Chương 798: Lại là một năm Giản Duẫn Thừa sinh nhật (1)
Nhĩ Phong Trùng
27/09/2022
Giản Duẫn Thừa lạnh lùng mà nhìn Hoắc Ngọc liếc mắt một cái, "Treo ở văn phòng của cậu đi."
Hoắc Ngọc vẻ mặt vô tội, "Cậu làm gì treo ở văn phòng của tôi a, biểu muội của cậu đưa quà sinh nhật cho cậu lại không phải đưa tôi."
"Sinh nhật của tôi tới rồi." Giản Duẫn Thừa nói một câu.
"Ai da ta Thừa thiếu a, cậu không phải là đang hướng tôi đòi quà sinh nhật chứ?" Hoắc Ngọc mừng rỡ không được.
Trên mặt Giản Duẫn Thừa lại không có một chút ý tứ nói giỡn.
Thấy sắc mặt của anh không đúng, Hoắc Ngọc lại vội vàng sửa miệng, "Không phải, Thừa thiếu cậu muốn cái gì cậu cứ nói, làm anh em tốt nhiều năm như vậy, không có gì là không thể đưa."
"Em gái tôi ba năm trước đây tặng cho tôi một cái áo len cùng một cái khăn quàng cổ."
"Chính là cái áo len màu đen vào mùa đông cậu hay mặc còn có cái khăn quàng cổ cất giấu không dám dùng kia đúng không?"
"Ân."
"Vậy năm trước cùng năm kia thời điểm sinh nhật cậu Tiểu Lăng tặng cậu cái gì?"
"Không có."
Giản Nhất Lăng trước kia mỗi năm đều sẽ tặng quà sinh nhật cho Giản Duẫn Thừa, từ khi cô ấy còn rất nhỏ đã bắt đầu.
Có đôi khi là một cái tượng đất cô ấy tự nặn, có đôi khi là bức tranh cô tự vẽ, còn có đôi khi là kẹo mà cô gom góp được.
Hoắc Ngọc có chút kinh ngạc, "Ai? Không có?"
Giản Duẫn Thừa lặp lại một lần, "Không có."
"Vậy năm nay đại khái chắc cũng sẽ không có đi." Hoắc Ngọc an ủi Giản Duẫn Thừa, "Tiểu cô nương sau khi chậm rãi lớn lên trong mắt cũng chỉ có bạn trai, không nhớ rõ sinh nhật anh trai cũng thực bình thường."
Hoắc Ngọc mới vừa nói xong, liền phát hiện ánh mắt Giản Duẫn Thừa có điểm lãnh.
"Khụ khụ khụ." Hoắc Ngọc vội vàng sửa miệng, "Cái kia, kỳ thật Tiểu Lăng cùng những đứa em gái khác không giống nhau, em ấy có lẽ là việc học quá bận, không có chú ý đến chuyện này."
Giản Duẫn Thừa hỏi, "Vậy năm nay em ấy có thể đưa hay không?"
Hoắc Ngọc, "Ngạch.. Cái này sao.."
Chuyện này nhưng đem Hoắc Ngọc làm khó, anh ấy như thế nào biết Giản Nhất Lăng có thể chuẩn bị quà sinh nhật cho anh trai cô ấy hay không?
Anh ấy lại không phải là người của Giản gia bọn họ, anh ấy liền Nhất Lăng muội muội một tiếng "Ngọc ca ca" đều còn không có lừa đến được đâu!
"Cái kia, nếu không, cậu hỏi Tiểu Lăng một chút?" Hoắc Ngọc không dám dễ dàng nói ra đáp án.
Này vạn nhất cậu ta muốn nói đưa, Giản Nhất Lăng không tiễn, cậu làm thế nào biến ra một món quà do em gái tặng tới?
Giản Duẫn Thừa lạnh lùng mà liếc Hoắc Ngọc một cái.
Anh nếu có thể hỏi, còn lại ở chỗ này nói với cậu ta chuyện này sao?
"Vậy, vậy nếu không tôi đi giúp cậu hỏi một chút?" Hoắc Ngọc lại thử tính hỏi.
"Có thể."
"Ai? Thật sự a?" Anh ấy liền thuận miệng nói nói.
"Bất quá đừng nói là tôi hỏi." Giản Duẫn Thừa bổ sung.
Hoắc Ngọc, "Cái này.. vậy được rồi, tôi trong chốc lát đi đến trường học của Tiểu Lăng tìm em ấy."
Giản Duẫn Thừa, "Nhớ rõ đi tới đầu đường phố cũ mua bánh kem gần đây đang nổi tiếng trên mạng đem qua đi."
Hoắc Ngọc, "Đầu đường phố cũ? Kia không tiện đường a, lái xe đi qua đều hết cả một giờ đấy!"
Giản Duẫn Thừa, "Chiều nay cho cậu nghỉ nửa ngày."
Hoắc Ngọc vừa nghe, hăng hái, "Được được được, vậy hiện tại tôi liền đi, hắc hắc!"
Vừa nghe buổi chiều không cần đi làm, Hoắc Ngọc cao hứng, quay đầu liền đi xuống dưới lầu lấy xe, chạy đến đầu đường phố cũ mua bánh kem cho Giản Nhất Lăng.
###
Thời điểm Giản Nhất Lăng nhìn thấy Hoắc Ngọc, vừa lúc đang chuẩn bị thu thập đồ vật rời khỏi trường học.
"Hắc hắc, Nhất Lăng muội muội!" Hoắc Ngọc tiện hề hề mà cười.
Giản Nhất Lăng nghi hoặc mà nhìn anh ấy, như là đang hỏi anh, như thế nào tới tìm cô.
"Nhất Lăng muội muội, đây là bánh kem đang nổi tiếng ở phố cũ, nghe nói ăn rất ngon, anh đã chạy một giờ xe đi mua cho em, hãy nếm thử đi."
Giản Nhất Lăng nhìn thoáng qua hộp bánh kem trên tay Hoắc Ngọc, vẫn là buồn bực.
Hoắc Ngọc vẻ mặt vô tội, "Cậu làm gì treo ở văn phòng của tôi a, biểu muội của cậu đưa quà sinh nhật cho cậu lại không phải đưa tôi."
"Sinh nhật của tôi tới rồi." Giản Duẫn Thừa nói một câu.
"Ai da ta Thừa thiếu a, cậu không phải là đang hướng tôi đòi quà sinh nhật chứ?" Hoắc Ngọc mừng rỡ không được.
Trên mặt Giản Duẫn Thừa lại không có một chút ý tứ nói giỡn.
Thấy sắc mặt của anh không đúng, Hoắc Ngọc lại vội vàng sửa miệng, "Không phải, Thừa thiếu cậu muốn cái gì cậu cứ nói, làm anh em tốt nhiều năm như vậy, không có gì là không thể đưa."
"Em gái tôi ba năm trước đây tặng cho tôi một cái áo len cùng một cái khăn quàng cổ."
"Chính là cái áo len màu đen vào mùa đông cậu hay mặc còn có cái khăn quàng cổ cất giấu không dám dùng kia đúng không?"
"Ân."
"Vậy năm trước cùng năm kia thời điểm sinh nhật cậu Tiểu Lăng tặng cậu cái gì?"
"Không có."
Giản Nhất Lăng trước kia mỗi năm đều sẽ tặng quà sinh nhật cho Giản Duẫn Thừa, từ khi cô ấy còn rất nhỏ đã bắt đầu.
Có đôi khi là một cái tượng đất cô ấy tự nặn, có đôi khi là bức tranh cô tự vẽ, còn có đôi khi là kẹo mà cô gom góp được.
Hoắc Ngọc có chút kinh ngạc, "Ai? Không có?"
Giản Duẫn Thừa lặp lại một lần, "Không có."
"Vậy năm nay đại khái chắc cũng sẽ không có đi." Hoắc Ngọc an ủi Giản Duẫn Thừa, "Tiểu cô nương sau khi chậm rãi lớn lên trong mắt cũng chỉ có bạn trai, không nhớ rõ sinh nhật anh trai cũng thực bình thường."
Hoắc Ngọc mới vừa nói xong, liền phát hiện ánh mắt Giản Duẫn Thừa có điểm lãnh.
"Khụ khụ khụ." Hoắc Ngọc vội vàng sửa miệng, "Cái kia, kỳ thật Tiểu Lăng cùng những đứa em gái khác không giống nhau, em ấy có lẽ là việc học quá bận, không có chú ý đến chuyện này."
Giản Duẫn Thừa hỏi, "Vậy năm nay em ấy có thể đưa hay không?"
Hoắc Ngọc, "Ngạch.. Cái này sao.."
Chuyện này nhưng đem Hoắc Ngọc làm khó, anh ấy như thế nào biết Giản Nhất Lăng có thể chuẩn bị quà sinh nhật cho anh trai cô ấy hay không?
Anh ấy lại không phải là người của Giản gia bọn họ, anh ấy liền Nhất Lăng muội muội một tiếng "Ngọc ca ca" đều còn không có lừa đến được đâu!
"Cái kia, nếu không, cậu hỏi Tiểu Lăng một chút?" Hoắc Ngọc không dám dễ dàng nói ra đáp án.
Này vạn nhất cậu ta muốn nói đưa, Giản Nhất Lăng không tiễn, cậu làm thế nào biến ra một món quà do em gái tặng tới?
Giản Duẫn Thừa lạnh lùng mà liếc Hoắc Ngọc một cái.
Anh nếu có thể hỏi, còn lại ở chỗ này nói với cậu ta chuyện này sao?
"Vậy, vậy nếu không tôi đi giúp cậu hỏi một chút?" Hoắc Ngọc lại thử tính hỏi.
"Có thể."
"Ai? Thật sự a?" Anh ấy liền thuận miệng nói nói.
"Bất quá đừng nói là tôi hỏi." Giản Duẫn Thừa bổ sung.
Hoắc Ngọc, "Cái này.. vậy được rồi, tôi trong chốc lát đi đến trường học của Tiểu Lăng tìm em ấy."
Giản Duẫn Thừa, "Nhớ rõ đi tới đầu đường phố cũ mua bánh kem gần đây đang nổi tiếng trên mạng đem qua đi."
Hoắc Ngọc, "Đầu đường phố cũ? Kia không tiện đường a, lái xe đi qua đều hết cả một giờ đấy!"
Giản Duẫn Thừa, "Chiều nay cho cậu nghỉ nửa ngày."
Hoắc Ngọc vừa nghe, hăng hái, "Được được được, vậy hiện tại tôi liền đi, hắc hắc!"
Vừa nghe buổi chiều không cần đi làm, Hoắc Ngọc cao hứng, quay đầu liền đi xuống dưới lầu lấy xe, chạy đến đầu đường phố cũ mua bánh kem cho Giản Nhất Lăng.
###
Thời điểm Giản Nhất Lăng nhìn thấy Hoắc Ngọc, vừa lúc đang chuẩn bị thu thập đồ vật rời khỏi trường học.
"Hắc hắc, Nhất Lăng muội muội!" Hoắc Ngọc tiện hề hề mà cười.
Giản Nhất Lăng nghi hoặc mà nhìn anh ấy, như là đang hỏi anh, như thế nào tới tìm cô.
"Nhất Lăng muội muội, đây là bánh kem đang nổi tiếng ở phố cũ, nghe nói ăn rất ngon, anh đã chạy một giờ xe đi mua cho em, hãy nếm thử đi."
Giản Nhất Lăng nhìn thoáng qua hộp bánh kem trên tay Hoắc Ngọc, vẫn là buồn bực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.