Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Chương 30: Ăn Vạ Giỏi Nhất

Đằng La Chi Vi

16/09/2022

Đại Ninh kẽ tính thời gian, cô không thể tiếp tục ở lại trên lầu hai được nữa, rất nhanh nữa thi Triệu Dữ phải đối mặt với đám người nhà họ Thân Đồ, khi tên Báo vừa đến thì cô rất có thể có nguy hiểm khi bị lộ tẩy.

Cô khẽ bước xuống khỏi lầu hai, định đi gặp mặt chú Tiền.

Thanh Đoàn nhắc nhở cô: “Đợi đã, Lam Lăng Vân vẫn còn đang bị nhốt kìa, cô phải thả anh ta ra!”

Đại Ninh suy nghĩ, thật sự thì con người Lam Lăng Vân này rất hữu dụng, bảo anh ta đi đánh chó thì anh ta tuyệt đối sẽ không đi bắt gà, dù sao cũng tiện tay, thả ra thì thả ra thôi, nói không chừng đến lúc nào đó còn có thể lợi dụng anh ta thêm lần nữa?

Cuộc chiến đẫm máu của đám người Triệu Dữ ở dưới lầu một đã bước vào giai đoạn căng thẳng, bên này lại không có ai trông coi, Đại Ninh đi vào nơi không có ai, tìm thấy căn phòng bao mà Lam Lăng Vân đang bị nhốt ở bên trong, bên ngoài có hai người đàn ông đang canh giữ anh ta.

Đại Ninh hoảng hốt mở miệng nói: “Anh Báo đến rồi, trói Lam Lăng Vân chặt lại rồi giao anh ta cho tôi.”

Khi nãy hai người đàn ông này vừa gặp mặt cô, họ đều biết cô là “cô gái của anh Báo”, bọn họ nhận lệnh mở cửa ra, bọn họ trói sau đó bịt miệng Lam Lăng Vân lại rồi giao anh ta cho Đại Ninh.

Đại Ninh nắm lấy sợi dây thừng, cô kéo Lam Lăng Vân đi khắp nơi, cuối cùng tìm thấy lối ra.

Cả đêm nay Lam Lăng Vân vô cùng bất ngờ, đêm nay người tình trong mộng đã mời anh ta ra ngoài chơi, anh ta kích động đến mức nóng cả đầu, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại một chút thì liền trực tiếp bị người ta nhốt vào trong phòng bao, kêu trời trời cũng không nghe. Không lẽ vì Ninh Ninh xinh đẹp nên đám người đó nhốt anh ta lại để làm chuyện xấu với Ninh Ninh đó chứ?

Anh ta đã liều mạng phá cửa, không ngờ Ninh Ninh lại đột nhiên phát hiện, còn dùng dây thừng dắt anh ta đi, đưa anh ta rời khỏi phố Bất Dạ.

Hai người họ đi ra ngoài rồi thì Đại Ninh giúp anh ta cởi trói dây thừng ra.

Lam Lăng Vân nhanh chóng nắm lấy hai vai của Đại Ninh, căng thẳng nhìn trước ngó sau: “Ninh Ninh à, em không sao chứ.”

Thanh Đoàn bất lực chửi mắng, cái tên xàm xí này, nhìn cô cả giống xảy ra chuyện gì lắm hay sao? Người ta còn coi anh ta như món quà đem tặng cho người xấu ấy chứ.

Đại Ninh cũng rất phối hợp với sự căng thẳng của anh ta, cô thút thít nói: “Bọn họ dọa tôi sợ hết hồn, cái tên giám đốc Lưu đó muốn ức hiếp tôi, vẫn may phô Bất Dạ xảy ra chuyện, nên bọn họ mới đi đánh nhanh.”

Trong phút chốc, Lam Lăng Vân bỗng trở nên đau lòng tột độ, anh ta hận không thể đi liều mạng với đám người xấu xí lưu thiên cương kia.

Anh ta giang rộng vòng tay muốn an ủi cô, nhưng Đại Ninh lại đá vào đầu gối anh ta một cái: “Hứ, khi nãy anh không đến cứu tôi, giờ thì cách xa tôi một chút đi.”

Lam Lăng Vân hận không thể lấy đầu mình ra để đảm bảo lần sau sẽ chăm sóc kỹ càng cho cô.

Đại Ninh nói: “Không cần anh đâu, anh quay về đi, người nhà tôi đến rồi.”

Lam Lăng Vân nhìn theo hướng cô nhìn, liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc đẹp dẫn theo gần mười người vệ sĩ bước đến. Cậu Lam vốn đã bị em gái tẩy não quen rồi, còn tưởng người trong lòng anh ta thật sự rất nghèo, bây giờ mới hiểu ra người ta thật ra là một thiên kim chính hiệu.

Đại Ninh vui vẻ chạy đến bên cạnh chú Tiền, mở miệng ngọt ngào nói: “Chú Tiền ơi, con nhớ chú chết mất ấy!”

Chú Tiền cười bất lực nói: “Cô cả của tôi ơi, cô ngoan ngoãn chút là được.”

Lúc Đại Ninh gửi tin nhắn cho ông ta, nói cho ông a biết cô đang ở xung quanh phố Bất Dạ, tim ông ta xém nữa bị dọa đến rớt ra ngoài, nếu như cô cả xảy ra chuyện gì, sau này ông ta biết phải làm thế nào đây.

Bây giờ cô cả không có chuyện gì rồi, chú Tiền cũng cảm thấy yên tâm hơn.

“Sao cô lại ăn bận như vậy vậy?”

Gương mặt Đại Ninh vô cùng bình tĩnh, cô đổ lỗi nói: “Cậu Lam nói sẽ dẫn con ra ngoài chơi, anh ta bảo con ăn bận như này đấy.”

Chú Tiền giận đến đau cả lồng ngực: “Cô cả à, sau này chúng ta đừng qua lại với loại người tạp chủng như này nữa!”

Đại Ninh gật đầu: “Dạ dạ, không qua lại với anh ta nữa!”

“Đợi đã.” Đại Ninh nghe thấy tiếng xe của cảnh sát, cô quay người nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy mấy người cảnh sát đang xông vào trong thành Bất Dạ. Đi theo sau còn có lam dung dung, người hóa thân thành nữ cường nhân để tranh đoạt gia tài.

Ngón tay trắng nõn của Đại Ninh chỉ vào trong phố Bất Dạ nói: “Triệu Dữ cũng ở bên tron đó đó, chúng ta đi vào xem thử không?”

Cô phải xác nhận là Triệu Dữ là lam dung dung ở bên nhau thì cô mới yên tâm được.

Chú Tiền có hơi do dự trong lòng ông ta rất coi trọng Triệu Dữ, niệm tình anh ta đã chăm sóc cho Đại Ninh, nên chú Tiền gật gật đầu.

Đại Ninh khẽ thỏ thẻ bên tai chú Tiền nói: “Anh ta muốn làm chuyện lớn đó, chúng ta đi tìm chỗ nào đó lén lút quan sát xem.”

Chú Tiền cũng không lấy làm lạ.

Đại Ninh với chú Tiền cùng nhau đi vào xe ngồi, đêm tối tháng chín, trời cũng hơi lành lạnh, chú Tiền ra hiệu cho người lấy áo khoác đắp lên cho cô cả, Đại Ninh dán mắt vào cửa kính trước của ô tô xem có chuyện gì xảy ra.

Cũng không biết dưới tình hình loạn lạc thế này, Triệu Dữ cố bị thương hay không, có lẽ công dụng thuốc của anh ta lúc này đã phát tác rồi.

Trời sấm chớp một tiếng, mây đen kéo đến, trời sắp đổ mưa rồi.

Một khoảng thời gian trôi qua, mấy người cảnh sát áp giải đám tàn dư của nhà họ Thân Đồ ra bên ngoài. Xem ra chuyện cũng không khác mấy với trong sách, Triệu Dữ, nhà họ Lam, còn có cục cảnh sát của huyện Huân, đã thuận lợi bắt giữ được đám người này.

Chuyện duy nhất thay đổi… Ánh mắt Đại Ninh di chuyển nhìn về phía cửa lớn của phố Bất Dạ.

Đại Ninh đã nhìn thấy bọn họ.

Cũng may Triệu Dữ là một trong những người may mắn, trong tình huống như vậy mà anh ta lại không bị thương gì, lam dung dung đỡ anh ta, đi ra từ phố Bất Dạ.

Gương mặt anh ta đỏ bừng, môi anh ta cũng đỏ đến kỳ lạ. Cả người Triệu Dữ run rẩy, thuốc đó mạnh đến cỡ nào chỉ có mình Đại Ninh biết.

Những người đàn ông bình thường đều muốn uống thuốc trợ lực, cộng thêm một số thuốc tê liệt thần kinh, ai cũng phải đầu hàng.

Lam Dung Dung lại là một cô gái thông minh, chắc hẳn đã nhìn ra thứ gì đó không đúng.

Trong khoảng thời gian này, khả năng thôn tính gia sản của Triệu Dữ khiến Lam Dung Dung cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ, bây giờ có cơ hội, lan dung dung cũng không phải là một cô gái bảo thủ, dĩ nhiên cô ta vẫn sẽ vui vẻ giúp đỡ Triệu Dữ.

Chân Triệu Dữ mềm nhũn, xém chút thì ngã nhào xuống đất, anh ta nắm lấy cạnh tường, hít thở thật sâu.

Lam Dung Dung quan tâm hỏi: “Anh không sao chứ?”

Cô ta đỡ anh ta, cô ta liếc nhìn Triệu Dữ, cô ta cảm nhận thấy sự khác thường của anh ta, trông cô ta trầm ngâm. Vốn dĩ phố Bất Dạ cũng không phải nơi sạch sẽ gì, có bị bỏ thuốc cũng là một chuyện rất bình thường.



Cánh tay người con gái mát lạnh, trong mắt lan dung dung có ý cười, cô ta ngồi xổm xuống, muốn đỡ Triệu Dữ lên xe. Giọng của Triệu Dữ vốn đã bể không nghe thành tiếng nữa: “Tránh xa tôi ra một chút.”

Đại Ninh đang ngồi trên xe, cô nghiêng đầu nhìn bọn họ.

Chính xác mà nói thì cô đang nhìn Triệu Dữ.

Đồng tử người con trai giãn ra, anh ta nghiến chặt răng, cơ bắp thì căng phồng, anh ta đang đau khổ chống cự. Đại Ninh có hơi không hiểu, anh ta đang chống cự cái gì vậy chứ?

Lam Dung Dung cũng không tệ, nhan sắc cô ta cũng được, cô ta cũng coi như là thích Triệu Dữ, anh ta lại từ chối Lam Dung Dung như vậy, trừ việc khiến bản thân anh ta khó chịu, còn có ý nghĩa gì khác nữa?

Đại Ninh rất khó hiểu, đến chú Tiền cũng nhìn ra có chuyện gì đó không đúng, ông ta cúi đầu ho khan hai tiếng, rất muốn che đôi mắt trong sạch thuần khiết của cô cả nhà mình lại.

Lần này Đại Ninh lại rất nhẫn nại, đợi thêm chút nữa, Triệu Dữ nhất định sẽ nhượng bộ.

Lam dung dung khẽ nói nhỏ bên tai anh ta: “Anh thấy rất khó chịu đúng không, tôi có thể giúp được anh.”

Đại Ninh nhìn thấy, cánh tay của Triệu Dữ bị Lam Dung Dung đỡ lấy đã run không thể tả rồi.

Đau khổ, khó chịu, dục vọng, người con gái bên cạnh, còn có khung cảnh sấm chớp đổ mưa, mỗi thứ đều đang thúc giục anh ta.

Cuối cùng, Triệu Dữ giơ tay ra chạm vào Lam Dung Dung, như thể muốn ôm cô ta.

Khóe môi Đại Ninh cong lên.

Không ngờ giây tiếp theo, Triệu Dữ lại đẩy Lam Dung Dung ra, lạnh lùng nói: “Đừng qua đây.” Anh ta kiên quyết chạy vào một con hẻm nhỏ ở bên cạnh.

Gương mặt Đại Ninh rất bất ngờ.

“Chỉ vậy thôi đó hả?” Xong rồi! Triệu Dữ có còn là một người đàn ông không?

Thanh Đoàn nằm trong biển tri thức của cô nhỏ tiếng lẩm bẩm nói: “Đã nói rồi, đừng hại những người may mắn, chuyện anh ta không muốn làm, có chết anh ta cũng không làm.” Nó thật sự rất sợ mà á á á, lỡ như bị thiên đạo cảm thấy, nó và nữ phụ xấu xa hành con trai cưng của thiên đạo như vậy, có khi nào sẽ đánh nó thành tro thành bụi không?

Đại Ninh ngồi đợi một hồi cũng không thấy Triệu Dữ đi ra.

Thanh Đoàn vô cùng sợ hãi: “Có khi nào Triệu Dữ hết luôn không? Nếu như anh ta chết thật thì chúng ta cũng không sống nổi đâu,sợ quá. Tôi xin cô đó Đại Ninh, chúng ta đi xem thử đi.”

Đại Ninh sờ sờ vào ngực mình: “Không đau, không có bị trừng phạt, chứng minh anh ta không chết.”

Thanh Đoàn vẫn đang hú hét: “Lỡ như chút nữa anh ta chết mất thì sao?”

Nó nói đến mức đại ninh cũng cảm thấy có chút lo sợ, người nam chính ngoan cường không lẽ sẽ chết vì thứ thuốc hạ lưu này hay sao?

Đèn xe xé toạc không gian, cuối cùng mưa cũng rơi xuống rồi.

Cuối cùng, cô mở miệng nói: “Chú Tiền, đưa cho con cái dù đi.”

—--

Đại Ninh cầm dù lên, đi vào trong con hẻm nhỏ phía sau phố Bất Dạ, phía trước phồn hoa bấy nhiêu thì con hẻm này lại lạnh lẽo, im lặng bấy nhiêu.

Giày của Đại Ninh đã hơi ướt, con hẻm nhỏ không có lấy một bóng người, cô không thấy Triệu Dữ đâu.

Cô cả bối rối quan sát xung quanh, Triệu Dữ đang chơi trò trốn tìm hay sao?

Thanh Đoàn nói: “Cô đi tới chỗ rẽ kia xem xem.”

Đại Ninh đi qua, quả nhiên đã nhìn thấy Triệu Dữ kiệt sức tựa vào góc tường. Gương mặt anh ta trắng bệch như bị bệnh, môi anh ta vẫn rất đỏ, khóe môi cũng rất khô.

Nghe thấy có tiếng bước chân, Triệu Dữ ngước mắt lên nhìn.

Hai người họ bốn mắt nhìn nha.

Trong lúc đó, Triệu Dữ biết trong lòng anh ta đã nảy sinh sự hoang tưởng. Sao ở chỗ này, mà anh ta lại có thể gặp được… Kỷ Đại Ninh chứ.

Dưới màn mưa, sau lưng của cô là một màng sáng trắng đến từ tòa nhà lớn.

Cô gái mặc một chiếc váy màu xanh lam lộng lẫy, đường viền trên eo cô được phản chiếu một cách rõ ràng. Vạt váy cô tỏa ra dưới màn mưa, để lộ vòng eo trắng nõn mềm mại.

Cô khẽ vẫy vẫy cán dù, có chút không vui vì tà váy đã bị lấm bùn rồi.

Triệu Dữ nắm chặt tay lại, anh ta quay đầu sang chỗ khác, hơi thở anh ta vô cùng nóng.

Đại Ninh ngồi xổm xuống trước mặt anh ta, dùng ô chọc vào người anh ta: “Chưa chết hả, anh còn ổn không vậy?”

Nhìn thấy ánh mắt mệt lử, lạnh lùng của Triệu Dữ, Đại Ninh thử đi kéo anh ta dậy.

“Tôi dẫn anh đi khám bác…”

Ngay sau đó, mắt Thanh Đoàn tối sầm lại, những dòng chữ về giá trị cốt lõi đã bao quanh nó. Gương mặt nó vô cứng đờ, ngạc nhiên không biết phải làm gì. Xảy, xảy ra chuyện gì vậy?

Đại Ninh bị người con trai kéo vào trong lòng, anh ta nắm lấy cằm của cô, cúi đầu hôn cô.

Cả người anh ta nóng rực, môi và lưỡi anh ta cũng nóng tựa dung nham.

Đại Ninh đã nếm được mùi máu nhạt phát ra từ trong miệng của Triệu Dữ. Không ngờ anh ta lại đi đến bước đường này.

Triệu Dữ không còn run nữa, ngược lại anh ta lại càng trở nên hưng phấn hơn. Anh ta hôn cô như đang phát điên vậy.

Đại Ninh vô cùng tức giận, cô nắm tóc anh ta giật ra phía sau: “Đồ thần kinh, đưa Lam Dung Dung cho anh anh không thèm, mà anh đi cắn tôi hả?”

Anh ta ôm chặt cô, giờ đầu óc anh ta không còn tỉnh táo nữa rồi, anh ta khẽ lẩm bẩm cái gì đó.

Cô vừa đánh anh ta, vừa chú tâm nghe, vậy mà cô lại nghe rõ thấy anh ta nói gì.

Người con trai thở gấp, thấp giọng gọi: “Đại Đại, Đại Ninh.”



Thuốc sinh lý hoang tưởng này vẫn chưa hết tác dụng.

Đại Ninh như bị sét đánh ngang tai, cô sợ sẽ lên giường với Triệu Dữ thật nên tát một bạt tay lên mặt anh ta, vùng vẫy rời khỏi vòng tay Triệu Dữ.

Một chiếc váy sang trọng đẹp đẽ giờ đã trở nên ướt sũng và bẩn vô cùng. Hiếm khi thấy cô cả trở nên nhếch nhác như vậy, ngón tay của Triệu Dữ vẫn muốn ôm lấy cô, nhưng lại bị Đại Ninh dùng cán dù hất ra, bất lực rơi khỏi người cô.

Nhân lúc anh ta ốm yếu nên muốn lấy mạng anh ta, tất cả sức lực của Triệu Dữ đều được dùng để ôm lấy Đại Ninh. Đại Ninh đạp vào vai anh ta: “Triệu Dữ anh điên rồi hả! Không được động vào tôi!”

Triệu Dữ cũng không phản kháng, anh ta nấc vài tiếng, ánh mắt không còn ánh sáng của anh ta vẫn đang nhìn cô.

Con ngươi anh ta tối tăm mờ mịt, chỉ nhìn rõ bóng hình của cô.

Mưa vẫn đang rơi.

Mưa rơi lên má anh ta, khiến nó đỏ đến kì lạ.

Lần đầu tiên cô hiểu ra, thì ra khi làm mấy chuyện này, người ta cũng chọn đối tượng.

Đại Ninh nhìn anh ta thêm mấy lần, rồi quay người rời đi



Cuối cùng Triệu Dữ đã được chú Tiền đưa về, anh ta đã ngất lịm đi rồi.

Gương mặt nhỏ của cô cả tối sầm lại, cô nhìn ai cũng thấy không vui, chú Tiền lắc lắc đầu, ông ta tự mình khám bệnh cho Triệu Dữ.

Thân là bác sĩ, Triệu Dữ bị bỏ thuốc gì, dĩ nhiên ông ta biết rõ.

Vừa hay Đại Ninh chỉ bảo ông ta mang tiền đến, chứ không bảo ông ta mang thuốc đến, nên chú Tiền cũng không nghĩ cô cả nhà ông ta sẽ làm ra chuyện xấu này.

Chú Tiền nói: “Cô cả, để tôi khám bệnh cho cậu ta, cô ở đây không tiện đâu, cô đi ra ngoài trước đi. Cô bị mắc mưa rồi, nên đi thay quần áo, nếu không sẽ bị cảm lạnh đó.”

Váy của Đại Ninh đã bị thấm nước, cô nghe vậy liền đi tắm ngay lập tức, không quan tâm tới Triệu Dữ nữa.

Chú Tiền có thể làm gì được chứ? Ông ta không thể làm gì được cả, ông ta đút cho Triệu Dữ uống chút thuốc trị bệnh. Dù sao trên đời này không có loại thuốc sinh lý nào khiến người ta không được “giải quyết” thì sẽ chết đi, chịu khổ chút thì sẽ vượt qua được thôi.

Tính tình ông ta cũng rất tốt, còn bảo vệ sĩ đi đun nước cho Triệu Dữ, rồi thay đồ cho anh ta. Bất luận là như thế nào, làm vậy cũng sẽ thấy thoải mái hơn chút, dù có đưa anh ta đi khám bác sĩ thì người ta cũng chỉ có thể xử lí như vậy thôi.

Chú Tiền nhìn người anh em vẫn đang dựng đứng của Triệu Dữ, ông ta che miệng ho khan. Dù mọi người đều là đàn ông, nhưng tình huống này khó tránh thấy ngại ngùng.

Chú Tiền giúp Triệu Dữ đóng cửa lại, tự mình đi ra ngoài.

Lúc Đại Ninh đi tắm, nước nóng chảy xuống bả vai và lồng ngực khiến cô cảm thấy không thoải mái. Cô vô cùng tức giận, sau khi tắm xong thì đi soi gương, trên người cô đúng là có mấy dấu tay nhàn nhạt. Đại Ninh đi mặc quần áo, sau đó cô xách con búp bê gỗ của mình, đi đến phòng Triệu Dữ.

Đại Ninh nhảy lên giường, cô lấy con búp bê đánh lên người anh ta.

“Cho anh cắn tôi này! Cái thứ khốn nạn.”

Sau khi cô đánh đã tay rồi thì lại có vấn đề xuất hiện, cô đã đánh đến đánh thức Triệu Dữ tỉnh dậy. Vào lúc ánh mắt của người con trai dồn vào người cô, Đại Ninh nhìn quần của anh ta, rồi lại nhìn anh ta, cô quả quyết chạy ra bên ngoài.

Đại Ninh đóng cửa lại, càng nghĩ càng cảm thấy hôm nay mình chịu thiệt thòi.

Ăn gì cũng được, nhưng cô cả không thích ăn cục tức. Cô suy ngẫm một hồi, đột nhiên lại nghĩ ra một ý tưởng hay hơn, nếu như người trong lòng Triệu Dữ muốn là cô, thì chi bằng cô thành toàn cho anh ta, người đứng đắn nghiêm túc như Triệu Dữ, một khi đã động vào cô, cả đời này nhất định anh ta cũng sẽ không làm tổn thương cô.

Bây giờ anh ta không còn chút sức lực, mà thuốc cũng còn tác dụng hoang tưởng, là cơ hội tốt để bày binh bố trận.

Đại Ninh mở cửa ra, quả nhiên Triệu Dữ vẫn không được tỉnh táo cho lắm, cô nhét con búp bê vào trong vòng tay anh ta.

“Nè, anh cứ coi đây là tôi đi, muốn căn như thế nào thì cắn như thế đó, muốn hôn như thế nào thì hôn như thế đó. Không cần khách sáo, anh cứ chơi cho đã đi.”

Sau khi làm xong mọi chuyện, cô yên tâm chạy ra bên ngoài.

Đại Ninh nằm ở trên giường, đặt cho mình báo thức lúc năm giờ sáng.

Khi báo thức năm giờ sáng reo lên, cô khẽ dụi dụi mắt rồi bò dậy, sau đó đi sang phòng Triệu Dữ. Con búp bê đã rơi xuống đất, chứng tỏ Triệu Dữ không hề có hứng thú với nó.

Cô nằm vào trong lòng bàn tay anh ta, cô nhớ ra điều gì đó, liền cởi hết quần áo của Triệu Dữ ra, cô cũng không nhìn gì nhiều, cô kéo quần áo mình xuống.

Thanh Đoàn đã nhìn thấy những hành động “ăn vạ” của cô, nó vừa thở dài vừa quan sát. Từ đầu chí cuối nó vẫn luôn cảm thấy là Đại Ninh đã quên cái gì đó, nhưng lại không nhớ là cô đã quên gì.

Đại Ninh lờ đờ mở mắt mình ra: “Đúng rồi, còn cần thêm chút máu nữa.”

Cô nhìn xung quanh, do dự rất lâu, lúc này mới chịu đau cắn ngón tay mình, lấy một ít máu thoa lên giường, chuẩn bị tiếp tục đi ngủ.

Thanh Đoàn nhỏ tiếng hỏi: “Triệu Dữ có tin hay không?”

Đại Ninh suy nghĩ một hồi: “Anh ta không có kinh nghiệm, hôm qua xém tí nữa bị thuốc làm cho ngu luôn, có lẽ sẽ tin chứ nhỉ?”

Sao khi làm xong hành động ăn vạ thì cô lấy tay anh ta choàng qua người mình, lúc này cô mới yên tâm ngủ tiếp.

Thanh Đoàn vừa thấp thỏm vừa mong đợi, ngày mai khi Triệu Dữ tỉnh lại, phát hiện mình lên giường với “cô cả”, không biết anh ta sẽ có phản ứng như thế nào.

Tác giả có điều muốn nói:

Thanh Đoàn nhỏ tiếng hỏi: “Triệu Dữ có tin hay không?”

Đại Ninh suy nghĩ một hồi: “Anh ta không có kinh nghiệm, hôm qua xém tí nữa bị thuốc làm cho ngu luôn, có lẽ sẽ tin chứ nhỉ?”

Triệu Dữ bị thuốc làm cho ngu dại đi kiểu: …



Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook