Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống
Chương 34: Giao Dịch Mới
Đằng La Chi Vi
16/09/2022
Triệu Dữ vừa rời đi, Đại Ninh liền tháo băng vệ sinh ra rồi quăng đi, cô không hề đến kỳ sinh lý. Nhưng lần này khi nghĩ đến Đỗ Điềm và Lam Dung Dung đều ngủ không yên, cô có thể ngủ một giấc ngon lành rồi.
Có lẽ lần này quá đáng lắm rồi, Thanh Đoàn bị dạy học mấy tiếng đồng hồ trong biển trang khảm chữ, hai mắt nó có hình cái nhang muỗi luôn, nó đáng thương vô cùng.
Bây giờ nó không dám mở miệng nói chuyện, sợ vừa mở miệng ra liền nói mấy cái quan niệm giá trị cốt lõi.
Vầng trăng sáng treo trên bầu trời, Thanh Đoàn mới được thả ra cảm nhận có gì không đúng, nó nằm trong biển tri thức gọi Đại Ninh.
“Tôi nghe bên ngoài có tiếng động kìa, cô có định ra ngoài xem không?”
Đại Ninh hoang mang trả lời một câu: “Không đi.”
Thanh Đoàn cũng không phải “hệ thống” gì, nó không có khả năng định vị, nhưng nó có thể lấy Đại Ninh làm trung tâm, nó có thể nghe thấy tiếng động, nhìn thấy cảnh vật, nó nói: “Đừng ngủ nữa, lỡ như cái anh Thôi Nghiêu kia giở trò thì sao?”
Khi nói đến chuyện chính sự, Đại Ninh cũng trở nên tỉnh táo hơn chút, cô khoác áo khoác rồi bò dậy, khẽ đi ra phía ngoài.
Không ngờ quả nhiên cô đã nhìn thấy Thôi Nghiêu, không chỉ có Thôi Nghiêu, ở đuôi thuyền còn có một người con gái.
Người đó là Đỗ Điềm.
Thôi Nghiêu nói: “Điềm Điềm, chuyện này rất nguy hiểm, em đừng tham gia vào nữa. Em cũng thấy rồi đó. Cách Triệu Dữ đối xử với cô Kỷ đó rất khác biệt, em giúp anh ta như vậy không đáng đâu.”
Đỗ Điềm kiên quyết mím môi: “Em thích anh Triệu Dữ đó! Không phải anh từng đồng ý với em là sẽ giúp em hay sao? Triệu Dữ chỉ là bị Kỷ Đại Ninh gạt mà thôi, nếu như anh ấy biết Kỷ Đại Ninh là loại người gì, nhất định sẽ ghét bỏ cô ấy.”
Thôi Nghiêu nắm lấy bả vai cô ta: “Đúng là anh đã từng đồng ý với em, nhưng anh thấy thái độ của anh ta rồi, em cứ như vậy sẽ không thể hạnh phúc, sao em không nhìn thử người bên cạnh mình chứ? Em đến với anh, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em mà.”
Đỗ Điềm mím môi: “Thôi Nghiêu à, em biết tâm ý của anh, nhưng mà em…”
Thôi Nghiêu thở dài nói: “Anh biết rồi.”
Gió trên sông thổi bay tóc của đại ninh, Đại Ninh cũng không ngờ khi đi ra ngoài lại xem được một vở kịch hay như vậy. Thì ra là anh Thôi Nghiêu này thích Đỗ Điềm, từ lời nói của anh ta, có thể thấy là anh ta luôn suy nghĩ cho Đỗ Điềm.
Đỗ Điềm không hổ danh là nữ chính, cho dù tạm thời cô ta không thể lôi kéo trái tim của người may mắn, nhưng lại với được người như Thôi Nghiêu.
Thanh Đoàn thắc mắc nói: “Tôi vẫn không sao hiểu nổi, tại sao Đỗ Điềm lại kiên trì công lược Triệu Dữ như thế, với trình độ nhân viên văn phòng như cô ta, cho dù cô ta có kiếm đại một công việc, cô ta với Đỗ Nguyệt Hương cũng có thể sống rất tốt mà.”
Cục diện bây giờ đã bất lợi cho Đỗ Điềm, Triệu Dữ cũng không nảy sinh tình cảm với Đỗ Điềm, nhưng cô ta vẫn luôn chọn quay về bên cạnh Triệu Dữ.
Nhưng Đại Ninh lại không cảm thấy điểm này khó hiểu: “Thứ nhất, Đỗ Điềm không hề hay biết thật ra bản thân cô ta chính là “cô hai nhà họ Kỷ”, cô ta vô cùng thất vọng với thân phận cô gái nhà quê của mình. Thứ hai, cô ta biết được cốt truyện, lại có mấy năm làm hàng xóm với Triệu Dữ, nên cô ta không nỡ từ bỏ dễ dàng. Cô ta chưa từng tiếp xúc với hai nam chính khác, trong lòng cô ta không nắm chắc, dĩ nhiên cô ta sẽ cố gắng dùng đủ mọi cách để thử nắm lấy nhân vật Triệu Dữ này.”
Nên sống một đời an nhàn ổn định, hay bắt lấy kẻ may mắn trở thành người đứng trên người khác? Dĩ nhiên Đỗ Điềm đã chọn vế phía sau.
Đại Ninh biết bản thân cô có hơi xui xẻo, cô sợ mình sẽ bị bắt gặp, nên không nhìn thêm nữa, âm thầm quay về phòng mình.
Cô càng phân tích mấy câu nói đó thì càng cảm thấy con người Thôi Nghiêu này rất có triển vọng.
Trông anh ta rất thích Đỗ Điềm, không biết anh ta có bằng lòng vì Đỗ Điềm làm một số chuyện vi phạm quy định trong truyện không?
Đột nhiên cô lại có một ý tưởng vô cùng hay, lần này có thể thuận lợi rời khỏi Triệu Dữ để đi tìm người may mắn thứ hai hay không thì phải xem Thôi Nghiêu và Đỗ Điềm rồi.
“Thanh Đoàn, chúng ta lại giao dịch tiếp đi!”
Mùa đông sắp đến rồi, cô đã tốn quá nhiều thời gian vào Triệu Dữ.
Đại Ninh không kiên nhẫn nổi nữa.
—-
Buổi sáng, khi đến Ô Đông, bầu không khí bị một lớp sương mù bao quanh.
Nó thật sự là một nơi rất đẹp, bây giờ đang vào mùa hoa hàm tiếu ở Ô Đông, thổ nhưỡng nơi này thích hợp, nên hoa hàm tiếu có thể liên tục nở đến tháng hai năm sau.
Đại Ninh rất thích những nơi có phong cảnh đẹp, cô thích thú chạy xuống thuyền, cô đã thay một chiếc váy màu đỏ đậm. Cô xinh đẹp đứng giữa một rừng hoa hàm tiếu màu trắng hồng, trông cô còn xinh đẹp hơn mấy đóa hoa đó nữa.
Cả đêm qua Đỗ Điềm ngủ không ngon giấc, tới bây giờ cô ta vẫn không thể hiểu nổi, theo lý mà nói thì tình tiết trong truyện không thể sai được, nhưng bây giờ thái độ của Triệu Dữ đối với Kỷ Đại Ninh khiến cô ta không thể lường trước được, cô ta thật sự rất sợ mọi thứ sẽ sụp đổ, cô ta sẽ mất đi lợi thế về cốt truyện.
Không lẽ Đại Ninh cũng được thay vỏ rồi sao? (ý nói cũng do người khác xuyên sách rồi nhập vào trong nhân vật chính như Đỗ Điềm.)
Đỗ Điềm đi qua, cô ta khoanh tay lạnh lùng nói: “Tôi vẫn luôn thắc mắc, cô cả như cô sao lại đi lăn lộn với chúng tôi làm gì, chắc cô cũng xem thường mảnh đất này nhỉ? Còn có anh Triệu Dữ nữa, rõ ràng cô không hề thích anh ấy, sao lại còn dính lấy anh ấy làm gì, còn ức hiếp lừa gạt anh ấy nữa?”
Đại Ninh không hiểu: “Tôi xem trọng mảnh đất này lắm, nghe nói Ô Đông có pha lê, tôi cũng muốn có một sợi dây chuyền pha lê nữa.”
Đỗ Điềm: “Nhưng nếu chúng ta lấy được Ô Đông thì mấy thứ đó cũng không thuộc về cô.”
“Triệu Dữ sẽ cho tôi.”
“Do cô ngu ngốc hoang tưởng.” Đỗ Điềm hít một hơi thật sâu, cô ta phát hiện chủ đề nói chuyện giờ đã bị Đại Ninh làm chủ rồi. Trọng điểm đâu phải là pha lê ở Ô Đông? Cô ta nói: “Cô không muốn trả lời câu hỏi của tôi, có phải do cô lo sợ, thật ra cô có ý đồ khác với anh Triệu Dữ đúng không?”
Đại Ninh thấy buồn cười, cô nhìn cô ta: “Tôi có ý đồ gì với anh ta chứ? Tôi ham muốn sự nghèo khó của anh ta, ham muốn tính cách cứng nhắc của anh ta, ham muốn anh ta vì anh ta thích dạy dỗ tôi hả?”
Đỗ Điềm nhìn thấy người bước đến phía sau lưng Đại Ninh, trong lòng cô ta vui mừng: “Cô xem thường anh ấy vậy hả?”
Thanh Đoàn rất lo lắng: “Đại Ninh, Triệu Dữ đứng sau lưng cô kìa!”
Đại Ninh cũng không để tâm đến nó, cô hùng hồn nói: “Tôi chỉ coi trọng những người xuất sắc nhất thôi, Triệu Dữ đâu phải, tôi dựa vào đâu để coi trọng anh ta chứ.”
Nụ cười trên vành môi của Đỗ Điềm rộng ra hơn, cô ta nói với người đàn ông đang bình tĩnh đứng sau lưng Đại Ninh: “Anh Triệu Dữ, anh cũng nghe rồi đó…”
Triệu Dữ mặc kệ Đỗ Điềm, anh ta nắm lấy bả vai của Đại Ninh: “Trời lạnh như vậy, sao em chưa mặc áo khoác thì đã ra ngoài rồi?”
Đại Ninh không hề lo lắng: “Váy này mặc áo khoác vào không đẹp.”
Triệu Dữ nói: “Mặc áo khoác vào đi, mặt trời lên cao thì lại cởi ra, nếu không sẽ bị bệnh mất.”
Đại Ninh không vui bĩu môi.
Triệu Dữ ờ sờ vào tóc cô, Đại Ninh miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi.”
Cô quay về thuyền để thay đồ, chỉ để lại mình hai người Triệu Dữ và Đỗ Điềm. Đỗ Điềm không kìm nén được: “Rõ ràng anh đã nghe thấy rồi, cô ấy là một người đàn bà xấu xa nịnh hót ích kỷ, sao anh lại còn đối xử tốt với cô ấy như vậy?”
Triệu Dữ lạnh lùng nói: “Cô Đỗ à, cô quan tâm nhiều quá rồi đó. Tôi thật sự không có gì để người ta có ý đồ cả, ngược lại là cô, bắt đầu từ ngày nào đó, đột nhiên lại thay đổi thái độ, rốt cuộc là cô có ý đồ gì vậy?”
Gương mặt của Đỗ Điềm trắng bệch, cô ta không kiểm soát được phải lùi về sau một bước.
Triệu Dữ không quan tâm cô ta nữa, anh ta đi dặn dò người của mình làm việc.
Trong lòng Đỗ Điềm vô cùng sợ hãi, thì ra Triệu Dữ đều nhìn thấy sự thay đổi của cô ta, chả trách sao có làm gì anh ta cũng không chịu chấp nhận ý tốt của cô ta.
Đỗ Điềm không nghi ngờ là Đại Ninh có vấn đề nữa, tim cô ta đã rơi xuống vực thẳm, vừa bắt đầu thì Triệu Dữ đã nghi ngờ cô ta, cho dù lần này cô ta có giúp Triệu Dữ giành được Ô Đông, thì người có suy nghĩ thâm sâu như anh ta vẫn không tin tưởng vào cô ta.
Nếu như anh ta biết cô xuyên sách… Đỗ Điềm rùng mình.
Đột nhiên cô ta lại ý thức được, cô ta không thể không từ bỏ tuyết nhân vật Triệu Dữ này. Ngay từ đầu thì cô ta đã sai rồi, từ đầu nên công lược một người không hiểu gì về bản thân cô ta thì mới không dễ lộ tẩy.
Đỗ Điềm đè nén sự run sợ trong lòng mình, cô ta thúc ép bản thân mình phải bình tĩnh lại, cô ta nhớ lại những tình tiết có liên quan đến nam chính thứ hai trong quyển sách này rồi đưa ra một quyết định!
Mất bò mới lo làm chuồng, giờ vẫn chưa quá muộn.
Sao cô ta lại có thể ngờ được chứ? Người may mắn thứ hai lại dễ công lược hơn, anh ta cũng dễ một lòng một dạ với cô ta hơn!
—
Một đám người ở lại trên đảo Ô Đông năm ngày, mỗi ngày đám người của Triệu Dữ đều đi sớm về khuya, đến Đỗ Điềm cũng bận không thấy bóng đâu.
Người nhàn hạ nhất là Đại Ninh và cậu cả nhà họ Lam.
Ô Đông cũng có nhà nghỉ, Đại Ninh ngồi trên xích đu vừa đọc tiểu thuyết vừa cắn hạt dưa, sân vườn nhà cô đã bị khóa, nhưng cô vốn dĩ rất lười, nên cô không hề phát hiện ra.
Dù sao những chuyện liên quan đến thương trường đều không liên quan đến cô. Cô không hiểu, mà cũng không muốn hỏi.
Đại Ninh đang đọc một quyển tiểu thuyết tình yêu ngược, cô vô cùng vui vẻ: “Tôi nói cho cậu nghe nhé Thanh Đoàn, nam chính hoàng đế này bị trà xanh xúi giục, nên đã cho người đánh chết nữ chính, sau khi nữ chính chết rồi thì nam chính mới hiểu ra, thì ra nữ chính mới là người cứu sống hắn ta.”
Năm ngày trời, Thanh Đoàn cùng cô đọc tiểu thuyết, giờ nó ngày đêm điên đảo, tam quan mờ mịt, sau khi nó sững sờ hồi lâu thì liền bật cười đến chảy nước mắt: “Ha ha ha ha thật buồn cười quá đi Đại Ninh.”
“Buồn cười quá ha ha ha ha ha!”
Khó khăn lắm thì cậu cả nhà họ Lam mới từ từ chấp nhận được sự thật Ninh Ninh đã “phải lòng người khác”, anh ta đưa mắt nhìn sang, nhớ thương thành bệnh, nhưng lại không đi vào được sân vườn nhà cô.
Lam Lăng Vân đứng bên ngoài hét vào: “Ninh Ninh! Ninh Ninh!”
Bên trong không có ai trả lời, anh ta tức giận đá vào cửa của Đại Ninh, cầm cái ổ khóa đó lên nhìn: “Bà nó chứ, điên khùng bệnh hoạn!”
Lúc này vừa hay là chiều tối, Triệu Dữ đã quay về.
Lam Lăng Vân không kìm nén được chạy xông đến, nắm lấy cổ áo của Triệu Dữ: “Anh làm cái gì vậy hả? Anh nhốt Ninh Ninh lại rồi sao?”
Triệu Dữ đẩy tay anh ta ra, lạnh lùng nói: “Không có, vì sự an toàn của cô ấy thôi.”
Lam Lăng Vân vẫn rất tức giận: “Cô ấy có biết cậu khóa cô ấy lại hay không?”
Triệu Dữ nói: “Mấy chuyện này không có liên quan tới cậu Lam, tôi sẽ chăm sóc cho Đại Ninh, anh có rảnh thì quan tâm em gái mình hơn chút đi. gần đây cô ta có hơi nóng vội, muốn làm mấy chuyện nguy hiểm đó.”
Lam Lăng Vân cau mày.
Triệu Dữ dẫn người đi vào bên trong, nhốt Lam Lăng Vân ở bên ngoài.
Sau khi anh ta đi đến sân vườn sau nhà nghỉ, anh ta nhìn thấy cô gái đang ngồi đung đưa chân trên xích đu đọc sách ở phía trước hồ cá koi.
Triệu Dữ không đi qua ngay, anh ta đi rửa tay, sau đó tự mình rửa sạch một đĩa nho rồi mới đi qua tìm cô.
Cô đọc sách rất hăng, Triệu Dữ cúi đầu xuống nhìn thì thấy tên sách là [Mộng ngàn năm: Đế vương tàn bạo của ta]. Khóe môi Triệu Dữ khẽ giật giật, nhưng anh ta cũng không nói gì, anh ta đưa một quả nho đến miệng của cô.
Đại Ninh hé cái miệng nhỏ mình ngậm lấy quả nho được đút qua, rồi lại lật sang trang mới.
Đôi môi mềm của người con gái thỉnh thoảng chạm vào ngón tay của anh ta, thật ra từ chuyện gượng gạo lúc thay băng vệ sinh hôm ấy, Triệu Dữ cũng không đến gần cô nhiều.
Tuổi cô còn nhỏ, suy nghĩ chưa chín chắn, khiến người ta tức giận vô cùng, cũng khiến người ta dễ hết hồn.
Hôm đó khi Đại Ninh nói mấy lời xem thường anh ta, Triệu Dữ lại chẳng cảm thấy hề hấn gì. Anh ta là một người thực dụng, nhưng mấy ngày hôm nay Triệu Dữ thật sự đã cảm nhận thấy những lợi ích mà quyền lực và giàu có mang tới.
Đối với những thứ này, không có người đàn ông nào có thể cự tuyệt nổi.
Nghĩ đến việc Lam Lăng Vân nói mình nhốt Đại Ninh lại, Triệu Dữ hỏi cô: “Có muốn đi ra ngoài chơi không?”
Thật ra anh ta không hề có ý muốn nhốt cô lại, Triệu Dữ biết rõ hơn ai hết, Đại Ninh không phải là một con chim hoàng yến, anh ta cũng không đối xử với cô như vậy.
Nhưng khóa sân vườn lại thật sự có ích, người lạ không dễ gì làm hại tới cô, Lam Lăng Vân cũng không đi vào được.
Dù Triệu Dữ có thản nhiên tới cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể không thừa nhận rằng anh ta rất ghét Lam Lăng Vân.
Đại Ninh lắc lắc đầu: “Không ra ngoài.”
Triệu Dữ cũng không có ý kiến gì với chuyện này, anh ta vẫn cứ đút nho cho cô ăn.
Đại Ninh nhân lúc rảnh ngước gương mặt nhỏ lên: “Triệu Dữ à, bao giờ anh mới lấy được mỏ đá quý vậy, người ta sắp đón sinh nhật rồi đó, anh lấy một viên làm cho người ta một con hổ nhỏ đi mà.”
“Sinh nhật em ngày mấy?”
“Ngày tám tháng mười hai.”
Bây giờ còn chưa tới tháng mười một nữa, Triệu Dữ tính toán một hồi rồi gật đầu: “Ừm.”
Cho dù sớm biết anh ta rất tài giỏi, nhưng đồng ý sảng khoái như vậy khiến Đại Ninh vẫn có chút bất ngờ.
Đột nhiên cô nhớ lại những vấn đề mà mình đã thờ ơ rất lâu, cho dù ở kiếp trước Triệu Dữ có phát triển chậm một chút, nhưng anh ta cũng không nên đồng ý vào ở rể trong nhà cô chứ nhỉ.
Bây giờ Triệu Dữ cũng được xem như là một người tốt, nhưng mà anh ta của sau này, lạnh lùng kiệm lời, trái tim còn cứng hơn viên đá nữa.
Tính cách của con người do sự từng trải tạo nên, rốt cuộc anh ta đã trải qua chuyện gì vậy chứ?
Đại Ninh hỏi Thanh Đoàn, Thanh Đoàn mất trí cuối cùng cũng tìm lại được chính mình, nó lại đi lật sách. Mãi một lúc sau nó mới nói: “Trong sách không có viết đến, có một đoạn không viết.”
Không viết hả?
Rốt cuộc là sai ở chỗ nào chứ?
Trong đầu Đại Ninh lóe lên một tia sáng! Kiếp trước cô chỉ từng gặp Triệu Bình và Triệu An An thôi, chứ chưa từng gặp bố mẹ của Triệu Dữ, có lẽ nào bọn họ không được trị bệnh đàng hoàng, ngược lại trở thành vật hy sinh trên con đường thành công của Triệu Dữ chứ?
Càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Đại Ninh không thèm đọc sách nữa, cô ngồi bật dậy trên xích đu: “Triệu Dữ, anh định khi nào đi đón em trai em gái anh vậy?”
Đây là lần đầu tiên Đại Ninh quan tâm đến chuyện trong nhà của anh ta, Triệu Dữ đưa mắt nhìn cô, anh ta cũng không giấu giếm cô.
“Mấy ngày nữa sẽ cho người đi đón bọn họ, bố mẹ tôi phải được khám bệnh, Triệu Bình cũng phải đến đây để học cấp ba. Sao đột nhiên em lại hỏi tôi mấy chuyện này vậy?”
Đại Ninh nói nhảm: “Tôi muốn nghe Triệu An An gọi tôi một tiếng chị dâu ấy.”
Cũng không biết câu nói này đã chọc đúng điểm nào của Triệu Dữ, anh ta nhoẻn miệng cười.
“Đồ nói xạo.” Triệu Dữ nói: “Đừng chọc ghẹo An An nữa, tránh xa tụi nó một chút đi.”
Đại Ninh không thích anh ta thông minh nhìn thấu hết mọi chuyện như vậy, cô hỏi một câu từ tận đáy lòng, chất vấn anh ta: “Anh nói đi, trong lòng anh, tôi với Triệu An An ai quan trọng hơn, nếu như tôi và nó đồng thời rớt xuống nước, anh sẽ cứu ai hả?”
Triệu Dữ thấy cô trả con vậy thì cười cười sờ vào má cô nói: “Cứu An An.”
Đại Ninh nghe vậy thì xém chút bị anh ta chọc tức đến bật khóc.
Lâu như vậy rồi, mà cô vẫn không sánh bằng Triệu An An!
Cô không thèm ăn nho nữa, đẩy anh ta ra muốn rời đi, nhưng Triệu Dữ lại nắm eo kéo cô trở lại.
“Sao lại tức giận?”
Cô không thèm nhìn anh ta.
Triệu Dữ nghiêm túc giải thích nói: “Tôi cứu An An, bởi vì nó làm em gái tôi, nó còn chưa được nhìn kĩ thế giới đẹp đẽ này nữa.”
Đại Ninh bịt tai lại, Khốn nạn, đồ phụ bạc, anh đi ăn phân đi.
“Nếu như em thật sự xảy ra chuyện, tôi sẽ chết cùng em.” Anh ta ngừng lại một chút rồi nói: “Bởi vì với tôi, em là…”
Đại Ninh nới tay ra, thắc mắc hỏi: “Là gì hả gì hả?”
Tác giả có điều muốn nói:
Đại Ninh: “Tôi có ý đồ gì với anh ta chứ? Tôi ham muốn sự nghèo khó của anh ta, ham muốn tính cách cứng nhắc của anh ta, ham muốn anh ta vì anh ta thích dạy dỗ tôi hả?”
Triệu Dữ nghèo khổ, cứng nhắc, thích dạy dỗ: …
Có lẽ lần này quá đáng lắm rồi, Thanh Đoàn bị dạy học mấy tiếng đồng hồ trong biển trang khảm chữ, hai mắt nó có hình cái nhang muỗi luôn, nó đáng thương vô cùng.
Bây giờ nó không dám mở miệng nói chuyện, sợ vừa mở miệng ra liền nói mấy cái quan niệm giá trị cốt lõi.
Vầng trăng sáng treo trên bầu trời, Thanh Đoàn mới được thả ra cảm nhận có gì không đúng, nó nằm trong biển tri thức gọi Đại Ninh.
“Tôi nghe bên ngoài có tiếng động kìa, cô có định ra ngoài xem không?”
Đại Ninh hoang mang trả lời một câu: “Không đi.”
Thanh Đoàn cũng không phải “hệ thống” gì, nó không có khả năng định vị, nhưng nó có thể lấy Đại Ninh làm trung tâm, nó có thể nghe thấy tiếng động, nhìn thấy cảnh vật, nó nói: “Đừng ngủ nữa, lỡ như cái anh Thôi Nghiêu kia giở trò thì sao?”
Khi nói đến chuyện chính sự, Đại Ninh cũng trở nên tỉnh táo hơn chút, cô khoác áo khoác rồi bò dậy, khẽ đi ra phía ngoài.
Không ngờ quả nhiên cô đã nhìn thấy Thôi Nghiêu, không chỉ có Thôi Nghiêu, ở đuôi thuyền còn có một người con gái.
Người đó là Đỗ Điềm.
Thôi Nghiêu nói: “Điềm Điềm, chuyện này rất nguy hiểm, em đừng tham gia vào nữa. Em cũng thấy rồi đó. Cách Triệu Dữ đối xử với cô Kỷ đó rất khác biệt, em giúp anh ta như vậy không đáng đâu.”
Đỗ Điềm kiên quyết mím môi: “Em thích anh Triệu Dữ đó! Không phải anh từng đồng ý với em là sẽ giúp em hay sao? Triệu Dữ chỉ là bị Kỷ Đại Ninh gạt mà thôi, nếu như anh ấy biết Kỷ Đại Ninh là loại người gì, nhất định sẽ ghét bỏ cô ấy.”
Thôi Nghiêu nắm lấy bả vai cô ta: “Đúng là anh đã từng đồng ý với em, nhưng anh thấy thái độ của anh ta rồi, em cứ như vậy sẽ không thể hạnh phúc, sao em không nhìn thử người bên cạnh mình chứ? Em đến với anh, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em mà.”
Đỗ Điềm mím môi: “Thôi Nghiêu à, em biết tâm ý của anh, nhưng mà em…”
Thôi Nghiêu thở dài nói: “Anh biết rồi.”
Gió trên sông thổi bay tóc của đại ninh, Đại Ninh cũng không ngờ khi đi ra ngoài lại xem được một vở kịch hay như vậy. Thì ra là anh Thôi Nghiêu này thích Đỗ Điềm, từ lời nói của anh ta, có thể thấy là anh ta luôn suy nghĩ cho Đỗ Điềm.
Đỗ Điềm không hổ danh là nữ chính, cho dù tạm thời cô ta không thể lôi kéo trái tim của người may mắn, nhưng lại với được người như Thôi Nghiêu.
Thanh Đoàn thắc mắc nói: “Tôi vẫn không sao hiểu nổi, tại sao Đỗ Điềm lại kiên trì công lược Triệu Dữ như thế, với trình độ nhân viên văn phòng như cô ta, cho dù cô ta có kiếm đại một công việc, cô ta với Đỗ Nguyệt Hương cũng có thể sống rất tốt mà.”
Cục diện bây giờ đã bất lợi cho Đỗ Điềm, Triệu Dữ cũng không nảy sinh tình cảm với Đỗ Điềm, nhưng cô ta vẫn luôn chọn quay về bên cạnh Triệu Dữ.
Nhưng Đại Ninh lại không cảm thấy điểm này khó hiểu: “Thứ nhất, Đỗ Điềm không hề hay biết thật ra bản thân cô ta chính là “cô hai nhà họ Kỷ”, cô ta vô cùng thất vọng với thân phận cô gái nhà quê của mình. Thứ hai, cô ta biết được cốt truyện, lại có mấy năm làm hàng xóm với Triệu Dữ, nên cô ta không nỡ từ bỏ dễ dàng. Cô ta chưa từng tiếp xúc với hai nam chính khác, trong lòng cô ta không nắm chắc, dĩ nhiên cô ta sẽ cố gắng dùng đủ mọi cách để thử nắm lấy nhân vật Triệu Dữ này.”
Nên sống một đời an nhàn ổn định, hay bắt lấy kẻ may mắn trở thành người đứng trên người khác? Dĩ nhiên Đỗ Điềm đã chọn vế phía sau.
Đại Ninh biết bản thân cô có hơi xui xẻo, cô sợ mình sẽ bị bắt gặp, nên không nhìn thêm nữa, âm thầm quay về phòng mình.
Cô càng phân tích mấy câu nói đó thì càng cảm thấy con người Thôi Nghiêu này rất có triển vọng.
Trông anh ta rất thích Đỗ Điềm, không biết anh ta có bằng lòng vì Đỗ Điềm làm một số chuyện vi phạm quy định trong truyện không?
Đột nhiên cô lại có một ý tưởng vô cùng hay, lần này có thể thuận lợi rời khỏi Triệu Dữ để đi tìm người may mắn thứ hai hay không thì phải xem Thôi Nghiêu và Đỗ Điềm rồi.
“Thanh Đoàn, chúng ta lại giao dịch tiếp đi!”
Mùa đông sắp đến rồi, cô đã tốn quá nhiều thời gian vào Triệu Dữ.
Đại Ninh không kiên nhẫn nổi nữa.
—-
Buổi sáng, khi đến Ô Đông, bầu không khí bị một lớp sương mù bao quanh.
Nó thật sự là một nơi rất đẹp, bây giờ đang vào mùa hoa hàm tiếu ở Ô Đông, thổ nhưỡng nơi này thích hợp, nên hoa hàm tiếu có thể liên tục nở đến tháng hai năm sau.
Đại Ninh rất thích những nơi có phong cảnh đẹp, cô thích thú chạy xuống thuyền, cô đã thay một chiếc váy màu đỏ đậm. Cô xinh đẹp đứng giữa một rừng hoa hàm tiếu màu trắng hồng, trông cô còn xinh đẹp hơn mấy đóa hoa đó nữa.
Cả đêm qua Đỗ Điềm ngủ không ngon giấc, tới bây giờ cô ta vẫn không thể hiểu nổi, theo lý mà nói thì tình tiết trong truyện không thể sai được, nhưng bây giờ thái độ của Triệu Dữ đối với Kỷ Đại Ninh khiến cô ta không thể lường trước được, cô ta thật sự rất sợ mọi thứ sẽ sụp đổ, cô ta sẽ mất đi lợi thế về cốt truyện.
Không lẽ Đại Ninh cũng được thay vỏ rồi sao? (ý nói cũng do người khác xuyên sách rồi nhập vào trong nhân vật chính như Đỗ Điềm.)
Đỗ Điềm đi qua, cô ta khoanh tay lạnh lùng nói: “Tôi vẫn luôn thắc mắc, cô cả như cô sao lại đi lăn lộn với chúng tôi làm gì, chắc cô cũng xem thường mảnh đất này nhỉ? Còn có anh Triệu Dữ nữa, rõ ràng cô không hề thích anh ấy, sao lại còn dính lấy anh ấy làm gì, còn ức hiếp lừa gạt anh ấy nữa?”
Đại Ninh không hiểu: “Tôi xem trọng mảnh đất này lắm, nghe nói Ô Đông có pha lê, tôi cũng muốn có một sợi dây chuyền pha lê nữa.”
Đỗ Điềm: “Nhưng nếu chúng ta lấy được Ô Đông thì mấy thứ đó cũng không thuộc về cô.”
“Triệu Dữ sẽ cho tôi.”
“Do cô ngu ngốc hoang tưởng.” Đỗ Điềm hít một hơi thật sâu, cô ta phát hiện chủ đề nói chuyện giờ đã bị Đại Ninh làm chủ rồi. Trọng điểm đâu phải là pha lê ở Ô Đông? Cô ta nói: “Cô không muốn trả lời câu hỏi của tôi, có phải do cô lo sợ, thật ra cô có ý đồ khác với anh Triệu Dữ đúng không?”
Đại Ninh thấy buồn cười, cô nhìn cô ta: “Tôi có ý đồ gì với anh ta chứ? Tôi ham muốn sự nghèo khó của anh ta, ham muốn tính cách cứng nhắc của anh ta, ham muốn anh ta vì anh ta thích dạy dỗ tôi hả?”
Đỗ Điềm nhìn thấy người bước đến phía sau lưng Đại Ninh, trong lòng cô ta vui mừng: “Cô xem thường anh ấy vậy hả?”
Thanh Đoàn rất lo lắng: “Đại Ninh, Triệu Dữ đứng sau lưng cô kìa!”
Đại Ninh cũng không để tâm đến nó, cô hùng hồn nói: “Tôi chỉ coi trọng những người xuất sắc nhất thôi, Triệu Dữ đâu phải, tôi dựa vào đâu để coi trọng anh ta chứ.”
Nụ cười trên vành môi của Đỗ Điềm rộng ra hơn, cô ta nói với người đàn ông đang bình tĩnh đứng sau lưng Đại Ninh: “Anh Triệu Dữ, anh cũng nghe rồi đó…”
Triệu Dữ mặc kệ Đỗ Điềm, anh ta nắm lấy bả vai của Đại Ninh: “Trời lạnh như vậy, sao em chưa mặc áo khoác thì đã ra ngoài rồi?”
Đại Ninh không hề lo lắng: “Váy này mặc áo khoác vào không đẹp.”
Triệu Dữ nói: “Mặc áo khoác vào đi, mặt trời lên cao thì lại cởi ra, nếu không sẽ bị bệnh mất.”
Đại Ninh không vui bĩu môi.
Triệu Dữ ờ sờ vào tóc cô, Đại Ninh miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi.”
Cô quay về thuyền để thay đồ, chỉ để lại mình hai người Triệu Dữ và Đỗ Điềm. Đỗ Điềm không kìm nén được: “Rõ ràng anh đã nghe thấy rồi, cô ấy là một người đàn bà xấu xa nịnh hót ích kỷ, sao anh lại còn đối xử tốt với cô ấy như vậy?”
Triệu Dữ lạnh lùng nói: “Cô Đỗ à, cô quan tâm nhiều quá rồi đó. Tôi thật sự không có gì để người ta có ý đồ cả, ngược lại là cô, bắt đầu từ ngày nào đó, đột nhiên lại thay đổi thái độ, rốt cuộc là cô có ý đồ gì vậy?”
Gương mặt của Đỗ Điềm trắng bệch, cô ta không kiểm soát được phải lùi về sau một bước.
Triệu Dữ không quan tâm cô ta nữa, anh ta đi dặn dò người của mình làm việc.
Trong lòng Đỗ Điềm vô cùng sợ hãi, thì ra Triệu Dữ đều nhìn thấy sự thay đổi của cô ta, chả trách sao có làm gì anh ta cũng không chịu chấp nhận ý tốt của cô ta.
Đỗ Điềm không nghi ngờ là Đại Ninh có vấn đề nữa, tim cô ta đã rơi xuống vực thẳm, vừa bắt đầu thì Triệu Dữ đã nghi ngờ cô ta, cho dù lần này cô ta có giúp Triệu Dữ giành được Ô Đông, thì người có suy nghĩ thâm sâu như anh ta vẫn không tin tưởng vào cô ta.
Nếu như anh ta biết cô xuyên sách… Đỗ Điềm rùng mình.
Đột nhiên cô ta lại ý thức được, cô ta không thể không từ bỏ tuyết nhân vật Triệu Dữ này. Ngay từ đầu thì cô ta đã sai rồi, từ đầu nên công lược một người không hiểu gì về bản thân cô ta thì mới không dễ lộ tẩy.
Đỗ Điềm đè nén sự run sợ trong lòng mình, cô ta thúc ép bản thân mình phải bình tĩnh lại, cô ta nhớ lại những tình tiết có liên quan đến nam chính thứ hai trong quyển sách này rồi đưa ra một quyết định!
Mất bò mới lo làm chuồng, giờ vẫn chưa quá muộn.
Sao cô ta lại có thể ngờ được chứ? Người may mắn thứ hai lại dễ công lược hơn, anh ta cũng dễ một lòng một dạ với cô ta hơn!
—
Một đám người ở lại trên đảo Ô Đông năm ngày, mỗi ngày đám người của Triệu Dữ đều đi sớm về khuya, đến Đỗ Điềm cũng bận không thấy bóng đâu.
Người nhàn hạ nhất là Đại Ninh và cậu cả nhà họ Lam.
Ô Đông cũng có nhà nghỉ, Đại Ninh ngồi trên xích đu vừa đọc tiểu thuyết vừa cắn hạt dưa, sân vườn nhà cô đã bị khóa, nhưng cô vốn dĩ rất lười, nên cô không hề phát hiện ra.
Dù sao những chuyện liên quan đến thương trường đều không liên quan đến cô. Cô không hiểu, mà cũng không muốn hỏi.
Đại Ninh đang đọc một quyển tiểu thuyết tình yêu ngược, cô vô cùng vui vẻ: “Tôi nói cho cậu nghe nhé Thanh Đoàn, nam chính hoàng đế này bị trà xanh xúi giục, nên đã cho người đánh chết nữ chính, sau khi nữ chính chết rồi thì nam chính mới hiểu ra, thì ra nữ chính mới là người cứu sống hắn ta.”
Năm ngày trời, Thanh Đoàn cùng cô đọc tiểu thuyết, giờ nó ngày đêm điên đảo, tam quan mờ mịt, sau khi nó sững sờ hồi lâu thì liền bật cười đến chảy nước mắt: “Ha ha ha ha thật buồn cười quá đi Đại Ninh.”
“Buồn cười quá ha ha ha ha ha!”
Khó khăn lắm thì cậu cả nhà họ Lam mới từ từ chấp nhận được sự thật Ninh Ninh đã “phải lòng người khác”, anh ta đưa mắt nhìn sang, nhớ thương thành bệnh, nhưng lại không đi vào được sân vườn nhà cô.
Lam Lăng Vân đứng bên ngoài hét vào: “Ninh Ninh! Ninh Ninh!”
Bên trong không có ai trả lời, anh ta tức giận đá vào cửa của Đại Ninh, cầm cái ổ khóa đó lên nhìn: “Bà nó chứ, điên khùng bệnh hoạn!”
Lúc này vừa hay là chiều tối, Triệu Dữ đã quay về.
Lam Lăng Vân không kìm nén được chạy xông đến, nắm lấy cổ áo của Triệu Dữ: “Anh làm cái gì vậy hả? Anh nhốt Ninh Ninh lại rồi sao?”
Triệu Dữ đẩy tay anh ta ra, lạnh lùng nói: “Không có, vì sự an toàn của cô ấy thôi.”
Lam Lăng Vân vẫn rất tức giận: “Cô ấy có biết cậu khóa cô ấy lại hay không?”
Triệu Dữ nói: “Mấy chuyện này không có liên quan tới cậu Lam, tôi sẽ chăm sóc cho Đại Ninh, anh có rảnh thì quan tâm em gái mình hơn chút đi. gần đây cô ta có hơi nóng vội, muốn làm mấy chuyện nguy hiểm đó.”
Lam Lăng Vân cau mày.
Triệu Dữ dẫn người đi vào bên trong, nhốt Lam Lăng Vân ở bên ngoài.
Sau khi anh ta đi đến sân vườn sau nhà nghỉ, anh ta nhìn thấy cô gái đang ngồi đung đưa chân trên xích đu đọc sách ở phía trước hồ cá koi.
Triệu Dữ không đi qua ngay, anh ta đi rửa tay, sau đó tự mình rửa sạch một đĩa nho rồi mới đi qua tìm cô.
Cô đọc sách rất hăng, Triệu Dữ cúi đầu xuống nhìn thì thấy tên sách là [Mộng ngàn năm: Đế vương tàn bạo của ta]. Khóe môi Triệu Dữ khẽ giật giật, nhưng anh ta cũng không nói gì, anh ta đưa một quả nho đến miệng của cô.
Đại Ninh hé cái miệng nhỏ mình ngậm lấy quả nho được đút qua, rồi lại lật sang trang mới.
Đôi môi mềm của người con gái thỉnh thoảng chạm vào ngón tay của anh ta, thật ra từ chuyện gượng gạo lúc thay băng vệ sinh hôm ấy, Triệu Dữ cũng không đến gần cô nhiều.
Tuổi cô còn nhỏ, suy nghĩ chưa chín chắn, khiến người ta tức giận vô cùng, cũng khiến người ta dễ hết hồn.
Hôm đó khi Đại Ninh nói mấy lời xem thường anh ta, Triệu Dữ lại chẳng cảm thấy hề hấn gì. Anh ta là một người thực dụng, nhưng mấy ngày hôm nay Triệu Dữ thật sự đã cảm nhận thấy những lợi ích mà quyền lực và giàu có mang tới.
Đối với những thứ này, không có người đàn ông nào có thể cự tuyệt nổi.
Nghĩ đến việc Lam Lăng Vân nói mình nhốt Đại Ninh lại, Triệu Dữ hỏi cô: “Có muốn đi ra ngoài chơi không?”
Thật ra anh ta không hề có ý muốn nhốt cô lại, Triệu Dữ biết rõ hơn ai hết, Đại Ninh không phải là một con chim hoàng yến, anh ta cũng không đối xử với cô như vậy.
Nhưng khóa sân vườn lại thật sự có ích, người lạ không dễ gì làm hại tới cô, Lam Lăng Vân cũng không đi vào được.
Dù Triệu Dữ có thản nhiên tới cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể không thừa nhận rằng anh ta rất ghét Lam Lăng Vân.
Đại Ninh lắc lắc đầu: “Không ra ngoài.”
Triệu Dữ cũng không có ý kiến gì với chuyện này, anh ta vẫn cứ đút nho cho cô ăn.
Đại Ninh nhân lúc rảnh ngước gương mặt nhỏ lên: “Triệu Dữ à, bao giờ anh mới lấy được mỏ đá quý vậy, người ta sắp đón sinh nhật rồi đó, anh lấy một viên làm cho người ta một con hổ nhỏ đi mà.”
“Sinh nhật em ngày mấy?”
“Ngày tám tháng mười hai.”
Bây giờ còn chưa tới tháng mười một nữa, Triệu Dữ tính toán một hồi rồi gật đầu: “Ừm.”
Cho dù sớm biết anh ta rất tài giỏi, nhưng đồng ý sảng khoái như vậy khiến Đại Ninh vẫn có chút bất ngờ.
Đột nhiên cô nhớ lại những vấn đề mà mình đã thờ ơ rất lâu, cho dù ở kiếp trước Triệu Dữ có phát triển chậm một chút, nhưng anh ta cũng không nên đồng ý vào ở rể trong nhà cô chứ nhỉ.
Bây giờ Triệu Dữ cũng được xem như là một người tốt, nhưng mà anh ta của sau này, lạnh lùng kiệm lời, trái tim còn cứng hơn viên đá nữa.
Tính cách của con người do sự từng trải tạo nên, rốt cuộc anh ta đã trải qua chuyện gì vậy chứ?
Đại Ninh hỏi Thanh Đoàn, Thanh Đoàn mất trí cuối cùng cũng tìm lại được chính mình, nó lại đi lật sách. Mãi một lúc sau nó mới nói: “Trong sách không có viết đến, có một đoạn không viết.”
Không viết hả?
Rốt cuộc là sai ở chỗ nào chứ?
Trong đầu Đại Ninh lóe lên một tia sáng! Kiếp trước cô chỉ từng gặp Triệu Bình và Triệu An An thôi, chứ chưa từng gặp bố mẹ của Triệu Dữ, có lẽ nào bọn họ không được trị bệnh đàng hoàng, ngược lại trở thành vật hy sinh trên con đường thành công của Triệu Dữ chứ?
Càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Đại Ninh không thèm đọc sách nữa, cô ngồi bật dậy trên xích đu: “Triệu Dữ, anh định khi nào đi đón em trai em gái anh vậy?”
Đây là lần đầu tiên Đại Ninh quan tâm đến chuyện trong nhà của anh ta, Triệu Dữ đưa mắt nhìn cô, anh ta cũng không giấu giếm cô.
“Mấy ngày nữa sẽ cho người đi đón bọn họ, bố mẹ tôi phải được khám bệnh, Triệu Bình cũng phải đến đây để học cấp ba. Sao đột nhiên em lại hỏi tôi mấy chuyện này vậy?”
Đại Ninh nói nhảm: “Tôi muốn nghe Triệu An An gọi tôi một tiếng chị dâu ấy.”
Cũng không biết câu nói này đã chọc đúng điểm nào của Triệu Dữ, anh ta nhoẻn miệng cười.
“Đồ nói xạo.” Triệu Dữ nói: “Đừng chọc ghẹo An An nữa, tránh xa tụi nó một chút đi.”
Đại Ninh không thích anh ta thông minh nhìn thấu hết mọi chuyện như vậy, cô hỏi một câu từ tận đáy lòng, chất vấn anh ta: “Anh nói đi, trong lòng anh, tôi với Triệu An An ai quan trọng hơn, nếu như tôi và nó đồng thời rớt xuống nước, anh sẽ cứu ai hả?”
Triệu Dữ thấy cô trả con vậy thì cười cười sờ vào má cô nói: “Cứu An An.”
Đại Ninh nghe vậy thì xém chút bị anh ta chọc tức đến bật khóc.
Lâu như vậy rồi, mà cô vẫn không sánh bằng Triệu An An!
Cô không thèm ăn nho nữa, đẩy anh ta ra muốn rời đi, nhưng Triệu Dữ lại nắm eo kéo cô trở lại.
“Sao lại tức giận?”
Cô không thèm nhìn anh ta.
Triệu Dữ nghiêm túc giải thích nói: “Tôi cứu An An, bởi vì nó làm em gái tôi, nó còn chưa được nhìn kĩ thế giới đẹp đẽ này nữa.”
Đại Ninh bịt tai lại, Khốn nạn, đồ phụ bạc, anh đi ăn phân đi.
“Nếu như em thật sự xảy ra chuyện, tôi sẽ chết cùng em.” Anh ta ngừng lại một chút rồi nói: “Bởi vì với tôi, em là…”
Đại Ninh nới tay ra, thắc mắc hỏi: “Là gì hả gì hả?”
Tác giả có điều muốn nói:
Đại Ninh: “Tôi có ý đồ gì với anh ta chứ? Tôi ham muốn sự nghèo khó của anh ta, ham muốn tính cách cứng nhắc của anh ta, ham muốn anh ta vì anh ta thích dạy dỗ tôi hả?”
Triệu Dữ nghèo khổ, cứng nhắc, thích dạy dỗ: …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.