Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Chương 40:

Lâm Miên Miên

30/11/2023

Trì Sương sợ nhột.

Anh vừa mới cử động … quả thật đã hù được cô. Nhưng mà, cô cũng không thể nào ở trước mặt anh lộ ra cảm xúc chân thực, cô hừ nhẹ một tiếng, nghiêng đâu, không nhìn anh, ngoài miệng cũng không buông tha, “ Anh thử trẹo chân thử xem, rất đau có được hay không, anh không thấy mu bàn chân của tôi đã sưng sao? Dù sao người đau không phải là mấy người, cho nên bây giờ cảm thấy tôi khoa trường.”

Thật là đau.

Cô không phải không chịu nổi đau đớn, dẫu sao có diễn viên nào chưa từng bị treo lên chứ?

Thật ra suy nghĩ một chút, đều là lỗi của người trước mặt này.

Tối ngay hôm qua cảm xúc vui vẻ của cô kéo dài đến sáng sớm hôm nay, đổi sang quần áo mới mua, lại phối với đôi giày cao gót đã lâu không đi, đã lâu rồi có không như thế này. Mấy ngày bông liễu qua ra cửa cũng phải võ trang đầy đủ, ai còn nhớ được phải ló mặt.

Ai mà ngờ được lại xảy ra chuyện tồi tệ như vậy.

“Tôi không nghĩ như vậy.”

Bôi thuốc cho xô xong, anh cũng không vội vàng đứng dạy, vẫn duy trì tư thế nói chuyện với cô, “Tôi biết chắc là rất đau, nếu không như vậy, bây giờ tôi đưa cô đến một vị bác sĩ khác khám xem?”

Anh vẫn không quá yên tâm, muốn mang cô đi kiểm tra lại.

Trì Sương lùi chân về sau, dựa vào đệm dựa của ghế salon, liếc nhìn anh một cái”Mới từ bệnh viện trở về, bây giờ lại phải đi tiếp, anh muốn dày vò tôi đến chết sao?”

“Tôi gọi bác sĩ tới.”

“Khoa trương nha, người khác không biết lại nghĩ tôi đã tàn phế nha!” Trì Sương hừ nhẹ một tiếng, “Thôi được rồi, đợi hai ngày tiếp xem tình huống thế nào rồi nói tiếp, thật là phiền, anh đừng có nói những lời này chọc tôi lại phiền.”

------ cộc cộc cộc.

Tiếng gõ cửa truyền tới.

Theo bản năng Trì Sương động đậy, Mạnh Hoài Khiêm ung dung thẳng người đứng lên, ngăn cô lại, “Cô đừng động, tôi đi mở cửa.”

Khi anh đứng dậy đi tới cửa, đồng thời lúc đưa lưng về phía cô, khuôn mặt vừa mới ôn hòa đột nhiên yên lặng, chiếc áo sơ mi phẳng phiu được xắn lên tới khuỷ tay, vì giúp co bôi thuốc mà trên mu bàn tay lấm tấm màu nâu của nước thuốc.

Một bước, hai bước.

Anh tựa hồ lo lắng nước thuốc trên tay mình dính vào chốt cửa sẽ làm bẩn tay cô, giờ phút này không hoảng vội từ túi áo lôi ra một chiếc khăn tay quấn quanh ta nắm cửa. Mở cửa ra, ngước mắt nhìn người tới.

Quản lý cũng không nghỉ tới là anh, lúc vừa đối mặt, sửng sốt mấy giây lại cười nói, “Sếp Mạnh”

Mạnh Hoài Khiêm gật đầu, khách khí né người, cũng không chặn anh ta đi vào phòng làm việc. Ngược lại là quản lý lưi về phía sau một bước,”Sếp Trì, tôi muốn nói với cô một tiếng, mới vừa rồi có người đàn ông nói là bạn của cô, tôi dẫn anh ta đi lên, hắn lại có chuyện tạm thời rời đi.”

“Ừm, đã biết.”

Đây là chuyện nhỏ rất phổ biến.

Trì Sương cũng không nghĩ nhiều, mỗi ngày người đến tìm mình không ít, cô cũng không có khả năng lúc nào cũng quan tâm.

Trên mặt quản lý lộ vẻ cười, đang lúc rời đi, Mạnh Hoài Khiêm lại gọi anh ta lại, chậm rãi nói, “Nhà bếp của mấy người chắc có đá lạnh chứ? Cô ấy trẹo chân, cần dùng đá chườm một lúc, làm phiền đưa tới đây.”

“Sếp Trì, cô trẹo chân?” quản lý ngạc nhiên, vội vàng nói , “Được, tôi lập tức cầm đá đến đây.”

Mạnh Hoài Khiêm đưa mắt nhìn quản lý vội vàng xuống lầu, lúc này mới quay trở lại, nhưng đối mặt với ánh mặt chế nhạo của Trì Sương, hiển nhiên cô cũng hiểu anh muốn lấy đá lạnh làm gì.

Đây cũng là lý do vì sao cô từng làm phiền anh đến chết, nhưng cô lại chưa bao giờ chán ghét anh.

Trên đùi cô còn đắp áo khoác cảu anh, hắng giọng một cái, hài hước nói, “Sếp Mạnh nhanh đi rửa tay đi, yên tâm, nhà hàng của tôi có đủ nước rửa tay.”

Mạnh Hoài Khiêm không biết giải thích chuyện sai lầm trước đó như thế nào.

Thích sạch sẽ là một chuyện, bệnh sạch sẽ lại là một chuyện khác.

Nhưng mà cô luôn lấy điều này làm lý do đùa giỡn anh, anh cũng không cần thiết phải giải thích. Đi tới phòng vệ sinh, điện thoại trong túi chấn động, anh cũng không vội vàng, rửa sạch hai tay, nhận lấy khăn lông của nhân viên phục vụ đưa tới, sau khi nói tiếng cảm ơn mới ung dung thong thả lau tay, lúc này mới nhận điện thoại của đối phương gọi tới.

“Được, tôi đã biết.”



Anh ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương, không biết bản thân trở nên bỉ ổi như vậy từ bao giờ.

Đầu bên kia dây thừng trong tay anh vững vàng kéo Lương Tiềm lại mỗi khi Lương Tiềm muốn tới gần cô, anh sẽ không khách khí thu dây lại, buộc người không tự lượng sức mình lui về phía sau, lui về sau nữa.

Đương nhiên cũng có ngày sợi dây đó buông lỏng.

Có lẽ Lương Tiềm cũng hoài nghi, thật ra so với hắn thì anh lại càng hy vọng ngày này đến sớm hơn một chút.

Nhân viên phục vụ đưa mắt nhìn anh rời khỏi nhà vệ sinh, liên tục cảm khái, sếp Mạnh này là người được tu dưỡng cực tối, không có nửa điểm nào có thể chê được, đối đãi với người khác cũng ôn hòa khách khí, dường như sự khiêm tốn và lịch sự đã khắc sâu vào xương.

Trì Sương ăn trưa ở nhà hàng, tuy thân tàn nhưng ý trí kiên cường, sau đó trở về bàn làm việc bật máy tính làm việc. Làm nghề này ghét nghề khác, cô vốn cho là mở nhà hàng làm ông chủ cũng rất tiêu sái, kết quả sau khi trải qua mới phát hiện ___ tiền thật khó kiếm, làm việc quần quật không khác gì con trâu con ngựa dù bất kể là ngành nào. Sắp tới tết đoan ngọ nữa, mấy ông chủ cũng thật nóng vội, cô cũng phải chuẩn bị quà cho các vị khách quý, chưa kể sau khi lui khỏi vòng giải trí, não của cô hoạt động tốt hơn trước. Trước đây có chị Chung cùng với hai trợ lý giúp đỡ cô, bây giờ cái gì cũng phải tự làm.

Chuyện đó không có, nhưng chuyện nhỏ thì có một đống.

Xét cho cùng, cô càng thích cuộc sống như bây giờ, mặc dù tiền kiếm không được nhiều như trước đây nhưng người lại càng thực tế hơn.

Lúc Mạnh Hoài Khiêm đi vào liền thấy một màn như này.

Cô chuyên chú nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, thỉnh thoảng xê dịch con chuột đánh mấy chữ, thỉnh thoảng lại ăn một miếng cơm. Trong tay anh còn lưu lại mùi thuốc bôi cho Trì Sương , có lòng muốn nhắc nhở cô ăn cơm nhiều một chút, nghỉ ngơi cho tốt, nhưng vãn trầm mặc lui về sau một bước, thuận tiện giúp cô đóng cửa lại.

Quản lý phụ trách phòng ăn đi tới, cùng anh đối mặt, lại nhiệt tình hỏi anh, “Sếp Mạnh, tôi thấy phòng riêng của anh còn chưa gọi thức ăn lên, hôm nay anh có muốn ăn gì không?”

“Còn bữa ăn nhanh không?” Mạnh Hoài Khiêm bĩnh thảnh hỏi.

Quản lý a một tiếng, “bữa ăn nhanh?”

Mạnh Hoài Khiêm quay đầu nhìn về phía phòng làm việc của Trì Sương, ý tứ không cần nói cũng biết.

Quản lý:”…”

Lúc xế chiều, quản lý đụng phải Trì Sương, lấy giọng điệu đùa giỡn nói, “Ý của sếp Mạnh chính là cô ăn cái gì, anh ta liền ăn cái đó.”

Trì Sương bóp cổ tay không dứt.

“Sớm biết như vậy hôm nay tôi đã ăn đậu hũ thúi cùng với sầu riêng.”

Đáng ghét.

Bỏ lỡ mất cơ hội tốt hành hạ anh.

-

Lương Tiềm hậu tri hậu giác nhận ra điều gì đó.

Cho đến khi màn đêm bao phủ, anh ta lười biếng buông lỏng cà vạt, nhớ lại chuyện ngày hôm nay đột nhiên mới phản ứng, anh ta bị người khác dắt mũi. Người nọ căn bản chưa từng nghĩ tới dùng nhiều thủ đoạn cao thủ đối phó với hắn, cách thức vụng về và kiêu ngạo như vậy, rõ ràng muốn nói với hắn là muốn loại bỏ hắn.

Anh ta cho rằng sau khi trở lại, cuộc sống sẽ trở về nề nếp, sự nghiệp và tình yêu vẫn thuận lợi như trước. Có thể do khoảng thời gian này anh ta đã nhận ra rằng hết thẩy mọi thứ đều không thuộc sự khống chế của hắn. Cảm xúc bị đè nén, sự nhẫn lại đạt đến giới hạn cuối cùng, anh ta đứng dậy, xua hết tài liệu trên bàn, cầm lấy cà vạt rồi rời khỏi phòng.

Lúc Dung Khôn đang xã giao thì nhận được điện thoại của Lương Tiềm, không thể làm gì khác hơn là hẹn thời gian uống rượu.

Đi đến chỗ hẹn, trong lòng Dung Khôn cũng thất thượng bát hạ (*). Mặc dù nói chuyện Lương Tiềm hẹn hắn uống rượu là chuyện bình thường, nhưng mà nếu không có vấn đề gì, làm sao chỉ hẹn mỗi hắn chứ? Vào trong phòng riêng, anh ta một bụng đầy nghi ngờ. Lương Tiềm đang ngồi trên ghế salon mềm mại, vô cùng nặng nề uống rượu.

(*) thất thượng bát hạ: lo lắng.

“Điên rồi sao?”

Dung Khôn đi qua đọat lấy chai rượu trong tay hắn, “Không phải bác sĩ nói rồi sao, trước khi vết thương của cậu bình phục tốt nhất là không được uống rượu. Cậu ngược lại tốt rồi, còn uống rượu mạnh. Không muốn sống nữa à?”

Tầm mắt Lương Tiềm lạnh băng nhìn chằm chằm hắn.

Nhìn chằm chằm cho đều khi da đầu Dung Khôn tê dại, chần chờ hỏi anh ta, “Cậu làm sao?”

Sẽ không phải là… đã phát hiện ra rồi à?

Lương Tiềm lảo đảo đứng dậy, Dung Khôn muốn đỡ hắn, nhưng hắn lại nắm chặt lấy bả vai của Dung Khôn, ánh mắt rời đến chiếc cà vạt màu đen ----

Không phải là Dung Khôn.



Trong lòng hắn biết rõ, căn bản không cần đi xác minh. Bốn người bọn họ quen biết hơn hai mươi năm, đối với hành động thoái quen đã quá hiểu nhau, kiểu dáng của chiếc cà vạt này hoàn toàn không có trên thị trường, Dung Khôn cũng tốt, Trình Việt cũng được,nhưng có thể dễ dàng nhúng tay vào nội bộ của tập đoàn Lương thị và ảnh hưởng đến giờ làm việc của hắn thì còn có ai mới có bản lãnh làm được điều này?

Lương Tiềm chán nản.

Anh ta thà người kia là Dung Khôn, là Trình Việt.

“Thế nào?” Dung Khôn không xác định hỏi lại.

Lương Tiềm lắc đầu, buông tay, ôn hòa cười nói, “Không có gì, chẳng qua là Hoài Khiêm bận rộn, A Việt cũng bận rộn không kém, bốn người chúng ta đã lâu rồi không tụ tập.”

“…” Dung Khôn khô cằn cười một tiếng, “Ý của cậu là mình tương đối rảnh, đúng không?”

Lương Tiềm mỉm cười, “Mình cũng vậy.”

Hắn nói, “Dẫu sao cũng rời đi một năm rồi, công ty bên kia có Hoài Khiêm hỗ trợ điều hành dường như càng tốt hơn, Mình phải cảm ơn Hoài Khiêm đã cho mình nhiều thời gian dưỡng bệnh như vậy, cho tới bây giờ còn chưa từng thanh nhã như vậy.”

Dung Khôn sợ hãi trong lòng, nhưng lại không biết nên nói gì.

Điều này không có quan hệ với hắn, chỉ sợ nói sai rồi lại bị cuốn vào trong đó, hướng chi, đây không phải là cùng người ngoài đối chọi gay gắn, hai bên đều là người của mình, cũng chỉ có thể giữ thái độ, lập trường trung lập.

“Phải cảm ơn cậu ta.” Lương Tiềm còn nói, “Anh em ruột thịt cũng chỉ như vậy thôi.”

Dung Khôn: “…”

Anh ta cũng không phải người chậm chạp, vào lúc như này còn không nghe ra lời mờ ám trong câu nói đó, nếu thế chắc chắn đầu hắn bị ngựa đá rồi.

Mấy người này so với quỷ còn khôn khéo hơn.

Anh ta cũng buồn bực, làm sao mới ngắn như vậy đã bị Lương Tiềm phát hiện rồi.

An ta cùng Trình Việt hai người vô tội còn chưa kịp chạy đến Los Angeles lánh đời đâu, đã phát hiện ra rồi, vậy bọn họ có phải đi nữa hay không?

Lương Tiềm không ở trong phòng riêng ngây người quá lâu, anh ta chỉ muốn trốn tránh chân tướng sự thật. Từ hội sở ra ngoài, anh ta khôi phục thần thái ổn định, ung dung như trước kia, cho tài xế lái xe tới cửa hàng đồ cao cấp mà Mạnh Hoài Khiêm hay đến.

Mạnh Hoài Khiêm là người kế thừa của Áo Lãng, từ nhỏ chi phí ăn mặc tiêu xài, không có một thứ nào không được lựa chọn khắt khe, cơ hồ trong bốn người bọn họ thì anh là người kén chọn nhấ.

Quần áo trang sức đều là đồ chế tác hoàn mỹ, ngay cả kẹp cà vạt cũng không ngoại lệ.

Ông chủ tiệm chế tác cũng biết Lương Tiềm, thấy anh ta còn ngạc nhiên, “Sếp Lương, hôm nay làm sao cậu lại rảnh rỗi đích thân tới đây, làm sao không nói trước một tiếng?” dừng lại một chút rồi uyển chuyển nói, “Hoặc lúc nào cậu rảnh rỗi ghé thăm, cửa hàng chúng tôi đều sẽ phục vụ cậu.”

“Không cần khách khí.”

Lương Tiềm ngồi trên ghế salon định thần lại, như là lơ lãng nhắc tới, “Cách đây một năm, ban đầu khi chuẩn bị lễ đính hôn có một chi tiết tôi không hài lòng lắm, vừa vặn đi ngang qua liền tới xem một chút, tôi muốn thay đổi một vài chi tiết.”

Ông chủ cười một tiếng, “Hóa ra là chuyện này à, cậu đột nhiên tới làm tôi giật mình.”

“Bất quá lúc này nhân viên đều đã tan làm.” Ông chủ nói, “Nếu không như vậy đi…”

Lương Tiềm mỉm cười cắt dứt, trong giọng nói ẩn chứa sự áp bức cường thế, “Không cần phiền toái như vậy, phụ kiện của Hoài Khiêm đều do mấy người phụ trách, tôi muốn nhìn một chút.”

“Có thể chứ?” Anh ta lộ ra vẻ mỉm cười ,”Hoặc là tôi gọi điện cho Hoài Khiêm thông báo cho cậu ấy một tiếng?”

Nếu như là người khác, ông chủ tất nhiên muốn cự tuyệt.

Nhưng Lương Tiềm không phải người xa lạ, ai cũng biết rõ mối quan hệ thân thiết của hắn với Mạnh Hoài Khiêm, tựa như anh em ruột thịt vậy, như là một người nhà. Nếu vì chuyện nhỏ như vậy mà gọi cho cậu Mạnh, chỉ sợ không quá thích hợp.

Ông chủ nghĩ ngợi một lúc, dè dặt cần chìa khóa mở một ngăn kéo lôi ra một chiếc hộp bằng gỗ.

Trừ kẹp cà vạt còn có khuy măng séc.

Thiết kế đơn giản nhưng lại đặc biệt, thợ làm tỉ mỉ tinh sảo, mỗi một chi tiết có thể nói là hoàn mỹ.

Lương Tiềm cụp mắt xuống, che dấu ánh mắt rét lạnh, anh ta thờ ơ cầm một chiếc cà vạt lên, theo anh sáng nhìn sang.

Chỉ thấy phía trong được chạm khắc một đóa hoa sương điêu luyện không thể tượng tưởng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook