Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó
Chương 51:
Lâm Miên Miên
06/12/2023
Đối với Trì Sương mà nói hôm này là một ngày vô cùng vui vẻ.
Mạnh Hoài Khiêm mang cô tới một quán ăn chuyên phục vụ nồi lẩu đồng nằm sâu trong một con hẻm nhỏ. Sự thật chứng minh, mùi vị cùng hoàn cảnh không có quan hệ quá lớn, bữa tiệc tối nay cô khen không dứt miệng, cái nhìn về Mạnh Hoài Khiêm so với trước cũng thuận mắt hơn nhiều.
Bắc Kinh đã tiền vào giữa hè, ban đêm cũng náo nhiệt.
Mạnh Hoài Khiêm đã mua trước vé xem phim ____ nhưng mà anh không chủ động hẹn trước, sau khi ăn tối xong không có hoạt động khác, anh muốn xem tâm trạng của cô mà làm việc. Qủa nhiên, từ trong tiệm đi ra, lúc đi trong con hẻm nhỏ, cô thoải mái duỗi người, ăn uống no say liền muốn nằm ngủ, “Thật là thoái mái, đưa tôi trở về nhà đi, tôi muốn đi nghỉ sớm một chút, thật là mệt.”
“Được” Mạnh Hoài Khiêm cười nói.
Vé xem phim cũng trở nên vô dụng.
Nhưng mà anh đã sớm chuẩn bị tâm tư.
Sau khi hai người lên xe, cũng không cần dẫn đường, Mạnh Hoài Khiêm là bản đồ sống, đối với đường đến Ngọc Tinh Thành anh không thể nào không quen thuộc hơn nữa. Ban đêm gió mạng một chút lạnh lẽo, Trì Sương trong lòng có chút khó chịu, cảm thấy trên người có dính chút mùi vị, đem mở cửa sổ xuống, mặc cho gió lùa vào, gió thổi làm tóc cô rối loạn.
Dù bị kẹt xe mười phút Trì Sương cũng không thấy phiền lòng.
Mắt thấy cách Ngọc Tinh Thành ngày càng gần, đột nhiên Trì Sương nhớ lại một chuyện, nghiêng đầu lơ lãng nhìn Mạnh Hoài Khiêm một cái, như không có chuyện gì đem cửa sổ đóng lại, tựa như nhàm chán vậy, từ trong túi lấy điện thoại di động ra, cúi đầu nhìn tin nhắn trên wechat.
Mạnh Hoài Khiêm luôn chú ý đường đi, tự nhiên phát hiện ra sắp đến quán sủi cảo chiên của anh Lưu, trong lúc nhất thời anh có chút khẩn trương.
Khẩn trương hơn cũng không che giấu được tâm trạng nhảy nhót.
Nhưng mà, ngay tại ví trí cách quán sủi cảo chiên của anh Lưu mấy trăm thước, cô lại đóng cửa kính ô tô lại, bắt đầu ở trong wechat trò chuyện sục sôi ngất trời với ai đó. Anh chỉ có thể cười một tiếng, không có khả năng thúc giục cô nhìn ra ngoài.
Thôi vậy.
Cô ấy sẽ phát hiện ra, điều ngạc nhiên này vẫn sẽ mới mẻ.
Trì Sương nhìn trong group mấy người chị em nổi điên, ánh mắt len lén chú ý tới Mạnh Hoài Khiêm, thấy anh bỗng nắm chặt tay lái, lại từ từ buông ra, trên mặt anh lộ ra nụ cười bất lực, rồi lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh.
Cô cảm thấy rất thú vị, tiếp tục cúi đầu gửi tin nhắn:[ người đàn ông quỷ kế đa đoan, cố ý đi đường này, còn tưởng rằng mình không phát hiện ra tâm tư của anh ta sao? Hết lần này đến lần khác mình không đi theo con đường anh ta đã vạch ra nha]ư
Giang Thi Vũ: [Có hay không có khả năng….]
Tiếu Manh: [Hết thảy đều do cậu tưởng tượng thôi bé cưng ạ!]
Trì Sương: [Đánh cược hay không?]
Giang Thi Vũ: [Tới đi!]
Tiếu Manh: [Làm sao? Lại đi tìm hiểu thứ hạng của sếp Mạnh trong danh sách những người giàu có sao? Mình có chút dao động, anh ấy dường như là một người tiêu tiền không ngần ngại nha…]
Giang Thi Vũ: [nếu như là thật, lúc nào có thể kéo chú họ vào đi, mình muốn nói chuyện với anh ấy, nếu như tiền nhiều quá không thể dùng hết có thể quyên cho người cần, ví dụ như mình nè!!]
Trì Sương không khỏi tức cười.
Tự nhiên Mạnh Hoài Khiêm cũng nghe được tiếng cười của cô. Anh nghĩ hẳn là cô đang nói chuyện với bạn thân, hoặc là với người nhà. Thỉnh thoảng cũng suy đóan, lúc cô đang nói chuyện phiếm với anh sẽ có biểu cảm gì, có vui vẻ như vậy không?
Vào hầm đậu xe, Mạnh Hoài Khiêm theo thói quen xuống xe, muốn đưa cô lên lầu.
Trong thang máy cũng chỉ có hai người họ, hôm nay Trì Sương ăn mặc tương đối đơn giản, áo sơ mi rộng thùng thình phối với quần ngắn, hai chân thon dài thẳng tắp, cô nhìn xuyên qua bức gương thản nhiên quan sát người đàn ông bên cạnh. Sau khi tan làm anh ấy liền tới đón cô, vẫn là áo sơ mi trắng cũng quần tây vạn năm không đổi, dưới ánh sáng trong thang máy, không gian tạo cảm giác vững trãi, kín đáo nhưng không mất cảm giác thoải mái.
Mạnh Hoài Khiêm cũng biết cô đang nhìn mình.
Rõ ràng hai người đứng kề vai, nhưng vẫn đối mặt với nhau qua gương.
Dường như trong lúc đó bọn họ nhớ lại một năm trước, lần đó cô ở trong nhà uống đến say, còn anh là khách không mời mà đến nhất quyết muốn vào. Khi đó, cô đứng ở trước bồn rửa tay đánh răng lạnh lùng nhìn anh qua chiếc gương.
Bây giờ trong mắt cô tràn đầy nụ cười .
Cô hắng giọng một cái, chủ động phá vỡ yên lặng, “Mới phát hiện hóa ra anh cũng không thấp, anh cao bao nhiêu thế.”
Đại khái đây là lần đầu tiên Mạnh Hoài Khiêm nghe người khác nói với anh, “Anh cũng không thấp,” anh cười nhẹ một tiếng, “1m87”
Trì Sương:”Phải không? Vậy cũng không tính là lùn, nhưng mà, “cô đổi chủ đề, chú ý đến những con số trong thang máy, “Anh có một khuyết điểm lớn nhất anh có biết không?”
Mạnh Hoài Khiêm sửng sốt một chút, “Cái gì?”
“Vậy anh nói xem trên người anh có khuyết điểm lớn nhất là gì chứ?” Trì Sương lại nói.
Cửa thang máy mở ra.
Trì Sương đi ra ngoài trước, Mạnh Hoài Khiêm theo sát phía sau, đề tài lại không kết thúc, cô không vội vã đi vào trong nhà, mà hứng thú dồi dào nhìn về phía anh, đợi anh trả lời,
“…Kén ăn?”
“…” vẻ mặt Trì Sương lộ rõ biểu cảm “Khó mà bình luận” .
Mạnh Hoài Khiêm giơ tay đầu hàng, “Chẳng qua là nói đùa với cô một chút.”
Dường như anh suy nghĩ sâu xa, thẳng thắn trả lời,”Khuyết điểm lớn nhất của tôi đại khái chính là tôi không phải là người tốt.”
Không đủ chính trực, quang minh lỗi lạc, lại làm việc không đứng đắn.
“Nhàm chán, dừng lại, đừng phân tích với tôi tâm hồn của anh, tôi không có hứng thú.” Trì Sương cắt ngang anh, “Thiếu sót thứ hai của anh là anh thật sự là một người vô cùng nhàm chán, thiếu điểm đặc sắc. Còn thiếu sót lớn nhất của anh là…”
Cô dừng lại mấy giây, thần bí thấp giọng, đem bầu không khí lên đến đỉnh điểm, cô nói, “Anh có chút già rồi.”
Sang năm là ba mươi rồi.
Vừa dứt lời, biểu tình của Mạnh Hoài Khiêm có thể nói là vô cùng đặc sắc, mờ mịt mà nghi hoặc.
Trì Sương lui về phía sau một bước, tiêu sái vẫy tay với anh, dường như anh vẫn đang hóa đá chưa phục hồi tinh thần cô đã nhanh chóng mở cửa, chui vào. Sau khi đóng cửa, cô nhìn vào màn hình, Mạnh Hoài Khiêm vẫn còn bị đả kích đến ngây dại đứng yên ở một chỗ, vội vàng che miệng lại, chỉ sợ tiếng cười quá càn rỡ bị anh ở ngoài cửa nghe được.
Mấy lần Mạnh Hoài Khiêm muốn gõ cửa hỏi cô, năm nay anh mới hai mươi chín tuổi, làm sao dùng từ”già” này để nói anh?
-
Sáng sớm ngày hôm sau, Trì Sương bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là chị họ gọi đến.
“Em đến nhà hàng xem một chút đi, quản lý mới vừa gọi điện thoại cho chị nói dì quét dọn cho phòng bao của sếp Dung nhặt được chiếc đồng hồ đeo tay, cũng không biết là của ai. Bây giờ chị còn đang có việc ở bên ngoài, đoán chừng là buổi tối mới có thể trở về.”
Trì Sương ở trên giường trở mình, mắt lim dim buồn ngủ nói, “Cho nên? Loại chuyện nhỏ như này bọn họ cũng không biết xử lý sao cho tốt ư?”
“…Không phải..” chị họ thở dài một cái, sâu xa nói, “Chiếc đồng hồ đó trị giá hơn một trăm vạn nha, quản lý đều sợ làm hư. Với giá trị này, em cảm thấy đây là chuyện nhỏ sao?”
Vật bị mất quá mức quý trọng, người phía dưới hy vọng bà chủ đến xử lý.
Nếu không chẳng may có chuyện rắc rối gì, vậy ai sẽ chịu trách nhiệm đây? Ai gánh vác được chứ?
Trì Sương vốn không cần phải đi làm quẹt thẻ nữa, sau khi cúp điện thoại liền đi rửa mặt rồi lái xe ra khỏi cửa. Vào lúc này cô cũng tỉnh táo lại, bất kể là Dung Khôn hay Trình Việt, cũng không có tiền án “làm rơi đồ”, cô cũng không cần gọi điện thoại đi chứng thực cũng biết chủ nhân của chiếc đồng hồ đeo tay là ai.
Phỏng đoán chị họ cùng quản lý cũng đều đoán được chuyện gì xảy ra, lúc này mới gọi điện thoại cho cô tới xử lý.
Trước kia thời điểm mập mời, thủ đoạn như vậy còn có thể xưng là tình thú, bây giờ cũng đã chia tay trong vui vẻ rồi, đây không phải là cho cô thêm phiền toái sao?
Thật là không có nhãn lực!
ở nhà hàng.
Hứa Thư Ninh đang sửa sang lại văn kiện, cô ta làm việc tỉ mỉ lại nghiêm túc, luôn làm tròn bổn phận của mình. Mặc dù mới tới không được mấy ngày, nhưng cô ta rất thích không khí nơi này, công việc cũng không tính là thanh nhàn, nhưng đãi ngộ không tệ, mấy vị quản lý cũng không phải người hà khắc, đồng nghiệp cũng dễ thân cận. Trừ thỉnh thoảng nghĩ tới cái người không từ mà biệt, cô ta cảm thấy bây giờ so với lúc ở Ngọc Châu phong phú vui vẻ hơn.
“Mấy người biết không, nghe dì Tôn nói chiếc đồng hồ kia trị giá hơn một trăm vạn đấy! Thật là hù chết tôi rồi.”
“Là tôi tôi cũng hoảng, cái này căn bản cũng không dám nhặt!” một người phục vụ khác nói, “Cho nên có lúc cũng không nghĩ ra người giả bộ bị đụng kia, Thời điểm tôi đi xe đạp thấy có xe sang, hận không thể tránh xa nó tám trăm thước, nếu tôi vô tình làm xước nó, vậy tôi phải làm việc không công một tháng nha, thật không muốn sống nữa!”
Hứa Thư Ninh mím môi cười một tiếng.
Quản lý tới, mấy nhân viên phục vụ lập tức tản ra.
“Hôm qua là ai phụ trách phòng bao của sếp Dung?” quản lý đi mấy bước quay đầu lại, “Thư Ninh, cô cũng tới đi, mặc dù tối qua cô không có ở đây nhưng mà, bây giờ cũng không biết sếp Trì nói thế nào, nếu như bình thường theo quy trì, cô cũng phải tới ghi chép những vật dụng bị mất.”
Hứa Thư Ninh vội vàng gật đầu nói, “Được ạ!”
Ở một góc trong đại sảnh.
Trì Sương đến làm cho người trước mắt mắt sáng lên.
Hứa Thư Ninh cũng là một trong số những người đó, cô ta ở một bên nhìn lén Trì Sương, cũng có chút vui vẻ, lại gặp được minh tinh trong truyền thuyết nha. Hai ngày nay cô ta cũng lên mạng tìm hiểu về sếp của mình. Cô ta có chừng mực, chỉ đơn giản xem trên bách khoa toàn thư rồi tắt điện thoại di động, ngay cả scandal của Trì Sương cô ta cũng không xem, dẫu sao cô ta tới để làm việc, không phải đi hóng bát quái.
Ở trên bách khoa toàn thư Trì Sương không thể nghi ngờ là rất đẹp, nhưng không đẹp bằng một nửa cô ở ngoài đời thật.
Cô ta nhớ lại ngày khảo hạch đó có một nữ sinh tóc ngắn nói.
Tôi thật sự không thể không nín thở.
Máy ảnh và màn hình lớn có thể so sánh như một chiếc gương phản chiếu yêu. Khi cô ấy xuất hiện ở trước mắt, vẻ đẹp của cô ấy làm mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt, những lời này không hề có chút phô trương nào.”
Cô ta thật vất vả mới phục hồi tinh thần lại, trong lòng trách cứ mình thất thố, nhưng cảm giác hình như Trì Sương đang nhìn cô ta.
Hắn là ảo giác đi…
“Sếp trì?”Vu quản lý gọi một tiếng, khó xử nói, “Tôi đã gọi điện thoại cho sếp Dung, người nhận là trợ lý của anh ấy, nói anh ấy đang họp.”
Trì Sương tùy ý nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay trên bàn làm việc, “Chuyện này để tôi xử lý. Bảo bọn họ không cần quá khẩn trương, sau này nếu như khác đến có đánh rời thứ gì, bất kể có phải là vật phẩm quý giá hay không đều làm theo thủ tục.”
Vu quản lý cười khổ ở trong lòng.
Những phú nhị đại thật giống như không có chuyện để làm, để tìm sếp Trì cũng phải tìm cách vòng vo như vậy, nhưng mà vừa hay chứng minh sếp Trì khẳng định không vui khi thấy người này. Nếu không ai có thể nghĩ ra một chiêu như vậy? Bỗng dưng vô cớ tăng lượng công việc cho bọn họ, bọn họ cũng oán nha!
“Tốt lắm, các người đi làm việc đi.”
Trì Sương vừa liếc nhìn ở bên kia có một nữ sinh trẻ tuổi mi thanh mục tú.
Càng xem càng thấy kỳ quái, đồng thời cũng có dự cảm mãnh liệt bất thường, mà cô sẽ không coi thường trực giác của mình.
Thần xui quỷ khiến, cô bất thốt lên, “Quản lý Vu, cô chờ một chút, tôi còn có việc tìm cô.”
Chờ những người khác đều rời đi, quản lý Vu đứng nghiêm một bên kiên nhẫn đợi cô phân phó.
“Mang thông tin của nhân viên mới vào làm việc đưa cho tôi xem.”
Hết chương 52:
________________
Trước mắt mình chưa biết quản lý Vu là nam hay nữ nên trước mắt để là nữ nha, có gì mình sửa đổi sau. Có thể mấy chương trước có nhắc đến quản lý Vu rồi nhưng mình không kịp xem lại, có gì sai mọi người chỉ ra giúp mình nha.
Mạnh Hoài Khiêm mang cô tới một quán ăn chuyên phục vụ nồi lẩu đồng nằm sâu trong một con hẻm nhỏ. Sự thật chứng minh, mùi vị cùng hoàn cảnh không có quan hệ quá lớn, bữa tiệc tối nay cô khen không dứt miệng, cái nhìn về Mạnh Hoài Khiêm so với trước cũng thuận mắt hơn nhiều.
Bắc Kinh đã tiền vào giữa hè, ban đêm cũng náo nhiệt.
Mạnh Hoài Khiêm đã mua trước vé xem phim ____ nhưng mà anh không chủ động hẹn trước, sau khi ăn tối xong không có hoạt động khác, anh muốn xem tâm trạng của cô mà làm việc. Qủa nhiên, từ trong tiệm đi ra, lúc đi trong con hẻm nhỏ, cô thoải mái duỗi người, ăn uống no say liền muốn nằm ngủ, “Thật là thoái mái, đưa tôi trở về nhà đi, tôi muốn đi nghỉ sớm một chút, thật là mệt.”
“Được” Mạnh Hoài Khiêm cười nói.
Vé xem phim cũng trở nên vô dụng.
Nhưng mà anh đã sớm chuẩn bị tâm tư.
Sau khi hai người lên xe, cũng không cần dẫn đường, Mạnh Hoài Khiêm là bản đồ sống, đối với đường đến Ngọc Tinh Thành anh không thể nào không quen thuộc hơn nữa. Ban đêm gió mạng một chút lạnh lẽo, Trì Sương trong lòng có chút khó chịu, cảm thấy trên người có dính chút mùi vị, đem mở cửa sổ xuống, mặc cho gió lùa vào, gió thổi làm tóc cô rối loạn.
Dù bị kẹt xe mười phút Trì Sương cũng không thấy phiền lòng.
Mắt thấy cách Ngọc Tinh Thành ngày càng gần, đột nhiên Trì Sương nhớ lại một chuyện, nghiêng đầu lơ lãng nhìn Mạnh Hoài Khiêm một cái, như không có chuyện gì đem cửa sổ đóng lại, tựa như nhàm chán vậy, từ trong túi lấy điện thoại di động ra, cúi đầu nhìn tin nhắn trên wechat.
Mạnh Hoài Khiêm luôn chú ý đường đi, tự nhiên phát hiện ra sắp đến quán sủi cảo chiên của anh Lưu, trong lúc nhất thời anh có chút khẩn trương.
Khẩn trương hơn cũng không che giấu được tâm trạng nhảy nhót.
Nhưng mà, ngay tại ví trí cách quán sủi cảo chiên của anh Lưu mấy trăm thước, cô lại đóng cửa kính ô tô lại, bắt đầu ở trong wechat trò chuyện sục sôi ngất trời với ai đó. Anh chỉ có thể cười một tiếng, không có khả năng thúc giục cô nhìn ra ngoài.
Thôi vậy.
Cô ấy sẽ phát hiện ra, điều ngạc nhiên này vẫn sẽ mới mẻ.
Trì Sương nhìn trong group mấy người chị em nổi điên, ánh mắt len lén chú ý tới Mạnh Hoài Khiêm, thấy anh bỗng nắm chặt tay lái, lại từ từ buông ra, trên mặt anh lộ ra nụ cười bất lực, rồi lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh.
Cô cảm thấy rất thú vị, tiếp tục cúi đầu gửi tin nhắn:[ người đàn ông quỷ kế đa đoan, cố ý đi đường này, còn tưởng rằng mình không phát hiện ra tâm tư của anh ta sao? Hết lần này đến lần khác mình không đi theo con đường anh ta đã vạch ra nha]ư
Giang Thi Vũ: [Có hay không có khả năng….]
Tiếu Manh: [Hết thảy đều do cậu tưởng tượng thôi bé cưng ạ!]
Trì Sương: [Đánh cược hay không?]
Giang Thi Vũ: [Tới đi!]
Tiếu Manh: [Làm sao? Lại đi tìm hiểu thứ hạng của sếp Mạnh trong danh sách những người giàu có sao? Mình có chút dao động, anh ấy dường như là một người tiêu tiền không ngần ngại nha…]
Giang Thi Vũ: [nếu như là thật, lúc nào có thể kéo chú họ vào đi, mình muốn nói chuyện với anh ấy, nếu như tiền nhiều quá không thể dùng hết có thể quyên cho người cần, ví dụ như mình nè!!]
Trì Sương không khỏi tức cười.
Tự nhiên Mạnh Hoài Khiêm cũng nghe được tiếng cười của cô. Anh nghĩ hẳn là cô đang nói chuyện với bạn thân, hoặc là với người nhà. Thỉnh thoảng cũng suy đóan, lúc cô đang nói chuyện phiếm với anh sẽ có biểu cảm gì, có vui vẻ như vậy không?
Vào hầm đậu xe, Mạnh Hoài Khiêm theo thói quen xuống xe, muốn đưa cô lên lầu.
Trong thang máy cũng chỉ có hai người họ, hôm nay Trì Sương ăn mặc tương đối đơn giản, áo sơ mi rộng thùng thình phối với quần ngắn, hai chân thon dài thẳng tắp, cô nhìn xuyên qua bức gương thản nhiên quan sát người đàn ông bên cạnh. Sau khi tan làm anh ấy liền tới đón cô, vẫn là áo sơ mi trắng cũng quần tây vạn năm không đổi, dưới ánh sáng trong thang máy, không gian tạo cảm giác vững trãi, kín đáo nhưng không mất cảm giác thoải mái.
Mạnh Hoài Khiêm cũng biết cô đang nhìn mình.
Rõ ràng hai người đứng kề vai, nhưng vẫn đối mặt với nhau qua gương.
Dường như trong lúc đó bọn họ nhớ lại một năm trước, lần đó cô ở trong nhà uống đến say, còn anh là khách không mời mà đến nhất quyết muốn vào. Khi đó, cô đứng ở trước bồn rửa tay đánh răng lạnh lùng nhìn anh qua chiếc gương.
Bây giờ trong mắt cô tràn đầy nụ cười .
Cô hắng giọng một cái, chủ động phá vỡ yên lặng, “Mới phát hiện hóa ra anh cũng không thấp, anh cao bao nhiêu thế.”
Đại khái đây là lần đầu tiên Mạnh Hoài Khiêm nghe người khác nói với anh, “Anh cũng không thấp,” anh cười nhẹ một tiếng, “1m87”
Trì Sương:”Phải không? Vậy cũng không tính là lùn, nhưng mà, “cô đổi chủ đề, chú ý đến những con số trong thang máy, “Anh có một khuyết điểm lớn nhất anh có biết không?”
Mạnh Hoài Khiêm sửng sốt một chút, “Cái gì?”
“Vậy anh nói xem trên người anh có khuyết điểm lớn nhất là gì chứ?” Trì Sương lại nói.
Cửa thang máy mở ra.
Trì Sương đi ra ngoài trước, Mạnh Hoài Khiêm theo sát phía sau, đề tài lại không kết thúc, cô không vội vã đi vào trong nhà, mà hứng thú dồi dào nhìn về phía anh, đợi anh trả lời,
“…Kén ăn?”
“…” vẻ mặt Trì Sương lộ rõ biểu cảm “Khó mà bình luận” .
Mạnh Hoài Khiêm giơ tay đầu hàng, “Chẳng qua là nói đùa với cô một chút.”
Dường như anh suy nghĩ sâu xa, thẳng thắn trả lời,”Khuyết điểm lớn nhất của tôi đại khái chính là tôi không phải là người tốt.”
Không đủ chính trực, quang minh lỗi lạc, lại làm việc không đứng đắn.
“Nhàm chán, dừng lại, đừng phân tích với tôi tâm hồn của anh, tôi không có hứng thú.” Trì Sương cắt ngang anh, “Thiếu sót thứ hai của anh là anh thật sự là một người vô cùng nhàm chán, thiếu điểm đặc sắc. Còn thiếu sót lớn nhất của anh là…”
Cô dừng lại mấy giây, thần bí thấp giọng, đem bầu không khí lên đến đỉnh điểm, cô nói, “Anh có chút già rồi.”
Sang năm là ba mươi rồi.
Vừa dứt lời, biểu tình của Mạnh Hoài Khiêm có thể nói là vô cùng đặc sắc, mờ mịt mà nghi hoặc.
Trì Sương lui về phía sau một bước, tiêu sái vẫy tay với anh, dường như anh vẫn đang hóa đá chưa phục hồi tinh thần cô đã nhanh chóng mở cửa, chui vào. Sau khi đóng cửa, cô nhìn vào màn hình, Mạnh Hoài Khiêm vẫn còn bị đả kích đến ngây dại đứng yên ở một chỗ, vội vàng che miệng lại, chỉ sợ tiếng cười quá càn rỡ bị anh ở ngoài cửa nghe được.
Mấy lần Mạnh Hoài Khiêm muốn gõ cửa hỏi cô, năm nay anh mới hai mươi chín tuổi, làm sao dùng từ”già” này để nói anh?
-
Sáng sớm ngày hôm sau, Trì Sương bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là chị họ gọi đến.
“Em đến nhà hàng xem một chút đi, quản lý mới vừa gọi điện thoại cho chị nói dì quét dọn cho phòng bao của sếp Dung nhặt được chiếc đồng hồ đeo tay, cũng không biết là của ai. Bây giờ chị còn đang có việc ở bên ngoài, đoán chừng là buổi tối mới có thể trở về.”
Trì Sương ở trên giường trở mình, mắt lim dim buồn ngủ nói, “Cho nên? Loại chuyện nhỏ như này bọn họ cũng không biết xử lý sao cho tốt ư?”
“…Không phải..” chị họ thở dài một cái, sâu xa nói, “Chiếc đồng hồ đó trị giá hơn một trăm vạn nha, quản lý đều sợ làm hư. Với giá trị này, em cảm thấy đây là chuyện nhỏ sao?”
Vật bị mất quá mức quý trọng, người phía dưới hy vọng bà chủ đến xử lý.
Nếu không chẳng may có chuyện rắc rối gì, vậy ai sẽ chịu trách nhiệm đây? Ai gánh vác được chứ?
Trì Sương vốn không cần phải đi làm quẹt thẻ nữa, sau khi cúp điện thoại liền đi rửa mặt rồi lái xe ra khỏi cửa. Vào lúc này cô cũng tỉnh táo lại, bất kể là Dung Khôn hay Trình Việt, cũng không có tiền án “làm rơi đồ”, cô cũng không cần gọi điện thoại đi chứng thực cũng biết chủ nhân của chiếc đồng hồ đeo tay là ai.
Phỏng đoán chị họ cùng quản lý cũng đều đoán được chuyện gì xảy ra, lúc này mới gọi điện thoại cho cô tới xử lý.
Trước kia thời điểm mập mời, thủ đoạn như vậy còn có thể xưng là tình thú, bây giờ cũng đã chia tay trong vui vẻ rồi, đây không phải là cho cô thêm phiền toái sao?
Thật là không có nhãn lực!
ở nhà hàng.
Hứa Thư Ninh đang sửa sang lại văn kiện, cô ta làm việc tỉ mỉ lại nghiêm túc, luôn làm tròn bổn phận của mình. Mặc dù mới tới không được mấy ngày, nhưng cô ta rất thích không khí nơi này, công việc cũng không tính là thanh nhàn, nhưng đãi ngộ không tệ, mấy vị quản lý cũng không phải người hà khắc, đồng nghiệp cũng dễ thân cận. Trừ thỉnh thoảng nghĩ tới cái người không từ mà biệt, cô ta cảm thấy bây giờ so với lúc ở Ngọc Châu phong phú vui vẻ hơn.
“Mấy người biết không, nghe dì Tôn nói chiếc đồng hồ kia trị giá hơn một trăm vạn đấy! Thật là hù chết tôi rồi.”
“Là tôi tôi cũng hoảng, cái này căn bản cũng không dám nhặt!” một người phục vụ khác nói, “Cho nên có lúc cũng không nghĩ ra người giả bộ bị đụng kia, Thời điểm tôi đi xe đạp thấy có xe sang, hận không thể tránh xa nó tám trăm thước, nếu tôi vô tình làm xước nó, vậy tôi phải làm việc không công một tháng nha, thật không muốn sống nữa!”
Hứa Thư Ninh mím môi cười một tiếng.
Quản lý tới, mấy nhân viên phục vụ lập tức tản ra.
“Hôm qua là ai phụ trách phòng bao của sếp Dung?” quản lý đi mấy bước quay đầu lại, “Thư Ninh, cô cũng tới đi, mặc dù tối qua cô không có ở đây nhưng mà, bây giờ cũng không biết sếp Trì nói thế nào, nếu như bình thường theo quy trì, cô cũng phải tới ghi chép những vật dụng bị mất.”
Hứa Thư Ninh vội vàng gật đầu nói, “Được ạ!”
Ở một góc trong đại sảnh.
Trì Sương đến làm cho người trước mắt mắt sáng lên.
Hứa Thư Ninh cũng là một trong số những người đó, cô ta ở một bên nhìn lén Trì Sương, cũng có chút vui vẻ, lại gặp được minh tinh trong truyền thuyết nha. Hai ngày nay cô ta cũng lên mạng tìm hiểu về sếp của mình. Cô ta có chừng mực, chỉ đơn giản xem trên bách khoa toàn thư rồi tắt điện thoại di động, ngay cả scandal của Trì Sương cô ta cũng không xem, dẫu sao cô ta tới để làm việc, không phải đi hóng bát quái.
Ở trên bách khoa toàn thư Trì Sương không thể nghi ngờ là rất đẹp, nhưng không đẹp bằng một nửa cô ở ngoài đời thật.
Cô ta nhớ lại ngày khảo hạch đó có một nữ sinh tóc ngắn nói.
Tôi thật sự không thể không nín thở.
Máy ảnh và màn hình lớn có thể so sánh như một chiếc gương phản chiếu yêu. Khi cô ấy xuất hiện ở trước mắt, vẻ đẹp của cô ấy làm mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt, những lời này không hề có chút phô trương nào.”
Cô ta thật vất vả mới phục hồi tinh thần lại, trong lòng trách cứ mình thất thố, nhưng cảm giác hình như Trì Sương đang nhìn cô ta.
Hắn là ảo giác đi…
“Sếp trì?”Vu quản lý gọi một tiếng, khó xử nói, “Tôi đã gọi điện thoại cho sếp Dung, người nhận là trợ lý của anh ấy, nói anh ấy đang họp.”
Trì Sương tùy ý nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay trên bàn làm việc, “Chuyện này để tôi xử lý. Bảo bọn họ không cần quá khẩn trương, sau này nếu như khác đến có đánh rời thứ gì, bất kể có phải là vật phẩm quý giá hay không đều làm theo thủ tục.”
Vu quản lý cười khổ ở trong lòng.
Những phú nhị đại thật giống như không có chuyện để làm, để tìm sếp Trì cũng phải tìm cách vòng vo như vậy, nhưng mà vừa hay chứng minh sếp Trì khẳng định không vui khi thấy người này. Nếu không ai có thể nghĩ ra một chiêu như vậy? Bỗng dưng vô cớ tăng lượng công việc cho bọn họ, bọn họ cũng oán nha!
“Tốt lắm, các người đi làm việc đi.”
Trì Sương vừa liếc nhìn ở bên kia có một nữ sinh trẻ tuổi mi thanh mục tú.
Càng xem càng thấy kỳ quái, đồng thời cũng có dự cảm mãnh liệt bất thường, mà cô sẽ không coi thường trực giác của mình.
Thần xui quỷ khiến, cô bất thốt lên, “Quản lý Vu, cô chờ một chút, tôi còn có việc tìm cô.”
Chờ những người khác đều rời đi, quản lý Vu đứng nghiêm một bên kiên nhẫn đợi cô phân phó.
“Mang thông tin của nhân viên mới vào làm việc đưa cho tôi xem.”
Hết chương 52:
________________
Trước mắt mình chưa biết quản lý Vu là nam hay nữ nên trước mắt để là nữ nha, có gì mình sửa đổi sau. Có thể mấy chương trước có nhắc đến quản lý Vu rồi nhưng mình không kịp xem lại, có gì sai mọi người chỉ ra giúp mình nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.