Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Chương 19:

Lâm Miên Miên

14/11/2023

Nữ chính ôn nhu hiền lành, tỉ mỉ chăm sóc anh ta, hai người họ mưa dầm thấm lâu, chẳng qua là lúc nam chính định tỏ tình nữ chính, anh ta đột nhiên khôi phục trí nhớ. Cân nhắc mọi việc, anh ta thống khổ gạt nữ chính, trở về Bắc Kinh. Ở Bắc Kinh anh ta còn có sự nghiệp, có bạn bè, còn có bạn gái.

Anh ta cho rằng cuộc sống sẽ quay về đúng quỹ đạo, nhưng trong đêm khuya vắng lặng hắn lại nhớ về nữ chính. Lúc này, nữ chính cũng đến Bắc Kinh, hai người gặp lại, xen lẫn vô số dây dưa, vướng mặc, thật may nam chính kịp thời phát hiện ra anh ta đã sớm yêu nữ chính. Vì vậy mà ở hôn lễ bày tỏ thẳng thắn với vị hôn thê, thu dọn hành lý trở lại bên cạnh nữ chính.

Về phần vị hôn phu, chẳng ai quan tâm cô bị bỏ rơi trong hôn lễ thế kỉ hoành tráng, bị buộc chứng kiến vở tuồng chú rể bỏ chạy có cảm giác gì.

Càn không ai để ý cha mẹ cô tức giận đến mức nhập viện.

Dù sao cô ấy cũng chỉ là nữ phụ, nữ phụ sau khi hoàn thành vai diễn phải thu dọn đồ đạc cuốn gói ra đi.

Cô sẽ phải đối mặt với dư luận giễu cợt, sự thương hại hay bị người khác bỏ đá xuống giếng, những thứ này cũng không quan trọng.

Trì Sương:”…”

Thứ gì a???

Trước đó mơ thấy giấc mộng giống nhau vốn đã quái dị, làm cô mắc nghẹn ở cổ họng. Mà bây giờ cảnh tượng này diễn ra liên tiếp, nếu như cô còn tự khuyên mình:”Đó chỉ là giấc mộng, mộng đều trái ngược”, vậy thì cô chính là kẻ ngu, nên hung hãn tát mình một cái thật mạnh!

Lúc này cô tâm loạn như mà, hai phe quan niệm bị lôi kéo đến cùng cực, cô muốn lạc quan hơn, nhưng trực giác nói với cô những thứ này có khả năng đều là thật.

Thà dày vò mình, không bằng hành hạ người khác.

Cách ngày, cô lái xe, men theo con đường quen thuộc đi tới công ty Lương thị.

Từ sau khi Lương Tiềm xảy ra chuyện, cô không đi tới đây nữa, cô cũng không nghĩ mình sẽ quay lại.

Đậu xe ở bãi đỗ xe, cô không vội vã đi lên, mà bấm gọi vào dãy số riêng của trợ lý của Lương Tiềm, đầu kia rất nhanh nghe máy, giọng vẫn lễ phép khách khi như trước, “Cô Trì, là tôi, cô có chuyện gì không?”

“Trợ lý Trương, thật lâu không liên lạc. Bây giờ tôi đang ở bãi đậu xe, cậu ở công ty sao?” Trì Sương nhẹ giọng hỏi,”Có rảnh rỗi không chúng ta trò chuyện một chút”?

Trợ lý Trương trong nháy mắt run cầm cập.

Mặc dù nói cô Trì đối với anh ta vẫn luôn rất tốt, dĩ vãng khi quay phim ở vùng khác trở về sẽ nhân tiện cho anh ta một phần đặc sản, nhưng là, thân là trợ lý của Lương Tiềm, anh so với người khác hiểu rõ cô Trì này rất khó hầu hạ.

Phải biết ngay cả sếp Lương cũng không có biện pháp đối phó với người bạn gái này, thương xuyên bị tức giận đập điện thoại, một giây sau lại nhặt lên gọi lại ăn nói khép nép dỗ dành vị tổ tông vui vẻ.

Cô Trì hiện liên lạc với hắn là có chuyện gì?

Hơn nữa còn dừng giọng êm ái như vậy!

Trong lúc nhất thời đầu anh ta thoáng qua vô số suy đoán, ngoại miệng vẫn nhiệt tình đáp ứng.

Sau khi cúp điện thoại, anh một giây đồng hồ đều không trì hoãn, lập tức bấm gọi dãy số.

Bên kia sau khi nghe máy, anh ta vội vàng nói tình huống của mình: “Sếp Mạnh, cô Trì tới công ty… cô ấy nói có chuyện trọng yếu muốn tìm tôi trò chuyện.”

Trợ lý Trương đối với Trì Sương đến như lâm phải đại địch.

Dù vậy, sau khi cúp điện thoại, anh ta cũng không dám để cô ấy chờ lâu, rất nhanh đi đến thang máy đi đến bãi đậu xe tiếp vị tổ tông này.

Trì Sương thấy Trợ lý Trương, vẻ mặt tự nhiên hỏi thăm sức khỏe: “Trợ lý Trương, đã lâu không gặp. Bây giờ có khỏe không?”

Vấn đề này làm anh ta bối rối.

Đối với những nhân viên cấp dưới như bọn họ mà nói, sếp Lương ở hay không có ở đây, cũng không có nhiều khác biệt lắm.

May mà sếp Mạnh đã ngăn cơn sóng dữ, bây giờ tập đoàn Lương thị coi như ổn định. Lúc trước các nhân viên cũng lo lắng ông chủ mất tích, các cổ đông rục rịch, thần tiên đánh nhau, người phàm gặp họa, không nghĩ tới sếp Mạnh lấy tốc độ nhanh nhất đem sóng gió lắng xuống.

Nhưng anh ta có thể nói trước mặt cô Trì: “Cũng không quá tệ lắm” sao?

Trì Sương thấy Trợ lý Trương ấp úng, khẽ mỉm cười, “Chuyện đã qua lâu như vậy,công việc của mọi người lần nữa khôi phục bình thường, đây là chuyện tốt nha.”

Trợ lý Trương cười khổ, “Cô nói phải”.



Cửa thang máy mở ra.

Trì Sương lại cười nhạt hỏi hắn, :”phòng làm việc của Lương Tiềm vẫn còn đi? Tôi có thể vào không?”

Trợ lý Trương vội vàng nói:”Còn, còn, người khác không thể vào, cô tùy thời đều có thể đến.”

“Phải không”,

Trong bụng Trợ lý Trương không hiểu được ý, đầu óc đầy mồ hôi ---- sếp Mạnh, lúc nào anh mới tới? Chuyện này một mình anh ta không thể đối mặt được, anh ta cũng không làm chủ được!

“Mời cô đi bên này”.

Trì Sương đối với phòng làm việc của Lương Tiềm không thể quen thuộc hơn nữa, cô đi phía trước, Trợ lý Trương ở phía sau cách nửa bước đuổi theo, “Hôm nay cô muốn uống gì? Trà hay cà phê, nước ép trái cây tươi hay là bất cứ cái gì cô thích.”

“Đều được”

Trì Sương nói hai từ này làm Trợ lý Trương giật mình.

Đều được.

Tùy tiện.

Sếp Lương sợ nhất là nghe thấy hai chữ này, cô Trì nói lời này là dưới tình huống lúc tâm tình cực kì không tốt.

Lần nữa vào phòng làm việc của Lương Tiềm, thoáng như cách một đời.

Trì Sương cẩn thận hỏi: “Tôi có thể ngồi trên ghế ngồi của anh ấy sao?”

“Dĩ nhiên, cô cứ tùy ý”.

Cô bước đến, kéo ghế làm việc ra ngồi xuống, trên bàn làm việc không nhiễm một hạt bụi nào, trừ máy vi tính cùng gạt tàn thuốc, cũng chỉ có một tấm ảnh, là ảnh bọn họ năm ngoái đi Hokkaido du lịch chụp được ---- thẳng đến giờ phút này, cô vẫn không tin cô nằm mộng đều là thật!

Người rơi xuống biển, hơn một tuần lễ đều không tìm thấy vậy hơn phân nữa là đã chết, hài cốt cũng không còn.

Nhưng lấy mạng giao thiệp cùng tài lực của Mạnh Hoài Khiêm, đến nay cũng không có chút tin tức nào của Lương Tiềm, chuyện này suy nghĩ sâu xa chẳng lẽ không có kỳ quái gì sao?

Tầm mắt cô rơi vào gương mặt của Lương Tiềm trên bức ảnh chụp chung.

Người này rốt cuộc còn sống hay chết?

Trợ lý Trương phá vỡ bầu không khí yên lặng, :”Cô Trì, nếu không cô ngồi chỗ này, chờ tôi đem chuyện giao phó xong tới bồi cô”.

Trì Sương không để ý lắm, gật đầu một cái, “Là tôi đột nhiên tới, quấy rầy tiến độ công việc của anh, thật xin lỗi, anh cứ làm việc đi, lúc nào xong chúng ta trò chuyện tiếp cũng giống như vậy.”

“…”

Trợ lý Trương cười, “Nếu cô có chuện gì gọi điện thoại nội bộ là được. Bây giờ tôi để cho dì chuẩn bị chút trái cây, điểm tâm mang đến.”

Trì Sương từ chối cho ý kiến.

Trợ lý Trương lui ra ngoài, giống như sống lại một kiếp vỗ ngực một cái.

Anh ta có dự cảm cô Trì tìm tới không phải chuyện tốt gì. Việc khác anh ta cũng không lo lắng, cái mà anh ta lo sợ chính là cô Trì hỏi nguyên nhân chính sếp Trì xảy ra chuyện. Người biết nội tình không có bao nhiêu, mấy người bạn tốt của sếp Lương đều đã xử lý tốt, nhất là sếp Mạnh, lúc ấy còn cố ý giao phó cho anh ta, chuyện này tận lực không để cho cô Trì biết.

Anh ta hiểu dụng ý của sếp Mạnh, chuyện này dính dáng quá sâu.

Cô trì dù biết thì đã làm sao, bất quá tăng thêm phiền não, nếu như bị người khác cố ý lợi dugnj cuốn vào trận phong ba này, vậy sếp Lương cũng tuyệt đối không nguyện ý thấy.

Rốt ruột đợt một lúc lâu, Trợ lý Trương mới nhìn thấy bóng dáng Mạnh Hoài Khiêm, anh ta vội vàng nghênh đón, nhưng lại ngẩn ra,sếp Mạnh luôn luôn trầm ổn nội liễm, gặp biến không sợ hãi giờ phút này mặt như sương lanh, khí thế bức bách người.

Anh ta biết cô Trì tìm tới không quá hay, nhưng sếp Mạnh phản ứng như vậy có phải quá đáng quá không?

Chương 20.

Giọng điệu của Mạnh Hoài Khiêm lạnh lùng như đêm khuya mùa đông, “Có ai đi tìm cô ấy?”



Trợ lý Trương đầu óc mơ hồ, lắc đầu một cái,”Sếp Mạnh, tôi đã hỏi qua, Lưu Hoành Khang??? Đoạn thời gian này không có ở Bắc Kinh, vợ của Lưu Hoành Dương cũng mang đứa trẻ trở về quê??Hẳn không có ai đi tìm cô Trì.”

Mạnh Hoài Khiêm không lập tức đi vào phòng làm việc.

Anh chần chờ.

Đã hai tháng kể từ lần cuối gặp cô ấy.

Anh lại trở về nhịp sống cũ, tựa hồ không có không thích ứng. Chẳng qua là thỉnh thoảng lật tìm danh sách liên lạc, thấy tên cô ấy thì dừng lại hai giây. Lúc đi ngang qua nhà hàng của cô, để cho tài xê lượn quanh một đoạn đường, từ xa xa anh liếc mắt thấy nhà hàng của cô, chỉ như vậy mà thôi.

Không có gì không giống nhau.

Nhưng lại giống như hết thảy đều thay đổi.

Trợ lý Trương cũng không hiểu, sếp Mạnh vội vã chạy tới, làm sao đến cửa lại dừng lại.

Đúng lúc đó, dì giúp việc đi tới, trong tay bưng đĩa hoa quả đã rửa sạch.

Mạnh Hoài Khiêm quét mắt tới, dừng lại ở chùm nho xanh trên đĩa, dường như lóa mắt trong mấy giây.

“Sếp Mạnh?” Trợ lý Trương chần chừ kêu một tiếng.

“Trước tiên cứ đi vào, để cho cô ấy ăn một ít, tôi chờ một lúc”. Mạnh Hoài Khiêm thu hồi tầm mắt, lãnh đạm trả lời.

“…”

Trợ lý Trương mặc dù không hiểu gì nhưng vẫn nhường chỗ.

Dì đẩy cửa vào. Cơ hồ trong nháy mắt, Mạnh Hoài Khiêm tự hồ ngửi thấy mùi hương nhạt thoang thoảng. Anh biết rõ đó chỉ là ảo giác, mùi hương trên người cô không nồng nặc mà rất nhẹ nhàng, trừ khi cùng cô ở trong không gian nhỏ hẹp, nếu không rất khó ngửi thấy rõ ràng.

Anh theo bản năng siết chặt tay mình.

Cùng lúc đó, bên trong truyền tới âm thanh của cô, truyền đến tai anh rõ ràng.

“Làm phiền dì” cô nhẹ nhàng nói.

Dì giúp việc trả lời:”Cô ăn mặc có chút mỏng manh, có cần tôi tăng nhiệt độ máy lạnh không?”

“Không cần”,âm thanh của cô mang theo mấy phần lười biếng: “Trước mắt tôi dùng chăn, tăng nhiệt độ lên khiến độ ẩm khô quá”.

Quỷ thần xui khiến, Trợ lý Trương lại nhỏ giọng giải thích vào bên tai Mạnh Hoài Khiêm: “Cô Trì thường tới đây, mấy dì giúp việc ở đây đêu quen biết cô ấy, anh yên tâm, mấy dì ấy đều không chụp ảnh đăng lên internet, lại càng không nói những lời không nên nói.”

Mạnh Hoài Khiêm không có trả lời, chẳng qua là mặt mũi trầm lặng đứng ở đó, cách một cánh cửa nghe cô ấy và dì trờ chuyện.

“Nói với Trợ lý Trương tôi không ăn…”Trì Sương thấp giọng, “Không cần phải cố ý ra ngoài mua chút trái cây, làm phiền đến mọi người.”

“Cũng không phải là cố ý”, dì nói, “Trước đây sếp Lương cũng phân phó trong phòng giải khách luôn dự trữ sẵn đồ ăn vặt, trái cây cô thích. Cô thích uống nước trái cây đúng không? Nếu không tôi đi pha cho cô một ly?”

“Tôi không khát, không cần đêm đến.”

Trì Sương than thở, “Tôi có chuyện muốn tìm Trợ lý Trương, không nghĩ đến đây lại đem phiền toái đến cho mọi người”.

“Không đúng, không đúng. Cô đã lâu rồi không đến”, dì cười, “Chăn gối trong phòng nghỉ ngơi của sếp Lương cũng đã giặt sạch sẽ nhiều lần, đúng rồi, còn có giày cao gót và quần áo của cô ở đó. Cô có muốn mang về không?”

“Mấy người ném đi, tôi không cần nữa”.

Trì Sương đã quên mấy chuyện vặt vãnh này.

Nếu trước kia cô không lui vòng, công việc cũng không tính là ít, cùng Lương Tiềm chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, đa số là anh ta bây tới Hoành Điếm tìm cô.

Thỉnh thoảng cô thấy anh ta có biểu hiện không tệ cũng nguyện ý bay về cho anh ta ngạc nhiên, mừng rỡ. Anh ta quả nhiên cao hứng vô cùng, cô mệt mỏi cũng chỉ thuận tiện ở trong phòng nghỉ ngơi của anh ta ngủ trưa.

Cho nên cô cũng để không ít đồ ở đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook