Chương 956: Ôm, thoải mái
Nhĩ Phong Trùng
27/09/2022
Anh mở ra máy tính bảng, ngón tay đang chuẩn bị giải đề toán.
Giản Nhất Lăng rốt cuộc tỉnh, vừa nghiêng người, liền nhìn thấy được Địch Quân Thịnh nằm ở bên cạnh cô.
Lưng anh dựa vào đầu giường, một chân gập lên, một chân để thẳng.
Trên tay ôm máy tính bảng.
Trên màn hình máy tính biểu hiện chính là một đống các ký hiệu toán học, công thức toán học phức tạp còn có quá trình giải đề phức tạp.
Giản Nhất Lăng không lên tiếng, an tĩnh mà nhìn Địch Quân Thịnh.
Vài phút sau, Địch Quân Thịnh theo thói quen mà quay đầu nhìn xem người bên cạnh.
Nhìn thấy cô đã mở to mắt.
"Tỉnh như thế nào không gọi anh?"
"Đẹp." Giản Nhất Lăng nghiêm túc mà nhìn Địch Quân Thịnh.
"Cái gì đẹp?"
"Anh."
Địch Quân Thịnh có chút dở khóc dở cười, duỗi tay nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt Giản Nhất Lăng một chút.
Mới vừa tỉnh ngủ liền đùa giỡn anh.
Tuy rằng cô cũng có khả năng không biết lời nói đùa của cô có tác dụng với anh.
Giản Nhất Lăng bỗng nhiên trở mình, hai tay ôm em Địch Quân Thịnh, mặt gối lên ngực Địch Quân Thịnh.
Đây là tư thế "Làm nũng", Tần Du Phàm dạy.
"Như thế nào nghĩ đến muốn 'làm nũng'?" Thời điểm Địch Quân Thịnh nói chuyện, tiếng nói có chút trầm thấp.
Cô nhu nhược không có xương mà ở trong lòng ngực anh nằm bò, khuôn mặt nhỏ dựa vào ngực anh, toàn tâm toàn ý mà ỷ lại anh..
"Ôm, thoải mái."
Giản Nhất Lăng cũng nói không rõ rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, chính là muốn ôm liền ôm.
"Ân.."
Là rất.. thoải mái.
Cũng rất.. dễ chịu.
Cô đối với anh có phải có chút không quá cảnh giác hay không?
Địch Quân Thịnh duỗi tay xoa xoa đầu cô, "Đói bụng không?"
Thời điểm làm phẫu thuật chỉ có thể uống đường glucose để bổ sung thể năng, sau khi phẫu thuật xong liền lập tức ngất đi rồi, hiện tại trong bụng cô hẳn là rỗng tuếch.
"Đói bụng." Tiếng nói nhẹ nhàng.
Giản Nhất Lăng ngửa đầu, chăm chú mà nhìn Địch Quân Thịnh.
Dáng vẻ này của cô làm thân thể của Địch Quân Thịnh càng thêm cứng đờ.
Địch Quân Thịnh cười khổ, "Anh vì cái gì muốn hỏi em loại vấn đề này chứ?"
"Hở?"
"Không có gì."
Tự mình tìm tội cho chính mình mà thôi.
"Dậy sao? Đồ ăn ở trên bàn."
"Ân."
Giản Nhất Lăng từ trên người Địch Quân Thịnh bò dậy.
Trong nháy mắt này, Địch Quân Thịnh đã thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại buồn bã mất mát.
Địch Quân Thịnh mở ra bình giữ ấm trên bàn, bên trong là đồ ăn đã chuẩn bị từ sáng sớm, bởi vì không biết Giản Nhất Lăng khi nào tỉnh lại, liền để ở trong bình giữ ấm.
Chờ Giản Nhất Lăng cơm nước xong, Địch Quân Thịnh lại cầm một hộp quà đưa cho Giản Nhất Lăng.
"Đây là cái gì?" Giản Nhất Lăng hỏi.
"Quà."
"Quà?"
Giản Nhất Lăng mở hộpv, nhìn thấy bên trong là một đôi giày, một đôi giày.. có chút đặc biệt.
Đôi giày này có đế giày phi thường đặc biệt, đế giày được khảm tất cả đều là đinh tán kim loại.
Giày này nếu đạp lên người, không biết sẽ đau thành bộ dáng gì.
Giản Nhất Lăng nghi hoặc mà nhìn Địch Quân Thịnh, "Anh làm?"
"Ừm, đế giày là dùng máy in 3D của bệnh viện các em in ra, sau đó thiết bị hàn là đi tìm Lý Trác Gia mượn."
"Chính anh thiết kế mô hình?"
"Ân."
"Vì cái gì làm cái này?"
Địch Quân Thịnh giải thích, "Như vậy lần sau khi em dẫm lên người nào đó không bởi vì sức lực không đủ mà giẫm không đau."
"Nào có sức lực không đủ.."
"Không có sức lực không đủ sao, anh chính là trong thời gian em làm phẫu thuật không chịu ngồi yên, liền tìm việc cho mình làm, vậy một lát anh liền đem nó ném đi."
Mười ba tiếng đồng hồ Giản Nhất Lăng làm phẫu thuật kia, Địch Quân Thịnh rất là dày vò.
"Không được ném." Giản Nhất Lăng đem giày ôm ở trong lòng ngực mình.
"Hử?"
"Ahnh làm, muốn lưu trữ."
Giản Nhất Lăng đem giày bỏ vào trong hộp, đậy nắp lại, cất vào trong ngăn tủ.
Giản Nhất Lăng rốt cuộc tỉnh, vừa nghiêng người, liền nhìn thấy được Địch Quân Thịnh nằm ở bên cạnh cô.
Lưng anh dựa vào đầu giường, một chân gập lên, một chân để thẳng.
Trên tay ôm máy tính bảng.
Trên màn hình máy tính biểu hiện chính là một đống các ký hiệu toán học, công thức toán học phức tạp còn có quá trình giải đề phức tạp.
Giản Nhất Lăng không lên tiếng, an tĩnh mà nhìn Địch Quân Thịnh.
Vài phút sau, Địch Quân Thịnh theo thói quen mà quay đầu nhìn xem người bên cạnh.
Nhìn thấy cô đã mở to mắt.
"Tỉnh như thế nào không gọi anh?"
"Đẹp." Giản Nhất Lăng nghiêm túc mà nhìn Địch Quân Thịnh.
"Cái gì đẹp?"
"Anh."
Địch Quân Thịnh có chút dở khóc dở cười, duỗi tay nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt Giản Nhất Lăng một chút.
Mới vừa tỉnh ngủ liền đùa giỡn anh.
Tuy rằng cô cũng có khả năng không biết lời nói đùa của cô có tác dụng với anh.
Giản Nhất Lăng bỗng nhiên trở mình, hai tay ôm em Địch Quân Thịnh, mặt gối lên ngực Địch Quân Thịnh.
Đây là tư thế "Làm nũng", Tần Du Phàm dạy.
"Như thế nào nghĩ đến muốn 'làm nũng'?" Thời điểm Địch Quân Thịnh nói chuyện, tiếng nói có chút trầm thấp.
Cô nhu nhược không có xương mà ở trong lòng ngực anh nằm bò, khuôn mặt nhỏ dựa vào ngực anh, toàn tâm toàn ý mà ỷ lại anh..
"Ôm, thoải mái."
Giản Nhất Lăng cũng nói không rõ rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, chính là muốn ôm liền ôm.
"Ân.."
Là rất.. thoải mái.
Cũng rất.. dễ chịu.
Cô đối với anh có phải có chút không quá cảnh giác hay không?
Địch Quân Thịnh duỗi tay xoa xoa đầu cô, "Đói bụng không?"
Thời điểm làm phẫu thuật chỉ có thể uống đường glucose để bổ sung thể năng, sau khi phẫu thuật xong liền lập tức ngất đi rồi, hiện tại trong bụng cô hẳn là rỗng tuếch.
"Đói bụng." Tiếng nói nhẹ nhàng.
Giản Nhất Lăng ngửa đầu, chăm chú mà nhìn Địch Quân Thịnh.
Dáng vẻ này của cô làm thân thể của Địch Quân Thịnh càng thêm cứng đờ.
Địch Quân Thịnh cười khổ, "Anh vì cái gì muốn hỏi em loại vấn đề này chứ?"
"Hở?"
"Không có gì."
Tự mình tìm tội cho chính mình mà thôi.
"Dậy sao? Đồ ăn ở trên bàn."
"Ân."
Giản Nhất Lăng từ trên người Địch Quân Thịnh bò dậy.
Trong nháy mắt này, Địch Quân Thịnh đã thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại buồn bã mất mát.
Địch Quân Thịnh mở ra bình giữ ấm trên bàn, bên trong là đồ ăn đã chuẩn bị từ sáng sớm, bởi vì không biết Giản Nhất Lăng khi nào tỉnh lại, liền để ở trong bình giữ ấm.
Chờ Giản Nhất Lăng cơm nước xong, Địch Quân Thịnh lại cầm một hộp quà đưa cho Giản Nhất Lăng.
"Đây là cái gì?" Giản Nhất Lăng hỏi.
"Quà."
"Quà?"
Giản Nhất Lăng mở hộpv, nhìn thấy bên trong là một đôi giày, một đôi giày.. có chút đặc biệt.
Đôi giày này có đế giày phi thường đặc biệt, đế giày được khảm tất cả đều là đinh tán kim loại.
Giày này nếu đạp lên người, không biết sẽ đau thành bộ dáng gì.
Giản Nhất Lăng nghi hoặc mà nhìn Địch Quân Thịnh, "Anh làm?"
"Ừm, đế giày là dùng máy in 3D của bệnh viện các em in ra, sau đó thiết bị hàn là đi tìm Lý Trác Gia mượn."
"Chính anh thiết kế mô hình?"
"Ân."
"Vì cái gì làm cái này?"
Địch Quân Thịnh giải thích, "Như vậy lần sau khi em dẫm lên người nào đó không bởi vì sức lực không đủ mà giẫm không đau."
"Nào có sức lực không đủ.."
"Không có sức lực không đủ sao, anh chính là trong thời gian em làm phẫu thuật không chịu ngồi yên, liền tìm việc cho mình làm, vậy một lát anh liền đem nó ném đi."
Mười ba tiếng đồng hồ Giản Nhất Lăng làm phẫu thuật kia, Địch Quân Thịnh rất là dày vò.
"Không được ném." Giản Nhất Lăng đem giày ôm ở trong lòng ngực mình.
"Hử?"
"Ahnh làm, muốn lưu trữ."
Giản Nhất Lăng đem giày bỏ vào trong hộp, đậy nắp lại, cất vào trong ngăn tủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.