Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Chương 17:

Lâm Miên Miên

11/11/2023

“ Đi đây, tạm biệt.”

Mạnh Hoài Khiêm gật đầu đáp ứng, Dung Khôn đi mấy bước, phảng phất như có người nào thao túng vậy, thần xui quỷ khiến quay đầu lại.

Trì Sương có tửu lượng không tệ, cho dù bên ngoài có vệ sĩ, cô cũng không để bản thân uống quá nhiều, chỉ uống một chút rượu trái cây nồng độ thấp. Có lẽ hôm nay thật vui, mắt cô hiện lên nụ cười nhìn về phía Mạnh Hoài Khiêm chế nhạo, “Sếp Mạnh đến đón A Dung à?”

Cô cũng không nghĩ tới mình thuận miệng nói đùa anh liền coi là thật?:

Mạnh Hoài Khiêm giơ tay lên một cái, cửa xe tự động mở, “Ai là a Dung?”

Trì Sương không nói: “Làm cái gì, anh tìm vệ sĩ cũng không biết người ta tên là gì?”

“…”

Cô lên xe, sau khi chắc chắn cô đã ngồi yên, anh đóng cửa xe lại, chuẩn bị đi vòng sang bên kia lên xe. Thờ ơ ngước mắt lên nhìn, cách đó không xa Dung Khôn như bị sét đánh đứng ngây tại chỗ, hai người nhìn nhau một cái, anh sửng sốt một chút, đang hoài nghi sao người này còn chưa đi.

Hai người bạn thân tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, căn bản không có chút cảm ứng tâm linh nào.

Dung Khôn chỉ có thể nhận thua, vuốt tay, ra dấu một cái, ý bảo điện thoại liên lạc sau.

Mạnh Hoài Khiêm: “…”

Tâm trạng của Trì Sương không tệ, cũng vui vẻ cho Mạnh Hoài Khiêm chút sắc mặt tốt. Chiếc váy nhỏ hôm nay cô mặc rất mỏng, trong suốt buổi tiệc không dám buông thả ăn gì, vào lúc này sau khi lên xe dạ dày trống trơn, cảm giác không tốt lắm, Mạnh Hoài Khiêm thấy cô cau màu, hỏi:”Làm sao vậy”.

“Đói”

Không đợi Mạnh Hoài Khiêm hỏi cô “Muốn ăn cái gì” , cô chủ động nghiêng người, trực tiếp vượt qua người Mạnh Hoài Khiêm, nói với tài xê: “Chú Dương, anh có biết khu phố cổ có nhà anh Lưu bán sủi cảo chiên không? Đưa tôi đi nơi đó đi, đồ mang về không ngon bằng đồ mới ra lò.”

Tài xế Dương cũng quên mất còn Mạnh Hoài Khiêm trên xe, không hỏi ý anh ấy, gật đầu đáp ứng: “Biết, chỗ cũ quá quen rồi”

Mạnh Hoài Khiêm vốn là muốn hỏi chút tối hôm nay cô có vui không, nhưng thấy vẻ mặt cô không giấu nổi vui sướng, lời đến khóe miệng liên nuốt vào.

Cô quá đơn giản, tâm tình gì cũng viết ở trên mặt.

Thật ra thì nội bộ bên trong Tinh Khải phân tranh cao thấp anh cũng biết, cô cùng Ôn Thanh phát sinh chuyện, cùng với việc sau lưng sếp Cao Ôn Tình có lòng muốn chỉnh cô chuyện này anh cũng biết . Anh không thể thuận lợi nhúng tay quản chuyện này, thứ nhất, cô đã rời Tinh Khải, không cần tìm thêm phiền toái, thứ hai, anh tin tưởng hôm nay dù không có anh an bài mọi chuyện, cô cũng có thể thành thạo xử lý những chuyện này vô cùng dễ dàng.

“Thời tiết Tokyo thế nào?”

Trì Sương thậm chí chỉ động cùng Mạnh Hoài Khiêm tán gẫu.

Mạnh Hoài Khiêm cười một tiếng:”Mấy ngày nay cùng Bắc Kinh không có sai biệt lắm”.

“Kia có chút lạnh”. Trì Sương nhìn về bên ngoài cửa sổ, xúc động, “Chớp mắt một cái liền sang thu, thời gian trôi qua thật nhanh”.

Hai người yên lặng, đồng thời nhớ về Lương Tiềm. Lương Tiềm thích nhất chính là mùa thu, anh ta xảy ra chuyện vào đầu hè, mà bây giờ Bắc Kinh đã tiến vào cuối thu.

Chiếc xe màu đen lao nhanh trong màn đêm, rất nhanh đã đến khu gần nhà anh Lưu bán sủi cảo chiên. Khu phố cổ vốn rất ít có bãi đậu xe, phần ven đường tạm thời vị mấy người đến sớm chiêm được, Mạnh Hoài Khiêm liền xuống xe, dặn dò tài xế :”Đi dạo quanh đây một lúc, mười phút sau lái xe đến.”

Trì Sương theo bản năng cũng muốn xuống xe đi theo, Mạnh Hoài Khiêm nhẹ nhàng ngăn lại: “Đừng xuống xe, nhiệt độ có chút thấp, coi chừng lạnh, tôi đi mua là được”.

“Ồ”

Cửa xe vừa mở ra, gió lạnh không kịp chờ đợi liền chui vào, cô cảm giác được cánh tay có chút lạnh lẽo.

Bắc Kinh vào mua thu có nhiệt độ ngày đêm chênh lệch lớn. Ban ngày còn khá tốt, vào đêm mặc áo khoác có chút lạnh lẽo.

Cô còn mặc váy dạ tiệc mỏng, không nhịn được sự ôm ấp của cơn gió mùa thu đìu hiu.

Trong bóng tối, Mạnh Hoài Khiêm đi đến phía đối diện, anh mặc tây trang màu đen, bị sương lạnh của mùa thu dính vào, tựa như cùng ban đêm hợp thành một thể.

Mạnh Hoài Khiêm đi vào hẻm nhỏ, đèn trên bảng hiệu của anh Lưu vẫn sáng, ngoài dự liệu chính là có người đang đi tới đi lui xách bàn ghế.

Ông chủ đối với những người trong hai, ba ngày đầu lui tới vẫn còn ấn tượng, thấy Mạnh Hoài Khiêm liên thật thà cười một tiếng: “Lại đến mua sủi cảo chiên à?”

Mạnh Hoài Khiêm nói đúng vậy.



“Ngày mốt cậu tới tiệm đã đóng cửa.” Ông chủ thuần thục chiên sủi cảo, “Mở được mấy năm, nếu không phải nhà có chuyện, thật không muốn chuyển nhượng cửa hàng cho bên ngoài.”

Mạnh Hoài Khiêm nhìn về phía bức tường treo hình Trì Sương.

Ông chủ theo tầm mắt của anh nhìn sang, vui vẻ : “Cậu chính là người hâm mộ của cô Trì đi, mỗi lần đến đây cậu cũng nhìn chằm chằm vào tấm hình.” Ông ấy tùy ý lau chùi bàn tay dính dầu, dè dặt từ trên bức tường lấy bức hình đưa cho Mạnh Hoài Khiêm, “Hình này cho cậu, con trai tôi bây giờ lại thích một minh tinh khác”

Mạnh Hoài Khiêm chần chừ.

Dưới tình huống ông chủ thúc giục, anh mới nhận lấy, đều không chú ý trong hình có lẽ dính dầu, không thể làm gì khác, hay là đem hình bỏ vào trong túi áo vest.

Nhìn cửa tiệm vốn náo nhiệt hôm nay bàn ghế lại lộn xộn bừa bãi, anh khẽ thở dài một tiếng, đối với chuyện của người ngoài cho đến bây giờ anh chưa bao giờ quan tâm, cũng không có ý tưởng muốn tìm ông chủ nghiên cứu nhiều hơn. Chẳng qua là, sau này cô không được ăn sủi cảo chiên tiệm này sẽ rất thất vọng phải không?

Đối với Trì Sương mà nói, cả ngày hôm nay vô cùng phong phú.

Lúc đến cửa nhà, cô đã có chút mệt, Mạnh Hoài Khiêm vẫn đứng ở cửa, muốn nói lại thôi.

“Ba giây, anh không nói tôi liền vào trong” Trì Sương trợn mắt nhìn anh, sắc mặt tốt cũng không duy trì được bao lâu, giống như là phép thuật của cô bé lọ lem vậy, bây giờ đã đến thời hạn, mọi việc phải trở về nguyên vẹn.

“Ông chủ của tiệm sủi cảo chiên đã chuyển nhượng cửa hàng”.

Mạnh Hoài Khiêm biết cô thích tiệm này, để anh mang thức ăn mười lần thì tám lần là tiệm này, vô cùng yêu thích.

Anh cho là Trì Sương sẽ thất vọng, tiếc nuối, nhưng cô chỉ nghiêng đầu ngáp một cái, “Biết rồi, anh còn có việc gì nữa?”

Tay đã nâng lên, đang muốn đem bức hình trong túi áo trả lại cho cô. Anh cảm thấy mình không nên nhận tấm hình từ ông chủ, lòng tự ái của cô rất cao, nếu như biết con trai của ông chủ không thích cô, ngay cả tấm hình của cô cũng không mang đi, có thể sẽ tức giận.

“Không có việc thì tôi muốn đi ngủ, có chuyện gì ngày mai nói sau! Nhìn dáng vẻ uốn éo của anh, tôi liền biết không phải chuyện tốt lành gì, bây giờ đừng nói, tôi không muốn nghe, sáng sớm hôm nay chị Chung đã lôi tôi dậy rồi, buồn ngủ quá!”

“Ừm. được rồi”.

Mạnh Hoài Khiêm cũng không nói gì thêm nữa, cô đóng cửa lại, anh ở trước cửa trầm tư mấy giây rồi đi về phía thang máy.

Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Anh nhấc chân đi vào, hơi mệt mỏi nhéo sống mũi, nhớ tới cái gì đó, không nhanh không chậm từ trong túi áo lôi điện thoại ra, bấm số gọi cho Dung Khôn, đầu kia rất nhanh liền nghe máy, ở trong điện thoại hẹn địa điểm gặp mặt.

Hai người đều khó tính, không có chọn địa điểm gần, mà lái xe đến hội sở quán rượu mà thường tụ họp. Hội sở này áp dụng hệ thống thành viên, Dung Khôn ở chỗ này có phòng riêng.

“Thử nhìn một chút”.

Dung Khôn rót cho Mạnh Hoài Khiêm nửa ly rượu, “Mình lấy từ hầm rượu của lão già nhà mình, ông ấy đã cất giấu nó rất nhiều năm rồi.”

Dáng vẻ Mạnh Hoài Khiêm uể oải, cầm ly rượu lên uống một hớp.

“Bên Tokyo vẫn thuận lợi chứ?” Dung Khôn nói, “Không cần phải nói, cậu nhất định sẽ thuận lợi. Nói đến đây, chúng ta nhìn từ bên ngoài cũng giống như vậy, ai mà không giống như cháu con khi đối diện với cổ đông lớn của công ty, chỉ có cậu là có đầy đủ quyền lực nhất. Hồi đó A Tiềm còn nói với mình, cũng hối hận khi trở về điều hành công ty, còn không bằng năm đó đi theo cậu ở nước ngoài đâu."

Nhắc đến Lương Tiềm, bầu không khí bỗng nhiên từ bình thường trở nên có phần ngưng trọng.

Dung Khôn than thở: “A Tiềm có số mạng không tốt, khi còn bé cha mẹ đều qua đời, chính cậu ấy lẻ loi một mình, thật vất vả từ đám chó sói hổ báo kia đem quyền kinh doanh đoạt lại, còn tìm được bạn gái, lúc sắp kết hôn liền…”

“Hoài Khiêm, có một số việc cậu không nên quá tự trách, tình huống giống nhau phát sinh trên người cậu, mình khẳng định cậu cũng không do dự cứu A Tiềm. A Tiềm cậu ấy không trách cậu, huống chi chuyện này nói cho cùng cũng không có quan hệ với cậu nhiều lắm, đến nổi chuyện của Trì Sương, “ Dung Khôn dừng lại một chút, mờ mịt nhắc nhở, “Nói thế nào,, dẫu sao cô ấy cũng là bạn gái A Tiềm, chúng ta có thể giúp thì khẳng định không nói hai lời, nhưng cậu suy nghĩ một chút, A Tiềm để ý cô ấy tới trình độ nào, trước kia mình cùng cô ấy nói mấy câu, cậu ấy liền cho mình ánh mắt sắc như đao, rất nhỏ mọn.”

Chiếu cố nhất định phải chiếu cố.

Hỗ trợ cũng không thể thoái thác.

Nhưng Dung Khôn luôn cảm thấy, nếu như A Tiềm có khả năng nhìn thấy, cậu ta thật không muốn nhìn thấy anh em tốt của mình suốt ngày đi sau lưng Trì Sương ân cần hỏi han.

Đây cũng là thứ yếu. Hôm na lúc Mạnh Hoài Khiêm và Trì Sương đứng cùng một chỗ, bầu không khí kia… không đúng lắm.

Mạnh Hoài Khiêm chậm rãi ngẩng đầu lên, ngón tay thon dài cầm ly.

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh.



Cũng không phải là người ngu ngốc, Dung Khôn đang thầm nhắc nhở anh cái gì, Mạnh Hoài Khiêm không phải là nghe không hiểu.

Anh cảm thấy rất buồn cười, rất hoang đường.

Thật là không thể giải thích được.

Nếu như những lời này không phải là bạn tốt nhiều năm của mình nói ra, anh đã sớm lạnh mặt.

Dung Khôn như không có chuyện gì xảy ra, cùng anh tiếp tục cụng ly, tiếng va chạm vang lên trong trẻo, như kích thích nguồn gốc vấn đề.

Mạnh Hoài Khiêm có chừng mực, anh biết chuyện gì có thể làm, tâm tư ngay cả một phần cũng không thể có.



Từ hội sở đi ra, đã là rạng sáng.

Mạnh Hoài Khiêm hiếm khi say rượi, tài xế tới đón anh trở về liền để anh ở lại phòng nghỉ bên trong quán rượu. Đầu óc nặng trĩu, những lời nói đo của Dung Khôn giống như cây bông vải bị dính nước, càng nặng nề hiện ra.

Anh qua loa đưa tay nhưng lại mò tới một tấm hình, góc hình hơi sắc bén, lòng bàn tay đau nhói. Ánh sáng trong phòng nghỉ mông lung, anh cúi đầu nhìn trong hình Trì Sương cười ngọt ngào, dưới góc phải bức hình có ngày tháng.

Không phải là thời gian mà Lương Tiềm gặp Trì Sương.

Chương 18.

Hai ngày sau, buổi tối Trì Sương không ngủ được, ý vào việc mình đã giảm được nhiều cân trong khoảng thời gian Lương Tiềm xảy ra chuyện liền bắt đầu buông thả bản thân. Cô cây ngay không sợ chết đứng gửi tin nhắn cho nhà giàu- Mạnh Hoài Khiêm tin tức để anh đem đồ ăn đến. Kị binh Mạnh ở trong chuyện này một mực làm tốt, cô muốn ăn cái gì thì gửi tin nhắn đi, cũng không để cô đợi quá lâu, trong thời gian rất ngắn anh sẽ đem tới đồ ăn nóng hổi.

Cô tìm chỗ ăn cơm, ngồi trên ghế salon chờ bánh gà viên chiên giòn đến.

Mạnh Hoài Khiêm còn phải ở công ty tăng ca.

Ông chủ cũng không nhàn hạ, một năm sắp kết thúc, anh mỗi ngày phải xử lý rất nhiều việc. Nhận được tin nhắn của Trì Sương , theo thói quen trả lời “được” sau đó liền đứng dậy, lúc gần đi tới cửa, những lời nói ám chỉ của Dung Khôn lại hiện ra làm loạn.

Anh chợt dừng bước, cúi đầu suy tư rất lâu.

Có lẽ là như vậy.

Giống như Dung Khôn nói vậy, A Tiềm có lẽ không nhất định nguyện ý anh dùng phương thức như vậy để chiếu cố Trì Sương.

Anh chần chừ, do dự hay là trở lại bàn làm việc, mở phần mềm giao hàng,đang muốn đặt món thì thấy thời gian không còn sớm. Cân nhắc sự an toàn, anh không nên để cho một người xa lạ anh cũng không biết là ai giao đồ ăn cho cô.

Nghĩ tới nghĩ lui, anh gọi điện cho quản gia.

“Nhìn một chút xem có dì nào rảnh rỗi không.” Mạnh Hoài Khiêm trầm giọng nói, “Thời gian quá muộn, phiền toái đi một chuyến. Tiền công chạy vặt sẽ thanh toán”.

Quản gia đáp ứng.

Mặc dù ông không xa lạ gì đối với Ngọc Tinh thành, nhưng đây là lần đầu tiên cậu chủ yêu cầu ông đi giao đồ nhu yếu phẩm hàng ngày.

Ông chỉ biết bên kia có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng chưa từng thấy mặt.

Ban đầu ông cho là cậu chủ không muốn để cho người ngoài biết, mấy lần sau ông cũng phản ứng, cậu chủ cơ hồ cân nhắc tất cả mọi việc, người tiếp xúc với cô gái kia đều là dì giúp việc.

Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Hoài Khiêm nhìn số liệu trong máy tính đã không còn tâm tư.

Anh rất khó tiếp tực yên tĩnh vùi đầu vào trong công việc.

Anh bắt đầu tưởng tượng lúc cô mở cửa, trong nháy mắt thấy được người trước cửa không phải là anh sẽ có phản ứng gì.

Cô khẳng định sẽ gọi điện tới mắng anh một trận.

Anh nhìn chằm chằm điện thoại di động như đang ngồi trên bàn chông, thậm chí bắt đầu hối hận, hối hận bỗng dưng vô cớ chọc cô tức giận.

Những lời nói của Dung Khôn thật ra cũng không đủ nặng nhẹ. Thứ chân chính để anh lưu tâm chính là lúc anh nhìn tấm hình kia, tại sao anh lại để ý đến việc khi chụp bức ảnh này cô chưa quen biết A Tiềm.

Là anh đánh giá thấp độ khó khăn khi chiếu cố cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook