Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó
Chương 16:
Lâm Miên Miên
10/11/2023
Cố gắng không phá hủy bài trí lúc đầu, Mạnh Hoài Khiêm mất hơn hai mươi phút mới tìm được chiếc hoa tay kia. Anh nhìn lòng bàn tay, bả vai buông lỏng một chút, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được, anh đổi chuyến bay, đi đường hơn một giờ đồng hồ, bận rộn hơn hai mươi phút như đi tìm kho báu trên bãi biển chỉ vì một bông tai nho nhỏ này.
Khá tốt, tìm được rồi.
Chỉ cần tìm được, chỉ cần cô vui vẻ, cũng không thể coi là lãng phí thời gian.
Đang lúc anh muốn rời khỏi phòng thay đồ, cửa tủ anh vừa mở chưa đóng hết, anh bước tới thấy có vật bị kẹt lại, khom người cầm lên mới phát hiện đây là một bức tranh, bức tranh phác họa.
Trong tranh là người đàn ông mặc áo sơ mi quần tây đang đọc sách.
Anh đối với người này không thể quen thuộc hơn nữa, Lương Tiềm.
Nét vẽ của họa sĩ mềm mại, nếu như không phải là hiểu rõ Lương Tiềm, e là rất khó dùng vài đường nét phác họa được khí chất của Lương Tiềm. Mạnh Hoài Khiêm nhớ tới cha của Trì Sương là một danh họa, lúc còn trẻ có chút danh tiếng.
Thật ra cũng không cần suy đoán, dưới bức phác họa góc bên phải đã viết rõ ràng.
Trì.
Mạnh Hoài Khiêm sửng sốt một chút. Tình cảm của Lương Tiềm đối với Trì Sương, mấy bạn tốt đều thấy ở trong mắt, nhưng anh cùng Trì Sương không quen , trừ nước mắt thương tâm của cô, đây cũng là lần đầu tiên anh chân chính nhận ra tình yêu của Trì Sương đối với Lương Tiềm.
Anh lẳng lạng nhìn một hồi, lại khom người để bức họa này vào trong ngăn kéo.
Lòng hiếu kỳ này, vốn không nên xuất hiện trong đời Mạnh Hoài Khiêm.
Trên thế giới này có vô số người không thể nắm tới danh lợi, anh đã vững vàng nắm chắc trong tay, không có gì mà anh muốn mà không có được. Nhưng giờ phút này, ngay cả chính bản thân anh cũng không ý thức được, anh bắt đầu tò mò Trì Sương ở trước mặt Lương Tiềm có bộ dạng gì.
Là tình yêu đi.
Vậy lúc cô yêu một người có giọng nói gì, vẻ mặt như thế nào?
___ Cái này quả thực bình thường. Lúc mọi người đang quan sát tác phẩm điện ảnh và truyền hình, thấy nhân vật phản hiện sẽ thoáng qua suy nghĩ: anh ta/cô ta nếu như yêu một người thì như thế nào?
Sau khi tắm xong Trì Sương nhận được tin tức tốt từ Mạnh Hoài Khiêm.
Ở giai đoạn này, cô xem anh như một con thú cưng mà sai bảo, không xem anh là đàn ông hay người khác giới, ở trước mặt anh thể hiện vẻ mặt này cũng không sao cả, kể cả thỏa thân đi chăng nữa. Cô ở trong nhà chờ đợi, gần mười một giờ tiếng chuông cửa rốt cuộc cũng vang lên, cô đi dép bước nhanh tới, thông qua màn hình thấy người bên ngoài là Mạnh Hoài Khiêm mới mở cửa. Hai người đối mặt, cô đưa tay ra, anh giơ tay lên, có thể nói là ăn ý mười phần.
“Tôi muốn kiểm tra xem có phải là hoa tai bị tôi làm rơi kia không.” Trì Sương giương mắt nhìn anh, “Biết đâu anh để người khác mua cái khác để gạt tôi, anh dừng tưởng là lừa được tôi, đồ của tôi tôi đều biết.”
Mạnh Hoài Khiêm dở khóc dở cười.
Thỉnh thoảng cũng cảm thấy cô rất giống đứa trẻ bướng bỉnh.
“Mấy ngày nữa tôi không ở Bắc Kinh, phải đi công tác,” anh nói, “Trong điện thoại cô nói phải tham gia bữa tiệc?”
Đang cùng cô nói chuyện liên quan đến công việc, anh nhất định phải cẩn trọng một chút.
Trì Sương dựa cạnh cửa, còn đang quan sát chiếc hoa tai, mắt không thèm nhìn anh, “Công ty trước kia của tôi có dạ tiệc, làm sao, sếp Mạnh muốn làm vệ sĩ cho tôi sao?”
Mình:”…”
Anh bình tĩnh giải thích: “Tôi phải đi công tác, có thể không có thời gian.”
Vào giờ phút này, Trì Sương cũng không nghĩ tới cô thuận tiện nói một câu, Mạnh Hoài Khiêm liền xem là thật, hơn nữa còn thay đồi lịch trình.
_
Chị Chung lo lắng Trì đại tiểu thư buông thả bản thân, sang thứ bảy liền xách túi đến chặn cửa nhà cô.
“Hôm nay chỉ được ăn bữa nhẹ,”, chị Chung xách cô đến nhà vệ sinh, nặn kem đánh răng co cô, lời nói thành khẩn, “Sếp Cao có thẻ sẽ nhắc tới em mấy câu, em cũng phải hiểu một chút, Ôn Thanh bây giờ cũng kêu ông ta là dượng.”
“Vậy em không đi! Không đi.”
Trì Sương vốn đang lim dim buồn ngủ, vào lúc này thấy tìm được lý do liên tỉnh táo tinh thần,”Biết rõ có người muốn khi dễ em còn muốn em ưỡn mặt đi, em thích bị ngược sao?”
Chị Chung đem bàn chải điện nhét vào trong miệng cô, “Thôi đi, tạm thời nhịn cho chị. Lúc em còn ở Tinh Khải cũng không ít lần sếp Cao âm dương quái khí, ông ta cũng sợ em đúng chứ?”
Trì Sương biết mình không trốn được, cô cần phải cho chị Chung mặt mũi, sếp Lưu lại càng phải cho, cô coi như là nghe rùa tụng kinh mà thôi.
Lúc hai người xuống lầu, Trì Sương còn đang oán trách: “Chị Chung, công ty tụ họp thật nhàm chán, em không muốn ở lại một giây ngây ngô nào mà không có phí ra sân.”
Vừa nói cô vừa tựa vào bả vai chị Chung làm nũng ám chỉ.
Chị Chung từ trong túi xách cầm ra điện thoại, chuyển cho cô mười ngan.
Trì Sương: “ Em nói cho chị biết, mười ngàn không đủ máy phút diễn. Hay là em cho chị giá hữu nghị.”
“Em cảm thấy em lưu vòng còn có thể lấy được giá thị trường trước kia?” chị Chung còn muốn nói cô vài lời, nửa điểm dã tâm cũng không có, uổng phí gương mặt này, ánh mắt liếc thấy một chiếc xe đen nhỏ, thật là hù dọa người.
Trì Sương cũng ngây ngẩn.
Nếu như cô nhớ không lầm, chiếc xe này cô thấy quen mắt.
Cô còn chưa phục hồi tinh thần, một người đàn ông mặc tây trang màu đen đi tới, giọng cung kính nói: “Cô Tì, cô khỏe, sếp Mạnh có giao phó, để cho tôi tới đón cô.”
Chị Chung chậm rãi nhìn về phía Trì Sương:”?”
Trì Sương mặt đầy dấu hỏi: “?”
Cho đến khi ngồi lên xe, Trì Sương mới rõ ràng, Mạnh Hoài Khiêm không chỉ an bài tài xế chô cô, còn có hai vệ sĩ nữa.
Một nam một nữ.
Chị Chung là người có nhiều kinh nghiệm khéo đưa đẩy người, giống như chết lặng ngồi trong ce, không dám mở miệng nói chuyện, mà cúi đầu gửi cho Trì Sương hai tin nhắn ___
[Sếp Mạnh là ai?]
[Là ai?]
Trì Sương hoảng hốt.
Sự thất chứng minh, lần đầu tiên đi dạ tiệc cô trải nghiệm cái gì gọi mà năm tháng tĩnh lặng trong phạm vi mười mét.
Ví dụ như chị Chung đoán có thể sếp Cao sẽ nói mấy câu làm cô ấm ức, toàn bộ hành trình đều không có cảm giác tồn tại.
Nửa giờ sau trong phòng nghỉ ngơi, có người xì xào bàn tán: “… Sương Sương cái đó là tình huống gì?”
“Ngày khác đi nhà hàng của cô ấy hỏi một chút, nghe nói hôm nay cô ấy đi một chiếc Maybach.”
“Lúc Bắc Kinh vào giờ cao điểm kẹt xe, có ba chiếc Maybach trong phạm vi 100 thước, cũng không hiếm lạ.”
“Hiếm lạ là biển số xe được không.”
…
Quân Đình là khách sạn thuộc quản lý của Dung gia, Dung Khôn mỗi tháng cũng ẽ tới đây mấy lần. dùng qua bữa tối, lúc anh ta đi tháng máy đến bãi đậu xe, đnag đi về phía đỗ xe thì dừng lại, còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.
Nếu không thì làm sao xe Mạnh Hoài Khiêm xuất hiện ở chỗ này.
Mặt mũi đầy nghi ngờ, giơ tay lên gõ lên cửa kính xe.
Chỉ thấy cửa kính chậm rãi hạ xuống.
Bốn mắt nhìn nhau.
Dung Khôn kinh ngạc nói, “Tình huống gì đây, cậu không phải đi Tokyo công tác sao?”
Buổi trưa thông qua điện thoại biết được Mạnh Hoài Khiêm vẫn còn đang ở Tokyo. Mới qua bao nhiêu giờ, đã trở về Bắc Kinh?
“Về trước thời hạn.” Mạnh Hoài Khiêm lời ít ý nhiều.
Dung Khôn như có điều suy nghĩ, nhìn anh, “Buổi trưa sao không nghe cậu nói qua?”
Mạnh Hoài Khiêm: “Tạm thời quyết định.”
Dung Khôn muốn hỏi nữa, bên kia truyền tới bước chân nhanh nhẹn, anh ta nghiêng đầu nhìn sang, lại sững sờ một chút.
Đã một khoảng thời gian không gặp Trì Sương.
Trì Sương hôm nay mặc chiếc váy ngắn màu đen có dây buộc, làn da trắng như tuyết, thướt tha duyên dáng, xinh đẹp nở rộ.
Trên người cô còn dính mùi thơm từ rượu trái cây trong buổi tiệc, gò má đỏ ửng.
Mạnh Hoài Khiêm trên xe nhìn thấy Trì Sương xách túi đến đã mở cửa xe ra, xuống xe.
Đây là thói quen trong khoảng thời gia này.
Dung Khôn kinh ngạc nhìn Mạnh Hoài Khiêm tự nhiên đứng bên cạnh Trì Sương, tựa như đôi tình nhân…
Không đúng.
Tại sao anh ta lại dùng từ” một đôi” “tình nhân “ như vậy chứ?
Là anh ta điên rồi sao?
Chương 17
Nếu như không phải chắc chắn hôm nay anh ta không uống một giọt rượu nào, Dung Khôn cứ ngỡ mình say đến hồ đồ.
Anh ta thu lại thần sắc kinh ngạc, nhìn về phái Mạnh Hoài Khiêm cùng với Trì Sương, né tránh bọn họ như bị gai đâm vào mắt, tay cho vào túi quần, cố ý hàn huyên, “Trì Sương, đã lâu không gặp, tới Quân Đình sao lại không vào chào hỏi trước?”
“Nhìn anh mỗi ngày đều rất bận rộn, vì vậy không đến quấy rầy anh.” Lúc này Trì Sương mới nhớ tới, Quân Đình là khách sạn thuộc quản lý của nhà họ Dung, Lương Tiềm và ba người họ mở rộng ra. Trước khi xảy ra chuyện, cô cùng Dung Khôn coi như là thân thuộc nhất, nhưng cũng giới hạn ở thời điểm có Lương Tiềm. trong cuộc sống cá nhân, cô cũng chỉ tiếp xúc với Dung Khôn ở trên vòng bạn bè.
“Khách sao như vậy sao?” Dung Khôn bật cười, “Hai người tới Quân Đình ăn cơm?”
“Chỉ có tôi thôi.” Trì Sương giơ tay lên chỉ Mạnh Hoài Khiêm,”Tôi cũng mới nhìn thấy anh ta, hôm nay Tinh Khải có dạ tiệc, tôi chính là đến ăn chực.”
“Ăn chực?” Dung Khôn bừng tỉnh hiểu ra, “Làm sao, cô không cùng Tinh Khải gia hạn hợp đồng? Trước đây nghe nói hợp đồng của cô sắp hết hạn.”
Mạnh Hoài Khiêm trầm ngâm.
Anh không nghĩ tới Dung Khôn và Trì Sương có quan hệ… tựa hồ không kém.
Làm sao trước kia lại không phát hiện ra.
“Đúng vậy, không gia hạn hợp đồng, cho nên là tôi mặt dày tới ăn cơm chùa.”
“Là như vậy sao”. Dung Khôn gật đầu, “Đây là chuẩn bị nghỉ ngơi một đoạn thời gian rồi bắt đầu lại?”
“Cũng không phải vậy. Tôi không muốn tiếp tục làm việc này nữa, cho người mới có cơ hội ra mắt.”
“Thật hâm mộ nha” Dung Khôn kéo dài âm điệu cảm khái,”Đây là chuẩn bị vê hưu dưỡng lão, thật tốt, dáng vẻ này của chúng tôi, đến già rồi vẫn phải làm việc.”
Trì Sương cười,”Thôi đi, không nên nghe nhà tư bản nói những lời này.”
Hai người đều không đề cập đến Lương Tiềm, tâm trạng cũng coi là ung dung, bất quá lâu rồi không tiếp xúc, lại xảy ra chuyện như vậy, coi như là nói chuyện phiếm cũng lộ ra vẻ lạnh nhạt, lúng túng.
Dung Khôn nói đến đó thì ngừng, giơ tay lên liếc đồng hồ đêo tay, lại như không có chuyện gì xảy ra, nói “Tôi thấy trên vòng bạn bè, nhà hàng của cô khá ấn tượng, khẳng định kinh doanh rất tốt,khi nào khai trương nhớ thông báo một tiếng, tôi đi ủng hộ. Vậy đi, tôi đi trước, còn có chút chuyện, lần sau trờ chuyện tiếp.”
Trì Sương mím môi cười một tiếng, “Được, nhất định sẽ gửi thiệp mời cho anh.”
Dung Khôn nhìn về phía Mạnh Hoài Khiêm đang đứng cạnh cô.
Hai người này thật quá bắt mắt.
Hơn nữa đi cùng nhau, thế nào cũng thấy lỳ quái, anh ta vẫn lên đi trước.
Khá tốt, tìm được rồi.
Chỉ cần tìm được, chỉ cần cô vui vẻ, cũng không thể coi là lãng phí thời gian.
Đang lúc anh muốn rời khỏi phòng thay đồ, cửa tủ anh vừa mở chưa đóng hết, anh bước tới thấy có vật bị kẹt lại, khom người cầm lên mới phát hiện đây là một bức tranh, bức tranh phác họa.
Trong tranh là người đàn ông mặc áo sơ mi quần tây đang đọc sách.
Anh đối với người này không thể quen thuộc hơn nữa, Lương Tiềm.
Nét vẽ của họa sĩ mềm mại, nếu như không phải là hiểu rõ Lương Tiềm, e là rất khó dùng vài đường nét phác họa được khí chất của Lương Tiềm. Mạnh Hoài Khiêm nhớ tới cha của Trì Sương là một danh họa, lúc còn trẻ có chút danh tiếng.
Thật ra cũng không cần suy đoán, dưới bức phác họa góc bên phải đã viết rõ ràng.
Trì.
Mạnh Hoài Khiêm sửng sốt một chút. Tình cảm của Lương Tiềm đối với Trì Sương, mấy bạn tốt đều thấy ở trong mắt, nhưng anh cùng Trì Sương không quen , trừ nước mắt thương tâm của cô, đây cũng là lần đầu tiên anh chân chính nhận ra tình yêu của Trì Sương đối với Lương Tiềm.
Anh lẳng lạng nhìn một hồi, lại khom người để bức họa này vào trong ngăn kéo.
Lòng hiếu kỳ này, vốn không nên xuất hiện trong đời Mạnh Hoài Khiêm.
Trên thế giới này có vô số người không thể nắm tới danh lợi, anh đã vững vàng nắm chắc trong tay, không có gì mà anh muốn mà không có được. Nhưng giờ phút này, ngay cả chính bản thân anh cũng không ý thức được, anh bắt đầu tò mò Trì Sương ở trước mặt Lương Tiềm có bộ dạng gì.
Là tình yêu đi.
Vậy lúc cô yêu một người có giọng nói gì, vẻ mặt như thế nào?
___ Cái này quả thực bình thường. Lúc mọi người đang quan sát tác phẩm điện ảnh và truyền hình, thấy nhân vật phản hiện sẽ thoáng qua suy nghĩ: anh ta/cô ta nếu như yêu một người thì như thế nào?
Sau khi tắm xong Trì Sương nhận được tin tức tốt từ Mạnh Hoài Khiêm.
Ở giai đoạn này, cô xem anh như một con thú cưng mà sai bảo, không xem anh là đàn ông hay người khác giới, ở trước mặt anh thể hiện vẻ mặt này cũng không sao cả, kể cả thỏa thân đi chăng nữa. Cô ở trong nhà chờ đợi, gần mười một giờ tiếng chuông cửa rốt cuộc cũng vang lên, cô đi dép bước nhanh tới, thông qua màn hình thấy người bên ngoài là Mạnh Hoài Khiêm mới mở cửa. Hai người đối mặt, cô đưa tay ra, anh giơ tay lên, có thể nói là ăn ý mười phần.
“Tôi muốn kiểm tra xem có phải là hoa tai bị tôi làm rơi kia không.” Trì Sương giương mắt nhìn anh, “Biết đâu anh để người khác mua cái khác để gạt tôi, anh dừng tưởng là lừa được tôi, đồ của tôi tôi đều biết.”
Mạnh Hoài Khiêm dở khóc dở cười.
Thỉnh thoảng cũng cảm thấy cô rất giống đứa trẻ bướng bỉnh.
“Mấy ngày nữa tôi không ở Bắc Kinh, phải đi công tác,” anh nói, “Trong điện thoại cô nói phải tham gia bữa tiệc?”
Đang cùng cô nói chuyện liên quan đến công việc, anh nhất định phải cẩn trọng một chút.
Trì Sương dựa cạnh cửa, còn đang quan sát chiếc hoa tai, mắt không thèm nhìn anh, “Công ty trước kia của tôi có dạ tiệc, làm sao, sếp Mạnh muốn làm vệ sĩ cho tôi sao?”
Mình:”…”
Anh bình tĩnh giải thích: “Tôi phải đi công tác, có thể không có thời gian.”
Vào giờ phút này, Trì Sương cũng không nghĩ tới cô thuận tiện nói một câu, Mạnh Hoài Khiêm liền xem là thật, hơn nữa còn thay đồi lịch trình.
_
Chị Chung lo lắng Trì đại tiểu thư buông thả bản thân, sang thứ bảy liền xách túi đến chặn cửa nhà cô.
“Hôm nay chỉ được ăn bữa nhẹ,”, chị Chung xách cô đến nhà vệ sinh, nặn kem đánh răng co cô, lời nói thành khẩn, “Sếp Cao có thẻ sẽ nhắc tới em mấy câu, em cũng phải hiểu một chút, Ôn Thanh bây giờ cũng kêu ông ta là dượng.”
“Vậy em không đi! Không đi.”
Trì Sương vốn đang lim dim buồn ngủ, vào lúc này thấy tìm được lý do liên tỉnh táo tinh thần,”Biết rõ có người muốn khi dễ em còn muốn em ưỡn mặt đi, em thích bị ngược sao?”
Chị Chung đem bàn chải điện nhét vào trong miệng cô, “Thôi đi, tạm thời nhịn cho chị. Lúc em còn ở Tinh Khải cũng không ít lần sếp Cao âm dương quái khí, ông ta cũng sợ em đúng chứ?”
Trì Sương biết mình không trốn được, cô cần phải cho chị Chung mặt mũi, sếp Lưu lại càng phải cho, cô coi như là nghe rùa tụng kinh mà thôi.
Lúc hai người xuống lầu, Trì Sương còn đang oán trách: “Chị Chung, công ty tụ họp thật nhàm chán, em không muốn ở lại một giây ngây ngô nào mà không có phí ra sân.”
Vừa nói cô vừa tựa vào bả vai chị Chung làm nũng ám chỉ.
Chị Chung từ trong túi xách cầm ra điện thoại, chuyển cho cô mười ngan.
Trì Sương: “ Em nói cho chị biết, mười ngàn không đủ máy phút diễn. Hay là em cho chị giá hữu nghị.”
“Em cảm thấy em lưu vòng còn có thể lấy được giá thị trường trước kia?” chị Chung còn muốn nói cô vài lời, nửa điểm dã tâm cũng không có, uổng phí gương mặt này, ánh mắt liếc thấy một chiếc xe đen nhỏ, thật là hù dọa người.
Trì Sương cũng ngây ngẩn.
Nếu như cô nhớ không lầm, chiếc xe này cô thấy quen mắt.
Cô còn chưa phục hồi tinh thần, một người đàn ông mặc tây trang màu đen đi tới, giọng cung kính nói: “Cô Tì, cô khỏe, sếp Mạnh có giao phó, để cho tôi tới đón cô.”
Chị Chung chậm rãi nhìn về phía Trì Sương:”?”
Trì Sương mặt đầy dấu hỏi: “?”
Cho đến khi ngồi lên xe, Trì Sương mới rõ ràng, Mạnh Hoài Khiêm không chỉ an bài tài xế chô cô, còn có hai vệ sĩ nữa.
Một nam một nữ.
Chị Chung là người có nhiều kinh nghiệm khéo đưa đẩy người, giống như chết lặng ngồi trong ce, không dám mở miệng nói chuyện, mà cúi đầu gửi cho Trì Sương hai tin nhắn ___
[Sếp Mạnh là ai?]
[Là ai?]
Trì Sương hoảng hốt.
Sự thất chứng minh, lần đầu tiên đi dạ tiệc cô trải nghiệm cái gì gọi mà năm tháng tĩnh lặng trong phạm vi mười mét.
Ví dụ như chị Chung đoán có thể sếp Cao sẽ nói mấy câu làm cô ấm ức, toàn bộ hành trình đều không có cảm giác tồn tại.
Nửa giờ sau trong phòng nghỉ ngơi, có người xì xào bàn tán: “… Sương Sương cái đó là tình huống gì?”
“Ngày khác đi nhà hàng của cô ấy hỏi một chút, nghe nói hôm nay cô ấy đi một chiếc Maybach.”
“Lúc Bắc Kinh vào giờ cao điểm kẹt xe, có ba chiếc Maybach trong phạm vi 100 thước, cũng không hiếm lạ.”
“Hiếm lạ là biển số xe được không.”
…
Quân Đình là khách sạn thuộc quản lý của Dung gia, Dung Khôn mỗi tháng cũng ẽ tới đây mấy lần. dùng qua bữa tối, lúc anh ta đi tháng máy đến bãi đậu xe, đnag đi về phía đỗ xe thì dừng lại, còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.
Nếu không thì làm sao xe Mạnh Hoài Khiêm xuất hiện ở chỗ này.
Mặt mũi đầy nghi ngờ, giơ tay lên gõ lên cửa kính xe.
Chỉ thấy cửa kính chậm rãi hạ xuống.
Bốn mắt nhìn nhau.
Dung Khôn kinh ngạc nói, “Tình huống gì đây, cậu không phải đi Tokyo công tác sao?”
Buổi trưa thông qua điện thoại biết được Mạnh Hoài Khiêm vẫn còn đang ở Tokyo. Mới qua bao nhiêu giờ, đã trở về Bắc Kinh?
“Về trước thời hạn.” Mạnh Hoài Khiêm lời ít ý nhiều.
Dung Khôn như có điều suy nghĩ, nhìn anh, “Buổi trưa sao không nghe cậu nói qua?”
Mạnh Hoài Khiêm: “Tạm thời quyết định.”
Dung Khôn muốn hỏi nữa, bên kia truyền tới bước chân nhanh nhẹn, anh ta nghiêng đầu nhìn sang, lại sững sờ một chút.
Đã một khoảng thời gian không gặp Trì Sương.
Trì Sương hôm nay mặc chiếc váy ngắn màu đen có dây buộc, làn da trắng như tuyết, thướt tha duyên dáng, xinh đẹp nở rộ.
Trên người cô còn dính mùi thơm từ rượu trái cây trong buổi tiệc, gò má đỏ ửng.
Mạnh Hoài Khiêm trên xe nhìn thấy Trì Sương xách túi đến đã mở cửa xe ra, xuống xe.
Đây là thói quen trong khoảng thời gia này.
Dung Khôn kinh ngạc nhìn Mạnh Hoài Khiêm tự nhiên đứng bên cạnh Trì Sương, tựa như đôi tình nhân…
Không đúng.
Tại sao anh ta lại dùng từ” một đôi” “tình nhân “ như vậy chứ?
Là anh ta điên rồi sao?
Chương 17
Nếu như không phải chắc chắn hôm nay anh ta không uống một giọt rượu nào, Dung Khôn cứ ngỡ mình say đến hồ đồ.
Anh ta thu lại thần sắc kinh ngạc, nhìn về phái Mạnh Hoài Khiêm cùng với Trì Sương, né tránh bọn họ như bị gai đâm vào mắt, tay cho vào túi quần, cố ý hàn huyên, “Trì Sương, đã lâu không gặp, tới Quân Đình sao lại không vào chào hỏi trước?”
“Nhìn anh mỗi ngày đều rất bận rộn, vì vậy không đến quấy rầy anh.” Lúc này Trì Sương mới nhớ tới, Quân Đình là khách sạn thuộc quản lý của nhà họ Dung, Lương Tiềm và ba người họ mở rộng ra. Trước khi xảy ra chuyện, cô cùng Dung Khôn coi như là thân thuộc nhất, nhưng cũng giới hạn ở thời điểm có Lương Tiềm. trong cuộc sống cá nhân, cô cũng chỉ tiếp xúc với Dung Khôn ở trên vòng bạn bè.
“Khách sao như vậy sao?” Dung Khôn bật cười, “Hai người tới Quân Đình ăn cơm?”
“Chỉ có tôi thôi.” Trì Sương giơ tay lên chỉ Mạnh Hoài Khiêm,”Tôi cũng mới nhìn thấy anh ta, hôm nay Tinh Khải có dạ tiệc, tôi chính là đến ăn chực.”
“Ăn chực?” Dung Khôn bừng tỉnh hiểu ra, “Làm sao, cô không cùng Tinh Khải gia hạn hợp đồng? Trước đây nghe nói hợp đồng của cô sắp hết hạn.”
Mạnh Hoài Khiêm trầm ngâm.
Anh không nghĩ tới Dung Khôn và Trì Sương có quan hệ… tựa hồ không kém.
Làm sao trước kia lại không phát hiện ra.
“Đúng vậy, không gia hạn hợp đồng, cho nên là tôi mặt dày tới ăn cơm chùa.”
“Là như vậy sao”. Dung Khôn gật đầu, “Đây là chuẩn bị nghỉ ngơi một đoạn thời gian rồi bắt đầu lại?”
“Cũng không phải vậy. Tôi không muốn tiếp tục làm việc này nữa, cho người mới có cơ hội ra mắt.”
“Thật hâm mộ nha” Dung Khôn kéo dài âm điệu cảm khái,”Đây là chuẩn bị vê hưu dưỡng lão, thật tốt, dáng vẻ này của chúng tôi, đến già rồi vẫn phải làm việc.”
Trì Sương cười,”Thôi đi, không nên nghe nhà tư bản nói những lời này.”
Hai người đều không đề cập đến Lương Tiềm, tâm trạng cũng coi là ung dung, bất quá lâu rồi không tiếp xúc, lại xảy ra chuyện như vậy, coi như là nói chuyện phiếm cũng lộ ra vẻ lạnh nhạt, lúng túng.
Dung Khôn nói đến đó thì ngừng, giơ tay lên liếc đồng hồ đêo tay, lại như không có chuyện gì xảy ra, nói “Tôi thấy trên vòng bạn bè, nhà hàng của cô khá ấn tượng, khẳng định kinh doanh rất tốt,khi nào khai trương nhớ thông báo một tiếng, tôi đi ủng hộ. Vậy đi, tôi đi trước, còn có chút chuyện, lần sau trờ chuyện tiếp.”
Trì Sương mím môi cười một tiếng, “Được, nhất định sẽ gửi thiệp mời cho anh.”
Dung Khôn nhìn về phía Mạnh Hoài Khiêm đang đứng cạnh cô.
Hai người này thật quá bắt mắt.
Hơn nữa đi cùng nhau, thế nào cũng thấy lỳ quái, anh ta vẫn lên đi trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.