Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống
Chương 29: Nhờ Nó Cứu Vớt
Đằng La Chi Vi
16/09/2022
Mãi đến khi xuống xe, Đại Ninh vẫn không dám tin vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.
Nhiệt độ bên trong xe cao, cộng thêm việc lòng bàn tay Triệu Dữ ấm áp, nên từ sớm Đại Ninh đã không còn thấy lạnh nữa rồi.
“Tí nữa khi gặp huyện trưởng Trang, cô phải lễ phép một chút, có biết không hả?” giọng nói Triệu Dữ trầm lắng, êm dịu như tiếng đàn Cello: “Tôi biết, với gia cảnh của cô thì có thể không cần cúi đầu với ai, nhưng cô cả à, ở nhà người khác ngoan ngoãn chút thì có thể sống thoải mái hơn, rất nhanh nữa tôi sẽ đến đón cô mà.”
Đại Ninh không nói xem có đồng ý hay không, cô nhảy đến trước mặt Triệu Dữ, thấy Triệu Dữ không nhắc gì đến chuyện vừa xảy ra ban nãy, trước giờ cô là người có chuyện gì thì sẽ nói thẳng: “Khi nãy anh có hôn tôi hay không?”
Cô chỉ chỉ tay vào gò má mình: “Chỗ này, chỗ này nè.”
Nụ hôn đó quá nhanh, quá nhẹ, lúc đó Đại Ninh đang chơi điện thoại rất chăm chú, không biết đó có phải là nhầm lẫn do cô cảm nhận thấy hay không. Cộng thêm việc Triệu Dữ lại trầm tĩnh quá mức, không lẽ cô đã nảy sinh hoang tưởng hay sao?
Triệu Dữ liếc nhìn cô, anh ta bình tĩnh gật đầu nói: “Không phải cô kêu muốn chụp ảnh hay sao?” Còn gọi anh ta là bạn trai này nọ nữa.
Đại Ninh sờ sờ vào má của mình, cô nghi ngờ nói: “Anh đang phối hợp với tôi đó hả?”
Triệu Dữ: “Ừm.” anh ta không nói nhiều với Đại Ninh nữa, đi lên phía trước gõ cửa.
Đại Ninh hiếm khi quan sát anh ta, Triệu Dữ không hề chột dạ, cũng không biết anh ta không động lòng, hay tim đang đập loạn nhịp bên trong nữa.
Người mở cửa là Trang Hoành Tu, chàng trai này là em trai bị Triệu Dữ mê hoặc đây, khi thấy Triệu Dữ thì anh ta rất vui: “Anh Dữ, cô cả, hai người đến rồi!”
Bà Trang đang ngồi xem ti vi trong phòng khách cũng rất vui: “Cậu Triệu, hai đứa đến rồi hả, mau đến đây ngồi đi.”
Triệu Dữ cảm ơn rồi từ chối ý tốt của bọn họ, nói lý do đến đây cho bọn họ biết.
Bà Trang cười vui vẻ: “Dĩ nhiên không có vấn đề gì rồi, đứa bé Đại Ninh này xinh đẹp như thế, trước giờ tôi luôn muốn có đứa con gái xinh đẹp như công chúa vậy nè, tiếc rằng lại sinh ra đứa con trai đáng thất vọng như Hoành Tu đây, Đại Ninh ở lại nhà tôi, tôi vui còn không kịp, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Triệu Dữ gật đầu: “Làm phiền bác rồi, ngày khác nhất định sẽ cảm ơn mọi người cho đàng hoàng.”
“Đừng khách sáo mà, nếu như không có cậu, có lẽ Hoành Tu đã không trở về được nữa.”
Bà trang hoàn toàn không biết trong lòng đứa cháu gái Lam Dung Dung của mình không hề thích Đại Ninh, cũng không hề biết đứa cháu trai Lam Lăng Vân của mình bị Đại Ninh mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Bà ta rất thật lòng nhiệt tình, suy cho cùng cô cả, không nói đến những thứ khác, chỉ nói về nhan sắc cũng khiến người ta nhìn thích mắt.
Bà trang nhiệt tình giới thiệu cho Đại Ninh: “Cô xem đi, trong nhà chúng tôi có rất nhiều phòng cho khách ở, cô muốn ở phòng nào cũng được hết.”
Triệu Dữ lại thấy yên tâm, anh ta nói mấy câu với huyện trưởng Trang, Trang Hoàng Tu giành tiễn anh ta ra ngoài. Triệu Dữ thấp giọng nói: “Em trai Trang à, cậu cũng biết tính tình cô cả thế nào rồi đó, nếu như có chỗ nào cô ấy hơi tùy hứng, thì cậu đừng để bụng nha.”
Trong phút chốc, Trang Hoành Tu cảm thấy như mình được giao cho một sứ mệnh vậy, chuyện đại ca giao cho, sao anh ta lại có thể không hoàn thành được chứ? Anh ta vỗ vỗ vào lồng ngực gầy gò của mình: “Yên tâm đi có em đây! Em không để ai ức hiếp cô cả đâu.”
“Cảm ơn nha.”
Trước khi đi Triệu Dữ lại quay đầu nhìn lại thêm một lần, Đại Ninh đang rất vui vẻ nói gì đó với bà Trang. Biết anh ta sẽ rời đi nhưng Đại Ninh cũng không chạy ra tiễn anh ta.
Triệu Dữ không hề thấy thất vọng, có cô cả ở đây thì ở thành phố lạ lẫm này, như thể lại có thêm một người cần anh ta bình an quay về đón cô vậy.
Thật ra cả hai người họ đều biết, Đại Ninh có thể gọi chú Tiền đến đón cô rời đi, vừa an toàn lại vừa thoải mái.
Nhưng cô không nhắc thì Triệu Dữ lại càng không hỏi.
Chỉ cần cô đồng ý đi theo anh ta một ngày, cho dù chỉ cảm thấy đi theo rất vui, nhưng anh ta vẫn sẽ bảo vệ thật tốt cho cô.
—-
Đại Ninh đã chọn một căn phòng dành cho khách bên trong nhà họ Trang, cô an phận ở trong đó hai ngày, cuối cùng chú Tiền cũng gọi điện thoại cho cô.
“Cô cả à, bao giờ thì tôi đến rước cô về đây?”
“Không cần gấp.”
Chú Tiền không nhịn được phải hỏi: “Lần trước cô tìm tin tình báo của Lam Lăng Vân để làm gì? Cô cả à, anh ta cũng không phải đối tượng tốt gì đâu.”
“Con biết rồi, chú đừng lo lắng nha, cứ ở gần đó đợi đi, con gọi lúc nào thì chú đến lúc đó.”
“Biết rồi, cô chú ý an toàn nhé.”
Đại Ninh ngắt điện thoại, khẽ nhấn nhấn vào màn hình, liền xuất hiện cách thức liên lạc với Triệu Dữ, hai ngày trước anh ta đã mua một chiếc điện thoại mới, để tiện cho việc chấp hành nhiệm vụ.
Đại Ninh chỉ chỉ vào cái tên đó nghịch mấy lần, Thanh Đoàn thấy vậy thì vô cùng sốt ruột, nó sắp bị chứng rối loạn cưỡng chế nữa rồi.
Sau khi đã đùa cợt Thanh Đoàn xong, cuối cùng cô ngắt kết nối.
Thanh Đoàn đang ở chỗ tối quan sát kiểu: …
Đại Ninh vô cùng vui vẻ: “Cậu ngốc thật đấy.”
“...”
“Cậu ngốc à, cậu lật sách gốc nhanh đi, xem tình tiết Triệu Dữ vực dậy, có nhắc đến tình tiết nào anh ta xui xẻo chút hay không?”
Thanh Đoàn kìm nén sự tức giận, nó vùi đầu vào trong sách, trí nhớ của nó không được tốt lắm, chỉ đành lật lại từ đầu đọc.
Rất lâu sau, nó nói: “Không có nhìn thấy, nam chính rất thông minh, lại may mắn, mấy người nhà họ Lam cũng rất lợi hại, trước mắt không gặp phải nguy hiểm gì.”
Đại Ninh có chút ghen tị với kẻ may mắn, cô lắc lắc đầu: “Không thể nào, những tàn dư của nhà họ Thân Đồ nhất định sẽ phản công lại, nếu như Đỗ Điềm đã muốn ở lại thì chứng tỏ là Triệu Dữ sẽ có lúc gặp phải nguy hiểm gì đó, cậu lật ra phía sau xem xem.”
Thanh Đoàn tin lời cô nên tiếp tục tìm: “Ẩy, tìm thấy rồi, cái này có được tính hay không đây? Tối mai, khi đám người Triệu Dữ đến nhà họ Thân Đồ để tham gia tiệc tối, thì sẽ bị các vũ nữ bỏ thuốc, đám người tàn dư của nhà họ Thân Đồ sẽ phục kích ở đó, sau đó Lam Dung Dung và cảnh sát đến kịp nên mới hóa nguy thành lành.”
Mắt cô đảo qua đảo lại, cô lại nghĩ ra một suy nghĩ tuyệt diệu: “Dĩ nhiên là tính rồi, tôi đi chuẩn bị một số thứ, tối ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.”
Thanh Đoàn thấy kích động đến lạ lùng: “Chúng ta đi cứu Triệu Dữ hả?”
Đại Ninh không trả lời thứ ngu ngốc này, sao cô lại có thể cứu Triệu Dữ được chứ? Từ sáng đến tối Thanh Đoàn toàn nghĩ cái gì không vậy nhỉ. Tâm trạng của Triệu Dữ quá kiên định, cô không thích công lược người như thế, anh ta có độ khó quá cao, còn phải đánh trận lâu dài nữa. Nếu như giở một chút trò là có thể khiến mọi chuyện kết thúc nhanh một chút, thì tại sao còn không mau làm.
Đại Ninh bảo chú Tiền chuẩn bị một số thứ, tối ngày hôm sau, sau khi người nhà họ Trang ăn cơm tối xong thì cô quay về phòng mình trang điểm.
Trước khi rời đi, Đại Ninh nghĩm dù sao thể chất của cô vẫn rất xui xẻo, một mình cô đi đến tiệc tối thì không hay lắm. Nhưng nếu chú Tiền đi theo cô thì có khi chú Tiền lại tốt bụng giúp đỡ Triệu Dữ một lần, vậy thì lại mất cơ hội.
Đại Ninh suy nghĩ một hồi, ngược lại lại nhớ đến một “thí sinh” đáng chọn hơn, cô gọi điện thoại cho Lam Lăng Vân: “Anh rảnh không, đi ra ngoài chơi với tôi đi.”
Lam Lăng Vân nhận được điện thoại của cô thì vô cùng vui mừng, anh ta vốn đang nằm như con cá muối thì nhảy dựng ở trên giường, vừa mặc quần áo vừa nói: “Rảnh chứ rảnh chứ,, Ninh Ninh à, em ở đâu, anh sẽ đến đón em ngay."
Đại Ninh nói địa chỉ, quả nhiên chưa đến năm phút sau, chiếc xe đua của cậu Lam đã đến rước cô.
Hôm nay cô ăn mặc có hơi bảo thủ, một chiếc áo len kaki bó sát ở trên và một chiếc váy vải tuyn dài ở dưới.
Đại Ninh ngồi lên xe, Lam Lăng Vân nhìn cô, trong lòng anh ta như thể co một đóa hoa đang nở rộ vậy, hỏi như đang dỗ dành: “Ninh Ninh à, em muốn đi đâu chơi?”
“Phố Bất Dạ.”
Lam Lăng Vân ngẩn người, là một đứa con nhà giàu rành rọt hết các loại đồ chơi, dĩ nhiên anh ta biết phố Bất Dạ là một chỗ như thế nào.
Hôm nay, nhìn Ninh Ninh của anh ta như một cô tiên nhỏ ngây thơ, sao lại chọn đi đến nơi đó chơi chứ?
Lam Lăng Vân khéo léo nói: “Phố Bất Dạ cũng không có gì vui đâu, Ninh Ninh à, hay anh dẫn em đi trượt băng, hay là đi thành phố dưới biển nhé?”
Gương mặt nhỏ của Đại Ninh nhăn nhúm, cô không kiên nhẫn nói: “Tôi không nghe đâu, cuối cùng anh có đi chơi với tôi hay không?”
Lam Lăng Vân cũng không còn cách nào khác, anh ta nhanh chóng dỗ dành cô: “Được được được, anh đi với em.”
Hai người họ đi đến phố Bất Dạ, Lam Lăng Vân vừa đỗ xe trong nhà gửi xe dưới tầng hầm, lúc quay đầu lại thì phát hiện Đại Ninh đang cởi quần áo.
Trong phút chốc, mắt anh ta không động đậy nữa, ngây người nhìn cô. Tim anh ta đập loạn nhịp.
Cô cởi chiếc áo len ôm sát người ra, để lộ một chiếc váy màu xanh ngọc bích hở rốn.
Hầm gửi xe dưới đất rất tối, nhưng cũng không làm mờ được làn da trắng nõn của cô gái trẻ, eo của Đại Ninh vừa mềm vừa thon, cái rốn nhỏ xinh xắn được để lộ, bộ ngực lại căng đầy, Lam Lăng Vân nhìn thôi mà xém chút đã chảy máu mũi.
Đại Ninh duỗi thẳng hai chân ra, váy của cô phía trước ngắn, phía sau dài, là một chiếc váy màu xanh lam xinh đẹp lộng lẫy, một đôi chân trắng như ngọc vừa thon vừa dài, hệt như chân trong phim hoạt hình vậy.
Đại Ninh xõa tóc xuống, vui vẻ nói: “Đi thôi.”
Đôi mắt Lam Lăng Vân dán lên thân hình phập phồng của cô, như thể anh ta không thể hoàn hồn lại vậy.
Anh ta nhớ lại hình tượng của Đại Ninh khi gặp nhau lần đầu, như một cô gái loli nhỏ nhắn, cái này, cái này cũng quá bất ngờ rồi.
Đợi khi đi vào trong phố Bất Dạ, Lam Lăng Vân vẫn đang đắm chìm trong sự mê man, anh ta cũng quên hỏi xem hôm nay họ đến đây để làm gì.
Lúc này, phố Bất Dạ mới bắt đầu kinh doanh, còn chưa đi đến giờ náo nhiệt nhất nữa, những người nhàn rỗi nhất lúc này chính là các vũ nữ.
Bọn họ trẻ tuổi xinh đẹp, thường ngày cũng hay so đo với nhau, nếu như có khách quý đến, cũng như Lam Lăng Vân ấy, thì mọi người nhất định sẽ giành nhau mời rượu, nhưng lúc này mắt ai cũng trống rỗng, không ai đi lên phía trước, họ đều đang nhìn vào… cô gái trẻ bên cạnh Lam Lăng Vân.
Đại Ninh khẽ ngước cằm lên, cô khoanh tay lại, trông cô vừa đẹp vừa kiêu ngạo. Cô kiêu ngạo tự đắc đi dạo xung quanh phòng khiêu vũ.
Giám đốc cau mày, không phải không có con gái đến ở “Phố Bất Dạ này”, nhưng mà đây là lần đầu tiên có loại con gái xinh đẹp như này đến.
Đại Ninh vừa đi vào, đừng nói là những người khách, đến đám vũ nữ cũng không kháng cự nổi phải nhìn về cô. Không lẽ đây là người bên đối thủ phái đến để phá việc làm ăn hay sao?
Đại Ninh nói chuyện với Thanh Đoàn đang nằm bên trong biển tri thức.
“Người nào là người được người nhà họ Thân Đồ sắp đặt để đối phó với Triệu Dữ?”
Thanh Đoàn nói: “Giám đốc, còn có mười hai vũ nữ nữa.”
Đại Ninh nói: “Giám đốc tên là gì? Đại ca của kế hoạch hành động lần này tên là gì?”
Thanh Đoàn liền nhanh chóng nói: “Giám đốc tên là Lưu Thiên Cương, còn đại ca của bọn họ chỉ có một biệt danh, tên là Báo.”
Giám đốc Lưu đi qua: “Cô này, cô có cần được phục vụ cái gì hay không?”
Cuối cùng Lam Lăng Vân cũng hoàn hồn được khỏi vẻ đẹp công kích này, anh ta vẫn nhớ nên bảo vệ Đại Ninh, nhanh chóng nói: “Không cần đâu, chúng tôi sẽ đi ngay mà, Ninh Ninh…”
Đại Ninh đẩy cậu Lam gây sự ra, ngoắc ngoắc tay với giám đốc Lưu.
Tuy rằng Lưu Thiên Cương nghi ngờ nhưng anh ta vẫn giữ trên môi nụ cười, ghé sát tai lại gần.
Đại Ninh thấp giọng nói: “Tôi là người anh Báo phái đến đây để giúp đỡ các người, hành động tối ngày hôm nay không được xảy ra sơ hở. Lưu Thiên Cương, tên ngốc bên cạnh tôi tên là Lam Lăng Vân, cậu cả nhà họ Lam, là cháu trai của huyện trưởng Trang, tôi lừa anh ta đến đây đó, anh khống chế anh ta đi, lỡ như có chuyện gì thì lấy anh ta làm con tin.”
Đồng tử của lưu thiên cương co rút lại.
Vừa nhìn thấy “món quà lớn” Lam Lăng Vân đứng bên cạnh Đại Ninh thì anh ta đã tin tưởng hơn nhiều.
Đại Ninh lại nói: “Mọi chuyện có thay đổi, anh gọi các vũ nữ đến đây, chuyện bỏ thuốc tôi có dặn dò thêm.”
Thấy cô rành về kế hoạch bên này như vậy thì cuối cùng lưu thiên cường hoàn toàn tin tưởng cô, không còn có nghi ngờ gì nữa.
Đại Ninh xinh đẹp như vậy, chả trách sao ngày thường đại ca Báo không cho họ gặp cục cưng của mình: “Cô đợi chút.”
Đại Ninh quay đầu lại, cười rồi nói với Lam Lăng Vân: “Anh đi đến phòng bao ngồi tí đi, đợi tôi tí, tôi đi đến nhà vệ sinh rửa tay đã."
Thật sự thì hiếm khi Lam Lăng Vân thấy cô cười, cô vừa cười thì anh ta lại không còn lí trí gì nữa, anh ta ngây ngô nói: “Được thôi.”
Đại Ninh đi theo lưu thiên cương, dễ dàng gặp được mười hai người vũ nữ.
Quả nhiên bọn họ trông cũng rất xinh đẹp, hoặc là trong sáng, hoặc là mê người. Khi nhìn thấy Đại Ninh thì mấy người họ đưa mắt nhìn nhau.
Lưu thiên cương nói: “Đây là người đại ca Báo phái đến, các em nghe theo cô ấy chỉ huy.”
Thanh Đoàn bị dọa cho ngây người, trời ơi, Kỷ Đại Ninh muốn làm cái gì vậy chứ? Tự nhiên cô ấy chạy đến đứng chung với bên ác làm gì vậy?
Đại Ninh hỏi: “Những ly rượu đã được bỏ thuốc tối hôm nay đâu?”
Một vũ nữ nhanh chóng bưng ly rượu qua, Đại Ninh nhìn một cái, rồi lắc lắc đầu nói: “Đừng dùng cái này, bọn họ sẽ không uống đâu, người dẫn đầu hôm nay rất cẩn thận, cho dù có bàn chuyện làm ăn với họ thì cùng lắm chỉ lừa các người, khẽ nhấp môi mà thôi.”
Lưu Thiên cương nhanh chóng hỏi: “ Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
Đại Ninh mở lòng bàn tay ra, liền có hai chiếc bình màu nâu đậm xuất hiện.
“Cái bình này đủ cho một người dùng thôi, đưa cho người tên Triệu Dữ uống, thoa thứ này lên trên ly rượu ấy. Cho dù anh ta không uống, chỉ nhấp môi thì cũng sẽ trúng thuốc thôi.”
Lưu thiên cương vô cùng vui mừng, nhanh chóng dặn dò vũ nữ đi làm việc.
Thanh Đoàn đã muốn điên lên rồi: “Kỷ Đại Ninh, chúng ta không thể giết chết những người may mắn được, cũng không thể hại họ được, cô quên rồi hay sao?”
Đại Ninh nói: “Tôi đâu có giết anh ta, cũng không có hại anh ta mà. Thậm chí tôi còn cứu anh ta nữa, tôi đổi thuốc rồi ấy chứ.”
Thanh Đoàn không tin: “Vậy thuốc cô cho anh ta uống là gì?”
“Thuốc khiến đàn ông hưng phấn hoang tưởng ấy, thuốc tiếp thêm tí sức ấy mà.” Loại thuốc này rất phổ biến trong giới nhà giàu, đàn ông nào dùng xon cũng bảo tốt, sao lại có thể dùng chữ “hại” để mô tả loại thuốc này được chứ? Không biết có biết bao nhiêu đàn ông yếu sinh lý đều nhờ nó cứu vớt ấy chứ.
Thanh Đoàn đã phản ứng kịp rồi, nó lúng ta lúng túng nói: “Cô đã biết chắc Triệu Dữ sẽ hóa hiểm thành lành rồi, muốn để Lam Dung Dung cứu anh ta, rồi giữa hai người họ sẽ xảy ra quan hệ…”
Một khi nam chính và nữ phụ như Lam Dung Dung ở cạnh nhau, Triệu Dữ có muốn ở cạnh Đỗ Điềm đi nữa thì cũng không còn khả năng nữa rồi, Lam Dung Dung cũng không phải một cái đèn cạn dầu, cô cả đã có thể yên tâm đi tiếp cận với người thứ hai rồi.
Đại Ninh: “Triệu Dữ nói rồi, trong thôn của bọn họ có một tập tục, cả đời chỉ ngủ với một người mà thôi.” Nhờ đó nên cô mới có ý tưởng này.
Thanh Đoàn đính chính nói: “Chính là người anh ta yêu.”
Đại Ninh: “Không có gì khác biệt cả.”
Sau khi Đại Ninh đã dặn dò xong mọi thứ, dưới ánh nhìn của lưu thiên cương, cô quang minh chính đại bước ra bên ngoài. Vạt váy sau của cô trải dài trên mặt đất, những đường thêu màu bạc phát sáng lấp lánh, muốn đẹp chừng nào thì đẹp chừng ấy.
Tiếc là, mang trên người ngoại hình đẹp như thế, nhưng trời sinh cô cả là vai phản diện.
Thanh Đoàn rất tuyệt vọng, Kỷ Đại Ninh không thể cầm kịch bản bình thường được hay sao?
—-
Đại Ninh ngồi trên tầng hai do lưu thiên cương sắp xếp, quan sát xem chuyện sẽ tiến triển như nào. Đại Ninh không uống rượu, nhưng cô lại rất không khách sáo, cô đã gọi món đồ uống mắc nhất, còn có cả một đống đồ ăn vặt nữa.
Đại Ninh nói: “Cứ ghi nợ cho “anh Báo” nhé.”
Lưu thiên cương nhanh chóng nở nụ cười nói: “Không dám không dám, cô cứ tự nhiên đi, cô còn cần gì nữa thì cứ dặn dò tôi bất cứ lúc nào.”
“Không sao đâu, anh đi đi, đừng lại làm phiền tôi.”
Lưu thiên cương: “Vậy còn cậu Lam dưới lầu, mình có cần nhốt anh ta không?”
Lúc này Đại Ninh mới nhớ ra, mình vẫn còn một người bạn nữa, cô chớp chớp mắt: “Cứ bỏ anh ta vào trong phòng bao, không để anh ta chạy ra ngoài là được.”
Lưu thiên cương nhận lệnh lui ra ngoài.
Đại Ninh vừa ăn quất, vừa đợi Triệu Dữ xuất hiện,
Trời vừa tối, Triệu Dữ đi cùng một đám người vào phố Bất Dạ.
Mấy ngày rồi Đại Ninh không gặp Triệu Dữ, lúc Triệu Dữ đi vào, cô đã cảm nhận thấy sự thay đổi của anh ta.
Khí chất trầm tĩnh cả nam chính đa trở nên lạnh lùng hơn, người ta nói rằng nơi nguy hiểm nhất có thể rèn luyện con người, Triệu Dữ mặc một vest được may, thể hiện sự biến đổi này một cách vô cùng rõ ràng.
Đứa mù chữ như Đại Ninh, khó khăn lắm mới nhớ ra được một câu thơ: “Giao long chỉ thị trùn chi vật, phong vũ bất giáp cuồng bất đắc.”
Cô bắt đầu có hứng thú, chống cằm đợi xem kịch hay.
Triệu Dữ ở dưới lầu, anh ta có thể cảm nhận rõ ràng được việc có người đều đang nhìn mình, thế là anh ta ngước mắt lên tầng hai, ở đó hỉ có một tấm kính xuyên thấu, chứ chẳng còn có thứ gì khác.
Triệu Dữ thu hồi ánh nhìn lại.
“Phố Bất Dạ” là một cái ổ nhà giàu, nhiệm vụ của anh ta, chính là thay nhà họ Lam thương lượng và bàn bạc việc sáp nhập với phố Bất Dạ.
Bây giờ nhà họ Thân Đồ cứ như con rồng không đầu, những kẻ lưu lạc bên ngoài toàn là những tên đầu sỏ nhỏ, đám người lưu thiên cương tỏ ý đồng ý sáp nhập, nên mới có buổi tiệc như tối hôm nay.
Lưu thiên cương là một con hổ mặt cười, nhiệt tình đón tiếp bọn họ.
Triệu Dữ và những người dưới trướng ngồi xuống.
Lưu thiên cương nở nụ cười nói: “Đây là lần đầu tiên anh Triệu đến với phố Bất Dạ của bọn tôi nhỉ? Ở đây có rất nhiều tiết mục “thú vị”, hôm nay nhất định sẽ trình diễn co anh xem.” Nụ cười của anh ta rất ấm áp.
“Giám đốc Lưu không cần phải khách sáo.” Triệu Dữ cũng nở nụ cười: “Nếu như bàn chuyện làm ăn, thì cứ tập trung vào chuyện đó là được.”
“Ầy, nhất định phải uống rượu chứ, vừa uống vừa thảo luận chuyện kia. Long, đi gọi mấy người đến đây rót rượu đi.”
Trên mặt Triệu Dữ nở nụ cười, anh ta gật đầu đồng ý.
Không lâu sau, mười mấy cô gái trẻ trung xinh đẹp, dịu dàng ngồi lên trên đùi mọi người, bắt đầu rót rượu.
Triệu Dữ âm thầm nháy mắt với bọn họ, mọi người hiểu ý, họ đều có tính toán trong lòng.
Trên thực tế, Triệu Dữ đã biết đêm nay đến không phải là để “bàn chuyện kinh doanh.” Lưu thiên cương đã tổ chức một buổi hồng môn yến, mà mục đích của anh ta là muốn bắt cá trong rọ.
*Hồng Môn Yến: Chỉ một buổi tiệc chất chứa mục đích xấu, theo điển cố, Hạng Vũ đã tổ chức Hồng Môn Yến để mời Lưu Bang, nhưng thực ra các quân sư của Hạng Vũ đã mai phục chờ giết chết Lưu Bang. Buổi tiệc này là một buổi tiệc chất chứa gươm đao và ý muốn giết người.
Tàn dư của nhà họ Thân Đồ không chịu lộ diện, anh ta có dự cảm, hôm nay có thể sẽ gặp được mấy người đó, Lam Dung Dung và cảnh sát vũ trang đã đợi sẵn ở nơi cách đó không xa, lỡ như có chuyện gì khác thường, bọn họ có thể chạy qua ứng cứu.
Lưu thiên cương chào hỏi nói: “Anh Triệu, uống thử loại rượu nổi tiếng nhất của chúng tôi đi, tên là Túy Xuân Phong,”
Triệu Dữ tựa mình lên ghế sô pha, trông tư thế anh ta rất thoải mái, anh ta cầm ly rượu lên uống một ngụm: “Quả thật là không tệ ha.”
Lưu thiên cương dò xét anh ta, anh ta biết Triệu Dữ có xuất thân nghèo hèn, là người đã bắt Thân Đồ Bộ. Bây giờ lại có gan đi bàn chuyện thu mua sáp nhập cho nhà họ Lam, thật sự không thể xem thường anh ta được.
Khi nãy khi Triệu Dữ uống ngụm rượu đó, đến lưu thiên cương cũng không nhìn ra xem liệu anh ta có thật sự nuốt vào hay không.
Cũng may là khong sao, đã được cô gái trên lầu kia chỉ dẫn rồi, đêm nay bọn họ sẽ nắm chắc phần thắng. Môi của Triệu Dữ đã chạm vào ly rượu rồi mà.
Các vũ nữ đang đùa giỡn với đám người Triệu Dữ dẫn theo, lưu thiên cương bắt đầu bàn chuyện sáp nhập với Triệu Dữ.
Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, bên ngoài có tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, ngón tay Triệu Dữ từ từ gõ lên mặt bàn.
Tinh thần của tất cả mọi người như đang căng thẳng tột độ.
Mọi người đều biết, ở đây chính là hang cọp, cũng may là bọn họ không uống rượu, lát nữa sẽ có khả năng ứng biến.
Triệu Dữ cũng nghĩ như vậy, đột nhiên vào lúc cánh cửa bị đẩy ra, lúc anh ta muốn đứng lên, thì bụng dưới anh ta lại có một cảm giác vô cùng kì lạ.
Anh ta cau mày, cuối cùng sắc mặt anh ta cũng có mấy phần khó coi, cái thứ dơ bẩn này, đây rốt cuộc là thời điểm nào cơ chứ…
Đại Ninh ngồi trên lầu hai, nở nụ cười tươi rói nhìn anh ta.
“Chúc hai người có một đêm vui vẻ.”
Tác giả có điều muốn nói: Đại Ninh: ““Triệu Dữ nói rồi, trong thôn của bọn họ có một tập tục, cả đời chỉ ngủ với một người mà thôi.”
Triệu Dữ: Tôi nói như vậy hồi nào?
[Chú ý: đây chỉ là tình tiết vô căn cứ, không được liên tưởng chuyện gì vào cuộc sống đời thường nha.]
Nhiệt độ bên trong xe cao, cộng thêm việc lòng bàn tay Triệu Dữ ấm áp, nên từ sớm Đại Ninh đã không còn thấy lạnh nữa rồi.
“Tí nữa khi gặp huyện trưởng Trang, cô phải lễ phép một chút, có biết không hả?” giọng nói Triệu Dữ trầm lắng, êm dịu như tiếng đàn Cello: “Tôi biết, với gia cảnh của cô thì có thể không cần cúi đầu với ai, nhưng cô cả à, ở nhà người khác ngoan ngoãn chút thì có thể sống thoải mái hơn, rất nhanh nữa tôi sẽ đến đón cô mà.”
Đại Ninh không nói xem có đồng ý hay không, cô nhảy đến trước mặt Triệu Dữ, thấy Triệu Dữ không nhắc gì đến chuyện vừa xảy ra ban nãy, trước giờ cô là người có chuyện gì thì sẽ nói thẳng: “Khi nãy anh có hôn tôi hay không?”
Cô chỉ chỉ tay vào gò má mình: “Chỗ này, chỗ này nè.”
Nụ hôn đó quá nhanh, quá nhẹ, lúc đó Đại Ninh đang chơi điện thoại rất chăm chú, không biết đó có phải là nhầm lẫn do cô cảm nhận thấy hay không. Cộng thêm việc Triệu Dữ lại trầm tĩnh quá mức, không lẽ cô đã nảy sinh hoang tưởng hay sao?
Triệu Dữ liếc nhìn cô, anh ta bình tĩnh gật đầu nói: “Không phải cô kêu muốn chụp ảnh hay sao?” Còn gọi anh ta là bạn trai này nọ nữa.
Đại Ninh sờ sờ vào má của mình, cô nghi ngờ nói: “Anh đang phối hợp với tôi đó hả?”
Triệu Dữ: “Ừm.” anh ta không nói nhiều với Đại Ninh nữa, đi lên phía trước gõ cửa.
Đại Ninh hiếm khi quan sát anh ta, Triệu Dữ không hề chột dạ, cũng không biết anh ta không động lòng, hay tim đang đập loạn nhịp bên trong nữa.
Người mở cửa là Trang Hoành Tu, chàng trai này là em trai bị Triệu Dữ mê hoặc đây, khi thấy Triệu Dữ thì anh ta rất vui: “Anh Dữ, cô cả, hai người đến rồi!”
Bà Trang đang ngồi xem ti vi trong phòng khách cũng rất vui: “Cậu Triệu, hai đứa đến rồi hả, mau đến đây ngồi đi.”
Triệu Dữ cảm ơn rồi từ chối ý tốt của bọn họ, nói lý do đến đây cho bọn họ biết.
Bà Trang cười vui vẻ: “Dĩ nhiên không có vấn đề gì rồi, đứa bé Đại Ninh này xinh đẹp như thế, trước giờ tôi luôn muốn có đứa con gái xinh đẹp như công chúa vậy nè, tiếc rằng lại sinh ra đứa con trai đáng thất vọng như Hoành Tu đây, Đại Ninh ở lại nhà tôi, tôi vui còn không kịp, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Triệu Dữ gật đầu: “Làm phiền bác rồi, ngày khác nhất định sẽ cảm ơn mọi người cho đàng hoàng.”
“Đừng khách sáo mà, nếu như không có cậu, có lẽ Hoành Tu đã không trở về được nữa.”
Bà trang hoàn toàn không biết trong lòng đứa cháu gái Lam Dung Dung của mình không hề thích Đại Ninh, cũng không hề biết đứa cháu trai Lam Lăng Vân của mình bị Đại Ninh mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Bà ta rất thật lòng nhiệt tình, suy cho cùng cô cả, không nói đến những thứ khác, chỉ nói về nhan sắc cũng khiến người ta nhìn thích mắt.
Bà trang nhiệt tình giới thiệu cho Đại Ninh: “Cô xem đi, trong nhà chúng tôi có rất nhiều phòng cho khách ở, cô muốn ở phòng nào cũng được hết.”
Triệu Dữ lại thấy yên tâm, anh ta nói mấy câu với huyện trưởng Trang, Trang Hoàng Tu giành tiễn anh ta ra ngoài. Triệu Dữ thấp giọng nói: “Em trai Trang à, cậu cũng biết tính tình cô cả thế nào rồi đó, nếu như có chỗ nào cô ấy hơi tùy hứng, thì cậu đừng để bụng nha.”
Trong phút chốc, Trang Hoành Tu cảm thấy như mình được giao cho một sứ mệnh vậy, chuyện đại ca giao cho, sao anh ta lại có thể không hoàn thành được chứ? Anh ta vỗ vỗ vào lồng ngực gầy gò của mình: “Yên tâm đi có em đây! Em không để ai ức hiếp cô cả đâu.”
“Cảm ơn nha.”
Trước khi đi Triệu Dữ lại quay đầu nhìn lại thêm một lần, Đại Ninh đang rất vui vẻ nói gì đó với bà Trang. Biết anh ta sẽ rời đi nhưng Đại Ninh cũng không chạy ra tiễn anh ta.
Triệu Dữ không hề thấy thất vọng, có cô cả ở đây thì ở thành phố lạ lẫm này, như thể lại có thêm một người cần anh ta bình an quay về đón cô vậy.
Thật ra cả hai người họ đều biết, Đại Ninh có thể gọi chú Tiền đến đón cô rời đi, vừa an toàn lại vừa thoải mái.
Nhưng cô không nhắc thì Triệu Dữ lại càng không hỏi.
Chỉ cần cô đồng ý đi theo anh ta một ngày, cho dù chỉ cảm thấy đi theo rất vui, nhưng anh ta vẫn sẽ bảo vệ thật tốt cho cô.
—-
Đại Ninh đã chọn một căn phòng dành cho khách bên trong nhà họ Trang, cô an phận ở trong đó hai ngày, cuối cùng chú Tiền cũng gọi điện thoại cho cô.
“Cô cả à, bao giờ thì tôi đến rước cô về đây?”
“Không cần gấp.”
Chú Tiền không nhịn được phải hỏi: “Lần trước cô tìm tin tình báo của Lam Lăng Vân để làm gì? Cô cả à, anh ta cũng không phải đối tượng tốt gì đâu.”
“Con biết rồi, chú đừng lo lắng nha, cứ ở gần đó đợi đi, con gọi lúc nào thì chú đến lúc đó.”
“Biết rồi, cô chú ý an toàn nhé.”
Đại Ninh ngắt điện thoại, khẽ nhấn nhấn vào màn hình, liền xuất hiện cách thức liên lạc với Triệu Dữ, hai ngày trước anh ta đã mua một chiếc điện thoại mới, để tiện cho việc chấp hành nhiệm vụ.
Đại Ninh chỉ chỉ vào cái tên đó nghịch mấy lần, Thanh Đoàn thấy vậy thì vô cùng sốt ruột, nó sắp bị chứng rối loạn cưỡng chế nữa rồi.
Sau khi đã đùa cợt Thanh Đoàn xong, cuối cùng cô ngắt kết nối.
Thanh Đoàn đang ở chỗ tối quan sát kiểu: …
Đại Ninh vô cùng vui vẻ: “Cậu ngốc thật đấy.”
“...”
“Cậu ngốc à, cậu lật sách gốc nhanh đi, xem tình tiết Triệu Dữ vực dậy, có nhắc đến tình tiết nào anh ta xui xẻo chút hay không?”
Thanh Đoàn kìm nén sự tức giận, nó vùi đầu vào trong sách, trí nhớ của nó không được tốt lắm, chỉ đành lật lại từ đầu đọc.
Rất lâu sau, nó nói: “Không có nhìn thấy, nam chính rất thông minh, lại may mắn, mấy người nhà họ Lam cũng rất lợi hại, trước mắt không gặp phải nguy hiểm gì.”
Đại Ninh có chút ghen tị với kẻ may mắn, cô lắc lắc đầu: “Không thể nào, những tàn dư của nhà họ Thân Đồ nhất định sẽ phản công lại, nếu như Đỗ Điềm đã muốn ở lại thì chứng tỏ là Triệu Dữ sẽ có lúc gặp phải nguy hiểm gì đó, cậu lật ra phía sau xem xem.”
Thanh Đoàn tin lời cô nên tiếp tục tìm: “Ẩy, tìm thấy rồi, cái này có được tính hay không đây? Tối mai, khi đám người Triệu Dữ đến nhà họ Thân Đồ để tham gia tiệc tối, thì sẽ bị các vũ nữ bỏ thuốc, đám người tàn dư của nhà họ Thân Đồ sẽ phục kích ở đó, sau đó Lam Dung Dung và cảnh sát đến kịp nên mới hóa nguy thành lành.”
Mắt cô đảo qua đảo lại, cô lại nghĩ ra một suy nghĩ tuyệt diệu: “Dĩ nhiên là tính rồi, tôi đi chuẩn bị một số thứ, tối ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.”
Thanh Đoàn thấy kích động đến lạ lùng: “Chúng ta đi cứu Triệu Dữ hả?”
Đại Ninh không trả lời thứ ngu ngốc này, sao cô lại có thể cứu Triệu Dữ được chứ? Từ sáng đến tối Thanh Đoàn toàn nghĩ cái gì không vậy nhỉ. Tâm trạng của Triệu Dữ quá kiên định, cô không thích công lược người như thế, anh ta có độ khó quá cao, còn phải đánh trận lâu dài nữa. Nếu như giở một chút trò là có thể khiến mọi chuyện kết thúc nhanh một chút, thì tại sao còn không mau làm.
Đại Ninh bảo chú Tiền chuẩn bị một số thứ, tối ngày hôm sau, sau khi người nhà họ Trang ăn cơm tối xong thì cô quay về phòng mình trang điểm.
Trước khi rời đi, Đại Ninh nghĩm dù sao thể chất của cô vẫn rất xui xẻo, một mình cô đi đến tiệc tối thì không hay lắm. Nhưng nếu chú Tiền đi theo cô thì có khi chú Tiền lại tốt bụng giúp đỡ Triệu Dữ một lần, vậy thì lại mất cơ hội.
Đại Ninh suy nghĩ một hồi, ngược lại lại nhớ đến một “thí sinh” đáng chọn hơn, cô gọi điện thoại cho Lam Lăng Vân: “Anh rảnh không, đi ra ngoài chơi với tôi đi.”
Lam Lăng Vân nhận được điện thoại của cô thì vô cùng vui mừng, anh ta vốn đang nằm như con cá muối thì nhảy dựng ở trên giường, vừa mặc quần áo vừa nói: “Rảnh chứ rảnh chứ,, Ninh Ninh à, em ở đâu, anh sẽ đến đón em ngay."
Đại Ninh nói địa chỉ, quả nhiên chưa đến năm phút sau, chiếc xe đua của cậu Lam đã đến rước cô.
Hôm nay cô ăn mặc có hơi bảo thủ, một chiếc áo len kaki bó sát ở trên và một chiếc váy vải tuyn dài ở dưới.
Đại Ninh ngồi lên xe, Lam Lăng Vân nhìn cô, trong lòng anh ta như thể co một đóa hoa đang nở rộ vậy, hỏi như đang dỗ dành: “Ninh Ninh à, em muốn đi đâu chơi?”
“Phố Bất Dạ.”
Lam Lăng Vân ngẩn người, là một đứa con nhà giàu rành rọt hết các loại đồ chơi, dĩ nhiên anh ta biết phố Bất Dạ là một chỗ như thế nào.
Hôm nay, nhìn Ninh Ninh của anh ta như một cô tiên nhỏ ngây thơ, sao lại chọn đi đến nơi đó chơi chứ?
Lam Lăng Vân khéo léo nói: “Phố Bất Dạ cũng không có gì vui đâu, Ninh Ninh à, hay anh dẫn em đi trượt băng, hay là đi thành phố dưới biển nhé?”
Gương mặt nhỏ của Đại Ninh nhăn nhúm, cô không kiên nhẫn nói: “Tôi không nghe đâu, cuối cùng anh có đi chơi với tôi hay không?”
Lam Lăng Vân cũng không còn cách nào khác, anh ta nhanh chóng dỗ dành cô: “Được được được, anh đi với em.”
Hai người họ đi đến phố Bất Dạ, Lam Lăng Vân vừa đỗ xe trong nhà gửi xe dưới tầng hầm, lúc quay đầu lại thì phát hiện Đại Ninh đang cởi quần áo.
Trong phút chốc, mắt anh ta không động đậy nữa, ngây người nhìn cô. Tim anh ta đập loạn nhịp.
Cô cởi chiếc áo len ôm sát người ra, để lộ một chiếc váy màu xanh ngọc bích hở rốn.
Hầm gửi xe dưới đất rất tối, nhưng cũng không làm mờ được làn da trắng nõn của cô gái trẻ, eo của Đại Ninh vừa mềm vừa thon, cái rốn nhỏ xinh xắn được để lộ, bộ ngực lại căng đầy, Lam Lăng Vân nhìn thôi mà xém chút đã chảy máu mũi.
Đại Ninh duỗi thẳng hai chân ra, váy của cô phía trước ngắn, phía sau dài, là một chiếc váy màu xanh lam xinh đẹp lộng lẫy, một đôi chân trắng như ngọc vừa thon vừa dài, hệt như chân trong phim hoạt hình vậy.
Đại Ninh xõa tóc xuống, vui vẻ nói: “Đi thôi.”
Đôi mắt Lam Lăng Vân dán lên thân hình phập phồng của cô, như thể anh ta không thể hoàn hồn lại vậy.
Anh ta nhớ lại hình tượng của Đại Ninh khi gặp nhau lần đầu, như một cô gái loli nhỏ nhắn, cái này, cái này cũng quá bất ngờ rồi.
Đợi khi đi vào trong phố Bất Dạ, Lam Lăng Vân vẫn đang đắm chìm trong sự mê man, anh ta cũng quên hỏi xem hôm nay họ đến đây để làm gì.
Lúc này, phố Bất Dạ mới bắt đầu kinh doanh, còn chưa đi đến giờ náo nhiệt nhất nữa, những người nhàn rỗi nhất lúc này chính là các vũ nữ.
Bọn họ trẻ tuổi xinh đẹp, thường ngày cũng hay so đo với nhau, nếu như có khách quý đến, cũng như Lam Lăng Vân ấy, thì mọi người nhất định sẽ giành nhau mời rượu, nhưng lúc này mắt ai cũng trống rỗng, không ai đi lên phía trước, họ đều đang nhìn vào… cô gái trẻ bên cạnh Lam Lăng Vân.
Đại Ninh khẽ ngước cằm lên, cô khoanh tay lại, trông cô vừa đẹp vừa kiêu ngạo. Cô kiêu ngạo tự đắc đi dạo xung quanh phòng khiêu vũ.
Giám đốc cau mày, không phải không có con gái đến ở “Phố Bất Dạ này”, nhưng mà đây là lần đầu tiên có loại con gái xinh đẹp như này đến.
Đại Ninh vừa đi vào, đừng nói là những người khách, đến đám vũ nữ cũng không kháng cự nổi phải nhìn về cô. Không lẽ đây là người bên đối thủ phái đến để phá việc làm ăn hay sao?
Đại Ninh nói chuyện với Thanh Đoàn đang nằm bên trong biển tri thức.
“Người nào là người được người nhà họ Thân Đồ sắp đặt để đối phó với Triệu Dữ?”
Thanh Đoàn nói: “Giám đốc, còn có mười hai vũ nữ nữa.”
Đại Ninh nói: “Giám đốc tên là gì? Đại ca của kế hoạch hành động lần này tên là gì?”
Thanh Đoàn liền nhanh chóng nói: “Giám đốc tên là Lưu Thiên Cương, còn đại ca của bọn họ chỉ có một biệt danh, tên là Báo.”
Giám đốc Lưu đi qua: “Cô này, cô có cần được phục vụ cái gì hay không?”
Cuối cùng Lam Lăng Vân cũng hoàn hồn được khỏi vẻ đẹp công kích này, anh ta vẫn nhớ nên bảo vệ Đại Ninh, nhanh chóng nói: “Không cần đâu, chúng tôi sẽ đi ngay mà, Ninh Ninh…”
Đại Ninh đẩy cậu Lam gây sự ra, ngoắc ngoắc tay với giám đốc Lưu.
Tuy rằng Lưu Thiên Cương nghi ngờ nhưng anh ta vẫn giữ trên môi nụ cười, ghé sát tai lại gần.
Đại Ninh thấp giọng nói: “Tôi là người anh Báo phái đến đây để giúp đỡ các người, hành động tối ngày hôm nay không được xảy ra sơ hở. Lưu Thiên Cương, tên ngốc bên cạnh tôi tên là Lam Lăng Vân, cậu cả nhà họ Lam, là cháu trai của huyện trưởng Trang, tôi lừa anh ta đến đây đó, anh khống chế anh ta đi, lỡ như có chuyện gì thì lấy anh ta làm con tin.”
Đồng tử của lưu thiên cương co rút lại.
Vừa nhìn thấy “món quà lớn” Lam Lăng Vân đứng bên cạnh Đại Ninh thì anh ta đã tin tưởng hơn nhiều.
Đại Ninh lại nói: “Mọi chuyện có thay đổi, anh gọi các vũ nữ đến đây, chuyện bỏ thuốc tôi có dặn dò thêm.”
Thấy cô rành về kế hoạch bên này như vậy thì cuối cùng lưu thiên cường hoàn toàn tin tưởng cô, không còn có nghi ngờ gì nữa.
Đại Ninh xinh đẹp như vậy, chả trách sao ngày thường đại ca Báo không cho họ gặp cục cưng của mình: “Cô đợi chút.”
Đại Ninh quay đầu lại, cười rồi nói với Lam Lăng Vân: “Anh đi đến phòng bao ngồi tí đi, đợi tôi tí, tôi đi đến nhà vệ sinh rửa tay đã."
Thật sự thì hiếm khi Lam Lăng Vân thấy cô cười, cô vừa cười thì anh ta lại không còn lí trí gì nữa, anh ta ngây ngô nói: “Được thôi.”
Đại Ninh đi theo lưu thiên cương, dễ dàng gặp được mười hai người vũ nữ.
Quả nhiên bọn họ trông cũng rất xinh đẹp, hoặc là trong sáng, hoặc là mê người. Khi nhìn thấy Đại Ninh thì mấy người họ đưa mắt nhìn nhau.
Lưu thiên cương nói: “Đây là người đại ca Báo phái đến, các em nghe theo cô ấy chỉ huy.”
Thanh Đoàn bị dọa cho ngây người, trời ơi, Kỷ Đại Ninh muốn làm cái gì vậy chứ? Tự nhiên cô ấy chạy đến đứng chung với bên ác làm gì vậy?
Đại Ninh hỏi: “Những ly rượu đã được bỏ thuốc tối hôm nay đâu?”
Một vũ nữ nhanh chóng bưng ly rượu qua, Đại Ninh nhìn một cái, rồi lắc lắc đầu nói: “Đừng dùng cái này, bọn họ sẽ không uống đâu, người dẫn đầu hôm nay rất cẩn thận, cho dù có bàn chuyện làm ăn với họ thì cùng lắm chỉ lừa các người, khẽ nhấp môi mà thôi.”
Lưu Thiên cương nhanh chóng hỏi: “ Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
Đại Ninh mở lòng bàn tay ra, liền có hai chiếc bình màu nâu đậm xuất hiện.
“Cái bình này đủ cho một người dùng thôi, đưa cho người tên Triệu Dữ uống, thoa thứ này lên trên ly rượu ấy. Cho dù anh ta không uống, chỉ nhấp môi thì cũng sẽ trúng thuốc thôi.”
Lưu thiên cương vô cùng vui mừng, nhanh chóng dặn dò vũ nữ đi làm việc.
Thanh Đoàn đã muốn điên lên rồi: “Kỷ Đại Ninh, chúng ta không thể giết chết những người may mắn được, cũng không thể hại họ được, cô quên rồi hay sao?”
Đại Ninh nói: “Tôi đâu có giết anh ta, cũng không có hại anh ta mà. Thậm chí tôi còn cứu anh ta nữa, tôi đổi thuốc rồi ấy chứ.”
Thanh Đoàn không tin: “Vậy thuốc cô cho anh ta uống là gì?”
“Thuốc khiến đàn ông hưng phấn hoang tưởng ấy, thuốc tiếp thêm tí sức ấy mà.” Loại thuốc này rất phổ biến trong giới nhà giàu, đàn ông nào dùng xon cũng bảo tốt, sao lại có thể dùng chữ “hại” để mô tả loại thuốc này được chứ? Không biết có biết bao nhiêu đàn ông yếu sinh lý đều nhờ nó cứu vớt ấy chứ.
Thanh Đoàn đã phản ứng kịp rồi, nó lúng ta lúng túng nói: “Cô đã biết chắc Triệu Dữ sẽ hóa hiểm thành lành rồi, muốn để Lam Dung Dung cứu anh ta, rồi giữa hai người họ sẽ xảy ra quan hệ…”
Một khi nam chính và nữ phụ như Lam Dung Dung ở cạnh nhau, Triệu Dữ có muốn ở cạnh Đỗ Điềm đi nữa thì cũng không còn khả năng nữa rồi, Lam Dung Dung cũng không phải một cái đèn cạn dầu, cô cả đã có thể yên tâm đi tiếp cận với người thứ hai rồi.
Đại Ninh: “Triệu Dữ nói rồi, trong thôn của bọn họ có một tập tục, cả đời chỉ ngủ với một người mà thôi.” Nhờ đó nên cô mới có ý tưởng này.
Thanh Đoàn đính chính nói: “Chính là người anh ta yêu.”
Đại Ninh: “Không có gì khác biệt cả.”
Sau khi Đại Ninh đã dặn dò xong mọi thứ, dưới ánh nhìn của lưu thiên cương, cô quang minh chính đại bước ra bên ngoài. Vạt váy sau của cô trải dài trên mặt đất, những đường thêu màu bạc phát sáng lấp lánh, muốn đẹp chừng nào thì đẹp chừng ấy.
Tiếc là, mang trên người ngoại hình đẹp như thế, nhưng trời sinh cô cả là vai phản diện.
Thanh Đoàn rất tuyệt vọng, Kỷ Đại Ninh không thể cầm kịch bản bình thường được hay sao?
—-
Đại Ninh ngồi trên tầng hai do lưu thiên cương sắp xếp, quan sát xem chuyện sẽ tiến triển như nào. Đại Ninh không uống rượu, nhưng cô lại rất không khách sáo, cô đã gọi món đồ uống mắc nhất, còn có cả một đống đồ ăn vặt nữa.
Đại Ninh nói: “Cứ ghi nợ cho “anh Báo” nhé.”
Lưu thiên cương nhanh chóng nở nụ cười nói: “Không dám không dám, cô cứ tự nhiên đi, cô còn cần gì nữa thì cứ dặn dò tôi bất cứ lúc nào.”
“Không sao đâu, anh đi đi, đừng lại làm phiền tôi.”
Lưu thiên cương: “Vậy còn cậu Lam dưới lầu, mình có cần nhốt anh ta không?”
Lúc này Đại Ninh mới nhớ ra, mình vẫn còn một người bạn nữa, cô chớp chớp mắt: “Cứ bỏ anh ta vào trong phòng bao, không để anh ta chạy ra ngoài là được.”
Lưu thiên cương nhận lệnh lui ra ngoài.
Đại Ninh vừa ăn quất, vừa đợi Triệu Dữ xuất hiện,
Trời vừa tối, Triệu Dữ đi cùng một đám người vào phố Bất Dạ.
Mấy ngày rồi Đại Ninh không gặp Triệu Dữ, lúc Triệu Dữ đi vào, cô đã cảm nhận thấy sự thay đổi của anh ta.
Khí chất trầm tĩnh cả nam chính đa trở nên lạnh lùng hơn, người ta nói rằng nơi nguy hiểm nhất có thể rèn luyện con người, Triệu Dữ mặc một vest được may, thể hiện sự biến đổi này một cách vô cùng rõ ràng.
Đứa mù chữ như Đại Ninh, khó khăn lắm mới nhớ ra được một câu thơ: “Giao long chỉ thị trùn chi vật, phong vũ bất giáp cuồng bất đắc.”
Cô bắt đầu có hứng thú, chống cằm đợi xem kịch hay.
Triệu Dữ ở dưới lầu, anh ta có thể cảm nhận rõ ràng được việc có người đều đang nhìn mình, thế là anh ta ngước mắt lên tầng hai, ở đó hỉ có một tấm kính xuyên thấu, chứ chẳng còn có thứ gì khác.
Triệu Dữ thu hồi ánh nhìn lại.
“Phố Bất Dạ” là một cái ổ nhà giàu, nhiệm vụ của anh ta, chính là thay nhà họ Lam thương lượng và bàn bạc việc sáp nhập với phố Bất Dạ.
Bây giờ nhà họ Thân Đồ cứ như con rồng không đầu, những kẻ lưu lạc bên ngoài toàn là những tên đầu sỏ nhỏ, đám người lưu thiên cương tỏ ý đồng ý sáp nhập, nên mới có buổi tiệc như tối hôm nay.
Lưu thiên cương là một con hổ mặt cười, nhiệt tình đón tiếp bọn họ.
Triệu Dữ và những người dưới trướng ngồi xuống.
Lưu thiên cương nở nụ cười nói: “Đây là lần đầu tiên anh Triệu đến với phố Bất Dạ của bọn tôi nhỉ? Ở đây có rất nhiều tiết mục “thú vị”, hôm nay nhất định sẽ trình diễn co anh xem.” Nụ cười của anh ta rất ấm áp.
“Giám đốc Lưu không cần phải khách sáo.” Triệu Dữ cũng nở nụ cười: “Nếu như bàn chuyện làm ăn, thì cứ tập trung vào chuyện đó là được.”
“Ầy, nhất định phải uống rượu chứ, vừa uống vừa thảo luận chuyện kia. Long, đi gọi mấy người đến đây rót rượu đi.”
Trên mặt Triệu Dữ nở nụ cười, anh ta gật đầu đồng ý.
Không lâu sau, mười mấy cô gái trẻ trung xinh đẹp, dịu dàng ngồi lên trên đùi mọi người, bắt đầu rót rượu.
Triệu Dữ âm thầm nháy mắt với bọn họ, mọi người hiểu ý, họ đều có tính toán trong lòng.
Trên thực tế, Triệu Dữ đã biết đêm nay đến không phải là để “bàn chuyện kinh doanh.” Lưu thiên cương đã tổ chức một buổi hồng môn yến, mà mục đích của anh ta là muốn bắt cá trong rọ.
*Hồng Môn Yến: Chỉ một buổi tiệc chất chứa mục đích xấu, theo điển cố, Hạng Vũ đã tổ chức Hồng Môn Yến để mời Lưu Bang, nhưng thực ra các quân sư của Hạng Vũ đã mai phục chờ giết chết Lưu Bang. Buổi tiệc này là một buổi tiệc chất chứa gươm đao và ý muốn giết người.
Tàn dư của nhà họ Thân Đồ không chịu lộ diện, anh ta có dự cảm, hôm nay có thể sẽ gặp được mấy người đó, Lam Dung Dung và cảnh sát vũ trang đã đợi sẵn ở nơi cách đó không xa, lỡ như có chuyện gì khác thường, bọn họ có thể chạy qua ứng cứu.
Lưu thiên cương chào hỏi nói: “Anh Triệu, uống thử loại rượu nổi tiếng nhất của chúng tôi đi, tên là Túy Xuân Phong,”
Triệu Dữ tựa mình lên ghế sô pha, trông tư thế anh ta rất thoải mái, anh ta cầm ly rượu lên uống một ngụm: “Quả thật là không tệ ha.”
Lưu thiên cương dò xét anh ta, anh ta biết Triệu Dữ có xuất thân nghèo hèn, là người đã bắt Thân Đồ Bộ. Bây giờ lại có gan đi bàn chuyện thu mua sáp nhập cho nhà họ Lam, thật sự không thể xem thường anh ta được.
Khi nãy khi Triệu Dữ uống ngụm rượu đó, đến lưu thiên cương cũng không nhìn ra xem liệu anh ta có thật sự nuốt vào hay không.
Cũng may là khong sao, đã được cô gái trên lầu kia chỉ dẫn rồi, đêm nay bọn họ sẽ nắm chắc phần thắng. Môi của Triệu Dữ đã chạm vào ly rượu rồi mà.
Các vũ nữ đang đùa giỡn với đám người Triệu Dữ dẫn theo, lưu thiên cương bắt đầu bàn chuyện sáp nhập với Triệu Dữ.
Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, bên ngoài có tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, ngón tay Triệu Dữ từ từ gõ lên mặt bàn.
Tinh thần của tất cả mọi người như đang căng thẳng tột độ.
Mọi người đều biết, ở đây chính là hang cọp, cũng may là bọn họ không uống rượu, lát nữa sẽ có khả năng ứng biến.
Triệu Dữ cũng nghĩ như vậy, đột nhiên vào lúc cánh cửa bị đẩy ra, lúc anh ta muốn đứng lên, thì bụng dưới anh ta lại có một cảm giác vô cùng kì lạ.
Anh ta cau mày, cuối cùng sắc mặt anh ta cũng có mấy phần khó coi, cái thứ dơ bẩn này, đây rốt cuộc là thời điểm nào cơ chứ…
Đại Ninh ngồi trên lầu hai, nở nụ cười tươi rói nhìn anh ta.
“Chúc hai người có một đêm vui vẻ.”
Tác giả có điều muốn nói: Đại Ninh: ““Triệu Dữ nói rồi, trong thôn của bọn họ có một tập tục, cả đời chỉ ngủ với một người mà thôi.”
Triệu Dữ: Tôi nói như vậy hồi nào?
[Chú ý: đây chỉ là tình tiết vô căn cứ, không được liên tưởng chuyện gì vào cuộc sống đời thường nha.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.