Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó
Chương 39:
Lâm Miên Miên
28/11/2023
Di doong dinh dooong ----------
Trên mặt Trì Sương vẫn đeo khẩu trang, nghe được tiếng chuông cửa vang lên, liền từ trên ghết salon đi dép vào đi ra cửa.
Cửa vừa mở ra, trước mặt cô là một bó hoa to.
“Đây là làm gì vậy?” Trì Sương nhận lấy hoa, dở khóc dở cười, “Nói thật đi, bó hoa này do cô mua à?”
“Đảm bảo không nói dối.”
Người phụ nữ tóc ngắn đi theo Trì Sương vào trong nhà, sau khi thay dép, ngạ nhiên quan sát hoàn cảnh xung quanh, “Phòng này không tệ, mua hay thuê vậy?”
Trì Sương nhìn xéo cô một cái, “Cô đang thăm dò tôi à? Rõ ràng biết tiền của tôi đều giao cho cô xử lý. Nếu tôi mua nhà này sẽ tốn rất nhiều chi phí, có thể không kinh động đến cô sao?”
Thẩm Nhã là cố vấn quản lý tài sản mà Trì Sương mời đến, năng lực tài nghệ, nghiệp vụ vững vàng, Trì Sương cũng rất tín nhiệm cô ấy.
Mấy năm này, hay người làm việc chung cũng coi là vui vẻ, nhưng Trì Sương vẫn cảm thấy không cần phải phát triển thành mối quan hệ bạn bè gần gũi…. Dẫu sao liên quan đến phương diện lợi ích, thân quá lại không tốt. Cho nên từ khi cô dọn đến nơi này, đây là lần đầu tiên Thẩm Nhã tới đây.
“Cũng đúng”
Thẩm Nhã đi sau lưng cô, đi vào phòng khách rộng rãi, đem túi hộp đưa cho cô, “Tôi nhớ là cô thích ăn sủi cảo chiên, trên đường tới nhà cô không phải bị kẹt xe hay sao … là do có không ít người xếp hàng ở một cửa tiệm, nhờ tài xế cho xuống xe trước điểm đến để mua cho cô nha.”
Trì Sương để hoa ở một bên, nhận lấy túi hộp, khi thấy logo trên hộp liền sững sờ một chút.
Mùi thơm quen thuộc xông vào mũi.
Cô đi thật nhanh đến phòng bếp cầm đôi đũa ra, không kịp chờ đợi liền nếm thử một miếng, vỏ bánh xốp giòn, thịt mềm, hương thơm ngập tràn, “
“Mua ở đâu vậy?” Trì Sương ngẩng đầu hỏi.
“Là khu phố đối diện với khu phố nhà cô, rất gần nha, làm sao vậy, cô dọn đến đây lâu như vậy còn chưa ăn qua sao?” Thẩm Nhã dừng lại một chút, “Tôi nhìn thấy tiệm này giống như mới khai trương không quá mấy ngày, hoa để trước cửa còn chưa ném đi.”
Trì Sương nhai kỹ, nuốt chậm.
Cẩn thận thưởng thức mùi vị sủi cảo chiên, nếu như là đồ ăn khác cô quả thực không nhất định có thể nếm ra,. Có thể do ăn sủi cảo chiên của chú Lưu mấy năm nay, nó đã khắc sâu vào vị giác của cô giống như đồ ăn mà cha cô làm vậy, cô không thể nào nhớ nhầm được.
Một lần tình cờ có thể là trùng hợp.
Như vậy hai lần thì sao?
Thẩm Nhã đang bày văn kiện báo cáo lấy từ trong túi ra đưa cho cô, thấy nửa ngày không có tiếng vang, ngước mắt nhìn lên lại ngẩn ra.
Trên người Trì Sương mặc quần áo ở nhà, để mặt mộc, trên đầu còn mang chiếc băng đô của cà rốt đang không hiểu ra sao, trên mặt đầy nụ cười.
Trì Sương vốn đã ăn cơm tối rồi, vào lúc này cũng không đói, ăn ba cái sủi cảo chiên rồi mới buông đũa để xuống, lại cao hứng đứng dậy, ôm bó hoa đi rửa bình hoa.
Thẩm Nhã thấy tâm tình cô không tệ, lúc này mới trêu trọc nói: “Không nên trách tôi tự mình đa tình, tôi luôn cảm thấy từ lúc tôi đến, cô đặc biệt giống như rất vui vẻ nha.”
“Có lẽ là tôi tự mình đa tình nha.” Trì Sương mỉm cười một tiếng, “Nhưng mà cũng không sao”
Cứ coi như nó là một hiểu lầm.
Cô ở trong thế giới này, đây cũng là một sự hiểu lầm đẹp đẽ, có phải hiểu lầm hay không cũng không quan hệ, giờ phút này lấy được cảm tình mới là quan trọng nhất.
-
Buổi trưa ngày hôm sau, Mạnh Hoài Khiêm tan làm sớm đến Trì Trung Tiểu Uyển.
Công phu hành hạ Trì Sương luôn không cạn. Trong quá khứ có một đoạn thời gian rất dài, cô thường xuyên vào lúc rạng sáng hoặc bốn, năm giờ sáng gọi điện cho anh, để anh đi mua chiếc túi xách của một thương hiệu nào đó chuyên hết hàng.
Anh uyển chuyển bày tỏ, chỉ cần cô thích, anh có thể để cho thương hiệu kia tùy lúc đưa hàng tới.
Cho dù món đồ giới hạn toàn cầu cũng không phải là việc khó, chứ đừng nói đến chiếc túi mà bày bán đầy ngoài đường, chẳng qua là số lượng bán ra ít và trên website đã hết hàng.
Giọng điệu Trì Sương vô tội nói, “Như vậy thì sao có cảm giác thành tựu nha. Tôi muốn không phải cái túi này, là cướp được cái túi mới là neiemf vui chues.”
Sáng sớm hôm này, gói hàng mà Mạnh Hoài Khiêm ở ba tháng trước thành công cướp dkd túi xách này đã được giao đến cửa.
Từ sau khi Lương Tiềm trở về, cô không chủ động gọi điện thoại cho anh, hay gửi một cái tin nhắn. Đây là hơn hai mươi năm qua, lần đầu tiên anh không có kế hoạch hoàn chỉnh cho một sự việc nào đó, kế hoạch này thiếu một góc tựa như bản đồ kho báu trong trong phim truyền hình thiếu mất phần quan trọng.
Đối mặt với cô, anh luôn thúc thủ vô sách (*)
(*): bó tay chịu trói .
Lần nữa lý trí tỉnh tao lại, anh cũng không đoán được lòng cô. Tâm trạng của cô biến hóa khó lường, trong một năm này, anh vô cùng nhức đầu, ảo não, cũng từng vui vẻ hơn trăm ngàn lần.
Anh giống như bị người khác trùm lên một tầng miếng vải đen, xung quanh ồn ảo đên mức anh không nhìn được trái tim của cô, cũng không có nhiều cơ hội để thử sai.
Mạnh Hoài Khiêm thường tới Trì Trung Tiểu Uyển, nhân viên của nơi này đều biết anh, cũng không cần dẫn dường, chính anh tự lên phòng riêng ở lầu hai. Cái phòng riêng này Trì Sương dùng để chiêu đãi bạn, Mạnh Hoài Khiêm là người đến nhiều nhất cho nên nhân viên phục vụ cũng theo bản năng đem phòng riêng này là của anh.
“Cô ấy có phải ở đây không?” anh không có ngồi xuống, mà đi tới cửa sổ, đẩy ra một cái khe hở.
Nhân viên phục vụ đưa ly trà cho anh, “Sếp trì cùng Sếp Hàn đã đi ra ngoài, hẳn là sẽ trở về ngay. Sếp Mạnh, hôm nay anh có muốn ăn gì không?”
“Không vội.” anh nói, “Cậu cứ đi làm việc trước đi.”
Phụ vụ đáp ứng, để ly trà xuống liền rời đi, thật tay giúp anh đóng cửa phòng.
Mạnh Hoài Khiêm đứng trước cửa sổ, từ góc độ này nhìn xuống, có thể thấy trong sân xây dựng cầu nước nhỏ, hiếm khi thanh thản như vậy, vẻ mặt của anh cũng dịu đi rất nhiều. Ngay lúc anh muốn thu hồi tầm mắt, lơ lãng nhìn thấy một chiếc xe màu đen đi từ cuối đường chậm rãi chạy tới, dừng ở chỗ đỗ xe bên ngoài của Trì Trung Tiểu Uyển.
Chiếc xe này không quá xa lạ với anh.
Anh dửng dưng nhìn mấy giây, cầm điện thoại di động, bấm một dãy số.
Chậm rãi trao đổi mấy câu rồi cúp điện thoại.
..
“Chính xác, nếu như em gãy xương, hoặc là ba ngày, không, hay ngày em không thể đi nhanh như bay được, em nhất định phải kiểm tra giám sát, đến tột cùng là đứa con nít ranh nào ở phụ cận gần đây chơi bắn bi!” Trì Sương ai ui một tiếng, lại tức giận than phiền, “Em thật sự rất ghét con nít!!”
Chị họ đỡ cô, kiên nhẫn an ủi, “Bác sĩ đã nói hết rồi, không phải nói em không có chuyện gì rồi sao?”
“Thế này mà nói là không sao à, chị, chị nhì xem mu bàn chân của em đã sưng lên rồi này.”
Cửa phòng cũng không có khóa, Mạnh Hoài Khiêm chỉ nghe thấy âm thanh của Trì Sương.
Âm thanh của cô đối với anh quá đặc biệt, dù là cửa phòng đóng kín lại, anh cũng có thể nghe được.
Anh đẩy cửa ra, nhìn chị họ đang đỡ cô, sau khi tỉnh hồn lại, khuôn mặt luôn luôn không gợn sóng không sợ hãi của anh cũng có mấy phần nóng nảy. anh bước nhanh tới bên cạnh cô, một bên đỡ cô, một bên nhỏ giọng hỏi, “Sao vậy?”
Chị họ không biết giải thích làm sao, “Thời điểm em ấy xuống xe không chút ý trên mặt đất có viên bi, chân trẹo một chút, đã đi đến bệnh viện, bác sĩ cũng đã nói không có chuyện gì.”
“Tại sao là em không chút ý chứ?” Trì Sương bất mãn giải thích.
Chị họ nhìn Mạnh Hoài Khiêm một cái, quả quyết lui ra một bên, đem nhiệm vụ phục vụ vị tổ tông sống này nhường cho người khác.
“Lúc này đang là giờ cơm, hàng hàng tất nhiên sẽ bận rộn, Sương Sương, chị đi xuống trước.” sau khi nói xong, chị họ đem đơn thuốc bệnh viện kê đưa cho Mạnh Hoài Khiêm rồi vội vàng đi xuống lầu chiêu đãi khách.
Mạnh Hoài Khiêm đỡ Trì Sương trở về phòng làm việc của cô.
Phòng làm việc của cô ở trên lầu hai, anh chưa bao giờ cảm thấy đoạn đường này sao dài đằng đẵng như vậy. Mấy lần anh muốn ôm cô, hoặc là cõng cô, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào, chỉ có đôi tay buông thõng bên người dần nắm chặt.
Đi tới cửa phòng làm việc, Trì Sương cũng chê nhiệt độ cơ thể của Mạnh Hoài Khiêm quá cao còn đỡ cô.
Bây giờ đã là tháng sáu, nhiệt độ trong nhà hàng mát mẻ, nhưng không ngăn được sự giày vò như vậy. Cô đúng là qua cầu rút ván, xong việc liền đẩy anh ra, dưới ánh mắt kinh ngạc lo lắng của anh, cô một chân nhảy lò cò tới ghế salon ngồi xuống. Động tác quá lớn, cô đau đến tê liệt kêu một tiếng.
Mi tâm của Mạnh Hoài Khiêm giật giật.
Ước chừng mấy giây sau, anh mới chú ý đến cô mặc quần đùi, không chút nghĩ ngợi nửa quỳ xuống, tiện tay cởi áo khoác, khoác lên đùi cô. Tiếp theo dè dặt năng bắp chân của cô, giúp cô cởi giày ra, thuận tiện để cho chân bị thương của cô đặt lên đầu gối anh.
Một trắng một đen, khó có thể bỏ qua.
Trì Sương ngơ ngẩn.
Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay anh truyền tới.
Anh dùng một tay mở hộp thuốc, trên hộp thuốc bác sĩ đã ghi rõ một ngày ba lần, anh vẫn không yên tâm, đọc từng câu từng chữ trong giấy hướng dẫn sử dụng, thái độ thận trọng phảng phất như bác sĩ đang xem bệnh. Sau khi xác định cách dùng, lúc này anh mới ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, “Tôi giúp cô bôi thuốc, có được không?”
Anh nhìn mạnh mẽ, nhưng bây giờ anh như vậy, giống như đang quỳ dưới chân cô.
Cô gật đầu một cái.
Cho đến khi trên mu bàn chân truyền tới cảm giác mát lạnh, Trì Sương mới phản ứng lại. Người đàn ông từng mắc bệnh sạch sẽ bây giờ lại đang dùng bay tay nâng chân cô lên, không chớp mắt nhìn chỗ bị sưng đỏ kia, bất khả tư nghị (*) chính là, anh còn cúi đầu, cơ hồ theo bản năng thổi một hơi.
(*), bất khả tư nghị: thật khó tin.
Đây là đang làm gì nha!
Da gà của Trì Sương cũng nổi hết lên.
Cô lo ro lui về phía sau, theo bản năng muốn đem chân rút về.
Tại đại sảnh ở lầu một, các nhân viên phục vụ đang bân bịu, nhưng lại không loạn, trên mặt luôn nở nụ cười nhiệt tình trong công việc. Lương Tiềm đi vào, nhìn quanh một vòng, không thấy Trì Sương, ngược lại là quản lý thấy anh ta có khí chất bất phàm, là một khách hàng mới, liền tiến lên chào hỏi, “Chào anh, anh khỏe, xin hỏi anh có đặt trước không?
Lương Tiềm lắc đầu, “Tôi đến tìm người.”
“Anh tìm ai vậy?”
“Sếp Trì của mấy người có ở đây không?” Lương Tiềm thấp giọng, “Tôi là bạn của cô ấy, đến tìm cô ấy có chút việc.”
Loại chuyện như này thường xuyên phát sinh, quản lý cũng quen thuộc, sếp Trì có quá nhiều bạn, trong vòng giải trí còn một bó to. Anh ta quả thật không nhận ra vị này là ai, nhưng không trở ngại anh ta nhận ra thương hiệu trang phục trên người Lương Tiềm, hơi suy nghĩ một chút, cười nói “Vậy tôi sẽ đưa anh tới đo.”
Nếu đúng là bạn của sếp Trì vậy anh ta đem khách dẫn tới rồi có thể rời đi.
Nếu như không phải bạn của sếp Trì, vậy anh ta ở đấy sẽ tốt hơn một chút.
Lương Tiềm gật đầu, khách khí nói, “Cảm ơn”
Quản lý đi phía trước, Lương Tiềm đi sau cách đó nửa bước, hai người lên cầu tháng. Tối ngày hôm qua, và cả buổi trưa hôm nay, tâm trạng của Lương Tiềm cũng khó dằn, thậm chí nghĩ đến chiếc cà vạt kia, trong lòng anh ta tràn đầy lửa giận. Anh ta hiểu rõ Sương Sương, Sương Sương là người vô cùng có chừng mực, nếu có khách tới, cô cũng không dễ dàng mang vị khách khác phái đi vào phòng thay đồ riêng.
Theo như anh ta biết, Sương Sương là sau khi xảy ra chuyện được một tháng liền dọn ra khỏi biệt thự.
Một tháng đó, là ai có thể đường đường chính chính ra vào bán đảo Tinh Ngọc?
Trừ ba người bạn kia, những người khác cũng không vào được.
Trong lòng hắn không phải không có dự cảm, không phải không có câu trả lời, nhưng anh ta không muốn chấp nhận.
Sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu anh ta tự lừa dối chính mình.
Anh ta thậm chí suy nghĩ, không kịp chờ đợi, rất có thể trước khi anh ta xảy ra chuyện ở trên du thuyền, co thể sớm hơn đó anh đã không nhận ra người anh em mà mình tin tưởng nhất ở trong bóng tối mơ ước vị hôn thê của hắn.
Trên mặt Lương Tiềm không có biểu tình gì, xung quanh người mang một tầng hơi lạnh.
Lên lầu hai, quản lý đang muốn quay lại tán ngẫu với anh ta mấy câu, điện thoại bên người hắn lại reo lên, cách phòng làm việc của Trì Sương còn mấy bước nữa. Anh ta dừng bước lại, nghe điện thoại, đầu dây bên kia hốt hoảng báo cáo có chuyện đột ngột phát sinh, lời nói không có mạch lạc.
“Được, tôi lập tức tới ngay.”
Lương Tiềm cất điện thoại di động, đối với người quản lý cười khách sáo, “Tôi còn có chút chuyện, ngày khác sẽ tới tìm cô ấy.”
Anh ta nhìn hành lang một cái, than nhẹ một tiếng, sải bước rời đi.
Anh ta hiểu rất rõ Sương Sương, bọn họ đã từng vô số lần thân mật, tâm trạng của cô tất cả đều viết lên mặt, lúc anh ta xảy ra chuyện, trong lòng cô ấy có người khác hay không, anh ta rất rõ ràng. Nhưng mà không nên chất vấn cô có thật lòng không, cô không sai, người sai chính là kẻ đã thừa dịp lúc cô yếu ớt nhất mà xông vào.
Người kia đáng chết vạn lần.
…
Cách đó một vài bức tường.
Mạnh Hoài Khiêm nhạy bén được cô muốn né tránh, nhẹ nhàng cầm mắt cá chân củ cô, thấy cô còn đang buồn bực, chỉ có thể dỗ dnahf.
“Rất nhanh liền tốt.”
“Nhịn một chút”
Trên mặt Trì Sương vẫn đeo khẩu trang, nghe được tiếng chuông cửa vang lên, liền từ trên ghết salon đi dép vào đi ra cửa.
Cửa vừa mở ra, trước mặt cô là một bó hoa to.
“Đây là làm gì vậy?” Trì Sương nhận lấy hoa, dở khóc dở cười, “Nói thật đi, bó hoa này do cô mua à?”
“Đảm bảo không nói dối.”
Người phụ nữ tóc ngắn đi theo Trì Sương vào trong nhà, sau khi thay dép, ngạ nhiên quan sát hoàn cảnh xung quanh, “Phòng này không tệ, mua hay thuê vậy?”
Trì Sương nhìn xéo cô một cái, “Cô đang thăm dò tôi à? Rõ ràng biết tiền của tôi đều giao cho cô xử lý. Nếu tôi mua nhà này sẽ tốn rất nhiều chi phí, có thể không kinh động đến cô sao?”
Thẩm Nhã là cố vấn quản lý tài sản mà Trì Sương mời đến, năng lực tài nghệ, nghiệp vụ vững vàng, Trì Sương cũng rất tín nhiệm cô ấy.
Mấy năm này, hay người làm việc chung cũng coi là vui vẻ, nhưng Trì Sương vẫn cảm thấy không cần phải phát triển thành mối quan hệ bạn bè gần gũi…. Dẫu sao liên quan đến phương diện lợi ích, thân quá lại không tốt. Cho nên từ khi cô dọn đến nơi này, đây là lần đầu tiên Thẩm Nhã tới đây.
“Cũng đúng”
Thẩm Nhã đi sau lưng cô, đi vào phòng khách rộng rãi, đem túi hộp đưa cho cô, “Tôi nhớ là cô thích ăn sủi cảo chiên, trên đường tới nhà cô không phải bị kẹt xe hay sao … là do có không ít người xếp hàng ở một cửa tiệm, nhờ tài xế cho xuống xe trước điểm đến để mua cho cô nha.”
Trì Sương để hoa ở một bên, nhận lấy túi hộp, khi thấy logo trên hộp liền sững sờ một chút.
Mùi thơm quen thuộc xông vào mũi.
Cô đi thật nhanh đến phòng bếp cầm đôi đũa ra, không kịp chờ đợi liền nếm thử một miếng, vỏ bánh xốp giòn, thịt mềm, hương thơm ngập tràn, “
“Mua ở đâu vậy?” Trì Sương ngẩng đầu hỏi.
“Là khu phố đối diện với khu phố nhà cô, rất gần nha, làm sao vậy, cô dọn đến đây lâu như vậy còn chưa ăn qua sao?” Thẩm Nhã dừng lại một chút, “Tôi nhìn thấy tiệm này giống như mới khai trương không quá mấy ngày, hoa để trước cửa còn chưa ném đi.”
Trì Sương nhai kỹ, nuốt chậm.
Cẩn thận thưởng thức mùi vị sủi cảo chiên, nếu như là đồ ăn khác cô quả thực không nhất định có thể nếm ra,. Có thể do ăn sủi cảo chiên của chú Lưu mấy năm nay, nó đã khắc sâu vào vị giác của cô giống như đồ ăn mà cha cô làm vậy, cô không thể nào nhớ nhầm được.
Một lần tình cờ có thể là trùng hợp.
Như vậy hai lần thì sao?
Thẩm Nhã đang bày văn kiện báo cáo lấy từ trong túi ra đưa cho cô, thấy nửa ngày không có tiếng vang, ngước mắt nhìn lên lại ngẩn ra.
Trên người Trì Sương mặc quần áo ở nhà, để mặt mộc, trên đầu còn mang chiếc băng đô của cà rốt đang không hiểu ra sao, trên mặt đầy nụ cười.
Trì Sương vốn đã ăn cơm tối rồi, vào lúc này cũng không đói, ăn ba cái sủi cảo chiên rồi mới buông đũa để xuống, lại cao hứng đứng dậy, ôm bó hoa đi rửa bình hoa.
Thẩm Nhã thấy tâm tình cô không tệ, lúc này mới trêu trọc nói: “Không nên trách tôi tự mình đa tình, tôi luôn cảm thấy từ lúc tôi đến, cô đặc biệt giống như rất vui vẻ nha.”
“Có lẽ là tôi tự mình đa tình nha.” Trì Sương mỉm cười một tiếng, “Nhưng mà cũng không sao”
Cứ coi như nó là một hiểu lầm.
Cô ở trong thế giới này, đây cũng là một sự hiểu lầm đẹp đẽ, có phải hiểu lầm hay không cũng không quan hệ, giờ phút này lấy được cảm tình mới là quan trọng nhất.
-
Buổi trưa ngày hôm sau, Mạnh Hoài Khiêm tan làm sớm đến Trì Trung Tiểu Uyển.
Công phu hành hạ Trì Sương luôn không cạn. Trong quá khứ có một đoạn thời gian rất dài, cô thường xuyên vào lúc rạng sáng hoặc bốn, năm giờ sáng gọi điện cho anh, để anh đi mua chiếc túi xách của một thương hiệu nào đó chuyên hết hàng.
Anh uyển chuyển bày tỏ, chỉ cần cô thích, anh có thể để cho thương hiệu kia tùy lúc đưa hàng tới.
Cho dù món đồ giới hạn toàn cầu cũng không phải là việc khó, chứ đừng nói đến chiếc túi mà bày bán đầy ngoài đường, chẳng qua là số lượng bán ra ít và trên website đã hết hàng.
Giọng điệu Trì Sương vô tội nói, “Như vậy thì sao có cảm giác thành tựu nha. Tôi muốn không phải cái túi này, là cướp được cái túi mới là neiemf vui chues.”
Sáng sớm hôm này, gói hàng mà Mạnh Hoài Khiêm ở ba tháng trước thành công cướp dkd túi xách này đã được giao đến cửa.
Từ sau khi Lương Tiềm trở về, cô không chủ động gọi điện thoại cho anh, hay gửi một cái tin nhắn. Đây là hơn hai mươi năm qua, lần đầu tiên anh không có kế hoạch hoàn chỉnh cho một sự việc nào đó, kế hoạch này thiếu một góc tựa như bản đồ kho báu trong trong phim truyền hình thiếu mất phần quan trọng.
Đối mặt với cô, anh luôn thúc thủ vô sách (*)
(*): bó tay chịu trói .
Lần nữa lý trí tỉnh tao lại, anh cũng không đoán được lòng cô. Tâm trạng của cô biến hóa khó lường, trong một năm này, anh vô cùng nhức đầu, ảo não, cũng từng vui vẻ hơn trăm ngàn lần.
Anh giống như bị người khác trùm lên một tầng miếng vải đen, xung quanh ồn ảo đên mức anh không nhìn được trái tim của cô, cũng không có nhiều cơ hội để thử sai.
Mạnh Hoài Khiêm thường tới Trì Trung Tiểu Uyển, nhân viên của nơi này đều biết anh, cũng không cần dẫn dường, chính anh tự lên phòng riêng ở lầu hai. Cái phòng riêng này Trì Sương dùng để chiêu đãi bạn, Mạnh Hoài Khiêm là người đến nhiều nhất cho nên nhân viên phục vụ cũng theo bản năng đem phòng riêng này là của anh.
“Cô ấy có phải ở đây không?” anh không có ngồi xuống, mà đi tới cửa sổ, đẩy ra một cái khe hở.
Nhân viên phục vụ đưa ly trà cho anh, “Sếp trì cùng Sếp Hàn đã đi ra ngoài, hẳn là sẽ trở về ngay. Sếp Mạnh, hôm nay anh có muốn ăn gì không?”
“Không vội.” anh nói, “Cậu cứ đi làm việc trước đi.”
Phụ vụ đáp ứng, để ly trà xuống liền rời đi, thật tay giúp anh đóng cửa phòng.
Mạnh Hoài Khiêm đứng trước cửa sổ, từ góc độ này nhìn xuống, có thể thấy trong sân xây dựng cầu nước nhỏ, hiếm khi thanh thản như vậy, vẻ mặt của anh cũng dịu đi rất nhiều. Ngay lúc anh muốn thu hồi tầm mắt, lơ lãng nhìn thấy một chiếc xe màu đen đi từ cuối đường chậm rãi chạy tới, dừng ở chỗ đỗ xe bên ngoài của Trì Trung Tiểu Uyển.
Chiếc xe này không quá xa lạ với anh.
Anh dửng dưng nhìn mấy giây, cầm điện thoại di động, bấm một dãy số.
Chậm rãi trao đổi mấy câu rồi cúp điện thoại.
..
“Chính xác, nếu như em gãy xương, hoặc là ba ngày, không, hay ngày em không thể đi nhanh như bay được, em nhất định phải kiểm tra giám sát, đến tột cùng là đứa con nít ranh nào ở phụ cận gần đây chơi bắn bi!” Trì Sương ai ui một tiếng, lại tức giận than phiền, “Em thật sự rất ghét con nít!!”
Chị họ đỡ cô, kiên nhẫn an ủi, “Bác sĩ đã nói hết rồi, không phải nói em không có chuyện gì rồi sao?”
“Thế này mà nói là không sao à, chị, chị nhì xem mu bàn chân của em đã sưng lên rồi này.”
Cửa phòng cũng không có khóa, Mạnh Hoài Khiêm chỉ nghe thấy âm thanh của Trì Sương.
Âm thanh của cô đối với anh quá đặc biệt, dù là cửa phòng đóng kín lại, anh cũng có thể nghe được.
Anh đẩy cửa ra, nhìn chị họ đang đỡ cô, sau khi tỉnh hồn lại, khuôn mặt luôn luôn không gợn sóng không sợ hãi của anh cũng có mấy phần nóng nảy. anh bước nhanh tới bên cạnh cô, một bên đỡ cô, một bên nhỏ giọng hỏi, “Sao vậy?”
Chị họ không biết giải thích làm sao, “Thời điểm em ấy xuống xe không chút ý trên mặt đất có viên bi, chân trẹo một chút, đã đi đến bệnh viện, bác sĩ cũng đã nói không có chuyện gì.”
“Tại sao là em không chút ý chứ?” Trì Sương bất mãn giải thích.
Chị họ nhìn Mạnh Hoài Khiêm một cái, quả quyết lui ra một bên, đem nhiệm vụ phục vụ vị tổ tông sống này nhường cho người khác.
“Lúc này đang là giờ cơm, hàng hàng tất nhiên sẽ bận rộn, Sương Sương, chị đi xuống trước.” sau khi nói xong, chị họ đem đơn thuốc bệnh viện kê đưa cho Mạnh Hoài Khiêm rồi vội vàng đi xuống lầu chiêu đãi khách.
Mạnh Hoài Khiêm đỡ Trì Sương trở về phòng làm việc của cô.
Phòng làm việc của cô ở trên lầu hai, anh chưa bao giờ cảm thấy đoạn đường này sao dài đằng đẵng như vậy. Mấy lần anh muốn ôm cô, hoặc là cõng cô, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào, chỉ có đôi tay buông thõng bên người dần nắm chặt.
Đi tới cửa phòng làm việc, Trì Sương cũng chê nhiệt độ cơ thể của Mạnh Hoài Khiêm quá cao còn đỡ cô.
Bây giờ đã là tháng sáu, nhiệt độ trong nhà hàng mát mẻ, nhưng không ngăn được sự giày vò như vậy. Cô đúng là qua cầu rút ván, xong việc liền đẩy anh ra, dưới ánh mắt kinh ngạc lo lắng của anh, cô một chân nhảy lò cò tới ghế salon ngồi xuống. Động tác quá lớn, cô đau đến tê liệt kêu một tiếng.
Mi tâm của Mạnh Hoài Khiêm giật giật.
Ước chừng mấy giây sau, anh mới chú ý đến cô mặc quần đùi, không chút nghĩ ngợi nửa quỳ xuống, tiện tay cởi áo khoác, khoác lên đùi cô. Tiếp theo dè dặt năng bắp chân của cô, giúp cô cởi giày ra, thuận tiện để cho chân bị thương của cô đặt lên đầu gối anh.
Một trắng một đen, khó có thể bỏ qua.
Trì Sương ngơ ngẩn.
Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay anh truyền tới.
Anh dùng một tay mở hộp thuốc, trên hộp thuốc bác sĩ đã ghi rõ một ngày ba lần, anh vẫn không yên tâm, đọc từng câu từng chữ trong giấy hướng dẫn sử dụng, thái độ thận trọng phảng phất như bác sĩ đang xem bệnh. Sau khi xác định cách dùng, lúc này anh mới ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, “Tôi giúp cô bôi thuốc, có được không?”
Anh nhìn mạnh mẽ, nhưng bây giờ anh như vậy, giống như đang quỳ dưới chân cô.
Cô gật đầu một cái.
Cho đến khi trên mu bàn chân truyền tới cảm giác mát lạnh, Trì Sương mới phản ứng lại. Người đàn ông từng mắc bệnh sạch sẽ bây giờ lại đang dùng bay tay nâng chân cô lên, không chớp mắt nhìn chỗ bị sưng đỏ kia, bất khả tư nghị (*) chính là, anh còn cúi đầu, cơ hồ theo bản năng thổi một hơi.
(*), bất khả tư nghị: thật khó tin.
Đây là đang làm gì nha!
Da gà của Trì Sương cũng nổi hết lên.
Cô lo ro lui về phía sau, theo bản năng muốn đem chân rút về.
Tại đại sảnh ở lầu một, các nhân viên phục vụ đang bân bịu, nhưng lại không loạn, trên mặt luôn nở nụ cười nhiệt tình trong công việc. Lương Tiềm đi vào, nhìn quanh một vòng, không thấy Trì Sương, ngược lại là quản lý thấy anh ta có khí chất bất phàm, là một khách hàng mới, liền tiến lên chào hỏi, “Chào anh, anh khỏe, xin hỏi anh có đặt trước không?
Lương Tiềm lắc đầu, “Tôi đến tìm người.”
“Anh tìm ai vậy?”
“Sếp Trì của mấy người có ở đây không?” Lương Tiềm thấp giọng, “Tôi là bạn của cô ấy, đến tìm cô ấy có chút việc.”
Loại chuyện như này thường xuyên phát sinh, quản lý cũng quen thuộc, sếp Trì có quá nhiều bạn, trong vòng giải trí còn một bó to. Anh ta quả thật không nhận ra vị này là ai, nhưng không trở ngại anh ta nhận ra thương hiệu trang phục trên người Lương Tiềm, hơi suy nghĩ một chút, cười nói “Vậy tôi sẽ đưa anh tới đo.”
Nếu đúng là bạn của sếp Trì vậy anh ta đem khách dẫn tới rồi có thể rời đi.
Nếu như không phải bạn của sếp Trì, vậy anh ta ở đấy sẽ tốt hơn một chút.
Lương Tiềm gật đầu, khách khí nói, “Cảm ơn”
Quản lý đi phía trước, Lương Tiềm đi sau cách đó nửa bước, hai người lên cầu tháng. Tối ngày hôm qua, và cả buổi trưa hôm nay, tâm trạng của Lương Tiềm cũng khó dằn, thậm chí nghĩ đến chiếc cà vạt kia, trong lòng anh ta tràn đầy lửa giận. Anh ta hiểu rõ Sương Sương, Sương Sương là người vô cùng có chừng mực, nếu có khách tới, cô cũng không dễ dàng mang vị khách khác phái đi vào phòng thay đồ riêng.
Theo như anh ta biết, Sương Sương là sau khi xảy ra chuyện được một tháng liền dọn ra khỏi biệt thự.
Một tháng đó, là ai có thể đường đường chính chính ra vào bán đảo Tinh Ngọc?
Trừ ba người bạn kia, những người khác cũng không vào được.
Trong lòng hắn không phải không có dự cảm, không phải không có câu trả lời, nhưng anh ta không muốn chấp nhận.
Sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu anh ta tự lừa dối chính mình.
Anh ta thậm chí suy nghĩ, không kịp chờ đợi, rất có thể trước khi anh ta xảy ra chuyện ở trên du thuyền, co thể sớm hơn đó anh đã không nhận ra người anh em mà mình tin tưởng nhất ở trong bóng tối mơ ước vị hôn thê của hắn.
Trên mặt Lương Tiềm không có biểu tình gì, xung quanh người mang một tầng hơi lạnh.
Lên lầu hai, quản lý đang muốn quay lại tán ngẫu với anh ta mấy câu, điện thoại bên người hắn lại reo lên, cách phòng làm việc của Trì Sương còn mấy bước nữa. Anh ta dừng bước lại, nghe điện thoại, đầu dây bên kia hốt hoảng báo cáo có chuyện đột ngột phát sinh, lời nói không có mạch lạc.
“Được, tôi lập tức tới ngay.”
Lương Tiềm cất điện thoại di động, đối với người quản lý cười khách sáo, “Tôi còn có chút chuyện, ngày khác sẽ tới tìm cô ấy.”
Anh ta nhìn hành lang một cái, than nhẹ một tiếng, sải bước rời đi.
Anh ta hiểu rất rõ Sương Sương, bọn họ đã từng vô số lần thân mật, tâm trạng của cô tất cả đều viết lên mặt, lúc anh ta xảy ra chuyện, trong lòng cô ấy có người khác hay không, anh ta rất rõ ràng. Nhưng mà không nên chất vấn cô có thật lòng không, cô không sai, người sai chính là kẻ đã thừa dịp lúc cô yếu ớt nhất mà xông vào.
Người kia đáng chết vạn lần.
…
Cách đó một vài bức tường.
Mạnh Hoài Khiêm nhạy bén được cô muốn né tránh, nhẹ nhàng cầm mắt cá chân củ cô, thấy cô còn đang buồn bực, chỉ có thể dỗ dnahf.
“Rất nhanh liền tốt.”
“Nhịn một chút”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.