Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Chương 47:

Đằng La Chi Vi

16/09/2022

Thông thường để xử lý hai việc liên quan đến thân phận và tìm trường học, Đại Ninh cứ nghĩ sẽ phải mất một khoảng thời gian dài, không ngờ mới chỉ ba ngày thôi, Trần Cảnh đã giải quyết xong xuôi tất cả.

Thanh Đoàn đoán: “Trần Cảnh chuyển nhà ở, rồi tìm trường cho cô đều hết sức suôn sẻ, chắc hẳn anh ta phải quen với một đại gia nào đó.”

Đại Ninh không quan tâm điều này, vận khí tử muốn làm giàu, đây không phải chuyện cô có thể ngăn cản được.

Điều mà khiến cô u sầu chính là, ngày mai lại phải đến trường đi học.

Quả nhiên sáng sớm ngày hôm sau, Trần Cảnh đến đây gõ cửa. Đại Ninh trùm chăn lại, không muốn động đậy. Trần Cảnh gõ cửa một lúc lâu, nói với giọng khá nghiêm túc: “Dậy đi.”

Cô không còn cách nào khác, đành phải đứng dậy thay quần áo một cách chậm chạp.

Đại Ninh vẫn chưa có đồng phục, nhưng hai ngày trước cô đã mua một bộ thủy thủ mặt trăng cho mình.

Cô buồn ngủ đi ra ngoài, Trần Cảnh vừa nhìn đã cảm thấy có gì đó không ổn. Mặc dù anh đã nhường cơ hội đến trường cho Trần Liên Tinh, nhưng mà lúc trước khi anh còn đi học, cũng không thấy nữ sinh nào mặc loại quần áo này trong trường cả.

Đẹp thì có đẹp. nhưng mà đẹp quá thì không thích hợp, cô đến trường để đi học, chứ không phải để so ai xinh đẹp hơn.

Trần Cảnh: “Đi thay bộ khác.”

“Không muốn đâu.” Cô lắc đầu nói: “Em phải mặc bộ này, nếu không thì em không đi học đâu.”

Trần Cảnh cũng không quen tranh luận về phương diện quần áo với con gái, đành phải đợi cô nhận được đồng phục rồi thay lại sau. Đại Ninh gật đầu: “Được ạ.”

Cô uống một ngụm sữa, Trần Cảnh đã thức dậy từ sớm, nhưng Đại Ninh cứ lề mề một lúc lâu, nên bây giờ đã sắp bảy giờ.

Trần Cảnh nhét một cái bánh ngọt vào trong cặp của cô rồi nói: “Tới trường trước.”

Ngày đầu tiên mà đi muộn sẽ không tốt.

Đại Ninh đi theo anh xuống tầng, phát hiện Lý Minh đang chờ dưới nhà, Lý Minh cười hi hi nói: “Đại Đại, hôm nay anh Lý Minh đưa em đến trường điền thông tin, được không?”

Đại Ninh không nhịn được nhìn về phía Trần Cảnh: “Anh trai đi đâu hả? Tại sao anh không đưa em đi.”

Câu hỏi của cô, khiến Lý Minh chợt sửng sốt.

Lý Minh còn nhớ rõ chuyện ba năm trước đây, Trần Cảnh muốn đưa Trần Liên Tinh đi học đại học, kết quả lại bị cô ta từ chối. Trần Liên Tinh đang nghĩ cái gì, tất cả mọi người ai cũng biết hết. Cô ta sợ Trần Cảnh mở miệng nói chuyện, như vậy thì cả trường sẽ biết cô ta có một người anh trai nói lắp.

Trần Cảnh im lặng không nói gì, Lý Minh vội vàng lên tiếng: “Anh đưa em đi cũng như vậy mà, anh Cảnh bộn bề nhiều việc.”

Đại Ninh lắc đầu: “Em muốn anh trai đưa đi cơ.”

Cô bắt đầu tùy hứng lên thì không ai ngăn cản được, tự mình đội mũ bảo hiểm cho trước, rồi nhón chân đội cho Trần Cảnh, kéo tay anh đi đến bên cạnh chiếc mô tô: “Anh ơi nhanh lên, em sắp muộn rồi.”

Dưới chiếc mũ bảo hiểm, đôi đồng tử màu nâu của người đàn ông nhìn cô, chần chừ trong chốc lát, anh mới nhấc chân ngồi lên xe.

Lý Minh nhìn hai người bọn họ đi xa với vẻ mặt phức tạp, trong lòng anh ta dấy lên mấy phần vui vẻ, đã nhiều năm như vậy Trần Cảnh không có người nhà, anh ấy yêu quý Trần Liên Tinh như thế, vậy mà Trần Liên Tinh lại mắt cao hơn đầu khinh thường anhấy.

Đại Ninh được như vậy thì tốt quá, cuộc đời của anh Cảnh đã rất khổ sở, em ấy không coi thường anh Cảnh, cuối cùng thì trái tim anh Cảnh cũng có thể được sưởi ấm.

Gió thổi lúc sáng sớm lạnh buốt, sắp tới tháng sáu, ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua tầng mây.

Đại Ninh ít khi được đi xe máy, cô thích cái gì đó phải thật trong sáng, hay cũng chính là tất cả những thứ mà những cô gái bình thường đều thích, như đồ trang điểm, váy vóc, đọc tiểu thuyết và xem phim truyền hình nữa.

Em trai Kỷ Mặc Giáp của cô thì lại hứng thú với xe đạp leo núi và đua xe mô tô.

Gió thổi lướt qua cánh tay cô, những phiền muộn trong lòng Đại Ninh dần tan biến, cảm thấy thoải mái không ít, cô thúc giục bằng giọng nói trong trẻo: “Anh trai, anh đi nhanh lên một chút.”

Trần Cảnh không để ý đến cô, nếu chỉ có một mình anh, anh đương nhiên sẽ không để tâm đến tốc độ, nhưng giờ cô đang ở trên xe, dĩ nhiên an toàn vẫn quan trọng hơn cả.

Đại Ninh có chút không vui, cô nhéo lưng anh một cái, bắt đầu cáu kỉnh nói: “Trần Cảnh!”

Trần Cảnh với cô suýt nữa thì bị ngã xe, anh nghiêm mặt nói: “Đừng lộn xộn!”

Nếu không phải là người nói lắp, anh thực sự muốn mắng cô một trận ra hồn.

Đại Ninh ôm lấy cổ anh từ phía sau: “Anh tăng tốc mau lên, không thì em sẽ không buông tay đâu.”

Trần Cảnh cắn răng, không còn cách nào khác đành phải tăng tốc. anh tức giận không hiểu nổi, cuộc đời anh, ngay từ lúc chưa trưởng thành, rất ít người dám trêu chọc anh, mà bây giờ anhlại không thể làm gì được con nhóc nũng nịu trước mặt này.

Đại Ninh buông Trần Cảnh ra, cảm nhận làn gió, tò mò nhìn mấy ngón tay nhỏ nhắn, nhợt nhạt của mình.

Thanh Đoàn thở dài, gần đây Đại Ninh càng ngày càng lười biếng, đôi khi cô còn không có tinh thần làm gì, khiến cho phần linh hồn còn lại của cô bị ảnh hưởng. Có gió thổi, hoặc nước lạnh, có thể giúp cơ thể cô cảm thấy thoải mái hơn không ít.



Cứ như vậy, Trần Cảnh buộc phải lái xe thật nhanh đưa cô đến trường học.

Sắc mặt anh trông rất khó coi, không phải chỉ vì anh đột nhiên nhận ra Đại Ninh cực kỳ khó nuôi, mà còn vì lúc cô làm nũng thì gọi anh trai, tức giận lại gọi Trần Cảnh, còn dám ghì chặt cổ anh nữa chứ, có cô gái ngoan sẽ làm những chuyện như này sao?

Sắc mặt Trần Cảnh vốn luôn lạnh lùng, hơn nữa lại ít mở miệng nói chuyện, anh tức giận hay không tức giận cùng một biểu cảm, khiến cho người ta khó mà phân biệt được.

Đại Ninh chạy được vài bước, bỗng nhớ ra chuyện gì đó, lại vội vàng chạy về phía anh, hỏi: "Anh trai, em học ở lớp nào nhỉ?"

Trần Cảnh: “...” Hóa ra hôm qua anh viết nhiều như vậy, đều vô ích.

anhkìm nén lửa giận, nghĩ cô sắp đi muộn nên nói: “Năm hai cấp ba, lớp tám.”

“Lớp tám ở chỗ nào vậy?”

Trần Cảnh xách cổ áo phía sau của cô lên, kéo đứa nhỏ vô tích sự không đáng tin cậy này tìm lớp học. Bây giờ đang là của học kỳ cuối của năm hai cấp ba, sắp tới sẽ được nghỉ hè, học kỳ sau sẽ sang năm ba.

Đại Ninh cùng anh đi tìm văn phòng của giáo viên, chủ nhiệm lớp Đại Ninh họ Mao, thầy Mao biết hôm nay lớp sẽ đón một học sinh mới, thân là một giáo viên tốt, đẩy gọng kính lên, giọng diệu hiền lành nói chuyện cùng người “phụ huynh” Trần Cảnh này.

“Đừng lo lắng, bầu không khí học tập của lớp chúng tôi rất tốt, để bạn học Trần Đại Đại chuyển đến lớp của chúng tôi, tất cả mọi người sẽ cùng giúp đỡ em ấy hòa nhập với lớp. Không biết thành tích của bạn học Trần Đại Đại khi học ở trường lúc trước như thế nào?”

Hai người đều nhìn về phía Đại Ninh.

Đại Ninh vô tội mở miệng: “Cô à cô phải hỏi anh trai em, anh ấy là người hiểu rõ chuyện của em nhất.”

Cô cố ý chơi xấu, vì biết rằng Trần Cảnh sẽ không chủ động mở miệng nói chuyện trước mặt người lạ. Nhưng cô muốn được nghe Trần Cảnh nói chuyện cùng cô giáo.

Trần Cảnh đoán được tâm tư của cô, nhưng trong tình cảnh này lại không nói không được.

Vì Đại Ninh chính là người trực tiếp bị ảnh hưởng, sợ giáo viên không có ấn tượng tốt với Đại Ninh, tay nắm chặt tay, nói lắp: “Trước đây em ấy ở, ở trường học trước, rất nghe lời. Thành tích, cũng vẫn, vẫn ổn.”

Đại Ninh đứng ở bên cạnh, nhìn anh một cách thích thú.

Đôi môi Trần Cảnh mím chặt lại.

Giáo viên cảm thấy cách nói chuyện của anh không đúng lắm, có ý tốt nên không hỏi thêm nữa. Đại Ninh cũng nhìn ra được, tố chất giáo viên thật sự rất tốt, chắc hẳn Trần Cảnh đã tốn không ít công sức để tìm lớp học cho cô.

“Phụ huynh hãy về trước đi, học sinh ở lại là được.”

Trần Cảnh vừa mới đi xa, âm thanh gõ cửa trên tầng truyền đến, Trần Cảnh quay đầu lại, thấy được cô gái đang nhoài người ra cửa sổ hành lang, vẫy tay chào anh, nở nụ cười ngọt ngào.

“Cảm ơn anh trai, anh là người tốt nhất! Anh là niềm tự hào của em! Thật muốn cho cả thế giới biết đến anh!”

Cô chắp tay lại rồi tạo kiểu, tặng cho anhmột trái tim siêu dễ thương.

Chim én trong vườn trường bay qua, tiếng chuông vang lên, cây cối đầu hạ cao vút xanh tươi. m thanh vui mừng xung quanh hòa nhập với khuôn mặt tươi cười của cô, vào giây phút ấy, cuộc sống dường như đang dần được tô thắm.

Cô ấy nói, anh trai, anh là niềm tự hào của em.

Trần Cảnh rũ mắt, đút hai tay vào túi, bước đi nhanh chóng rời khỏi khuôn viên trường.

Làm cái gì, mà phải hét lớn như vậy.

Nhóc con đốn mạt, tưởng làm như vậy thì sẽ không tính đến chuyện em chỉnh người nữa sao? Buổi tối trở về sẽ trừng trị em sau.

Đại Ninh không nghĩ tới, cô vẫn không tránh khỏi chuyện đọc sách này.

“Haiz.”

Theo cô thấy, mấy người con cưng của trời này đúng là có bệnh, bọn họ thích đọc sách sao không tự đọc đi, đặt hy vọng lên người cô làm gì?

Cô vốn không phải người có thiên phú học tập, đặc biệt sau khi mất đi sức mạnh linh hồn, sâu trong đáy lòng Đại Ninh lại càng không muốn nhúc nhích chút nào. Nếu cho cô cơ hội, cô có thể lười biếng nằm dài cả ngày.

Giới thiệu bản thân với các bạn cùng lớp xong, Đại Ninh cũng không buồn nhìn xem bọn họ có phản ứng gì, mà trực tiếp đi đến ngồi xuống bàn cuối cùng.

Cô lấy ra một cây bút, giấy và băng keo, viết nguệch ngoạc lên trên đó, rồi dán lên trán mình.

Đại Ninh: “Đoàn Tử, lúc nào tan học thì gọi tôi.”

Cuối cùng Thanh Đoàn cũng có tác dụng, nhanh chóng gật đầu.

Đại Ninh yên lòng nằm úp sấp xuống ngủ.



Đây là giờ lịch sử, giáo viên không ngờ tới, sắp lên năm ba rồi mà vẫn có học sinh dám ngủ trong lớp! Ông tức giận đi đến trước mặt cô, định giáo huấn một trận, kết quả lại nhìn thấy tờ giấy dán trên trán Đại Ninh.

“Em có chứng ngủ rũ rất nghiêm trọng, không khống chế được bản thân, thưa thầy, nếu người hoài nghi, xin hãy gọi cho phụ huynh của em.”

Học sinh mới chuyển đến trường này, thì ra là cô bé ốm yếu bị bệnh, thầy giáo thở dài một tiếng, đứa nhỏ đáng thương này. Ông quay đầu rồi đi, tiếp tục giảng bài cho những học sinh khác.

Các bạn trong lớp tò mò quay lại nhìn, học sinh mới này thật sự rất đẹp, nhưng vừa đến đã ngủ gật ngay trên lớp, kiêu căng ngạo mạn thế này mà thầy giáo còn tha thứ cho cô ấy, sao cô ấy lại làm được như vậy nhỉ?

Tờ giấy che phân nửa khuôn mặt cô, nhưng tất cả học sinh vẫn không thể quên được cảm giác kinh ngạc khi cô bước chân vào lớp học.

Có người thấy rõ chữ viết trên giấy, từng chữ một được truyền ra ngoài, nhỏ giọng bàn tán.

“Cậu ấy mắc chứng ngủ rũ, thật hay giả vậy?”

“Chắc là thật rồi, không thì làm gì có ai lớn mật như vậy, không sợ bị vạch trần sao? Hơn nữa lại sắp lên năm ba rồi, mỗi người ai cũng tiết kiệm thời gian hết mức, nếu không phải bị bệnh, chắc cậu ấy sẽ không như vậy đâu.”

“Bạn học mới thật đáng thương.”

Thanh Đoàn nghe thấy tiếng chuông vang lên, gọi cô: “Đại Ninh, tan học rồi.”

Đầu ngón tay Đại Ninh giật giật, mí mắt cũng chưa mở, giật lấy tờ giấy trên trên trán.

Các bạn cùng lớp rất tò mò về cô, đều giả bộ đi vệ sinh, đi qua cửa sau, chỉ để nhìn cô một cái.

Kết quả nhìn thấy thông tin trên trán cô thay đổi.

Họ và tên: Trần Đại Đại.

Sở thích: Ngủ, ăn đồ ngon, được khen.

Sở trường: Chửi nhau.

Không thích: Ai ghét tôi, tôi ghét người đó.

Ghi chú: Tôi có anh trai rất lợi hại, một mình có thể đánh bị cả đám! Cực kỳ hung dữ!

Các học sinh che miệng lại, nín cười.

“Cô ấy rất thú vị nha.”

“Các cậu đoán xem, đợi đến tiết sau, liệu Trần Đại Đại sẽ lật lại tờ giấy kia hay không?”

Ngôi trường mà Trần Cảnh tìm được, tất nhiên môi trường học tập không tệ, đám học sinh đều một lòng tập trung chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, làm sao gặp được người thú vị như vậy? Học sinh mới giống như một con lười nhỏ vậy, ngoại trừ việc tự giới thiệu bản thân, thì cả ngày cũng không mở mắt ra lấy một lần.

Đương nhiên cũng có số ít bạn học bất mãn, cảm thấy Đại Ninh đang phá hủy bầu không khí lớp học. Đến trường là để học tập, cô như vậy định tính làm gì?

Tất cả mọi người đều sợ cô ngủ thắng đến khi trời tối, kết quả giữa trưa tan học, Đại Ninh đúng giờ mở mắt, đẩy ra cửa sau đi ra ngoài, động tác liền mạch lưu loát, cũng không quay đầu lại nhìn một cái.

Học sinh lớp tám: “...!”

Hóa ra chứng ngủ rũ cũng có tính chọn lọc? Chỉ phát tác trong giờ học!

Trần Cảnh còn phải làm việc, giữa trưa không rảnh tới đón Đại Ninh, đành đưa tiền cho cô, để cô ra ngoài ăn. Đương nhiên Đại Ninh sẽ không đi đến quán ăn, khi cô đi học, Khâu Cốc Nam sẽ thể tiếp tục chăm sóc cô.

Biết cô cả ngủ trong lớp sẽ bị đau cổ tê tay, Khâu Cốc Nam đã chu đáo chuẩn bị thêm một chiếc gối mềm. Chiếc gối mềm có hình một con kỳ lân màu hồng, nhấn lên cảm giác mềm mại vô cùng.

Khâu Cốc Nam hệt như một ông bố bà mẹ “cưng chiều” con mình một cách không có nguyên tắc, sợ cô cả thức dậy sẽ khát nước, nên đi pha nước chanh cho cô, dùng phích giữ ấm cho thật tốt, hơn nữa còn cho thêm rất nhiều đường.

Hai giờ chiều, cô cả ôm một cái gối ôm kỳ lân đến trường học.

Mấy chục đôi mắt kinh ngạc của học sinh lớp tám chăm chú nhìn cô, cả người cô mềm nhũn nằm bò lên gối, dán tờ giấy cho thật chắc, rồi một lần nữa tiến vào trạng thái ngủ đông.

Lợi hại, rất tốt rất mạnh mẽ.

Tác giả có lời muốn nói: Hai giờ đêm.

Thấy một độc giả đề cập đến một đoạn: Anh trai lớn tuổi, anh trai nông cạn, anh trai càng tức giận càng mặc kệ.

Lũ khốn các người.

Chi Chi thức đến tận hai giờ sáng đó, có đáng được khen ngợi không? Tôi cũng có một cái gối bông kỳ lân màu hồng nhạt, ôm vào người thực sự rất thích, sau này rút thăm trúng thưởng, tôi sẽ tặng mọi người thứ đó nha.

Còn nữa, đừng ai bắt chước hành động của Đại Ninh nha, mọi người nghĩ cái gì đó, phải ngày ngày học tập hướng về tương lai nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook