Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Chương 27: Phải Đi Theo Dỗ Dành

Đằng La Chi Vi

16/09/2022

Anh Xuyên còn đang tưởng ngày hôm sau cô cả sẽ cãi nhau không nhìn mặt Triệu Dữ, anh ta cẩn thận đến phòng ăn ăn cơm, không ngờ cô cả lại tựa vào người Triệu Dữ để xoay rubik, thấy anh ta cô còn chào hỏi.

“Chào buổi sáng nhé.”

“Chào buổi sáng cô cả.”

Mọi người lần lượt đi đến ngồi đầy bàn, Triệu Dữ đẩy đầu của Đại Ninh ra khỏi người mình, gọi mọi người: “Ăn thôi.”

Bọn họ ăn, Đại Ninh cả buổi không động đũa.

Trong lòng Đỗ Điềm không tránh khỏi thấy kỳ lạ, Kỷ Đại Ninh sắp nhịn đói hai ngày rồi, sao trông có vẻ không có chuyện gì vậy nhỉ.

Hôm nay đầu bếp nấu rất có tâm, trong môi đĩa cơm của mỗi người có một cái bánh mochi matcha mềm mịn,

Bình thường Đại Ninh không ăn cơm, dĩ nhiên không có phần của cô rồi, cô nhìn chằm chằm vào cái bánh mochi nhỏ trong phần ăn của Triệu Dữ, cô không giải rubik nữa.

Nhiều người như vậy đang nhìn Triệu Dữ cũng không tiện đút cho cô.

Đợi khi mọi người đã ăn xong rời đi thì anh ta liền đưa cái bánh mochi chưa động đến vào miệng của cô, Đại Ninh ngậm lấy chiếc bánh và nheo mắt mỉm cười với anh ta.

Triệu Dữ thấp giọng nói: “Tí nữa cục trưởng Khang và huyện trưởng Trang sẽ đến đây, cô đừng chạy lung tung có biết không? Sau khi nói xong chuyện tôi sẽ đi làm đồ ăn trưa cho cô.”

Cô gật gật đầu, nhìn có vẻ ngoan ngoãn dễ thương.

Quả nhiên không bao lâu sau, đám người cục trưởng Khang đã đi đến, có rất nhiều người đi theo, trừ Trang Hoành Tu, Lam Dung Dung và Lam Lăng Vân cũng đi theo đến.

Mỗi người đều ôm ấp một mục đích khác nhau, nhà huyện trưởng Trang chỉ đơn giản là đến tìm Triệu Dữ.

Cục trưởng Khang suy nghĩ khá nhiều: “Chuyện là như này, phần thưởng thì bên tên đã đưa xuống rồi, tôi bỏ tiền vào trong thẻ rồi, ở trong này. Còn có một chuyện nữa, đồng chí Triệu xem xem có giúp đỡ được hay không, thế lựa của nhà họ Thân Đồ vẫn chưa được quét sạch ở huyện Huân, tôi muốn mời cậu giúp dẫn rắn ra khỏi hang.”

Đám người đó hình như đã biết Triệu Dữ chính là “tội nhân thiên cổ” đã dẫn dụ Thân Đồ Bộ lọt lưới, hận thù rất sâu.

Cục trưởng khang bất lực nói: “Đám người này lúc trước cũng là những tên côn đồ ở huyện Huân, muốn xử lý sạch sẽ thì khó khăn vô cùng, bọn họ đã nhận định được người anh em họ Triệu như cậu là người đã bắt được Thân Đồ Bộ, lòng báo thù của bọn họ ngày càng dâng cao hơn, ở bên ngoài một ngày thì các người cũng không được an toàn. Nếu như cậu đồng ý thì chúng tôi nhất định sẽ cố gắng bảo vệ an toàn cho cậu, cậu không đồng ý thì cũng không sao, không đồng ý làm chuyện này thì cũng không có tội.”

Đại Ninh thấy người đàn ông này đúng là xảo quyệt, tuy rằng nói lời đẹp đẽ dễ nghe, nhưng khi suy nghĩ lại câu này, không phải có ý là “Cậu không đồng ý thì coi chừng sẽ bị báo thù.” hay sao.

Cô nhìn sang Triệu Dữ, sắc mặt Triệu Dữ không hề thay đổi: “Được thôi. Cục trưởng Khang, chuyện này để mình tôi đi là được rồi, còn thôn dân của tôi, ông xem xem có thể phái một số người đưa họ quay về được hay không?”

Anh Xuyên nhanh chóng nói: “Anh Dữ!”

Gương mặt cục trưởng Khang vui vẻ thấy rõ: “Không thành vấn đề, tối nay tôi sẽ cho người bí mật tiễn họ quay về thôn.”

“Cảm ơn nha.”

Lam Dung Dung nghe vậy thì liền lập tức nói: “Triệu Dữ, bên phía tôi cũng có ít người, anh xem xem có dùng được hay không? Lúc cần thiết nhất thì anh cũng an toàn hơn được chút.”

Hôm qua Triệu Dữ đã bàn xong chuyện với cô ta cả rồi, lúc này cũng không tiện để từ chối: “Ừ.”

Nếu như đã quyết định là sẽ bắt người, đám người đó bắt đầu thương lượng xem sẽ làm cách nào để dẫn rắn ra khỏi hang, Đại Ninh cảm thấy đám người này vô vị nên rời bàn ăn, nằm ở sô pha tiếp tục giải rubik.

Cả đám người toàn nói chuyện chính sự, chỉ có mình Lam Lăng Vân không đến vì chuyện này, ánh mắt anh ta dán lên người cô cả, thấy cô rời đi thì anh ta cũng nhanh chóng đi theo, anh ta nhỏ tiếng hỏi cô: “Ninh ninh, em có muốn gì hay không?”

Đại Ninh ngước mắt lên nhìn.

Cậu Lam vừa căng thẳng vừa háo hức nhìn về cô, Đại Ninh tò mò hỏi: “Em gái của anh điều người nhà anh cho Triệu Dữ, vậy mà anh cũng không giận hả?”

Lam Lăng Vân ngồi xổm xuống bên cạnh chân của cô, anh ta bình tĩnh trả lời nói: “Dung Dung nói Triệu Dữ có thể giúp bọn anh thâu tóm được cơ đồ nhà họ Thân Đồ, nên anh để cho anh ta thử xem.”

“Ừm.” Đại Ninh cũng lười mắng anh ta ngốc nghếch, thứ lợi hại nhất của nhà họ Thân Đồ chính là con người ấy, phải tự mình đi mới được.

Cô lấy một viên kẹo sữa từ trong túi ra, đây là kẹo mà hôm qua Lam Lăng Vân mua tặng, cô cũng không đưa cho Lam Lăng Vân ăn, tự mình từ từ ăn, lại vừa ăn vừa chơi rubik.

Những ngày không thể đi ra ngoài quá buồn chán, lúc trước cô chẳng bao giờ chú ý đến thứ đồ chơi như rubik cả, bây giờ lại dùng nó để giết thời gian.

Ngày thu từ từ chuyển lạnh, hôm nay cô mang một đôi tất cọc màu vàng, đôi tất chỉ che đến mắt cá chân, để lộ ra bắp chân trắng nõn mềm mại, Lam Lăng Vân thấy cô không để ý tới mình thì ân cần hỏi han: “Ninh Ninh, em mang tất ngắn như vậy có lạnh hay không?”

Anh ta không nói thì cũng không cảm nhận thấy gì, vừa nói thì Đại Ninh lại cảm thấy có chút lạnh.

Mắt cô liếc qua liếc lại, cô chớp chớp mắt, gật gật đầu.

Lam Lăng Vân nhanh chóng cởi áo khoác ngoài ra, đắp lên chân cho cô: “Được rồi, em cứ nằm vậy chơi đi.”

Kể ra thì cả đám người đang cùng nhau thảo luận làm sao để đối phó với tàn dư của nhà họ Thân Đồ, bầu không khí vô cùng long trọng, chỉ có hai người họ không liên can gì đến chuyện này, họ tụ lại một chụm, bàn xem nên chơi như thế nào, thật sự quá chướng mắt mà.

Lam Lăng Vân tìm thấy một hộp kẹo óc chó vỏ giấy, anh ta đập vỏ ra rồi đút cho Đại Ninh ăn.

Xém tí nữa là cô đã mở miệng theo tiềm thức rồi, nhưng trong đầu cô, Thanh Đoàn lại không ngừng hét lên.

“A a a a a a! Kỷ Đại Ninh! A a a a cô mau ngậm miệng lại!”

Đại Ninh bị dọa giật mình: “Cậu bị điên rồi hả?”

Thanh Đoàn nói: “Triệu Dữ đang nhìn cô kìa, cô đã quên hôm qua cô đồng ý chuyện gì với anh ta rồi hay sao!”

Vốn dĩ Đại Ninh cũng không xem lời hứa ra gì cả, Thanh Đoàn phải nhắc thì cô mới nhớ ra được, cô ngước lên nhìn, quả nhiên Triệu Dữ đang ngồi trên bàn thương lượng nhân lúc rảnh liền lạnh lùng nhìn về phía cô.

Cô lập tức di chuyển ánh nhìn, rất kiên quyết từ chối Lam Lăng Vân: “Tôi không ăn.”

Lam Lăng Vân cứ nghĩ là do cô không thích: “Anh thấy bên ngoài người ta có bán bánh gạo nếp ấy, anh đi mua cho em một ít nhé?”

Đại Ninh nghe vậy thì có chút dao động, hay là cô đi ra ngoài lén lút ăn nhỉ? Ăn xong không nói gì thì Triệu Dữ cũng sẽ không phát hiện đâu.

Thanh Đoàn hét khàn cả cổ họng: “Á á á á!”

Nó ồn đến mức Đại Ninh thấy đau đầu, Đại Ninh chỉ đành đá Lam Lăng Vân một cái: “Không ăn, tôi không ăn gì cả, anh đi ra đi.”

Lam Lăng Vân hụt hẫng đi sang một bên, anh ta ngồi trên sô pha nhìn cô chơi rubik.

Đại Ninh xoay rubik rất dở, cách chơi ban đầu thật sự là chơi theo công thức, xoay rubik theo công thức, rất nhanh sau đó có thể xoay sáu mặt trở lại vị trí ban đầu rồi, nhưng Đại Ninh lại xoay một cách ngẫu nhiên, mặt màu xanh vốn đã được trả lại vị trí ban đầu giờ lại trở thành một bông hoa.

Cô bắt đầu chăm chỉ hơn, nghiêng đầu nghiên cứu món đồ chơi nhỏ trong tay.



Lam Lăng Vân nhanh chóng nói: “Anh giúp em thử xem sao?”

Đại Ninh đưa khối rubik cho anh ta, xem Lam Lăng Vân biểu diễn, Lam Lăng Vân xoay rubik theo cách xoay mà anh ta nhớ, xoay được mặt thứ nhất và mặt thứ hai.

Nhưng mà cách xoay các mặt còn lại, anh ta lại không tài nào nhớ nổi, anh ta xoay sai mấy lần, cô cả bắt đầu không còn kiên nhẫn: “Trả lại cho tôi.”

“Ninh Ninh em đừng có gấp, để anh thử lại xem sao.”

Vừa hay bên thảo luận chuyện chính sự đó cũng thảo luận xong, tuy rằng Lam Dung Dung không thích anh trai mình, như mà cô ta cũng không vừa mắt anh trai mình đang làm đủ trò mèo để lấy lòng Đại Ninh.

Cô ta kéo Lam Lăng Vân dậy, trả khối rubik lại cho Đại Ninh: “Anh à, chúng ta nên quay về rồi.”

Lam lăng vân vẫn cứ không nỡ, ánh mắt anh ta vẫn dán lên người Đại Ninh: “Ninh Ninh à, em ở nơi này sống có ổn không, hay là anh…”

Lam Dung Dung nhẫn nhịn bộ dạng bị mê hoặc đến bối rối của anh ta, cô ta miễn cưỡng kéo người rời đi.

Khi hai anh em đi đến bên ngoài thì cuối cùng Lam Lăng Vân cũng hoàn hồn trở lại, anh ta nhìn sang Lam Dung Dung, có chút không hài lòng: “Em gấp gáp cái gì chứ, anh còn chưa hỏi em Ninh Ninh thích kiểu váy nào nữa.”

Lam Dung Dung tức giận vô cùng: “Anh mới quen cô ấy chưa được bao lâu, cô ấy chính là một cô gái nhà quê, những món đồ cô ấy mặc đều do cô nhà mình tặng cho đó, bộ dạng khi nãy của anh, cứ như muốn quỳ xuống mang giày cho cô ấy vậy!”

Sắc mặt Lam Lăng Vân tối sầm lại: “Em nói chuyện chú ý chút đi, ai là cô gái nhà quê hả! Nếu như cô ấy muốn anh mang giày cho cô ấy thì anh cũng vui vẻ bằng lòng.”

Dù Lam Lăng Vân không hiểu Đại Ninh, nhưng lúc anh ta gặp cô, có vẻ như Ninh Ninh đang rất đói, nhưng anh ta vừa nhìn liền thấy thích cô rồi, bất luận Ninh Ninh có nói gì, làm gì, thì trong mắt anh ta cô vẫn rất đáng yêu.

Lam Lăng Vân không quan tâm cô có nghèo hay không, lúc cô tức giận có lọt vào mắt anh ta thì cũng biến thành đáng yêu. Anh ta chỉ biết mỗi tên của cô, nhưng điều đó không ngăn cản được việc anh ta đối xử tốt với cô.

Lam Dung Dung không ngờ anh ta lại có thể nói ra được mấy lời này, cô ta chỉ tay vào mặt Lam Lăng Vân: “Anh đúng là bị ma xui quỷ khiến rồi!”

Anh trai cô ta cũng đâu phải chưa từng quen bạn gái, như chẳng có bao giờ giống như bây giờ cả, có bảy cái hồn thì có sáu cái hồn đi lạc rồi?

Nghĩ đến thái độ của Triệu Dữ, Lam Dung Dung càng ghét Kỷ Đại Ninh hơn.

—-

Đại Ninh vẫn còn nhớ đến bữa trưa của mình, cô thấy mọi người ngừng thảo luận thì vui vẻ chạy theo Triệu Dữ.

Cái áo khoác Lam Lăng Vân đắp lên người cô cũng theo đà đứng dậy của cô mà rơi xuống đất.

Triệu Dữ nhìn vào chiếc áo khoác đó.

Đại Ninh tỏ vẻ vô tội: “Tôi không có ăn đồ của Lam Lăng Vân cho.”

Triệu Dữ không nói gì, anh ta đi vào trong phòng bếp nhỏ. Anh ta đã nói với nhà nghỉ, bên đó cũng đồng ý cho anh ta mượn bếp.

Triệu Dữ xắn tay áo lên, bắt đầu nấu ăn cho cô.

Bây giờ tiền thưởng đã chuyển vào tài khoản, mấy món ăn mà cô muốn ăn cuối cùng cũng ăn được rồi.

Anh ta rất là thông minh, nhìn người ta sử dụng các vật dụng trong nhà bếp một lần thì anh ta liền biết cách dùng.

Đại Ninh đứng ở ngoài cửa, nhìn anh ta nấu đậu đỏ.

Vì để chăm sóc đặc biệt cho cô, động tác của Triệu Dữ rất linh hoạt, lúc đợi đậu đỏ chín thì anh ta bắt đầu cắt chanh các thứ.

Sau khi đậu đỏ được nấu chín rồi, thì anh ta bỏ vào máy xay trộn đều, rồi lại bỏ hỗn hợp đậu đã trộn đều vào xào. Lú xào vô cùng tỉ mỉ, dùng cái sạn bằng gỗ để xào.

“Đưa đường đỏ qua cho tôi”

Đại Ninh “ò” một tiếng tim cái hộp có gắn mác đường đỏ đưa qua cho anh ta, Triệu Dữ bỏ đường đỏ vào, rồi bật lửa nhỏ tiếp tục xào,

Đại Ninh kéo kéo áo anh ta: “Cho thêm ít đường nữa đi.”

Triệu Dữ nói: “Vậy đủ rồi.”

“Không không không, cho thêm ba thìa đường nữa.”

Triệu Dữ không định làm theo cô, làm gì có thể ăn đường như ăn cơm vậy được chứ.

Đại Ninh cũng không ép anh ta, nhân lúc anh ta quay người đi làm chuyện khác thì cô lén lút đổ thêm đường vào trong.

Trong lòng Triệu Dữ thở dài, anh ta giả vờ như không nhìn thấy. Anh ta quay lại bỏ nước cốt chanh vào, bắt đầu trộng đều. Quá trình chế biến một món ăn ngon vô cùng phức tạp, nhà Triệu Dữ lúc trước cứ đến giờ cơm thì ăn một bát cơm cho qua chuyện.

Vì để nấu được mấy món ăn này, tối hôm qua anh ta đã dùng máy tính của nhà nghỉ để lên mạng học.

Triệu Dữ bưng cơm đến phòng của cô: “Ăn đi.” anh ta lại không ăn mấy món này, anh ta đặt món ăn xuống rồi đi xuống ăn cơm cùng với mọi người.

Đại Ninh nắm lấy tay của anh ta, cô gấp một miếng đậu đỏ đưa đến bên miệng của anh ta.

Triệu Dữ lắc đầu, trong mắt anh ta có chút ấm áp: “Cô ăn đi.”

Anh ta đi xuống lầu rồi.

Thanh Đoàn nói: “Hình như càng ngày anh ta càng tốt bụng hơn.” Thấy Lam Lăng Vân và Đại Ninh tụm lại chơi cùng nhau mà anh ta cũng không hề tức giận.

Lúc này Đại Ninh đang ăn đùi gà cay, cô cay đến phải hít hà, tán đồng nói: “Đúng đúng, làm đồ ăn ngày càng ngon rồi, không ngờ Triệu Dữ còn là một đầu bếp tài năng ha!”

Thanh Đoàn không muốn nói chuyện với cô nữa.

Cô ăn xong thì vừa hay Triệu Dữ cũng ăn xong, anh ta đi đến dọn bát đũa, anh ta nói với cô: “Có chuyện này tôi phải nói với cô.”

Đại Ninh thấy dáng vẻ anh ta nghiêm trọng: “Chuyện gì?”

Triệu Dữ im lặng một hồi: “Hôm nay cô cũng nghe thấy rồi đó, tôi phải giúp tìm ra những người do Thân Đồ Bộ để lại ở huyện Huân, chuyện này rất nguy hiểm, cô với Đỗ Điềm, còn có đám người anh Xuyên nữa, tối nay đi theo cục trưởng Khang trở về thôn Hạnh Hoa đi.”

Đại Ninh lắc đầu theo quán tính: “Tôi không quay về với bọn họ đâu, tôi ghét Đỗ Điềm lắm. Hơn nữa, trên đường về không ai nấu ăn cho tôi ăn, tôi sẽ chết đói mất.”

Triệu Dữ nói: “Tôi sẽ làm cho cô thêm ít đồ ăn, cô mang theo. Tôi đã nói với anh Xuyên rồi, bảo anh ta chăm sóc kỹ càng cho cô. Đi theo tôi sẽ gặp nguy hiểm, đến lúc đó tôi lo thân mình còn không xong, cũng không có cách nào bảo vệ cho cô được.”

Đại Ninh quan tâm hỏi: “Anh sẽ gặp nguy hiểm hả? Nguy hiểm cỡ nào?”

Cô rất hiếm khi quan tâm người khác, Triệu Dữ không khỏi có chút xúc động: “Ừm, nguy hiểm đến tính mạng, bởi vậy…”

“Được rồi, được rồi, vậy tôi đi đây!”



Tâm trạng của Triệu Dữ bình tĩnh trở lại, anh ta cũng không nói ra nửa câu nói mà anh ta kìm nén lại, anh ta đứng dậy: “Tối nay tám giờ, cục trưởng Khang sẽ tiễn cô ra khỏi thành phố.”

Triệu Dữ đứng dậy, Đại Ninh nhớ ra chuyện gì đó, cô nói: “Đợi đã!”

“Còn có chuyện gì nữa?”

Đại Ninh nói: “Anh nhớ làm cho tôi chút điểm tâm ăn nha.”

Triệu Dữ cũng lười trả lời cô.



Khi trời tối thì cục trưởng Khang đến đón người đi. Trong một đám người, người không muốn rời đi nhất dính là Đỗ Điềm, trong lòng cô ta đã biết rõ rằng khi trở về, Triệu Dữ sẽ không còn như trước đây nữa, vào thời khắc này, sao cô ta lại có thể rời bỏ huyện Huân được chứ.

Nhưng chỉ có mình cô ta nói thì không ai nghe, bây giờ trong lòng mọi người, Triệu Dữ vô cùng có uy tín, không phải cô ta nói muốn ở lại là ở lại được.

Đỗ Điềm thấy bản thân cô ta không khuyên được, cô ta thầm suy nghĩ một hồi, quyết định đi khuyên Đại Ninh tùy hứng.

“Không phải cô muốn ở lại huyện Huân chơi hay sao? Còn chưa chơi đủ nữa mà, cô thật sự quyết định quay về hả?”

Đại Ninh ăn cái bánh muffin pudding do Triệu Dữ mới làm, cô không hiểu hỏi cô ta: “Triệu Dữ đã nói có nguy hiểm đến tính mạng, tôi muốn quay về mà, tôi sợ lắm.”

Đỗ Điềm cau mày, trong lòng cô ta khinh bỉ cô. Chả trách sao cô chỉ là một nữ phụ lụi tàn!

Cô ta đi qua nói với Triệu Dữ: “Anh Triệu Dữ, em có thể ở lại giúp đỡ cho anh được hay không? Em không sợ nguy hiểm đâu, có thêm một người thì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Đỗ Điềm hiểu rằng, trên đời này, không có mối quan hệ nào bền chặt hơn mối quan hệ cùng nhau vào ra sinh tử cả!

Tiền tài địa vị cô ta không bì kịp với Lam Dung Dung, muốn bắt được sói thì phải lấy con làm mồi, cô ta lấy nguy hiểm bản thân mình ra mới có cơ hội có được tấm chân tình.

*Muốn bắt được sói thì phải lấy con mình làm mồi: ý chỉ muốn đạt được lợi ích lớn hơn, thì phải chấp nhận để bản thân mình gặp phải nguy hiểm.

Ánh mắt Triệu Dữ phức tạp nhìn sang cô ta: “Không cần đâu, em quay về với mọi người đi.”

Con người anh ta vốn dĩ có tính cảnh giác cao, cho dù Đỗ Điềm thật sự có chút ý gì đó với anh ta, nhưng chỉ có chút tình cảm này, cũng không đủ để khiến Đỗ Điềm chịu ra sống vào chết với anh ta.

Trên người anh ta có gì đáng để có ý đồ đâu chứ?

Đỗ Điềm không cam tâm: “Nhưng mà anh Triệu Dữ à, chỉ có mình anh, em không yên tâm.”

Đỗ Điềm càng muốn ở lại thì Triệu Dữ lại càng không muốn giữ cô ta lại.

Triệu Dữ kiên quyết nói: “Cứ như vậy đi.”

Những cảnh sát dân sự dưới trướng của cục trưởng Khang gọi mọi người đi lên xe. Vì để che mắt, những chiếc xe mà bọn họ chọn chính là những chiếc xe bánh mì nhỏ chuyên chở đồ.”

Lúc đến huyện Huân, có đến ba mươi người đến, vậy mà lúc về chỉ còn có mười người.

Triệu Dữ nhìn bọn họ lên xe, anh ta dặn dò anh Xuyên nói: “Chăm sóc kỹ càng cho cô cả, tính tình cô ấy xấu lắm, phải đi theo dỗ dành mới được, cũng đừng có hung dữ với cô ấy, nếu không mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn đó.”

Anh Xuyên gật đầu: “Anh Dữ, anh cứ yên tâm đi tôi biết rồi, anh nhớ bảo trọng nhé.”

“Nếu như tôi xảy ra chuyện gì thì anh mang giải thưởng của tôi đưa cho bố mẹ tôi, để cho bọn họ đi khám bệnh.”

Tròng mắt của anh Xuyên đỏ cả lên, nhưng anh ta biết mình cũng không thay đổi được quyết định của Triệu Dữ, nên nghiến răng gật gật đầu.

Triệu Dữ vẫn còn muốn nói mấy chuyện với Đại Ninh, nhưng lại không ngờ cô cả sớm đã leo lên xe ngồi rồi, giờ không còn thấy bóng dáng cô đâu nữa.

Anh ta đi qua, gõ gõ vào cửa sổ xe: “Kỷ Đại Ninh.”

Cửa kính bị người ta ấn xuống, lộ ra một gương mặt trắng nõn đáng yêu: “Có chuyện gì vậy?”

Triệu Dữ nhìn cô.

Anh ta cũng không biết bản thân quyết định ở lại có phải là quyết định đúng đắn không nữa, dùng mạng để đổi lấy tương lai, sự sống chết của anh ta giờ được phó mặc cho vòng quay định mệnh, có thể cả đời này anh ta vĩnh viễn sẽ không gặp lại cô nữa.

Cho dù cô kiêu ngạo, tùy hứng, nghịch ngợm ích kỷ.

Nhưng trong đêm ngày hôm nay, con đường phía trước dài vô tận, đôi mắt cô ngây thơ xinh đẹp phản chiếu dáng vẻ của anh ta, Triệu Dữ lại có chút không nỡ, anh ta thấp giọng nói: “Cô ngoan ngoãn chút đi, trên đường đi phải nghe theo lời anh Xuyên, lúc gặp được chú Tiền rồi thì cô quay về nhà đi. Sau này đừng có chạy lung tung nữa, lỡ gặp phải người xấu thì biết làm sao.”

Đại Ninh im lặng nghe anh ta nói hết, cô khẽ nói: “Được thôi.”

Khóe môi Triệu Dữ khẽ động đậy: “Hẹn gặp lại.”

Cô nghiêng đầu sờ sờ vào khóe mắt của anh, như thể cô muốn nhìn rõ xem bên trong đôi mắt đó chất chứa cảm xúc gì, Triệu Dữ nắm lấy cánh tay của cô, di chuyển ánh nhìn: “Đừng có quậy nữa.”

Xe bắt đầu chuyển động, huyện Huân đêm nay không có ánh trăng.

Triệu Dữ nhìn theo những đèn xe ở phía xa, nhớ đến cái chân nến chưa kịp tặng nằm ở trong phòng mình, trong lòng anh ta có chút thất vọng.

“Triệu Dữ!”

Triệu Dữ ngẩng đầu lên nhìn, cửa xe đột nhiên bị mở ra, lúc chiếc xe đang di chuyển thì có một cô gái trẻ nhảy xuống khỏi xe.

Đầu óc Triệu Dữ trống rỗng, các cơ trong người anh ta co giãn, anh ta không suy nghĩ gì chạy đến ôm lấy cô.

Mãi cho đến khi trong lòng có thêm một người, tim anh ta đập loạn nhịp một hồi.

Xém chút nữa, xém chút nữa anh ta không ôm được cô nữa rồi.

Anh ta có tính cách trầm tĩnh, vậy mà lúc này chân xém chút mềm nhũn đứng không nổi nữa.

Cô gái trong vòng tay anh ta như thể không hề cảm nhận thấy sự nguy hiểm gì vậy, cô ôm lấy cổ của anh ta, dùng giọng mũi thút thít nói: “Người ta không nỡ bỏ anh lại mà.”

Tác giả có điều muốn nói:

Thanh Đoàn (cả đầu tràn ngập câu hỏi): Mình hồ đồ quá rồi.

Rốt cuộc câu nào của người ký kết với mình mới là câu nói thật vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook