Nữ Phụ Hào Môn Chỉ Muốn Tiêu Tiền

Chương 74: Ngoại Truyện 5

Giang Thành Nhị Lang

25/09/2022

Que thử thai cũng không nhất định chuẩn xác trăm phần trăm, Tần Quyết thu xếp sáng hôm sau đưa Tô Chanh đến bệnh viện kiểm tra.

Kết quả xét nghiệm đã có, Tô Chanh quả thực đã mang thai.

Tô Chanh cầm tờ kết quả nhìn rồi lại nhìn, thực ra cô nhìn không hiểu lắm, nhưng vẫn muốn xem.

Cô nghĩ, trong bụng cô thật sự đã có một tiểu bảo bảo. Loại cảm giác này rất phức tạp, mặc dù cô đã chuẩn bị tốt để làm mẹ rồi, nhưng sự xuất hiện của bảo bảo vẫn khiến cô bất ngờ, đồng thời lại cảm thấy bản thân thật giỏi, nhanh như vậy đã có thai tiểu bảo bảo rồi.

Tần Quyết không biết đã đi đâu, chờ Tô Chanh hồi thần từ niềm vui có thai qua đi, phát hiện Tần Quyết vẫn còn đang ở trong văn phòng của bác sĩ.

Tô Chanh đẩy cửa văn phòng bác sĩ ra, bác sĩ đang nói tỉ mỉ về những vấn đề cần chú ý trong thời kỳ mang thai, sắc mặt Tần Quyết rất nghiêm túc, chăm chú lắng nghe.

Cuối cùng sau khi bác sĩ nói xong, Tần Quyết bình tĩnh gật đầu, sau đó nói: “Bác sĩ Lý, phiền ngài đem những việc cần chú ý sắp xếp lại, sau đó gửi cho tôi.”

Bác sĩ Lý khẽ sửng sốt, sau đó vội vàng nói: “Không thành vấn đề, Tần tiên sinh.”

Tô Chanh ở ngoài cửa nhỏ giọng nở nụ cười.

Trí nhớ của Tần Quyết rất tốt, những điều cần chú ý anh đã nghe những hai lần, còn muốn bác sĩ Lý phải sắp xếp gửi lại cho anh, từ lúc nào mà anh lại trở nên không tự tin với chính bản thân mình như vậy…… Điều này không phù hợp với tác phong thường ngày của anh.

Bất kể làm gì, anh vẫn luôn là người quyết đoán nhất, cho dù là đưa ra quyết sách gì Tô Chanh đều cảm thấy anh đã có tính toán sẵn, không ngờ cũng có chuyện khiến cho anh cảm thấy không nắm chắc.

Tần Quyết nghe thấy tiếng cười ở ngoài cửa thì xoay người lại nhìn cô.

Tô Chanh lập tức khôn ngoan ngậm miệng lại, ngượng ngùng mà thu liễm lại, cũng làm một động tác kéo khoá lên miệng.

Sau khi từ bệnh viện đi ra, Tần Quyết dẫn Tô Chanh đến bãi đỗ xe của bệnh viện, không biết vì sao, bước đi rất nhẹ nhàng và chậm chạp, chậm đến mức Tô Chanh đều cảm thấy hai chân không kìm được nữa, muốn đi về phía trước, Tần Quyết vẫn không nhanh không chậm bước đi, thậm chí lúc Tô Chanh muốn đi nhanh về phía trước anh còn kéo tay cô không cho cô đi quá nhanh. Tô Chanh đành phải thúc giục anh: “Anh đi nhanh chút đi.”

Trước đây anh chưa bao giờ đi chậm như vậy, anh chân dài, bước chân lại lớn, bình thường nếu anh nhất định phải nắm tay cô đi thì chỉ có Tô Chanh đuổi không kịp anh, làm gì có chuyện Tô Chanh ghét bỏ anh đi chậm.

Bị Tô Chanh thúc giục như vậy, bước chân của Tần Quyết khẽ dừng, trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Vừa rồi em không nghe thấy bác sĩ Lý nói không được vận động mạnh trong giai đoạn đầu của thai kỳ sao?"

Tô Chanh nghe vậy liền che miệng cười, “Đi bộ nhanh một chút được coi là vận động mạnh à??”

Tần Quyết: “……”

Bị Tô Chanh cười nhạo một phen, Tần Quyết khẽ rời mắt, nhưng bước chân vẫn chậm như cũ.

Tô Chanh rất thức thời thu hồi vẻ mặt trêu ghẹo, nhưng đi được một lúc vẫn cảm thấy quá chậm, Tô Chanh bất đắc dĩ nói: “Hay là anh dứt khoát bế em đi còn hơn.”

Tần Quyết đột nhiên dừng lại, đứng tại chỗ suy nghĩ hai giây, sau đó gật đầu: “Có thể.”

Sau đó Tần Quyết trực tiếp ôm ngang Tô Chanh lên.

Tô Chanh nép vào trong ngực anh, cười vui vẻ.

Cái người sắp làm bố này, thật sự là quá cẩn thận rồi.

Cũng không biết lúc sinh bảo bảo, sẽ giống cô nhiều hơn hay giống anh nhiều hơn nhỉ.

Tô Chanh rất chờ mong.

Lúc đến bãi đỗ xe, trợ lý Hà đã đứng bên cạnh xe, thấy Tần tổng ôm Tô Chanh quay lại, trong lòng cũng đã đoán được.

Chờ Tần Quyết đi tới trước xe, trợ lý Hà vội vàng giúp Tần Quyết mở cửa xe.

Tần Quyết thật cẩn thận đặt Tô Chanh ngồi vào ghế sau xe, sau đó đóng cửa xe lại, từ một bên khác ngồi vào xe.

Trợ lý Hà ngồi vào vị trí lái xe, rất biết điều lên tiếng: “Chúc mừng Tần tổng, phu nhân.”

Được chúc mừng luôn là điều vui vẻ, Tần Quyết cũng không ngoại lệ, thoáng giương mắt, đáp lại một câu: “Ừm, về Tần trạch.”

Trợ lý Hà: “Vâng, Tần tổng.”

Tô Chanh, tâm tình rất tốt, hứng trí bừng bừng nói: “Trợ lý Hà, ngoài chúng tôi, anh là người đầu tiên biết chuyện tôi mang thai đấy.”

Trợ lý Hà vội vàng nói: “Cảm ơn phu nhân, đây cũng là vinh hạnh của tôi.”

“Anh cũng quá khéo miệng rồi trợ lý Hà.” Tô Chanh cười tủm tỉm nói. Tô Chanh cảm thấy bản thận mình hiện tại nhân sinh đã vô cùng viên mãn, lại rất nhiều chuyện, tâm huyết dâng trào bắt đầu quan tâm đến chuyện của người khác, “Trợ lý Hà tuổi của anh cũng không còn nhỏ, anh đã có bạn gái chưa, hoặc là bạn trai cũng được.”



Lần đầu tiên lực chú ý của Tô Chanh đặt ở trên người Trợ lý Hà, hoàn toàn bỏ qua Tần Quyết ở một bên.

Trợ lý Hà căng da đầu nghiêm túc nói: “Tạm thời vẫn chưa có, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức!” Qua kính chiếu hậu, ánh mặt lạnh lùng của Tần tổng đã lướt qua đây, Trợ lý Hà trả lời càng thêm thận trọng.

Nội tâm rất dày vò, cầu nguyện phu nhân đừng tiếp tục hỏi nữa.

Trợ lý Hà vẫn giống như trước đây, trả lời rất cẩn thận, không có kẽ hở nào.

Tô Chanh nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng không có để hỏi nữa, liền thu hồi nhiệt tình không có chỗ dùng của bản thân.

Sáng sớm đã bị Tần Quyết gọi dậy, lại thêm chuyện tối qua biết tin mình có thai, Tô Chanh rất kích động, thật lâu cũng không ngủ được. Hiện tại trong xe yên tĩnh, dưới tốc độ ổn định vững vàng của xe, mí mắt Tô Chanh bắt đầu rũ xuống.

Ngáp một cái, Tô Chanh chậm rãi leo lên đùi Tần Quyết ngồi, đầu dựa vào lồng ngực anh, mơ màng ngủ.

Tần Quyết ôm eo cô, cúi đầu nhìn cô một cái, thấy mắt cô đã nhắm lại, lông mi vừa dài vừa dày che dưới mi, an an tĩnh tĩnh ngủ say.

Tần Quyết cởi áo khoác tây trang của mình khoác lên người cô, suy nghĩ một chút rồi trầm giọng nói: “Thay đổi tuyến đường, trở về Minh Uyển.”

Chuyện cô mang thai nói lúc nào cũng được, nhất thời cũng không vội.

Trợ lý Hà yên lặng gật đầu, sau đó quay đầu xe về hướng Minh Uyển.

——

Sáng sớm hôm sau lúc Tô Chanh cùng Tần Quyết về Tần gia thì mẹ Tần vẫn đang cắm hoa, ttrên tay còn cầm một chiếc kéo để tỉa cành hoa, biểu tình trên mặt thoạt nhìn rất không kiên nhẫn, trong miệng đang không ngừng mắng ba Tần đang an tĩnh đọc báo ở bên cạnh.

Ba Tần mấy chục năm nay bị mẹ Tần mắng đã sớm tập mãi thành thói quen, nghe mẹ Tần mắng cũng chỉ an an tĩnh tĩnh đọc báo. Mẹ Tần mẫu luôn luôn cường thế, con trai mà bà sinh ra cũng rất cường thế, ba Tần thì tính tình lại rất ôn nhuận nho nhã, không bao giờ cùng vợ mình tranh chấp.

Mẹ Tần ghét nhất chính là điểm này của ba Tần, cho dù bà nói gì ông cũng đều giống như cái vỏ sò, trong miệng không hé ra nấy nửa chữ.

Thế là càng nói càng tức giận, ném hoa trên tay sang một bên, hùng hùng hổ hổ muốn tìm ba Tần để cãi vã, vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện con trai và con dâu trở về, không thể không áp cơn giận xuống, “Sao hai đứa lại về?”

Tô Chanh liếc nhìn ba Tần, thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của ông như mọi khi thì cười thầm, Tô Chanh phát hiện ba chồng của cô trước mặt mẹ chồng cô tựa như cái túi trút giận, địa vị trong gia đình thật sự là quá thấp. Tô Chanh vốn dĩ cảm thấy địa vị trong gia đình của bản thận mình đã đủ thấp rồi, nhưng gần đây cô phát hiện ra, ít nhất địa vị trong gia đình của cô so với ba chồng còn cao hơn một chút.

Ít nhất về điểm Tần Quyết trước giờ chưa bao giờ mắng cô, Tô Chanh đã thắng rồi.

Tô Chanh bước tới giúp mẹ Tần nhặt hoa lên, cười hì hì nói: “Hoa đẹp thế này, ném đi thì thật đáng tiếc.”

Mẹ Tần mẫu tức giận lấy lại hoa trên tay cô, trên tay cầm kéo, vừa cắt tỉa hoa vừa nói: “Có gì đáng tiếc chứ.” Dù nói như vậy nhưng ngữ khí đã tốt hơn rất nhiều, mẹ Tần về cơ bản sẽ không phát giận trước mặt Tô Chanh, quay đầu nhìn về phía Tô Chanh: “Sao lại đến vào giờ này?”

Tô Chanh vẫn có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Chính là đến đây thông báo cho ba và mẹ một tin, chuyện đó, con có thai rồi.”

Mẹ Tần ngẩn người, “Có thai?”

“Vâng.” Tô Chanh gật đầu khẳng định.

Mẹ Tần vội vàng đem cái kéo trên tay ném ra xa, vui vẻ ra mặt, hoa cắm được một nửa cũng không thèm cắm tiếp nữa, thật cẩn thận kéo tay Tô Chanh ngồi xuống ghế sô pha, giống như là đang cầm trong tay trân bảo dễ vỡ gì vậy.

Ba Tần cũng thu hồi lại tờ báo đang đọc, trên mặt lộ ra nụ cười hiền hoà, nhìn về phía Tô Chanh: “Tin vui này con đã nói với bà cô của con chưa?”

Tô Chanh gật gật đầu: “Con đã nói rồi.” Bà cô trải qua một thời gian điều dưỡng, thân thể đã tốt lên nhiều, gần nhất bà còn đăng ký một Tour du lịch tư nhân, đi ngắm cảnh núi sông hùng vĩ của tổ quốc, lúc Tô Chanh gọi điện báo cho bà tin này, Tô Cẩm Tố không thể vui hơn được nữa, đáng tiếc bà còn đang ngắm mưa bụi Giang Nam ở phía nam xa xôi, nhất thời cũng không thể trở về được.

“Vậy là tốt rồi.” Ba Tần phụ rất vừa lòng, cũng rất vui vẻ.

Dù sao với Tần gia mà nói, đây đúng là đại hỉ.

Mẹ Tần vuốt tay Tô Chanh, “Nếu con đã mang thai, mẹ thấy hay là con sớm dọn về Tần trạch ở đi, mẹ cũng tiện chăm sóc con, Tần Quyết sao có thể chăm sóc tốt cho con được.”

Tô Chanh vừa định nói thực ra Tần Quyết chăm sóc cô rất tốt, còn chưa kịp mở miệng, Tần Quyết từ nãy giờ vẫn không lên tiếng trực tiếp cự tuyệt: “Không cần.”

“Sao lại không cần, công việc của con bận rộn như vậy, sao có thể chăm sóc cho Chanh Chanh được?” Mẹ Tần vừa nghe con trai lại muốn làm trái ý bà, vô cùng bất mãn, thằng con trai này của bà trước giờ chưa lúc nào khiến cho bà hài lòng, vẫn là con dâu tốt, biết nghe lời bà.

Tần Quyết cũng không lùi bước: “Con sẽ xử lý được, mẹ không cần quản, vợ con con sẽ tự chăm sóc.”

“Cái thằng con bất hiếu này ——”

Thấy hai mẹ con lại sắp cãi nhau, tính cách hai người đều rất cứng rắn, Tô Chanh và ba Tần nhìn nhau, vô cùng sáng suốt mà lựa chọn im lặng.

Cuối cùng đương nhiên vẫn là Tần Quyết thắng.

Sau đó ba Tần vô tội lại bị mẹ Tần mắng cho một trận máu chó phun đầu.



——

Lúc Tô Chanh mang thai được bốn tháng, bụng nhỏ đã hơi nhô lên, trên cơ bản đều cả ngày ngây ngốc trong nhà, có đôi khi cùng mấy người Trương Nhược Ngọc tâm sự tán gẫu linh tinh.

Năm nay Trương Nhược Ngọc và Từ Tử Hằng đã kết hôn, Chu Quần cũng đã tái hợp với bạn trai cũ, mấy tháng nữa cũng sẽ cử hành hôn lễ, đáng tiếc lúc ấy bụng Tô Chanh đã to rồi, khả năng không thể tham gia hôn lễ của Chu Quần.

Cô nàng Trương Nhược Ngọc này sau khi kết hôn thì dùng từ càng thêm mạnh bạo, thường xuyên hỏi Tô Chanh một số vấn đề rất tế nhị, tỷ như trong thời gian cô mang thai làm thế nào để giải quyết nhu cầu, dùng tay hay là dùng miệng……

Tô Chanh liền hỏi cô ấy gần đây lại xem tiểu thuyết sắc tình gì rồi, sau đó Trương Nhược Ngọc đã gửi cho cô một đống tên truyện, cũng nhấn trọng tâm vào mấy truyện, thịt rất thơm, cốt truyện hay, đáng để xem.

Tô Chanh thấy trong đó có một quyển, mới vừa nhìn tiêu đề đã …

Thảo nào dạo gần đây Trương Nhược Ngọc lái xe nhanh như vậy!

Tô Chanh một chút cũng không dám nhìn.

Không thích hợp cho phụ nữ mang thai, thực sự.

Cô vẫn nên dưỡng thai cho tốt!

……

Tần Quyết thời thời khắc khắc đều tuân theo chỉ dẫn của bác sĩ, không chỉ muốn canh chừng ba bữa ăn mỗi ngày của Tô Chanh, mỗi ngày đều phải đưa cô ra ngoài đi dạo.

Tuy rằng trên cơ bản hai người tay trong tay đi ra ngoài, nhưng lúc trở về, Tô Chanh đều làm nũng không chịu đi, đều là Tần Quyết ôm cô trở về.

Công việc ở công ty đã được anh sắp xếp ổn thoả, phần lớn công việc Tần Quyết đều giao cho cấp dưới làm, tận dụng mọi thời gian để ở bên Tô Chanh.

Mỗi lần khám thai, dù bận đến đâu, anh cũng chưa bao giờ vắng mặt.

Dì giúp việc trong nhà trước đây không sống ở biệt thự, bởi vì Tần Quyết không thích trong nhà có người ngoài, sau khi Tô Chanh mang thai, Tần Quyết trực tiếp để hai di giúp việc có kinh nghiệm làm việc ở Tần trạch mười mấy năm đến biệt thự chăm sóc Tô Chanh.

Tới tuần cuối thai kỳ của Tô Chanh, Tần Quyết trực tiếp chuyển công việc về nhà để xử lý.

Thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh cô.

Tới ngày sinh, Tô Chanh đau đến mức cắn chặt môi, gắt gao nắm lấy tay Tần Quyết, khóc đến đáng thương, “Đau quá hu hu, sinh xong lần này em không muốn lại sinh nữa đâu.”

Tần Quyết vươn tay lau nước mắt cho cô, khàn giọng nói: “Được, không sinh nữa.”

Vừa dứt lời, Tô Chanh đã bị hộ sĩ đẩy vào phòng sinh.

Tô Chanh sinh con không phải chuyện nhỏ, bệnh viện đã sớm được Tần gia bao trọn, ba Tần và mẹ Tần đều đang ở bên ngoài nôn nóng chờ đợi.

Đối với Tần Quyết, hai tiếng Tô Chanh sinh con có lẽ là hai tiếng dài nhất trong cuộc đời anh.

Dài đến mức về sau Tần Quyết đã quên cảm xúc lúc ấy của mình như thế nào.

Cũng may tuy rằng Tô Chanh khóc rất thảm thiết, nhưng cô rất kiên cường, ở trong phòng sinh vừa mắng Tần Quyết vừa dùng sức, rốt cuộc đã sinh ra một em bé nhăn nheo.

Là một bé trai nặng 3.5kg.

Ba Tần và mẹ Tần đương nhiên là vạn phần vui mừng, mẹ Tần mẫu ôm cháu trai bảo bối cuả mình cười không khép được miệng, ngay cả khí chất dịu dàng thường ngày cũng bị bỏ qua, ba Tần cũng ở một bên nhìn, liên tục khen cháu trai thật xinh đẹp.

Tô Chanh nghe thấy mọi người đều khen con trai cô rất đẹp trai, trong lòng tràn ngập đắc ý, chật vật ngồi dậy muốn ôm bảo bảo một cái.

Tần Quyết ngồi ở bên giường, thấy không giữ được cô, đành phải nhẹ nhàng đỡ Tô Chanh ngồi dậy.

Nhận lấy bảo bảo từ trong tay mẹ Tần, Tô Chanh nhìn khuôn mặt mềm mại đỏ ửng của bé, cảm giác nhìn thế nào cũng không đủ.

Tần Quyết cũng cúi đầu nhìn bảo bảo, trên mặt bé đều là màu đỏ, miệng mím chặt lộ vẻ không vui, nhăn dúm dó như một ông già. Tần Quyết nhìn một lát thì nhíu mày, thế này cũng gọi là xinh đẹp?

Tô Chanh nhìn một lát thì bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, vẻ mặt kinh ngạc nói với Tần Quyết:

“Anh xem đi khí chất của hai ba con thật giống nhau mà .”

Tần Quyết ngẩng đầu nhìn cô, không hiểu cô từ đâu lại cho ra kết luận khí chất của hai ba con giống nhau.

“Anh nhìn kỹ xem,” Tô Chanh nhẹ nhàng điểm điểm cái mũi nhỏ của tiểu bảo bảo, vui vẻ nói: “Một cái mặt thối lớn và một cái mặt thối nhỏ, quá giống nha!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Hào Môn Chỉ Muốn Tiêu Tiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook