Chương 957: "Sự chăm sóc" của anh hai nhà vợ (1)
Nhĩ Phong Trùng
27/09/2022
Ôn Ngôn ở buổi chiều ngày hôm sau sau khi tỉnh lại rốt cuộc gặp được Giản Duẫn Mạch.
Giản Duẫn Mạch sau khi vào cửa, đầu tiên nói lời cảm ơn với Ôn Ngôn, "Cảm ơn cậu đã bảo hộ Tiểu Lăng."
Ôn Ngôn trầm mặc một lát, "Các người cũng đã cứu tôi."
"Này không giống nhau." Giản Duẫn Mạch nói, "Thời điểm cậu cứu Tiểu Lăng, dùng chính là sinh mệnh của cậu, chúng tôi giúp cậu, dùng chính là tri thức của chúng tôi. Không phải mỗi người đều có thể dùng tánh mạng của mình đi bảo hộ người khác. Ôn Ngôn, cậu vẫn là người năm đó."
Ôn Ngôn đã từng một lần vì bảo hộ Giản Nhất Lăng mà gãy tay.
Hiện giờ Ôn Ngôn vì bảo hộ Giản Nhất Lăng, mà phổi bị xuyên một cái động.
"Ta vẫn là ta sao?" Ôn Ngôn lẩm bẩm.
Mấy năm nay, anh ta biến thành bộ dáng gì chính anh ta cũng không dám nghĩ.
"Cậu nếu nguyện ý, cậu chính là cậu khi xưa."
"Chẳng sợ tôi đã từng muốn thương tổn Tiểu Lăng?"
Giản Duẫn Mạch trả lời, "Đó là bởi vì cậu bị nhầm lẫn không phải sao? Tuy rằng cậu lúc đó bôi nhọ Tiểu Lăng làm việc trái với đạo đức chức nghiệp, cách làm đó có chút cực đoan cùng không nói đạo lý, nhưng tôi không có tư cách cùng lập trường đi chỉ trích cậu cực đoan. Chúng tôi không phải cậu, chúng tôi không có trải qua lúc cậu tuyệt vọng, liền không có cách nào đánh giá cái loại thống khổ cùng hận ý khi cậu đang tuyệt vọng lại nghe được người em gái mà mình yêu thương lại thương tổn mình."
Giản Duẫn Mạch lại nói, "Đương nhiên tiền đề được thành lập vì cậu đã không có thật sự làm ra chuyện xúc phạm tới Tiểu Lăng. Nếu cậu thương tổn đến em ấy, như vậy tôi cũng không có cách nào mà khách quan để đối đãi với cậu."
Ôn Ngôn bôi nhọ Giản Nhất Lăng làm việc trái với đạo đức chức nghiệp, chuyện này từ lúc bắt đầu liền thương tổn không đến Giản Nhất Lăng, đổi thành chuyện gì khác thì cũng khó nói.
Giọng nói Giản Duẫn Mạch ôn hòa, thanh nhuận bình thản, tựa như một dòng suối nhỏ trong veo uốn lượn, chảy xuôi tiến sâu trong tâm linh.
"Cảm ơn anh."
"Cậu không cần cảm ơn tôi, hết thảy đều do cậu tự trồng, tốt hay xấu, đều là chính cậu xứng đáng."
"Tiểu Lăng.. em ấy tha thứ cho tôi không?"
Hai ngày này Ôn Ngôn vẫn luôn không có nhìn thấy Giản Nhất Lăng, cái này làm cho anh ta có chút thấp thỏm.
"Em ấy không có trách cậu, em ấy chỉà có chút bị dọa sợ, cậu để em ấy chậm rãi."
"Tôi dọa đến em ấy sao?"
"Xác thật là cậu dọa đến em ấy, nhưng không phải cái loại sợ hãi này." Giản Duẫn Mạch nói xong đứng dậy, "Được rồi, tôi trên lầu còn có chuyện, trước không cùng cậu nhiều lời, cậu an tâm tĩnh dưỡng, Lưu Đình sẽ phụ trách việc hồi phục chức năng cho cậu, cậu an tâm nghe theo cậu ta an bài là được. Lưu Đình tuy rằng chủ yếu nghiên cứu chính là cấu tạo cơ thể và khí quan của con người, nhưng về phương diện phục hồi tứ chi cậu ta cũng rất tinh thông."
Sau khi Giản Duẫn Mạch từ trong phòng bệnh Ôn Ngôn ra tới, ở trên hành lang thấy được Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh.
Hai ngày này, Địch Quân Thịnh cơ hồ mỗi ngày đều dính Giản Nhất Lăng, Giản Nhất Lăng đi đâu anh liền đi đó.
Sắc mặt Giản Duẫn Mạch trầm xuống, quay đầu liền đi lên lầu.
Buổi tối, Địch Quân Thịnh nhận được một chén trung dược nóng hầm hập.
Đen thùi lùi, nghe khí vị liền rất đắng.
"Đây là cái gì?" Địch Quân Thịnh hỏi người đem thuốc tới, Lưu Đình.
"Thuốc của cậu."
"Tôi cần uống thuốc sao?"
"Cậu hiện tại chính là một bệnh nhân số một của bệnh viện chúng tôi, mấy thành viên quan trọng của bệnh viện chúng tôi đều đang nghiên cứu vấn đề trái tim của cậu."
"Kết quả nghiên cứu của các người là, kê cho tôi một toa thuốc trung dược?"
"Ừm, đây là phương thuốc Mạch ca tự mình viết." Lưu Đình giải thích, "Theo tôi được biết, phương thuốc này Mạch ca đã nghiên cứu mấy ngày, là tâm huyết của anh ấy, cậu không thể cô phụ một mảnh khổ tâm này của anh ấy."
"Theo tôi được biết, Giản Duẫn Mạch tiên sinh là chuyên gia sinh vật học."
Anh ấy không phải bác sĩ, càng thêm không phải trung y!
Giản Duẫn Mạch sau khi vào cửa, đầu tiên nói lời cảm ơn với Ôn Ngôn, "Cảm ơn cậu đã bảo hộ Tiểu Lăng."
Ôn Ngôn trầm mặc một lát, "Các người cũng đã cứu tôi."
"Này không giống nhau." Giản Duẫn Mạch nói, "Thời điểm cậu cứu Tiểu Lăng, dùng chính là sinh mệnh của cậu, chúng tôi giúp cậu, dùng chính là tri thức của chúng tôi. Không phải mỗi người đều có thể dùng tánh mạng của mình đi bảo hộ người khác. Ôn Ngôn, cậu vẫn là người năm đó."
Ôn Ngôn đã từng một lần vì bảo hộ Giản Nhất Lăng mà gãy tay.
Hiện giờ Ôn Ngôn vì bảo hộ Giản Nhất Lăng, mà phổi bị xuyên một cái động.
"Ta vẫn là ta sao?" Ôn Ngôn lẩm bẩm.
Mấy năm nay, anh ta biến thành bộ dáng gì chính anh ta cũng không dám nghĩ.
"Cậu nếu nguyện ý, cậu chính là cậu khi xưa."
"Chẳng sợ tôi đã từng muốn thương tổn Tiểu Lăng?"
Giản Duẫn Mạch trả lời, "Đó là bởi vì cậu bị nhầm lẫn không phải sao? Tuy rằng cậu lúc đó bôi nhọ Tiểu Lăng làm việc trái với đạo đức chức nghiệp, cách làm đó có chút cực đoan cùng không nói đạo lý, nhưng tôi không có tư cách cùng lập trường đi chỉ trích cậu cực đoan. Chúng tôi không phải cậu, chúng tôi không có trải qua lúc cậu tuyệt vọng, liền không có cách nào đánh giá cái loại thống khổ cùng hận ý khi cậu đang tuyệt vọng lại nghe được người em gái mà mình yêu thương lại thương tổn mình."
Giản Duẫn Mạch lại nói, "Đương nhiên tiền đề được thành lập vì cậu đã không có thật sự làm ra chuyện xúc phạm tới Tiểu Lăng. Nếu cậu thương tổn đến em ấy, như vậy tôi cũng không có cách nào mà khách quan để đối đãi với cậu."
Ôn Ngôn bôi nhọ Giản Nhất Lăng làm việc trái với đạo đức chức nghiệp, chuyện này từ lúc bắt đầu liền thương tổn không đến Giản Nhất Lăng, đổi thành chuyện gì khác thì cũng khó nói.
Giọng nói Giản Duẫn Mạch ôn hòa, thanh nhuận bình thản, tựa như một dòng suối nhỏ trong veo uốn lượn, chảy xuôi tiến sâu trong tâm linh.
"Cảm ơn anh."
"Cậu không cần cảm ơn tôi, hết thảy đều do cậu tự trồng, tốt hay xấu, đều là chính cậu xứng đáng."
"Tiểu Lăng.. em ấy tha thứ cho tôi không?"
Hai ngày này Ôn Ngôn vẫn luôn không có nhìn thấy Giản Nhất Lăng, cái này làm cho anh ta có chút thấp thỏm.
"Em ấy không có trách cậu, em ấy chỉà có chút bị dọa sợ, cậu để em ấy chậm rãi."
"Tôi dọa đến em ấy sao?"
"Xác thật là cậu dọa đến em ấy, nhưng không phải cái loại sợ hãi này." Giản Duẫn Mạch nói xong đứng dậy, "Được rồi, tôi trên lầu còn có chuyện, trước không cùng cậu nhiều lời, cậu an tâm tĩnh dưỡng, Lưu Đình sẽ phụ trách việc hồi phục chức năng cho cậu, cậu an tâm nghe theo cậu ta an bài là được. Lưu Đình tuy rằng chủ yếu nghiên cứu chính là cấu tạo cơ thể và khí quan của con người, nhưng về phương diện phục hồi tứ chi cậu ta cũng rất tinh thông."
Sau khi Giản Duẫn Mạch từ trong phòng bệnh Ôn Ngôn ra tới, ở trên hành lang thấy được Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh.
Hai ngày này, Địch Quân Thịnh cơ hồ mỗi ngày đều dính Giản Nhất Lăng, Giản Nhất Lăng đi đâu anh liền đi đó.
Sắc mặt Giản Duẫn Mạch trầm xuống, quay đầu liền đi lên lầu.
Buổi tối, Địch Quân Thịnh nhận được một chén trung dược nóng hầm hập.
Đen thùi lùi, nghe khí vị liền rất đắng.
"Đây là cái gì?" Địch Quân Thịnh hỏi người đem thuốc tới, Lưu Đình.
"Thuốc của cậu."
"Tôi cần uống thuốc sao?"
"Cậu hiện tại chính là một bệnh nhân số một của bệnh viện chúng tôi, mấy thành viên quan trọng của bệnh viện chúng tôi đều đang nghiên cứu vấn đề trái tim của cậu."
"Kết quả nghiên cứu của các người là, kê cho tôi một toa thuốc trung dược?"
"Ừm, đây là phương thuốc Mạch ca tự mình viết." Lưu Đình giải thích, "Theo tôi được biết, phương thuốc này Mạch ca đã nghiên cứu mấy ngày, là tâm huyết của anh ấy, cậu không thể cô phụ một mảnh khổ tâm này của anh ấy."
"Theo tôi được biết, Giản Duẫn Mạch tiên sinh là chuyên gia sinh vật học."
Anh ấy không phải bác sĩ, càng thêm không phải trung y!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.