Nữ Phụ Hào Môn Chỉ Muốn Tiêu Tiền

Chương 75: Ngoại Truyện 6

Giang Thành Nhị Lang

25/09/2022

Tô Chanh sinh hạ một bé trai mập mạp nặng 3,5kg.

Đặt tên là Tần Ngạn, là do Tần Quyết đặt.

Trước khi sinh Tô Chanh đã nghĩ đến việc đặt lên cho bảo bảo, lúc ấy Tô Chanh đã thề, con là do cô sinh, tên cũng phải do cô đặt.

Tần Quyết không có phản đối, trực tiếp đồng ý, đem nhiệm vụ đặt tên cho bảo bảo này giao cho cô.

Nhưng trong thời kỳ mang thai Tô Chanh đã lục tung quyển từ điển Tân Hoa mà vẫn không tìm được cái tên nào ưng ý.

Buồn rầu một trận, sau đó Tô Chanh vắt hết óc cũng không thể nghĩ ra được cái tên nào hay, dứt khoát nói với Tần Quyết: “Nếu sinh con trai thì gọi là Tần Bá, sau này ra ngoài, bạn bè của nó đều phải gọi nó là bá bá, anh nghe xem, quá bá đạo phải không? Nếu là con gái thì gọi là Tần Chanh đi, đặt tên của hai mẹ con ở cạnh nhau, ý nghĩa rất sâu sắc phải không?”

Tần Quyết trầm mặc một hồi lâu nói: “Tên của con gái thì không nói, nếu sinh con trai, em thật sự gọi nó là Tần Bá, cũng không phải không thể, nhưng về sau nó trưởng thành, nếu nhân duyên kém,

Không thể thiếu công của người mẹ là em.”

Rốt cuộc có ai nguyện ý cùng ‘ bá bá ’ làm bằng hữu chứ?

Tô Chanh vừa nghe cũng cảm thấy đúng, liền ngượng ngùng mà vứt bỏ ý niệm này, vắt hết óc cũng không tìm được cái tên nào phù hợp, Tô Chanh liền bắt đầu lười biếng, lại đem quyền lợi đặt tên chuyển giao cho Tần Quyết.

Tần Quyết suy nghĩ hai ngày đã chọn ra được cái tên cho con trai, con trai thì tên là Tần Ngạn, con gái thì vẫn giống như Tô Chanh đặt, gọi là Tần Chanh.

Tô Chanh rất vừa lòng về hai cái tên này.

Thằng nhóc tiểu Ngạn được 3 tháng tuổi thì càng ngày càng trắng trẻo, những vết hồng lúc mới sinh toàn bộ đều biến mất, đôi mắt to vừa đen vừa sáng, cái miệng nhỏ hồng hào, biến thành một em bé xinh đẹp danh xứng với thực.

Tô Chanh càng nhìn càng thấy hạnh phúc, con trai của cô đúng là xinh đẹp.

Nhóc Ngạn ngày một lớn lên.

Nhóc con rất ít khóc nháo, cũng không thích cười, khuôn mặt nhỏ còn rất nghiêm túc, cả ngày an an tĩnh tĩnh, hoặc là ngủ, nếu đã tỉnh cũng chỉ mở đôi mắt to đen láy nằm trong vòng ôm của mẹ cũng không khóc, một mình chơi với cái tay nhỏ, trừ khi đói bụng hoặc lúc tỉnh dậy không thấy Tô Chanh, nhóc con mới ồn ào một chút, bình thường thì đều rất ngoan.

Bảo bảo ngoan như vậy khiến cho Tô Chanh bớt lo rất nhiều.

Nhưng đồng thời bảo bảo của cô còn nhỏ tuổi đã rất lạnh lùng, ngoại trừ Tô Chanh thì bé cũng chỉ muốn Tần Quyết bé, những người khác bé đều không muốn, nhiều nhất cũng chỉ nằm trong lòng ông bà nội một lúc, không được bao lâu liền giơ cánh tay nhỏ muốn Tô Chanh hoặc Tần Quyết bế bé.

Nếu Tô Chanh không bế bé sẽ cáu giận, trưng lên cái mặt thối.

Thật sự là Tô Chanh nói quá chuẩn, cô đúng là sinh ra một tên mặt thối nhỏ.

Tô Chanh vừa bất đắc dĩ vừa cảm thấy buồn cười.

Nhưng ngược lại mẹ Tần lại rất vui tươi hớn hở, “Tính tình của thằng nhóc này y hệt ba nó, Tần Quyết hồi bé cũng rất kén chọn, chỉ cần không thuận theo nó nó sẽ cáu giận, vô cùng bá đạo.”

Tô Chanh rất tò mò hỏi: “Tần Quyết cũng chỉ muốn mẹ và ba bế sao?”

Mẹ Tần ngẩn ra, có chút xấu hổ nói: “Không phải, nó chỉ muốn ba nó bế.”

Tô Chanh che miệng nở nụ cười, không ngờ mẹ chồng cô còn có một đoạn quá khứ xấu hổ như vậy

……

Vào thời điểm đi ngủ vào buổi tối, Tô Chanh nằm ở trên giường nghịch điện thoại, một lúc sau, cửa phòng tắm mở ra, Tần Quyết ôm bé con đã được tắm rửa thơm ngào ngạt vẻ mặt thích ý bước ra, sau đó nhẹ nhàng đặt bé con lên giường, tự mình đi tắm rửa.

Nhóc tiểu Ngạn rất thích ba tắm cho mình, thậm chí còn vượt mặt Tô Chanh về khoản này.

Vì vậy đối với chuyện tắm rửa của nhóc con, Tô Chanh căn bản là không cần phải nhúng tay, cô cũng không muốn phải đụng tay vào, hắc hắc.

Nhóc tiểu Ngạn tự động bò về phía Tô Chanh, Tô Chanh bế nhóc con lên ôm vào trong lòng, thuần thục mở hoạt hình Peppa.



Hai mẹ con xem phim hoạt hình một cách say sưa, mắt vẫn không nhúc nhích.

Thậm chí tới đoạn cuối phim hoạt hình, nhóc tiểu Ngạn còn dùng tay nhỏ chỉ chỉ vào màn hình điện thoại, ý bảo Tô Chanh mở tập tiếp theo.

Tên nhóc này từ nhỏ đã biết hiệu suất cao, ngay cả đoạn cuối của phim hoạt hình cũng muốn bỏ qua.

Tô Chanh thuận theo nhóc con, ngón tay ấn vào tập tiếp theo, sau đó hai người lại bắt đầu nghiêm túc xem.

Tần Quyết tắm rửa xong đi ra thì nhìn thấy cảnh này, anh cũng đã quen, đây là hoạt động cố đinh buổi tối của hai mẹ con này.

Từ trong ngăn kéo lấy ra một cái tã giấy, Tần Quyết ngồi vào mép giường, một tay nắm lấy cái chân mập mạp của nhọc con đang cùng mẹ xem phim hoạt hình, mặc tã vào cho nhóc, lại từ phòng thay đồ lấy ra một chiếc áo ngủ liền, nhấc đôi chân mập mạp của nhóc con lên, thuần thục mặc vào.

Toàn bộ quá trình nhóc con không khóc cũng không nháo, đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm vào tay ba, an an tĩnh tĩnh để ba mặc quần áo cho mình.

Tô Chanh ghé vào một bên nhìn, tiểu Ngạn đã hơn một tuổi, ngũ quan đã dần dần lộ ra, càng thêm giống Tần Quyết, đôi mặt to đào hoa cùng đôi môi mỏng, cho dù ai nhìn thấy nhóc cũng đều phải kinh ngạc thốt lên một tiếng đúng là một em bé xinh đẹp. Nhóc con thật sự rất xinh đẹp, chỉ là nhóc con cả ngày trưng ra cái mặt thối, y như ông cụ non, Tô Chanh nhịn không được thở dài, sao đến điểm này cũng di truyền từ ba bé chứ!

“Em than thởi cái gì.”

Được rồi, ánh mắt của mặt thối lớn đã chiếu qua đấy rồi.

Tô Chanh cười hì hì ngồi dậy, từ phía sau ôm lấy eo Tần Quyết, cằm gác ở trên vai anh, lấy lòng nịnh nọt: “Em đang cảm thán chồng của em thật tốt.”

Tần Quyết không dao động, “Hửm?”

Tô Chanh ngượng ngùng vuốt chóp mũi, đột nhiên ưu sầu nói: “Anh nói xem nhóc con càng ngày càng giống anh, từ cái bộ mặt thối nhỏ, về sau liệu có cô gái nào thích nó không?”

“Em nghĩ nhiều rồi.”

Tần Quyết đặt nhóc con đã mặc xong quần áo lên giường để nhóc tự chơi, quay đầu kéo Tô Chanh ngồi lên đùi mình.

Tô Chanh ngồi ở trong lòng anh, hai chân vui vẻ đung đưa, nghĩ nghĩ, “Xác thực, tuy rằng tiểu Ngạn của chúng ta rất lạnh lùng, nhưng lại rất đẹp trai, về sau nhất định sẽ có rất nhiều cô gái thích nó đấy.”

Nói tới đây, Tô Chanh lại ngẩng đầu nhìn về phía Tần Quyết, chua chua nói: “Lúc anh đi học, chắc chắn cũng có rất nhiều cô gái thích anh đúng không, anh đã từng thích cô gái nào chưa?”

Tần Quyết nhéo nhéo mặt cô: “Em lại nói linh tinh gì vậy?”

Thực ra Tô Chanh chỉ thuận miệng nói, vừa nghe được lời này của anh thì vui vẻ cong cong mắt, tiến đến hôn một cái lên khoé môi anh: “Em nói đùa thôi, em biết chồng em thích em nhất mà đúng không?”

Tần Quyết nắm lấy eo cô ôm vào lòng, tức giận nói: “Không phải.”

“Hả?” Tô Chanh không hài lòng thẳng eo, vừa định đứng lên, lại bị Tần Quyết bóp eo ấn trở về, anh vươn tay nắm lấy cái cằm nhỏ của cô, cúi đầu nặng nề hôn lên.

Trong lúc môi răng giao triền, Tô Chanh nghe thấy âm thanh trầm thấp lại ôn nhu của anh: “Anh chỉ thích em, đồ ngốc.”

Tô Chanh ôm cổ Tần Quyết, cười híp mắt.

“Em cũng vậy.”

“Chỉ thích anh.”

——

Khi tiểu Ngạn lên năm tuối, đã trưởng thành thành một bé trai xinh đẹp, mặt mày càng lớn càng giống Tần Quyết. Tuy rằng không thích nói chuyện, là một em bé lạnh lùng, nhưng chỉ cần mọi người nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của bé, mọi người đều sẵn sàng mặt nóng dán vào mông lạnh.

Bao gồm cô giáo mầm non của bé, Tô Chanh đều có thể nhìn ra các cô giáo đều đặc biệt thích bé.

Năm ngoái Trương Nhược Ngọc đã sinh một bé gái, đã vô cùng coi trọng giá trị nhan sắc của tiểu Ngạn, thường xuyên lôi kéo nhận tiểu Ngạn làm con rể của cô nàng. Đương nhiên tiểu Ngạn đã vô tình cự tuyệt dì Trương của bé, cũng trịnh trọng tuyên bố hiện tại bé chỉ là một nhóc con năm tuổi, tạm thời sẽ không suy xét đến chuyện hôn nhân đại sự.

Tô Chanh bị bộ dạng nghiêm túc của bé chọc cười không nhịn được, ngược lại Trương Nhược Ngọc bị tiểu Ngạn đả kích, đau lòng không thôi.

Hơn nữa, Tô Chanh xác thực không cần lo lắng đến vận đào hoa của con trai cô sau này, mỗi lần Tô Chanh đến nhà trẻ đón tiểu Ngạn tan học, đều có thể thấy vài bé gái đi theo sau muốn chơi cùng tiểu Ngạn.



Trẻ con cũng nhìn mặt.

Ai đẹp thì sẽ thích chơi với người đó.

Hôm nay Tô Chanh đón tiểu Ngạn tan học về nhà, Tô Chanh theo thường lệ mở TV, bật hoạt hình heo Peppa, chuẩn bị cùng con trai tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ.

Tiểu Ngạn đoan đoan chính chính mà ngồi trên sô pha, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói với Tô Chanh: “Mẹ, năm nay con đã 5 tuổi, có thể không xem hoạt hình heo peppa nữa hay không?”

Hơn nữa bé đã xem hết các tập của hoạt hình heo peppa rồi, còn xem vài lần, bây giờ bé chỉ thích xem các chương trình khoa học nổi tiếng trên Kênh thiếu nhi.

Tô Chanh cùng con trai xem heo peppa vài lần rồi cũng cảm thấy chán, đưa điều khiển ti vi cho con trai, cho bé tự chọn, cũng buồn cười nói: “Con còn ghét bỏ heo peppa? Đã quên lúc nhỏ con thường cởi truồng xem cùng mẹ không hả?”

Tiểu Ngạn bị mẹ nói có chút thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, nhưng vẫn bình tĩnh chuyển sang kênh thiếu nhi.

Sau đó hai mẹ con lại bắt đầu xem chương trình khoa học của kênh Thiếu nhi một cách thích thú.

Trong thời gian quảng cáo, Tô Chanh thấy khuôn mặt trắng nõn của con trai mình, cười tủm tỉm mà bắt đầu tìm hiểu chuyện tình cảm của con trai, “Tiểu Ngạn, mẹ hỏi con nha, ở nhà trẻ nhiều em gái thích chơi với con như vậy, tiểu Ngạn thích chơi với ai nhất?”

Tiểu Ngạn nhăn lông mày nhỏ nghĩ nghĩ rồi lắc lắc đầu: “Không thích, con chỉ thích mẹ.”

Tô Chanh cười rất vui vẻ.

Lúc này Tần Quyết cũng đã đi làm về, cũng nghe thấy lời tiểu Ngạn vừa nói, tiện tay đóng cửa lại, nhàn nhạt nói với tiểu Ngạn đang ngồi trên ghế sô pha: “Con không cần thiết phải thật lòng thật dạ như vậy, mẹ con là của ba, con thíc cũng vô dụng.”

Tiểu Ngạn thở dài giống như ông cụ non, gọi một tiếng: “Ba.”

Ba bé suốt ngày ăn dấm. Đúng, mẹ nói, ba chính là cái hũ dấm.

Tô Chanh thấy Tần Quyết đã về, từ trên sô pha đứng lên, chạy tới ôm lấy anh, vui vẻ nói: “Chồng, anh đã về rồi.”

Tần Quyết duỗi tay ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn lên mặt cô, “Ừ.”

Tần Quyết đã về, cũng đồng nghĩa với việc thời gian thân mật của Tô Chanh và tiểu Ngạn đã kết thúc. Tiểu Ngạn là người thừa kế tương lai của Tần thị, bé đã được định sẵn là không thể trải qua tuổi thơ giống như những đứa trẻ bình thường.

Từ lúc bé ba tuổi, Tần Quyết đã sắp xếp những chương trình học nghiêm ngặt cho bé.

Sau mỗi ngày học ở nhà trẻ, trừ thời gian thân mật mỗi ngày, tiểu Ngạn còn phải học thêm các chương trình học khác, thời gian vui chơi cũng không có nhiều, khiến cho Tô Chanh đau lòng không chịu được.

Bé mới chỉ là một tiểu bảo bảo năm tuổi thôi mà.

Cũng may tiểu Ngạn cũng không thích chơi đùa giống như những đứa trẻ khác, so với chơi, bé ngược lại càng thích các khoá học mà Tần Quyết sắp xếp cho bé.

Lúc Tần Quyết đi đến trước ghế sô pha, tiểu Ngạn cũng đã tự giác tắt TV, thực ra tiểu Ngạn cũng không thực sự thích xem TV, bé chỉ là thích cùng mẹ xem TV mà thôi.

Nếu ba không ăn dấm, bé còn thích ngủ với mẹ nữa.

Tần Quyết cúi người hôn lên gương mặt non mềm của tiểu Ngạn, “Đi rửa tay rồi ăn cơm.”

Tiểu Ngạn cũng rất thích ba hôn bé, nụ cười hạnh phúc lan tỏa trên khuôn mặt nhỏ nhắn luôn nghiêm túc của bé, đầu nhỏ dùng sức gật: “Vâng ạ.” Sau đó bước đôi chân ngắn ngủn chạy vào phòng vệ sinh rửa tay.

Tô Chanh thấy con trai phòng vệ sinh, mới tiến lên từ phía sau ôm eo Tần Quyết, “Anh lúc nào cũng ghen với con trai.”

Tần Quyết quay người lại, nhìn đôi mắt cong cong của cô, cũng cong môi, cúi đầu hôn một cái lên môi cô: “Anh chỉ nhắc nhở con một sự thật mà thôi.”

“Em chỉ có thể là của anh.”

“Vĩnh viễn như vậy.”

—— toàn văn hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Hào Môn Chỉ Muốn Tiêu Tiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook