Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Chương 35: Nghĩ Thoáng Chút Đi

Đằng La Chi Vi

16/09/2022

Sự tò mò của Đại Ninh không được thỏa mãn, cô càng thêm tức giận đạp cho anh ta một cái rồi tự mình chạy vào trong phòng.

Triệu Dữ giúp cô dọn truyện và đồ ăn vặt, anh ta cảm thấy có chút buồn cười, đời này cũng chỉ có Kỷ Đại Ninh là ngang ngược như vậy, rõ ràng không thích anh ta, nhưng lại muốn anh ta đặt cô lên hàng đầu. Nếu như để Triệu Dữ hỏi câu hỏi này, anh ta cũng không biết chắc liệu mình có so được với một cái bánh bạch tuộc của Đại Ninh hay không.

Lần này Triệu Dữ thật sự không có thời gian dỗ dành cô, ai cũng muốn cắn một miếng vào miếng thịt ngon Ô Đông này, anh ta lại không có gia thế, lại không có đủ tiền bạc, chỉ có những người do nhà họ Thân Đồ để lại.

Triệu Dữ ngày càng về muộn hơn, Đại Ninh đắm chìm vào thế giới tiểu thuyết, lúc này cô cũng nghĩ thoáng hơn, xém chút thì quên mất việc cãi nhau luôn.

Đại Ninh không cần Triệu Dữ ở cạn, cho cô đồ ăn thức uống, cô có thể tự mình vui vẻ cả ngày. Cho dù bây giờ Triệu Dữ không có tiền, nhưng về mặt này anh ta cũng không để cô phải chịu thiệt.

Bữa sáng của Đại Ninh là sữa đậu nành mới nấu, còn có chừng mười món ăn khác. Cô không dẫn theo đầu bếp, mấy món đó dĩ nhiên đều do Triệu Dữ chuẩn bị rồi.

Có một lần cô dậy hơi sớm, cô phát hiện buổi sáng của Triệu Dữ chỉ có hai bát cháo đơn giản, đến một cái trứng gà cũng không có, sau khi anh ta ăn xong còn nhớ rửa trái cây cho cô.

Đại Ninh đứng ở bên cạnh nhìn anh ta, Triệu Dữ không hề phát hiện, đẩy cửa đi ra ngoài bắt đầu một ngày mới bận rộn.

Đại Ninh cầm lấy một quả nho tím lên nhìn một hồi, cũng không biết vì sao, đột nhiên cô lại không cảm thấy tức giận nữa.

Một đêm đầu tháng mười, lúc Triệu Dữ quay về đã là mười hai giờ đêm rồi.

Ô Đông mưa rất lớn, nhà nghỉ này được đám người của bọn họ bao, nên giữa đất và trời chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi.

Đại Ninh rất thích ngủ vào những ngày trời mưa lớn, cô đang ngủ rất ngon thì bị Triệu Dữ gọi tỉnh dậy.

Đại Ninh dụi dụi mắt: “Sao vậy?”

Đầu tóc Triệu Dữ hơi ươn ướt, vẻ mặt anh ta nghiêm trọng, thấy Đại Ninh tỉnh dậy thì anh ta điều chỉnh cảm xúc lại, cố gắng để cô không thấy sợ: “Thôi Nghiêu có gì đó không đúng, có người nhìn thấy số điện thoại của anh ta gọi về Thái Châu mấy lần.”

Thấy ánh mắt của cô lờ đờ, có lẽ đến Thôi Nghiêu là ai cô cùng không còn nhớ nữa, Triệu Dữ thở dài một hơi: “Thôi Nghiêu chính là người trước đây đã từng làm việc cho Thân Đồ Phong đó, hành động gần đây của anh ta có gì đó không đúng.”

Đại Ninh hiểu ra, cô vô cùng tò mò.

Triệu Dữ nói: “Ở bên cạnh tôi không an toàn, bây giờ em có thể quay về nhà được không? Chuyện của em trai em đã giải quyết xong chưa?”

Đại Ninh lắc lắc đầu: “Ông nội không cho tôi quay về.”

Triệu Dữ cau chặt mày, mấy giây sau anh ta quyết định nói: “Bây giờ em quay về thôn Hạnh Hoa đi, sống cùng với Triệu Bình và An An, tuy rằng thôn Hạnh Hoa nghèo nàn lạc hậu, nhưng bên cạnh em có thêm vệ sĩ, bọn họ có thể chăm sóc tốt cho em. Trong thôn có con đường núi, ngoài tôi và Triệu Bình ra thì không ai biết. Một khi có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ nghĩ cách thông báo cho Triệu Bình, Triệu Bình sẽ dẫn mấy người bọn em đi trốn ở đó.”

Đại Ninh ôm gối nằm hỏi anh ta: “Chuyện nghiêm trọng lắm sao?”

Triệu Dữ khựng lại, anh ta gật đầu.

Cho dù anh ta có tài giỏi, nhưng bây giờ cũng thiếu tiền, lại thiếu kinh nghiệm, muốn đi đấu với một đám cáo già còn khó khăn lắm. Hành động của Thôi Nghiêu khiến anh ta nảy sinh cảm giác vô cùng nguy hiểm, thậm chí anh ta còn cảm thấy lần này mình không thể an toàn quay về, bởi vậy nên nửa đêm mới quyết định đưa Đại Ninh đi.

Đến Lam Dung Dung cũng có hơi hối hận, cô ta vừa sợ hãi muốn rời đi, vừa không nỡ bỏ lại mỏ khoáng sản ở Ô Đông.

Thanh Đoàn mở to hai mắt đen láy nói với Đại Ninh: “Nhìn thấy chưa, đây chính là lý do tại sao mà trước đây Triệu Dữ không muốn tranh giành miếng đất Ô Đông này, nhưng cô cứ xúi giục anh ta, lần này động phải Thân Đồ Phong rồi, e rằng sẽ quay xe thật đó, Thân Đồ Phong không dễ đối phó như Thân Đồ Bộ cháu trai của ông ta đâu, con cáo già đó ở thái châu, có lẽ như đang xem kịch ấy, quan sát hai anh em nhà họ Lam và nam chính.”

Đại Ninh không thấy sợ sệt, ngược lại cô còn thất rất vui, ngồi lì ở Ô Đông lâu như vậy, cuối cùng chuyện cô mong đợi cũng tới rồi.

Một khi Triệu Dữ động phải Thân Đồ Phong, anh ta nhất định phải mất đi thứ gì đó.

Triệu Dữ nói: “Mặc quần áo vào đi, tôi đi liên hệ thuyền, bây giờ đi liền.”

Anh ta nói xong thì đi ra ngoài nói chuyện điện thoại, đại ninh mặc quần mùa đông vào, rồi lại mặc váy dài dày, đi ra ngoài thì thấy mưa rơi đầy trời, nước mưa đang đổ xuống mái hiên.

Gió cũng đang thổi, khoảng thời gian này trôi qua thật nhanh, không biết bao giờ mùa đông mới đến nữa.

Thật ra là không biết trận tuyết đầu tiên khi nào mới đổ xuống.

Đại Ninh đưa tay hứng lấy những giọt mưa rơi xuống từ mái hiên, Triệu Dữ nắm lấy tay cô: “Sẽ bị cảm lạnh đó, không được làm như vậy.”

Triệu Dữ lấy áo choàng quấn chặt cô: “Chúng ta đến bến phà trước đã.”

Những chuyện trong đêm nay xảy ra rất vội vàng, đến Thanh Đoàn cũng vô cùng lo lắng.

Tình tiết bây giờ sớm đã không còn là tình tiết trong sách gốc nữa, người kí kết với nó là một người thích gây rối, cô đã làm loạn hết mọi thứ, tình tiết bây giờ là những tình tiết đã được Đại Ninh sắp đặt sẵn.

Đỗ Điềm từ bỏ công lược nam chính, khi vẫn còn chưa biết bản thân mình là “cô hai nhà họ Kỷ”, cô ta cũng muốn chơi trội trong quyển sách này, cũng giống như Lam Dung Dung, cô ta cũng muốn giành được mảnh đất Ô Đông này. Nữ chính bắt đầu trưởng thành, tâm địa của cô ta ác độc hơn Lam Dung Dung nhiều. Đỗ Điềm xúi giục Thôi Nghiêu, người thích cô ta, để cho Triệu Dữ và Lam Dung Dung đối đầu với Thân Đồ Phong.

Thanh Đoàn thật sự rất sợ, thì ra con người có thể thay đổi thái độ một cách dễ dàng như thế. Lúc mới đầu Đỗ Điềm quý mến nam chính biết bao nhiêu, bay giờ lại vì lợi ích mà không ngại trở thành kẻ thù với nam chính.

Khi đến bến phà, quả nhiên đã có một chiếc thuyền đang đợi sẵn.

Triệu Dữ tiễn Đại Ninh lên thuyền, anh ta che dù cho Đại Ninh, nửa người nah ta đã bị mưa thấm ướt. Còn người Đại Ninh lại khô ráo, hoa hàm tiếu ở Ô Đông bị mưa gió vùi dập đến đáng thương, chỉ có mình Đại Ninh vẫn an toàn, xinh đẹp.

Trong cơn mưa to gió lớn, cô gọn gàng xinh đẹp như được dát một lớp ánh sáng chói lòa vậy.

Triệu Dữ nhìn cô, chuẩn bị bước xuống thuyền.



Đại Ninh kéo áo anh ta, thắc mắc hỏi: “Anh không đi hả?”

Triệu Dữ quay người lại, trầm ngâm một hồi rồi nói: “Không đi, em biết mà, tôi không thể đi.”

Từ khi dùng một tấm lưới bắt được Thân Đồ Bộ, lấy hết người của nhà người ta, còn thèm muốn mỏ khoáng sản ở Ô Đông, anh ta đã không thể an toàn quay về được nữa.

Đại Ninh nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Anh hối hận rồi sao?”

Nước mưa rơi xuống mặt sông, tạo thành những vòng tròn gợn sóng. Triệu Dữ ngồi xổm trước mặt cô, nhìn thẳng vào cô: “Kỷ Đại Ninh, tôi cũng không biết em có tình cảm với tôi hay không, cũng không biết nếu như tôi chết thật rồi thì em sẽ nhớ đến tôi bao nhiêu năm. Em ngây thơ kiêu ngạo, tính tình độc ác, liên tiếp nói dối, sau khi tôi gặp được, tôi từng ghét, từng căm hận, từng tức giận, chỉ là, chưa từng hối hận.”

Đại Ninh mở to mắt, cô tức giận nói: “Anh nói gì vậy, người ta có hư tới vậy đâu.”

Triệu Dữ sờ vào má của cô, có lẽ do có tiếng đan xen, khiến cô thấy Triệu Dữ có chút buồn bã.

Đại Ninh cũng không hiểu đây là tình cảm gì, vì để an ủi anh ta nghĩ thoáng ra một chút, đừng bi quan như thế, cô đặt môi mình lên môi anh ta.

Triệu Dữ ôm lấy gáy cô và hôn mạnh hơn. Trong lòng anh ta vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy đau đớn, rõ ràng cảm nhận thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng Triệu Dữ rồi cũng vẫn đắm chìm vào cảm giác này, dưới màn mưa lớn, Triệu Dữ hôn cô kịch liệt, anh ta hận cô không dịu dàng.

Vệ sĩ của Đại Ninh đã không cẩn thận nhìn thấy cảnh này, bọn họ thẩn thờ một hồi, hết hồn chạy đến đầu thuyền.

Trời ơi, bọn họ nhìn thấy cái gì vậy chứ!

Cô cả của nhà bọn họ bị tên nghèo kiết xác kia hôn như thế… có cần nói với chú Tiền không? Có cần không!

Triệu Dữ buông Đại Ninh ra, mắt cô sạch sẽ long lanh, giống như một người ngoài cuộc đứng nhìn anh ta chìm đắm vậy, sự mê mẩn trong mắt anh ta cũng nhạt đi mấy phần. Anh ta giúp cô lau môi, sau đó đứng dậy nói: “Tạm biệt.”

Anh ta lại trở thành người con trai nghiêm túc, chỉ là trong mắt anh ta vẫn còn chút ấm áp nhàn nhạt.

Đại Ninh nhìn bóng lưng anh ta biến mất ở bến phà, cô đưa tay sờ sờ vào môi mình, ánh mắt bối rối.

—--

Đầu đông, trận tuyết đầu tiên đã rơi ở thôn Hạnh Hoa.

Bé Hai ở nhà trưởng thôn reo hò nói: “Cô cả nhà họ Kỷ quay về rồi!”

Sau khi nghe thấy tin này, người vui nhất là bé Triệu An An, đưa bé ở nhà họ Triệu, nó chạy một mạch đến đầu thôn, Triệu Bình bất lực nói: “An An à, em chạy chậm thôi.”

Triệu An An chạy xuyên qua màn tuyết mỏng, gương mặt đỏ của nó đỏ bừng, nó vẫy tay với đám người đang ở phía xa xa: “Cô cả! Ông Tiền!”

Tuyết đang rơi rất nhẹ, Đại Ninh đang đứng dưới dù rất vui, cô vẫy tay với nó: “Lại đây.”

Cô gọi như gọi chó vậy, cô bé nhỏ chạy sang, muốn ôm lấy cô.

Đại Ninh chê bai đẩy nó ra.

“Sao em lại gầy đi rồi, Triệu Dữ không gửi đồ ăn về cho em hay sao? Cái áo khoác rách này của em chắc mặc từ bé đến giờ nhỉ, không phải anh của em cho người mang tiền về rồi hay sao? Đi ra không được em chạy, Triệu An An, nhìn em như được nhặt từ bãi rác về ấy.”

Triệu An An bị cô nói vậy thì có chút ngại ngùng, nó chỉ biết cười ngây ngô: “Cô cả, anh của em đâu, sao anh ấy còn chưa về nữa?”

Đại Ninh nói: “Anh ấy nói anh ấy không cần các em nữa.”

Triệu An An ngây người, nó sắp bật khóc. Chú Tiền bất lực nói: “Triệu An An à con đừng khóc, cô cả nói đùa với các con đó. Anh con đang làm chuyện lớn kiếm tiền cho các con, rất nhanh nữa quay về thăm các con thôi.”

“Thật ạ?”

“Ông Tiền không lừa con đâu.”

Lúc này Triệu An An mới thôi khóc nữa, nó dụi dụi mũi nói: “Cô cả, bên ngoài lạnh, chị về nhà em trước đi.”

Đại Ninh chán ngán xoay xoay cái dù của mình, những bông tuyết rơi xuống từ dù của cô, cô đi đến trước mặt cô bé rồi cùng nhau trở về nhà Triệu Dữ.

Cái nhà rách nát này, mùa đông bị gió lùa vào, nếu như không phải vì kế hoạch thì Đại Ninh nhất định không muốn quay về đây.

Sắp hai tháng không gặp rồi, Triệu Bình lại cao hơn chút. Có lẽ vì mùa đông ít đi ra ngoài nên nó không đen như mấy hôm mùa hè nữa, khi thấy Đại Ninh, dĩ nhiên nó cũng trở nên vui vẻ.

“Cô cả ơi, sao anh của em vẫn chưa quay về.”

Triệu An An sợ câu trả lời của cô cả nên nhanh chóng cẩn thận nói với anh hai: “Anh cả đang ở trong thành phố kiếm tiền.”

Đại Ninh nhìn sơ bên trong bên ngoài một lần, hai đứa nhỏ này được Triệu Dữ dạy đỗ rất kỹ càng, tuy rằng phòng ốc rách nát cũ rích, nhưng khắp nơi vấn rất sạch sẽ, chỉ có bọn nó, trông quá nghèo đói rồi.

Mắt cá chân của Triệu Bình lộ ra ngoài, ửng đỏ cả vì lạnh. Trông nó và Triệu An An ăn bận có vẻ cồng kềnh, nhưng thực chất đồ của tụi nó toàn là đồ hồi đó, không hề ấm áp chút nào.

Đại Ninh đẩy mở cánh cửa ở bên trong.

Triệu Bình không kịp ngăn cản: “Cô cả!”

Người phụ nữ trung niên trong phòng bối rối nhìn sang: “Cô Kỷ.”



Đây là lần đầu tiên Đại Ninh gặp mặt bố mẹ Triệu Dữ, trong phòng có mùi thuốc nồng nặc, cũng may không có mùi hôi, đồ đặc cũng được sắp xếp rất gọn gàng. Cuộc sống nghèo khó nhưng sạch sẽ, khiến bọn họ trông có chút xanh xao vàng vọt.

Trong phòng có hai cái nệm bông cũ, nhìn cũng không thành hình nữa. Cả căn phòng lạnh ngắt, không hề ấm áp chút nào.

Những ngày tháng này phải sống như thế nào vậy?

“Thím à!” Đại Ninh thắc mắc hỏi: “Không phải Triệu Dữ bảo anh Xuyên mang tiền về rồi hay sao, sao mọi người không mua quần áo và chăn mới vậy, không lẽ anh Xuyên đã giấu số tiền đó làm của riêng rồi hả?”

Đây là lần đầu tiên mẹ Triệu gặp cô.

Tuyết bên ngoài vẫn đang rơi, cô cả mặc một chiếc áo choàng màu do, những sợi lông tơ mềm mại trên chiếc áo choàng tung bay theo gió, ngay cả mẹ Triệu cũng mất hồn một hồi vì vẻ đẹp khó cưỡng lại này.

Mẹ Triệu áy náy nói: “Không có không có, anh Xuyên đưa tiền cho chúng tôi cả rồi. Có cả quần áo và chăn nữa, tôi nghe nói thằng Dữ đang lăn lộn bên ngoài, chúng tôi xài hết tiền, lỡ như nó có chỗ nào cần phải dùng tiền thì thằng Dữ biết phải làm sao đây.”

Đại Ninh lắc lắc đầu, cô cũng không biết nên nói gì. Đám người ngốc này.

“Còn thuốc của chú thím thì sao, có mua chưa?”

Mẹ Triệu gật đầu: “Tiểu Bình có mua.”

Vậy thì tốt rồi, chí ít có thuốc uống thì sẽ không chết. Đại Ninh cũng không giỏi nói chuyện với người phụ nữ tự ti như vậy, cô đóng cửa lại: “Chú thím nghỉ ngơi đi ạ.”

Triệu Bình vội vàng gãi đầu nói: “Cô cả à, sức khỏe mẹ em không tốt, có chuyện gì thì chị có thể hỏi em.”

“Em xấu như vậy, chị mới không thèm hỏi em ấy.”

Triệu Bình: “...” Nó bắt đầu hoài nghi cuộc đời này.

Cô cả vừa quay về thì nhà họ Triệu lại trở nên náo nhiệt, chú Tiền biết cô cả không chịu được lạnh, nên nhanh chóng đem bình nước nóng và chậu than đến.

Sau khi bận rộn hồi lâu thì đã khiến căn phòng ban đầu trở nên ấm áp thoải mái hơn, chiếc thảm trải sàn cũng được thay mới.

Đại Ninh thoải mái ngồi xuống, đột nhiên lại mở miệng nói: “Chú Tiền, chú mang mấy chậu than đến phòng của hai con khỉ gầy kia với phòng của ba mẹ Triệu Dữ đi ạ, quần áo chăn mền đều vứt hết đi, con thấy chướng mắt lắm.”

Chú Tiền nheo mắt nở nụ cười hài lòng, ông ta đồng ý rồi cho người đi đổi đồ đạc.

Đối với đứa con trai và con gái của nhà họ Triệu mà nói, mùa đông năm nay là mùa đông ấm áp nhất của tụi nó.

Triệu An An mặc một chiếc áo màu đỏ mới tinh, hiếm khi nó mới vui vẻ như thế, ngày trước nó vốn tự ti và hướng nội, nhưng năm nay khi tuyết rơi xuống, nó chạy ra ngoài chơi với lũ trẻ con trong thôn.

Bé Hai ngoáy mũi ghen tị: “Triệu An An, đồ của cậu đẹp thật đó!”

Mặt Triệu An An đỏ ửng, nó gật gật đầu: “Dĩ nhiên rồi, có cùng màu với cô cả đó nha.”

Khi nghe vậy thì lũ trẻ đồng thành “ồ” một tiếng.

Trong lòng An An vô cùng vui mừng, từ lúc nó được sinh ra tới giờ hình như chưa từng sống thoải mái ngày nào, trong kí ức của một con người mới sáu tuổi, chỉ có ngọn núi lớn cằn cỗi, mùa hạ nóng ran, mùa đông lạnh giá, còn có những đêm dài vô tận nữa.

Bây giờ đã khác xưa, nó ăn mặc ấm áp, đến chăn bông cũng được đổi thành chăn hút chân không.

Chăn hút chân không rất mềm mại, còn có mùi nắng mới nữa.

Nó rất thích cô cả, cho dù cô cả thường hay chọc ghẹo nó, nhưng sự yêu thích đối với Đại Ninh gần như đã khắc sâu vào hồi ức tuổi thơ và sinh mệnh của Triệu An An rồi.

Mùa đông không cần đi làm, một đám con nít chơi xong rồi thì ai về nhà nấy,

Triệu An An ôm một cái bao ni lông đi đến gõ cửa phòng của Đại Ninh.

Đại Ninh mở cửa ra, Triệu An An nói: “Cô cả ơi, tặng chị nè.”

“Cái gì đó?” Một bao ni lông đen xì.

Triệu An An nhanh chóng ôm lấy Đại Ninh, nó ngại ngùng chạy đi mất.

Đại Ninh mở bao ni lông ra, một con người tuyết đáng yêu xuất hiện. Cô ngắm nhìn người tuyết, hứ một tiếng, rồi đi vào phòng tìm đồ để bảo quản nó.

Tác giả có điều muốn nói: Hello, xin chào các cô tiên nữ của tôi.

Giải đáp thắc mắc:

1. Sao Đỗ Điềm không biết mình là con rơi trong sách?

Trả lời: Đỗ Điềm chỉ biết trong sách có “Kỷ Điềm”, bây giờ cô ta họ “Đỗ”, cô ta không biết mình là Kỷ Điềm, mẹ cô ta đã che giấu điều đó rồi.

2. Sao Đại Ninh không biết em trai mình không phải người may mắn?

Trả lời: Ở chương số một, Thanh Đoàn hy vọng cô sẽ ký hiệp ước với nó, nên nó mới giấu đi nhiều thứ, không nói cho cô biết hết mọi tình tiết trong sách. Với lại trí nhớ của nó cũng không được tốt, nó cũng không thông minh cho lắm.

Chương sau tuyết rơi đầy núi, rồi các cô cũng hiểu hết thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook