Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Chương 6:

Lâm Miên Miên

28/10/2023

Di động của cô bắt đầu vang lên.

Cô trực tiếp tắt máy.

Xin lỗi, không ai đáng giá để cô phải cho mặt mũi.

Chị họ rè dặt hỏi, " Em đi ra ngoài một chuyến... Tại sao có cảm giác như đang hẹn hò với ai đó?"

Trì Sương mỉm cười và gật đầu, "Chị có biết quyết định chính xác nhất mà em đã từng đưa ra trong cuộc đời là gì không?"

"...Hmm?"

"Chị, bây giờ giúp em tính giờ, mười phút."

Trì Sương vừa nói vừa tháo vòng tay từ cổ tay của mình.

Những viên bi đính kèm có màu lục bích, làm nổi bật làn da trắng của cô. Đây là một chiếc vòng tay cô mua ngẫu nhiên khi cô cùng Lương Tiềm đi du lịch trước đó. Chúng không quá đắt đỏ, nhưng cô rất thích.

Lúc này, cô rảnh rỗi nhàm chán, dứt khoát xem nó làm phương tiện giảm căng thẳng.

Chị họ tò mò hỏi: "Em tính tụng kinh hay sao?"

"Em đang tụng," Trì Sương nói, "Tất cả các người hãy chết."

Chị họ: ... Xin lỗi đã làm phiền.

Sương Sương luôn có tính cách tự do phóng khoáng và kiêu ngạo. Từ khi còn nhỏ, gia đình luôn cưng chiều cô, với vẻ đẹp hiếm hoi của mình, cô luôn thu hút cả nam lẫn nữ muốn kết bạn với cô. Tính cách của cô đã được thu liễm nhiều sau khi cô gia nhập ngành giải trí. Nhưng bây giờ, những xiềng xích ràng buộc cô đã bị tháo giỡ.

Khi cô mới biết Sương Sương muốn rời khỏi ngành giải trí, cô thực sự bối rối.

Cô ấy định làm gì vậy? Ngay cả khi ngành công nghiệp khác có lợi nhuận cao, những nếu không ngồi vào vị trí lão đại thì liệu chúng có thể sinh lời nhiều hơn ngành giải trí?

Bây giờ, cô hiểu một chút.

Sương Sương chỉ đơn giản không muốn chịu đựng nữa, không muốn làm việc nữa. Nếu một người thậm chí không muốn kiếm tiền, họ tự nhiên không có gì để sợ hãi.

Trong mười phút này, Trì Sương rất bình tĩnh.

Trong mắt người ngoài, mọi thứ trông như một tình thế hỗn loạn.

Hai người trợ lý của Ôn Thanh cũng sắp khóc mù, ai biết nhân vật chính bị họ chế giễu lại bắt gặp hai chị em họ đang trờ chuyện trong nhà vệ sinh của quán lẩu? Chính chủ lại còn cực kỳ kiêu ngạo!

“Cô ta có ý gì?” Ôn Thanh giận đến mức bốc khói đầu,”dựa vào cái gì mà muốn tôi tự mình đi xin lỗi? Không phải lời tôi nOI, dựa vào đâu lại tìm tôi”

Quản lý của Ôn Thanh cũng lo lắng và tức giận, chị ta cố gắng thuyết phục cô ở đầu bên kia điện thoại: “"Em đừng có cãi với cô ta, tâm trạng của cô ta bây giờ không tốt, vô tình đụng phải, Thanh Thanh, hãy tỏ ra rộng lượng, cô so với cô ta hiểu đạo lý hơn, liền đi đến nói với cô ta lời xin lỗi, được không ?"

“ Cô ta tâm tình không tốt?” Ôn Thanh gào to một cách ác liệt, “ tâm trạng của tôi còn tồi tệ hơn! Tôi đã trêu ghẹo ai? Tại sao tôi phải tỏ ra so với cô ta rộng lượng hơn, tôi đáng đời bị tức chết sao? Chị Tôn, thời điểm cô ta ở Tinh Khải, các người bắt tôi phải nhường nhịn co ta, bây giờ cô ta đi rồi, tôi vẫn phải ngượng nhịn. Chị trực tiếp nói cho tôi biết đi, có phải Lưu tổng của chúng ta là cha ruột của cô ta hay không? Không, cô ta là cha ruột của Lưu tổng!”

Người đại diện không nhịn được nữa, tiếp tục nhấn mạnh: "Người nói xấu chính là hai trợ lý của cô. Hai người trợ lý đó cũng là người thân của cô, họ nói mọi chuyện thoải mái, liệu cô có cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm về việc này không?"

Ôn Thanh giận đến run người

Người quản lý nói nhẹ, hạ thấp giọng: "Hai người trợ lý của cô nên đi trước. Họ nói chuyện khác còn được . Nhưng khi nhắc đến bạn trai của Trì Sương... Một khi video này bị rò rỉ, người tìm đến cô gây khó dễ không chỉ là Trì Sương, cô hiểu không ? Tôi hỏi cô một câu, cô có phải hay không giống như Trì Sương nghỉ làm, trước tiếp trở về nghỉ hưu dưỡng lão? Nếu cô cũng muốn như vậy, tôi không khuyên nữa, hai người tùy tiện ở trên mạng xé nhau đi"

…….

Cách thời hạn còn 30s, có người gõ cửa phòng ăn.

Chị họ:”…”

Cô liếc Trì Sương một cái, đi tới mở cửa.

Ngoài cửa là người gần đây một ít danh tiếng, Ôn Thanh, nhất thời sửng sốt.

Ôn Thanh không đem theo hai người trợ lý, ngay khi tiến vào, cô ta vô cùng khách khí nhiệt tình lại gần Trì Sương ,” Chị Sương, thật là trùng hợp nha! Sớm biết chị cùng ở nơi này, chúng ta liền có thể thuê cùng một phòng , sẽ vui lắm đó. Gần đây chị có khỏe không nha?”



“Có chuyện gì không ?” Trì Sương giả bộ không hiểu hỏi.

Ôn Thanh khẽ cắn răng, nặn ra một nụ cười: “Chị Sương, em vẫn luôn kính trọng chị, có lẽ giữa chúng ta có chút hiểu lầm, nhưng em luôn cảm thấy đều không phải là chuyện lớn gì. Chị yên tâm, em đã đuổi hai người kia đi”.

Trì Sương nhìn cô ta như có điều suy nghĩ, cô nhấn nút phát video, bật âm lượng tối đa.

Video lặp đi lặp lại những câu nói đó, như âm thanh ma quái, mặt Ôn Thanh đã tái mét.

“ Ý cô là những người này?” Trì Sương hỏi.

Ôn Thanh gật đầu ngượng ngùng, “ Họ chỉ là nhân viên tạm thời, em hầu như chẳng tương tác gì với họ.”

Trì Sương đáp lại, “Công việc tạm thời? Làm sao vậy, tôi rời đi bốn tháng, Tinh Khải phải phân cho mỗi người nhân viên biên chế rồi chứ?”

Chị họ ở bên cạnh cố gắng kìm nụ cười lại.

Cô ấy cũng đã nghe thấy về mâu thuẫn của Trì Sương và Ôn Thanh.

Chỉ có thể nói Ôn Thanh vận khí không tốt, đụng phải thời điểm tâm tình Trì Sương kém nhất.

Nếu như hôm nay Lương Tiềm vẫn còn thì thật tốt, Trì Sương cũng chỉ liếc mắt khinh miệt rồi vặn eo đi.

Ôn Thanh:”…”

Trì Sương phất tay một cái,” Được rồi, mặc dù tôi đã lui vòng, nhưng dẫu sao tôi cũng là tiền bối, một chút chuyện nhỏ như này sẽ không để trong lòng, tội gì cô phải tới đây giải thích với tôi”.

Ôn Thanh đầy căm phẫn, vậy sao cô không đem video xóa bỏ?

“Chị Sương…” Ôn Thanh chỉ có thể ám chỉ nhắc nhở cô “Cái video kia nếu truyền ra ngoài, đối với Tinh Khải cũng không tốt … chị Lưu bây giờ rất đau đầu. Trước khi chị còn ở, mỗi ngày em đều thấy chị ấy cao hững, lần trước em lắm miệng hỏi một câu, chị ấy cũng nói hiện tại ở dưới chướng không có nghệ sĩ nào thân thiết như chị đâu.”

Trì Sương không nhin được cắt đứt, “Yên tâm, video này sẽ không được truyền đi. Tay tôi cũng không tàn tật, không có những tật xấu trượt tay.”

Ôn Thanh đã nghe hiểu ý của cô.

Năm ngoài, cô ta trượt tay thích một số thông tin xấu về Trì Sương.

Nhiều lần cô ta cũng muốn trực tiếp lật bàn ngửa bài với Trì Sương.

Cô ta đã sớm không nhịn được !

Cô ta cũng muốn từ chức không làm nữa!

_

Nhìn theo bóng dáng nặng nề của Ôn Thanh như đeo chì, Trì Sương vui vẻ theo dõi một lúc.

Thật thoải mái!

Qủa nhiên vui vẻ nhất chính là đạp trên nỗi đau của người khác.

Nhưng điều đến sau là sự cô đơn và tịch mị như biển đổ về

Trở về nhà một mình , nhìn bức ảnh chụp chung treo trên tường, bình hoa đã sớm khô héo đặt trên bàn, cô cũng không để cho dì giúp việc vất đi, đây là của Lương Tiềm tặng cô trước khi xảy ra tai nạn kia.

Cô nghĩ, cô nên làm thành hoa khô.

Bây giờ đã không còn kịp rồi.

-

Ổ ấm của Trì Sương và Lương Tiềm là một biệt thự độc lập. Một chiếc xe hơi màu đen đã đỗ ở đây nửa tháng. Ba tài xế luân phiên làm việc theo ca 8 giờ, có tài xế đang ngủ gật chợt nghe được tiếng ồn. Anh ta nhanh chóng gõ vào cửa xe và hai tài xế khác cũng nhảy ra như bị giật mình.

Ba người đan ông mạnh mẽ vểnh tai nghe một lúc lâu, xác định là Trì Sương đang khóc, thuần thục bấm vào một dãy số nào đó.

“ Sếp Mạnh”



“ Tâm trạng của cô Trì giống như lại sụp đổ”

Sếp Mạnh lại phải chịu khổ rồi.

Ai kêu bây giờ nước mắt của cô Trì đối với sếp Mạnh không khác gì axit chứ?

Sương Sương: ? Axit?

----------------------

Chương 7

Trong một tuần lễ qua, Trì Sương vốn là không thể nào khóc nhiều, coi như có khóc cũng chỉ rơi vài giọt lệ, rất nhanh sẽ khô. Hôm nay sở dĩ không kiềm chế được cũng là bởi vì nghe người ngoài nói về Lương Tiềm, cô không giữ được cảm xúc. Cô cũng không quan tâm hai người trợ lý kia đánh giá mình như nào, trong những năm làm diễn viên này, cô đã sớm phai nhạt trước những lời khen chê. Nếu như mỗi một câu cô đều để ở tỏng lòng, liệu cô còn muốn sống?

Cô chẳng qua là vô cùng để ý bọn họ dùng giọng điệu như vậy khi nhắc về Lương Tiềm.

Khi cô quay về nhà, cô cảm thấy như đã chiến thắng một trận chiến, khí thế bừng bừng. Khi cô thay giày, theo bản năng cô gọi “ Lương Tiềm, tiếp giá”, cũng không có người đá lại. Cô sửng sốt hồi lâu, nước mặt lại không nhịn được trào ra.

Mỗi một người cùng nói với cô, thời gian là thuốc tốt nhất, rất nhanh liền tốt.

Nhưng cô không biết là cần bao lâu và cô cũng không biết ngày ấy sẽ đến vào lúc nào.

Cô chỉ biết là, cô rất nhớ hắn.

Khóc đến kiệt sức, cô dứt khoát nằm trên sàn nhà, ánh mắt ngâu ngốc nhìn lên trần nhà.

Bên ngoài biệt thự, Mạnh Hoài Khiêm tựa vào tường, tiếng khóc của cô nhỏ dần trở lên yếu đi, cho đến khi im lặng. Anh ngước lên nhìn mặt trang trong đêm lạnh lẽo. Sau một lúc, anh mới bấm chuông cửa, chuyện tối nay chuyện gì đã xảy ra anh đều không biết, tài xế chỉ nhắc nhở một chuyện, lúc Trì Sương về bước chân không ổn định, trên người thoang thoảng mùi rượu.

Cô uống rượu

Anh có chút không yên lòng.

Chuông cửa reo lên một lúc lâu, Trì Sương đứng dậy, từ từ bước tới cửa, nhìn qua màn hình theo dõi, âm thanh khàn khàn hỏi:

“Họ Mạnh kia, sao anh lại tới?”

Mạnh Hoài Khiêm không thấy được cô, nghe giọng tựa như bị thương vậy, cau mày hỏi,” Cô có khỏe không ?”

Rất tốt.

Trì Sương đột nhiên vui mừng khi có người chạy đến làm nơi trút giận cho cô.

Cô có khỏe không ?

Mạnh Hoài Khiêm có phải hay không chỉ biết nói những lời này?

Xin lỗi, bây giờ từ trên xuống dưới cô có chỗ nào nhìn “tốt”?

Cô dĩ nhiên không tốt!!

Cô tức giận đùng đùng kéo mạnh cửa ra, cởi một chiếc dép, hưng hăng hướng vào mặt anh ta đập tới, “ Ban ngày không phải cũng nói với anh à, đừng có tìm đến tôi, anh có phải hay không nghe không hiểu? Mạnh Hoài Khiêm, anh bây giờ sống thật tốt, toàn dựa vào việc tôi tuân thủ pháp luật!”

Mạnh Hoài Khiêm không chuẩn bị, theo bản năng nhận lấy đôi dép của cô.

Ngay sau đó nghênh đón một loạt lời mắng chửi của cô.

Ba người tài xế bên ngoài rối rít cúi đầu như chim cút, chỉ hận mình không phải là người mù người điếc.

Làm tài xế cho Mạnh gia mấy năm, có ai thấy sếp Mạnh bị người khác đối xử như vậy.

Hơn nữa… sếp Mạnh còn thấp giọng.

Mạnh Hoài Khiêm khom người xuống, đem chiếc dép kia đặt ở bên chân cô, “ thật xin lỗi”

Oan Oan tương báo đến khi nào mới kết thúc?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook