Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Chương 13:

Lâm Miên Miên

07/11/2023

Khi Mạnh Hoài Khiêm quay trở lại căn nhà, thấy một màn như này____

Ngoài ban công cửa sổ đều mở ra, gió thổi lên váy của cô.

Cô đang vịn vào lan can tựa hồ đang nhìn về phía xa.

Hiếm khi thấy cô có mặt bình yên như vậy, có chút không chân thật.

Anh đứng tại chỗ mấy giây, cuối cùng vẫn đi tới, đứng yên bên cạnh cô, nhìn theo tầm mắt của cô, cách đó không xa là tòa cao ốc cao vút, đó là Lương thị. Anh bỗng nhiên hiểu ra, có lẽ ban đầu địa điểm nhà hàng của cô cùng Lương Tiềm có liên quan, nhà hàng cách Lương thị rất gần, lái xe chừng 10 phút là đến.

Cho dù là bạn thân từ nhỏ của Lương Tiềm, nhưng Mạnh Hoài Khiêm cũng không biết nhiều về mối quan hệ của Lương Tiềm và Trì Sương.

Thẳng đến giờ phút này, từ những chi tiết nhỏ đó anh có thể thấy tình cảm của hai người họ vô cùng ngọt ngào.

Trên thực tế, mỗi một câu nói của anh nói với Trì Sương đều thật lòng. Anh xem cô là người nhà duy nhất mà Lương Tiềm khi còn sống quan tâm nhất, ở trong phạm vi cho phép chỉ cần cô cần sự giúp đỡ của anh, anh nhất định sẽ làm được .Tuy nhiên, nếu một ngày nào đó, cho dù ở tương lai không xa, cô gặp được người khác, cô muốn cùng người kia yêu đương, kết hôn, anh cũng sẽ chúc phúc cho cô.

“ Bây giờ chúng ta đi xem căn nhà khác chứ?”

Anh đột nhiên mở miệng, giọng nói mang theo chút dỗ dành, “Cách chỗ này không tính là xa, diện tích nhỏ hơn căn nhà này một chút”.

Anh hiểu nguyên nhân cô muốn chuyển nhà, cũng biết cô muốn ra đi, căn hộ này có thể thấy Lương thị. Việc này hẳn là không phù hợp với dự tính ban đầu của cô.

“Chọn nơi này đi”.

Trì Sương cũng không nghĩ đến đi xem nhà mệt nhọc cực khổ như vậy. rõ ràng mới xem được một chỗ, cô đã cảm thấy chán ghét. Dù sao cô cũng không thường ở chỗ này, nhiều lắm chính là nửa năm hoặc lâu hơn chút là một năm, cô cần gì phải lãng phí thời gian dày vò bản thân?

Cô một chút cũng không muốn vì chuyện vặt vãnh này mà phiền lòng.

“Cái gì?”

“Chuẩn bị ký hợp đồng đi”, Trì Sương nói, “Tôi quyết định ở nơi này, hợp đồng anh đi tìm chủ nhà quyết định đi, đến lúc đó mang đến để cho tố ký. Tôi đối với tiền thuê nhà không có ý kiến.”

Cô trực tiếp coi Mạnh Hoài Khiêm thành người môi giới, không có chút gánh nặng nào trong lòng mà cứ thế sai bảo.

“Trước hết ký hợp đồng một năm đi, chủ nhà muốn ký thế nào liền ký, anh nói cho tôi biết tiền cọc là bao nhiêu, tôi chuyển tiền cho anh.” Trì Sương thẳng người lên, liếc anh một cái, “Những chuyện hạt vừng hạt mè này đừng làm phiền tôi. Tôi cũng không rảnh rỗi như vậy”.

Mạnh Hoài Khiêm nghĩ ngợi, hỏi cô: “Cô thích nơi này?”

Nhắc tới cũng là ngẫu nhiên. Trong khoảng thời gian này, Trì Sương cùng anh tiếp xúc lại có thể nghe hiểu ý của anh, chỉ cần bây giờ cô gật đầu nói thích, anh nhất định là” vậy tôi mua lại nơi này cho cô”.

Một căn phòng mà thôi, cô cũng không quá để ý, nhưng cô không thể nào để cho anh có cơ hội không phí sức lại giảm bớt cảm giác tội lỗi.

Đối với những người như Mạnh Hoài Khiêm mà nói, tiêu mấy chục triệu mua một căn hộ có là gì? Cùng thăm bệnh đưa một giỏ trái cây cũng không có gì khác nhau. Một cái giỏ trái cây có thể giảm bớt ít nhất ba phần áy náy, đến tột cùng là ai có lợi?

“Tôi thích Tử Cấm thành nhất. Hàng năm cũng đi thăm quan mấy lần”. Trì Sương hướng anh nhàn nhạt cười một tiếng, “làm sao, sếp Mạnh, anh cũng muốn mua cho tôi sao? Vậy anh đi mua nhanh đi, tôi chờ tin tốt của anh.”

Mạnh Hoài Khiêm chẳng qua là nhìn chằm chằm cô, trong lòng thở dài một tiếng, rốt cuộc là từ bỏ tâm tư mua lại căn hộ này.

Anh không hiểu được tính khí của cô, cũng không có biện pháp đối với cô.

Nếu như anh mua dứt, anh cũng không xác định được cô sẽ có phản ứng như nào.



Hai người một trước một sau ra khỏi phòng, đi thang máy đến hầm đậu xe.



Lần này Trì Sương không để cho Mạnh Hoài Khiêm lái xe, mà miễn cưỡng đưa tay ra, đem lòng bàn tay mở ra cho anh, anh hiểu ý, đem chìa khóa xe cho cô.

“Anh muốn đi đâu. Đi làm, anh hẳn không trở về cửa hàng tổng hợp kia chứ?”

Trì Sương cột chắc dây an toàn, thuận miệng hỏi.

Mạnh Hoài Khiêm ngồi bên ghế phụ lái có chút bất ngời.



Có lẽ” Đánh một cái tát thưởng một cá táo ngọt”, “thụ sủng nhược kinh” cảm thụ như vậy ở trong cuộc đời anh quá mức hiếm thấy, cơ hồ anh chưa được trải nghiệm qua, cho nên anh không cách nào đem tâm tình của giờ phút này liên kết được. Cho dù đối với anh điều này xa lạ, những chỉ cần là con người, đều không có cách nào kháng cự được… sự yêu thích vi diệu này.

Quá mức vi diệu, quá mức ngắn ngủi, cũng rất khó nắm bắt, nhạy bén cũng rất khó phát hiện.

“Áo Lãng”.

Trì Sương ừ một tiếng, cụp mắt xuống, bật định vị trên điện thoại di động dẫn đường, lấy tập đoàn Áo Lãng làm điểm đến.

Áo Lãng cách chỗ này không xa.

Dọc theo đường đi hai người cũng không có trao đổi nữa. Tập đoàn Áo Lãng ở khu trung tâm của trung tâm thành phố, nơi nay tấc đất tấc vàng vì thế mà không có bãi đỗ xe, Trì Sương liền trực tiếp lái về bãi đỗ xe của Áo Lãng. Áo Lãng quản lý vô cùng nghiêm khắc, không có phép xe nội bộ không đăng ký được đỗ xe.

Bảo vệ đang muốn qua hỏi, Mạnh Hoài Khiêm đã nhấn cửa kính xe, vẻ mặt ung dung ổn định

“…” Bảo vệ kinh ngạc, nhưng anh ta vẫn nhận ra khuôn mặt của cậu chủ. Mỗi một người đều có tình tò mò trong lòng, thời điểm cung kính hỏi thăm sức khỏe, ánh mắt cũng theo bản năng nhìn cực nhanh liếc qua chỗ lái xe.

Cảnh tượng này thật đáng chú ý.

Là một cô gái trẻ tuổi.

Cô gái trẻ tuổi mặc dù kính mắt đã che kín nửa khuôn mặt, nhưng da trắng tóc đen lại hết sức nổi bật.

Là bạn gái của sếp Mạnh sao?

Khi Mạnh Hoài Khiêm đóng cửa lại, thang máy cũng chậm rãi đi lên.

Trở lại buồng bảo vệ, bảo vệ rất phản ứng rất nhanh, cầm điện thoại nội bộ nhắc nhở đồng nghiệp đem chiếc xe Porsche trắng vừa mới đi vào kia tạm thời ghi danh, đợi một chút lúc trở ra ngàn vạn lần không được ngăn cản.

“Xe của ai?” đầu bên kia điện thoại vô tuyến đồng nghiệp tò mò hỏi.

Bảo vệ mơ hồ nói: “Không biết, chắc là bạn của sếp Mạnh đi”.

Bên kia, Trì Sương lái xe tiến vào dừng lại ở chỗ trống, Mạnh Hoài Khiêm lịch sự nói cảm ơn rồi rời đi, cô hắt cằm lên lãnh cảm nhắc nhở anh: “Đồ ở ghế ngồi phía sau anh cằm đi”.

Đồ ở phía ghế sau là đôi giày cao gót Mạnh Hoài Khiêm trả tiền vì cô.

“Là giày của cô” Mạnh Hoài Khiêm cau mày một cái.

“Anh trả tiền hay là tôi trả?” Trì Sương nói, “Anh tự mình trả tiền, chữ ký cũng là tên Mạnh Hoài Khiêm, tại sao lại là giày của tôi?”

Làm sao để Trì Sương hài lòng và vui vẻ là bài học đầu tiên của khóa học này.

Không được phép cùng cô nói phải trái.

Cô là người luôn đúng.

Vì vậy, anh bước trầm ổn cầm hộp giày vào thang máy.

Khi đi ngang qua thùng rác, anh dừng bước ___ anh bước vào phòng làm việc, trong nhà không nên cũng không có khả năng xuất hiện đôi giày cao gót.

Đang lúc anh định ném giày vào thùng rác, trước mắt anh lại hiện ra hình ảnh cô chống eo chất vấn anh.

Anh đột nhiên dừng lại.

Trì Sương không phải là người phức tạp, rất nhiều lần tâm trạng của cô đều viết lên mặt. Biết đâu ngày nào đó ngồi nhàm chán trong tiệm lật tạp chí, nhìn thấy mẫu mới dành cho mùa đông, cô lại nhớ đến đôi giày kia. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đã bị anh vứt đi rồi.

Giống như khi tìm được món đồ chơi mới vậy, cô nhất thời phấn chấn.

Cô chính là nhìn anh không thuận mắt, chính là muốn đi tra hỏi.

Nhìn biểu tính chịu đựng của anh, cô rất khoái trá.

Cô tự cao tự đại soạn nội dung tin nhắn, nhấn gửi đi.



Vì thế mà khi vừa từ phòng họp đi ra, Mạnh Hoài Khiêm nhận được tin nhắn nào đó: [lần trước anh cầm đôi giày cao gót kia đi, hôm nay tôi muốn mang nó]

Trợ lý đi sau lưng Mạnh Hoài Khiêm, bất thình lình nghe được tiếng cười ngắn ngủi, còn tưởng rằng mình nghe nhầm.

Chương 14

Sau khi tan làm, Mạnh Hoài Khiêm xách hộp giày tời nhà mới của Trì Sương.

Trì Sương mở cửa, tầm mắt từ gương mặt anh tuấn dời đến hộp giày, trong lòng cười lạnh một tiếng, người này còn biết diễn trò, khẳng định để cho trợ lý mua đôi giày giống ý đúc đem tới.

“Là đôi giày lần trước sao?” Trì Sương cố làm vẻ nghi ngờ hỏi anh.

“Ừ”.

Trì Sương nghẹn lời.

Cô đã chuẩn bị kỹ càng, nếu như Mạnh Hoài Khiêm nói không phải, cô sẽ phản ứng mạnh.

Cho dù anh có lý do lớn như nào, cô cũng có thể phản kích lại, ép anh đến khi anh á khẩu không trả lời được mới ngưng.

Kết quả anh nói ”Đúng”.

Mặc dù cô một chút cũng không muốn cùng người này quen thuộc, nhưng thông qua thời gian này cô hiểu, cô không thừa nhận cũng không được, anh là một người khinh thường người nói láo.

Ngược lại không phải là nói anh thành thật, anh là thuần túy: “các ngươi những thứ rác rưởi này căn bản không đáng để tôi nói láo”.

“…”

Làm sao sao lại không hành động theo lẽ thường chứ?

Mạnh Hoài Khiêm trong mắt thoáng qua một nụ cười châm chiếm. đem hộp giày đưa cho cô, còn rất ôn hòa nhắc nhở một câu, “Hóa đơn vẫn còn ở trong hộp”.

Trì Sương phải khắc chế bản thân mình mới không tìm hóa đơn chứng minh lời nói của anh.

___Tốt! Rất tốt!

Để cho người này thành công lừa cô một lần.

Nhìn anh một chút, sắp đắc ý lên tận trời rồi!

Mạnh Hoài Khiêm thần sắc sảng khoái từ chỗ Trì Sương đi ra ngoài, lại đi đến điểm hẹn với bạn tốt, ba người vào chỗ ngồi, cùng dĩ vãng đều gọi thức ăn và uống rượu như cũ.

Dung Khôn là người đầu tiên phát hiện ra giữa lòng mày của Mạnh Hoài Khiêm lướt qua vẻ buông lỏng, cũng không có dấu vết thở phào nhẹ nhõm.Chuyện đã qua hơn một tháng, chịu đủ áy này hành hạ, tâm trạng của Mạnh Hoài Khiêm rốt cuộc cũng tốt hơn một chút.

Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt.

Mạnh Hoài Khiêm lại nghĩ tới trước khi đi Trì Sương có thái độ trầm mặc, Dung Khôn thấy anh liên tục nhìn về phía điện thoại, trêu ghẹo nói: “ Mình thống kê qua, từ lúc chúng ta ăn cơm đến bây giờ, hai mươi phút cậu nhìn điện thoại không dưới mười lần, tình huống gì đây?”

Mhk lật điện thoại lại, “không có tình huống gì.”

Dung Khôn nhún vai, “Được rồi, trong công việc làm cậu phiền lòng, hai anh em mình cũng không giúp cậu được một tay. Chuyện trong nhà cậu, mình lại càng không có biện pháp nhúng tay. Chính cậu phiên lòng đi.”

“Mình không phiên.” Mạnh Hoài Khiêm tỉnh táo nhấn mạnh.

Dung Khôn đang muốn nói gì đó, Trình Việt đột nhiên nói: “Nhớ ra rồi, giống như A Tiềm hồi đó”.

Xảy ra chuyện đến bây giờ đã qua hai tháng.

Hau tháng nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn, nhắc lại Lương Tiềm, ít nhất làm cho Dung Khôn và Trình Việt nhất thời buồn bã, lại không có bi thương như lúc đâu. Thời gian có ma lực như vậy.

Lương Tiềm qua đời, vĩnh viễn ở trong lòng họ là một cái bóng.

Nhưng chỉ cần người còn sống, liền không chống cự được thời gian hết lần này đến lần khác rửa trôi đi, từ sâu đậm sang nhạt nhòa, từ sâu chuyển cạn.

Trình Việt vỗ tay, quả quyết kết luận, “Cậu đang yêu “.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook