũng phải dùng loại kem mắt đắt tiền nhất.

   Tô Chanh vốn đã xinh đẹp từ nhỏ, sau khi đi làm phải liên tục thức khuya, cô kinh hãi phát hiện trên mặt mình nổi vài nốt mụn, tình trạng da cũng xấu đi, nhan sắc tụt dốc thảm hại. Để duy trì sự xinh đẹp của mình, cô nàng keo kiệt Tô Chanh đã phũ phàng vứt bỏ những sản phẩm chăm sóc da rẻ tiền đang dùng, cắn răng mua một bộ sản phẩm tên tuổi.

   Đúng là hàng đắt tiền có cái giá của đắt tiền, cô mua serum hot nhất của hãng này, hiệu quả tuyệt vời, sau khi dùng nửa tháng thì mụn không còn mọc nữa, tình trạng da cũng dần thay đổi tốt hơn. Về sau Tô Chanh vẫn mua sản phẩm dưỡng da của hãng này.

       Cho đến một ngày khi đi làm, cô bị sa thải vì lý do chân trái bước vào cửa công ty trước ... Nguyên nhân thực sự là cô cự tuyệt quy tắc ngầm với ông chủ heo mập và tiến hành lớp học giáo dục tư tưởng cho ông ta dài đến nửa tiếng đồng hồ.

Ông chủ heo mập không chịu nổi, sau đó cô, thất nghiệp!

   Đêm đó, Tô Chanh đã ôm lọ serum hàng hiệu của mình khóc cả một đêm, suy nghĩ làm sao để tìm một công việc tốt hơn, hoặc là ngày mai đi mua vé số. Cô nghĩ, nếu có tiền cô  nhất định phải mua những sản phẩm dưỡng da đắt tiền nhất và tốt nhất.

Tô Chanh không ngờ rằng ngày làm giàu của cô lại đến nhanh như vậy.

Cầm tờ chi phiếu 800 vạn trong tay, Tô Chanh nhìn đi nhìn lại, nước mắt còn chưa có lau khô, suýt nữa cười thành tiếng.

Trong vòng một đêm, cô vậy mà có 800 vạn!

  Tám trăm vạn, tính theo mức lương 6000 tệ mỗi tháng trước đây của cô, ít nhất cô phải làm việc cả đời không không ăn không uống mới có được, nhưng bây giờ, cô đã có rồi!

Tần Quyết mở miệng cho cô 500 vạn, Tô Chanh ôm tâm lý tiến, lui, phòng thủ, trả lại lời đề nghị 800 vạn, sau đó nhìn Tần Quyết lẳng lặng lấy chi phiếu ra, bắt đầu điền số.

Cô hối hận không thôi, ít rồi, cô đòi ít quá rồi.

  Đáng ra cô nên bạo dạn hơn một chút,  công phu sư tử ngoạm, nói một ngàn vạn, liều một phen, xe đạp biến xe máy.

Chẳng qua có 800 vạn, Tô Chanh cũng đã rất vui vẻ, mặt mày hớn hở nhận lấy chi phiếu.

Ngay cả lúc Tần Quyết muốn rời đi, cô còn chân chó giúp anh mở cửa.

   Tần Quyết liếc cô một cái, cũng không hề bị thái độ thấp kém của cô lấy lòng, lạnh lùng giật giật khóe miệng:”30 tỷ này là sự kiên nhẫn cuối cùng của tôi đối với cô, vị 'hôn thê cũ’, từ giờ đừng để tôi thấy cô xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

    Anh ta đã chán ngấy người phụ nữ này rồi!

Tô Chanh cúi đầu không nói gì, nội tâm nghĩ: Anh yên tâm đi, Tần Quyết, tôi đã có được 800 vạn cùng với tiền lương 20 vạn một tháng, còn có thể nghĩ đến anh sao? Anh đang suy nghĩ cái rắm gì vậy!

 ... 



   Tô Chanh cất tờ chi phiếu quý giá tám trăm vạn một cách cẩn thận và đàng hoàng vào túi, thu dọn đồ đạc và chuẩn bị trả phòng.

   Đúng lúc này, một người phụ nữ ăn mặc gợi cảm, trên tay cầm chiếc túi LV dáng vẻ vội vàng mở cửa đi vào, theo sau cô ta là một người đàn ông khá điển trai, vóc dáng trung bình.

  “Sao rồi Tô Chanh, cậu thành công rồi chứ?” Người phụ nữ có đôi môi đỏ rực bước tới nắm tay Tô Chanh, vẻ mặt khẩn trương, động tác rất thân mật, hình như có quan hệ rất tốt với nữ chủ.

Tô Chanh do dự một chút, theo trí nhớ của nguyên chủ, cô gái trước mặt chính là Lâm Nguyệt bạn thân của cô.

   "Cái này ..." Tô Chanh dừng một chút, quan sát người phụ nữ này, trên mặt lộ ra vẻ mâu thuẫn.

   Người đàn ông đi theo nói: " Chanh Chanh lần này dụng tâm như vậy, nói không chừng đã thành công chiếm được sự chú ý của Tần Quyết rồi đúng không?”

   Tô Chanh đưa mắt nhìn về phía người đàn ông đang nói chuyện lần nữa, người đàn ông này tên là Lưu Tuấn, ngũ quan coi như cân đối, cười lên có chút thanh tú, nhưng cũng có chút không đàng hoàng.

  Trong nguyên tác, nữ phụ có hai người bạn thân một nam một nữ, thường xuyên giúp nữ phụ bày mưu tính kế, chắc hẳn chính là hai vị này đi.

   Nhưng hai người bạn này lại không phải là bạn bè thật sự.

   Theo miêu tả của nguyên tác, nguyên chủ là một nữ phụ thông minh, từ  IQ đến EQ, từ học thức đến nhận thức, nhưng tất cả đều bị xuất thân như ngọn cỏ của nữ chính đánh cho tơi tả. Sự tồn tại của cô là để làm nổi bật lòng dũng cảm và sự thiện lương của nữ chủ.

  Nữ phụ thông minh không những không so được với nữ chủ, còn bị hai người bạn thân trước mắt đùa nghịch xoay vòng vòng. Mỗi lần làm chuyện xấu xa, xui xẻo đều do nữ phụ gánh, còn hai người kia chỉ trốn tránh sau lưng không xảy ra chuyện gì.

  Lâm Nguyệt trước mắt này, trên mặt rõ ràng không hề có một tia lo lắng, cái có chỉ là sự xem thường ‘cô ta có thể thành công thu phục Tần Quyết sao? và sự vui mừng ”cô ta thật sự có thể thu phục Tần Quyết?’, hai loại cảm xúc mâu thuẫn. Mà người đàn ông kia thoạt nhìn cũng không phải là một người tốt lành gì.

  Nguyên chủ độc ác nhưng đối với hai người bạn này rất thật lòng, mỗi tháng tiền sinh hoạt phí 700 triệu một nửa đều chi cho hai vị "bạn thân” này, túi xách và quần áo trên người cô bạn thân này đều do nguyên chủ tặng, nguyên chủ coi bọn họ là bạn thân nhưng hai người trước mắt này, trước mặt nguyên chủ thì biểu hiện ra dáng vẻ thân thiết, sau lưng thì cười nhạo  nguyên chủ ngu như heo bị bọn họ lừa gạt xoay vòng, sau này thấy nguyên chủ bị nữ chủ đánh bại, không còn hi vọng bám lên Tần Quyết, còn bán đứng nguyên chủ, khiến nguyên chủ phải vào tù.

Lúc ấy đọc truyện chỉ cảm khái ác nhân tự có ác nhân trị, thế nhưng sự việc rơi trên người mình thì không dễ chịu chút nào.

Tô Chanh không phải nguyên chủ, cô không muốn giẫm lên vết xe đổ của nguyên chủ, càng không muốn ngồi tù.

  “Haizzz. . ." Tô Chanh cố ý thở dài, không nhắc tới chuyện Tần Quyết đã cho cô 800 vạn: "Tần Quyết đi rồi, anh ấy có vẻ rất tức giận, có phải mình hơi quá đáng không ? Lâm Nguyệt, có lẽ anh ấy thật sự không không thích mình.”

"Thật sao?” Giọng nói của Lâm Nguyệt có chút vui vẻ không phù hợp, một giây sau ý thức được sự không thích hợp, lại thay đổi ngữ khí, khuyên nhủ Tô Chanh: “Không đâu bạn yêu, cậu không quá đáng chút nào cả, cậu quên rồi sao, cậu là vị hôn thê của anh ấy, những chuyện này thì tính là gì, cho dù cậu làm chuyện gì quá đáng hơn cũng đều là chuyện đương nhiên. Không thích cậu thì sao, không thích cậu cậu càng phải khiến cho anh ấy thích, tìm thêm cơ hội thân cận anh ấy, tình yêu, không ai có thể ngăn cản mị lực của cậu.”

"Lần này không thành công cũng không sao, trước tiên cậu về nhà nghỉ ngơi đi, có chúng mình ở đây."

Lưu Tuấn cũng tiến lên khuyên bảo Tô Chanh :  "Đúng vậy, Chanh Chanh, bọn anh nhất định sẽ nghĩ cách để em nhanh chóng được ở bên Tần Quyết”.

Tô Chanh: "..." Để cô chết nhanh hơn đúng không? Lại muốn dụ dỗ cô tìm đường chết.

Cuối cùng cô cũng biết sự tự tin của nguyên chủ ban đầu đến từ đâu, năng lực tẩy não của mấy người bạn này.

Một từ, tuyệt.

      —— 

Tô Chanh không còn sức lực để giải quyết mối quan hệ với hai người bạn này, cô nóng lòng muốn tận hưởng cảm giác sung sướng khi được tiêu tiền thoả thích.



   Dựa theo ký ức trong đầu, Tô Chanh gọi xe về nhà mình.

Mở cửa ra, thấy bên trong phòng đầy rác, không cả có chỗ để chân.

Căn nhà này là nữ phụ thuê, là một căn ba phòng ngủ ở trung tâm thành phố, diện tích hơn 100 mét vuông, tiền thuê hàng tháng là 2 vạn / tháng.

Nữ phụ chướng mắt nơi này, nhưng với tình hình kinh tế hiện tại của cô thì căn phòng này đã là tốt nhất.

Đặt túi xách lên ghế sô pha, Tô Chanh vào bếp lấy chổi và bắt đầu dọn dẹp.

Từ nay về sau, cô sẽ cố gắng sống tốt , tuyệt đối không xen vào dòng tình yêu và sự nghiệp của nữ chủ Mary Sue, vui vẻ tiêu tiền, vui vẻ kiếm tiền, tìm một tiểu thịt tươi, cuộc sống, hoàn mỹ!

Tô Chanh phải mất gần ba tiếng đồng hồ mới có thể dọn dẹp sạch sẽ hết các phòng.

Nhìn sàn nhà  sạch sẽ bóng loáng và các đồ vật được  sắp xếp gọn gắng, Tô Chanh cảm thấy rất mãn nguyện.

Trước khi xuyên sách, căn nhà mà Tô Chanh ở có tiền thuê hàng tháng là 2 nghìn tệ, chỉ có mười mấy mét vuông, chưa kể còn cách công ty hơn một tiếng đồng hồ đi đường, so với điều kiện hiện tại thì kém xa.

Căn phòng mà cô đang ở bây giờ, đối với Tô Chanh mà nói đã được coi là biệt thự rồi.

Tô Chanh mệt mỏi vào phòng tắm tắm rửa, xả đầy nước vào trong bồn, Tô Chanh chọn một lọ tinh dầu oải hương trong vô số lọ nhiều màu sắc rồi nhỏ hai giọt vào bồn tắm. Không cần nghĩ, loại nhãn hiệu của lọ tinh dầu này Tô Chanh chưa từng thấy qua, hẳn là rất đắt.

Vì vậy Tô Chanh càng vui hơn.

Sau khi tắm rửa thoải mái, Tô Chanh cẩn thận nhìn mình trong gương trang điểm.

Làn da trắng hồng vừa mềm vừa mịn, mềm mịn đến mức cả lỗ chân lông cũng không thấy, ban ngày phủ lớp phấn trang điểm đậm, Tô Chanh còn tưởng rằng làn da của cô rất xấu, không ngờ lại đẹp đến vậy.

Mềm mềm mịn mịn, không chỉ mặt mà ngay cả da trên người cũng mềm mịn, từ đầu đến chân đều vô cùng xinh đẹp. Hơn nữa gương mặt này lại giống Tô Chanh đến tám phần.

Chỉ là làn da của Tô Chanh không được đẹp như vậy. Mặc dù Tô Chanh cũng rất xinh đẹp, nhưng so sánh với gương mặt không tì vết ở trong gương này, rõ ràng tướng mạo không khác biệt lắm, nhưng gương mặt trong gương lại xinh đẹp và tinh xảo hơn nhiều, là kiểu xinh đẹp mà đi ngoài đường ai nhìn thấy đều sẽ phải thốt lên kinh ngạc.

Sắc đẹp và tài năng đều hội tụ, Tô Chanh vô cùng hài lòng!

Thưởng thức xong dung nhan của bản thân Tô Chanh trở lại phòng ngủ. Tô Chanh thu dọn một chút, trong tủ không có nhiều quần áo, nguyên chủ vì thể diện nên không bao giờ mua quần áo dưới 2 vạn tệ, thà rằng mua ít cũng không chấp nhận mặc quần áo rẻ tiền, giày và túi xách cũng vậy.

Vì vậy, tủ quần áo trống rỗng.

Về phần mỹ phẩm dưỡng da thì cũng gần như cạn kiệt. 20 vạn của nguyên chủ tháng này bị kia hai người bạn kia quét đi một chút, tự mình vung tay quá trán tiêu mất một phần, đại khái cũng gần hết rồi.

Trong thẻ còn thừa lại chưa đến 5 nghìn tệ, cho nên cô ấy mới gấp gáp muốn theo đuổi nam chủ đến vậy.

Tô Chanh tính toán một chút, hiện tại cô đã có tiền rồi, ngày mai muốn đi mua sắm một vài thứ.

Dù sao, hiện tại cô là cô gái có 800 vạn, cô có thể mua gì tuỳ thích!

Để cô suy nghĩ thật kỹ, cô phải tiêu tiền thế nào đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Hào Môn Chỉ Muốn Tiêu Tiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook