Nữ Phụ Hào Môn Chỉ Muốn Tiêu Tiền

Chương 71: Ngoại Truyện 2

Giang Thành Nhị Lang

25/09/2022

“Vậy sao?” Tùy ý để cô lôi kéo tay anh, Tần Quyết cũng thấp giọng cười: “Sao anh lại cảm thấy em không hề buồn ngủ nhỉ?”

Tô Chanh vội vàng nói: “Em buồn ngủ, em đặc biệt buồn ngủ.” Sau đó nhào qua hôn lên môi anh một cái lấy lòng, sau đó nhắm chặt hai mắt, giả vờ như đã ngủ say.

Căn phòng tối đen an tĩnh trở lại, hai luồng hơi thở với tần suất không đồng nhất đặc biệt rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.

Tô Chanh đang nhắm mặt giả vờ ngủ cũng dần trở nên buồn ngủ thật sự, lông mi rung động hai cái, cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.

Tần Quyết nghe thấy tiếng thở đều của cô, biết cô đã ngủ rồi, động tác uy hiếp trên tay cũng thu lại, vòng tay ôm eo thon của cô, ấn người vào trong ngực, một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Tô Chanh chính là kiểu phụ nữ rõ ràng rất buồn ngủ, nhưng vẫn phải cưỡng ép không cho bản thân ngủ, nhất định phải thức đêm, thức đêm cũng không biết làm chuyện gì. Nhưng nếu có người mạnh mẽ ép buộc cô phải ngủ, chưa đến năm phút cô đã có thể chìm vào giấc ngủ.

Làm thế nào để đối phó với cô vợ không chịu ngủ sớm, Tần Quyết đã quá có kinh nghiệm.

……

Sáng sớm hôm sau, Tô Chanh đang mơ mơ màng màng ngủ, bỗng cảm giác giống như có thứ gì đó đang đè lên người mình, ngột ngạt, khiến cho cô gần như không thở nổi.

Cảm giác quen thuộc này không phải là lần đầu tiên Tô Chanh trải qua, rất nhiều buổi sáng cô đã phải trải qua cảm giác này. Mắt vẫn nhắm, đôi tay vô lực nâng lên, đã bắt đầu theo thói quên đẩy ngực người đàn ông đang đè lên người cô ra.

Tần Quyết cúi xuống, hôn lên chiếc cổ thanh tú của cô, rồi vùi vào kẽ hở giữ cổ cô ...……

……

Tô Chanh bị anh cắn tỉnh, hàng mi dài đen nhánh nhẹ nhàng run rẩy, đôi mặt vừa mở vẫn mang theo một tia buồn ngủ, có lẽ là do trước đó đã khóc, hai mắt ươn ướt, đôi môi đỏ tươi hơi vểnh lên, rất không hài lòng với hành vi mới sáng sớm đã quấy nhiều giấc ngủ của người ta, cô tức giận ‘ hừ ’ một tiếng: “Đêm qua không phải đã làm rồi sao.”

Tần Quyết duỗi tay lau đi vệt nước mắt ở khoé mắt cô, cười khẽ một tiếng, hỏi cô: “Hôm qua là hôm qua, anh làm là phần định mức của hôm nay, có gì không đúng sao?”

Tô Chanh: “……”

Nghe đi, đây là tiếng người sao!!! Loại chuyện này còn phải phân định mức mỗi ngày sao? Không hổ danh là tên tư bản đáng ghét chuyên bóc lột nhân tài!

Tô Chanh nhẫn nhục lần nữa kéo chăn lên đầu, không thèm nói chuyện với anh nữa.

Tần Quyết tâm tình vô cùng tốt rời khỏi giường, từ trong phòng thay đồ đi ra, thấy cô vẫn trốn trong chăn bất động, anh đi qua đi dự định gọi cô dậy ăn bữa sáng.

Xốc lên một góc chăn lộ ra cái đầu xù của cô cùng với cái tay đang cầm điện thoại gõ chữ.

Tầm mắt anh rơi trên màn hình điện thoại của cô, khẽ ngừng một chút.

Đột nhiên bị xốc chăn lên, tay Tô Chanh dừng lại một chút, sau đó động tác rất nhanh kéo chăn trở lại, lần này kéo rất chặt, không để lại một khe hở nào.

“Em muốn ngủ!”

Trong một cái chớp mắt, Tần Quyết dường như nhìn thấy chữ ‘chó’ từ màn hình điện thoại của cô, khẽ nhướng mày. Anh đưa tay xem thời gian, còn sớm.

Vì thế anh thuận thế ngồi xuống mép giường, Tần Quyết trực tiếp đem cả người lẫn chăn ôm lên đùi, từ trong chăn lôi ra một cái đầu xù, ánh mắt đối diện với biểu tình phẫn nộ trên mặt Tô Chanh , dù bận vẫn ung dung nói: “Mắng anh?”

Tô Chanh nhìn anh, biểu tình phẫn nộ cương cứng trên mặt, mắt to vô tội chớp chớp.

Vừa rồi cô đang cùng Trương Nhược Ngọc phỉ nhổ cái tên nhà tư bản đáng ghét này, không ngờ lại đột nhiên bị anh xốc chăn lên, Tô Chanh phản ứng nhanh lập tức kéo chăn lên đắp lại, thế nhưng vẫn là bị anh thấy được, mắt tinh thật đấy!



Tô Chanh quay đầu qua, chột dạ mà đối diện với anh mắt của anh, lắp bắp bắt đầu giảo biện: “Ai, ai mắng anh chứ.”

Lời cô nói đều là sự thật được không, anh vốn dĩ chính là chó, cô nói sai rồi sao?

Tần Quyết lười so đo với cô, duỗi tay nhéo nhéo má cô, trực tiếp hỏi: “Đêm qua em muốn hỏi chuyện gì, nói đi.”

Vốn dĩ Tần Quyết đã định đi rồi, thấy thời gian còn sớm, liền ngồi xuống nghe một chút về vấn đề mà đêm qua cô hứng thú bừng bừng muốn hỏi anh lại không hỏi được kia.

Bởi vì nếu không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô, cô nhất định sẽ không bỏ qua, điểm này Tần Quyết đã sớm được lĩnh hội.

Tô Chanh đêm qua bị anh doạ cho ngủ mất, mới sáng sớm lại bị anh lăn lộn một phen, mệt đến mức thiếu chút nữa đã quên mất chuyện cô định hỏi anh đêm qua, không ngờ anh lại chủ động hỏi, Tô Chanh hai mắt sáng ngời, đang định mở miệng, đột nhiên lại bị kẹt lại.

Cô nên hỏi thế nào đây, đây cũng là vấn đề cô phải suy nghĩ.

Thực ra cô muốn biết, ở trong tiểu thuyết, nguyên chủ cuối cùng rơi vào kết cục như vậy là do ai xuống tay, lúc mới xuyên sách Tô Chanh nghĩ là do Tần Quyết làm, nhưng đến bây giờ, Tô Chanh cảm thấy bản thân đã đoán sai, bắt đầu suy đoán có thể là Liễu Âm Âm xuống tay, nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của cô, cũng không có bằng chứng gì cả.

Nếu chuyện này là do Liễu Âm Âm gây ra thì Tần Quyết không hề thay nữ chủ Liễu Âm Âm làm bất cứ điều gì.

Điều này càng khó tin hơn, điều này càng khiến cho Tô Chanh hoài nghi và thắc mắc về cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này.

Trước đây Tô Chanh đã sắp xếp cho bọn họ gặp mặt ở nhà hàng, nhưng cũng tình cờ xác minh được rằng anh hoàn toàn không hề nhất kiến chung tình với nữ chủ ngay từ cái nhìn đầu tiên như nữ chủ Liễu Âm Âm đã nói trong tiểu thuyết. Hơn nữa xét theo tình tiết của cuốn tiểu thuyết từ nửa cuốn mà cô đã đọc, Tần Quyết với tư cách là nam chủ, chẳng những vô cùng lạnh nhạt thờ ơ với nữ chủ, còn tùy ý nguyên chủ ức hiếp nữ chủ như vậy sao?? Vậy anh dựa vào đâu mà trở thành nam chủ? Chỉ dựa vào việc anh rất chó sao?

Không có khả năng, Tần Quyết tuy rằng rất chó, nhưng nếu anh thích một người, cho dù thế nào anh cũng không thể lạnh nhạt như vậy.

Cô chính là minh chứng tốt nhất.

Tần Quyết tuy rằng đôi khi thích khi dễ cô, cũng thích trêu chọc, nhưng đó cũng chỉ giới hạn bản thân anh mà thôi. Người khác muốn khi dễ cô sao? Đó là điều không thể, Tần Quyết tuyệt đối không cho phép. Ví dụ như nhân viên nữ trong công ty anh, lại ví như Quản Tuyết và Du Thất Thất, đều bị anh xử lý ngay lập tức.

Trong tiểu thuyết, nguyên chủ độc ác này khi dễ nữ chủ Liễu Âm Âm không ít, còn bị Tần Quyết bắt gặp, kết quả ngày hôm sau cũng không có việc gì phát sinh, Tần Quyết không hề có hành động nào. Điều này khiến cho nguyên chủ càng thêm càn rỡ. Đương nhiên nguyên chủ càn rỡ bao nhiêu thì kết cục cũng thảm hại bấy nhiêu, lúc nguyên chủ chết, các độc giả đều cảm thấy vô cùng hả giận.

Lúc ấy Tô Chanh chỉ xem cuốn tiểu thuyết này như một cuốn ngược văn, hiện tại ngẫm lại cốt truyện này thật đúng là, không thích hợp, vô cùng không thích hợp.

Biểu hiện của Tần Quyết hiện tại xem ra cũng không phải cái gì mà ngược luyến tình thâm, rõ ràng chính là lạnh nhạt, cái loại lạnh nhạt như mọi chuyện không hề liên quan đến anh.

A này…… Đây là nam chủ sao?

Tô Chanh cảm giác logic của bản thân đều sụp đổ, lại một lần phẫn nộ nguyền rủa ông trời nếu đã an bài cho cô xuyên sách, vì sao ngay cả cái bàn tay vàng cũng không cho cô, cái gì cô cũng phải đoán, đây không phải là trêu đùa cô sao?

Hối hận thì cũng đã quá muộn rồi, sớm biết rằng bản thân sẽ phải xuyên sách thì cô đã không xem được một nửa cuốn tiểu thuyết đã từ bỏ rồi.

Chuyện này dạy cho chúng ta một đạo lý, lần sau nếu xem được một cuốn tiểu thuyết có nhân vật trùng tên trùng họ với mình thì ngàn vạn lần phải đọc hết cả cuốn! Đây là bài học xương máu mà Tô Chanh rút ra được.

Tần Quyết thấy cô không biết đang suy nghĩ điều gì, khuôn mặt nhỏ trắng nõn khẽ nhíu lại, tựa như đang buồn bực điều gì. Đưa tay nhéo nhéo da thịt mềm mại bên má cô, khiến cô định thần lại: "Đang suy nghĩ gì vậy?"

Tô Chanh bị anh nhéo một cái cũng dần dần phục hồi lại tinh thần.

Cô rất muốn biết suy đoán của mình có đúng hay không, như vậy cô chỉ có thể tìm được đáp án từ Tần Quyết.

Nếu như không phải Tần Quyết xuống tay với nguyên chủ, vậy thì khẳng định chính là Liễu Âm Âm không thể nghi ngờ. Nếu là Liễu Âm Âm xuống tay, thì nội dung cuốn tiểu thuyết cô đọc về cơ bản sẽ bị lật tung.

Nhưng Tần Quyết lại không biết tình tiết phát sinh trong tiểu thuyết, vậy thì phải hỏi thế nào, đây cũng là một vấn đề khó.



Tô Chanh thúc đẩy một chút cái đầu nhỏ thông minh của bản thân, nghĩ nghĩ, sau đó nhìn thẳng Tần Quyết, thử hỏi: “Nếu, em nói là nếu nha, nếu ngày đó ở khách sạn em không cần tiền của anh, mà vẫn mặt dày cuốn lấy anh không buông…… Thì liệu anh có……” Tô Chanh dùng tay làm động tác cắt trên cổ.

Hoá ra cô lại đang rối rắm vấn đề này.

Tần Quyết nhướng mày, bình tĩnh nhìn cô vài giây, bỗng nhiên mở miệng đầy ẩn ý:

“Em đang nói ai? Là em? Hay là cô ta?”

Lời nói rơi xuống, Tô Chanh kinh hãi trợn tròn mắt, lời này của anh là có ý gì?

Có phải anh đã biết chuyện gì không?

Tô Chanh hít sâu một hơi, nói chuyện có chút không lưu loát: “Lời này của anh, là, là có ý gì?”

Tần Quyết lại trực tiếp phớt lờ câu hỏi của cô, lập tức mở miệng: “ Nếu là em, thì sẽ không.”

“Nếu là cô ta,” Tần Quyết thong thả ung dung nói ra những lời khiến cho Tô Chanh kinh sợ không thôi, “Ừm…… Không đến mức khiến cho cô ta phải chết, nhưng người của anh có rất nhiều cách để uy hiếp cô ta, khiến cho cô ta phải cách xa anh ra thì chỉ là chuyện nhỏ.”

Tô Chanh sớm đã khiếp sợ mà nói không ra lời, ngây ngốc nhìn, trong lòng chỉ có một ý ngĩ.

Anh đã biết!

Anh đưa ra hai đáp án, rõ ràng chính là phân biệt rõ cô và nguyên chủ.

Tô Chanh vẫn luôn cho rằng bản thân đã ngụy trang rất tốt, rốt cuộc là sao anh có thể phát hiện ra?

Nghĩ nghĩ một lúc, Tô Chanh chớp chớp mắt, tầm mắt nghiêng nghiêng, có chút ngượng ngùng nói: “Sao anh lại phát hiện ra?”

Ngược lại không phải Tô Chanh đang sợ hãi, dù sao bọn họ cũng đã kết hôn, bị phát hiện thì bị phát hiện thôi, anh có thể làm gì cô chứ. Hơn nữa thật ra Tô Chanh cũng không muốn tiếp tục giấu giếm anh, chỉ là này đột nhiên bị vạch trần, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý tốt, có chút kinh ngạc, cũng có chút chột dạ.

Tần Quyết thấy bộ dạng chột dạ của cô, buồn cười mà cong cong môi, lực đạo trên tay đang nhéo mặt cô lại mạnh thêm: “Đồ ngốc, em cho rằng em giấu rất kỹ phải không?”

Lần chạm mặt đầu tiên sau khi tỉnh lại Tần Quyết đã phát hiện Tô Chanh không thích hợp, nhưng anh cũng không để trong lòng. Lần chạm mặt thứ hai ở trung tâm thương mại, hành vi cử chỉ bất thường của cô khiến cho Tần Quyết càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình.

Chẳng qua là do anh lười tìm hiểu, cũng không có hứng thú.

Là Tô Chanh hay là ai khác, Tần Quyết đều không quan tâm, nhận tiền của anh thì tránh xa anh ra một chút, vậy là được.

Về sau…… Ở nhà cũ Tần gia, lúc đó anh đã thử thăm dò cô, thấy cô giả bộ nghiêm túc như vậy, ngay cả cái nồi hạ dược cũng gánh lên lưng, anh vừa cảm thấy buồn cười, vừa cảm thấy cô giả bộ nỗ lực như vậy, anh vẫn là không nên vạch trần cô, liền mặc kệ cô.

Cô không muốn nói, anh cũng không miễn cưỡng, chỉ cần cô luôn ở bên cạnh anh, có một số chuyện, anh có thể không hỏi, cũng không đáng để quan tâm.

Nhưng nếu cô bắt đầu rối rắm với chuyện này, vậy thì tốt hơn nên nói rõ với cô.

Trước giờ anh chưa từng xem cô trở thành người khác.

Cái loại hiểu lầm giống như Liễu Âm Âm lần trước anh không muộn trải nghiệm thêm một lần nào nữa.

Tô Chanh thấy anh nói thẳng ra như vậy thì có chút xấu hổ, cô cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc, xấu hổ thanh thanh giọng nói, còn rất quật cường mà tranh luận: “Cái kia…… Em cảm thấy em diễn cũng khá tốt mà.”

Tần Quyết thấy cô không rối rắm nữa, cong cong khóe miệng: “Còn có vấn đề gì nữa không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Hào Môn Chỉ Muốn Tiêu Tiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook