Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Chương 26: Anh Đang Ghen Mà

Đằng La Chi Vi

16/09/2022

Chuyện huyện trao giải khiến cả đám người phải tạm nán lại ở huyện Huân.

Triệu Dữ tự mình quan sát Đại Ninh, tuy rằng cô không vui nhưng cũng may là không chạy ra bên ngoài. Chỉ có một chuyện có hơi rắc rối - thứ cô cả ăn mặc đi ở đều phải là những thứ tốt nhất.

Triệu Dữ đang đau đầu vì chuyện này thì Trang Hoành Tu đã giúp anh ta giải quyết: “Mẹ em chuẩn bị cho cô cả rất nhiều bộ quần áo mới, để chị ấy không chê bai ấy, nên để chị ấy dùng tạm.”

“Cảm ơn nhiều.”

Bà Trang đúng là có mắt nhìn, Đại Ninh không soi mói gì nữa, nhưng cô ăn không quen mấy món nhà nghỉ làm.

Đến giờ ăn cơm, mấy người khác đều ăn đến dầu dính đầy miệng, chỉ có mình cô là không vui vẻ gì cả.

Triệu Dữ cảm thấy không được nuông chiều cô quá, suy cho cùng giờ đi ra ngoài ở ngoài, cô cả không ra sức thì thôi còn làm loạn thêm.

Đại Ninh dùng đũa gắp gắp vào ngón tay của Triệu Dữ: “Triệu Dữ, anh làm đồ ăn cho tôi ăn đi mà, tôi không thích ăn đồ họ làm. Tôi muốn ăn đùi gà cay, thịt đầu cá băm, với bánh chanh đậu đỏ.”

Triệu Dữ nắm lấy đôi đũa của cô: “Không có.”

Mấy người khác đều lén lút lắng tai lên nghe.

Triệu Dữ uốn nắn thói quen xấu của cô: “Sau này không được dùng đũa gắp người khác như vậy. Kỷ Đại Ninh, tự mình cô đi theo bọn tôi ra đây mà, mọi người ăn cái gì thì cô ăn cái đó đi, còn không ăn thì cứ nhịn đói.”

Đại Ninh cảm thấy từ trong những câu trả lời của cô ngày hôm qua, Triệu Dữ đã hiểu ra điều gì đó, nên không đối xử tốt với cô nữa.

Vốn dĩ cô không phải người có tính tình dễ chịu thua, cô bỏ đũa xuống, quay người đi lên lầu: “Không ăn thì không ăn!”

Cô vừa đi thì anh Xuyên lo lắng hỏi: “Cô cả đã như vậy rồi có khi nào sẽ đói xỉu hay không?”

Triệu Dữ cúi đầu ăn cơm, vô cùng bình tĩnh nói: “Người sống làm gì có thể để bản thân mình đói chết được chứ, đừng quan tâm tới cô ấy.”

Đỗ Điềm nghe vậy thì mỉm cười nói: “Đúng vậy, đừng lo lắng, có lẽ là cô cả không thấy đói, cô ấy đói rồi thì sẽ chịu ăn thôi.”

Cô ta vừa nói chuyện thì đột nhiên Lý Tráng lại cảm thấy, vẫn là Đỗ Điềm vừa ngoan vừa hiểu chuyện, tuy rằng cô cả có đẹp thật, nhưng có mấy người có thể chịu được cái tính khí kiêu ngạo kia của cô chứ?

Rõ ràng đồ ăn của nhà nghỉ cũng không đến nỗi, mỗi người đều có hai món thịt, một miếng rau, đều là con gái với nhau, không phải Đỗ Điềm cũng không gây chuyện gì hay sao?

Đại Ninh không quan tâm bọn họ đang nói gì trên bàn ăn, cô lấy cái túi của mình ra, vốn dĩ muốn tìm kẹo ăn, nhưng kết quả lại phát hiện kẹo đã bị ăn hết sạch cả rồi.

Thanh Đoàn cười trên nỗi đau người khác nói: “Tôi thấy hay là cô ráng chịu chút đi, Triệu Dữ là một người rất có nguyên tắc, anh ta sẽ không nhân nhượng cô nữa đâu.”

Đại Ninh không để tâm đến nó, không có đồ ăn cô cũng không hoảng hốt, nằm trên giường tiếp tục chơi điện thoại.

Cô không ăn nồi cơm lớn đó.

Triệu Dữ không chuẩn bị đồ ngon cho cô thì sẽ có người tình nguyện chuẩn bị.

—-

Lam Dung Dung trước giờ chưa từng thích ai, cho đến khi cô ta gặp được Triệu Dữ.

Cô ta cứ nhớ đi nhớ lại cảnh tượng Triệu Dữ kéo cô ta về, ánh sáng lóe lên của con dao và đôi mắt đen của anh, thậm chí cô ta còn nằm mơ thấy những thứ đó nữa.

Lam Dung Dung cũng không phải kẻ ngốc, tuy rằng Triệu Dữ rất đẹp trai, nhưng cô ta đã nhìn thấy một thứ sâu xa hơn trên người Triệu Dữ.

Như thể tiếp sức cho anh ta thêm chút thì anh ta có thể đưa bản thân cô ta đi đến một nơi rất xa rất xa.

Tối hôm qua, từ trong lời nói của người cô, Lam Dung Dung biết được chuyện Triệu Dữ phân phát giải thưởng, trong lòng cô ta càng cảm thấy bản thân mình không nhìn lầm. Anh ta không phải là kẻ tham lam, cũng đủ thông minh, phân phát giải thưởng thì cũng có thể giảm bớt nguy hiểm nhà họ Thân Đồ sẽ tìm tới báo thù.

Lam Dung Dung có một bí mật, cô ta vô cùng ghét anh trai của mình. Tuy rằng trong nhà cô ta không quá trọng nam khinh nữ, nhưng mà Lam Lăng Vân cứ như một cái gai đâm vào trong tim cô ta vậy.

Những chuyện lớn trong nhà đều được mặc định sẽ do người anh trai ngu ngốc không làm gì được thừa kế, nhưng Lam Lăng Vân thì biết cái gì chứ?

Từ nhỏ đã ra đường gây chuyện, thi thố thì nhiều lần điểm thấp.

Lúc Lam Lăng Vân còn chưa hiểu gì thì Lam Dung Dung đã nghe hiểu những chuyện buôn bán mà bố cô ta nói rồi.

Lam Lăng Vân không biết cái gì hết, nhưng anh ta lại có được tất cả. Còn cô ta rõ ràng xinh đẹp tháo vát, nhưng lại phải nhường cho anh mình. Cho dù tên ngốc Lam Lăng Vân này rất thương yêu cô ta, nhưng cũng chỉ có thể khiến cho cô ta thấy phiền phức hơn mà thôi.

Những người có mắt đều biết, có khi nào sau này nhà họ Lam sẽ lụi bại trong tay Lam Lăng Vân hay không?

Cho dù có là như thế thì người trong nhà vẫn cứ binh anh trai cô ta có thể trưởng thành.

Lần này bọn họ đến huyện Huân là bởi vì có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, chính là thâu tóm những sản nghiệp của nhà Thân Đồ thành công ty dưới trướng của mình.

Một con sóng đánh sập nhà Thân Đồ, những thứ đồ họ để lại là một miếng thịt lớn, ngoài những tài sản có thể thấy được thì hệ thống thông tin và con người ẩn sâu bên trong cũng khiến người ta thấy vô cùng động lòng.

Nhưng mà có một điều kiện, lấy sạch hết đám tài sản của nhà họ Thân Đồ cũng được nhưng làm thế nào không đắc tội đến Thân Đồ Phong ở Thái Châu là được.

Cha Lam đã phái không ít người đi hỗ trợ Lam Lăng Vân, hi vọng anh ta có thể thu tài sản đó vào tay.

Không thu được cũng không sao, suy cho cùng cũng không cần động đến Thân Đồ Phong. Còn nếu như thâu tóm được thì chứng minh Lam Lăng Vân là người có tài hiểu chuyện, người nhà cũng đồng ý đối đầu với Thân Đồ Phong.

Lam Dung Dung có một suy nghĩ tuyệt diệu, cô ta đi tìm anh trai của mình rồi thương lượng với anh ta: “Anh à, dù sao anh cũng không muốn đi, chi bằng anh cho người đi thay anh đi?”

Lam Lăng Vân xếp bằng ngồi trên sô pha, cắn hạt dưa nói: “Ai lại đồng ý đi chứ? Không sợ chết hay sao?”

Lam Dung Dung: “Anh quên người mà em có nhắc đến với anh hay sao, người mà cứu em đó? Anh ấy rất can đảm, đầu óc lại thông minh, chủ yếu là do anh ấy đã từng đắc tội với Thân Đồ Bộ rồi, cũng không sợ tiếp tục đắc tội với mấy người nhà họ Thân Đồ nữa, anh để anh ấy đi giúp anh đi.”

Lam Lăng Vân như con cá muối vậy, anh ta cảm thấy ý kiến này cũng không tệ: “Được thôi.”

Lam Dung Dung nói: “Anh đưa thứ mà bố để lại cho anh đưa qua cho anh ấy dùng đi, anh ấy nhất định có thể giúp chúng ta lấy được đồ, đến lúc đó chúng ta cho anh ấy chút lợi ích là được.”

“Dung Dung à, em đúng là thông minh.” Anh ta vỗ đùi một cái: “Cuối cùng anh cũng nhờ vả mấy chuyện này được rồi, vậy thì cứ làm như vậy nhé, mấy ngày nữa anh sẽ đi ra ngoài chơi, đợi tin tốt của các em!”

Lam Dung Dung biết chắc anh trai cô ta là một tên ngốc mà, chuyện này đối với cô ta mà nói vô cùng có lợi chứ chả có hại gì, vừa có thể nhờ vả Triệu Dữ, vừa có thể thử xem anh ta có tư cách đứng cạnh cô ta hay không, sau này sẽ cùng nhau phát triển sản nghiệp nhà họ Lam.

Người đàn ông mà cô ta muốn yêu, nhất định phải vừa dũng cảm, vừa thông minh.



Tất cả mọi người đều tưởng ngày hôm sau cô cả sẽ nhún nhường, vậy mà dù cô có thật sự nhịn đói thì vẫn không chịu ăn chung cái “nồi cơm lớn”.

Triệu Dữ cau mày nhìn cô: “Cô thật sự muốn để mình chết đói hay sao?”

Đại Ninh lắc đầu: “Vậy anh làm cái gì đó cho người ta ăn đi!”



Triệu Dữ biết, chuyện này chính là vấn đề về nguyên tắc, có lần một thì sẽ có lần hai, có lần hai sẽ có lần ba. Anh ta cố gắng đè nén nói: “Không ăn thì tùy cô vậy.”

Anh ta muốn xem thử, đã sắp không ăn ba bữa rồi, cô gái hay nhõng nhẽo như này còn kiên trì được bao lâu nữa.

Anh ta đi thì cứ đi, Đại Ninh cúi đầu bắt đầu chơi điện thoại.

Thanh Đoàn không còn cười được nữa: “Không phải chứ, cô muốn mình đói chết hay sao?”

Đại Ninh xoa xoa bụng nói: “Đừng sốt ruột, người mời tôi ăn cơm sẽ đến thôi.”

Thanh Đoàn vô cùng hoang mang, ai vậy, là ai?

Lúc này ở dưới lầu, Lam Dung Dung đến để thương lượng chuyện với Triệu Dữ. Nhân lúc Triệu Dữ không chú ý, Đại Ninh quang minh chính đại đi ra ngoài bằng đường cửa lớn.

Hôm nay cô thay một chiếc váy màu mật ong do bà Trang mua, trên đầu cô buộc thêm hai quả cầu dễ thương vô cùng.

Nếu như cách ăn bận này đặt lên người người khác, có thể bị xem như là giả vờ điệu đà, nhưng gương mặt của cô vốn điệu đà sẵn, không những không khiến người khác thấy có gì không bình thường, mà còn khiến cô trông dễ thương hơn nữa.

Đại Ninh lấy điện thoại ra đi theo bản đồ về phía thành phố giải trí, cứ đi đi đi, cô thấy trên đường có một xe bán bánh gừng sữa thì không đi nổi nữa.

Trên người cô không có tiền, nhưng cô gái này không hề thấy ngại ngùng áy náy, cô đi đến, thẳng thắn hỏi ông chủ bán bánh gừng sữa: “Tôi không có tiền, ông mời tôi ăn một chén được không?”

Được thì được, không được cũng không mất mát gì.

Người đàn ông đó thấy cô xinh đẹp dễ thương, ông ta suy nghĩ một hồi: “Cũng được, nhưng cô có thể cho tôi chụp một tấm hình làm biển quảng cáo được hay không.”

Đại Ninh gật đầu: “Được thôi, được thôi.”

Cô dùng một tấm hình đổi lấy một chén bánh gừng sữa.

Thanh Đoàn đã không biết nên nói gì nữa rồi, như vậy cũng được hả?

“Cô là cô cả nhà họ Kỷ đó! Có một chén bánh gừng sữa mà cô đã đi làm quảng cáo cho người ta rồi?” Cô không có gánh nặng hào môn hả?

*Gánh nặng hào môn ý chỉ thể diện, mặt mũi của những người giàu, không hạ thấp bản thân mình.

Đại Ninh không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì: “Tôi đâu có tiền đâu.”

Có đồ ăn là được rồi, nếu không đói chết rồi, mang danh hiệu cô cả nhà họ Kỷ để hít khói nhang hay gì?

Cô dùng cái thìa múc một thìa bỏ vào miệng, vẻ mặt soi mói bình luận nói: “Món này cũng được, cho thêm chút đường nữa sẽ ngon hơn.”

Khi đi đến thành phố giải trí, cô thoải mái bước vào bên trong. Cô ăn uống từ tốn, chú trọng việc thưởng thức, lúc này cô vẫn đang bưng bát bánh gừng sữa trong tay, cô vẫn chưa ăn hết.

Trong phố giải trí có nhiều con trai, có người nhìn thấy cô thì liền vỗ tay vào cánh tay của người bên cạnh.

“Nhìn kìa.”

Người con gái bước vào trông không lớn tuổi, gò má vừa trắng vừa hồng. Không ai dùng hai chữ “Mỹ nữ” để miêu tả cô, từ này giờ đã bị lạm dụng rồi.

Dù vẻ ngoài của cô có kiêu kỳ đến đâu thì vẻ đẹp của cô vẫn là thứ không thể nghi ngờ được.

Cô cả xem thường bọn họ, cô đi bộ đến khu bắn tỉa VR, cuối cùng đã nhìn thấy người mà bản thân cô muốn tìm.

“Cậu Lam giỏi thật!”

“Cậu Lam đúng là lợi hại, lại trúng hai tên nữa rồi!”

“Tên này bắn đẹp lắm.”



Tinh thần Lam Lăng Vân vô cùng vui vẻ, khi được khen ngợi tình tinh thần anh ta lại trở nên hưng phấn hơn, chỉ có mình anh ta đang mang kính VR, mãi cho đến khi những lời khen ngợi bên cạnh anh ta bỗng nhiên ngưng bặt lại. Lam Lăng Vân tháo kính xuống, bất mãn nói: “Các người…”

Lời nói của anh ta bỗng nhiên ngừng lại, cách một lớp kính thủy tinh, anh ta nhìn thấy một cô gái đang đứng nhìn anh ta bắn tỉa.

Đôi môi cô gái đang ngậm cái thìa, cô khẽ nghiêng đầu, có vẻ tò mò.

Lam Lăng Vân ngơ ngẩn nhìn về cô, cô chỉ hứng thú với các mục tiêu trên màn hình thôi. Thấy Lam Lăng Vân không chơi nữa thì cô tỏ ra không thích thú nữa, quay người rời đi.

Lam Lăng Vân quăng kính xuống, không nghĩ ngợi chạy ra ngoài đuổi theo.

“Đợi đã đợi đã.”

Thanh Đoàn nằm co ro trong biển tri thức của Đại Ninh, nhìn Lam Lăng Vân đang hối hả chạy theo, cuối cùng nó cũng hiểu ai sẽ mời cô cả ăn cơm rồi.

Nó là người ký kết, giờ càng ngày càng khiến nó nhìn không ra nữa rồi. Đại Ninh có tin tức của Lam Lăng Vân từ đâu vậy chứ?

Nếu như Triệu Dữ cũng dễ tấn công như Lam Lăng Vân thì hay biết mấy. Nhưng Triệu Dữ lại vững như thái sơn, lý trí của anh ta cũng rất mạnh.

—-

Sau khi Triệu Dữ bàn bạc chuyện xong thì đã tới giờ cơm tối, anh ta nói: “Đồ ăn trong nhà nghỉ cũng không được ngon, nên tôi không giữ cô Lam ở lại nữa.”

Lam Dung Dung nở nụ cười xinh đẹp nói: “Không có gì, tôi đợi ngày chúng ta cùng nhau mở tiệc thành công.”

Triệu Dữ rất bình tĩnh.

Từ trên lầu, Đỗ Điềm nhìn thấy bóng lưng của Lam Dung Dung, cô ta hít một hơi rất sâu, cô ta chỉ hận trời khi xuyên sách không cho cô ta thân thế tốt một chút, lại trở thành một cô gái nhà quê, không giúp ích gì được cho các người may mắn cả, bây giờ chỉ nhìn chứ không biết làm gì.

Nói ra thì cũng lạ, Triệu Dữ nói chuyện một hồi lâu, sao Kỷ Đại Ninh không chạy đến phá hoại nữa?

Lam Dung Dung vừa rời đi thì Triệu Dữ liền hỏi anh Xuyên: “Cô cả ăn cơm chiều hay chưa?”

Gương mặt anh Xuyên vô cùng bất ngờ: “Chưa ăn, đâu thấy cô cả ở đâu đâu.”

Triệu Dữ cau mày, đừng có đói xỉu thật đó, lần này cô không làm nũng xấu hổ nữa, mà cũng không khóc.

Triệu Dữ đi lên lầu gõ cửa: “Kỷ Đại Ninh, đi ra ăn cơm tối.”

Không ai mở cửa cho anh ta.

Triệu Dữ thấp giọng nói :”Đừng có tùy hứng nữa, hôm nay cô không thấy khó chịu hay sao?”



Anh ta ngẩn người, nhún nhường nói: “Mở cửa đi, tối nay tôi sẽ mua đồ ngon cho cô ăn.”



Bên trong vẫn không có ai trả lời, trái tim Triệu Dữ chùng xuống, sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì, anh ta bảo người trong nhà nghỉ mở cửa ra, trong phòng trống không, không có một bóng người.

Vẻ mặt của Triệu Dữ trở nên vô cùng khó coi.

Anh Xuyên cũng biết có chuyện không hay, nhanh chóng lên tiếng an ủi nói: “Anh Dữ à anh đừng sốt ruột, có lẽ đám người nhà họ Thân Đồ không nhắm vào cô cả đâu, có lẽ buổi chiều cô ấy đã đi ra ngoài, không ai biết cả.”

Triệu Dữ cũng hiểu chuyện này, anh ta xin nhà nghỉ cho xem camera, quả nhiên nhìn thấy vào lúc chiều Đại Ninh đã đi ra từ cửa chính.

Triệu Dữ giận đến mức đau nhói cả tim, mới không trông chừng cô ấy có chút xíu, vậy mà cô lại bắt đầu gây chuyện.

Triệu Dữ nói: “Anh Xuyên, anh coi chừng mọi người nhé, tôi đi ra ngoài tìm cô ấy.”

“Dữ, anh Dữ, hình như không cần nữa đâu, cô cả về rồi.”

Nhìn theo hướng tay anh Xuyên chỉ, Triệu Dữ nhìn thấy một chiếc xe màu hồng, cô cả ngồi trên xe, đang vui vẻ ăn kem.

Người con trai đi xuống xe trước, mở cửa xe cho cô.

Sau khi làm xong hết thì anh ta lấy kẹo bông gòn, sinh tố dâu tây, còn có mấy gói đủ loại kẹo rỗng gì đó từ trong xe ra ngoài.

Đại Ninh lắc đầu, tỏ ý không muốn lấy.

Lam Lăng Vân vô cùng thất vọng.

Đại Ninh không quan tâm Lam Lăng Vân, cô ra ngoài chơi nửa ngày trời, nhìn thấy Triệu Dữ và anh Xuyên thì rất vui, vừa về đến nhà nghỉ thì Lam Lăng Vân đã cầm lấy cây kẹo bông gòn anh ta mua tặng cho cô nói: “Ninh Ninh, ngày mai em muốn ăn cái gì? Em nói trước cho anh biết đi, anh có thể…”

Đại Ninh nói: “Không ăn không ăn, anh lắm lời quá đi.”

Lam Lăng Vân lắp ba lắp bắp nói: “Anh, anh không nói nữa.”

Đại Ninh không để tâm xem tâm trạng anh ta thế nào, cô vui vẻ chạy đến bên cạnh Triệu Dữ: “Tôi quay về rồi đây!”

Triệu Dữ liếc nhìn cây kem trong tay cô, rồi lại nhìn thấy Lam Lăng Vân đang đứng đợi bên ngoài, anh ta mím chặt môi, không thèm quan tâm đến cô quay người rời đi.

Lần này đến câu “Cô chơi đủ chưa hả?” anh ta cũng không thèm chỉ trích cô.

Anh Xuyên thấy bộ dạng khó hiểu của cô cả thì thở dài nói: “Cô Kỷ, khi nãy anh Dữ thật sự rất lo lắng cho cô đó.”

Đại Ninh thấy Triệu Dữ không quan tâm cô thì cũng tức giận: “Anh ta mới không lo lắng cho tôi ấy, tránh ra, tôi ghét các người.”

Anh Xuyên sợ bị vạ lây nên nhanh chóng không cản đường cô cả nữa.

Đại Ninh quay về phòng, bắt đầu suy nghĩ, cô nên tiêu hóa hết bực tức do Triệu Dữ để lại trước, hay nên đi tìm Triệu Dữ trút giận để tiêu hóa cho nhanh đây? Cô còn chưa suy nghĩ xong, thì Triệu Dữ đã xuất hiện trước của phòng cô rồi.

Anh ta lạnh lùng nói: “Tôi phải nói cho cô biết một chuyện, hôm nay cục trưởng Khang nói, có người nhìn thấy người thuộc thế lực nhà Thân Đồ ở gần đây, nếu như cô không muốn sống nữa thì ngày mai đi ra ngoài nữa thử xem.”

Đại Ninh không tin lắm: “Thật hay giả vậy?”

“Tùy cô nghĩ như thế nào ấy.” Triệu Dữ nói xong thì liền muốn rời đi.

“Đợi đã.” Đại Ninh chạy sang nghiêm túc nói: “Nếu như có nguy hiểm thì tôi nhất định không đi ra ngoài nữa. Ngày mai cậu Lam mang đồ ăn đến cho tôi, anh đi xuống nhận giúp tôi nhé.”

Mỗi một chữ cô nói ra, đều khiến tâm trạng Triệu Dữ thêm phần nguội lạnh. Cô đúng là thông minh quá mà Kỷ Đại Ninh.

“Không đi.”

Đại Ninh cầm lấy cổ áo của anh ta, quan sát biểu cảm của anh ta thật kỹ: “Sao anh lại giận chứ? Anh đang ghen hay sao?”

Triệu Dữ đẩy cô ra: “Sửa cái tật tự luyến này của cô đi.”

Anh ta quay người rời đi, người con gái nhảy lên lưng anh ta, hai tay ôm lấy cổ anh ta, giọng cười của cô như chuông đồng vậy: “Triệu Dữ, anh đang ghen đây mà!”

Mặt anh ta nhăn nhó, nở nụ cười kì lạ.

“Hờ.”

Đại Ninh không cảm nhận thấy sự trêu chọc của anh ta, cô áp gương mặt nhỏ mềm mại của mình lên cổ Triệu Dữ: “Triệu Dữ, hai ngày này tôi đói chết mất, tôi không ăn đồ của cậu Lam cho nữa, anh làm đồ ăn cho người ta có được hay không?”

Anh ta không nói gì.

“Triệu Dữ.” Cô dùng giọng đáng thương nói: “Mấy ngày nay tôi đi khỏi nhà, đói đến gầy cả rồi. Không phải chúng ta đã nói khi ra ngoài anh sẽ lén lút nấu cơm cho tôi ăn hay sao.”

Triệu Dữ: “Đi xuống đi, không được tựa vào tôi.”

“Vậy anh đồng ý rồi chưa?”

“...”

Cô dùng răng khẽ cắn vào cổ anh ta, khẽ nói với anh ta: “Tôi đói mà, anh đồng ý đi, đồng ý đi.”

Triệu Dữ chặn môi cô lại: “Im đi.”

Anh ta đẩy người từ trên người xuống rồi thấp giọng nói: “Nếu như cô lại chạy lung tung ra ngoài nữa…”

“Thì cứ phạt tôi không được quay về nữa đi!” Đại Ninh thấy mặt anh ta tối sầm hơn nữa thì nhanh chóng nói: “Không phải, vậy thì để tôi xấu thêm một phần ngàn nha!”

Một lời thề đơn giản vô lý với người khác lại là một lời thề độc với người yêu cái đẹp như mạng sống như Kỷ Đại Ninh.

Gương mặt Triệu Dữ trở nên ấm áp hơn chút: “Nhớ lấy lời cô nói đó.”

Cô gật đầu, biết Triệu Dữ đã đồng ý rồi, cuối cùng hùng hổ gọi đồ ăn: “Ngày mai tôi muốn ăn, chanh đậu đỏ, viên tứ hỷ, còn có đùi gà cay nữa.”

Anh ta khẽ cau mày, cuối cùng vẫn nói: “Ừm.”

“Hạt đậu đỏ phải ngọt ngọt, gà thì phải cực kỳ cay.”

“Ừm.”

“Nếu như ngày mai cậu Lam mang đồ đến cho tôi…” Cô vẫn tiếc lời hứa mà Lam Lăng Vân đã hứa với cô khi chiều, dùng ánh mắt thăm dò nhìn sang Triệu Dữ.

Triệu Dữ nhướng đôi mắt đen láy của mình.

Cô kiên quyết nói: “Thì tôi không ăn!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook