Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó
Chương 10:
Lâm Miên Miên
01/11/2023
Trong phòng, Trì Sương đi phòng vệ sinh rửa tay, sau khi mở hộp đựng ra, mùi thơm tỏa khắp nơi.
Lúc này cô quả thật có chút đói, từ nửa tháng trước tới nay, trong tuần đầu tiên, cô gần như là không ăn gì , phải dùng dịch dinh dưỡng truyền vào cơ thể, sau này cũng là bữa đói bữa no. Đói hay no cũng là dấu hiệu cho thấy người cũng đang dần tốt lên. Cô có cảm giác thèm ăn, mở hộp giấm nhỏ ra, lấy một miếng bánh nướng rồi chấm giấm.
Mạnh Hoài Khiêm chú ý đến động tác của cô.
Cô không động đến dầu ớt cay, nhất thời ghi nhớ trong lòng, hóa ra cô ấy ăn bánh nướng không ăn dầu ớt cay, chỉ ăn giấm.
Mạnh Hoài Khiêm ngồi xuống chiếc ghế ở phía đối diện cô.
Một lúc lâu sau, anh chủ động mở miệng, nhưng là nói xin lỗi: “lần này trở về tôi đã suy nghĩ cẩn thận, chuyện lá trà là tôi cân nhắc không chu toàn, tôi hẳn phải đợi cô đồng ý sau đó mới đưa qua.”
Trì Sương cắn một miếng bánh nướng, nước sốt thơm ngon.
Cô nghĩ, đã quá muộn rồi!
Lời xin lỗi cũng có thời hạn, không nên chậm trễ! Hơn nữa cô mãnh liệt hoài nghi, nếu không phải cô phản kháng muốn hành hạ anh ta, hắn căn bản không ý thức được hắn sai ở đâu.
Nhất định phải để cho cô nổi giận, rồi anh ta mới xin lỗi sao?
Muốn tức chết cô mà!
“Sau này sẽ không” Mạnh Hoài Khiêm còn nói, “ Ba tài xế ở bên ngoài tôi cũng đã để cho họ rời đi, bất quá bây giờ cô ở một mình tôi không quá yên tâm, có lẽ chúng ta nên thương lượng ra giải pháp mà cô có thể tiếp nhận. Ví dụ như tôi có cho thuê nhà ở khu gần đây hay để tài xế và dì giúp việc ở lại, cô có chuyện gì bọn họ có thể xuất hiện kịp thời. Cô cảm thấy có được không?
Trì Sương lau sạch dầu mỡ trên miệng, hút một ngụm trà sữa, “ không được”.
Mạnh Hoài Khiêm đã sớm chuẩn bị, anh ôn hòa gật đầu, “Như vậy, chúng ta có thể như này…”
“ Không cần” cô chậm rãi nói, “ Tôi sắp chuyển nhà”
Mạnh Hoài Khiêm kinh ngạc hai giấy, “ Chuyển nhà?”
“ Đúng, chỗ này tôi tính không ở nữa”.
Nếu tiếp tục ở đây, cô nhất định sẽ có vấn đề. Nơi này mọi ngóc ngách đều có dấu tích của Lương Tiềm, cũng có quá nhiều kỉ niệm của hai bọn họ, cô muốn rời đi, cô sẽ không vì Lương Tiềm đã chết mà dừng bước lại, hắn không xứng.
Cô sẽ rời đến nhà mới không có dấu vết của Lương Tiềm, sẽ tích cực vùi đầu vào công việc. Có lẽ trong tương lai không xa, cô sẽ thích một người khác, cô sẽ cùng người này hẹn ước, yêu đương, cô hợp ý đối phương, có lẽ sẽ bước đến giai đoạn bàn chuyện cưới gả, ai nói phải chính xác chứ?
Mạnh Hoài Khiêm nhìn chằm chằm vào cô, thấy mặt cô hiện vẻ tịch mịch, lòng như sáp, “Đã tìm được nhà chưa?”
Anh nhớ lại những ngôi nhà của bản thân đang để trống.
Cũng không biết cô có thích không, hoặc cô thích nơi nào đều có thể.
“Anh tìm nhà giúp tôi?” Trì Sương hỏi ngược lại.
Mạnh Hoài Khiêm không chút nghĩ ngợi liền gật đầu.
“ Được”.
Trì Sương thản nhiên giơ ngón tay, liệt kê từng điều kiện cho anh, “Thứ nhất, tôi ở gần nhà hàng của tôi một chút, không vượt quá năm cây số; thứ hai, tiểu khu phải đảm bảo an toàn, riêng tư, quản lý tài sản phải đảm bảo; thứ ba, tôi rất kén chọn hàng xóm, tôi hy vọng không ở gần nhà có con nít ở trên tầng mười và dưới tầng năm, cùng với nhà phía trên và phía dưới, đặc biệt là bên cạnh nhà tôi phải có phái nữ độc thân; thứ tư, nhà không thể quá lớn, cũng không thể quá nhỏ, chừng một trăm mét vuông là được rồi”.
Mạnh Hoài Khiêm nghi nhớ từng việc: “Được”.
Trì Sương khẩu vị hôm nay không tệ, Mạnh Hoài Khiêm mang đồ ăn tới cô đều ăn một nửa.
Cô nhìn về phia anh, đột nhiên hứng thú giảm đi một chút.
Đem túi đồ ăn đẩy vào trong, cây ngay không sợ chết đứng phân phó anh “ Tốt lắm, tôi phải nghỉ ngơi, anh đêm nơi này thu thập một chút rồi đi đi”.
Mạnh Hoài Khiêm nhìn lướt qua đồ ăn thừa của cô, tính toán một chút, suy đoán cô thật sự ăn no, lúc này mới yên tâm.
Ngay cả anh cũng không nhận ra, anh dường như rất nhanh tiến vào trạng thái. Cho tới bây giờ không có ai sai khiến anh, chớ nói đến phân phó anh thu thập tàn cuộc. Rất kỳ quái, anh cũng không có kháng cự hoặc tâm trạng khó chịu, phảng phất cảm giác đây là điều hiển nhiên.
Mạnh Hoài Khiêm đưa tay vén tay áo lên, động tác không hề nhanh nhẹn, cũng không hoảng hoát đem đũa, muỗng canh cùng với giấy lau miệng mà cô dã dùng qua nhặt lên bỏ vào trong túi, cột túi, cầm ở trên tay, trưng cầu ý kiến của cô lễ phép hỏi: “ Có thể mượn phòng vệ sinh không, tôi muốn rửa tay.”
“ Đi đi”
Mạnh Hoài Khiêm ở trong mắt cô xách túi rác ra cửa, mấy phút sau, anh vòng trở lại, bước chân trầm ổn vào nhà vệ sinh, trong chốc lát, cô liền nghe được tiếng nước truyền tới.
Anh tắm qua.
Hai phút.
Ba phút trôi qua.
Trì Sương biết, anh ta có bệnh sạch sẽ.
Ha hahahahah!
Được rồi!
Cô rũ bỏ vẻ buồn tẻ lúc trước, chống nạnh cười điên cuống, nhóc con, vẫn bị tôi hành hạ đi!
Cô nở nụ cười yêu kiều ngồi trên ghế salon, chuẩn bị thời khắc nghênh đón Mạnh Hoài Khiêm từ phòng vệ sinh ra.
Mạnh Hoài Khiêm rốt cuộc cũng rửa tay xong, từ trong phòng vệ sinh ra, lại rút khăn giấy ung dung mà thong thả lau chùi sạch sẽ, lúc này mới đeo đồng hồ lên, trong lúc nhất thời liền đối mặt với Trì Sương đang nở nụ cười, hai mắt sáng ngời. Cô cười lên quả thực rất sinh động, má lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện trên mặt.
Chương 11
Trì Sương ý thức được tính sạch sẽ của anh liền bắt đầu tính giờ, tính toán anh rửa tay cũng tầm bảy, tám phút.
Người này làm sao có thể thay cô thu dọn tàn cuộc mà không đổi sắc mặt chứ, chịu đựng sự chán ghét, vứt rác rồi bình tĩnh trở lại. Lúc này đè nét khí thế mà đeo lên chiếc mặt nạ kiềm chế cho đến khi vào phòng vệ sinh mới vội vàng gỡ xuống.
Cũng không biết trong lòng có hay không đang mắng cô mười ngàn lần.
A _______ Nói thế nào nhỉ? Phương pháp hóa giải khó chịu, tâm trạng thống khổ nhanh nhất, hữu hiệu nhất là chuyển sang cho người khác.
“ Rửa xong rồi?” Trì Sương đứng dậy đi nửa vòng quanh người anh, đắc ý nói: “Sếp Mạnh coi đây thành nhà của mình nha, rửa tay một lần là dùng nửa chai nước rửa tay của tôi nha”.
Mạnh Hoài Khiêm thấy cô cười ranh mãnh, không kịp phản ứng, đoán được nguyên nhân giờ phút này cô cười vui vẻ, chỉ có thể bất lực mặc cô giễu cợt.
“ Không chỉ vậy, lượng ngước anh rửa tay cũng đủ cho tôi tắm một lần nha”.
Trì Sương càng nói càng vui vẻ, tóm lại, hành hạ anh thì cô càng vui vẻ.
Nhìn anh từ trên xuống dươi, trước kia cô không chú ý đến anh, người này quả nhiên tỉ mỉ đến mức cứng đờ, khó có thể tưởng tượng được người này đã đi làm cả một ngày vậy mà quần tây cùng áo sơ mi vẫn bằng phẳng.
Ánh mắt cô dừng lại ở tóc và ngón tay của anh lâu hơn một chút.
Mạnh Hoài Khiêm cũng có thể cảm giác được cô đang chăm chú quan sát hắn.
Cô không có ý định che giấu, ánh mắt nghiền ngẫm, giống như đang quan sát con hổ, sư tử trong vường bách thú, chỉ đành để cô nhìn điên cuồng như vậy.
“ Mạnh Hoài Khiêm “, Trì Sương lại nhìn thẳng vào mắt anh, “Giống như chuyện hôm nay vậy, sau này còn rất nhiều, không phải là ít. Anh hiểu ý tôi chứ?”
Rất nhiều người đánh giá thấp trình độ khó khăn của từ “ chiếu cố”.
Thật ra giống như mối quan hệ của cô và Mạnh Hoài Khiêm vậy, tốt nhất là đến chết cũng không lui tới với nhau,. Một vài năm sau nhớ lại mình từng có một người bạn trai, suýt nữa đã đính hôn lại qua đời vì cứu bạn thân, cô đơn phương mắng anh ta, điều này mới là bình thường. Đang chết là người đàn ông kia lại giả nhân giả nghĩa, người chết đã chết nhưng còn muốn chuộc tội với người còn sống, gửi gắm sự áy náy.
Biết rõ người còn sống không muốn gặp lại hắn, hắn còn lấy danh nghĩa thay Lương Tiềm tới làm phiền cuộc sống của cô, mỹ danh viết “ Chiếu cố”.
Loại chiếu cố này không phải ngày một ngày hai liền kết thúc đâu.
Đến khi hắn hết áy náy mới ngừng.
Đến lúc đó người anh em vì hắn mà bỏ mạng cũng chỉ còn là một bóng mờ ảo trong tâm trí, đón nhận cuộc sống mới.
Mạnh Hoài Khiêm vẫn không lên tiếng, vẫn bình tình nhìn cô
“ Được rồi”, Trì Sương liếc nhìn anh một cái, “ anh chọn cách làm anh thấy dễ chịu hơn, tôi cũng lựa chọn cách làm tôi vui vẻ. Rất tốt”
Mạnh Hoài Khiêm mới rửa tay, lúc này vẫn mang sự lạnh lẽo.
Anh không nói một lời, tựa hồ đối với lời nói của cô không hài lòng lắm.
Thật ra từ lúc xảy ra chuyện đến này, họ là hai người duy nhất thực sự đau khổ đến mức ăn không ngon ngủ không yên, khổ sở đến mức hô hấp cũng khó khăn.
Trước mắt chỉ có Mạnh Hoài Khiêm đem lại cho Trì Sương cảm xúc mãnh liệt.
Ví dụ như tức giận, ví dụ như cưới trên nỗi đau của người khác.
Giống như vậy, cũng chỉ có Trì Sương mới khiến cho Mạnh Hoài Khiêm không còn cảm giác chết lặng nữa.
Từ lúc mất đi Lương Tiềm, trên người Trì Sương vẫn tồn tại thứ gọi là sức sống.
So với người khác anh lại sợ lãng quên đi cảm giác đau khổ này, anh biết rõ từ trong xương cốt anh có nhiều lạnh lẽo. Cảm xúc áy này vốn đã mờ mịt, một tháng trước có lẽ anh vẫn còn thấy đau đớn, nhưng nửa năm, một năm, thậm chí là hai năm thì sao?
Thay thế sự đau khổ bằng sự hoài niệm.
“ Được”
Mạnh Hoài Khiêm ôn hòa gật đầu.
Trì Sương thu hồi tầm mắt, đi qua người anh, lên lầu trở về phòng.
Mạnh Hoài Khiêm cũng không tiếp tục ở lại, thay giày trước cửa, nhẹ nhàng đóng của lại, chẳng qua trước lúc đi, tầm mắt anh lại lơ lãng lướt qua mấy đôi giày cao gót kia.
…..
Trì Sương nằm trên ghế sô pha trong phòng ngủ chính, nửa ngày vẫn không nghe được tiếng động cơ vang lên, cho là anh còn chưa đi. Cô đứng dậy đi đến phía cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống, không kiềm chết được sửng sốt mấy giây, người đàn ông mặc áo sơ mi quần tây đang đứng dựa vào xe, tự như đang hòa mình vào màn đêm. Tư thế đứng của anh không còn thẳng như trước, hơi cong lưng, đầu ngón tay nhấp nháy ánh sáng hồng, khói mù lượn lờ.
Mạnh Hoài Khiêm không nghiện thuốc lá nặng, chỉ có khi nào phiền não, thời điểm cần tỉnh táo mới hút một, hai cây.
Từ trong nhà nhìn thấy rừng phong cách đó không xa, thật giống ảo giác.
Lương Tiềm từng nói, chờ Bắc Kinh vào thu, mấy người bọn họ có thể ngồi trên sân thượng vừa ngắm cảnh vừa nói chuyện.
Anh nghĩ rằng trên đời này không còn thời khắc như vậy nữa.
Đêm tối như con thú bị nhốt đem anh nuốt một cái, điện thoại di động của anh vang lên mấy cái, đem anh kéo về thực tế, cầm lên nhìn một cái, là Trì Sương gửi đến tin nhắn.
[ Có phiền hay không? Sau này ở bán kính mười dặm quanh nhà tôi cấm hút thuốc!]
Anh theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại lầu hai còn sáng đèn, đúng lúc thấy cô thô bạo kéo rèm cửa lên.
Thân thể so với ý thức nhanh hơn, anh đã dập tắt điếu thuốc, còn giơ tay xua đi khói thuốc trong không khí, sợ mùi này trôi dạt vào trong phòng cô, khiến cô tức giân.
Trì Sương đóng rèm cửa sổ, ngồi trên chiếc ghế đẩu ở cuối giường.
Quá phiền!
Điều này có khác gì người yêu cũ nửa đêm uống say chạy đến nhà cô phát điên, còn tặng kèm đống nôn mửa.
Muốn hút thuốc thì đến chỗ khác mà hút đi!
Tay cô rung lên.
Không tình nguyện mà cúi đầu nhìn một cái, là hai đoạn tin nhắn.
Rõ ràng rất là ngắn, tại sao lại chia thành hai phần!
Lúc này cô quả thật có chút đói, từ nửa tháng trước tới nay, trong tuần đầu tiên, cô gần như là không ăn gì , phải dùng dịch dinh dưỡng truyền vào cơ thể, sau này cũng là bữa đói bữa no. Đói hay no cũng là dấu hiệu cho thấy người cũng đang dần tốt lên. Cô có cảm giác thèm ăn, mở hộp giấm nhỏ ra, lấy một miếng bánh nướng rồi chấm giấm.
Mạnh Hoài Khiêm chú ý đến động tác của cô.
Cô không động đến dầu ớt cay, nhất thời ghi nhớ trong lòng, hóa ra cô ấy ăn bánh nướng không ăn dầu ớt cay, chỉ ăn giấm.
Mạnh Hoài Khiêm ngồi xuống chiếc ghế ở phía đối diện cô.
Một lúc lâu sau, anh chủ động mở miệng, nhưng là nói xin lỗi: “lần này trở về tôi đã suy nghĩ cẩn thận, chuyện lá trà là tôi cân nhắc không chu toàn, tôi hẳn phải đợi cô đồng ý sau đó mới đưa qua.”
Trì Sương cắn một miếng bánh nướng, nước sốt thơm ngon.
Cô nghĩ, đã quá muộn rồi!
Lời xin lỗi cũng có thời hạn, không nên chậm trễ! Hơn nữa cô mãnh liệt hoài nghi, nếu không phải cô phản kháng muốn hành hạ anh ta, hắn căn bản không ý thức được hắn sai ở đâu.
Nhất định phải để cho cô nổi giận, rồi anh ta mới xin lỗi sao?
Muốn tức chết cô mà!
“Sau này sẽ không” Mạnh Hoài Khiêm còn nói, “ Ba tài xế ở bên ngoài tôi cũng đã để cho họ rời đi, bất quá bây giờ cô ở một mình tôi không quá yên tâm, có lẽ chúng ta nên thương lượng ra giải pháp mà cô có thể tiếp nhận. Ví dụ như tôi có cho thuê nhà ở khu gần đây hay để tài xế và dì giúp việc ở lại, cô có chuyện gì bọn họ có thể xuất hiện kịp thời. Cô cảm thấy có được không?
Trì Sương lau sạch dầu mỡ trên miệng, hút một ngụm trà sữa, “ không được”.
Mạnh Hoài Khiêm đã sớm chuẩn bị, anh ôn hòa gật đầu, “Như vậy, chúng ta có thể như này…”
“ Không cần” cô chậm rãi nói, “ Tôi sắp chuyển nhà”
Mạnh Hoài Khiêm kinh ngạc hai giấy, “ Chuyển nhà?”
“ Đúng, chỗ này tôi tính không ở nữa”.
Nếu tiếp tục ở đây, cô nhất định sẽ có vấn đề. Nơi này mọi ngóc ngách đều có dấu tích của Lương Tiềm, cũng có quá nhiều kỉ niệm của hai bọn họ, cô muốn rời đi, cô sẽ không vì Lương Tiềm đã chết mà dừng bước lại, hắn không xứng.
Cô sẽ rời đến nhà mới không có dấu vết của Lương Tiềm, sẽ tích cực vùi đầu vào công việc. Có lẽ trong tương lai không xa, cô sẽ thích một người khác, cô sẽ cùng người này hẹn ước, yêu đương, cô hợp ý đối phương, có lẽ sẽ bước đến giai đoạn bàn chuyện cưới gả, ai nói phải chính xác chứ?
Mạnh Hoài Khiêm nhìn chằm chằm vào cô, thấy mặt cô hiện vẻ tịch mịch, lòng như sáp, “Đã tìm được nhà chưa?”
Anh nhớ lại những ngôi nhà của bản thân đang để trống.
Cũng không biết cô có thích không, hoặc cô thích nơi nào đều có thể.
“Anh tìm nhà giúp tôi?” Trì Sương hỏi ngược lại.
Mạnh Hoài Khiêm không chút nghĩ ngợi liền gật đầu.
“ Được”.
Trì Sương thản nhiên giơ ngón tay, liệt kê từng điều kiện cho anh, “Thứ nhất, tôi ở gần nhà hàng của tôi một chút, không vượt quá năm cây số; thứ hai, tiểu khu phải đảm bảo an toàn, riêng tư, quản lý tài sản phải đảm bảo; thứ ba, tôi rất kén chọn hàng xóm, tôi hy vọng không ở gần nhà có con nít ở trên tầng mười và dưới tầng năm, cùng với nhà phía trên và phía dưới, đặc biệt là bên cạnh nhà tôi phải có phái nữ độc thân; thứ tư, nhà không thể quá lớn, cũng không thể quá nhỏ, chừng một trăm mét vuông là được rồi”.
Mạnh Hoài Khiêm nghi nhớ từng việc: “Được”.
Trì Sương khẩu vị hôm nay không tệ, Mạnh Hoài Khiêm mang đồ ăn tới cô đều ăn một nửa.
Cô nhìn về phia anh, đột nhiên hứng thú giảm đi một chút.
Đem túi đồ ăn đẩy vào trong, cây ngay không sợ chết đứng phân phó anh “ Tốt lắm, tôi phải nghỉ ngơi, anh đêm nơi này thu thập một chút rồi đi đi”.
Mạnh Hoài Khiêm nhìn lướt qua đồ ăn thừa của cô, tính toán một chút, suy đoán cô thật sự ăn no, lúc này mới yên tâm.
Ngay cả anh cũng không nhận ra, anh dường như rất nhanh tiến vào trạng thái. Cho tới bây giờ không có ai sai khiến anh, chớ nói đến phân phó anh thu thập tàn cuộc. Rất kỳ quái, anh cũng không có kháng cự hoặc tâm trạng khó chịu, phảng phất cảm giác đây là điều hiển nhiên.
Mạnh Hoài Khiêm đưa tay vén tay áo lên, động tác không hề nhanh nhẹn, cũng không hoảng hoát đem đũa, muỗng canh cùng với giấy lau miệng mà cô dã dùng qua nhặt lên bỏ vào trong túi, cột túi, cầm ở trên tay, trưng cầu ý kiến của cô lễ phép hỏi: “ Có thể mượn phòng vệ sinh không, tôi muốn rửa tay.”
“ Đi đi”
Mạnh Hoài Khiêm ở trong mắt cô xách túi rác ra cửa, mấy phút sau, anh vòng trở lại, bước chân trầm ổn vào nhà vệ sinh, trong chốc lát, cô liền nghe được tiếng nước truyền tới.
Anh tắm qua.
Hai phút.
Ba phút trôi qua.
Trì Sương biết, anh ta có bệnh sạch sẽ.
Ha hahahahah!
Được rồi!
Cô rũ bỏ vẻ buồn tẻ lúc trước, chống nạnh cười điên cuống, nhóc con, vẫn bị tôi hành hạ đi!
Cô nở nụ cười yêu kiều ngồi trên ghế salon, chuẩn bị thời khắc nghênh đón Mạnh Hoài Khiêm từ phòng vệ sinh ra.
Mạnh Hoài Khiêm rốt cuộc cũng rửa tay xong, từ trong phòng vệ sinh ra, lại rút khăn giấy ung dung mà thong thả lau chùi sạch sẽ, lúc này mới đeo đồng hồ lên, trong lúc nhất thời liền đối mặt với Trì Sương đang nở nụ cười, hai mắt sáng ngời. Cô cười lên quả thực rất sinh động, má lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện trên mặt.
Chương 11
Trì Sương ý thức được tính sạch sẽ của anh liền bắt đầu tính giờ, tính toán anh rửa tay cũng tầm bảy, tám phút.
Người này làm sao có thể thay cô thu dọn tàn cuộc mà không đổi sắc mặt chứ, chịu đựng sự chán ghét, vứt rác rồi bình tĩnh trở lại. Lúc này đè nét khí thế mà đeo lên chiếc mặt nạ kiềm chế cho đến khi vào phòng vệ sinh mới vội vàng gỡ xuống.
Cũng không biết trong lòng có hay không đang mắng cô mười ngàn lần.
A _______ Nói thế nào nhỉ? Phương pháp hóa giải khó chịu, tâm trạng thống khổ nhanh nhất, hữu hiệu nhất là chuyển sang cho người khác.
“ Rửa xong rồi?” Trì Sương đứng dậy đi nửa vòng quanh người anh, đắc ý nói: “Sếp Mạnh coi đây thành nhà của mình nha, rửa tay một lần là dùng nửa chai nước rửa tay của tôi nha”.
Mạnh Hoài Khiêm thấy cô cười ranh mãnh, không kịp phản ứng, đoán được nguyên nhân giờ phút này cô cười vui vẻ, chỉ có thể bất lực mặc cô giễu cợt.
“ Không chỉ vậy, lượng ngước anh rửa tay cũng đủ cho tôi tắm một lần nha”.
Trì Sương càng nói càng vui vẻ, tóm lại, hành hạ anh thì cô càng vui vẻ.
Nhìn anh từ trên xuống dươi, trước kia cô không chú ý đến anh, người này quả nhiên tỉ mỉ đến mức cứng đờ, khó có thể tưởng tượng được người này đã đi làm cả một ngày vậy mà quần tây cùng áo sơ mi vẫn bằng phẳng.
Ánh mắt cô dừng lại ở tóc và ngón tay của anh lâu hơn một chút.
Mạnh Hoài Khiêm cũng có thể cảm giác được cô đang chăm chú quan sát hắn.
Cô không có ý định che giấu, ánh mắt nghiền ngẫm, giống như đang quan sát con hổ, sư tử trong vường bách thú, chỉ đành để cô nhìn điên cuồng như vậy.
“ Mạnh Hoài Khiêm “, Trì Sương lại nhìn thẳng vào mắt anh, “Giống như chuyện hôm nay vậy, sau này còn rất nhiều, không phải là ít. Anh hiểu ý tôi chứ?”
Rất nhiều người đánh giá thấp trình độ khó khăn của từ “ chiếu cố”.
Thật ra giống như mối quan hệ của cô và Mạnh Hoài Khiêm vậy, tốt nhất là đến chết cũng không lui tới với nhau,. Một vài năm sau nhớ lại mình từng có một người bạn trai, suýt nữa đã đính hôn lại qua đời vì cứu bạn thân, cô đơn phương mắng anh ta, điều này mới là bình thường. Đang chết là người đàn ông kia lại giả nhân giả nghĩa, người chết đã chết nhưng còn muốn chuộc tội với người còn sống, gửi gắm sự áy náy.
Biết rõ người còn sống không muốn gặp lại hắn, hắn còn lấy danh nghĩa thay Lương Tiềm tới làm phiền cuộc sống của cô, mỹ danh viết “ Chiếu cố”.
Loại chiếu cố này không phải ngày một ngày hai liền kết thúc đâu.
Đến khi hắn hết áy náy mới ngừng.
Đến lúc đó người anh em vì hắn mà bỏ mạng cũng chỉ còn là một bóng mờ ảo trong tâm trí, đón nhận cuộc sống mới.
Mạnh Hoài Khiêm vẫn không lên tiếng, vẫn bình tình nhìn cô
“ Được rồi”, Trì Sương liếc nhìn anh một cái, “ anh chọn cách làm anh thấy dễ chịu hơn, tôi cũng lựa chọn cách làm tôi vui vẻ. Rất tốt”
Mạnh Hoài Khiêm mới rửa tay, lúc này vẫn mang sự lạnh lẽo.
Anh không nói một lời, tựa hồ đối với lời nói của cô không hài lòng lắm.
Thật ra từ lúc xảy ra chuyện đến này, họ là hai người duy nhất thực sự đau khổ đến mức ăn không ngon ngủ không yên, khổ sở đến mức hô hấp cũng khó khăn.
Trước mắt chỉ có Mạnh Hoài Khiêm đem lại cho Trì Sương cảm xúc mãnh liệt.
Ví dụ như tức giận, ví dụ như cưới trên nỗi đau của người khác.
Giống như vậy, cũng chỉ có Trì Sương mới khiến cho Mạnh Hoài Khiêm không còn cảm giác chết lặng nữa.
Từ lúc mất đi Lương Tiềm, trên người Trì Sương vẫn tồn tại thứ gọi là sức sống.
So với người khác anh lại sợ lãng quên đi cảm giác đau khổ này, anh biết rõ từ trong xương cốt anh có nhiều lạnh lẽo. Cảm xúc áy này vốn đã mờ mịt, một tháng trước có lẽ anh vẫn còn thấy đau đớn, nhưng nửa năm, một năm, thậm chí là hai năm thì sao?
Thay thế sự đau khổ bằng sự hoài niệm.
“ Được”
Mạnh Hoài Khiêm ôn hòa gật đầu.
Trì Sương thu hồi tầm mắt, đi qua người anh, lên lầu trở về phòng.
Mạnh Hoài Khiêm cũng không tiếp tục ở lại, thay giày trước cửa, nhẹ nhàng đóng của lại, chẳng qua trước lúc đi, tầm mắt anh lại lơ lãng lướt qua mấy đôi giày cao gót kia.
…..
Trì Sương nằm trên ghế sô pha trong phòng ngủ chính, nửa ngày vẫn không nghe được tiếng động cơ vang lên, cho là anh còn chưa đi. Cô đứng dậy đi đến phía cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống, không kiềm chết được sửng sốt mấy giây, người đàn ông mặc áo sơ mi quần tây đang đứng dựa vào xe, tự như đang hòa mình vào màn đêm. Tư thế đứng của anh không còn thẳng như trước, hơi cong lưng, đầu ngón tay nhấp nháy ánh sáng hồng, khói mù lượn lờ.
Mạnh Hoài Khiêm không nghiện thuốc lá nặng, chỉ có khi nào phiền não, thời điểm cần tỉnh táo mới hút một, hai cây.
Từ trong nhà nhìn thấy rừng phong cách đó không xa, thật giống ảo giác.
Lương Tiềm từng nói, chờ Bắc Kinh vào thu, mấy người bọn họ có thể ngồi trên sân thượng vừa ngắm cảnh vừa nói chuyện.
Anh nghĩ rằng trên đời này không còn thời khắc như vậy nữa.
Đêm tối như con thú bị nhốt đem anh nuốt một cái, điện thoại di động của anh vang lên mấy cái, đem anh kéo về thực tế, cầm lên nhìn một cái, là Trì Sương gửi đến tin nhắn.
[ Có phiền hay không? Sau này ở bán kính mười dặm quanh nhà tôi cấm hút thuốc!]
Anh theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại lầu hai còn sáng đèn, đúng lúc thấy cô thô bạo kéo rèm cửa lên.
Thân thể so với ý thức nhanh hơn, anh đã dập tắt điếu thuốc, còn giơ tay xua đi khói thuốc trong không khí, sợ mùi này trôi dạt vào trong phòng cô, khiến cô tức giân.
Trì Sương đóng rèm cửa sổ, ngồi trên chiếc ghế đẩu ở cuối giường.
Quá phiền!
Điều này có khác gì người yêu cũ nửa đêm uống say chạy đến nhà cô phát điên, còn tặng kèm đống nôn mửa.
Muốn hút thuốc thì đến chỗ khác mà hút đi!
Tay cô rung lên.
Không tình nguyện mà cúi đầu nhìn một cái, là hai đoạn tin nhắn.
Rõ ràng rất là ngắn, tại sao lại chia thành hai phần!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.