Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó
Chương 43:
Lâm Miên Miên
01/12/2023
Trì Sương cùng quản lý tới sân bay, cách thời gian lên máy bay vẫn còn sớm, quản lý cố gắng tận dụng lỗ hỏng vì mục tiêu, tới phòng nghỉ liền bắt đầu ăn cơm. Vốn là Trì Sương không có khẩu vị gì, thấy quản lý ăn quả thực quá ngon, cũng bị gợi lên con sâu thèm ăn, đứng dậy đi một bên khác, đi dạo một vòng, đang muốn khom người lấy đĩa thức ăn, một bàn tay đeo đồng hồ lọt vào tầm mắt của cô, tiếp theo là khí tức quen thuộc _____ Mạnh Hoài Khiêm ở một số chuyện làm theo quy củ, cô cũng đoán được quy luật của anh, sẽ đúng giờ thay đổi nước hoa, vào mùa hạ, chính là mùi gỗ trang nhã, trầm ổn giàu kinh nghiệm.
Cô giương mắt, quả nhiên, là người không thể quen thuộc hơn nữa.
Anh hơi khom người, giúp cô lấy đĩa thức ăn, rất tự giác ở bên cạnh cô đóng vai phục vụ riêng, “Không ăn điểm tâm sao? Muốn ăn cái gì, tôi lấy cho cô.”
“Được rồi, tôi muốn lấy một ly sữa chocolate nữa.”
“Được” anh đáp ứng.
Trì Sương cùng quản lý nói một tiếng, lại đi đến một bàn không có người ngồi.
Trong chốc lát, Mạnh Hoài Khiêm đã bưng một ly sữa chocolate tới, đặt ở trong tay cô, lúc này mới ngồi xuống phía đối diện cô.
Cô bưng ly lên, khẽ uống một ngụm, liếc nhìn anh một cái, “Đừng nói là anh cũng đi công tác, sau đó vừa hay gặp tôi ở đây? Phim truyền hình trên ti vi cũng không có tình tiết trùng hợp như vậy.”
“Không phải đi công tác.” Trong mắt Mạnh Hoài Khiêm toàn là ánh cười, “Là đi du lịch.”
“Du lịch?”
Có quỷ mới tin anh. Du lịch, những từ ngữ như nghĩ phép xuất hiện trên người Mạnh Hoài Khiêm phá lệ xa cách, anh ấy phải là điệp viên 007 vậy, một năm 365 ngày không một ngày nghỉ ngơi.”
“Tôi cũng được nghỉ phép hàng năm.” Anh bất đắc dĩ nơi.
Trì Sương nghiêng người, “Vậy tôi có chút tò mò, một năm anh có bao nhiêu ngày nghỉ phép?”
“Thời gian tôi nhậm chức ở Áo Lãng cũng không được lâu lắm, cho nên tạm thời chỉ có 7 ngày nghỉ phép, nhưng mà, mấy năm trước tôi đều không nghỉ, tích lũy lại thì chừng được 20 ngày.” Anh nghiêm túc trả lời.
“…” Trì Sương không nói được, “Được rồi.”
“Tuần trước nghe cô nói phải đi Tô Châu công tác, gần đây chuyện trên tay cũng không nhiều lắm, cho nên…” anh dừng lại mấy giây, “Nếu như cô ngại, tôi có thể hủy bỏ hành trình lần này.”
“Bớt cùng tôi nói những lời dối trá này đi”
Trước kia còn cảm thấy người này thật nghiêm túc, bây giờ nhìn lại chỉ thấy toàn bộ là ngụy trang mà thôi.
Nghĩ xem những lời này nói lên điều gì?
Người đáng thương hàng năm không được nghỉ phép, lần này cuối cùng cũng thanh nhàn được một chút muốn đi Tô Châu du lịch, anh ấy đã đến đây rồi, đang chờ lên máy bay, chẳng lẽ cô còn mở miệng đuổi anh ấy đi? Sân bay cũng không phải nhà cô mở nha.
Anh là loại người gì, may mà cô đã sớm hỏa nhãn kim tinh nhìn thấu.
Dừng tầm mắt đảo qua, tâm can phổi tất cả đều không thể đen hơn nữa.
Bị cô phơi bày, Mạnh Hoài Khiêm bật cười, trong đời anh, chưa bao giờ có chuyện gì hoặc là người nào có thể để anh cảm nhận được căng thẳng như vậy. Anh đã quen với việc lên kế hoạch và đưa ra quyết định, nhưng vào một khoảnh khắc nào đó, đối mặt với một chiếc máy đã hoàn toàn mất kiểm soát, không còn tuân theo hướng dẫn của chương trình” Lâm nguy không loạn” nữa.
“Xin lỗi,” anh nói
Trì Sương chống tay lên cằm, “Bất cứ khi nào tôi nhàm chán một chút, dù chỉ là một chút xíu, tôi đều bắt đầu đếm xem anh đã nói xin lỗi tôi bao nhiêu lần rồi. Nếu mọi người đều bị hạn chế số lần nói nó, thì anh đã sớm dùng hết rồi, biết không?”
Mạnh Hoài Khiêm ừ một tiếng, giọng trầm thấp, “Tôi không nói lời xin lỗi với người khác, cho nên hẳn còn số định mức.”
Hiếm khi anh bộ lộ cảm xúc ra ngoài.
Tự nhiên cũng là hai tầng ý nghĩa, một là đời này chỉ nói với cô nhiều lần xin lỗi như vậy, hai là trừ cô ra anh sẽ không nói xin lỗi với bất kỳ ai.
Trong đó dĩ nhiên bao gồm bạn tốt hơn hai mươi năm qua.
Liên quan đên Lương Tiềm, đây cũng không phải là chủ đề cấm kỵ không thể đụng tới, dẫu sao trước khi anh ta trở lại, bọn họ đã từng tranh cãi vì vấn đề này.
Bây giờ cô lười nói, nhưng Mạnh Hoài Khiêm thì sao, giờ phút này coi như anh đã tiết lộ thái độ của mình.
Rất tốt.
Tốt vô cùng.
Trong lòng Trì Sương cảm khái..
Nhìn phẩm chất tâm lý, và thái độ thẳng thắn của anh đấy.
Trước kia là ai mặt đầy áy náy nói tôi và A Tiềm là tri kỷ, là bạn tốt nhiều năm của tôi, tôi thiếu nợ cậu ấy, nếu không trả nợ được thì tôi thống khổ đến chết.
Kết quả bây giờ mặt không đổi sắc nói trừ cô ra anh không xin lỗi bất kỳ người khác…
Trì Sương cũng muốn đem nhưng lời này, biểu tình này của anh ghi chép lại, sau này xem đi xem lại. Cô vốn là người khá ích kỉ, trước kia cùng người khác gây gổ, cũng không phải chưa từng bị người khác mắng qua không biết xấu hổ, nhưng bây giờ so sánh với Mạnh Hoài Khiêm, cô quả thực quá bình thường, không có gì đáng nhắc tới.
Cô rất bội phục những người như vậy, không mang theo ý xúc phạm, cho nên cô chỉ vỗ tay nói, “Không tệ, không tệ! sếp Mạnh, tôi cảm thấy Áo Lãng ở tay anh có thể vươn tới đỉnh Everest.”
Mạnh Hoài Khiêm nghe được lời châm chọc của cô, bất đắc dĩ nới, “Mượn lời chúc của cô.”
Lúc này, di động của anh reo lên.
Anh áy náy nhìn cô một chút, đợi cô ân xá, anh mới cầm điện thoại đi ra ngoài, chỉ tới cửa liền dừng lại. Một bên vừa nghe điện thoại, một bên nhìn cô, đầu dây bên kia báo tin tức xong anh yên lặng mấy giây, tầm mắt vẫn ở trên người cô.
Cô đang chu miệng uống một ngụm nhỏ sữa, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn điện thoại đi động, vẻ mặt thoải mái lại ung dung, tựa như không có bất kỳ sự phiền não nào.
Anh đã từng thấy cô vì Lương Tiềm đã cười nhiều lần, cũng khóc nhiều lần.
Theo như lời cô nói, tất cả đều có giới hạn.
Cho nên đến đây liền chấm dứt
“Tôi biết.” anh rũ mắt xuống, trầm giọng nói.
…
Mới xuống máy bay, Trì Sương nhận được cuộc gọi từ Trình Việt, cô nhìn điện thoại có chút buồn bực, Tại sao Trình Việt lại gọi điện thoại tới?
Cô hoài nghi bấm nhận, mới alo một tiếng, nghe được đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Lương Tiềm, theo bản năng cô muốn cúp điện thoại.
“Sương Sương…”
Lương Tiềm đau đến mức rên một tiếng, âm thanh yếu ớt như là sắp chết vậy ,”Em đừng cúp máy, anh có lời muốn nói với em.”
Giọng điệu như sắp mất máu mà chết, giao phó hậu sự, làm Trì Sương chần chừ.
“Sương Sương, em ở đâu, bây giờ anh muốn đi tìm em.”
Cô còn chưa lên tiếng, đầu dây bên kia lại truyền tới giọng nói của Trình Việt, “Bộ dáng hiện giờ của cậu còn có thể đi đâu, đàng hoàng ở bệnh viện cho mình! Thật không đủ cho cậu chơi đùa mà, lái xe lại có thể đụng vào bia đá.”
“Đừng nói cái này.”
Điện thoại bên kia an tĩnh lại, giống như có người bị đuổi ra ngoài ___ thời gian trầm mặc không tính là lâu, nếu như không có mấy câu nói của Trình Việt, Trì Sương đã sớm cúp điện thoại, bây giờ cô có chút tò mò, nghe Lương Tiềm giống như lại xảy ra một tai nạn nhỏ?
Chậc chậc, nam chính quả nhiên mạng xui xẻo nha.
“Sương Sương” Lương Tiềm mở miệng lần nữa, nghe thấy anh ta đang cố gắng để cho giọng nói của mình vững vàng hơn một ít, “Điện thoại di động của anh xảy ra chút chuyện nên mới mượn điện thoại của A Việt. Bây giờ em đang ở đâu, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em.”
Trì Sương hắng giọng một cái, nhàn nhạt nói, “Nha, tôi đang đi công tác ở thành phố khác.”
Bên kia trầm mặc trong chốc lát, anh ta mới nhỏ giọng nói, “Anh đã suy nghĩ rất nhiều, em nói đúng, trên thế giới này anh có thể lừa dối bất kỳ ai, duy chỉ đối với em là không thể có nửa điểm giấu giếm. Chờ em trở lại, đến lúc nó anh sẽ nói hết chuyện đã trải qua trong một năm này đều nói cho em biết. Sau đó, anh sẽ tôn trọng tất cả quyết định cũng như lựa chọn của em.”
Bây giờ Lương Tiềm giống như trong trí nhớ của cô, Trì Sương nghĩ vậy. Dĩ nhiên, đồng thời trong lòng cô cũng biết rõ, nếu như anh ta không phải bị dồn tới đường cùng, nếu như thái độ của cô không cương quyết lãnh đạm thì anh ta vẫn giấu giếm cô.
Bây giờ người trong lòng hắn là ai, hắn còn tình yêu với cô không, thật ra chuyện này cô cũng không quan tâm hay để ý dù chỉ một chút.
Cô hy vọng một người vĩnh viễn chỉ thích cô, vừa hay cô cũng thương hắn, nếu không đối với người không quan trọng, làm sao có thể cưỡng cầu tình cảm.
Hết thảy tất cả đã kết thúc với cô, nhưng với Lương Tiềm đó mới chỉ là bắt đầu.
Cô khẽ mỉm cười, hiếm khi giọng điệu không lạnh nhạt, nhẹ giọng nói, “Vậy cũng tốt, mọi chuyện chờ tôi trở về rồi nói. Ngoài ra, tôi cũng hy vọng anh sớm bình phục.”
Cách đó không xa phía sau lưng cô, Mạnh Hoài Khiêm tự nhiên có thể cảm nhận được tâm tình của cô.
Thời điểm cô vui vẻ, bước chân nhanh nhẹn, cũng cũng cao lên, nói chuyện giống như bôi mật vậy.
Anh cũng đoán được đầu dây bên kia là ai.
Đối với mục đích và thủ đoạn của đối phương anh cũng biết rõ, dẫu sao cũng có quan hệ với nhau hơn hai mươi năm.
Anh không quan tâm đối phương có kế hoạch gì, chẳng qua là nghe được cô tựa hồ buông xuống tất cả vách ngăn ngăn chặn vui sướng, anh chỉ có thể trầm tĩnh mà kiềm chế đi theo sau lưng cô,
“Được rồi, tôi còn có việc, không nói nữa.”
Anh ta lái xe gì cô còn không biết sao?
Đụng bia đá mà thôi, còn làm ra bộ dáng bị thương nghiêm trọng muốn nấu cháo điện thoại với cô?
Cuộc sống hôm nay thật tốt nha, thật là náo nhiệt, một người tình cờ gặp ở sân bay, một người lại bỏ ra nhiều tiền cực khổ diễn khổ nhục kế.
Chỉ có thể nói không hổ Lương Tiềm và Mạnh Hoài Khiêm làm bạn thân nhiều năm, kịch bản cũng giống nhau.
Cô dứt khoát cúp điện thoại, tổng thời gian gọi điện cũng chỉ có mấy phút, cô không biết đối với Mạnh Hoài Khiêm mà nói đã kéo dài bao lâu.
Anh phiền não nhéo sống mũi, nhưng vẫn thủy chung nhớ rõ cô từng nói qua, “Qúa tam ba bận.” anh không thể kiềm chế được sự thất thố của mình thêm một giây nào nữa, vội vàng tạm thời rời đi.
Ánh mắt Trì Sương lưu chuyển, không khỏi tức cười, “Khả năng buổi sáng đã uống nhiều nước chứ gì?
Trước bồn rửa tay.
Mạnh Hoài Khiêm rửa sạch hai tay, lại ung dung cài lại cúc áo sơ mi.
Phía trong cúc áo không có cách nào nhìn rõ đóa hoa sương hoa, ẩn núp dưới kẹp cà vạt, ẩn núp ở bên trong, tựa như lúc này anh không có cách nào chính miệng nói ra cảm xúc của mình.
Anh khẽ ngẩng đầu.
Người trong gương mặt không cảm giác.
Từ từ, cho đến khi ánh mặt khôi phục vẻ ôn hòa, anh mới không vội vã mà bước trầm ổn rời đi.
Trở về bên cạnh cô, tiếp tục làm Mạnh Hoài Khiêm trong mắt cô.
-------------
lười của editer: trên thực tế đây là chương 44: , do lúc đầu mình edit hơi lung tung lên số chương thực tế và số chuong trên website không giống nhau. Mong bạn iu thông cảm nha
Cô giương mắt, quả nhiên, là người không thể quen thuộc hơn nữa.
Anh hơi khom người, giúp cô lấy đĩa thức ăn, rất tự giác ở bên cạnh cô đóng vai phục vụ riêng, “Không ăn điểm tâm sao? Muốn ăn cái gì, tôi lấy cho cô.”
“Được rồi, tôi muốn lấy một ly sữa chocolate nữa.”
“Được” anh đáp ứng.
Trì Sương cùng quản lý nói một tiếng, lại đi đến một bàn không có người ngồi.
Trong chốc lát, Mạnh Hoài Khiêm đã bưng một ly sữa chocolate tới, đặt ở trong tay cô, lúc này mới ngồi xuống phía đối diện cô.
Cô bưng ly lên, khẽ uống một ngụm, liếc nhìn anh một cái, “Đừng nói là anh cũng đi công tác, sau đó vừa hay gặp tôi ở đây? Phim truyền hình trên ti vi cũng không có tình tiết trùng hợp như vậy.”
“Không phải đi công tác.” Trong mắt Mạnh Hoài Khiêm toàn là ánh cười, “Là đi du lịch.”
“Du lịch?”
Có quỷ mới tin anh. Du lịch, những từ ngữ như nghĩ phép xuất hiện trên người Mạnh Hoài Khiêm phá lệ xa cách, anh ấy phải là điệp viên 007 vậy, một năm 365 ngày không một ngày nghỉ ngơi.”
“Tôi cũng được nghỉ phép hàng năm.” Anh bất đắc dĩ nơi.
Trì Sương nghiêng người, “Vậy tôi có chút tò mò, một năm anh có bao nhiêu ngày nghỉ phép?”
“Thời gian tôi nhậm chức ở Áo Lãng cũng không được lâu lắm, cho nên tạm thời chỉ có 7 ngày nghỉ phép, nhưng mà, mấy năm trước tôi đều không nghỉ, tích lũy lại thì chừng được 20 ngày.” Anh nghiêm túc trả lời.
“…” Trì Sương không nói được, “Được rồi.”
“Tuần trước nghe cô nói phải đi Tô Châu công tác, gần đây chuyện trên tay cũng không nhiều lắm, cho nên…” anh dừng lại mấy giây, “Nếu như cô ngại, tôi có thể hủy bỏ hành trình lần này.”
“Bớt cùng tôi nói những lời dối trá này đi”
Trước kia còn cảm thấy người này thật nghiêm túc, bây giờ nhìn lại chỉ thấy toàn bộ là ngụy trang mà thôi.
Nghĩ xem những lời này nói lên điều gì?
Người đáng thương hàng năm không được nghỉ phép, lần này cuối cùng cũng thanh nhàn được một chút muốn đi Tô Châu du lịch, anh ấy đã đến đây rồi, đang chờ lên máy bay, chẳng lẽ cô còn mở miệng đuổi anh ấy đi? Sân bay cũng không phải nhà cô mở nha.
Anh là loại người gì, may mà cô đã sớm hỏa nhãn kim tinh nhìn thấu.
Dừng tầm mắt đảo qua, tâm can phổi tất cả đều không thể đen hơn nữa.
Bị cô phơi bày, Mạnh Hoài Khiêm bật cười, trong đời anh, chưa bao giờ có chuyện gì hoặc là người nào có thể để anh cảm nhận được căng thẳng như vậy. Anh đã quen với việc lên kế hoạch và đưa ra quyết định, nhưng vào một khoảnh khắc nào đó, đối mặt với một chiếc máy đã hoàn toàn mất kiểm soát, không còn tuân theo hướng dẫn của chương trình” Lâm nguy không loạn” nữa.
“Xin lỗi,” anh nói
Trì Sương chống tay lên cằm, “Bất cứ khi nào tôi nhàm chán một chút, dù chỉ là một chút xíu, tôi đều bắt đầu đếm xem anh đã nói xin lỗi tôi bao nhiêu lần rồi. Nếu mọi người đều bị hạn chế số lần nói nó, thì anh đã sớm dùng hết rồi, biết không?”
Mạnh Hoài Khiêm ừ một tiếng, giọng trầm thấp, “Tôi không nói lời xin lỗi với người khác, cho nên hẳn còn số định mức.”
Hiếm khi anh bộ lộ cảm xúc ra ngoài.
Tự nhiên cũng là hai tầng ý nghĩa, một là đời này chỉ nói với cô nhiều lần xin lỗi như vậy, hai là trừ cô ra anh sẽ không nói xin lỗi với bất kỳ ai.
Trong đó dĩ nhiên bao gồm bạn tốt hơn hai mươi năm qua.
Liên quan đên Lương Tiềm, đây cũng không phải là chủ đề cấm kỵ không thể đụng tới, dẫu sao trước khi anh ta trở lại, bọn họ đã từng tranh cãi vì vấn đề này.
Bây giờ cô lười nói, nhưng Mạnh Hoài Khiêm thì sao, giờ phút này coi như anh đã tiết lộ thái độ của mình.
Rất tốt.
Tốt vô cùng.
Trong lòng Trì Sương cảm khái..
Nhìn phẩm chất tâm lý, và thái độ thẳng thắn của anh đấy.
Trước kia là ai mặt đầy áy náy nói tôi và A Tiềm là tri kỷ, là bạn tốt nhiều năm của tôi, tôi thiếu nợ cậu ấy, nếu không trả nợ được thì tôi thống khổ đến chết.
Kết quả bây giờ mặt không đổi sắc nói trừ cô ra anh không xin lỗi bất kỳ người khác…
Trì Sương cũng muốn đem nhưng lời này, biểu tình này của anh ghi chép lại, sau này xem đi xem lại. Cô vốn là người khá ích kỉ, trước kia cùng người khác gây gổ, cũng không phải chưa từng bị người khác mắng qua không biết xấu hổ, nhưng bây giờ so sánh với Mạnh Hoài Khiêm, cô quả thực quá bình thường, không có gì đáng nhắc tới.
Cô rất bội phục những người như vậy, không mang theo ý xúc phạm, cho nên cô chỉ vỗ tay nói, “Không tệ, không tệ! sếp Mạnh, tôi cảm thấy Áo Lãng ở tay anh có thể vươn tới đỉnh Everest.”
Mạnh Hoài Khiêm nghe được lời châm chọc của cô, bất đắc dĩ nới, “Mượn lời chúc của cô.”
Lúc này, di động của anh reo lên.
Anh áy náy nhìn cô một chút, đợi cô ân xá, anh mới cầm điện thoại đi ra ngoài, chỉ tới cửa liền dừng lại. Một bên vừa nghe điện thoại, một bên nhìn cô, đầu dây bên kia báo tin tức xong anh yên lặng mấy giây, tầm mắt vẫn ở trên người cô.
Cô đang chu miệng uống một ngụm nhỏ sữa, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn điện thoại đi động, vẻ mặt thoải mái lại ung dung, tựa như không có bất kỳ sự phiền não nào.
Anh đã từng thấy cô vì Lương Tiềm đã cười nhiều lần, cũng khóc nhiều lần.
Theo như lời cô nói, tất cả đều có giới hạn.
Cho nên đến đây liền chấm dứt
“Tôi biết.” anh rũ mắt xuống, trầm giọng nói.
…
Mới xuống máy bay, Trì Sương nhận được cuộc gọi từ Trình Việt, cô nhìn điện thoại có chút buồn bực, Tại sao Trình Việt lại gọi điện thoại tới?
Cô hoài nghi bấm nhận, mới alo một tiếng, nghe được đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Lương Tiềm, theo bản năng cô muốn cúp điện thoại.
“Sương Sương…”
Lương Tiềm đau đến mức rên một tiếng, âm thanh yếu ớt như là sắp chết vậy ,”Em đừng cúp máy, anh có lời muốn nói với em.”
Giọng điệu như sắp mất máu mà chết, giao phó hậu sự, làm Trì Sương chần chừ.
“Sương Sương, em ở đâu, bây giờ anh muốn đi tìm em.”
Cô còn chưa lên tiếng, đầu dây bên kia lại truyền tới giọng nói của Trình Việt, “Bộ dáng hiện giờ của cậu còn có thể đi đâu, đàng hoàng ở bệnh viện cho mình! Thật không đủ cho cậu chơi đùa mà, lái xe lại có thể đụng vào bia đá.”
“Đừng nói cái này.”
Điện thoại bên kia an tĩnh lại, giống như có người bị đuổi ra ngoài ___ thời gian trầm mặc không tính là lâu, nếu như không có mấy câu nói của Trình Việt, Trì Sương đã sớm cúp điện thoại, bây giờ cô có chút tò mò, nghe Lương Tiềm giống như lại xảy ra một tai nạn nhỏ?
Chậc chậc, nam chính quả nhiên mạng xui xẻo nha.
“Sương Sương” Lương Tiềm mở miệng lần nữa, nghe thấy anh ta đang cố gắng để cho giọng nói của mình vững vàng hơn một ít, “Điện thoại di động của anh xảy ra chút chuyện nên mới mượn điện thoại của A Việt. Bây giờ em đang ở đâu, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em.”
Trì Sương hắng giọng một cái, nhàn nhạt nói, “Nha, tôi đang đi công tác ở thành phố khác.”
Bên kia trầm mặc trong chốc lát, anh ta mới nhỏ giọng nói, “Anh đã suy nghĩ rất nhiều, em nói đúng, trên thế giới này anh có thể lừa dối bất kỳ ai, duy chỉ đối với em là không thể có nửa điểm giấu giếm. Chờ em trở lại, đến lúc nó anh sẽ nói hết chuyện đã trải qua trong một năm này đều nói cho em biết. Sau đó, anh sẽ tôn trọng tất cả quyết định cũng như lựa chọn của em.”
Bây giờ Lương Tiềm giống như trong trí nhớ của cô, Trì Sương nghĩ vậy. Dĩ nhiên, đồng thời trong lòng cô cũng biết rõ, nếu như anh ta không phải bị dồn tới đường cùng, nếu như thái độ của cô không cương quyết lãnh đạm thì anh ta vẫn giấu giếm cô.
Bây giờ người trong lòng hắn là ai, hắn còn tình yêu với cô không, thật ra chuyện này cô cũng không quan tâm hay để ý dù chỉ một chút.
Cô hy vọng một người vĩnh viễn chỉ thích cô, vừa hay cô cũng thương hắn, nếu không đối với người không quan trọng, làm sao có thể cưỡng cầu tình cảm.
Hết thảy tất cả đã kết thúc với cô, nhưng với Lương Tiềm đó mới chỉ là bắt đầu.
Cô khẽ mỉm cười, hiếm khi giọng điệu không lạnh nhạt, nhẹ giọng nói, “Vậy cũng tốt, mọi chuyện chờ tôi trở về rồi nói. Ngoài ra, tôi cũng hy vọng anh sớm bình phục.”
Cách đó không xa phía sau lưng cô, Mạnh Hoài Khiêm tự nhiên có thể cảm nhận được tâm tình của cô.
Thời điểm cô vui vẻ, bước chân nhanh nhẹn, cũng cũng cao lên, nói chuyện giống như bôi mật vậy.
Anh cũng đoán được đầu dây bên kia là ai.
Đối với mục đích và thủ đoạn của đối phương anh cũng biết rõ, dẫu sao cũng có quan hệ với nhau hơn hai mươi năm.
Anh không quan tâm đối phương có kế hoạch gì, chẳng qua là nghe được cô tựa hồ buông xuống tất cả vách ngăn ngăn chặn vui sướng, anh chỉ có thể trầm tĩnh mà kiềm chế đi theo sau lưng cô,
“Được rồi, tôi còn có việc, không nói nữa.”
Anh ta lái xe gì cô còn không biết sao?
Đụng bia đá mà thôi, còn làm ra bộ dáng bị thương nghiêm trọng muốn nấu cháo điện thoại với cô?
Cuộc sống hôm nay thật tốt nha, thật là náo nhiệt, một người tình cờ gặp ở sân bay, một người lại bỏ ra nhiều tiền cực khổ diễn khổ nhục kế.
Chỉ có thể nói không hổ Lương Tiềm và Mạnh Hoài Khiêm làm bạn thân nhiều năm, kịch bản cũng giống nhau.
Cô dứt khoát cúp điện thoại, tổng thời gian gọi điện cũng chỉ có mấy phút, cô không biết đối với Mạnh Hoài Khiêm mà nói đã kéo dài bao lâu.
Anh phiền não nhéo sống mũi, nhưng vẫn thủy chung nhớ rõ cô từng nói qua, “Qúa tam ba bận.” anh không thể kiềm chế được sự thất thố của mình thêm một giây nào nữa, vội vàng tạm thời rời đi.
Ánh mắt Trì Sương lưu chuyển, không khỏi tức cười, “Khả năng buổi sáng đã uống nhiều nước chứ gì?
Trước bồn rửa tay.
Mạnh Hoài Khiêm rửa sạch hai tay, lại ung dung cài lại cúc áo sơ mi.
Phía trong cúc áo không có cách nào nhìn rõ đóa hoa sương hoa, ẩn núp dưới kẹp cà vạt, ẩn núp ở bên trong, tựa như lúc này anh không có cách nào chính miệng nói ra cảm xúc của mình.
Anh khẽ ngẩng đầu.
Người trong gương mặt không cảm giác.
Từ từ, cho đến khi ánh mặt khôi phục vẻ ôn hòa, anh mới không vội vã mà bước trầm ổn rời đi.
Trở về bên cạnh cô, tiếp tục làm Mạnh Hoài Khiêm trong mắt cô.
-------------
lười của editer: trên thực tế đây là chương 44: , do lúc đầu mình edit hơi lung tung lên số chương thực tế và số chuong trên website không giống nhau. Mong bạn iu thông cảm nha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.