Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Chương 14:

Lâm Miên Miên

07/11/2023

Dung Khôn như có điều suy nghĩ, nhớ lại, “Qủa thật như vậy, A Tiềm hồi đó cũng như vậy,lúc chúng ta ăn cơm cùng nhau, trong một giờ nhìn điện thoại 50 lần, rất sợ không kịp thời trả lời tin nhắn chính là ngày tận thế.”

Mạnh Hoài Khiêm ngưng thần lại. Theo Dung Khôn nói, anh cũng nhớ ra trạng thái của Lương Tiềm trong 1,2 năm này.

Trong lòng anh lướt qua một tia cảm xúc mơ hồ, khó tả.

“Lão Mạnh, có tình huống gì vẫn phải chia sẻ với nhau.” Dung Khôn cười khẽ, “Chớ giấu giếm.”

“Không có”.

Mạnh Hoài Khiêm thu liễm nụ cười, lãnh đạm nói.

_

Ở nhà, Trì Sương bày tỏ lúc này tâm trạng cô vô cùng không tốt…

Chỉ có thế đối với bạn thân nổi điên, gọi cho Giang Thi Vũ vẫn đang ở trên tàu điện ngầm phàn nàn, “Người chú họ kia thật là âm hiểm, không phải chỉ là một kẻ nham hiểm. Bình thường giả bộ mình như là một người tốt trên thế giới, tâm can phổi đều tốt, hôm nay anh ta cùng bạn xưng anh gọi em, ngày mai liền một dao đâm chết bạn!”

Giang Thi Vũ bị những lời miêu tả của cô chọc cho buồn cười, “Ai nói cùng anh ta xưng anh gọi em, là cậu sao, hay là mình, cùng anh ta làm anh em tổng cộng cũng chỉ có ba người, một người còn đã…”

Lương Tiềm đã qua đời.

Chỉ còn lại hai người

Trì Sương nghe thấy Giang Thi Vũ nhắc đến Lương Tiềm, nhất thời nản chí, “Được rồi, không có ý nghĩa gì”.

“Làm sao không đến nhà hàng?” Giang Thi Vũ nói sang chuyện khác.

“Anh rể của mình đến, cùng chị họ của mình bận bịu trong tiệm, hai người cùng một câu nói tám trăm lần mỗi ngày, nếu không phải 49 ngày còn chưa qua, họ hận không thể giới thiệu đối tượng mới cho mình.”

Mỗi ngày trong điện thoại của Trì Sương đều có họ hàng quan tâm hỏi thăm sức khỏe.

Trong đó cũng không thiếu những người trước kia từng theo đuổi, ngửi được mùi liền muốn cho cô chút ấm áp, có ý đồ muốn lên chức, câu thường nói là để thoát khỏi đoạn tình cảm có hai phương pháp: thời gian và tình yêu mới. Có thể bây giờ cô ngay cả mập mờ cũng không có hứng thú ___ cô xem danh sách những người liên lạc, rồi so sánh bọn họ với Lương Tiềm, nhất thời tẻ nhạt vô vị.

Chuyện yêu đương kiêng kỵ nhất chính là chưa buông bỏ được người cũ.

Huống chi cô đối với Lương Tiềm có tình cảm, hai người là một chân bước vào cửa, thiếu chút nữa thành vị hôn phu vị hôn thê, Lương Tiềm đáng giá để cô đóng cửa trái tim một năm rưỡi.

Giang Thi Vũ xem thế là đủ rồi: “mình cho là cậu nên vì Lương Tiềm mà đóng cửa ba bốn năm.!”

Trì Sương trợn tròn mắt, “Anh ta xứng sao? Người chị em, anh ta vì mình mà chét sao?”

“Anh ta nếu như vì mình mà bỏ mạng, đừng nói ba bốn năm, năm sáu năm cũng không phải là không thể.” Sau khi vượt qua bi thương Trì Sương bắt đầu căm giận, “Anh ta vì cứu Mạnh Hoài Khiêm, cùng mình không có chút quan hệ, mình không có lập tức tìm bạn trai mới đã coi là mình phúc hậu rồi!”

Giang Thi Vũ than thở một tiếng.

Trong lúc riêng tư, Giang Thi Vũ nói chuyện riêng với bạn chung Tiêu Manh : “Mình không biết có nên hay không nói Lương Tiềm vận khí tốt, anh ta chết, Sương Sương bây giờ nhớ lại đều cảm thấy anh ta tốt, mình thấy anh ta vì Sương Sương trở thành người bạn trai tốt nhất trong số bạn trai của cô ấy. Qủa nhiên cái chết đã làm xúc tác giúp tình cảm đi lên.”

Tiêu Mạnh: “…Chị Giang, Lương Tiềm đã chết, chị còn nói anh ta vận khí tốt…”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Giang Thi Vũ hỏi ngược lại, “Nếu anh ta còn sống, chị sẽ nói với em, Sương Sương đối với tình cảm của anh ta chỉ có 60 phần thật lòng thôi, anh ta chết, tình cảm của Sương Sương tăng lên 80 phần. Hơn nữa anh ta chết, Sương Sương đời này cũng sẽ nhớ anh ta, làm không phải là vận khí tốt chứ?”

Ba người các cô lớn lên cùng nhau, hiểu rõ tính tình của nhau.

Nói Trì Sương rất yêu Lương Tiềm, vậy thì không đến mức đó.

Hơn hai mươi năm qua, hai người bọn họ chưa thấy Trì Sương dành tình cảm cho người bạn trao nào đến chữ “yêu”.

Lương Tiềm rất có thể đánh vỡ kỉ lục.

Ở trong lòng Trì Sương, tương lai rất khó có người so với Lương Tiềm tốt hơn, Lương Tiềm có vẻ ngoài đẹp trai, gia thế bối cảnh vững vàng, dù ở Bắc Kinh đám con nhà giàu có nhiều như chó, anh đúng thật là “xưng bá”, hơn nữa, anh ta còn chết trẻ,chưa cùng Trì Sương vượt qua sự nồng nhiệt của tình yêu sau khi trải qua những chuyện đầy lông gà lông vịt; cũng không có mập ra hay hói đầu, vĩnh viễn dừng lại ở độ tuổi 28 hào hoa phong nhã. Đây không phải là ánh trăng sáng thì là gì?

Người sống sao có thể cùng người chết cạnh tranh?

Hoàn toàn không thể cạnh tranh được.



Lương Tiềm thăng cấp từ bạn trai thành ánh trăng sáng, chẳng lẽ đó không phải là một loại vận khí sao?

Tiêu Mạnh: “Chị nói như vậy cũng có đạo lý…Nhưng chị không cảm thấy chúng ta thảo luận như vậy là không tôn trọng sinh mạng, không tôn trọng Lương Tiềm sao?”

Giang Thi Vũ :”Kia không có biện pháp, chị chỉ thiên vị Sương Sương”.

Tiêu Manh cứng rắn nói chuyện khách.

Cô sợ hãi quỷ thần, cho dù cô đối với quan điểm của Giang Thi Vũ vô cùng đồng ý.

“Em bên này bận bịu không đi được, Sương Sương gần đây cùng người bạn kia của Lương Tiềm như thế nào rồi?”

Giang Thi Vũ ấp đầy màn hình bằng các dấu chấm lửng để thể hiện sự không nói nên lời của mình.

Tiêu Manh:”?”

Giang Thi Vũ:”Một lời khó nói hết, chỉ có thể nói hai người bọn họ là một người muốn đánh, một người muốn bị đánh. Em không biết ban đầu chị thật đau tim, rất sợ sếp Mạnh thẹn quá hóa giận, bây giờ chị cũng đã tê liệt rồi, chị bắt đầu tin tưởng một câu nói, tình yêu của đàn ông không có gì hiếm cả, nếu bạn muốn thì làm cho họ áy náy! Trì Sương, là tổ tông của Mạnh Hoài Khiêm, em hiểu không?”

_

Hôm đó Trì Sương dậy sớm lái xe đến nhà hàng, nhà hàng có tên là Trì Trung Tiểu Uyển. Chị họ nói nghe không giống tên nhà hàng, ngược lại giống như khách sạn, bởi vị ở gần bờ hồ, sửa sang cũng phá lệ khác biệt, còn chưa mở cửa đã có một nhóm người tới chụp hình, nhận phòng… Bắc Kinh có rất nhiều nhà hàng có tên cổ quái, cũng không có cách nào nhìn mặt chữ rồi đoán xem mở tiệm gì, vì vậy sau khi thảo luận cái tên Trì Trung Tiểu Uyển vẫn được giữ lại.

Mới đậu xe xong vào nhà hàng, Trì Sương nghe thấy chị họ cũng quản lý đang nói chuyện trời đất.

“Trò chuyện gì vậy?” Trì Sương sợ nắng sợ nóng, khoảng cách từ xe vào trong nhà hàng rất ngắn mà gò má và chóp mũi của cô đã thấm mồ hôi mỏng.

“Em tới rất đúng lúc”. Chị họ kéo cô qua một bên, vừa rút khăn giấy lâu mồ hồi vừa hạ thấp giọng nói,”Nghe bọn họ nói, hai ngày nay có người đàn ông len la lén đi loanh quanh tiệm của chúng ta, còn hỏi nhân viên có phải tiệm cậu mở hay không? Em mở tiệm, chúng ta đang hoài nghi có phải fan hâm mộ cuồng nhiệt của em hay không, em vẫn phải coi chừng một chút, nếu đụng phải biến thái cực đoan, đây không phải là tai họa khó lường sao?

Càng nghĩ chị họ càng thấy sợ, “Quản lý trước kia của em vẫn còn chứ? Làm sao không mang theo!”

“Chị, em đều không ký hợp đồng nữa, lãnh đạo công ty cũng không cấp cho em tài xê cùng trợ lý nha…”

“Không được, em vẫn nên tìm người tài xế kiêm bảo vệ, nếu không chị không yên tâm.” Thái độ của chị họ tất kiên quyết.

Trì Sương sau khi nghe cũng nghiêm túc cân nhắc chuyện này, gật đầu một cái, “Được, trở về em suy nghĩ một chút.”

Chuyện liên quan đến sự an toàn của cô, cô dĩ nhiên sẽ không xem thường.

Lúc chạng vạng.

Bắc Kinh đã tiến vào mùa thu, trời nhanh tối, phòng làm việc của Mạnh Hoài Khiêm vẫn sáng như ban ngày, anh đang cúi đầu đọc văn kiện, ngoại trừ tiếng lật trang giấy xào xạc còn có thể nghe thấy tiếng kim rơi xung quanh. Bận rộn một ngày, âu phục của anh vẫn thẳng, cà vạt vẫn được thắt tỉ mỉ, trên người anh không có chút chật vật nào, tựa như người máy không chút mệ mỏi.

Trong công việc anh luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng.

Khi xem xong hết thảy những thứ này, anh rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn về người đàn ông trẻ tuổi cách đó không xa.

Ánh mắt anh hời hợt lãnh đạm, ung dung đứng dậy, đi đến trước mặt người đàn ông.

Người đàn ông trẻ tuổi trong mắt hiện lên thần sắc sợ hãi, sợ lui về phía sau một bước. Tập đoàn Áo Lãng đứng dừng sững, từ phòng làm việc của Mạnh Hoài Khiêm có thể nhìn thấy một nửa Bắc Kinh, những người ở trong đó chỉ có thể cảm thấy một loại cảm giác áp bức khó thở, đừng nói là cùng Mạnh Hoài Khiêm đối mặt, dù chẳng qua là bị anh thờ ơ liếc một cái cũng đứng ngồi không yên, lòng bàn chân phát lạnh.

“Lưu tiên sinh, tôi nhớ tôi từng nhắc nhở anh.”

Mạnh Hoài Khiêm trầm tĩnh nói, “Không nên xuất hiện ở gần nơi mà cô ấy xuất hiện, tuân thủ cam kết giữa người với người, như vậy rất khó làm sao?”

Chương 15.

Bất kể là nguyên nhân gì, Mạnh Hoài Khiêm đều đảm bảo sự an toàn cho Trì Sương, anh tin phải đặt ở vị trí đầu tiên,chuyện như vậy trải qua, Trì Sương cũng không biết tình huống gì, cô đi tới chỗ nào đều có người trong tối bảo vệ cô. Lúc mới bắt đầu anh không biết cô ấy có ý định lui vòng, suy nghĩ cô là nhân vật công chúng, nếu như để sự việc leo thang, thậm chí dính dáng đến cô ấy, đối với sự nghiệp của cô sẽ bị ảnh hưởng không hề nhỏ, anh cũng chưa từng nghĩ phải đem ngọn nguồn vấn đề nói cho cô nghe.

Khi đó, anh đã an bài tất cả sự việc.

Bên ngoài, đối với cô, kia cũng chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.

Mạnh Hoài Khiêm bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt này, biểu tình không có một chút gợi sóng, không nhanh không chậm nói: “Qúa tam ba bận, tôi muốn Lưu tiên sinh đây phải hiểu, hôm nay là lần thứ hai .”



Lưu Hoành Khang miễn cưỡng chế trụ sự sợ hãi đối với Mạnh Hoài Khiêm, hắn kinh hoàn giải thích: “Sếp Mạnh, tôi không nghĩ muốn quấy rầy cô Trì, tôi chẳng qua là…Chẳng qua là quả thực không nghĩ tới biện pháp hữu hiệu nào!”

“Anh lần thứ hai đến nhà hàng của cô ấy.” Mạnh Hoài Khiêm ngước mắt nhìn anh ta, thần sắc một mảnh hờ hững,”Anh bây giờ lại nói chưa từng nghĩ quấy rầy cô ấy?”

Hai tháng này Lưu Hoành Khang vì anh trai mà bôn ba khắp nơi, thân thể cũng tốt, tình thần cũng được, đều là sắp tan vỡ.

“Sếp Mạnh, anh trai tôi quả thật cũng không cố ý, anh ấy ở Lương thị đã ngây người gần mười năm” Lưu Hoành Khang nói không mạch lạc,”Anh ấy bị người khác lợi dụng cùng Lương Tiềm hiểu lầm, sếp Mạnh, xinh anh hãy lương tay bỏ qua cho anh ấy----’

Mạnh Hoài Khiêm cắt đứt anh ta,”Những lời này anh có thể nói với cảnh sát và luật sư”.

Giọng nói của anh không chút phập phồng, như đang thảo luận về thời tiết vậy,”Lưu tiên sinh, tôi nghĩ anh hiểu lầm, chúng ta đều theo luật nộp thuê, tuân thủ pháp luật, vụ án nên xử thế nào thì xử thế đó. Cũng xin anh tin tưởng pháp luật, công bình công chính, kiên nhẫn chờ đợi kết quả là được”.

Lưu Hoành Khang nghe lời nói không có chút nhân tình nào, đột nhiên liền hiểu tạo sao anh trai mình lại bốc đồng như vậy.

Người bị dồn đến bước đường cùng như vậy có thể làm cái gì đây?

Nếu như ban đầu Lương Tiềm không có tuyệt tình như vậy, vô luận như thế nào anh trai mình cũng không có ý tưởng lấy mạng đổi mang.

Dù giọng điệu và khuôn mặt dịu dàng của Mạnh Hoài Khiêm đứng trước mặt anh ta có bình tĩnh đến đâu cũng không thể thay đổi sự thật rằng anh ta thậm chí còn lạnh lùng và máu lạnh hơn Lương Tiềm. Mấy ngày nay anh ta bôn ba bốn phía nhưng nhiều lần đụng trúng vách tường, chả lẽ không phải do vị sếp Mạnh này gây lên sao?

Anh ta cắn răng, đem sự mệt mỏi nuốt xuống, gò má bắp thịt đều co rút.

Một giây ké tiếp, anh ta không do dự nữa, quỳ bên chân Mạnh Hoài Khiêm, cầu khẩn nỏi:”Sếp Mạnh, ngài là người tốt, chị dâu tôi bây giờ còn mang đứa nhỏ, đứa trẻ nhỏ vừa sanh ra đã mang bệnh, nếu như không phải là không còn cách nào, anh trai tôi cũng không làm chuyện như vậy, chúng ta đều biết dù có khó khăn ra sao cũng không thể phản bội công ty, phản bội sếp Lương. Có thể anh trai tôi biết lỗi rồi, đứa trẻ còn nhỏ, sếp Mạnh, toi van xin anh, cho anh trai tôi một con đường sống.”

Mạnh Hoài Khiêm nhìn kỹ anh ta, nhàn nhạt nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của anh ta, thờ ơ, giơ tay lên tùy ý cài cúc áo, bình tĩnh nói:”Còn có việc gì sao?”

Trước khi đi, anh dừng lại: “Lưu tiên sinh, đây là lần cuối cùng, dưới mọi tình huống cần thiết, tôi có thể không lựa chọn phương thức ôn hòa như vậy, anh lên tự hiểu, tôi không muốn bất kỳ ai quấy rầy đến cô ấy.”

Lưu Hoành Khang siết chặt nắm đấm, nhẫn nhịn lại nhẫn nhịn, người đang đối mặt cùng mình rõ ràng là tầng lớp trên, ngoại trừ nhẫn nhịn đều không còn cách khác, lời nói ngột ngạt từ kẽ răng phát ra: “Cảm ơn sếp Mạnh đã nhắc nhở.”

Mạnh Hoài Khiêm lịch sự gật đầu: “Khách sáo, không tiễn”.

….

Chuyện mà chị họ nói, Trì Sương để ở trong lòng.

Từ khi bước vào giới giải trí, cô liền đem sự an toàn đặt ở vị trí đầu não, cùng may cô cũng không quá bạo đỏ được nhiều người chú ý, không đụng phải mấy người hâm mộ cực đoan, cũng được coi là bình an lui vòng. Bây giờ bất thình lình nghe nói có đàn ông xa lạ hay đi loanh quanh nhà hàng, cô không chút nghĩ ngợi gọi điện thoại cho chị Chung, đầu kia rất nhanh nghe máy.

“Chị Chung, công ty không có đem tài xê Vương giao cho những người khác chứ?”

Trì Sương sợ phiền toái, tìm người xa lạ không bằng tìm người quen, liền nghĩ đến người tài xế lúc cô còn ở Tinh Khải.

Chú Vương không phải là người nói nhiều, lái xe cũng rất ổn, làm tài xế cho cô năm sáu năm qua chưa từng có một vết trầy xước chứ đừng nói là tai nạn giao thông, kỹ thuật lái xe tuyệt đối an toàn. Trừ cái này ra, chú Vương có vóc dáng to lớn, cũng là người trung thành biết điều, truớc kia từng việc trong võ quán, có thể làm thêm bảo vệ.

“Chị Chung, em không có phương thức liên lạc với chú Vương, chị giúp em hỏi qua chú ấy một chút, có nguyện ý tiếp tục lái xe cho em hay không.” Trì Sương nói, “Chỉ cần chú ấy nguyện ý tới, tiền lương đều không phải là vấn đề, khẳng định cao hơn trước kia.”

“Có thể, có thể nha”, chị Chung trêu trọc, “Làm sao nghĩ muốn tìm tài xê, còn tưởng em không cần nữa”.

Trì Sương nghe hiểu lời chế nhạo trong lời nói, thoái mái tự giễu, “Kia không phải không có biện pháo sao, giấc mộng tiến vào nhà giàu bị bể vỡ, em không thể trở thành phu nhân nhà giàu có vệ sĩ bảo vệ 24/24 giờ .”

Chị Chung nghe vậy ngược lại thở phào một tiếng.

“Được được được” cô đáp ứng, “Vừa vặn chú Vương bây giờ đang lái xe cho Quách Sấm, Quách Sâm em đã từng gặp rồi, là một chàng trai hiền hòa, chị cùng cậu ta thương lượng đổi tài xế hẳn không phải là vấn đề lớn. Chú Vương phỏng đoán càng muốn làm tài xế cho em, ít nhất theo em cũng không cần chạy khắp nam bắc.”

Trì Sương khó chịu,”Chị Chung, chị bây giờ đang giễu cợt em rất rảnh rỗi, không bằng em trai Qúach Sấm bận rộn như vậy sao?”

“Em tự biết bản thân như vậy là tốt”.

Chị Chung đổi đề tài, “Đúng rồi, thiệp mời đã nhận được đi, thứ sáu tuần này công ty tổ chức dạ tiệc, em cũng phải tới.”

“Không muốn!”

Trì Sương cự tuyệt,”Chị Chung, em đã từ chức, làm gì có nhân viên đã từ chức còn đi tham gia tiệc hàng năm của công ty? Chị làm chuyện tốt tích công đức đi.”

“Cho chút thể diện đi”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook