Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Chương 50:

Lâm Miên Miên

06/12/2023

Dung Khôn cực kỳ hài lòng với kết quả như vậy, vẫn không tắt loa ngoài, hắng giọng hỏi cô, “Bà chủ Trì, tôi để cho người đưa rượu vang qua thế nào rồi? Vừa miệng chứ?”

Bên kia, Trì Sương căn bản không biết Lương Tiềm cùng Mạnh Hoài Khiêm đang gây ra náo nhiệt, hôm qua mới đi công tác trở lại, hôm nay yên tâm thoải mái để cho ản thân ngủ đến lúc tự tỉnh, lúc này mới chậm rãi lái xe đến nhà hàng. Trên bàn làm việc của cô, có nhiều hơn một chai rượu vang, nghĩ một hồi mới nhớ ra đây là Dung Khôn đưa cho cô.

“Còn chưa kịp uống nữa.” giọng cô mang theo nụ cười, nhạo báng,”Rượu vang đỏ của sếp Dung sao có thể chê được? Không ngâm mình tắm rửa, đốt nến sao được?”

Trình Việt nheo mắt, theo bản năng nhìn về phía hai người như đang bị điểm huyệt kia.

Lương Tiềm đang giơ tay lau vệt máu ở bên mép miệng.

Mạnh Hoài Khiêm thờ ơ đứng nghiêm một bên, hiển nhiên bọn họ cũng chú ý đến động tĩnh của cuộc gọi bên này.

Dung Khôn chớ vì cứu hóa mà tự đem mình dính vào chứ? Hai người anh em này không phải người hiền lành gì, là người có thể liều mạng với tình địch của mình….

Ba người hoặc là lạnh nhạt, hoặc là lo âu, hoặc cảnh giác nhưng dường như Dung Khôn hồn nhiên không biết gì, vẫn thản nhiên cùng Trì Sương tán gẫu, “Long trọng như vậy sao? Được rồi, nếu cô thấy uống không tệ thì gửi tin nhắn cho tôi, tôi để cho người giao cho cô mấy chai nữa.”

“Thôi đi ____” Trì Sương miễn cưỡng nói, “Đừng nói nhảm nữa, loại chuyện nhỏ này gửi wechat cho tôi là được rồi, nói đi, rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì?”

Cô cùng Dung Khôn cho tới nay đều là mối quan hệ không xa cũng không gần, rất khó nói bọn họ có phải là bạn bè hay không, nhưng nếu như không có chính sự gì, Dung Khôn cũng sẽ không gọi điện thoại cho cô.

Trước kia không phải anh ta chưa từng đưa đồ qua, rượu vang đỏ, tác phẩm chạm khắc gốc cây, cùng với thủy sản vận chuyển bằng đường hàng không. Trước đây anh ta chưa từng gọi điện thoại xác nhận cô có nhận được hay không, có thích hay không___ dẫu sao việc này chỉ có Mạnh Hoài Khiêm thích làm.

Dung Khôn cười mỉa, nhìn lướt qua hai người kia, “Hôm nay tôi làm chủ, mời ba người bạn tốt ăn bữa cơm, quyết định ở Tiểu Uyển, đây là gọi điện đặt bàn trước với bà chủ nha.”

Trì Sương trầm mặc một hồi, không nói nên lời, mắng hắn, “Dung Khôn, anh bị bệnh có phải không?”

Trong thế giới của người trưởng thành, không cần giải thích quá rõ ràng về điều gì đó.

Lần đó ở sân trường đua ngựa ở ngoại ô, Mạnh Hoài Khiêm nói với cô, có người nhắc nhở anh ấy rằng Lương Tiềm không muốn anh dùng phương thức như vậy chiếu cố cô.

Cô dùng đầu ngón chân cũng biết cái “Có người” này chính là Dung Khôn, trừ Dung Khôn cùng Trình Việt, làm gì còn có ai khác dám nói những lời như vậy với Mạnh Hoài Khiêm, hơn nữa người ngạo mạn như anh lại nghe vào?

Trình Việt không phải là người khôn khéo, thậm chí cô hoài nghi cho đến bây giờ Trình Việt còn chưa nhìn ra tâm tư của Mạnh Hoài Khiêm.

Vì vậy cô kết luận, Dung Khôn tuyệt đối là người biết chuyện.

“Trong đầu anh toàn là rượu vang đúng không?” Trì Sương tức giận đứng lên, cũng lười quản đối phương là ai, tất cả đều coi là đồng nghiệp, “Sao vậy, Bắc Kinh chỉ có mỗi nhà hành của tôi kinh doanh sao? Các người không có chỗ để đi hay sao mà phải đến chỗ tôi?”

“Bà chủ Trì, “ Dung Khôn không thể làm gì khác hơn nói, “Tôi ở nhà hàng của cô ….là hội viên cấp bậc kim cương phải không? Nghiêm túc à, không muốn kinh doanh nữa sao?”

Trì Sương chỉ hận người đầu dây bên kia sao không phải là Mạnh Hoài Khiêm.

Nếu là Mạnh Hoài Khiêm ở trước mặt cô nói lời ngôn cuồng như vậy, cô sẽ không cho tính khí tốt như này.

Không có vấn đề gì, không có vần đề gì ___

“Làm sao có thể chứ? Sao lại không làm?” Trì Sương khẽ cười một tiếng,”Ai bảo ngài Dung đây là người tôn quý, là hội viên cấp bậc kim cương nha.”

Dung Khôn, “…”

Trong lòng hắn cũng khổ, biết được bản thân đã đắc tội cô, nhưng anh ta không còn biện pháp khác, anh ta phải có phương án dự phòng, nếu không sau khi cúp điện thoại, hai người kia lại đánh nhau thì sao? Ít nhất phải sống qua ngày hôm nay đúng chứ?

Sau này hắn tuyệt đối cách xa ha người này, cho dù đánh đến nội tạng tan vỡ cũng không có quan hệ gì với hắn.

“Cúp đây!” Trì Sương nói, “Ngài vô cùng tôn quý nha, bây giờ tôi phải tự mình đi quét dọn phòng riêng của ngài, cũng không còn thời gian cùng ngài tán gẫu, tôi phải kéo lê thân mình đi lau bàn rửa chén rồi.”



Dung Khôn cười khổ.

Anh ta cảm giá được có mũi tên ngầm đang vèo vèo bắn vào người hắn.

Không cần nghĩ cũng biết từ hai tên vương bát đản kia đến.

Thu điện thoại lại, Mạnh Hoài Khiêm thoáng chỉnh sửa cổ áo, thời ơ nhìn Lương Tiềm một cái, đi tới trước, nhìn về phía Dung Khôn, lạnh nhạt nói, “Cậu chưa tỉnh rượu sao mà gọi điện thoại cho cô ấy?”

Lương Tiềm cũng không đồng ý cách làm của Dung Khôn.

Anh ta chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Dung Khôn, như thể anh ta cũng hoài nghi người bạn này.

Dung Khôn xác đinh, anh ta cùng Trình Việt đời trước có thể đã làm nhiều điều ác, nếu không chẳng hiểu sao bọn họ lại gặp phải cặp đôi điên này và rơi vào tình huống này.

“Có đi hay không?”

Anh ta không có kiên nhẫn, “Tôi đã nói với cô ấy xong rồi, các người cũng ngừng đi, nếu không chính các người giải thích vết thương trên mặt đi.”

Trình Việt đều không nghĩ tới phương diện này, bây giờ nghĩ đến, anh ta lập tức giác ngộ. Dung Khôn hỏi một câu nhảm nhí, chỉ sợ là xế chiều hôm nay dù có mưa đá hay mưa dao thì hai người họ cũng phải đi qua.



Sau khi Trì Sương cúp điện thoại cũng không để bụng chuyện này, tức giận hơn mười giây đã là cực hạn của cô.

Cô cảm thấy Lương Tiềm và Mạnh Hoài Khiêm không có quan hệ gì với cô.

Nếu đã không có quan hệ gì, cô tội gì vì chuyện nhỏ này mà lãng phí tâm tư.

Chẳng qua lúc trưa ăn cơm cùng chị họ, cô nhớ lại chuyện này, thuận miệng nhắc mở một câu, “Buổi chiều Dung Khôn cùng mấy người bạn của cậu ta muốn tới, nhớ để cho nhân viên phục vụ đưa nước giải rượu cho họ.”

Chị họ tò mò, “Bọn họ có mấy người?”

Trì Sương giơ bàn tay ra, “Chị nghĩ sao, đương nhiên là bốn người.”

Chị họ sửng sốt một lúc lâu mới hoàn hồn lại, “Bốn người bọn họ cùng nhau đến? Đây là tình huống gì?”

“Tình huống hỗn loạn này có liên quan gì đến chúng ta?” Trì Sương một bên cầm khăn giấy bình tĩnh lau mép, “Tóm lại, em thấy rất nhàm chán, cho nên cũng không có ý muốn tham dự, giúp xong liền đi, dù sao chị chiêu đãi đi, không cần quá long trọng, giống như người bình thường là tốt rồi.”

“Em không ở lại kiểm soát tình hình sao?” chị họ kinh ngạc, “Vậy nếu bọn họ đánh nhau thì sao? Làm sao chị có thể ngăn cản được mấy vị này?”

Thời điểm Sương Sương không muốn nói về chuyện này, cô cũng không muốn hỏi những chuyện riêng kia, nhưng khoảng thời gian này cô đều thấy trong mắt, làm sao lại không biết Mạnh Hoài Khiêm cùng Lương Tiềm từ bạn thân trở mặt với nhau, chỉ là thời gian sớm hay muộn thôi.

“Thật là tốt”.

Trì Sương chỉ sợ chuyện không loạn thêm, cười hì hì đưa ra một chủ ý, “Chút nữa chị đưa mấy vật phẩm quý giá muố loại bỏ đến phòng của Dung Khôn. Nếu họ không giữ gìn cầm thận và làm hỏng, thì bắt họ đền bù toàn bộ theo giá trị. Ngoài ra bất kỳ ai quấy rối tại nhà hàng của em, dù là ai, cho dù là bạn tốt của em đi chăng nữa cũng phải báo cảnh sát, tránh trường hợp để người khác học theo, nếu không người không biết lại tưởng nhà hàng này là học viện võ thuật mất? Mặc dù độ nổi tiếng của bốn người bọn họ cộng lại không bằng một nửa độ nổi tiếng của em, nhưng nói không chừng có thể lên tin tức hại chúng ta bị cười nhạo thì sao?”

Chị họ xem thế là đủ rồi, “Em thật là có tấm lòng lớn lao nha!”

Trì Sương dửng dưng nói, “Kỳ thật em quen rồi, loại chuyện vô nghĩa này chẳng lẽ rất hiếm lạ sao?”

Năm nay cô cũng sắp hai mươi bảy rồi, hai mươi bảy năm trong đời, vì thế mà đây đâu phải là lần đầu gặp phải chuyện này chứ.

Chị họ xì cười nói, “…Được rồi! Chờ một chút chị mang đồ đến phòng ăn của sếp Dung, sao vậy, sao lại mong bọn họ đánh nhau rồi? Dù sao bọn họ cũng là người có tiền, đây là cướp của người giàu chia cho người nghèo.”



Nếu không phải diện tích phòng ăn có hạn, thật muốn nhét tất cả đồ trang trí trong nhà hàng muốn loại bỏ nhét vào trong đó.

Bây giờ cũng không biết có nên mong đợi hai người họ đánh nhau hay không.

Lúc xế chiều, Trì Sương nhận được tin nhắn của Mạnh Hoài Khiêm gửi đến, anh luôn dè dặt, kín đáo trước mặt cô. Có thể do hai ngày này là thời kỳ đặc thù với cô, tương đối kiểu cách một chút, anh lại có bộ dáng khác thường như này ___ anh không gõ chữ mà gửi đến một tấm hình.

Là bức ảnh anh đứng ở cửa sổ sát mặt đất trong phòng làm việc, ánh nắng chiều chiếu xuống một góc, trên cửa sổ còn phảng chiếu hình ảnh của anh, mơ mơ màng màng, nhưng lại gây chú ý cho người khác.

Trên thực tế, cô cũng không phải là trong tài của anh với Lương Tiềm, cô cũng không có hứng thú đi bàn xem ai đúng ai sai, dù sao chỉ cần không chọc tới cô là tốt rồi.

Cô cũng không thừa nhận” hai người bạn quen biết từ lúc mới sinh, có hơn hai mươi năm tình bạn “ vì cô mà bất hòa với nhau.

Là do Lương Tiềm làm càn hiểu lầm, cô không có nói người cô yêu là Mạnh Hoài Khiêm.

Nếu như Mạnh Hoài Khiêm thừa nhận cái danh ”người cô yêu”, đó cũng là do anh có khuôn mặt to như cái chậu.

Cô nhìn đi nhìn lạo vào bức hình này mấy lần, cuối cùng vẫn theo tâm trạng mà trả lời anh, [Có thời gian không? Không phải hôm qua anh mời tôi đi ăn sao?]

Anh ấy trả lời ngay, [Có]ư

Không chút do dự, không có nửa điểm chần chờ, dùng hành động để chứng minh anh là Mạnh Siri lúc nào cô gọi thì đến.

Trì Sương bị anh chọc cười, [Cho nên anh thả chim bồ câu cho bọn họ sao?]

Nếu như cô nhớ không nhầm, chiều nay anh có hẹn với mấy người Dung Khôn, cho nên cô mới cố ý hỏi như vậy.

Anh Lương Tiềm;[có thể, bất cứ lúc nào]

Cô bị bốn chữ kia bị chọc cười tới đau cả bụng ‘[Vậy chúng ta đi ăn lẩu đi, ngày hôm qua anh nói cái này đúng không? Hẹn gặp lại]

Anh ấy trả lời [Được]ư

Tắt khung đối thoại đi, anh nhìn gr đang nói chuyện trời đất rồi thản nhìn gửi tin nhắn thả chim bồ câu, [Bữa tối chút nữa mình sẽ không đi]

Dừng lại mấy giây, anh lại bổ sung, [Xin lỗi, buổi tối mình có hẹn]

Dung Khôn: …

Trình Việt: …

Mạnh Hoài Khiêm:[mấy người cứ tùy ý đi, nhớ tình vào tài khoản của mình]

Trong group Lương Tiềm vẫn không lên tiếng. Dung Khôn cho là ván này đã giải tán, không nghĩ tới lúc tan việc, Lương Tiềm gọi điện thoại đến hẹn gặp ở Trì Trung Tiểu Uyển. Ba người được nhân viên phục vụ dẫn tời phòng riêng, mặc dù nếu Mạnh Hoài Khiêm đến thì cũng chỉ làm bầu không khi trở lên ngưng trệ hơn, nhưng nếu anh không đến…. cũng rất đòi mạng nha. Dẫu sao anh cũng nhìn ra sự quan tâm của Mạnh Hoài Khiêm đối với Trì Sương, người duy nhất có thể khiến Mạnh Hoài Khiêm rời đi cũng chỉ có cô ấy. Dung Khôn cùng Trình Việt cúi đầu như chim cút, mặc cho Lương Tiềm đem rượu uống như nước lã, cũng chỉ coi như mình bị mù, người thất tình đương nhiên có quyền lợi uống say.

Lương Tiềm không phải là người nói nhiều, lúc trước cùng Trì Sương yêu đương nồng nhiệt cũng sẽ không đem tâm sự của mình nói cho người ngoài nghe, bây giờ mất đi, càng không dễ dàng thổ lộ, chẳng qua là một ly lại một ly, sắc mặt ngày càng âm trầm.

Anh ta say rượu.

Dung Khôn cùng Trình Việt không thể làm gì khác hơn là cằn nhằn một ít chuyện khác để dời đi sự chú ý của hắn, chẳng qua là không có hiệu quả lắm.

Đến lúc phải rời đi, Lương Tiềm để cho Dung Khôn và Trình Việt đi trước, anh ta muốn tìm một chỗ yên lặng ngồi một chút. Hai người muốn nói lại thôi, người thất tình điên lên rất dọa người, dù sao cho dù anh ta có ăn gan hùm mật gấu, anh ta không dám ở nơi này của Trì Sương phát điên, nhưng tốt hơn nhất là đi theo anh ta.

Dung Khôn đến gần, than thở một tiếng, vỗ một cái vào bả vai Lương Tiềm.

Trình Việt cũng vậy, thiếu chút nữa anh ta không nhịn được nói, “nén bi thương”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook