Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó
Chương 42:
Lâm Miên Miên
30/11/2023
Hai tia sáng này cũng đánh thức Lương Tiềm.
Anh ta đang làm cái gì?
Anh ta đang suy nghĩ cái gì?
Tong nháy mắt thanh tỉnh, sự thật sẽ khiến bạn mù mắt vì tức giận. Anh ta để cho tài xế thả chậm tốc độ lại, khoảng cách với xe trước mắt được kéo ra, đột nhiên anh ta thanh tỉnh như chưa từng có, nếu như Mạnh Hoài Khiêm đã đưa ra lựa chọn giữa tình yêu và tình bạn, vậy còn hắn thì sao? Hắn còn ôm mong đợi cho người ta cười sao?
Khoảng thời gian này vô tri vô giác đã đủ.
Anh ta cũng nên tỉnh táo lại.
Chẳng lẽ còn mong đợi lương tâm của Mạnh Hoài Khiêm bộc phát, buông xuống mơ ước không nên có, lui về vị trí bạn tốt sao? Í nhất anh ta hiểu rõ cho tới bây giờ Mạnh Hoài Khiêm cũng không phải là người như vậy, anh ta hoặc là không làm, một khi đã làm sẽ không dễ dàng buông tay.
Lương Tiềm mở cửa sổ xe xuống, mặc cho không khí hòa lẫn khi thải của ô tô.
Từng làn sóng nhiệt lao về phía anh ta. Hắn nên đưa ra lựa chọn như thế nào? Anh ta quả thật là người rất buồn cười, vào giờ khắc này, anh ta hiểu rõ quyết định của Mạnh Hoài Khiêm , bởi vì anh ta cũng không có cách nào buông tay, cho dù đứng trước mặt hắn là người bạn tốt nhiều năm.
Anh ta cũng không nguyện ý hai năm đã trải qua kia cuối cùng lại biến thành một đoạn kí ức.
Mạnh Hoài Khiêm luôn chú ý đến chiếc xe sau lưng đã giữ khoảng cách an toàn, vẻ mặt anh biến hóa khôn lương, theo bản năng nắm chạt tay lái, cuối cùng vẫn là bình tĩnh chăm chú nhìn về phía trước. Chờ sau khi đến Ngọc Tinh Thành, phải đi qua một ngã tư, xe cũng chậm rãi dừng lại, anh tùy ý liếc một cái, liếc thấy một hàng người đang xếp hàng ngay ngắn tại một cửa tiệm.
Tiệm này rời đến khu vực này càng có nhiều lượng người ghé thăm, việc làm ăn so với lúc trước tốt hơn.
Thật ra loại chuyện nhỏ như này không đáng nhắc đến, Mạnh Hoài Khiêm cũng ngượng ngùng khoe công lao với cô. Cuộc sống của anh trải qua với sự cằn cỗi, không biết cách nào lấy lòng cô làm cô vui vẻ, thường thường ở trước mặt cô thúc thủ vô sách, anh chỉ có thể dùng phương thức như vậy để cuộc sống của cô tăng thêm một tia sắc thái.
Anh nghĩ tới, thay vì anh chủ động nói với cô, không bằng ngày nào đó cô đi ngang qua vô tình phát hiện ra, sau đó ôm tâm tình dò xét đi vào tiệm này, nếm được mùi vị yêu thích trong trí nhớ, cảm xúc của cô nhất định sẽ phong phú.
Cô sẽ trợn tròn cặp mắt, không tưởng tưởng nổi nếm thử một hơi.
Sau đó ánh mắt sẽ càng sáng ngời, khóe môi nhếch lên, má lúm đồng tiền nhàn nhạt xuất hiện.
Anh muốn, muốn cô tự mình phát hiện ra rồi ngạc nhiên mừng rỡ.
Lái xe vào Ngọc Tinh Thành, đoạn đường xuống gara đỗ xe là đoạn dốc nhỏ, hôm nay Trì Sương mệt mỏi cực độ, xe lắc lư như vậy bình thường cô sẽ tỉnh lại, mà giờ phút này cô vẫn còn đang nhắm mắt ngủ say. Mạnh Hoài Khiêm đậu xe xong, do dự mãi, vẫn không đánh thức cô, anh cũng để mặc cho mình tham lam, ngồi dựa vào chỗ điều khiển ngưng mắt nhìn dung nhan ngủ say của cô.
Trong lòng anh bây giờ đang suy nghĩ gì?
Lúc biết được anh ta còn sống, tâm tình của anh là gì?
Nói cho tôi biết, nói cho tôi.
Anh cũng không có tính tình dối gạt người, lấn hiếp người, cũng chưa bao giờ ôm bất kỳ sự mong đợi nào vượt qua lý trí, giống như một chiếc máy tính tính toán chính xác, có thể không ai biết máy sẽ không nhạy, vẫn có lúc mất khống chế.
Ngoài ra còn có một chiếc xe màu đen đậu ngay sau chiếc xe này, giống như đang tiếng hành giao chiến không tiếng động.
Lương Tiềm lẳng lặng nhìn.
Anh ta mò bao thuốc lá, vẫn còn mới, trong tay cũng có bật lửa, đã một năm rồi không hút, anh cho rằng mình đã cai rồi, đốt một điếu, trong khói mù, anh ta dần tỉnh táo lại.
Trì Sương nhíu mày một cái.
Cô vốn ngủ không sâu lắm, lúc này tỉnh lại, mờ mịt mở mắt ra, sau đó sửng sốt một hồi. Ở chỗ điều khiển xe, không biết từ lúc nào mà Mạnh Hoài Khiêm đã ngủ rồi, mặc dù hai người có ngăn cách, anh ở chỗ điều khiển, cô ở ghế phó lái nhưng bầu không khí lại có chút vi diệu, có ảo giác cùng ngủ trên một chiếc giường.
Cô dựa vào ghế, nhìn chằm chằm vào anh, cô biết công việc của anh bộn bề nhiều việc. Thời điểm trời đây dày vò anh, nhìn anh vội vàng tới vội vàng đi,tựa như khi cô nhờ anh đưa đồ ăn giống như bộ dạng anh kiếm ít đi mấy trăm triệu vậy (tiền Trung nha), cô luôn đặc biệt khoái trá. Cũng không biết anh bận rộn như vậy, làm sao lại sắp xếp được thời gian tới làm tài xế , người cưỡi ngựa cùng với giao hàng hỏa tốc cho cô.
Đột nhiên có chút ngứa tay.
Trước kia chị Chung thường xuyên muốn cho cô ở Weibo thể hiện kĩ nưng và tạo dựng hình ảnh đa tài đa nghệ. Cha mẹ cô cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ cuối cùng cô sẽ đi theo con đường diễn viên. Từ lúc cô còn nhỏ, mẹ cô đưa cô tới cung khiêu vũ thiếu niên, hai mẹ con đã cùng nhau nhảy một bài ở nhà, cha cô không phục, vụng trộm len lén dạy cô cầm bút vẽ.
Có thể do cô cũng có một chút thiên phú, so với người khác thì học nhanh hơn, bất quá bất kỳ điều hứng thú yêu thích nào, khi biến thành nhiệm vụ học tập thì sự nhiệt tình cũng nhanh giảm bớt.
Cô chỉ khi nào gặp phải phong cảnh hoặc nhân vật yêu thích mới muốn cầm bút nên vẽ.
…
Dường như Mạnh Hoài Khiêm đã tỉnh lại.
Cùng cô bốn mắt giao nhau, hiếm khi anh có chút mộng, trong đầu giống như có ba câu hỏi cùng xuất hiện ___ Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Người kia là ai?
Trì Sương bị vẻ mặt của anh chọc cho buồn cười, haha cười lớn.
“Thật xin lỗi.” Anh tốt tính nói, “Tôi giống như đã ngủ thiếp đi, gần đây phải xử lý chuyện có chút nhiều.”
“Được rồi, tôi hiểu.”
Cô khoan hồng độ lượng xua tay, né người cởi dây an toàn ra, “Đi thôi, anh cũng sớm về nghỉ ngơi đi.”
Anh hốt hoảng ngăn cô lại, “Cô cờ một chút.”
Anh một trận tay chân luống cuống, lúc này mới xuống xe, vì cô mà mở cửa ghế phụ ra, “Trước tiên tôi đưa cô lên rồi mới về.”
“Tôi thấy anh như kiểu hận không thể mua cho tôi một chiếc xe lăn.” Trì Sương trợn mắt nhìn anh, để thể hiện tài nghệ đặc thù của mình, cô nhẹ nhàng xuống xe, vững vàng tiếp đất.
Mạnh Hoài Khiêm liền thuận thế suy tính, “Nếu như cô không ngại, không phải là không thể.”
Anh lại cầm túi xách của cô, lập tức kẹp nó dưới cánh tay một cách hài hước, một tay khác vô cùng có phép tắc đỡ cô.
“Muốn ngồi thì anh đi mà ngồi.” Trì Sương muốn hất anh ra, hai người như đang né tránh nhau, rất là náo nhiệt, “Nhưng mà, Mạnh Hoài Khiêm, khi còn bé anh từng chơi qua trò bắn bi sao?”
Mạnh Hoài Khiêm biết bây giờ cô đang giận cá chém thớt mỗi một người từng chơi bắn bi, cho dù năm nay anh đã hai mươi chín tuổi.
Anh cẩn thận trả lời, “…Không có chơi trên đường xe chạy qua, chỉ chơi qua ở vườn hoa của nha.”
Trì Sương, “Được rồi, được rồi, biết nhà anh có vườn hoa rồi, rất đáng ca tụng, được chưa?”
Mạnh Hoài Khiêm dở khóc dở cười.
Cô luôn có nhiều ý tưởng diệu kỳ, vô luận anh có trả lời hoàn hảo đến đâu, cô cũng có thể làm anh nghẹt thở.
Một người thân hình cao lớn, một người lả lướt yểu điệu, hay người đi về phía thang máy, thỉnh thoảng truyền tới giọng nói không rõ ràng, rơi vào trong tai ngừời ngoài, tựa như một đôi tình nhân đang thân mật thầm thì, hết sức chướng mắt.
Mạnh Hoài Khiêm chờ Trì Sương đóng cửa lại, lại đợi một lúc sau rồi mới xuống lầu đi tới hầm để xe.
Chiếc xe đậu đằng sau đã phóng đi.
Anh ung dung giống như đi dạo trong sân vắng đến chỗ đậu xe, cụp mắt xuống nhìn thấy trên mặt đất có vài mẩu tàn thuốc còn sót lại. Anh cau mày, mặt mũi lạnh lùng, giơ tay lên như muốn xua tan mùi thuốc lá, lúc này mới xoay người rời đi.
-
Cuộc sống bận rộn trôi qua rất nhanh, chân của Trì Sương cũng nhanh khôi phục bình thường, nhưng mà kể từ ngày đó trở đi, mỗi lần xuống xe , dù sao đều phải quét mắt nhìn mặt đất một cái, sau khi chắc chắn không có bất kỳ trở ngại nào mới xuống xe. Cô cũng phải chuẩn bị đi công tác, trong nhà hàng có hai vị quản lý, một nam một nữ, lần này là nữ quản lý đi cùng với cô.
Từ sáng sớm hai người đã từ nhà hàng lên đường, đường ra sân bay đầy xe cộ đi lại.
Trì Sương đang cùng quản lý sắp xếp hành trình đi Tô Châu, căn bản không chú ý đến xe của cô chạy phía trước, cách sau đó mấy thước, cũng có hai chiếc xe đi theo.
Mạnh Hoài Khiêm ngồi ở đằng sau, hai chân bắt chéo, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Lương Tiềm cầm điện thoại di động lên nhìn một cái, điện thoại của ai gọi đến hắn cũng không muốn tiếp, trời sập cũng đừng tìm hắn, quả quyết đưa điện thoại về chế độ im lặng, ném vào bên xó xỉnh kia, mắt không thấy liền tịnh. Ánh mắt của hắn trầm trầm nhìn con đường phía trước này. Anh ta đã sớm nghĩ xong bước tiếp theo nên làm gì,không người nào so với anh ta hiểu Mạnh Hoài Khiêm hơn, giống như vậy, anh ta cũng tin tưởng mình so với Mạnh Hoài Khiêm hiểu rõ Sương Sương hơn.
Cùng lúc đó, trên một chiếc xe bus dưới cầu vượt, Hứa Thư Ninh khó khăn nắm chặt tay nắm, chờ mãi mới có chỗ trống, sau khi ngồi xuống cô ấy liền thở một hơi nhẹ nhõm, mới từ trong túi đeo lưng cầm điện thoại ra, nhìn trên màn hình, có mấy cuộc gọi nhỡ, đều tới từ bạn thân của cô , Phùng Giai.
Cô hít một hơi thật sâu, gọi điện thoại lại cho cô ấy.
Đầu dây bên kia rất nhanh nghe máy, âm thanh lo lắng truyền tới, “Ninh Ninh, cậu đi đâu vậy? Mình đến công ty của cậu, bọn họ nói cậu đã từ chức.”
Hứa Thư Ninh nhìn trên xe bus đều là nhưng gương mặt xa lạ, cô đối với tương lai cũng rất mờ mịt, cố gắng nuốt xuống một chút ủy khuất, quật cường nói, “Không phải trước đây cậu luôn nói mới mình ở công ty đó sẽ không có tiền đồ sao? Mình cảm thấy cậu nói cũng đúng vì vậy dứt khoát trừ chức.”
“Cậu nói láo!”
Phùng Giai giận đến mức không được, “Cậu không phải là đến Bắc Kinh đi? Cậu muốn tìm người đàn ông kia? Người đi đã đi rồi, làm ơn, anh ta là một người đàn ông trưởng thành, có tay có chân, cậu còn lo lắng hắn ở bên ngoài chết đói sao? Hơn nữa, không phải câu cũng hỏi rõ tài xế sao, anh ta là chủ động tự mình bỏ tiền ngồi trên xe vận tải rời đi. Đừng nghĩ gì nữa! Người này chính là không có một chút lương tâm nào, cậu chiếu cố hắn lâu như vậy, hắn đi không thèm nói với cậu một tiếng!”
“Không phải như vậy đâu.”
Hứa Thư Ninh cũng không phải vì chuyện này.
Cô đang suy nghĩ, hắn có phải đã khôi phục trí nhớ rồi đúng không?
Nếu như anh ta đã khôi phục trí nhớ, chỉ động nói với cô phải về nhà, cô tuyệt nhiên sẽ không ngắn trở, sẽ chúc mừng anh ta, chỉ cần hắn nguyện ý, cô còn có thể đưa anh ta trở về bên người thân, sau đó cô sẽ trở lại Ngọc Chậu sống cuộc sống gia đình tạm ổn.
Nhưng bây giờ cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Anh đi không một tiếng động, ngay cả một câu nói cũng không lưu lại cho cô.
Cô hoài nghi là anh trai cô đã làm chuyện gì không tốt, có lẽ, anh ta bị thương là do anh trai cô tạo thành, cho nên hắn oán trách cô, thống hận cô, cô cũng tiếp nhận, có thể thấu hiểu, nhưng cô thật muốn biết rốt cuộc chuyện là sao.
“Giai Giai, mình đã nghĩ xong.” Hứa Thư Ninh nói, “Mình chưa từng tới thành phố lớn, thừa kịp lần này có cơ hội tới xem một chút. Cậu yên tâm, mình sẽ không ở Bắc Kinh ngây ngô lâu đâu, mình chỉ cần nửa năm, bất kể có tìm được anh ấy hay không, chờ đến thời gian mình sẽ trở về. Sau đó sẽ coi chuyện này chưa từng phát sinh vậy, trước kia sống thế nào, sau này vẫn thế, nhưng nếu mình không biết rõ ngọn nguồn, trong lòng mình một mực nhớ, làm cái gì cũng không tập trung được.”
Phùng Giai ảo não mắng, “Loại đàn ông không có lương tâm như vậy sao không chết đi? Anh ta còn sống chỉ tổn lãng phí không khí!”
Hứa Thư Ninh an ủi cô ấy, “Không có sao nha, nghe nói tiền lương ở Bắc Kinh cũng cao, mình tìm một công việc bao ăn hoặc bao ở, nửa năm qua nói không chừng còn có thể tiết kiệm không ít tiền nha, đến lúc đó mình mang quà về cho cậu.”
“Chỉ cần cậu tốt coi như mình đã cảm ơn trời đất rồi.”
Phùng Giai than thở, nhưng cũng không.
………….
Tác giả có lời muốn nói (vì mình lười dịch nên sẽ để nguyên bảo dịch thô nha)
Ta nhìn mọi người thật giống như đều rất mong đợi bọn họ đánh
Vậy các ngươi có cảm giác hay không đến, mạnh tổng đích ưu tư quá vững liễu đâu
Ai cũng đừng nghĩ không quan tâm, ai cũng chớ tĩnh táo đi nữa ổn định, không nên chỉ có nam phối hợp ghen tị căm ghét nam chủ đích
Lương lặn ghen tị mạnh tổng, vì hắn bây giờ có thể cho sương sương túi xách phá vỡ
Kia mạnh tổng cũng nên ghen tị lương lặn nha, bởi vì sương sương còn không có dùng đã từng nhìn lương lặn đích ánh mắt xem qua hắn (chúng ta đứng ở thượng đế thị giác, dĩ nhiên biết sương sương sẽ không theo lương lặn hợp lại, nhưng dựa vào cái gì! Nam chủ phải như vậy tự tin đâu! ! )
Anh ta đang làm cái gì?
Anh ta đang suy nghĩ cái gì?
Tong nháy mắt thanh tỉnh, sự thật sẽ khiến bạn mù mắt vì tức giận. Anh ta để cho tài xế thả chậm tốc độ lại, khoảng cách với xe trước mắt được kéo ra, đột nhiên anh ta thanh tỉnh như chưa từng có, nếu như Mạnh Hoài Khiêm đã đưa ra lựa chọn giữa tình yêu và tình bạn, vậy còn hắn thì sao? Hắn còn ôm mong đợi cho người ta cười sao?
Khoảng thời gian này vô tri vô giác đã đủ.
Anh ta cũng nên tỉnh táo lại.
Chẳng lẽ còn mong đợi lương tâm của Mạnh Hoài Khiêm bộc phát, buông xuống mơ ước không nên có, lui về vị trí bạn tốt sao? Í nhất anh ta hiểu rõ cho tới bây giờ Mạnh Hoài Khiêm cũng không phải là người như vậy, anh ta hoặc là không làm, một khi đã làm sẽ không dễ dàng buông tay.
Lương Tiềm mở cửa sổ xe xuống, mặc cho không khí hòa lẫn khi thải của ô tô.
Từng làn sóng nhiệt lao về phía anh ta. Hắn nên đưa ra lựa chọn như thế nào? Anh ta quả thật là người rất buồn cười, vào giờ khắc này, anh ta hiểu rõ quyết định của Mạnh Hoài Khiêm , bởi vì anh ta cũng không có cách nào buông tay, cho dù đứng trước mặt hắn là người bạn tốt nhiều năm.
Anh ta cũng không nguyện ý hai năm đã trải qua kia cuối cùng lại biến thành một đoạn kí ức.
Mạnh Hoài Khiêm luôn chú ý đến chiếc xe sau lưng đã giữ khoảng cách an toàn, vẻ mặt anh biến hóa khôn lương, theo bản năng nắm chạt tay lái, cuối cùng vẫn là bình tĩnh chăm chú nhìn về phía trước. Chờ sau khi đến Ngọc Tinh Thành, phải đi qua một ngã tư, xe cũng chậm rãi dừng lại, anh tùy ý liếc một cái, liếc thấy một hàng người đang xếp hàng ngay ngắn tại một cửa tiệm.
Tiệm này rời đến khu vực này càng có nhiều lượng người ghé thăm, việc làm ăn so với lúc trước tốt hơn.
Thật ra loại chuyện nhỏ như này không đáng nhắc đến, Mạnh Hoài Khiêm cũng ngượng ngùng khoe công lao với cô. Cuộc sống của anh trải qua với sự cằn cỗi, không biết cách nào lấy lòng cô làm cô vui vẻ, thường thường ở trước mặt cô thúc thủ vô sách, anh chỉ có thể dùng phương thức như vậy để cuộc sống của cô tăng thêm một tia sắc thái.
Anh nghĩ tới, thay vì anh chủ động nói với cô, không bằng ngày nào đó cô đi ngang qua vô tình phát hiện ra, sau đó ôm tâm tình dò xét đi vào tiệm này, nếm được mùi vị yêu thích trong trí nhớ, cảm xúc của cô nhất định sẽ phong phú.
Cô sẽ trợn tròn cặp mắt, không tưởng tưởng nổi nếm thử một hơi.
Sau đó ánh mắt sẽ càng sáng ngời, khóe môi nhếch lên, má lúm đồng tiền nhàn nhạt xuất hiện.
Anh muốn, muốn cô tự mình phát hiện ra rồi ngạc nhiên mừng rỡ.
Lái xe vào Ngọc Tinh Thành, đoạn đường xuống gara đỗ xe là đoạn dốc nhỏ, hôm nay Trì Sương mệt mỏi cực độ, xe lắc lư như vậy bình thường cô sẽ tỉnh lại, mà giờ phút này cô vẫn còn đang nhắm mắt ngủ say. Mạnh Hoài Khiêm đậu xe xong, do dự mãi, vẫn không đánh thức cô, anh cũng để mặc cho mình tham lam, ngồi dựa vào chỗ điều khiển ngưng mắt nhìn dung nhan ngủ say của cô.
Trong lòng anh bây giờ đang suy nghĩ gì?
Lúc biết được anh ta còn sống, tâm tình của anh là gì?
Nói cho tôi biết, nói cho tôi.
Anh cũng không có tính tình dối gạt người, lấn hiếp người, cũng chưa bao giờ ôm bất kỳ sự mong đợi nào vượt qua lý trí, giống như một chiếc máy tính tính toán chính xác, có thể không ai biết máy sẽ không nhạy, vẫn có lúc mất khống chế.
Ngoài ra còn có một chiếc xe màu đen đậu ngay sau chiếc xe này, giống như đang tiếng hành giao chiến không tiếng động.
Lương Tiềm lẳng lặng nhìn.
Anh ta mò bao thuốc lá, vẫn còn mới, trong tay cũng có bật lửa, đã một năm rồi không hút, anh cho rằng mình đã cai rồi, đốt một điếu, trong khói mù, anh ta dần tỉnh táo lại.
Trì Sương nhíu mày một cái.
Cô vốn ngủ không sâu lắm, lúc này tỉnh lại, mờ mịt mở mắt ra, sau đó sửng sốt một hồi. Ở chỗ điều khiển xe, không biết từ lúc nào mà Mạnh Hoài Khiêm đã ngủ rồi, mặc dù hai người có ngăn cách, anh ở chỗ điều khiển, cô ở ghế phó lái nhưng bầu không khí lại có chút vi diệu, có ảo giác cùng ngủ trên một chiếc giường.
Cô dựa vào ghế, nhìn chằm chằm vào anh, cô biết công việc của anh bộn bề nhiều việc. Thời điểm trời đây dày vò anh, nhìn anh vội vàng tới vội vàng đi,tựa như khi cô nhờ anh đưa đồ ăn giống như bộ dạng anh kiếm ít đi mấy trăm triệu vậy (tiền Trung nha), cô luôn đặc biệt khoái trá. Cũng không biết anh bận rộn như vậy, làm sao lại sắp xếp được thời gian tới làm tài xế , người cưỡi ngựa cùng với giao hàng hỏa tốc cho cô.
Đột nhiên có chút ngứa tay.
Trước kia chị Chung thường xuyên muốn cho cô ở Weibo thể hiện kĩ nưng và tạo dựng hình ảnh đa tài đa nghệ. Cha mẹ cô cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ cuối cùng cô sẽ đi theo con đường diễn viên. Từ lúc cô còn nhỏ, mẹ cô đưa cô tới cung khiêu vũ thiếu niên, hai mẹ con đã cùng nhau nhảy một bài ở nhà, cha cô không phục, vụng trộm len lén dạy cô cầm bút vẽ.
Có thể do cô cũng có một chút thiên phú, so với người khác thì học nhanh hơn, bất quá bất kỳ điều hứng thú yêu thích nào, khi biến thành nhiệm vụ học tập thì sự nhiệt tình cũng nhanh giảm bớt.
Cô chỉ khi nào gặp phải phong cảnh hoặc nhân vật yêu thích mới muốn cầm bút nên vẽ.
…
Dường như Mạnh Hoài Khiêm đã tỉnh lại.
Cùng cô bốn mắt giao nhau, hiếm khi anh có chút mộng, trong đầu giống như có ba câu hỏi cùng xuất hiện ___ Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Người kia là ai?
Trì Sương bị vẻ mặt của anh chọc cho buồn cười, haha cười lớn.
“Thật xin lỗi.” Anh tốt tính nói, “Tôi giống như đã ngủ thiếp đi, gần đây phải xử lý chuyện có chút nhiều.”
“Được rồi, tôi hiểu.”
Cô khoan hồng độ lượng xua tay, né người cởi dây an toàn ra, “Đi thôi, anh cũng sớm về nghỉ ngơi đi.”
Anh hốt hoảng ngăn cô lại, “Cô cờ một chút.”
Anh một trận tay chân luống cuống, lúc này mới xuống xe, vì cô mà mở cửa ghế phụ ra, “Trước tiên tôi đưa cô lên rồi mới về.”
“Tôi thấy anh như kiểu hận không thể mua cho tôi một chiếc xe lăn.” Trì Sương trợn mắt nhìn anh, để thể hiện tài nghệ đặc thù của mình, cô nhẹ nhàng xuống xe, vững vàng tiếp đất.
Mạnh Hoài Khiêm liền thuận thế suy tính, “Nếu như cô không ngại, không phải là không thể.”
Anh lại cầm túi xách của cô, lập tức kẹp nó dưới cánh tay một cách hài hước, một tay khác vô cùng có phép tắc đỡ cô.
“Muốn ngồi thì anh đi mà ngồi.” Trì Sương muốn hất anh ra, hai người như đang né tránh nhau, rất là náo nhiệt, “Nhưng mà, Mạnh Hoài Khiêm, khi còn bé anh từng chơi qua trò bắn bi sao?”
Mạnh Hoài Khiêm biết bây giờ cô đang giận cá chém thớt mỗi một người từng chơi bắn bi, cho dù năm nay anh đã hai mươi chín tuổi.
Anh cẩn thận trả lời, “…Không có chơi trên đường xe chạy qua, chỉ chơi qua ở vườn hoa của nha.”
Trì Sương, “Được rồi, được rồi, biết nhà anh có vườn hoa rồi, rất đáng ca tụng, được chưa?”
Mạnh Hoài Khiêm dở khóc dở cười.
Cô luôn có nhiều ý tưởng diệu kỳ, vô luận anh có trả lời hoàn hảo đến đâu, cô cũng có thể làm anh nghẹt thở.
Một người thân hình cao lớn, một người lả lướt yểu điệu, hay người đi về phía thang máy, thỉnh thoảng truyền tới giọng nói không rõ ràng, rơi vào trong tai ngừời ngoài, tựa như một đôi tình nhân đang thân mật thầm thì, hết sức chướng mắt.
Mạnh Hoài Khiêm chờ Trì Sương đóng cửa lại, lại đợi một lúc sau rồi mới xuống lầu đi tới hầm để xe.
Chiếc xe đậu đằng sau đã phóng đi.
Anh ung dung giống như đi dạo trong sân vắng đến chỗ đậu xe, cụp mắt xuống nhìn thấy trên mặt đất có vài mẩu tàn thuốc còn sót lại. Anh cau mày, mặt mũi lạnh lùng, giơ tay lên như muốn xua tan mùi thuốc lá, lúc này mới xoay người rời đi.
-
Cuộc sống bận rộn trôi qua rất nhanh, chân của Trì Sương cũng nhanh khôi phục bình thường, nhưng mà kể từ ngày đó trở đi, mỗi lần xuống xe , dù sao đều phải quét mắt nhìn mặt đất một cái, sau khi chắc chắn không có bất kỳ trở ngại nào mới xuống xe. Cô cũng phải chuẩn bị đi công tác, trong nhà hàng có hai vị quản lý, một nam một nữ, lần này là nữ quản lý đi cùng với cô.
Từ sáng sớm hai người đã từ nhà hàng lên đường, đường ra sân bay đầy xe cộ đi lại.
Trì Sương đang cùng quản lý sắp xếp hành trình đi Tô Châu, căn bản không chú ý đến xe của cô chạy phía trước, cách sau đó mấy thước, cũng có hai chiếc xe đi theo.
Mạnh Hoài Khiêm ngồi ở đằng sau, hai chân bắt chéo, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Lương Tiềm cầm điện thoại di động lên nhìn một cái, điện thoại của ai gọi đến hắn cũng không muốn tiếp, trời sập cũng đừng tìm hắn, quả quyết đưa điện thoại về chế độ im lặng, ném vào bên xó xỉnh kia, mắt không thấy liền tịnh. Ánh mắt của hắn trầm trầm nhìn con đường phía trước này. Anh ta đã sớm nghĩ xong bước tiếp theo nên làm gì,không người nào so với anh ta hiểu Mạnh Hoài Khiêm hơn, giống như vậy, anh ta cũng tin tưởng mình so với Mạnh Hoài Khiêm hiểu rõ Sương Sương hơn.
Cùng lúc đó, trên một chiếc xe bus dưới cầu vượt, Hứa Thư Ninh khó khăn nắm chặt tay nắm, chờ mãi mới có chỗ trống, sau khi ngồi xuống cô ấy liền thở một hơi nhẹ nhõm, mới từ trong túi đeo lưng cầm điện thoại ra, nhìn trên màn hình, có mấy cuộc gọi nhỡ, đều tới từ bạn thân của cô , Phùng Giai.
Cô hít một hơi thật sâu, gọi điện thoại lại cho cô ấy.
Đầu dây bên kia rất nhanh nghe máy, âm thanh lo lắng truyền tới, “Ninh Ninh, cậu đi đâu vậy? Mình đến công ty của cậu, bọn họ nói cậu đã từ chức.”
Hứa Thư Ninh nhìn trên xe bus đều là nhưng gương mặt xa lạ, cô đối với tương lai cũng rất mờ mịt, cố gắng nuốt xuống một chút ủy khuất, quật cường nói, “Không phải trước đây cậu luôn nói mới mình ở công ty đó sẽ không có tiền đồ sao? Mình cảm thấy cậu nói cũng đúng vì vậy dứt khoát trừ chức.”
“Cậu nói láo!”
Phùng Giai giận đến mức không được, “Cậu không phải là đến Bắc Kinh đi? Cậu muốn tìm người đàn ông kia? Người đi đã đi rồi, làm ơn, anh ta là một người đàn ông trưởng thành, có tay có chân, cậu còn lo lắng hắn ở bên ngoài chết đói sao? Hơn nữa, không phải câu cũng hỏi rõ tài xế sao, anh ta là chủ động tự mình bỏ tiền ngồi trên xe vận tải rời đi. Đừng nghĩ gì nữa! Người này chính là không có một chút lương tâm nào, cậu chiếu cố hắn lâu như vậy, hắn đi không thèm nói với cậu một tiếng!”
“Không phải như vậy đâu.”
Hứa Thư Ninh cũng không phải vì chuyện này.
Cô đang suy nghĩ, hắn có phải đã khôi phục trí nhớ rồi đúng không?
Nếu như anh ta đã khôi phục trí nhớ, chỉ động nói với cô phải về nhà, cô tuyệt nhiên sẽ không ngắn trở, sẽ chúc mừng anh ta, chỉ cần hắn nguyện ý, cô còn có thể đưa anh ta trở về bên người thân, sau đó cô sẽ trở lại Ngọc Chậu sống cuộc sống gia đình tạm ổn.
Nhưng bây giờ cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Anh đi không một tiếng động, ngay cả một câu nói cũng không lưu lại cho cô.
Cô hoài nghi là anh trai cô đã làm chuyện gì không tốt, có lẽ, anh ta bị thương là do anh trai cô tạo thành, cho nên hắn oán trách cô, thống hận cô, cô cũng tiếp nhận, có thể thấu hiểu, nhưng cô thật muốn biết rốt cuộc chuyện là sao.
“Giai Giai, mình đã nghĩ xong.” Hứa Thư Ninh nói, “Mình chưa từng tới thành phố lớn, thừa kịp lần này có cơ hội tới xem một chút. Cậu yên tâm, mình sẽ không ở Bắc Kinh ngây ngô lâu đâu, mình chỉ cần nửa năm, bất kể có tìm được anh ấy hay không, chờ đến thời gian mình sẽ trở về. Sau đó sẽ coi chuyện này chưa từng phát sinh vậy, trước kia sống thế nào, sau này vẫn thế, nhưng nếu mình không biết rõ ngọn nguồn, trong lòng mình một mực nhớ, làm cái gì cũng không tập trung được.”
Phùng Giai ảo não mắng, “Loại đàn ông không có lương tâm như vậy sao không chết đi? Anh ta còn sống chỉ tổn lãng phí không khí!”
Hứa Thư Ninh an ủi cô ấy, “Không có sao nha, nghe nói tiền lương ở Bắc Kinh cũng cao, mình tìm một công việc bao ăn hoặc bao ở, nửa năm qua nói không chừng còn có thể tiết kiệm không ít tiền nha, đến lúc đó mình mang quà về cho cậu.”
“Chỉ cần cậu tốt coi như mình đã cảm ơn trời đất rồi.”
Phùng Giai than thở, nhưng cũng không.
………….
Tác giả có lời muốn nói (vì mình lười dịch nên sẽ để nguyên bảo dịch thô nha)
Ta nhìn mọi người thật giống như đều rất mong đợi bọn họ đánh
Vậy các ngươi có cảm giác hay không đến, mạnh tổng đích ưu tư quá vững liễu đâu
Ai cũng đừng nghĩ không quan tâm, ai cũng chớ tĩnh táo đi nữa ổn định, không nên chỉ có nam phối hợp ghen tị căm ghét nam chủ đích
Lương lặn ghen tị mạnh tổng, vì hắn bây giờ có thể cho sương sương túi xách phá vỡ
Kia mạnh tổng cũng nên ghen tị lương lặn nha, bởi vì sương sương còn không có dùng đã từng nhìn lương lặn đích ánh mắt xem qua hắn (chúng ta đứng ở thượng đế thị giác, dĩ nhiên biết sương sương sẽ không theo lương lặn hợp lại, nhưng dựa vào cái gì! Nam chủ phải như vậy tự tin đâu! ! )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.