Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống
Chương 46:
Đằng La Chi Vi
16/09/2022
Trần Cảnh đang tính đến việc chuyển nhà cũng như tìm công việc mới, anh chẳng giấu gì Đại Ninh mà nói hết cho cô biết.
Nghe đến việc có thể rời khỏi hẻm tối, Đại Ninh vui mừng ra mặt, cô vốn quen với việc hưởng thụ, nên sớm không hài lòng với căn phòng của Trần Liên Tinh từ lâu.
Đại Ninh chỉ sợ căn nhà mới họ đang tìm lại nhỏ bé và dột nát như trước, nên cô đánh tiếng cảnh cáo: “Cho dù em muốn sống chung một nhà với anh nhưng không muốn ở trong căn nhà tồi tàn đâu đấy!”
Trần cảnh: “Được.”
Hiệu suất làm việc của người đàn ông này quả thực rất cao, nói muốn đổi công việc, tìm nhà ở mới nên anh đã chạy ra ngoài làm việc suốt hai ngày qua.
Đến chiều ngày thứ ba, anh nói với Đại Ninh đã tìm thấy một căn nhà rất tốt, nhà nằm trên đoạn đường an toàn nhất của một con phố khác, ở nơi đó đó có một tòa nhà nhỏ trống trải được thiết kế theo kiểu phương Tây, trang trí vô cùng tinh xảo. Đại Ninh nhìn qua cũng cảm thấy không tệ, tuy rằng không lớn, nhưng trông rất thoải mái, nhà lại còn mới tinh.
Hai mắt Đại Ninh khẽ chớp, trong lòng nghi ngờ hỏi: “Anh à, chúng ta có đủ tiền không vậy?” Căn nhà đó ít nhất cũng phải chín tỷ chứ chẳng chơi.
Trần Cảnh lên tiếng: “Không cần lo lắng.”
Thấy anh kiên quyết như vậy, Đại Ninh cũng không quan tâm nữa, cô chỉ cần có nhà mới để ở là được rồi, bằng không ở một nơi điều kiện tồi tệ như trước cô cũng chẳng buồn diễn kịch nữa.
Trần Cảnh cũng trả lại số tiền mà cô “kiếm được” trước kia.
Đại Ninh vui mừng nói: “Vậy em dùng mua váy nha.”
“Được.”
Đại Ninh đếm đi đếm lại, phát hiện từ ba triệu đồng nay lại biến thành sáu triệu. Chuyện khác không nói, loại người cuồng em gái như Trần Cảnh này, đối xử thật sự rất tốt với em gái.
Trần Cảnh chưa nói cho Đại Ninh biết công việc mới của anh là gì, cũng không vội vàng đi làm việc, mà thay vào đó, anh lại đặt việc chuyển nhà lên đầu trong kế hoạch của mình.
Cả anh và Đại Ninh đều không có quá nhiều thứ để mang theo, chính vì vậy bọn họ có thể chuyến đến và sống luôn ở đó.
Nhưng việc chuyển nhà là chuyện lớn, anh ở trong hẻm tối cũng nhiều năm rồi, ít nhất cũng phải nói cho đám người Lý Minh biết một tiếng. Nên buổi tối hôm đó, Trần Cảnh mời khách đến ăn cơm.
Mấy năm nay Trần Cảnh không bị ai làm phiền, chính là nhờ ơn của người ta, quan hệ của bọn họ không tồi, thỉnh thoảng còn giúp anh làm một số chuyện. Nay nghe được tin vui chuyển nhà của Trần Cảnh, bọn họ cũng sôi nổi vui vẻ đến chúc mừng.
Đám người bọn họ đều là người thường cả, nên Trần Cảnh cũng không mời bọn họ đến nhà hàng mà trực tiếp đến quán ăn đêm làm xiên nướng.
Trong số đó có hai chị em Lý Minh Lý Hồng, và gồm cả anh em xã hội đen của Lý Minh.
Mặc dù bọn họ chẳng làm nên trò trống gì, nhưng mỗi người ai cũng không phải người xấu, hơn nữa lại rất trọng tình trọng nghĩa. Trong lòng Lý Minh có cảm giác mong chờ không thôi, không có ý gì khác, anh ta chỉ muốn nhìn thấy phản ứng của đám người này khi dám không tin lời anh ta nói ngày hôm đó mà thôi. Ngay sau đó, nhóm bọn họ nhìn thấy Đại Ninh bước ra từ trong nhà Trần Cảnh, nói không chừng còn kinh ngạc đến nỗi tròng mắt muốn rớt ra ngoài ý chứ.
Để trông có vẻ vui mừng nên hôm nay Đại Ninh diện hẳn một chiếc váy hai dây màu đỏ.
Khi cô ngồi xuống, những người khác vẫn chưa đến, Trần Cảnh sợ cô buồn chán nên đưa điện thoại di động của mình cho cô chơi.
Đại Ninh mở màn hình lên, đánh cược với Thanh Đoàn: “Cậu nói xem trong điện thoại của Trần Cảnh liệu có phim đen hay không?”
Thanh Đoàn chần chờ trong giây lát: “Có, chắc là có?”
Theo hiểu biết của nó, hầu hết đàn ông trên thế giới này ít nhiều cũng đều có mấy bộ phim này trong di động.
“Tôi lại đoán là không có, không tin thì cậu xem đi.” Đại Ninh cầm điện thoại của Trần Cảnh lên xem qua một lượt, quả nhiên không có một bộ phim nào khiến Thanh Đoàn đành im lặng nhốt mình trong phòng tối.
Đại Ninh cảm thấy thật thú vị: “Đâu phải ai cũng có thể tin được, tính cách Trần Cảnh lạnh lùng như vậy.”
Người đàn ông này cơ bản không có chút suy nghĩ ảo tưởng nào đối với tình yêu, cũng chẳng khát vọng gì với nó. Ít nhất ở hiện tại, đối với Trần Cảnh thì tình thân quan trọng gấp bội phần so với tình yêu.
Bầy sói, con người, hay thậm chí là cả thế giới này, cũng không thể khiến Trần Cảnh nảy sinh một cảm giác thân thuộc nào. Cho nên Trần Cảnh muốn có một cô “em gái”, vậy thì cô lập tức cho anh một cô “em gái”.
Đại Ninh cầm điện thoại di động lên tải trò chơi xuống, cô chơi hết sức vui vẻ, đến nỗi quên luôn cả người đang ngồi bên cạnh là ai, theo thói quen lười biếng của mình dựa vào người bên cạnh.
Cô vô thức mở miệng nói chuyện với mọi người xung quanh theo bản năng: “Triệu…”
Thanh Đoàn sợ tới mức suýt nữa thì ngất, nguy hiểm quá, may mà Đại Ninh ý thức được điều đó mà kịp thời thu lại lời định nói.
Trần Cảnh rũ mắt nhìn qua, mày nhíu lại, anh không rõ có phải mình vừa nghe được từ “Triệu” hay không.
Từ trước đến nay Trần Liên Tinh chưa bao giờ thân cận với anh, vì vậy đối với việc Đại Ninh dựa vào người anh như vậy, khiến Trần Cảnh có cảm giác không được tự nhiên. Nhưng nhìn thấy Đại Ninh đang chơi vui vẻ, anh cũng không tiện ngăn cản cô.
Suy cho cùng, thì anh cũng là anh lớn trong nhà, quản này quản kia quá nhiều cũng không tốt.
Khi nhóm người kia chuẩn bị đi tới, anh mới dựng người Đại Ninh ngồi thẳng dậy.
Đại Ninh trả điện thoại cho Trần Cảnh, nhìn ra ngoài một cách chăm chú, ngoài cửa một đám người đông nghịt đang tiến đến, đầu đủ loại tóc kiểu nào cũng có, cảnh tượng đặc sắc trước mặt khiến Thanh Đoàn phải trợn tròn mắt nhìn lên.
Đại Ninh nhỏ giọng hỏi: “Anh à, anh gọi một đám tang gia tình yêu* đến sao?”
*Tang gia tình yêu hay Kill Matt là từ gọi tắt cho phong cách có mái tóc sặc sỡ và cực kỳ dài, che đi một phần mắt, trang điểm đậm trên mặt, quần áo và trang sức rất kỳ quái. Đại loại là giống HKT ở Việt Nam mình ngày xưa.
Trần Cảnh: “...”
anh chợt cảm thấy đúng thật rất giống, đám người kia cười nói tiến lại gần, khi nhìn thấy Đại Ninh, thì tất cả mọi người đều không cười nổi nữa.
Đã vậy Đại Ninh còn cố tình nhìn về phía họ nở một nụ cười xấu xa.
Trong lòng Lý Minh vui sướng, quay sang an ủi mấy người xung quanh: “Hoàn hồn, hoàn hồn nào.”
Cho đến khi tất cả cùng ngồi xuống, hơn chục cặp mắt vẫn mở to, không kìm được mà nhìn chằm chằm vào Đại Ninh. Vẻ đẹp sống động đến như vậy, đừng nói ngoài đời thực, đến cả trong tivi bọn họ cũng chưa từng thấy qua!
Trần Cảnh cầm thực đơn lên rồi đưa qua, lúc này bọn họ mới nhớ tới mục đích tới đây, bèn không khách sáo nữa mà trực tiếp gọi món, có người nhìn thấy Đại Ninh, mạnh dạn lên tiếng hỏi: “Anh Cảnh, đột nhiên anh chuyển nhà, không phải muốn chuẩn bị để kết hôn đấy chứ? Đây chính là chị dâu sao?”
Đại Ninh nghiêng đầu nhìn Trần Cảnh, cô muốn xem anh giải thích như nào.
Trần Cảnh liếc mắt, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám người bọn họ, Lý Minh vội vàng lên tiếng sửa chữa: “Nói nhảm cái gì, đây là em gái anh Cảnh, Trần Đại Đại!”
Đừng nhìn vào số lượng mấy tên khốn khiếp bọn họ ở đây, nếu như Trần Cảnh thật sự ra tay, thì cơ bản đám người bọn họ không phải đối thủ của anh. Nếu đã là em gái, mọi người cũng không dám đùa giỡn nữa, sôi nổi nói: “ Nếu là em gái của anh Cảnh, thì về sau cũng chỉ là em gái của bọn anh, nào Đại Đại, các anh kính em một ly, về sau có chuyện gì, cứ việc tìm tới bọn anh!”
Thật ra có người muốn hỏi Trần Cảnh, liệu anh có thiếu em rể không, đáng tiếc tâm có tà nhưng gan thì nhát, đùa giỡn với em gái Trần Cảnh, còn không phải muốn chết sao?
Đại Ninh cầm cốc lên, Trần Cảnh không cho phép cô uống rượu, nên chỉ rót cho cô đồ uống bình thường.
Đại Ninh cũng không phản đối, cô cảm thấy đồ uống này so với rượu uống ngon hơn nhiều, vì vậy cô cũng vui vẻ cùng mọi người cụng ly.
Trần Cảnh không ngăn cản, anh đưa Đại Ninh tới đây ra mắt, cũng chính là có ý hy vọng mọi người sẽ che chở cho cô. Trước đây anh cũng có ý muốn đưa Trần Liên Tinh ra làm quen, nhưng đáng tiếc Trần Liên Tinh lại rất coi thường đám lưu manh này.
Thanh Đoàn che đôi mắt lại, cảm thấy thật nóng lòng, Kỷ Đại Ninh vậy mà lại gia nhập hội Tang gia tình yêu, chỉ trong chớp mắt lại có thêm một đám “anh lớn”!
Sau màn giới thiệu người, rốt cuộc cũng bắt đầu ăn cơm.
Đây là lần đầu tiên Đại Ninh đến mấy quán ăn khuya như này, vô cùng mới mẻ, cô thực sự rất thích ăn đồ ngọt và đồ cay, vậy nên cô ra sức ăn đến đã đời.
“Hóa ra ở những nơi rẻ tiền lại có thể vui vẻ đến như vậy.”
Thanh Đoàn nhắc nhở cô: “Nơi này cũng không thiếu thứ bẩn thỉu đâu, cô nên ăn ít lại thôi.” Bằng không với thân thể sống trong nhung lụa của cô, ăn uống ra bệnh lại không tốt.
Tôm của cô rất nhanh được đưa lên, Đại Ninh muốn ăn nhưng lại lười động tay động chân. Cô đành đưa tay ra kéo Trần Cảnh, làm nũng nói: “Anh à, anh bóc tôm cho em nha.”
Trần Cảnh nuôi dưỡng Trần Liên Tinh hai mươi năm, nhưng vì Trần Liên Tinh chán ghét ghê tởm tật nói lắp của anh, nên giọng điệu nói ra vô cùng cay nghiệt, vì vậy nên chưa bao giờ làm nũng với anh cả.
anh dừng lại một chút rồi quay sang bóc tôm cho Đại Ninh.
Tuy Trần Cảnh đánh nhau rất giỏi nhưng việc bóc tôm không được khéo nên có chút chậm chạp, anh cúi đầu nhìn Đại Ninh, vốn tưởng rằng cô sẽ không kiên nhẫn, nhưng không ngờ lại nhìn thấy một đôi mắt sáng lấp lánh đầy vẻ mong đợi.
Lần đầu tiên trong đời anh ý thức được người em gái này của mình, nhỏ nhắn bé bỏng, cực kỳ dễ thương.
Trong quá trình lột tôm, thì điểm tâm của Đại Ninh cũng được đưa lên, cô ngậm miếng bánh bao nhân trứng sữa trong miệng, chống cằm, tiếp tục giương ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm vào Trần Cảnh đang lột tôm.
Một đám đàn ông “Kill Matt” bị ánh mắt đáng yêu của cô nhìn đến mức trái tim muốn run lên, trong lòng điên cuồng gào thét.
Lý Hồng cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Hầu hết tất các cô gái đều coi thường loại người trong vòng bọn họ, đều ra vẻ thanh cao, không thì cũng cực kỳ kiêu căng, loại người như Đại Ninh, quả đúng là sát thủ, so với máy gặt có khi còn hiệu quả gấp bội phần.
Lý Hồng nhìn động tác bóc tôm có hơi vụng về của Trần Cảnh, cảm thấy rồi có ngày Trần Cảnh sẽ phải hối hận khi đưa Đại Ninh ra mắt với thân phận là em gái đấy.
Có người không hiểu mùi vị của tình yêu, nhưng một khi đã chính thức hiểu được, chỉ trong giây khắc thôi, sẽ làm anh vĩnh viễn không thể nào quên được, ngọt ngào có chua xót cũng có, đắng cay lẫn lộn.
Chỉ hy vọng rằng, Trần Cảnh có thể ngộ ra kịp thời.
Cơm nước xong xuôi, Trần Cảnh đưa Đại Ninh đi mua điện thoại mới.
Người như Trần Cảnh, một khi đã chấp nhận cho phép người nào đó bước vào trong thế giới của anh, thì anh sẽ đặc biệt đối xử hào phóng, không bao giờ bỏ rơi cô.
Một đám người đông nghịt với cái đầu sặc sỡ bước vào trong cửa hàng điện thoại, khiến nhân viên trong cửa hàng điện thoại còn tưởng suýt nữa gặp phải cướp.
Nhóm Kill Matt nói: “Em gái Đại Đại, nhanh lên nào, chúng ta mau thêm Wechat, sau này có việc gì cứ việc gọi bọn anh đến giúp!”
Sau khi Đại Ninh quay trở lại nhà mới, nhìn thấy ảnh đại diện Wechat của mấy người trong Tang gia tình yêu thì buồn cười đến mức đập tay lên giường.
Cô đề nghị: “Đoàn ngốc, cậu nhìn xem nhan sắc anh trai tóc xanh lá này xem, hay là cậu cũng nhuộm một cái như vậy? Chứ nhìn cậu bây giờ trông không được giống cậu lắm đâu.”
Thanh Đoàn tức giận nói: “Cô mới là người phải nhuộm xanh ấy!”
Nó vẫn là một cái bánh bao nhỏ mà, không cần phải nhuộm xanh nữa đâu. Chờ đến khi nó ăn no trở về nhà, chắc chắn sẽ tìm được một nàng dâu bánh bao xinh đẹp cho mà xem.
Đại Ninh như nhớ ra điều gì đó, lập tức chạy đến phòng Trần Cảnh.
“Anh trai, anh trai!”
Trần Cảnh mở cửa phòng ra nhìn cô, xem rốt cuộc cô lại muốn làm chuyện xấu gì.
“Điện thoại di động của anh đâu?”
Trần Cảnh mở điện thoại ra đưa cho cô, trông người đàn ông này không có chút hào sảng nào.
Đại Ninh nhấn mở ghi chú bạn tốt ra, quả nhiên chỉ nhìn thấy ba chữ “Trần Đại Đại” to đùng ở trong điện thoại của anh.
Cô bĩu môi rồi đổi thành “Bảo bối tâm can Đại Đại xinh đẹp tuyệt trần”.
Trần Cảnh liếc cô một cái:...
Lúc này Đại Ninh mới cảm thấy hài lòng, quay người bỏ trốn.
“Xinh đẹp tuyệt trần” thì không phải vấn đề, dù sao cô cũng đã đạt được trình độ đó rồi, nhưng khi ngón tay Trần Cảnh lướt qua từ “Bảo bối tâm can” đó, gương mặt hơi giật giật.
Căn nhà mới nên ở rất thoải mái, Đại Ninh cảm thấy ở cùng người anh trai như Trần Cảnh cũng không tệ lắm, ít nhất thì cũng cho nàng một nơi ở tốt như này.
Dù sao bây giờ Trần Cảnh cũng không bỏ rơi cô, Đại Ninh ngủ một giấc đến hơn 11 giờ sáng, từ khi Trần Cảnh ra ngoài một chuyến đến lúc trở về, cô vẫn chưa có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Chờ cô dụi mắt đi ra, Trần Cảnh mới lên tiếng nói: “Lại đây.”
Cô ngồi xuống trước mặt Trần Cảnh, Trần Cảnh cầm lấy bút lên viết: “Có nhớ rõ mình là người ở đâu, năm nay bao nhiêu tuổi rồi không?”
Đại Ninh lắc đầu.
Trần Cảnh trầm ngâm suy nghĩ một lúc, Đại Ninh không có chứng minh thư, cũng không có sổ hộ khẩu gì cả, thực ra là có một cuốn hộ khẩu nhỏ màu đen.
Vậy thì đầu tiên anh cần làm cô một cái sổ hộ khẩu.
Đại Ninh không quan tâm lắm đến việc này, cô áp hai tay vào má mình rồi nói: “Anh à, anh đoán xem em bao nhiêu tuổi rồi?”
Đôi má của cô gái hơi ửng hồng như trái đào, đôi mắt to ngập nước.
Trần Cảnh đoán: “Mười bảy tuổi.”
“Đúng vậy, em mười bảy tuổi nha.”
Thanh Đoàn muốn ngất xỉu ngay tại chỗ, Kỷ Đại Ninh không cần mặt mũi nữa sao, dựa vào việc dáng vẻ trong ba năm không đổi mà muốn làm gì thì làm! Có khi trước lúc xảy ra vụ tai nạn, Đại Ninh đã qua mười tám rồi cũng nên.
Khuôn mặt trắng nõn của Đại Ninh hiện lên vẻ dịu dàng, ngây thơ vô tội vạ.
“Hai Ngày nữa anh sẽ nhờ người lập danh tính mới cho em, ở tuổi của em có lẽ đang học năm hai cấp ba nhỉ, để anh tìm trường học vậy.”
Đại Ninh:...
Thanh Đoàn được một trận cười to, ha ha ha làm vậy không muốn sống.
Đại Ninh nói: “Anh trai, cho dù em không đi học thì cũng có thể kiếm được tiền mà.”
Trần Cảnh không đồng ý với cô, tiếp tục viết: “Hoàn cảnh trong trường học rất tốt, em cứ an ổn tiếp thu kiến thức ở đó, anh làm việc bên ngoài cũng yên tâm.”
Trần Cảnh cơ bản không nghĩ tới việc Đại Ninh không thích đọc sách.
Đại Ninh nhớ tới chuyện gì đó, đành miễn cưỡng nói: “Được rồi.”
Cô có thể đi học, còn có thể làm ra chuyện gì được chứ, nếu muốn trốn Trần Cảnh đi làm việc gì, cũng có thể đưa ra lý do một cách quang minh chính đại.
Trần Cảnh hỏi cô: “Em muốn học trường như nào?”
Đại Ninh nói không chút do dự: “Em muốn trường có đồng phục đẹp nhất! Cho phép nữ sinh có thể mặc váy.”
Trần Cảnh cạn lời giây lát rồi nói: “Vậy được, để anh tìm thử xem.” Quả thật là yêu cầu kỳ quái. Trần Cảnh biết cô thông minh đến kỳ lạ nhưng đứa nhỏ mà anh nhặt được lúc ban đầu thực sự đúng là cô gái trước mặt đây sao?
Trần Cảnh đi tìm trường học và làm thân phận cho Đại Ninh, Thanh Đoàn đề nghị nói: “Đại Ninh, Trần Cảnh luôn nói chuyện với cô thông qua giấy bút. Nhưng có rất nhiều người nói lắp, có thể nhờ luyện tập thường xuyên mà khôi phục được như bình thường. Trần Cảnh rất ít khi cùng người khác nói chuyện, một phần là vì sợ dây thanh quản chịu quá nhiều tổn thương, một phần khác là vì mọi người đều không có kiên nhẫn lắng nghe. Cô có thể giúp đỡ anh luyện tập, không chừng có thể giúp anh trở lại bình thường.”
Ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, Đại Ninh xoay người trở mình.
“Tôi không muốn đấy, cho dù anh ta nói lắp cả đời thì cũng không liên quan gì tới tôi.”
Thanh Đoàn thở dài, thầm nghĩ, Triệu Dữ dành cho cô nhiều vận khí như vậy, cũng không thể thay đổi con người cô chút nào, không tim không phổi.
Nếu ngày nào đó Triệu Dữ gặp chuyện, chắc hẳn cô sẽ không đối xử như này đâu nhỉ?
Nghe đến việc có thể rời khỏi hẻm tối, Đại Ninh vui mừng ra mặt, cô vốn quen với việc hưởng thụ, nên sớm không hài lòng với căn phòng của Trần Liên Tinh từ lâu.
Đại Ninh chỉ sợ căn nhà mới họ đang tìm lại nhỏ bé và dột nát như trước, nên cô đánh tiếng cảnh cáo: “Cho dù em muốn sống chung một nhà với anh nhưng không muốn ở trong căn nhà tồi tàn đâu đấy!”
Trần cảnh: “Được.”
Hiệu suất làm việc của người đàn ông này quả thực rất cao, nói muốn đổi công việc, tìm nhà ở mới nên anh đã chạy ra ngoài làm việc suốt hai ngày qua.
Đến chiều ngày thứ ba, anh nói với Đại Ninh đã tìm thấy một căn nhà rất tốt, nhà nằm trên đoạn đường an toàn nhất của một con phố khác, ở nơi đó đó có một tòa nhà nhỏ trống trải được thiết kế theo kiểu phương Tây, trang trí vô cùng tinh xảo. Đại Ninh nhìn qua cũng cảm thấy không tệ, tuy rằng không lớn, nhưng trông rất thoải mái, nhà lại còn mới tinh.
Hai mắt Đại Ninh khẽ chớp, trong lòng nghi ngờ hỏi: “Anh à, chúng ta có đủ tiền không vậy?” Căn nhà đó ít nhất cũng phải chín tỷ chứ chẳng chơi.
Trần Cảnh lên tiếng: “Không cần lo lắng.”
Thấy anh kiên quyết như vậy, Đại Ninh cũng không quan tâm nữa, cô chỉ cần có nhà mới để ở là được rồi, bằng không ở một nơi điều kiện tồi tệ như trước cô cũng chẳng buồn diễn kịch nữa.
Trần Cảnh cũng trả lại số tiền mà cô “kiếm được” trước kia.
Đại Ninh vui mừng nói: “Vậy em dùng mua váy nha.”
“Được.”
Đại Ninh đếm đi đếm lại, phát hiện từ ba triệu đồng nay lại biến thành sáu triệu. Chuyện khác không nói, loại người cuồng em gái như Trần Cảnh này, đối xử thật sự rất tốt với em gái.
Trần Cảnh chưa nói cho Đại Ninh biết công việc mới của anh là gì, cũng không vội vàng đi làm việc, mà thay vào đó, anh lại đặt việc chuyển nhà lên đầu trong kế hoạch của mình.
Cả anh và Đại Ninh đều không có quá nhiều thứ để mang theo, chính vì vậy bọn họ có thể chuyến đến và sống luôn ở đó.
Nhưng việc chuyển nhà là chuyện lớn, anh ở trong hẻm tối cũng nhiều năm rồi, ít nhất cũng phải nói cho đám người Lý Minh biết một tiếng. Nên buổi tối hôm đó, Trần Cảnh mời khách đến ăn cơm.
Mấy năm nay Trần Cảnh không bị ai làm phiền, chính là nhờ ơn của người ta, quan hệ của bọn họ không tồi, thỉnh thoảng còn giúp anh làm một số chuyện. Nay nghe được tin vui chuyển nhà của Trần Cảnh, bọn họ cũng sôi nổi vui vẻ đến chúc mừng.
Đám người bọn họ đều là người thường cả, nên Trần Cảnh cũng không mời bọn họ đến nhà hàng mà trực tiếp đến quán ăn đêm làm xiên nướng.
Trong số đó có hai chị em Lý Minh Lý Hồng, và gồm cả anh em xã hội đen của Lý Minh.
Mặc dù bọn họ chẳng làm nên trò trống gì, nhưng mỗi người ai cũng không phải người xấu, hơn nữa lại rất trọng tình trọng nghĩa. Trong lòng Lý Minh có cảm giác mong chờ không thôi, không có ý gì khác, anh ta chỉ muốn nhìn thấy phản ứng của đám người này khi dám không tin lời anh ta nói ngày hôm đó mà thôi. Ngay sau đó, nhóm bọn họ nhìn thấy Đại Ninh bước ra từ trong nhà Trần Cảnh, nói không chừng còn kinh ngạc đến nỗi tròng mắt muốn rớt ra ngoài ý chứ.
Để trông có vẻ vui mừng nên hôm nay Đại Ninh diện hẳn một chiếc váy hai dây màu đỏ.
Khi cô ngồi xuống, những người khác vẫn chưa đến, Trần Cảnh sợ cô buồn chán nên đưa điện thoại di động của mình cho cô chơi.
Đại Ninh mở màn hình lên, đánh cược với Thanh Đoàn: “Cậu nói xem trong điện thoại của Trần Cảnh liệu có phim đen hay không?”
Thanh Đoàn chần chờ trong giây lát: “Có, chắc là có?”
Theo hiểu biết của nó, hầu hết đàn ông trên thế giới này ít nhiều cũng đều có mấy bộ phim này trong di động.
“Tôi lại đoán là không có, không tin thì cậu xem đi.” Đại Ninh cầm điện thoại của Trần Cảnh lên xem qua một lượt, quả nhiên không có một bộ phim nào khiến Thanh Đoàn đành im lặng nhốt mình trong phòng tối.
Đại Ninh cảm thấy thật thú vị: “Đâu phải ai cũng có thể tin được, tính cách Trần Cảnh lạnh lùng như vậy.”
Người đàn ông này cơ bản không có chút suy nghĩ ảo tưởng nào đối với tình yêu, cũng chẳng khát vọng gì với nó. Ít nhất ở hiện tại, đối với Trần Cảnh thì tình thân quan trọng gấp bội phần so với tình yêu.
Bầy sói, con người, hay thậm chí là cả thế giới này, cũng không thể khiến Trần Cảnh nảy sinh một cảm giác thân thuộc nào. Cho nên Trần Cảnh muốn có một cô “em gái”, vậy thì cô lập tức cho anh một cô “em gái”.
Đại Ninh cầm điện thoại di động lên tải trò chơi xuống, cô chơi hết sức vui vẻ, đến nỗi quên luôn cả người đang ngồi bên cạnh là ai, theo thói quen lười biếng của mình dựa vào người bên cạnh.
Cô vô thức mở miệng nói chuyện với mọi người xung quanh theo bản năng: “Triệu…”
Thanh Đoàn sợ tới mức suýt nữa thì ngất, nguy hiểm quá, may mà Đại Ninh ý thức được điều đó mà kịp thời thu lại lời định nói.
Trần Cảnh rũ mắt nhìn qua, mày nhíu lại, anh không rõ có phải mình vừa nghe được từ “Triệu” hay không.
Từ trước đến nay Trần Liên Tinh chưa bao giờ thân cận với anh, vì vậy đối với việc Đại Ninh dựa vào người anh như vậy, khiến Trần Cảnh có cảm giác không được tự nhiên. Nhưng nhìn thấy Đại Ninh đang chơi vui vẻ, anh cũng không tiện ngăn cản cô.
Suy cho cùng, thì anh cũng là anh lớn trong nhà, quản này quản kia quá nhiều cũng không tốt.
Khi nhóm người kia chuẩn bị đi tới, anh mới dựng người Đại Ninh ngồi thẳng dậy.
Đại Ninh trả điện thoại cho Trần Cảnh, nhìn ra ngoài một cách chăm chú, ngoài cửa một đám người đông nghịt đang tiến đến, đầu đủ loại tóc kiểu nào cũng có, cảnh tượng đặc sắc trước mặt khiến Thanh Đoàn phải trợn tròn mắt nhìn lên.
Đại Ninh nhỏ giọng hỏi: “Anh à, anh gọi một đám tang gia tình yêu* đến sao?”
*Tang gia tình yêu hay Kill Matt là từ gọi tắt cho phong cách có mái tóc sặc sỡ và cực kỳ dài, che đi một phần mắt, trang điểm đậm trên mặt, quần áo và trang sức rất kỳ quái. Đại loại là giống HKT ở Việt Nam mình ngày xưa.
Trần Cảnh: “...”
anh chợt cảm thấy đúng thật rất giống, đám người kia cười nói tiến lại gần, khi nhìn thấy Đại Ninh, thì tất cả mọi người đều không cười nổi nữa.
Đã vậy Đại Ninh còn cố tình nhìn về phía họ nở một nụ cười xấu xa.
Trong lòng Lý Minh vui sướng, quay sang an ủi mấy người xung quanh: “Hoàn hồn, hoàn hồn nào.”
Cho đến khi tất cả cùng ngồi xuống, hơn chục cặp mắt vẫn mở to, không kìm được mà nhìn chằm chằm vào Đại Ninh. Vẻ đẹp sống động đến như vậy, đừng nói ngoài đời thực, đến cả trong tivi bọn họ cũng chưa từng thấy qua!
Trần Cảnh cầm thực đơn lên rồi đưa qua, lúc này bọn họ mới nhớ tới mục đích tới đây, bèn không khách sáo nữa mà trực tiếp gọi món, có người nhìn thấy Đại Ninh, mạnh dạn lên tiếng hỏi: “Anh Cảnh, đột nhiên anh chuyển nhà, không phải muốn chuẩn bị để kết hôn đấy chứ? Đây chính là chị dâu sao?”
Đại Ninh nghiêng đầu nhìn Trần Cảnh, cô muốn xem anh giải thích như nào.
Trần Cảnh liếc mắt, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám người bọn họ, Lý Minh vội vàng lên tiếng sửa chữa: “Nói nhảm cái gì, đây là em gái anh Cảnh, Trần Đại Đại!”
Đừng nhìn vào số lượng mấy tên khốn khiếp bọn họ ở đây, nếu như Trần Cảnh thật sự ra tay, thì cơ bản đám người bọn họ không phải đối thủ của anh. Nếu đã là em gái, mọi người cũng không dám đùa giỡn nữa, sôi nổi nói: “ Nếu là em gái của anh Cảnh, thì về sau cũng chỉ là em gái của bọn anh, nào Đại Đại, các anh kính em một ly, về sau có chuyện gì, cứ việc tìm tới bọn anh!”
Thật ra có người muốn hỏi Trần Cảnh, liệu anh có thiếu em rể không, đáng tiếc tâm có tà nhưng gan thì nhát, đùa giỡn với em gái Trần Cảnh, còn không phải muốn chết sao?
Đại Ninh cầm cốc lên, Trần Cảnh không cho phép cô uống rượu, nên chỉ rót cho cô đồ uống bình thường.
Đại Ninh cũng không phản đối, cô cảm thấy đồ uống này so với rượu uống ngon hơn nhiều, vì vậy cô cũng vui vẻ cùng mọi người cụng ly.
Trần Cảnh không ngăn cản, anh đưa Đại Ninh tới đây ra mắt, cũng chính là có ý hy vọng mọi người sẽ che chở cho cô. Trước đây anh cũng có ý muốn đưa Trần Liên Tinh ra làm quen, nhưng đáng tiếc Trần Liên Tinh lại rất coi thường đám lưu manh này.
Thanh Đoàn che đôi mắt lại, cảm thấy thật nóng lòng, Kỷ Đại Ninh vậy mà lại gia nhập hội Tang gia tình yêu, chỉ trong chớp mắt lại có thêm một đám “anh lớn”!
Sau màn giới thiệu người, rốt cuộc cũng bắt đầu ăn cơm.
Đây là lần đầu tiên Đại Ninh đến mấy quán ăn khuya như này, vô cùng mới mẻ, cô thực sự rất thích ăn đồ ngọt và đồ cay, vậy nên cô ra sức ăn đến đã đời.
“Hóa ra ở những nơi rẻ tiền lại có thể vui vẻ đến như vậy.”
Thanh Đoàn nhắc nhở cô: “Nơi này cũng không thiếu thứ bẩn thỉu đâu, cô nên ăn ít lại thôi.” Bằng không với thân thể sống trong nhung lụa của cô, ăn uống ra bệnh lại không tốt.
Tôm của cô rất nhanh được đưa lên, Đại Ninh muốn ăn nhưng lại lười động tay động chân. Cô đành đưa tay ra kéo Trần Cảnh, làm nũng nói: “Anh à, anh bóc tôm cho em nha.”
Trần Cảnh nuôi dưỡng Trần Liên Tinh hai mươi năm, nhưng vì Trần Liên Tinh chán ghét ghê tởm tật nói lắp của anh, nên giọng điệu nói ra vô cùng cay nghiệt, vì vậy nên chưa bao giờ làm nũng với anh cả.
anh dừng lại một chút rồi quay sang bóc tôm cho Đại Ninh.
Tuy Trần Cảnh đánh nhau rất giỏi nhưng việc bóc tôm không được khéo nên có chút chậm chạp, anh cúi đầu nhìn Đại Ninh, vốn tưởng rằng cô sẽ không kiên nhẫn, nhưng không ngờ lại nhìn thấy một đôi mắt sáng lấp lánh đầy vẻ mong đợi.
Lần đầu tiên trong đời anh ý thức được người em gái này của mình, nhỏ nhắn bé bỏng, cực kỳ dễ thương.
Trong quá trình lột tôm, thì điểm tâm của Đại Ninh cũng được đưa lên, cô ngậm miếng bánh bao nhân trứng sữa trong miệng, chống cằm, tiếp tục giương ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm vào Trần Cảnh đang lột tôm.
Một đám đàn ông “Kill Matt” bị ánh mắt đáng yêu của cô nhìn đến mức trái tim muốn run lên, trong lòng điên cuồng gào thét.
Lý Hồng cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Hầu hết tất các cô gái đều coi thường loại người trong vòng bọn họ, đều ra vẻ thanh cao, không thì cũng cực kỳ kiêu căng, loại người như Đại Ninh, quả đúng là sát thủ, so với máy gặt có khi còn hiệu quả gấp bội phần.
Lý Hồng nhìn động tác bóc tôm có hơi vụng về của Trần Cảnh, cảm thấy rồi có ngày Trần Cảnh sẽ phải hối hận khi đưa Đại Ninh ra mắt với thân phận là em gái đấy.
Có người không hiểu mùi vị của tình yêu, nhưng một khi đã chính thức hiểu được, chỉ trong giây khắc thôi, sẽ làm anh vĩnh viễn không thể nào quên được, ngọt ngào có chua xót cũng có, đắng cay lẫn lộn.
Chỉ hy vọng rằng, Trần Cảnh có thể ngộ ra kịp thời.
Cơm nước xong xuôi, Trần Cảnh đưa Đại Ninh đi mua điện thoại mới.
Người như Trần Cảnh, một khi đã chấp nhận cho phép người nào đó bước vào trong thế giới của anh, thì anh sẽ đặc biệt đối xử hào phóng, không bao giờ bỏ rơi cô.
Một đám người đông nghịt với cái đầu sặc sỡ bước vào trong cửa hàng điện thoại, khiến nhân viên trong cửa hàng điện thoại còn tưởng suýt nữa gặp phải cướp.
Nhóm Kill Matt nói: “Em gái Đại Đại, nhanh lên nào, chúng ta mau thêm Wechat, sau này có việc gì cứ việc gọi bọn anh đến giúp!”
Sau khi Đại Ninh quay trở lại nhà mới, nhìn thấy ảnh đại diện Wechat của mấy người trong Tang gia tình yêu thì buồn cười đến mức đập tay lên giường.
Cô đề nghị: “Đoàn ngốc, cậu nhìn xem nhan sắc anh trai tóc xanh lá này xem, hay là cậu cũng nhuộm một cái như vậy? Chứ nhìn cậu bây giờ trông không được giống cậu lắm đâu.”
Thanh Đoàn tức giận nói: “Cô mới là người phải nhuộm xanh ấy!”
Nó vẫn là một cái bánh bao nhỏ mà, không cần phải nhuộm xanh nữa đâu. Chờ đến khi nó ăn no trở về nhà, chắc chắn sẽ tìm được một nàng dâu bánh bao xinh đẹp cho mà xem.
Đại Ninh như nhớ ra điều gì đó, lập tức chạy đến phòng Trần Cảnh.
“Anh trai, anh trai!”
Trần Cảnh mở cửa phòng ra nhìn cô, xem rốt cuộc cô lại muốn làm chuyện xấu gì.
“Điện thoại di động của anh đâu?”
Trần Cảnh mở điện thoại ra đưa cho cô, trông người đàn ông này không có chút hào sảng nào.
Đại Ninh nhấn mở ghi chú bạn tốt ra, quả nhiên chỉ nhìn thấy ba chữ “Trần Đại Đại” to đùng ở trong điện thoại của anh.
Cô bĩu môi rồi đổi thành “Bảo bối tâm can Đại Đại xinh đẹp tuyệt trần”.
Trần Cảnh liếc cô một cái:...
Lúc này Đại Ninh mới cảm thấy hài lòng, quay người bỏ trốn.
“Xinh đẹp tuyệt trần” thì không phải vấn đề, dù sao cô cũng đã đạt được trình độ đó rồi, nhưng khi ngón tay Trần Cảnh lướt qua từ “Bảo bối tâm can” đó, gương mặt hơi giật giật.
Căn nhà mới nên ở rất thoải mái, Đại Ninh cảm thấy ở cùng người anh trai như Trần Cảnh cũng không tệ lắm, ít nhất thì cũng cho nàng một nơi ở tốt như này.
Dù sao bây giờ Trần Cảnh cũng không bỏ rơi cô, Đại Ninh ngủ một giấc đến hơn 11 giờ sáng, từ khi Trần Cảnh ra ngoài một chuyến đến lúc trở về, cô vẫn chưa có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Chờ cô dụi mắt đi ra, Trần Cảnh mới lên tiếng nói: “Lại đây.”
Cô ngồi xuống trước mặt Trần Cảnh, Trần Cảnh cầm lấy bút lên viết: “Có nhớ rõ mình là người ở đâu, năm nay bao nhiêu tuổi rồi không?”
Đại Ninh lắc đầu.
Trần Cảnh trầm ngâm suy nghĩ một lúc, Đại Ninh không có chứng minh thư, cũng không có sổ hộ khẩu gì cả, thực ra là có một cuốn hộ khẩu nhỏ màu đen.
Vậy thì đầu tiên anh cần làm cô một cái sổ hộ khẩu.
Đại Ninh không quan tâm lắm đến việc này, cô áp hai tay vào má mình rồi nói: “Anh à, anh đoán xem em bao nhiêu tuổi rồi?”
Đôi má của cô gái hơi ửng hồng như trái đào, đôi mắt to ngập nước.
Trần Cảnh đoán: “Mười bảy tuổi.”
“Đúng vậy, em mười bảy tuổi nha.”
Thanh Đoàn muốn ngất xỉu ngay tại chỗ, Kỷ Đại Ninh không cần mặt mũi nữa sao, dựa vào việc dáng vẻ trong ba năm không đổi mà muốn làm gì thì làm! Có khi trước lúc xảy ra vụ tai nạn, Đại Ninh đã qua mười tám rồi cũng nên.
Khuôn mặt trắng nõn của Đại Ninh hiện lên vẻ dịu dàng, ngây thơ vô tội vạ.
“Hai Ngày nữa anh sẽ nhờ người lập danh tính mới cho em, ở tuổi của em có lẽ đang học năm hai cấp ba nhỉ, để anh tìm trường học vậy.”
Đại Ninh:...
Thanh Đoàn được một trận cười to, ha ha ha làm vậy không muốn sống.
Đại Ninh nói: “Anh trai, cho dù em không đi học thì cũng có thể kiếm được tiền mà.”
Trần Cảnh không đồng ý với cô, tiếp tục viết: “Hoàn cảnh trong trường học rất tốt, em cứ an ổn tiếp thu kiến thức ở đó, anh làm việc bên ngoài cũng yên tâm.”
Trần Cảnh cơ bản không nghĩ tới việc Đại Ninh không thích đọc sách.
Đại Ninh nhớ tới chuyện gì đó, đành miễn cưỡng nói: “Được rồi.”
Cô có thể đi học, còn có thể làm ra chuyện gì được chứ, nếu muốn trốn Trần Cảnh đi làm việc gì, cũng có thể đưa ra lý do một cách quang minh chính đại.
Trần Cảnh hỏi cô: “Em muốn học trường như nào?”
Đại Ninh nói không chút do dự: “Em muốn trường có đồng phục đẹp nhất! Cho phép nữ sinh có thể mặc váy.”
Trần Cảnh cạn lời giây lát rồi nói: “Vậy được, để anh tìm thử xem.” Quả thật là yêu cầu kỳ quái. Trần Cảnh biết cô thông minh đến kỳ lạ nhưng đứa nhỏ mà anh nhặt được lúc ban đầu thực sự đúng là cô gái trước mặt đây sao?
Trần Cảnh đi tìm trường học và làm thân phận cho Đại Ninh, Thanh Đoàn đề nghị nói: “Đại Ninh, Trần Cảnh luôn nói chuyện với cô thông qua giấy bút. Nhưng có rất nhiều người nói lắp, có thể nhờ luyện tập thường xuyên mà khôi phục được như bình thường. Trần Cảnh rất ít khi cùng người khác nói chuyện, một phần là vì sợ dây thanh quản chịu quá nhiều tổn thương, một phần khác là vì mọi người đều không có kiên nhẫn lắng nghe. Cô có thể giúp đỡ anh luyện tập, không chừng có thể giúp anh trở lại bình thường.”
Ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, Đại Ninh xoay người trở mình.
“Tôi không muốn đấy, cho dù anh ta nói lắp cả đời thì cũng không liên quan gì tới tôi.”
Thanh Đoàn thở dài, thầm nghĩ, Triệu Dữ dành cho cô nhiều vận khí như vậy, cũng không thể thay đổi con người cô chút nào, không tim không phổi.
Nếu ngày nào đó Triệu Dữ gặp chuyện, chắc hẳn cô sẽ không đối xử như này đâu nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.