Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó
Chương 20:
Lâm Miên Miên
14/11/2023
Lúc đi dạo phố cô tiện tay mua chiếc chăn này, lướt trên vòng bạn bè thấy đụng hàng với nhiều người, cô liền không muốn nữa, thậm chí dứt khoát ném đi đôi giày cao gót và quần áo.
Bây giờ cô không có tâm trạng xử lý mấy chuyện này, tâm tư của cô đều bị chuyện khác chiếm cứ.
“Nhiều như vậy mà vất đi thật đáng tiếc, tất cả đều còn mơi…”
Trợ lý Trương nín thở tập trung lắng nghe.
Mạnh Hoài Khiêm đột nhiên đưa tay gõ cửa một cái, không hề báo trước mà gián đoạn cuộc đối thoại của hai người họ.
Trì Sương cùng dì kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía cửa, dì đã sớm biết có người ở đó nên nhanh chóng thu dọn đồ đặc rồi rời đi.
Khoảnh khắc Mạnh Hoài Khiêm đi giày da bước vào, Trì Sương thoáng giật mình, òng bàn tay bắt đầu thấy lạnh, nhưng cô vẫn nâng cằm lạnh lùng nhìn anh
Cô không ngờ Mạnh Hoài Khiêm lại tới, còn tưởng anh ta đã biến mất khỏi thế giới này.
Liên tưởng đến Trợ lý Trương có sắc mặt không đúng, lần nữa tính toán thời gian, không uống khí lực suy tính liền biết sau khi cúp điện thoại của cô,Trợ lý Trương liền đem tình huống báo cáo cho Mạnh Hoài Khiêm biết.
Mạnh Hoài Khiêm tựa như gấp rút đi đầu thai, mục đích không phải là vì cô ấy, mà là những điều mà cô ấy muốn biết.
??? Chuyện này chỉ liên quan đến Lương Tiềm.
Lương Tiềm có chuyện gì để anh ta cẩn thận như vậy?
Trái tim Trì Sương rơi xuống thẳng tắp, trống rỗng. Lúc cô nằm mơ thấy câu chuyện kia, cũng nói rõ ngọn nguồn tai nạn của Lương Tiềm không phải vô tình mà do ai đó sắp đặt – trừ khi người rơi xuống biển là Mạnh Hoài Khiêm thì mới tính là cố ý?
“Thì ra là sếp Mạnh - người luôn bận rộn trong công việc cũng có mặt ở đây à”.
Trì Sương đứng lên, bình tĩnh nói.
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy màu đen, tóc so với hai tháng trước có dài hơn.
Mạnh Hoài Khiêm không dám nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ có thể nhìn vào đuôi tóc hơi uốn xoăn của cô, chất lượng tóc rất tốt, dày đen, mượt mà óng ả như sa tanh.
Cô gầy và khí sắc không tốt như trước đây.
Anh cũng xác thực ngửi thấy mùi hương của riêng cô.
Trì Sương đứng yên trước mặt anh, khoảng cách giữa hai người không tính là gần, cô nhìn thẳng vào mắt anh, mặt không cảm xúc, “Xem ra sếp Mạnh đối với ai kêu đến liền đến. Nói là tôi phạm sai lầm, chẳng qua là anh thuận đường tới, tới thăm công ty của bạn cũ tưởng nhớ anh ta, sao không mang theo mấy nén nhang cùng lư hương đến?”
Yết hầu của Mạnh Hoài Khiêm lăn một chút, không có lời giải thích rõ ràng, mặc cho cô quở trách châm chọc.
“Được, anh tới thật đúng lúc! Vừa khéo cũng không cần làm khó Trợ lý Trương, tôi đoán anh ta cũng nghe theo phân phó của anh, nếu không tôi chân trước vừa mới đến, chân sau anh liền đến. Lần này tôi đến đây chính là muốn biết rõ đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”.
Trì Sương đang phát run, cô không có cách nào kiềm chế được đôi mắt đang lặng lẽ ửng đỏ.
Cô chỉ cảm thấy mình tựa như đưa thân vào một vòng xoáy đáng sợ, hết thảy mọi việc đều hoang đường, buồn cười như vậy, cô vốn tưởng đó là trò đùa, nhưng lại phát hiện một việc lại một việc đều không đúng, không có chút nghi ngờ nào nữa, nó hoàn toàn lật đổ thế giới của cô.
Cánh tay rũ xuống của Mạnh Hoài Khiêm khẽ cử động.
Anh muốn giơ tay lên, muốn làm gì đó, nhưng tay lại không biết để nơi đâu.
Trì Sương cố hết sức kiềm chế, khi Mạnh Hoài Khiêm không nói một chữ như bị người khác cho uống thuốc câm, cô liền bật khóc không thành tiếng, cô quả thật quá buồn cười.
Cô hít một hơi thật sâu, đem cảm xúc hỗn loạn nhịn xuống.
Cô lại tiến một bước về phía anh, anh ấy không dám tránh.
“Anh nói cho tôi biết, người đẩy Lương Tiềm xuống biển kia rốt cuộc là ai?” Trì Sương nhìn chằm chằm vào mắt anh, “Tôi là bạn gái của anh ta, chẳng lẽ tôi không có quyền được biết? Anh luôn miệng nói tôi là người duy nhất trên thế giới anh ta không buông bỏ được, làm sao, tôi không xứng được biết sự thật sao? Mạnh Hoài Khiêm, anh có phải hay không vẫn đang lừa gạt tôi, lừa gạt tôi rất vui đúng không sếp Mạnh?”
Trong mắt cô ngấn lệ, chẳng qua cố kìm nén nước mắt rơi xuống, vẻ mặt quật cường.
Mạnh Hoài Khiêm nhận thua.
Anh cảm nhận được sự suy sụp chưa từng có đang hướng về phía anh, anh bất lực.
Rõ ràng anh có thể lôi ra hàng vạn các kỹ xảo để che giấu, chỉ cần anh nguyện ý, anh có thể đem cô và sự việc đó ngăn cách, cô không nghe được dù chỉ là nửa chữ liên quan đến sự việc, thậm chí, anh có thể để cho cái tên Lương Tiềm hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của cô.
Nhưng anh khó có thể che giấu và lừa dối cô.
Anh cũng không muốn hai người sao nhiều tháng gặp lại bắt đầu bằng những lời dối trá.
“…Thật xin lỗi”. Anh khó khăn nói.
Trước đây ở chỗ này, Mạnh Hoài Khiêm nói”Thật xin lỗi” ở trước mặt Trì Sương ngày càng không đáng tiền.
Cô không tin tưởng nó, cũng không thật sự để trong lòng.
Duy trì có câu này, tựa như sấm ở bên tai cô nổ vang.
Lúc anh đến, cô đã có dự cảm bất thường, vào giờ phút này bụi bặm rốt cuộc cũng lắng xuống. Cô choáng váng đầu óc, vừa nghĩ đến mình vội vàng đi cũng chưa kịp ăn bữa sáng, bữa trưa, khoảng thời gian này cô chịu đựng đủ mọi ác mộng hành hạ, ăn không ngon, ngủ không yên, ngày càng gầy đi, hạ đường áp tìm đến cô, thiếu chút nữa đứng không vững.
Mạnh Hoài Khiêm luôn chú ý đến cô.
Cô lui về sau mấy bước, thẳng đến khi dựa vào bàn làm việc để thấy dễ chịu hơn, cô đưa tay lên trán, hơi thở dồn dập, hy vọng sự khó chịu này mau chóng qua đi.
Anh vội vàng tiến tới, đưa tay đỡ cô, lại nhẹ nhàng ôm cô ngồi vào ghế làm việc, hơi nghiêng người, cau mày thấp giọng hỏi:”Thế nào, sắc mặt cô không tốt, là bị bệnh sao?”
Trì Sương đang đợi bình phục sau sự choáng váng, tự nhiên không rảnh phản ứng anh, cũng lười để ý.
Cô nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, đôi môi lạnh nhạt.
Bây giờ cô không thoải mái, thân thể hư nhược, trong lòng lại rất loạn.
Mạnh Hoài Khiêm khắc chế không có giơ tay lên sờ trán cô đo nhiệt độ cơ thế, không chậm trễ cầm điện thoại trên bàn làm việc của Lương Tiềm , bấm điện thoại nội bộ, đầu kia rất nhanh nghe máy, anh trầm giọng phân phó:”Trợ lý Trương, làm phiền cậu bây giờ cho người đi đến nhà ăn gần đây mua một phần cháo cá đến, nói là món cô Trì thường ăn là bọn họ hiểu, nhanh lên”,
Sau khi cúp điện thoại, anh lo âu nhìn về phía Trì Sương.
“Cũng không phải chuyện quan trọng gì.” Anh chậm rãi nói, “Chỉ cần cô muốn biết tôi sẽ nói cho cô nghe, đừng lấy thân thể mình ra làm trò đùa, bây giờ cô ăn một chút gì có được hay không?”
Trì Sương mở mắt, phiền não nhìn anh, muốn mắng anh lại thôi.
Mạnh Hoài Khiêm đưa tay cầm đĩa hoa quả kia, đẩy tới bên tay cô, “Ăn nho lót dạ trước, chờ một chút tôi đưa cô đi bệnh viện”.
“Đừng làm phiền tôi, muốn ăn thì anh tự mình ăn đi, tôi không muốn ăn!”
Trì Sương đẩy tay anh ra, cũng không thèm nhìn đĩa nho kia, “Anh nói đi, tôi muốn nghe rốt cuộc đến tột cuộc là chuyện gì xảy ra, anh muốn lừa gạt tôi đến khi nào?”
Mạnh Hoài Khiêm không thể làm gì.
Anh đứng trước bàn làm việc, cúi đầu nhìn cô, tầm mắt lơ đãng lướt qua gương mặt của Lương Tiềm trong bức hình chụp chung.
Tựa như giờ phút này Lương Tiềm đang nở nụ cười thản nhiên nhìn bọn họ.
Anh thu hồi tầm mắt, than nhẹ một tiếng: “A Tiềm không có đề cập với cô chuyện của cậu ấy. Chuyện này nói một hai câu không thể rõ ràng được.”
Trì Sương cất giọng, không thể nhịn được nữa,” Vậy anh nói mười câu, hai mươi câu, một trăm câu liền rõ ràng. Sếp Mạnh, thứ tôi có chính là thời gian nghe anh nói, nếu anh không có thời gian, cũng không nói rõ ràng, có thể tìm một người rảnh rỗi biết nội tình tới cùng tôi nói! Không nên ở chỗ này cùng tôi nói qua loa mấu chốt sự việc.”
Chương 21.
Nếu như là người khác, Mạnh Hoài Khiêm nhất định sẽ ung rung thản nhiên nghĩ xem đối phương đã hoài nghi ở điểm nào, tùy theo tình hình có quyết định nói ra chân tướng hay không.
Nhưng giờ phút này, anh không có nửa điểm do dự, giọng trầm thấp thành khẩn giải thích với cô: “Tôi cũng phải muốn trốn tránh chủ đề này, cô đừng hiểu lầm, đừng nóng giận. Đầu tiên tôi sẽ nói cho cô nguồn gốc sự việc…”
Lưu Hoành Dương là giám đốc phụ trách một nhánh của tập đoàn Lương thị, năng lực làm việc rất mạnh, lúc Lương Tiềm mới phụ trách xí nghiệp cũng không ít lần cùng vị Lưu tiên sinh lại giao thiệp. Tiếp xúc nhiều, Lương Tiềm cũng rất coi trọng người này, ông ta cũng ra sức thận trọng làm việc. Đầu năm ngoái, có một hạng mục rất quan trọng cũng chỉ giao cho Lưu Hoành Dương quản lý, Lương Tiềm lần nào đó tan làm vô tình ở bãi đậu xe đụng phải ông ta , hai người họ còn trò chuyện cười nói.
Ai biết Lưu Hoành Dương lại bị công ty đối thủ thu mua,vụng trộm đem nội tình trọng yếu của công ty tiết lộ.
Chuyện này liên quan đến lợi ích của công ty, lúc đó việc quan trọng nhất của Lương Tiềm là giải quyết hậu quả. Sau khi tra rõ ràng cũng không báo án, nhưng mà anh ta cũng không nương tay, sa thải Lưu Hoành Dương, sau đó âm thầm vươn tay gây áp lực trong công việc. Anh ta không có nghĩa vụ giúp một kẻ ăn cây táo, rào cây sung che giấu, vì vậy mà chuyện Lưu Hoành Dương làm bị công khai.
Những công ty khác cũng không nguyện ý đắc tội với Lương Tiềm, rất nhanh Lưu Hoành Dương liền vào danh sách đen trong nghê, phản bội và thất nghiệp, cuộc sống và công việc khắp nơi đụng phải vách tường.
Lưu Hoành Dương mới ở tuổi trung niên, có giai đình và đứa con nhỏ, đứa nhỏ mới sinh đã mắc bệnh, hàng tháng phải bỏ một số tiền lớn đi bệnh viện mới miễn cưỡng kéo dài sinh mệnh. Cơ hồ gần một năm cũng không có công việc nào, tiền tích góp nhiều năm cũng không còn bao nhiêu, càng tuyệt vọng chính là khi ông ta đưa một nhà già trẻ về quê, định xin việc ở xí nghiệp địa phương, thường thường ngày hôm trước ông ta nhận được thông báo phỏng vấn thì ngày hôm sao lại nhận được tin đã bị hủy bỏ. Dẫu biết rõ ai đứng sao thao túng, nhưng ông ta không còn cách nào ngoài đi cầu khẩn Lương Tiềm tha cho ông ta, để cho ông ta một con đường sống.
Đứa nhỏ của ông ta sau khi trưởng thành còn phải phẫu thuật, bây giờ còn cách mấy năm, gia đình đã không còn tiền.
Lương Tiềm hận nhất là phản bội, lời nói châm chọc, mặc kệ không thèm để ý.
“Cho nên ông ta hận Lương Tiềm, không biết dùng thủ đoạn gì trà trộn lên chiếc du thuyền của mấy người?” Trì Sương kinh ngạc hỏi: “Ông ta chính là người đẩy Lương Tiềm xuống.?”
Mạnh Hoài Khiêm cân nhắc, chậm chạp gật đầu: “Ừ.”
“Vậy tại sao ông ta lại đẩy anh?”
“Lúc ấy có nhân viên tạp vụ vô tình đổ rượu lên người tôi.” Mạnh Hoài Khiêm uyển chuyện lựa chọn lời nói, “A Tiềm đêm âu phục khác mà cậu ấy đã chuẩn bị từ trước cho tôi mượn, Lưu Hoành Dương hiểu nhầm người trên boong tàu hóng mát là A Tiềm. Cô biết đấy, thân hình của tôi và A Tiềm xấp xỉ nhau.”
Trì Sương cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng từ miệng Mạnh Hoài Khiêm nghe được những chuyện này, vẫn hít một hơi lạnh.
Chuyện này và giấc mơ của cô giống y đúc, ngay cả cái tên Lưu Hoành Dương cũng giống, có trời mới biết cô căn bản không biết người này, cô cũng chưa từng nghe Lương Tiềm nhắc đến nửa câu, cô làm sao vô duyên vô cớ nằm mơ thấy người mà mình hoàn toàn không biết chứ?
Cho nên, cô thật sự đang sống trong một quyển tiểu thuyết.
Trong quyển tiểu thuyết này cô là nữ phụ tội ác đầy mình.
Cô làm sao có thể chấp nhận được điều này.
Giờ khắc này cô đột nhiên cảm nhận được cảm thụ lúc Lương Tiềm phát giác Lương Tiềm phát giác được sự thật.
Không thể tin được, rợn cả tóc gáy, trời đất quay cuồng.
Rõ ràng trong phòng làm việc đã bật máy sưởi nhưng Trì Sương vẫn không tự chủ được ớn lạnh cả người, cơn ớn lạnh này lan tràn tới tứ chi, như đang ở trong hầm băng, trong lúc nhất thời cũng quên mất ngôn ngữ.
Mạnh Hoài Khiêm thấy ánh mắt cô trống rỗng, tự hồ đã bị đả kích rất lớn, anh im lặng, chuyên chú quan sát vẻ mặt của cô.
“Cô có ổn không?” anh lo lâu hỏi.
Trì Sương một câu cũng không nghe lọt, sắc mặt cô ảm đạm, phát lạnh từng trận, nhìn phòng làm việc của Lương Tiềm thêm chút nữa, tầm mắt nhìn vào bức ảnh chụp chung vẫn tràn đầy tình yêu, cô có ảo giác hoang đường ----- đây là người xa lạ cô không quen biết, là quái vật.
Ở nơi này thêm một giây đồng hồ cô cũng không muốn.
Cô đứng dậy, Mạnh Hoài Khiêm theo bản năng đưa tay đỡ cô, cô vốn lá gan không lớn lắm, vào lúc này người đều đắm chìm trong sự sợ hãi, vô luận ai đụng chạm cô cũng kháng cự, cô kịch liệt đẩy tay anh ra.
Trước ánh mặt kinh ngạc của anh, cô muốn hung hăng nói anh mấy câu như lúc trước, lời nói đến mép lại nuốt xuống, cô ngay cả khí lực mắng anh cũng bị người ta rút đi. Cái gì cũng chưa nói, quên luôn cả túi để trên bàn làm việc, bước chận vội vã rời đi.
Mạnh Hoài Khiêm muốn đuổi theo cô, tầm mắt lại rơi vào túi xách ở trên bàn.
Anh đối với cái túi này có ấn tượng, là mấy tháng trước cô nhàn rỗi nhàm chán mua, để cho người ta đưa đến phòng làm việc của anh, cô cho anh thời hạn một giờ để anh đưa đến nhà hàng của cô. Dường như cô rất thích dày vò người khác, cô rất thông minh, biết nhược điểm của mỗi người, biết rõ thứ đáng tiền nhất với anh chính là thời gian.
Dù có tâm tư gì, anh cũng nhất định đè xuống, cho nên anh quyết định ở trong bóng tối bảo vệ cô, nhưng lại bị đánh không kịp trở tay.
Tròng mắt suy tư mấy giây, anh đưa tay cầm túi kia lên, lại nhìn bức ảnh chụp đôi tình nhân ngọt nào, hời hợt lướt qua, khẽ thở dài một tiếng, anh xách túi của cô đi ra khỏi phòng làm việc.
Trợ lý Trương đã sớm đợi ở ngoài cửa, thấy Mạnh Hoài Khiêm đi ra vội vàng theo sau lưng, anh ta muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào. Mới vừa rồi cô Trì hốc mắt đỏ ửng từ bên trong đi ra, anh ta thiếu chút nữa là đụng phải, chưa kịp nói lời xin lỗi thì thấy cô có bộ dáng bị khi dễ ủy khuất làm cho cho anh ta sợ không dám tiến lên ngăn trở.
Sẽ không phải là cùng sếp Mạnh gây gổ chứ?
Chuyện này có nghiêm trọng như vậy không? Không phải đều đã qua sao?
“Sếp Mạnh, cô Trì đi rồi”. Trợ lý Trương cũng chú ý đến chiếc túi xách kiểu nữ trong tay anh, sững sờ một chút.
Mạnh Hoài Khiêm nhìn dì lau dọn ở phía xa đang lau chùi lá cây phát tài, đột nhiên nhớ lại cái gì đó, dừng bước lại, quay đầu thấp giọng dặn dò, “Trợ lý Trương, mấy đồ mà cô ấy lưu lại ở chỗ này phiền cậu tìm người thu thập lại.”
Trợ lý Trương nghe vậy liền kinh ngạc.
Bây giờ cô không có tâm trạng xử lý mấy chuyện này, tâm tư của cô đều bị chuyện khác chiếm cứ.
“Nhiều như vậy mà vất đi thật đáng tiếc, tất cả đều còn mơi…”
Trợ lý Trương nín thở tập trung lắng nghe.
Mạnh Hoài Khiêm đột nhiên đưa tay gõ cửa một cái, không hề báo trước mà gián đoạn cuộc đối thoại của hai người họ.
Trì Sương cùng dì kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía cửa, dì đã sớm biết có người ở đó nên nhanh chóng thu dọn đồ đặc rồi rời đi.
Khoảnh khắc Mạnh Hoài Khiêm đi giày da bước vào, Trì Sương thoáng giật mình, òng bàn tay bắt đầu thấy lạnh, nhưng cô vẫn nâng cằm lạnh lùng nhìn anh
Cô không ngờ Mạnh Hoài Khiêm lại tới, còn tưởng anh ta đã biến mất khỏi thế giới này.
Liên tưởng đến Trợ lý Trương có sắc mặt không đúng, lần nữa tính toán thời gian, không uống khí lực suy tính liền biết sau khi cúp điện thoại của cô,Trợ lý Trương liền đem tình huống báo cáo cho Mạnh Hoài Khiêm biết.
Mạnh Hoài Khiêm tựa như gấp rút đi đầu thai, mục đích không phải là vì cô ấy, mà là những điều mà cô ấy muốn biết.
??? Chuyện này chỉ liên quan đến Lương Tiềm.
Lương Tiềm có chuyện gì để anh ta cẩn thận như vậy?
Trái tim Trì Sương rơi xuống thẳng tắp, trống rỗng. Lúc cô nằm mơ thấy câu chuyện kia, cũng nói rõ ngọn nguồn tai nạn của Lương Tiềm không phải vô tình mà do ai đó sắp đặt – trừ khi người rơi xuống biển là Mạnh Hoài Khiêm thì mới tính là cố ý?
“Thì ra là sếp Mạnh - người luôn bận rộn trong công việc cũng có mặt ở đây à”.
Trì Sương đứng lên, bình tĩnh nói.
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy màu đen, tóc so với hai tháng trước có dài hơn.
Mạnh Hoài Khiêm không dám nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ có thể nhìn vào đuôi tóc hơi uốn xoăn của cô, chất lượng tóc rất tốt, dày đen, mượt mà óng ả như sa tanh.
Cô gầy và khí sắc không tốt như trước đây.
Anh cũng xác thực ngửi thấy mùi hương của riêng cô.
Trì Sương đứng yên trước mặt anh, khoảng cách giữa hai người không tính là gần, cô nhìn thẳng vào mắt anh, mặt không cảm xúc, “Xem ra sếp Mạnh đối với ai kêu đến liền đến. Nói là tôi phạm sai lầm, chẳng qua là anh thuận đường tới, tới thăm công ty của bạn cũ tưởng nhớ anh ta, sao không mang theo mấy nén nhang cùng lư hương đến?”
Yết hầu của Mạnh Hoài Khiêm lăn một chút, không có lời giải thích rõ ràng, mặc cho cô quở trách châm chọc.
“Được, anh tới thật đúng lúc! Vừa khéo cũng không cần làm khó Trợ lý Trương, tôi đoán anh ta cũng nghe theo phân phó của anh, nếu không tôi chân trước vừa mới đến, chân sau anh liền đến. Lần này tôi đến đây chính là muốn biết rõ đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”.
Trì Sương đang phát run, cô không có cách nào kiềm chế được đôi mắt đang lặng lẽ ửng đỏ.
Cô chỉ cảm thấy mình tựa như đưa thân vào một vòng xoáy đáng sợ, hết thảy mọi việc đều hoang đường, buồn cười như vậy, cô vốn tưởng đó là trò đùa, nhưng lại phát hiện một việc lại một việc đều không đúng, không có chút nghi ngờ nào nữa, nó hoàn toàn lật đổ thế giới của cô.
Cánh tay rũ xuống của Mạnh Hoài Khiêm khẽ cử động.
Anh muốn giơ tay lên, muốn làm gì đó, nhưng tay lại không biết để nơi đâu.
Trì Sương cố hết sức kiềm chế, khi Mạnh Hoài Khiêm không nói một chữ như bị người khác cho uống thuốc câm, cô liền bật khóc không thành tiếng, cô quả thật quá buồn cười.
Cô hít một hơi thật sâu, đem cảm xúc hỗn loạn nhịn xuống.
Cô lại tiến một bước về phía anh, anh ấy không dám tránh.
“Anh nói cho tôi biết, người đẩy Lương Tiềm xuống biển kia rốt cuộc là ai?” Trì Sương nhìn chằm chằm vào mắt anh, “Tôi là bạn gái của anh ta, chẳng lẽ tôi không có quyền được biết? Anh luôn miệng nói tôi là người duy nhất trên thế giới anh ta không buông bỏ được, làm sao, tôi không xứng được biết sự thật sao? Mạnh Hoài Khiêm, anh có phải hay không vẫn đang lừa gạt tôi, lừa gạt tôi rất vui đúng không sếp Mạnh?”
Trong mắt cô ngấn lệ, chẳng qua cố kìm nén nước mắt rơi xuống, vẻ mặt quật cường.
Mạnh Hoài Khiêm nhận thua.
Anh cảm nhận được sự suy sụp chưa từng có đang hướng về phía anh, anh bất lực.
Rõ ràng anh có thể lôi ra hàng vạn các kỹ xảo để che giấu, chỉ cần anh nguyện ý, anh có thể đem cô và sự việc đó ngăn cách, cô không nghe được dù chỉ là nửa chữ liên quan đến sự việc, thậm chí, anh có thể để cho cái tên Lương Tiềm hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của cô.
Nhưng anh khó có thể che giấu và lừa dối cô.
Anh cũng không muốn hai người sao nhiều tháng gặp lại bắt đầu bằng những lời dối trá.
“…Thật xin lỗi”. Anh khó khăn nói.
Trước đây ở chỗ này, Mạnh Hoài Khiêm nói”Thật xin lỗi” ở trước mặt Trì Sương ngày càng không đáng tiền.
Cô không tin tưởng nó, cũng không thật sự để trong lòng.
Duy trì có câu này, tựa như sấm ở bên tai cô nổ vang.
Lúc anh đến, cô đã có dự cảm bất thường, vào giờ phút này bụi bặm rốt cuộc cũng lắng xuống. Cô choáng váng đầu óc, vừa nghĩ đến mình vội vàng đi cũng chưa kịp ăn bữa sáng, bữa trưa, khoảng thời gian này cô chịu đựng đủ mọi ác mộng hành hạ, ăn không ngon, ngủ không yên, ngày càng gầy đi, hạ đường áp tìm đến cô, thiếu chút nữa đứng không vững.
Mạnh Hoài Khiêm luôn chú ý đến cô.
Cô lui về sau mấy bước, thẳng đến khi dựa vào bàn làm việc để thấy dễ chịu hơn, cô đưa tay lên trán, hơi thở dồn dập, hy vọng sự khó chịu này mau chóng qua đi.
Anh vội vàng tiến tới, đưa tay đỡ cô, lại nhẹ nhàng ôm cô ngồi vào ghế làm việc, hơi nghiêng người, cau mày thấp giọng hỏi:”Thế nào, sắc mặt cô không tốt, là bị bệnh sao?”
Trì Sương đang đợi bình phục sau sự choáng váng, tự nhiên không rảnh phản ứng anh, cũng lười để ý.
Cô nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, đôi môi lạnh nhạt.
Bây giờ cô không thoải mái, thân thể hư nhược, trong lòng lại rất loạn.
Mạnh Hoài Khiêm khắc chế không có giơ tay lên sờ trán cô đo nhiệt độ cơ thế, không chậm trễ cầm điện thoại trên bàn làm việc của Lương Tiềm , bấm điện thoại nội bộ, đầu kia rất nhanh nghe máy, anh trầm giọng phân phó:”Trợ lý Trương, làm phiền cậu bây giờ cho người đi đến nhà ăn gần đây mua một phần cháo cá đến, nói là món cô Trì thường ăn là bọn họ hiểu, nhanh lên”,
Sau khi cúp điện thoại, anh lo âu nhìn về phía Trì Sương.
“Cũng không phải chuyện quan trọng gì.” Anh chậm rãi nói, “Chỉ cần cô muốn biết tôi sẽ nói cho cô nghe, đừng lấy thân thể mình ra làm trò đùa, bây giờ cô ăn một chút gì có được hay không?”
Trì Sương mở mắt, phiền não nhìn anh, muốn mắng anh lại thôi.
Mạnh Hoài Khiêm đưa tay cầm đĩa hoa quả kia, đẩy tới bên tay cô, “Ăn nho lót dạ trước, chờ một chút tôi đưa cô đi bệnh viện”.
“Đừng làm phiền tôi, muốn ăn thì anh tự mình ăn đi, tôi không muốn ăn!”
Trì Sương đẩy tay anh ra, cũng không thèm nhìn đĩa nho kia, “Anh nói đi, tôi muốn nghe rốt cuộc đến tột cuộc là chuyện gì xảy ra, anh muốn lừa gạt tôi đến khi nào?”
Mạnh Hoài Khiêm không thể làm gì.
Anh đứng trước bàn làm việc, cúi đầu nhìn cô, tầm mắt lơ đãng lướt qua gương mặt của Lương Tiềm trong bức hình chụp chung.
Tựa như giờ phút này Lương Tiềm đang nở nụ cười thản nhiên nhìn bọn họ.
Anh thu hồi tầm mắt, than nhẹ một tiếng: “A Tiềm không có đề cập với cô chuyện của cậu ấy. Chuyện này nói một hai câu không thể rõ ràng được.”
Trì Sương cất giọng, không thể nhịn được nữa,” Vậy anh nói mười câu, hai mươi câu, một trăm câu liền rõ ràng. Sếp Mạnh, thứ tôi có chính là thời gian nghe anh nói, nếu anh không có thời gian, cũng không nói rõ ràng, có thể tìm một người rảnh rỗi biết nội tình tới cùng tôi nói! Không nên ở chỗ này cùng tôi nói qua loa mấu chốt sự việc.”
Chương 21.
Nếu như là người khác, Mạnh Hoài Khiêm nhất định sẽ ung rung thản nhiên nghĩ xem đối phương đã hoài nghi ở điểm nào, tùy theo tình hình có quyết định nói ra chân tướng hay không.
Nhưng giờ phút này, anh không có nửa điểm do dự, giọng trầm thấp thành khẩn giải thích với cô: “Tôi cũng phải muốn trốn tránh chủ đề này, cô đừng hiểu lầm, đừng nóng giận. Đầu tiên tôi sẽ nói cho cô nguồn gốc sự việc…”
Lưu Hoành Dương là giám đốc phụ trách một nhánh của tập đoàn Lương thị, năng lực làm việc rất mạnh, lúc Lương Tiềm mới phụ trách xí nghiệp cũng không ít lần cùng vị Lưu tiên sinh lại giao thiệp. Tiếp xúc nhiều, Lương Tiềm cũng rất coi trọng người này, ông ta cũng ra sức thận trọng làm việc. Đầu năm ngoái, có một hạng mục rất quan trọng cũng chỉ giao cho Lưu Hoành Dương quản lý, Lương Tiềm lần nào đó tan làm vô tình ở bãi đậu xe đụng phải ông ta , hai người họ còn trò chuyện cười nói.
Ai biết Lưu Hoành Dương lại bị công ty đối thủ thu mua,vụng trộm đem nội tình trọng yếu của công ty tiết lộ.
Chuyện này liên quan đến lợi ích của công ty, lúc đó việc quan trọng nhất của Lương Tiềm là giải quyết hậu quả. Sau khi tra rõ ràng cũng không báo án, nhưng mà anh ta cũng không nương tay, sa thải Lưu Hoành Dương, sau đó âm thầm vươn tay gây áp lực trong công việc. Anh ta không có nghĩa vụ giúp một kẻ ăn cây táo, rào cây sung che giấu, vì vậy mà chuyện Lưu Hoành Dương làm bị công khai.
Những công ty khác cũng không nguyện ý đắc tội với Lương Tiềm, rất nhanh Lưu Hoành Dương liền vào danh sách đen trong nghê, phản bội và thất nghiệp, cuộc sống và công việc khắp nơi đụng phải vách tường.
Lưu Hoành Dương mới ở tuổi trung niên, có giai đình và đứa con nhỏ, đứa nhỏ mới sinh đã mắc bệnh, hàng tháng phải bỏ một số tiền lớn đi bệnh viện mới miễn cưỡng kéo dài sinh mệnh. Cơ hồ gần một năm cũng không có công việc nào, tiền tích góp nhiều năm cũng không còn bao nhiêu, càng tuyệt vọng chính là khi ông ta đưa một nhà già trẻ về quê, định xin việc ở xí nghiệp địa phương, thường thường ngày hôm trước ông ta nhận được thông báo phỏng vấn thì ngày hôm sao lại nhận được tin đã bị hủy bỏ. Dẫu biết rõ ai đứng sao thao túng, nhưng ông ta không còn cách nào ngoài đi cầu khẩn Lương Tiềm tha cho ông ta, để cho ông ta một con đường sống.
Đứa nhỏ của ông ta sau khi trưởng thành còn phải phẫu thuật, bây giờ còn cách mấy năm, gia đình đã không còn tiền.
Lương Tiềm hận nhất là phản bội, lời nói châm chọc, mặc kệ không thèm để ý.
“Cho nên ông ta hận Lương Tiềm, không biết dùng thủ đoạn gì trà trộn lên chiếc du thuyền của mấy người?” Trì Sương kinh ngạc hỏi: “Ông ta chính là người đẩy Lương Tiềm xuống.?”
Mạnh Hoài Khiêm cân nhắc, chậm chạp gật đầu: “Ừ.”
“Vậy tại sao ông ta lại đẩy anh?”
“Lúc ấy có nhân viên tạp vụ vô tình đổ rượu lên người tôi.” Mạnh Hoài Khiêm uyển chuyện lựa chọn lời nói, “A Tiềm đêm âu phục khác mà cậu ấy đã chuẩn bị từ trước cho tôi mượn, Lưu Hoành Dương hiểu nhầm người trên boong tàu hóng mát là A Tiềm. Cô biết đấy, thân hình của tôi và A Tiềm xấp xỉ nhau.”
Trì Sương cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng từ miệng Mạnh Hoài Khiêm nghe được những chuyện này, vẫn hít một hơi lạnh.
Chuyện này và giấc mơ của cô giống y đúc, ngay cả cái tên Lưu Hoành Dương cũng giống, có trời mới biết cô căn bản không biết người này, cô cũng chưa từng nghe Lương Tiềm nhắc đến nửa câu, cô làm sao vô duyên vô cớ nằm mơ thấy người mà mình hoàn toàn không biết chứ?
Cho nên, cô thật sự đang sống trong một quyển tiểu thuyết.
Trong quyển tiểu thuyết này cô là nữ phụ tội ác đầy mình.
Cô làm sao có thể chấp nhận được điều này.
Giờ khắc này cô đột nhiên cảm nhận được cảm thụ lúc Lương Tiềm phát giác Lương Tiềm phát giác được sự thật.
Không thể tin được, rợn cả tóc gáy, trời đất quay cuồng.
Rõ ràng trong phòng làm việc đã bật máy sưởi nhưng Trì Sương vẫn không tự chủ được ớn lạnh cả người, cơn ớn lạnh này lan tràn tới tứ chi, như đang ở trong hầm băng, trong lúc nhất thời cũng quên mất ngôn ngữ.
Mạnh Hoài Khiêm thấy ánh mắt cô trống rỗng, tự hồ đã bị đả kích rất lớn, anh im lặng, chuyên chú quan sát vẻ mặt của cô.
“Cô có ổn không?” anh lo lâu hỏi.
Trì Sương một câu cũng không nghe lọt, sắc mặt cô ảm đạm, phát lạnh từng trận, nhìn phòng làm việc của Lương Tiềm thêm chút nữa, tầm mắt nhìn vào bức ảnh chụp chung vẫn tràn đầy tình yêu, cô có ảo giác hoang đường ----- đây là người xa lạ cô không quen biết, là quái vật.
Ở nơi này thêm một giây đồng hồ cô cũng không muốn.
Cô đứng dậy, Mạnh Hoài Khiêm theo bản năng đưa tay đỡ cô, cô vốn lá gan không lớn lắm, vào lúc này người đều đắm chìm trong sự sợ hãi, vô luận ai đụng chạm cô cũng kháng cự, cô kịch liệt đẩy tay anh ra.
Trước ánh mặt kinh ngạc của anh, cô muốn hung hăng nói anh mấy câu như lúc trước, lời nói đến mép lại nuốt xuống, cô ngay cả khí lực mắng anh cũng bị người ta rút đi. Cái gì cũng chưa nói, quên luôn cả túi để trên bàn làm việc, bước chận vội vã rời đi.
Mạnh Hoài Khiêm muốn đuổi theo cô, tầm mắt lại rơi vào túi xách ở trên bàn.
Anh đối với cái túi này có ấn tượng, là mấy tháng trước cô nhàn rỗi nhàm chán mua, để cho người ta đưa đến phòng làm việc của anh, cô cho anh thời hạn một giờ để anh đưa đến nhà hàng của cô. Dường như cô rất thích dày vò người khác, cô rất thông minh, biết nhược điểm của mỗi người, biết rõ thứ đáng tiền nhất với anh chính là thời gian.
Dù có tâm tư gì, anh cũng nhất định đè xuống, cho nên anh quyết định ở trong bóng tối bảo vệ cô, nhưng lại bị đánh không kịp trở tay.
Tròng mắt suy tư mấy giây, anh đưa tay cầm túi kia lên, lại nhìn bức ảnh chụp đôi tình nhân ngọt nào, hời hợt lướt qua, khẽ thở dài một tiếng, anh xách túi của cô đi ra khỏi phòng làm việc.
Trợ lý Trương đã sớm đợi ở ngoài cửa, thấy Mạnh Hoài Khiêm đi ra vội vàng theo sau lưng, anh ta muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào. Mới vừa rồi cô Trì hốc mắt đỏ ửng từ bên trong đi ra, anh ta thiếu chút nữa là đụng phải, chưa kịp nói lời xin lỗi thì thấy cô có bộ dáng bị khi dễ ủy khuất làm cho cho anh ta sợ không dám tiến lên ngăn trở.
Sẽ không phải là cùng sếp Mạnh gây gổ chứ?
Chuyện này có nghiêm trọng như vậy không? Không phải đều đã qua sao?
“Sếp Mạnh, cô Trì đi rồi”. Trợ lý Trương cũng chú ý đến chiếc túi xách kiểu nữ trong tay anh, sững sờ một chút.
Mạnh Hoài Khiêm nhìn dì lau dọn ở phía xa đang lau chùi lá cây phát tài, đột nhiên nhớ lại cái gì đó, dừng bước lại, quay đầu thấp giọng dặn dò, “Trợ lý Trương, mấy đồ mà cô ấy lưu lại ở chỗ này phiền cậu tìm người thu thập lại.”
Trợ lý Trương nghe vậy liền kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.