Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Chương 5:

Lâm Miên Miên

26/10/2023

Trì Sương khiếp sợ không nói thành lời.

Cô nhìn vào Mạnh Hoài Khiêm. Nếu cô không gián đoạn anh ta, liệu anh ta còn muốn nói gì nữa không? Anh ta có ý muốn trình bày cao kiến không ?

"Đủ rồi!"

Cô tức giận nhìn anh ta, "Mạnh Hoài Khiêm, đừng nói nhận xét về tác phẩm của tôi trước mặt tôi. Anh nghĩ mình sắc bén và hài hước lắm sao? Hay anh muốn tôi hoàn trả tiền VIP mà anh đã mua?"

Mạnh Hoài Khiêm nhanh chóng xin lỗi, "Xin lỗi."

"Tôi không muốn tiếp tục ký hợp đồng với công ty nữa," Trì Sương leo xuống từ chiếc ghế cao, nhìn chằm chằm vào anh ta, "Lúc đó, cũng có hai, ba công ty khác muốn ký hợp đồng với tôi..."

Chờ đã, cô ấy tại sao lại muốn nhấn mạnh điều này trước mặt anh ta?

"Tôi không muốn làm nữa, anh có hiểu không? Tôi đã từ chức, tôi đã thay đổi ngành, tôi đã nghỉ hưu, tôi nói rất rõ rồi, anh có thể hiểu không?"

Mạnh Hoài Khiêm kinh ngạc trong vài giây, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Anh thực sự không ngờ cô ấy định thay đổi nghề nghiệp.

Năm nay cô ấy chưa đầy 26 tuổi, đối với nghề diễn viên, cô ấy như ánh mặt trời mới mọc. Anh tưởng cô ấy cảm thấy thất bại, anh tưởng cô ấy không gặp được công ty tốt, thậm chí... anh đã chuẩn bị sẵn sàng chào hỏi, vì cô mà mời một giáo viên chuyên nghiệp.

Mặc dù khi Lương Tầm giới thiệu cô ấy với anh ta, anh ta cũng chưa từng nghe tới tên "Trì Sương," nhưng trải qua thời gian này, anh ta đã biết cô ấy tư chất tuyệt trở thành một diễn viên.

Diễn viên trong ngành giải trí thật sự rất gian khổ, người ngoài nhất định không biết , nhưng có điều mà mọi người đều biết , ngoài mặt nó luôn rạng rỡ, được nhiều người ngưỡng mộ. Cô ấy ở tuổi này có thể dứt áo ra đi, bỏ lại tất cả những ánh hào quang đó... anh nghĩ, anh không nên truy hỏi nữa.

"Tôi đã hiểu," Mạnh Hoài Khiêm nói, "Xin lỗi."

Một khoảng im lặng trôi qua.

Tâm trạng của Trì Sương rất phức tạp, một mặt cô ấy có cảm giác Mạnh Hoài Khiêm muốn bù đắp cho cô ấy và quan tâm đến cô, nhưng mặt khác, lúc này cô ấy thực sự rất ghét anh ta. Thay vì nhìn nhau chán ghét, tốt nhất là không nên tiếp xúc nhiều với anh ta. Miễn là anh ta không chủ động đến trước mặt cô, cô ấy sẽ không trở lên xấu tính mắng mỏ anh ta cả ngày.

Thôi.

Nói cho cùng, là Lương Tiềm tự mình lựa chọn

Ngoài việc giận dữ và tức giận, cô ấy còn có thể làm gì nữa chứ?

"Mạnh Hoài Khiêm, anh đi đi," Trì Sương giải tỏa hết cơn tức giận trong lòng, đây là lần đầu mặt họ đối mặt sau sự việc với sự bình tĩnh, "Anh không cần phải làm gì cho tôi cả. Nhìn xem, chúng tôi còn chưa kịp tổ chức lễ đính hôn, chúng tôi chỉ là bạn trai và bạn gái, chẳng phải vợ chồng cả. Không cần thiết đâu. Anh cũng không phải là trời sinh thích bị chửi mắng đúng không ?"

Nói một cách phũ phàng, nếu tìm thấy thi thể của Lương Tiềm hoặc anh ấy mất tích hai năm, cô chỉ là bạn gái của anh, thậm chí cô không thể nhận được một đồng của gia sản của anh.

Với mối quan hệ như vậy, Mạnh Hoài Khiêm chăm sóc cô ấy để làm gì?

Mạnh Hoài Khiêm cảm thấy trong lòng đau xót.

Lễ đính hôn.

Anh vẫn nhớ rõ tất cả chi tiết của buổi tối đó, nhớ cách Lương Tiềm hân hoan, nhớ cách anh ta hạnh phúc nói, "Tư vị cùng người mình yêu kết hôn, mọi người nên nếm thử, thật đấy." Những người bạn khác bị anh ta chọc tức đến nỗi phải ném đồ vật vào anh.

Nếu không có sự cố xảy ra, Lương Tiềm giờ đây còn thêm một danh xưng mới - hôn phu của Trì Sương.

Mạnh Hoài Khiêm có thể tưởng tượng Lương Tiềm cao hứng đến mức nào.

Nhưng hiện tại, tất cả đều biến mất, Lương Tiềm ở đâu còn chẳng biết, tất cả mọi người đều nói anh ta lành ít dữ nhiều nhưng anh vẫn ôm một tia hy vọng, nếu như…?

"A Tiềm thật sự muốn kết hôn với cô” Mạnh Hoài Khiêm thấp giọng, "Cậu ấy đã xem cô là vợ của Mình , và tôi cũng nhận định hai người là vợ chồng."

Trì Sương nhìn vào anh ta.

Lo lắng cô ấy có thể hiểu nhầm ý của anh, anh tiếp tục nói nhẹ nhàng, "Nhưng cô yên tâm, nếu, tôi nói nếu sau này cô gặp một người khác, chúng tôi đều sẽ chân thành chúc phúc cho cô, miễn là cô hạnh phúc. Chỉ là, cho đến lúc đó, hãy để tôi chăm sóc cô, nếu cô cần gì thì hãy nói với tôi, đó cũng là điều tôi nên làm."

Cho đến khi Lương Tiềm trở lại.



Nếu Lương Tiềm không thể trở về, anh sẽ sẵn sàng đứng thay anh ta và bảo vệ Trì Sương suốt đời.

Những lời noi này rất chân thành, ngay cả khi người nói là Mạnh Hoài Khiêm, Trì Sương nghe vào lòng, đôi mắt cô ấy cũng trở nên ửng đỏ một chút. Cô nghiêng đầu sang một bên, không muốn rơi nước mắt trước mặt anh ta. Cô nắm chặt điện thoại của mình, sợ rằng nếu cô yếu đuối, cảm xúc của cô sẽ lại tan vỡ.

"Nhưng... vào đêm đó, chuyện gì đã xảy ra?"

Cô chỉ hiểu đại khái tình hình, nhưng chi tiết cụ thể thì không rõ.

Việc đặt câu hỏi này lúc này chỉ là để chuyển hướng sự chú ý của cô.

Mạnh Hoài Khiêm nuốt nước bọt trong cổ họng, anh cúi đầu, "Khi ấy có một người vô tình làm đổ rượu lên áo tôi. Tôi đã uống một chút và thái độ không thân thiện lắm. Sau đó, khi tôi đang ở trên tàu ngắm biển, người đó và tôi xảy ra xô xát. Lương Tiềm giúp tôi can ngăn, nhưng anh ấy không để ý đến chân mình..."

Câu chuyện này cũng đã được thông báo ra ngoài.

Họ đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, mối quan hệ của họ sâu đậm và họ hiểu rõ lẫn nhau. Đối với Lương Tiềm, danh tiếng của công ty quan trọng hơn cả cuộc sống của anh.

Nếu thông báo sự thật ra ngoài, sẽ gây ra một cơn bão lớn và Lương gia sẽ đối mặt với một tình thế khó khăn.

Nếu Lương Tiềm còn sống, anh chắc chắn sẽ không muốn tình huống đó xảy ra.

Hơn nữa, bất kể lý do gì, vào lúc đó, Lương Tiềm thực sự không ngần ngại giúp anh, và nếu không có sự can thiệp của anh ta, thì hiện tại người biến mất không phải là anh ấy sao?

Khi Trì Sương nghe xong, một giọt nước mắt lăn dài trên má cô, như hạt sương trong suốt trên cánh hoa trắng, nổi lên một cảm xúc xa xôi.

Nhìn xem.

Có lẽ chỉ vì một chút chuyện nhỏ, Lương Tiềm đã hy sinh.

Thật đáng buồn, thật đáng tiếc.

Mạnh Hoài Khiêm nhìn cô vài giây rồi quay mặt ra, "Xin lỗi."

"Anh đi đi."

Sau khi cô đã ổn định tâm trạng của mình, cô nói với giọng lạnh lùng, "Tôi có hai tay, hai chân, có bố mẹ, có bạn bè, tôi không cần sự quan tâm của người khác để sống tốt. Mạnh Hoài Khiêm, chúng ta có thể gặp nhau là do Lương Tiềm, nhưng bây giờ anh ấy không còn nữa, chúng ta cũng không quen biết lắm, nên nếu có thể tránh gặp mặt, thì hãy tránh. Mọi người sẽ tốt hơn."

Mạnh Hoài Khiêm chỉ nhìn cô mà không nói gì.

Sau khi anh đi, Trì Sương ngồi một mình rất lâu. Cuối cùng, chị họ của cô xuống từ tầng trên và thấy chỉ có cô ở trong phòng. Trong bụng đầy sự ngạc nhiên, rồi nói, "Thật tốt, đã gần đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta đã ngồi hít khói formaldehyde ở đây bao lâu rồi? Đi, hôm nay chị mời em ăn một bữa lớn!"

Trì Sương cũng không có tâm trạng ăn, nhưng cô cũng lo lắng cho sức khỏe của mình. Lương Tiềm không có gia đình, có lẽ chỉ có cô và vài người bạn thực sự đau lòng. Cô không giống, cô có gia đình, bạn bè thân thiết. Làm sao có thể dễ dàng đổ vỡ? Cô đã lười biếng và buồn rầu suốt nửa tháng rồi, nếu tiếp tục như vậy, cha mẹ cô sẽ phải từ xa đến để trông nom cô suốt ngày đêm.

"Được! Em muốn ăn đồ ngon!!"

Hai chị em đến một quán lẩu mà họ thường xuyên đến. Quán lẩu này do một người tiền bối ở Tinh Khải mở, nơi chú trọng đến đảm bảo an toàn và quyền riêng tư. Trì Sương quen thuộc với nơi này và thường gặp đồng nghiệp cùng công ty ở đây. Mọi người trong ngành thường đùa cợt rằng đó là căn tin nội bộ của Tinh Khải.

Sau khi uống vài ly rượu xong, chị họ thấy đôi mắt của cô trở lên mơ hồ, má đỏ ửng, cô không thể ngừng than thở, "Sương Sương, em nghĩ sao mà chị không được tái sinh trong bụng của cô chú để trở thành chị gái ruột của em chứ?"

Vừa nói cô vừa rời khỏi chỗ ngồi và ngồi cạnh Trì Sương, không ngần ngại nắm tay cô và vuốt nhẹ lên má cô, "Nhìn em đấy, em biết không? Làn da của em mịn đến mức có thể vắt ra nước, khi chị còn nhỏ, quảng cáo mà để lại ấn tượng sâu nhất với chị là quảng cáo bóc vỏ trứng gà, da em giống vậy đấy!"

"Vắt ra nước..." Cô Chí Sương cười nhẹ, "Chị, nếu chị dùng cụm từ đó trong bài viết của em, fan hâm mộ của em có thể tấn công về chị đấy."

Cô chị nắm lấy má Trì Sương và nói một cách nghiêm túc, "Sương Sương, em tin không, chị luôn có cảm giác rằng nếu có một ngày chị không còn nữa, chồng chị sẽ tái hôn trong vòng hai năm, hai năm đã tính là yêu thương chị rất sâu đậm rồi haha. Chị nói điều này để thông báo cho em, dù Không có người này thì cuộc sống vẫn tiếp diễn được, em đang buồn, tất cả mọi người hiểu, nhưng đừng đau khổ quá, em còn trẻ, xinh đẹp và giàu có..."

"Chắc chắn em sẽ càng ngày càng tốt lên. Chị mong em luôn vui vẻ, em là một cô gái xinh đẹp như vậy, nếu em suốt ngày chỉ rơi nước mắt thì có xứng với khuôn mặt của em không? Coi chừng Nữ Oa sẽ tức giận, kiếp sau sẽ Không nặn em ra nữa!"

Trì Sương đặt má mình lên bàn tay của chị và chỉ làm một tiếng "ừm" nhẹ.

Lương Tiềm Không phải vì cô mà chết.

Là anh ta thất hứa.

Là anh ta có lỗi với cô.



Đều là lỗi của anh ta.

Trì Sương có tửu lượng không tệ, kể từ khi cô bước chân vào giới giải trí, bố cô thường rèn luyện khả năng uống rượu của cô tại nhà. Điều này là không thể tránh khỏi, bởi vì công ty không phải của gia đình cô và bố mẹ cô cũng không phải là những người có quyền lực trong giới showbiz. Mỗi khi cần phải đi dự sự kiện hoặc tiệc tùng, trên bàn cơm nhất định có rượu- vì không thể tránh khỏi, cô đã học cách đối phó. Bố cô không muốn cô bị thiệt thòi trong những tình huống như vậy, vì vậy mỗi khi cô về nhà, họ cùng nhau nhâm nhi một chút. Sáng hôm sau, bố cô sẽ thông báo cho cô biết điểm giới hạn của khả năng uống của cô.

Người ngoài thường nghĩ rằng cô bắt đầu uống rượu sau khi quen Lương Tiềm.

Xã giao nếu có thể tránh liền tránh, nếu không thể tránh, cô sẽ tìm một số ý do để không uống rượu.

Dưới lớp vỏ bọc, cũng không thiếu những lời đồn đại cay độc.

Có người nói cô liệu có hay không có thể gả vào một gia đình giàu, vào lúc này cô vẫn bày ra tư thế một phu nhân nhà giàu làm người khác chán ghét.

Nhưng người thực sự hiểu cô đều biết rằng cô đã mệt mỏi với ngành này. Cô đã làm việc trong ngành giải trí gần mười năm, cô hiểu rằng môi trường ngày càng hỗn loạn này, với tâm tính và tài năng của cô, nhiều lắm chính là ở trong vòng này câu cá.

Câu cá cũng không có gì vui vẻ.

Tuy nhiên, sự việc đã đẩy cô đến quyết định nghỉ việc trong ngành giải trí là một sự cố xảy ra vài năm trước đó. Cô đã vô tình bị cuốn vào một cuộc tranh chấp, trước đây người ta thường nói rằng ngành này đầy sự đố kỵ, tranh giành vị trí và luôn có sự bưng cao đạp thấp. Tuy nhiên, cô không cảm nhận sâu sắc về điều này cho đến lần đó.

Cô đã tự hỏi, bất kể mức khả năng của mình là bao nhiêu, nếu cô không tham gia vào ngành giải trí và làm công việc thường nhật, thậm chí làm cả đời, cô cũng sẽ không kiếm được nhiều tiền như vậy.

Cô đã rất may mắn, không chỉ mua được một căn biệt thự đủ thoải mái cho cha mẹ ở quê, mà cô còn mua được vài căn hộ tại thủ đô. Theo một khía cạnh nào đó, cô đã đạt được tình trạng tài chính độc lập.

Khi cô có đủ tự tin để từ chối công việc, ngay cả đối tác và cả sếp cô cũng không muốn dành thời gian để đối thoại với cô.

Nhưng trong mắt những người nghi ngờ, cô đang tỏ ra kiêng cữ với bất kỳ ai khác và coi mình cao hơn mọi người chỉ vì cô có một người bạn trai giàu có!

Trì Sương không bao giờ nghĩ rằng trong thời gian cô rời khỏi phòng để đi vào nhà vệ sinh trang điểm lại, cô đã nghe người khác đang thảo luận về cô.

“Người thương thiện có lúc có thể trở thành người đáng ghét, ai đó nghĩ rằng công ty là của mình mở, không đến trong buổi tiệc chúc mừng, với tấm lòng cao thượng như vậy hỏi sao cô ta bị mắc kẹt đến bây giờ! Đáng đời

"Đừng nhắc nữa, mỗi lần gặp cô ta, chỉ cần thấy biểu cảm như là em gái mà Thanh Thanh từng ghép đôi*, tôi lại cảm thấy buồn nôn. Nhưng may mắn thay, giờ cô ta đi rồi, tôi không cần phải nhìn thấy mặt cô ta nữa…”

*: không biết dịch sao luôn á

"Thật hài hước, cô không biết đã thấy chưa. Lúc rời đi, cô ta còn tưởng mình gả vào nhà giàu. Kiêu ngạo như vậy, ai ngờ bạn trai cô ta lại xảy ra chuyện, tôi suýt cười chết."

"Cho nên nói dáng dấp đẹp thì có lợi ích gì, cũng ko tốt lành mấy. Cô nói xem sau này có hay không cô ta ưỡn mặt quay trở lại?"

Khi cô nghe thấy tiếng nói quen thuộc, cô đã vô thức lấy ra điện thoại di động từ túi và nhấn nút quay video.

Dựa vào tưởng với vẻ mặt vô cảm, cô kiên nhẫn đợi cuộc trò chuyện kết thúc rồi quay trở lại phòng riêng, gửi video trực tiếp vào nhóm mà cô định rời khỏi vào hai ngày trước.

Cô hiểu đạo lý người đi thì trà lạnh.

Nhưng hiện tại, cô muốn làm hất đổ bàn trà này.

Nếu trà đã nguội, họ đừng mong uống.

Trong nhóm có người quản lý nghề nghiệp của cô và các quản lý cấp trên trước đây đã quản lý công việc của cô.

"Mười phút, nếu Ôn Thanh không đến phòng riêng của tôi để xin lỗi, tôi sẽ đăng video này lên mạng."

“Ồ, tôi cũng đang ở trong quán lẩu của anh Thường. Để cô ấy tìm từng người một. Tôi thấy cô ấy trên các chương trình tạp kĩ chạy rất nhanh”

Lúc cô ấy gửi đi, toàn bộ linh hồn của cô ấy đều được thăng hoa.

Ai có thể hiểu được niềm vui của việc từ chức và nghỉ hưu?

Những người đồng nghiệp mà cô ấy không vừa mắt nhưng vẫn phải chịu đựng vì công việc... bây giờ đang nằm trong tay cô ấy. Người đi chân đất không sợ người đi giày, cô hiện giờ lui vòng và bị coi là người bình thường. Còn Ôn Thanh thì đang trên đà thăng tiến như một người nổi tiếng đang đứng trên đỉnh vinh quang.

Trước đây cô không thích cách khuyên giải như vậy, cái gì mà “đả thương địch một ngàn, thương mình tám trăm” “không đáng phải như vậy, không đáng”. Hết lần này đến lần khác cô không nghĩ vậy, cô tổn tám trăm là chuyện của cô, chỉ cần đối phương bị thương một ngàn cô cảm thấy đáng giá.

Chưa đến một phút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook