Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó
Chương 85: chương 85(2)
Lâm Miên Miên
11/01/2024
Cho dù hắn có mắc bệnh ung thư, lập tức tết , hay có người cầm dao buộc hắn, cô cũng không tha thứ cho anh ta. Dĩ nhiên, hắn cũng không cần sự tha thứ của cô, đi tới bước này đương nhiên là mưu đồ đã lâu, nếu như cô còn lãng phí thời gian trên người hắn dù chỉ một giây đồng hồ , cô cũng sẽ phỉ nhổ bản thân.
Cô rất muốn biết tiếp theo mình sẽ làm gì.
Thứ nhất, sóng gió lặng xuống, trấn an cha mẹ cho tốt.
Thứ hai, làm việc thật giỏi, kiếm tiền thật tốt.
Thứ ba...
Thứ tư...
Các mục trong kế hoạch, duy chỉ không có “thỉnh cầu lý do.”
không có lý do gì.
Tiên nhân bị coi thường cần lý do gì?
Cùng tiện nhân muốn một lý do, vậy thì quả thực quá buồn cầu.
Người ở bên ngoài xem, Trì Sương lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi phấn chấn trở lại. Chuyện này cơ hồ không có mang bất kỳ ảnh hưởng nào cho cô.
Ngày này, Trì Sương cùng chị họ ở ban công lầu hai uống trà nói chuyện phiếm.
“Có ổn không?” chị họ giận dữ bất bình, “Chị đã thông tri một chút, nhà hàng của chúng ta sau này sẽ không chào đón tên súc sinh đó nữa.’
Trì Sương cười khẽ, tay bưng ly trà, miệng nhỏ uống xuống, “Chị cứ để ý này vậy nó chính là chuyện lớn rồi, chị không để ý chuyện này thì nó lại không phải. Chúng ta mở cửa làm ăn mà, yên tâm, không cần nửa năm, nhiều nhất là ba tháng đã không còn ai nhắc lại rồi.”
Chị họ muốn nói lại thôi.
Chân chính hiểu Trì Sương thì biết.
Cô không ổn.
Nếu như cô cuồng loạn nháo một trận vậy cũng tốt, nhưng hết lần này đến lần khác cô không làm khó, cũng không ai biết trong lòng cô có vết thương, ai cũng không có cách nào phán đoán được vết thương đang chảy máu hay đã khép lại.
“Làm sao vậy?” thấy vẻ mặt của chị họ, Trì Sương hỏi.
“Chị lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tương lai của em...” chị họ nói ra băn khoăn của mình, cũng chính là chị em gái mới có thể trò chuyện chuyện này.
Trì Sương không để ý lắm nói, “Nếu cho nó là vết sẹo vậy chị cũng đừng trách người ta nhìn lâu.”
không bằng coi như là mọc nhánh tóc.
Cắt bỏ là tốt rồi.
ở ban công truyền tới tiếng vang nặng nề.
Trì Sương cùng chị họ đồng thời quay đầu, Mạnh Hoài Khiêm lẳng lặng đứng đó. Âm thanh vừa rồi anh phát ra, ước chừng là muốn nhắc nhở các các cô rằng anh đến.
Trì Sương không có biểu tình đặc biệt gì, chị họ lại không thể không giận cá chém thớt.
“Ồ, khách hiếm nha, nguyên lai là sếp Mạnh ____ sếp Mạnh sao lại tới đây rồi?”
Chị họ mỉa mai, “Nhắc đến mới nhớ, đã lâu không thấy sếp Mạnh rồi, tang lễ lần trước hình như cũng không thấy anh?”
Cô ấy gọi hôn lễ đó là tang lễ.
Tang lễ của tên khốn Lương Tiềm.
Mạnh Hoài Khiêm bình thản trả lời: “Một hai năm này thời gian tôi ở nước ngoài tương đối nhiều.”
Trì Sương đã sớm biết tính tình của anh, gõ ba cây gậy cũng không phát ra tiếng, chị họ hướng về phía người lạnh nhạt này khai hỏa, không khỏi quá mức không thứ vị, hơn nữa cũng không có bất luận phản ứng gì, vì vậy, cô đảm nhiệm vai người giữ hòa bình, kêu ngừng, “Được rồi, chị, người đến đây đều là khách.”
Chị họ trợn mắt nhìn Mạnh Hoài Khiêm một cái.
Nếu như người tới là Lương Tiềm, cô đã sớm đem ly trà nóng ném lên người hắn.
“Sếp Hàn.” Mạnh Hoài Khiêm lên tiếng, “Tôi muốn trò chuyện cùng cô ấy một lúc, có được không?”
Chị họ đang muốn mắng anh, Trì Sương miễn cưỡng nói, “Được.”
Vì vậy, chị họ chỉ có thể dùng ánh mắt chết người nhìn Mạnh Hoài Khiêm, vẫn đứng dậy nhường vị trí, rời khỏi ban công.
Mạnh Hoài Khiêm không có ngồi xuống, mà là đứng ở bên người cô, ----- rất đúng lúc, vừa hay giúp cô chặn lại ánh mặt trời.
“Có cái gì tôi có thể giúp được không?” anh thấp giọng hỏi.
Dường như anh không biết bản thân mình bỉ ổi như thế nào, hình như anh luôn cần một lý do mới dám đi con đường kia.
Nhưng là, không có ai cho.
Anh muốn di chuyển từng chút từng chút một, nhưng lại có người đến ngăn cản, nhắc nhở anh, “Con đường này rất nguy hiểm. Mời đi hướng khác.”
Trì Sương cũng không biết anh chạy tới đây làm gì.
Cô cũng cho là anh đã chết, anh đột nhiên lại xác chết vùng dậy.
Làm sao vậy, trước là muốn thay bạn tốt chiếu cố cô, bây giờ lại có lý do thoát tục hơn nữa à?
Nếu như ở lúc trước, cô nhất định châm chọc anh thật tốt, một chút mặt mũi cũng không lưu cho anh, nhưng bây giờ, cô không có hứng thú, cô giương mắt, “Anh cứ coi mình là khách, tới nhà hàng của tôi tiêu xài nhiều lần chính là hỗ trợ tốt nhất.”
Sau khi nói xong, cô đứng lên, phải về phòng làm việc.
Cô đối với những chuyện này không có hứng thú.
Bây giờ nếu là Lương Tiềm tự mình tới trước mặt cô, cô cũng không muốn nói nhiều một chữ, nếu như trong tay cô có cây đao, cô vẫn rất tình nguyện đâm cho hắn khắp người toàn lỗ máu.
Mạnh Hoài Khiêm và chuyện này không có chút quan hệ nào.
Vẫn nên để cho anh tránh sang một bên đi.
“Thật xin lỗi.”
ở lúc cô đứng dậy, Mạnh Hoài Khiêm đột nhiên mở miệng nói,
Anh quay lưng về phía ánh sáng, gần như không thấy rõ vẻ mặt của anh.
Chẳng qua là ba chữ này, dường như là khắc chế, tựa như ở trong lòng anh nới hàng trăm ngàn lần.
Có thể cô đã nghe anh nói xin lỗi quá nhiều lần, nhưng trong nháy mắt cô hiểu rõ, anh không phải vì bạn tốt của mình - Lương Tiềm nói xin lỗi.
Cô biết, anh đang vì sự kiện kia nói xin lỗi.
Nhưng cô không nghĩ nói rõ, tức giận từng cái từng cái một tiết ra, cô không phân rõ vì cái gì, cô tăng âm lượng, lạnh lùng nói, “Thay Lương Tiềm sao? Anh là cha của hắn hay con trai của anh ta, anh ta làm cái gì cũng để cho anh phụ trách trách nhiệm sao?”
Tại sao lại tức giận.
Cô cũng không biết.
Mạnh Hoài Khiêm thấp giọng, “Tôi không phải đang nói chuyện này.”
“Vậy còn có cái gì?” Trì Sương hỏi ngược lại.
Cô đã không nhớ, anh biết.
Mạnh Hoài Khiêm chỉ cảm thấy nhắc tới sự kiện kia, buổi tối hôm đó cũng khó khăn.
Trì Sương nhàn nhạt nhìn anh một cái, đi vòng qua người anh, chỉ để lại một mùi hương anh đã không quen thuộc nữa!
Cô rất muốn biết tiếp theo mình sẽ làm gì.
Thứ nhất, sóng gió lặng xuống, trấn an cha mẹ cho tốt.
Thứ hai, làm việc thật giỏi, kiếm tiền thật tốt.
Thứ ba...
Thứ tư...
Các mục trong kế hoạch, duy chỉ không có “thỉnh cầu lý do.”
không có lý do gì.
Tiên nhân bị coi thường cần lý do gì?
Cùng tiện nhân muốn một lý do, vậy thì quả thực quá buồn cầu.
Người ở bên ngoài xem, Trì Sương lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi phấn chấn trở lại. Chuyện này cơ hồ không có mang bất kỳ ảnh hưởng nào cho cô.
Ngày này, Trì Sương cùng chị họ ở ban công lầu hai uống trà nói chuyện phiếm.
“Có ổn không?” chị họ giận dữ bất bình, “Chị đã thông tri một chút, nhà hàng của chúng ta sau này sẽ không chào đón tên súc sinh đó nữa.’
Trì Sương cười khẽ, tay bưng ly trà, miệng nhỏ uống xuống, “Chị cứ để ý này vậy nó chính là chuyện lớn rồi, chị không để ý chuyện này thì nó lại không phải. Chúng ta mở cửa làm ăn mà, yên tâm, không cần nửa năm, nhiều nhất là ba tháng đã không còn ai nhắc lại rồi.”
Chị họ muốn nói lại thôi.
Chân chính hiểu Trì Sương thì biết.
Cô không ổn.
Nếu như cô cuồng loạn nháo một trận vậy cũng tốt, nhưng hết lần này đến lần khác cô không làm khó, cũng không ai biết trong lòng cô có vết thương, ai cũng không có cách nào phán đoán được vết thương đang chảy máu hay đã khép lại.
“Làm sao vậy?” thấy vẻ mặt của chị họ, Trì Sương hỏi.
“Chị lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tương lai của em...” chị họ nói ra băn khoăn của mình, cũng chính là chị em gái mới có thể trò chuyện chuyện này.
Trì Sương không để ý lắm nói, “Nếu cho nó là vết sẹo vậy chị cũng đừng trách người ta nhìn lâu.”
không bằng coi như là mọc nhánh tóc.
Cắt bỏ là tốt rồi.
ở ban công truyền tới tiếng vang nặng nề.
Trì Sương cùng chị họ đồng thời quay đầu, Mạnh Hoài Khiêm lẳng lặng đứng đó. Âm thanh vừa rồi anh phát ra, ước chừng là muốn nhắc nhở các các cô rằng anh đến.
Trì Sương không có biểu tình đặc biệt gì, chị họ lại không thể không giận cá chém thớt.
“Ồ, khách hiếm nha, nguyên lai là sếp Mạnh ____ sếp Mạnh sao lại tới đây rồi?”
Chị họ mỉa mai, “Nhắc đến mới nhớ, đã lâu không thấy sếp Mạnh rồi, tang lễ lần trước hình như cũng không thấy anh?”
Cô ấy gọi hôn lễ đó là tang lễ.
Tang lễ của tên khốn Lương Tiềm.
Mạnh Hoài Khiêm bình thản trả lời: “Một hai năm này thời gian tôi ở nước ngoài tương đối nhiều.”
Trì Sương đã sớm biết tính tình của anh, gõ ba cây gậy cũng không phát ra tiếng, chị họ hướng về phía người lạnh nhạt này khai hỏa, không khỏi quá mức không thứ vị, hơn nữa cũng không có bất luận phản ứng gì, vì vậy, cô đảm nhiệm vai người giữ hòa bình, kêu ngừng, “Được rồi, chị, người đến đây đều là khách.”
Chị họ trợn mắt nhìn Mạnh Hoài Khiêm một cái.
Nếu như người tới là Lương Tiềm, cô đã sớm đem ly trà nóng ném lên người hắn.
“Sếp Hàn.” Mạnh Hoài Khiêm lên tiếng, “Tôi muốn trò chuyện cùng cô ấy một lúc, có được không?”
Chị họ đang muốn mắng anh, Trì Sương miễn cưỡng nói, “Được.”
Vì vậy, chị họ chỉ có thể dùng ánh mắt chết người nhìn Mạnh Hoài Khiêm, vẫn đứng dậy nhường vị trí, rời khỏi ban công.
Mạnh Hoài Khiêm không có ngồi xuống, mà là đứng ở bên người cô, ----- rất đúng lúc, vừa hay giúp cô chặn lại ánh mặt trời.
“Có cái gì tôi có thể giúp được không?” anh thấp giọng hỏi.
Dường như anh không biết bản thân mình bỉ ổi như thế nào, hình như anh luôn cần một lý do mới dám đi con đường kia.
Nhưng là, không có ai cho.
Anh muốn di chuyển từng chút từng chút một, nhưng lại có người đến ngăn cản, nhắc nhở anh, “Con đường này rất nguy hiểm. Mời đi hướng khác.”
Trì Sương cũng không biết anh chạy tới đây làm gì.
Cô cũng cho là anh đã chết, anh đột nhiên lại xác chết vùng dậy.
Làm sao vậy, trước là muốn thay bạn tốt chiếu cố cô, bây giờ lại có lý do thoát tục hơn nữa à?
Nếu như ở lúc trước, cô nhất định châm chọc anh thật tốt, một chút mặt mũi cũng không lưu cho anh, nhưng bây giờ, cô không có hứng thú, cô giương mắt, “Anh cứ coi mình là khách, tới nhà hàng của tôi tiêu xài nhiều lần chính là hỗ trợ tốt nhất.”
Sau khi nói xong, cô đứng lên, phải về phòng làm việc.
Cô đối với những chuyện này không có hứng thú.
Bây giờ nếu là Lương Tiềm tự mình tới trước mặt cô, cô cũng không muốn nói nhiều một chữ, nếu như trong tay cô có cây đao, cô vẫn rất tình nguyện đâm cho hắn khắp người toàn lỗ máu.
Mạnh Hoài Khiêm và chuyện này không có chút quan hệ nào.
Vẫn nên để cho anh tránh sang một bên đi.
“Thật xin lỗi.”
ở lúc cô đứng dậy, Mạnh Hoài Khiêm đột nhiên mở miệng nói,
Anh quay lưng về phía ánh sáng, gần như không thấy rõ vẻ mặt của anh.
Chẳng qua là ba chữ này, dường như là khắc chế, tựa như ở trong lòng anh nới hàng trăm ngàn lần.
Có thể cô đã nghe anh nói xin lỗi quá nhiều lần, nhưng trong nháy mắt cô hiểu rõ, anh không phải vì bạn tốt của mình - Lương Tiềm nói xin lỗi.
Cô biết, anh đang vì sự kiện kia nói xin lỗi.
Nhưng cô không nghĩ nói rõ, tức giận từng cái từng cái một tiết ra, cô không phân rõ vì cái gì, cô tăng âm lượng, lạnh lùng nói, “Thay Lương Tiềm sao? Anh là cha của hắn hay con trai của anh ta, anh ta làm cái gì cũng để cho anh phụ trách trách nhiệm sao?”
Tại sao lại tức giận.
Cô cũng không biết.
Mạnh Hoài Khiêm thấp giọng, “Tôi không phải đang nói chuyện này.”
“Vậy còn có cái gì?” Trì Sương hỏi ngược lại.
Cô đã không nhớ, anh biết.
Mạnh Hoài Khiêm chỉ cảm thấy nhắc tới sự kiện kia, buổi tối hôm đó cũng khó khăn.
Trì Sương nhàn nhạt nhìn anh một cái, đi vòng qua người anh, chỉ để lại một mùi hương anh đã không quen thuộc nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.