Nữ Phụ Hào Môn Chỉ Muốn Tiêu Tiền

Chương 3: Thay Đổi

Giang Thành Nhị Lang

07/04/2022

Ngày hôm sau Tô Chanh dậy thật sớm, trang điểm cho mình theo phong cách thanh thuần trong sáng, bản chất của kiểu trang điểm này là rõ ràng đã trang điểm tỉ mỉ nhưng vẫn không ai nhận ra là mình đã trang điểm.

Tô Chanh từ nhỏ đã thích đọc truyện tranh, lúc rảnh rỗi cô đăng ký tham gia lớp học vẽ truyện tranh, lớp học này giúp cô hiểu rõ hơn về cấu tạo của khuôn mặt người nên Tô Chanh cũng rất biết cách trang điểm.

Da của Tô Chanh rất đẹp, đánh lên một lớp nền nhẹ nhàng là nhìn đã rất đẹp rồi. Phấn mắt dùng màu đất làm nền, sau đó dùng màu hồng để đánh phần đầu và đuôi mắt. Tô Chanh kẻ một đường eyeliner màu nâu nhạt kéo ra từ đuôi mắt, mi mắt của Tô Chanh đã rất cong và dài, không cần chải mascara, cuối cùng thoa một lớp son để hoàn thành lớp trang điểm.

Nguyên chủ trước giờ luôn trang điểm đậm, không thích hợp với cuộc sống hàng ngày, tạo cho người ta cảm giác xa cách, khó gần.

Kiểu trang điểm trong veo này không mang lại cảm giác nặng nề mà lại toát lên vẻ đẹp tự nhiên và hoàn mỹ, có thể làm nổi bật vẻ đẹp nguyên bản không chê vào đâu được của Tô Chanh.

Tuyệt vời!

... 

Sau khi ra ngoài, Tô Chanh trước tiên đến ngân hàng đổi chi phiếu, sau đó đi thẳng đến trung tâm thương mại.

Khi Tô Chanh mặc một chiếc váy SG bước vào cửa hàng của một thương hiệu chăm sóc da cao cấp, nhân viên bán hàng lịch sự bước tới chỗ Tô Chanh: "Chào tiểu thư, xin hỏi có thể xưng hô thế nào ạ? Tôi có thể giúp gì cho tiểu thư không ạ? "

Tô Chanh mỉm cười gật đầu, ôn tồn nói: “Tôi họ Tô, làm ơn lấy cho tôi xem tất cả các hãng son môi của cửa hàng cô”. 

Chậc chậc chậc, câu thoại bá đạo này hoàn toàn có thể thể hiện sự giàu có của người nói, không ngờ Tô Chanh cô cũng có ngày này, thật tuyệt vời!

Nhân viên bán hàng sửng sốt, sau đó liếc nhìn bộ váy Tô Chanh đang mặc rồi cười nói: “Tô tiểu thư, cô muốn mua hết tất cả các màu sao?"

“Đúng vậy.” Tô Chanh có sở thích sưu tầm, muốn mua gì thì phải mua cả bộ. Trước đây cô nghèo, đam mê này bị Tô Chanh gắt gao đè nén xuống, cô không thể sưu tập đủ bộ son môi của các nhãn hiệu khác nhau, vì vậy cô đã đi thu thập túi giấy từ các siêu thị khác nhau.

Aizz, sở thích của quỷ nghèo tội nghiệp thật là khiêm tốn.

Nhân viên bán hàng biết hôm nay mình gặp được khách vip , cười nói: “Vâng, làm phiền tiểu thư chờ một chút.”

Trong vòng chưa đầy hai phút, nhân viên bán hàng lấy ra vài hộp, đưa cho Tô Chanh xem từng thứ một: "Tô tiểu thư, đây là dòng son Lip Glaze và các phiên bản giới hạn ... Tất cả ở đây, tổng cộng là 119 thỏi. Nếu cô mua tất cả, giá sẽ là 4.5 vạn tệ. Hôm nay cô đến rất khéo, hiện tại phiên bản Anime cửa hàng chúng tôi hiện chỉ còn một bộ cuối cùng."

Tô Chanh nghe thấy con số này thì mí mắt vô thức nhảy lên, hơn 4 vạn tệ, con số này trước đây chính là tiền lương của cô trong nửa năm. Đây mới chỉ là mục mua sắm đầu tiên, cô còn serum, kem mắt, kem dưỡng da, mặt nạ, trang sức, quần áo, túi xách, giày dép còn chưa mua, cứ theo đà này, 800 vạn của cô cũng không tiêu được trong bao lâu!

Môi của Tô Chanh giật giật, muốn nói cô sẽ mua trước một bộ phiên bản Anime.

Người nghèo bỗng trở nên giàu cô, cô vẫn là keo kiệt mà!

Vừa định mở miệng, một người phụ nữ đeo trang sức xa hoa khoác tay một người đàn ông bước vào trong cửa hàng, cô ta nói: "Ồ, để tôi xem đây là ai nào, đây không phải là thiên kim nhà họ Tô mới bị phá sản sao?"

Tô Chanh quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, trong lòng có chút cảm khái, xong, lại đụng phải kẻ thù của nguyên chủ.

Trong nguyên tác, nguyên chủ là một nữ phụ độc ác ai cũng ghét bỏ, cô ta không chỉ muốn gi*t người khác mà người khác cũng muốn nhân cơ hội gi*t cô ta lúc nào không hay.

Nhân vật phản diện chết tiệt này.

Trương Nhược Ngọc này nhằm vào Tô Chanh cũng không phải không có lý do, hơn cả thế là cô ấy và Tô Chanh còn có mối thù. Nguyên chủ trước kia đã từng làm nhiều chuyện thương thiên hại lý. Trước đây, Trương Nhược Ngọc từng có một người bạn trai, ở trước mặt Tô Chanh thể hiện tình cảm một hai lần, Tô Chanh ghi hận trong lòng, tìm người câu dẫn bạn trai của Trương Nhược Ngọc. Cuối cùng, người đàn ông này không thể cầm lòng và bỏ chạy cùng những người phụ nữ kia.

... Chuyện này rất huyền diệu, người đàn ông kia chạy rồi, chứng tỏ anh ta cũng không phải loại người tử tế, then chốt là nguyên chủ, cô ta chạy đến trước mặt Trương Nhược Ngọc châm chọc Trương Nhược Ngọc hoa tàn ít bướm, không có ai thèm, đúng là miệng tiện.

Hai người kể từ đó liền kết thù.

Ánh mắt của nhân viên bán hàng đã hướng sang phía này.

Trương Nhược Ngọc trực tiếp đi về phía Tô Chanh, móng tay sơn đỏ chót chỉ chỉ vào bộ son Anime : "Bộ son môi này, tôi mua.”

Nhân viên bán hàng đang phục vụ Tô Chanh ngập ngừng nói: “Thế nhưng bộ son môi này Tô tiểu thư đã mua trước rồi, cô có muốn xem thêm các bộ khác không?" 

Trương Nhược Ngọc trên dưới dò xét Tô Chanh một chút, thấy cách ăn mặc của Tô Chanh, kinh ngạc một giây, cô ta đổi phong cách lúc nào rồi.

Ngay sau đó nhếch miệng: "Cô chắc cô ta mua nổi chứ?”

“Cô là nhân viên bán hàng, người có tiền hay không có tiền cô không phân biệt được sao, trước đây cô ta là thiên kim tiểu thư nhà họ Tô, đáng tiếc___”

Trương Nhược Ngọc ngữ khí chua ngoa: "Tô gia phá sản, cô ta chỉ là một con chim trĩ mỗi tháng nhận 20 vạn phí sinh hoạt thôi!”

Nhân viên bán hàng :…  Mỗi tháng nhận 20 vạn, nghe xem người ta nói gì này. Tiền lương mỗi tháng của cô chỉ có 2 vạn, chẳng phải đến làm chim trĩ cũng không xứng sao.

Tô Chanh thấy nhân viên báng hàng đang khó xử, liền hào phóng nói: “Không sao, cứ đưa cho cô ấy bộ này, còn lại giúp tôi đóng gói lại, cám ơn.”

Dù sao cô cũng hối hận rồi, tiêu ít một chút thì tốt hơn.

Cảm ơn Trương tiểu thư.



Những lời của Trương Nhược Ngọc không đả thương được cô, cô cũng không quan tâm cái gì mà chim trĩ với không chim trĩ, chim có tiền mới là chim tốt! Cô cảm thấy hiện tại đã rất tốt rồi.

Nhân viên bán hàng nhìn Tô Chanh cảm kích rồi.

Trương Nhược Ngọc nghĩ rằng Tô Chanh sẽ tức giận, nhưng không ngờ cô ấy vẫn bình tĩnh thanh toán hóa đơn, coi như không nghe thấy.

Tuyệt không giống tính cách của cô ta! Nếu như bình thường cô ta phải nổi trận lôi đình rồi mới đúng!

Trương Nhược Ngọc không cam tâm, nghiến răng : "Tô Chanh, cô bị điếc sao? Không nghe thấy tôi nói gì hả?”

“Không nghe thấy cũng không sao, tôi chỉ muốn nói với cô, vẫn phải cảm ơn sự đố kỵ của cô, nếu không tôi sẽ không gặp được người đàn ông tốt như Gia Vĩ.” Trương Nhược Ngọc thân mật kéo cánh tay bạn trai khoe mẽ.

Tô Chanh không nhanh không chậm ký xong hoá đơn, nhìn Trương Nhược Ngọc, rồi nhìn sang người đàn ông vẫn đang im lặng.

Tô Chanh bình tĩnh quay đầu lại, "Ồ." khiến cho Trương Nhược Ngọc đang muốn khoe ân ái một bụng tức giận.

Tô Chanh dạo này đi chùa tu dưỡng, khám phá hồng trần sao? Chẳng lẽ cô ta không biết tức giận sao? ! ! !

Một lúc sau, Tô Chanh thấy người đàn ông nói với Trương Nhược Ngọc muốn rời đi một lúc, Trương Nhược Ngọc mỉm cười đồng ý.

Tô Chanh suy nghĩ hai giây, quyết định đại nhân không chấp tiểu nhân, tốt bụng vẫy tay với Trương Nhược Ngọc: “Cô lại đây." 

Trương Nhược Ngọc hiển nhiên không ngờ rằng Tô Chanh không những không tức giận mà còn bình thản gọi cô qua, cô ta có âm mưu gì?

Nhưng hiện tại cô ta có gì đáng sợ đâu.

Trương Nhược Ngọc đi tới gần vài bước, cách Tô Chanh một bước liền dừng lại. 

Thấy cô ấy thận trọng như vậy, Tô Chanh duỗi tay không kiên nhẫn kéo tay cô ấy,  ghé vào bên tai cô ấy nói thầm: "Bạn trai của cô, anh ta là gay”

Tô Chanh là một hủ nữ thâm niên, không ai có thể thoát khỏi ánh mắt sắc bén của cô, là gay hay thẳng, trong nháy mắt cô đều có thể nhìn thấu, cũng chưa từng thất bại. Người bạn trai của Trương Nhược Ngọc là GAY.

Trương Nhược Ngọc "..." Cái gì?  

“Cô đang nói bậy bạ gì vậy?” Trương Nhược Ngọc phản ứng lại, vô cùng phẫn nộ, cô ta đến chết cũng không thay đổi, lại bắt đầu nói xấu bạn trai cô, đúng là miệng chó không nhả được ngà voi. 

Tô Chanh không quan tâm cô ấy tin hay không tin, dù sao cô cũng đã nhắc nhở rồi.

“Tôi nói bậy hay không, hôm nay cô quay về kiểm tra điện thoại di động của anh ta thì sẽ biết. Tôi đã duyệt qua vô số rồi, tôi còn có thể lừa cô sao?” Giọng điệu vô cùng tự hào.

Duyệt qua vô số ... Đây là điều rất đáng tự hào sao? 

Trương Nhược Ngọc nhìn Tô Chanh không khỏi cảm thán: Bây giờ cô ta trở nên thật kinh khủng.

Tô Chanh cũng không ngờ rằng một ngày nào đó cô sẽ sử dụng đến khả năng này của mình, rốt cuộc bao nhiêu năm hủ nữ cùng không hề uổng phí! 

Trương Nhược Ngọc hoàn toàn không tin, nhìn Tô Chanh thương hại: "Tô Chanh, cô bây giờ đã thảm hại đến mức độ này rồi sao, ai lại đi tin một người phụ nữ dối trá như cô chứ? Nói mà không có bằng chứng thì đừng có ăn nói bừa bãi? Tôi tin rằng Gia Vĩ sẽ không lừa gạt tôi.”

Tô Chanh bất đắc dĩ: "..." 

"Nếu có thời gian sao cô không nghĩ cách để bám lấy Tần Quyết đi. Vậy đi, tôi sẽ giúp cô, bây giờ Tần Quyết đang ở trung tâm thương mại này. Tôi biết cô cố ý đến trung tâm thương mại của Tần Quyết, đây là mục đích chính của cô đúng không?

Tô Chanh trừng mắt "..." 

Cái quỷ gì vậy? Đây là trung tâm mua sắm của Tần Quyết? ! ! ! 

Sao có thể trùng hợp như vậy? Cô thật sự không biết đây là trung tâm thương mại của Tần Quyết, cô chỉ chọn bừa một khu mua sắm nhìn rất cao cấp để bước vào. 

“Ồ, ra vậy.” Tô Chanh vươn tay đưa thẻ ngân hàng cho nhân viên bán hàng quẹt hơn 100 triệu, đau lòng nhỏ máu..

Người nghèo bỗng chốc trở nên giàu có chính là như vậy, họ không thể nắm bắt được thước đo tiêu dùng. 

Trương Nhược Ngọc ở bên cạnh, Tô Chanh chỉ có thể tận lực duy trì nụ cười: "Đã như vậy, tôi không thể đi cùng tỷ tỷ nữa , tôi đi theo đuổi chân mệnh thiên tử của tôi đây.” 

Trong giới hào môn không ai không biết chuyện Tần Quyết rất chán ghét Tô Chanh, hành vi  ngang ngược của Tô Chanh trong giới đã bị chê cười từ rất lâu rồi, Trương Nhược Ngọc cố ý nói ra câu này, chẳng phải cô ta chỉ muốn xem trò hề của Tô Chanh sao. 

Vậy thì Tô Chanh sẽ thoả mãn nguyện vọng của cô ấy.

Về phần bạn trai của Trương Nhược Ngọc, cô đã nhắc nhở rồi, cô ấy không tin thì cô cũng không có cách nào. 

Nụ cười trên miệng Trương Nhược Ngọc  ngưng trệ trong giây lát, không ngờ tới tính tình Tô Chanh bây giờ lại trở nên điềm đạm như thế. Cô đã đã chọc tức cô ta đến thế mà cô ta vẫn có thể thờ ơ. 

“À, vậy để tôi  thay Tần Quyết mặc niệm một phút đồng hồ." 



Tô Chanh đang điền địa chỉ gửi hàng , nghe thấy thế thì đầu bút hơi trượt một cái, người đẹp này, miệng cũng rất độc. 

Dưới cái cớ tìm kiếm Tần Quyết, cô đã thoát khỏi Trương Nhược Ngọc một cách êm thấm, Tô Chanh đến quán trà sữa nổi tiếng trên mạng ở tầng 2. Cô đã đặt hàng online

cách đây một tiếng để khỏi phải xếp hàng. 

Tin nhắn nhắc nhở cô rằng trà sữa của cô đã chuẩn bị xong, Tô Chanh ung dung đi lấy. 

Tô Chanh gọi món sữa chua lắc hạt nổ dâu tây nổi tiếng của cửa hàng này, một ly lớn, ít đá và 50% đường. Cô uống một ngụm, có vị chua chua ngọt ngọt, cắn vào thì viên hạt nổ vỡ ra, có vị ngậy của sữa và rất ngon. 

Sau đó Tô Chanh nhàn nhã đi đến cửa hàng tiếp theo. 

Mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm cô vẫn chưa mua đâu. 

Về phần Tần Quyết, chuyện đùa, trung tâm thương mại này lớn như vậy làm sao có chuyện dễ dàng đụng mặt như vậy, cho dù có gặp, cô quay đầu rời đi là được, thật là một chuyện quá đơn giản. 

Có câu nói, có một vài người, vừa quay đầu lại thì chính là cả một đời. Điều này cho thấy con người nếu không cố ý thì về cơ bản là rất khó có thể tình cờ gặp mặt. 

Cho nên cô thực sự không cần phải hoảng sợ và diễn một tiết mục thiểu năng "A !!!!!! Cái gì ??? Tần quyết đang ở đây sao, không thể nào, không, tôi phải đi ngay nếu không anh ấy sẽ nhìn thấy tôi mất’. 

Tô Chanh thuận lợi bước vào một cửa hàng bán sản phẩm chăm sóc da và chọn cho mình một bộ sản phẩm phù hợp với loại da của cô từ trong ra ngoài. Kem dưỡng da cấp nước, tinh chất, kem dưỡng mắt, mặt nạ và kem dưỡng da vùng mắt,… hết set này cô tốn thêm 180 triệu nữa.

Tô Chanh đau khổ bóp chặt chiếc ví nhỏ. Cô nghĩ về lịch trình tiếp theo của mình, cô chăm sóc sắc đẹp toàn thân, mua quần áo, giày dép, túi xách, đồ gia dụng ... Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ sớm phá sản thôi! 

Không được, cô phải chậm lại. 

Cô không thể tiêu như thế này mãi được. 

Tối qua sau khi Tô Chanh có được 800 vạn trong tay đã có được một giấc ngủ ngon, sau đó cô lên kế hoạch tiêu tiền như thế nào, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.

Trên đời làm gì có gì hạnh phúc hơn là được tiêu tiền. Nếu có, vậy thì nhất định sẽ là ngày ngày mua mua mua.

Đáng tiếc Tô Chanh đã quên mất cô còn có tính keo kiệt, tuy rằng kế hoạch đã sắp xếp hoàn hảo, nhưng sau khi thấy tiền dần dần trôi khỏi túi , Tô Chanh giống như một lão thổ hào bủn xỉn, trong lòng không ngừng tính toán xem còn lại bao nhiêu. . tiền. 

Cô mới ghé qua hai cửa hàng mà đã tiêu hết 8.3 vạn, cứ tiếp tục thế này thì cô sẽ tiêu hết tiền mất, vẫn phải nghĩ cách kiếm tiền thôi, kiếm nhiều tiền hơn. 

Chỉ khi có nhiều tiền hơn, cô sẽ không cảm thấy đau lòng. 

Trong lòng đã có tính toán, Tô Chanh mới yên tâm đi đến cửa hàng bên cạnh. 

Dù thế nào đi nữa, những thứ đã lên kế hoạch mua ngày hôm qua vẫn phải mua hết. 

Khu vực thời giang là ở tầng ba của trung tâm mua sắm, Tô Chanh hào hứng dự định mua vài chiếc váy, những chiếc váy trong tủ của nguyên chủ quá già dặn và gợi cảm, cô định mua mấy chiếc váy hoa nhí tươi tắn. 

Tô Chanh có thể đi mua sắm một mình, chủ yếu là do khi còn đi học, Tô Chanh đã quen với việc ở một mình, vừa đi học vừa phải đi làm, cô không có thời gian kết bạn, cô cũng đã quen với việc làm mọi thứ một mình. 

Ngay khi Tô Chanh đi thang máy lên tầng ba, cô đã nhận ra có điều gì đó không ổn. 

Trên tầng ba không có khách, chỉ có hai hàng nhân viên mặc đồng phục trung tâm thương mại đứng thành hai hàng, không khí nghiêm túc, giống như cảnh tổng thống đến thăm trong phim truyền hình. 

Vậy thì Tần Quyết nhất định đang ở đây rồi.

Tô Chanh bình tĩnh nhấp một ngụm trà sữa hạt nổ, xoay người rời đi.

Rút lui trước.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Hào Môn Chỉ Muốn Tiêu Tiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook