Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Chương 9:

Lâm Miên Miên

01/11/2023

Trì Sương đang ngồi dựa vào ghế salon lật xem báo cáo điều tra thị trường.

Nhà hàng này cô tính chiếm 60% cổ phần, chị họ chiếm 40%, chị họ làm ăn lanh lẹ lại khôn khéo. Nhà hàng này họ hướng tới thị trường trung, thượng lưu, nếu đây là nhà hàng nhỏ, Trì Sương có thể làm chủ nhà hàng. Tuy nhiên cô ấy là người tỉ mỉ, sau khi rút lui khỏi giới giải trí, đây là lần đầu tiên cô ấy kinh doanh, cô ấy hy vọng có thể làm nhà hàng lớn hơn nữa. Vì vậy số tiền đầu tư đối với cô ấy không phải là con số nhỏ.

Khi có phần không hiểu, cô ấy liền đi tìm hiểu.

Dĩ nhiên cũng là vì dời đi sự chú ý, nếu như không có chuyện gì làm, cô sẽ không nhịn được suy nghĩ bậy bạ, cũng không nhịn được nhớ nhung. Trước kia chất lượng giấc ngủ cô vô cùng tốt, khoảng thời gian này mỗi ngày đêu phải dựa vào thuốc ngủ mới có thể miễn cưỡng ngủ mấy giờ.

Cô đang nhìn báo cáo cùng trò chuyện với người quản lý mà cô ấy đã thuê, chuông cửa reo lên.

Cô phản ứng trước tiên đã nhận định người trước cửa là Mạnh Hoài Khiêm.

Cô ấy nhất thời đã đến gần cửa.

Xem kìa, cô nói đã gì! Cô biết Mạnh Hoài Khiêm nhất định sẽ trực tiếp đem yêu cầu của mình tùy tiện nói cho trợ lý hoặc ai đó, để cho người khác đem đồ ăn mà cô ấy muốn _____ Bây giờ cô cùng hắn không tính là quen thuộc, đời này cô cũng sẽ không cùng hắn quan thuộc! Nhưng là, trải qua thời gian này hai người bên nhau không vui vẻ, cô phát hiện, người này rất giỏi việc tự nói tự quyết định, cô nói, hắn vĩnh viễn không nghe vào.

Cô không muốn hắn trở lại, không muốn lại xuất hiện trước mặt cô.

Anh ta dường như vô tâm thờ ơ vậy, hàng ngày đều đến gặp cô tìm cảm giác tồn tại, dùng thực tế nói cho cô biết, hắn đem lời nói của cô chìm vào hư không.

Ngạo mạn cực kỳ!

Trì Sương bước vào chế độ chiến đấu, nhanh chóng bước tới cửa, liếc nhìn màn hình hiển thị, nhất thời ngừng công kích.

Cô mở cửa: “ chị Chung, làm sao chị lại tới đây?”

Người phụ nữ xinh đẹp đứng trước cửa, mặc bộ đồ màu trắng gọn gàng, kẹp tui xách dưới nách, cầm điện thoại di động trong tay, đang gõ chữ trên màn hình, không ngẩng đầu lên nhìn Trì Sương một cái, trả lời: “ Đi ngang qua, đến gửi chút ấm áp cho người thất nghiệp này”.

Trì Sương:”…”

Chị Chung xuất hiện như một cái kim, đâm thủng quả bóng hơi, nhìn vào mắt thường liền thấy cô ấy đang xẹp xuống.

Buồn bã từ trong tủ giày cầm đôi dép dành cho khách đưa cho chị Chung, sau đó liền xoay người đi vào.

Chị Chung coi đây nhà mình vậy, ung dung tự tại đi theo cô, ném túi lên ghế salon, từ trong đĩa trái cây bấm một trái chuối tiêu, “ chị vừa xuống máy bay, cơm chưa ăn liền tới chỗ em, bảo mẫu nhà em còn ở đây chứ?”

“ Hôm nay không để dì ấy đến”. Trì Sương dựa người ngồi trên salon ôm gối dựa, nhàm chán.

“ Còn nói đến đây em sẽ mời chị ăn một bữa cơm nóng chứ.” Chị Chung nhanh chóng ăn xong trái chuối, rút khăn giấy tùy ý lau tay, giọng tự nhiên như đang nói về thời tiết, “ chị không cùng em nói lời nhảm, em xóa video kia đi.”

Mí mắt Trì Sương không nhấc lên, đôi mắt tờ ơ nhìn móng tay mình, “Làm sao, cố ý đến đây muốn em xóa video đi? Em không xóa”.

“ Miệng em nha”, chị Chung cười một tiếng, giọng dần trở lên nghiêm túc: “ Vẫn nên xóa đi, Ôn Thanh cùng Tôn Hiểu Quân náo loạn một ngày, hắn quả thực không còn cách nào khác, gọi điện thoại cho chị, sếp Cao cũng nói đôi câu, nói chuyện này cũng không phải là chuyện lớn gì, Em nghĩ sao?”

“ Vốn là em muốn xóa đi, em còn ngại video kia chiếm dung lượng điện thoại đấy” Trì Sương ngẩng đầu lên, khinh miệt cười một tiếng, “ Nhưng bây giờ em không muốn xóa, sếp Lưu tới cũng vô ích, em muốn cô ta chết, muốn cô ta tức chết.”

“ Trước đây em lười biếng cùng cô ta so đo, cô ta thì sao, năm ngoài like bài nói em bị kim chủ bao dưỡng. Tết nguyên đán năm ấy, bọn em ở cùng phòng trang điểm cho show truyền hình đêm xuân, cô ta đã trang điểm hoàn thành trước em, rồi cố tình lia ống kính phát trực tiếp mặt mộc của em…”

Chị Chung không nhịn được cắt đứt lời tố cáo của cô, “ Được rồi, mấy chuyện mẫu giáo này của hai người bớt nói trước mặt chị. Chị cũng không phải là hiệu trưởng trường mẫu giáo.”

“ Chị Chung!” Trì Sương ảo não kêu, “ Em cùng cô ta đụng chạm không phải ngày một ngày hai, làm sao, bây giờ em không cùng chị ký tiếp hợp đồng, chị lại tới giúp cô ta đạp em?”

“ Không có lương tâm” Chị Chung mắng cố, “ Chị đây vì ai, Ôn Thanh bây giờ có chống lưng là sếp Cao, bây giờ em đắc tội với cô ta có lợi ích gì?”

“ Dựa vào sếp Cao?” Trì Sương xán lại, hỏi “ Hai người bọn họ… Ừ?”

Chị Chugn đưa tay đẩy mặt của cô ra, “Vợ thứ hai của sếp Cao là dì của Ôn Thanh, bây giờ cô ta gọi sếp Cao là chú”

“ Ồ”

Trì Sương lạnh lùng.

Chị Chung thành khẩn nói, “Bây giờ chưa tuyên bố với giới bên ngoài là em đã lui vòng, chị đây không phải sợ sau này em muốn quay trở lại sao?”



“ Không thể nào, em nói chuyện luôn giữ lời”, Trì Sương nói, “ chị cho rằng em nói đùa sao?*”

Chị Chung:”…”

Cô chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng, không có người nào so với cô hiểu rõ tính cách của Trì Sương.

Bây giờ dù có nói gãy lưỡi, Trì Sương vẫn sẽ cứng cổ nói “ Không”

Mặc dù như vậy, cô cũng biết, Trì Sương tuyệt đối không phát video ra ngoài.

Thôi, trước mắt cứ thuận theo cô di.

Cô quyết định đổi sang đề tài tào lao về chuyện nhà cửa, “ Đúng rồi, em thấy có đúng lúc không, lần này chị đi công tác, ở sân bay đụng phải Nhậm Hiểu Phong, quả nhiên sự nghiệp cao hơn người khác một nấc thang, bây giờ so với vài năm trước càng đẹp trai hơn. Hắn vòng vo tam quốc hỏi thăm chị chuyện của em, nhìn dáng vẻ trong lòng còn có em, có khi nếu em mở miệng hắn liền lập tức tìm em ngay.”

Trì Sương miễn cưỡng quay đầu về phía sau, “ anh ta có hay không so với trước đẹp trai hơn không em không biết, nhưng khẳng định già hơn, năm nay anh ta cũng 31 tuổi rồi đúng chứ? Đàn ông qua ba mươi không đáng để nói, giống như ức gà vậy, làm gì cũng không ngon”.

Chị Chung bị những lời nói này chọc tức, “ thôi đi, bây giờ người ta là đại luật sư rồi, tuổi trẻ tài cao”.

“ Anh ta mà là đại luật sư, em đây không phải là minh tinh lớn sao”. Trì Sương đánh giá ba chữ phía sau rồi cười, “ Chị Chung, chị tốt nhất không nên châm chọc em, lòng tự ái của em rất mạnh, bây giờ đang ở địa bàn của em phải theo em”.

Chị Chung cảm khái không thôi.

Có lẽ đây là nguyên nhân lúc Trì Sương yêu đương, dù cô ấy có cư xử ra sao thì những người kia vẫn luôn hết lòng vì cô ấy.

“ Chị Chung, hiến khi chị tới: Trì Sương lại vui vẻ trở lại, “ Chị chờ chút, em đi thay quần áo. Có nơi nấu thịt bằng nồi đồng rất ngon, em đưa chị đi nếm thử một chút”.

“ Được”.

Trì Sương lại hứng thú bừng bừng lên lầu.

Đây chính là trạng thái gần đây nhất của cô, lúc thì đặc biệt cao hứng, lúc thì lại bi thương.

Cô lên lầu không lâu, chuông cửa reo lên, chị Chung đứng dậy đến phía cửa ra vào, trên màn hình là một người đàn ông tuấn tú lịch lãm, mũi cao môi mỏng, lông mày rậm. Có thể nói là cực phẩm, giọng nói lại như ngọc thạch vậy, vô cùng dễ nghe,” Là tôi, tôi đã mua xong bánh chiên,, mì bò nạm, còn có trà sữa mà cô muốn ăn.”

Chị Chung thật sự là kính phục Trì Sương.

Cực phẩm, thật là cực phẩm, mới có bao lâu chứ, lại có một đại soái ca tự mình đến cửa liếm cẩu*.

Chương 10

Chị Chung quả quyết mở cửa, muốn trực tiếp nhìn gương mặt tuấn tú kia.

Tháng sáu tại thành phố Bắc Kinh đã tiến vào đêm tối, ánh sáng rải rác chiếu lên người Mạnh Hoài Khiêm, anh nhìn về phía chị Chung, ngưng một lát, tự như đang nghi ngờ người mở cửa sao không phải là Trì Sương.

Chị Chung có khả năng quan sát và lời nói xuất sắc, vội vàng giải thích, “ tiên sinh, anh tới tìm Trì Sương đúng không? Cô ấy ở trên lầu, lập tức xuống.”

“ Đúng rồi----- “ trên mặt cô nở nụ cười chuyên nghiệp, “ Tôi họ Chung, là người quản lý của Trì Sương”

Ra-đa của cô hoạt động.

Người trước mặt có ngoại hình vô cùng xuất sắc, đáng sợ hơn là khí thế lạnh lùng, người như vậy nếu có thể gia nhập giới giải trí, cho dù cùng Trì Sương làm bình hoa đi nữa thì vẫn dễ dàng nổi tiếng.

Mạnh Hoài Khiêm gật đầu: “ Chào cô, tôi họ Mạnh”

Hai người lần đầu gặp mặt lại không có Trì Sương bên cạnh đều rất cẩn thận không đưa ra tên của mình, chỉ nói đến đó là ngừng.

“Nhanh, nhanh, mời vào”. Chị Chung vội vàng nghiêng người, nhiệt tình mời Mạnh Hoài Khiêm đi vào phòng.

Mạnh Hoài Khiêm chần chờ mấy giây.

Người này không phải Trì Sương, Trì Sương cũng không có mời anh vào.

Chị Chung nhìn thấu sự do dự của anh, nội tâm ngạc nhiên không thôi: tuân thủ quy tắc như vậy? không biết là do bản tính hay là bị Trì Sương ngược lâu thành…



“ Không có sao” chị Chung dứt khoát kéo tay anh vào, “ Không phải anh còn cầm đồ sao, mau vào đi”.

Mạnh Hoài Khiêm bất ngờ không kịp đề phòng, bị cô kéo mạnh vào trong nhà.

Ánh mắt của chị Chung đem theo sự đánh ra Mạnh Hoài Khiêm, càng nhìn càng hâm mộ. Làm như thế nào nha! Có phải hay không tất cả các soái ca trong nước đều bị Trì Sương đoạt hết? Lấy ánh mắt sắc bén của cô, vị Mạnh tiên sinh trước mặt này đoán chừng cùng giới giải trí không có duyên, bộ đồ tây trên người anh ta không nhìn ra nhãn hiệu gì, nhưng đường may và nút áo đều chứng minh thấy đây là đồ đặt may riêng.

Âu phục thắng, đồng hồ trên tay mới là trọng điểm đi.

Cô đối với món đồ này không có nhiều hiểu biết, chị biết nó thược thương hiệu gì, cụ thể bao nhiêu tiền, cô nhìn không ra.

Nhưng lấy thương hiệu của đồng hồ đeo tay này, cho dù không phải là bản gới hạn thì cũng phải mấy trăm ngàn.

Trong lúc nhất thời cô không biết có nên tiếp tục vì Nhậm Cảnh Phong nói tốt không. Nhâm Cảnh Phong bây giờ cũng được coi có tên tuổi trong giới pháp luật, tài sản cũng không ít, Sương Sương nếu nguyện ý cùng hắn tái hợp vậy nhất định cô sẽ có ơn với hắn, sau này cô cần kiện tụng hoặc muốn phát triển mạng lưới xã giao, Nhậm Cảnh Phong khẳng định không nói hai lời mà giúp cô.

Tuy nhiên Sương Sương quả thật không phải là bò nhai lại cỏ.

Suy nghĩ về điều này, chị Chung vừa cười vừa hỏi tin tức: “ Anh Mạnh đây năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“ Hai mươi tám”

Chị Chung:… điều thứ nhất đã thỏa mãn, anh Mạnh đẹp trai đã thắng.

Ngay khi chị Chung không ngừng cố gắng đào sâu thông tin về Mạnh Hoài Khiêm: thu nhập mỗi tháng, có bao nhiêu bất động sản, cha mẹ có khỏe hay không, gia định có bệnh di truyền hay không, tại cầu thang, một giọng nữ truyền đến cắt đứt cuộc trò chuyện của chị Chung ____

“ Anh làm sao lại đến”.

Chị Chung cùng Mạnh Hoài Khiêm đồng loạt nhìn lại.

Trì Sương đã đổi chiếc váy màu ngọc trai trắng, cô trong giới giải trí được công nhận là một mỹ nhân trắng như sứ, dáng vẻ lả lướt, da trắng tóc đen, làm người trước mắt trắng lên, giờ phút này lại khoanh tay trước ngực, ánh mắt lãnh đạm nhìn chằm chằm Mạnh Hoài Khiêm. Chị Chung cảm thấy rất lạ, cô chưa bao giờ thấy Trì Sương đối xử với người theo đuổi với tính cách kia. Không cần biết đối phương là giáo sư đại học, người mới nổi trong khoa học kỹ thuật cũng được, cô toàn bộ đều là biểu tình này: “Anh có phiền hay không, tại sao lại đến tìm tôi nữa.”

“ Cô muốn ăn bánh chiên, mì bò nạm, còn có trà sữa tôi đều đã mua”. Mạnh Hoài Khiêm nhẹ nhàng nói.

Trì Sương ừ một tiếng, thành thực xuống lầu, hương thơm thoảng thoảng như có như không vây quanh người cô.

Cô tới gần một chút, người nọ liền rõ ràng ngửi được.

“ Anh tự mình mua?” cô hỏi.

“ Bánh nướng là tôi mua, mì bò nạm cùng trà sữa là để tài xế mua”. Mạnh Hoài Khiêm chậm rãi giải thích, “ địa điểm của ba tiệm không cùng một khu, nếu như chính tôi mua mang tới, có thể 9 giờ tối mới đến được. Cô nói cô đói”/

Chị Chung nhìn Trì Sương một cái, người này tốt nha, công lực năm đó giày vò người khác vẫn không giảm.

Lại nhìn Mạnh Hoài Khiêm một chút, tiểu tử này còn thật…. quan tâm nha.

Trì Sương nhất thời không biết nói sao.

Đúng là cô để cho Mạnh Hoài Khiêm đi mua bánh nướng.

Chị Chung lập tức hiểu, vờ như bận rộn cầm túi xách lên, nói: “Sương Sương, chúng ta hẹn lại vào ngày khác, chị không biết em còn có khách, vừa hay hôm nay chị cũng mệt mỏi, chị về nghỉ trước, hai người từ từ nói chuyện.”

Không đợi Trì Sương đáp lại, lúc cô rời đi cất giọng nói: “ Anh Mạnh, hẹn gặp lại”.

Mạnh Hoài Khiêm né người, gật đầu: “Cô Chung, hẹn gặp lại”.

Cửa vừa đóng lại, Mạnh Hoài Khiêm đối mặt với vẻ mặt không mấy vui vẻ của Trì Sương, anh dừng mấy giây:”Không phải tôi muốn vào”.

“Ai cũng biết anh nói lời này”.

Trì Sương lườm anh một cái, nâng cánh tay, Mạnh Hoài Khiêm biết ý, đem đồ mua được đưa cho cô.

Lúc chị Chung ra cửa, quét mắt cái sân, quả nhiên ngoài trừ xe của cô, còn đậu một chiếc xe sang trọng khác. Đối với lần này cô không không thấy ngạc nhiên, mấy người bạn trai cũ của Trì Sương có cơ sở vật chất không tồi, dẫu sao người như Trì Sương ở trong giới được xếp vào hàng đại mỹ nhân, không có chút vốn liếng ai dám theo đuổi.

Chẳng qua là không biết vị này có thuận lợi trở thành bạn trai chính thức hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook