Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó
Chương 87: Chương 87(2)
Lâm Miên Miên
13/01/2024
Trì Sương nhướng mày, "Cút!"
Chẳng lẽ cô là đàn ông?
ai muốn làm một tên đàn ông xấu xa chứ!
Dung Khôn cười to, sau đó lại nghiêm túc nói, "bà chủ Trì, giúp tôi một việc đi, mệnh lệnh từ cha mẹ truyền xuống, nếu tôi không hẹn gặp người ta, phỏng đoán họ đuổi đứa con bất hiếu này ra khỏi nhà mất."
cuối cùng Trì Sương vẫn là không nhịn được Dung Khôn mềm mỏng cầu xin, không thể làm gì khác ngoài đáp ứng làm kỳ đà cản mũi.
Cô cho là kỳ đà cản mũi nữa là Trình Việt, lại không nghĩ tới Mạnh Hoài Khiêm tới đón cô.
Tấm lòng của Dung Khôn người đi đường đều biết.
Trì Sương lười mắng hắn, Trình Việt cũng được, Mạnh Hoài Khiêm cũng được, đối với cô mà nói đều tốt.
Bốn người hẹn nhau ở trường tập bắn.
khi thay đồng phục bắn súng, Dung Khôn thấp giọng nói với Mạnh Hoài Khiêm, "Coi như là mình thiếu cậu."
Mấy ngày nay, Dung Khôn có một loại giả thiết, nếu như lúc ấy hắn không lắm mồm ngăn cản Hoài Khiêm vậy bây giờ tình huống sẽ như thế nào?
Cho nên, anh ta nhận, nhận đây là lỗi của hắn.
"Cậu không thiếu mình." Mạnh Hoài Khiêm trầm tĩnh uốn nắn hắn, "Là mình sai."
Là do anh né tránh tình cảm của bản thân, làm sao có thể trách người khác được.
trong cuộc đời có một lần hèn yếu như vậy, đã là cực hạn của anh, anh tuyệt đối không có khả năng phạm phải lần thứ hai.
"Không có vấn đề." Dung Khôn nói, "Mình coi là mình thiếu cậu là được, cho nên mình phải trả, nhưng mà, nói trước, mình chỉ phụ trách tạo cơ hội cho cậu, Trì Sương muốn lựa chọn thế nào đó là chuyện của cô ấy."
Trì Sương cùng đối tượng hẹn hò của Dung Khôn- Nhạc Chỉ Đồng trò chuyện khá vui vẻ.
Chẳng qua là trò chuyện một chút, chờ đến lúc Mạnh Hoài Khiêm và Dung Khôn đi ra tìm các cô, vừa hay nghe Nhạc Chỉ Đồng kéo tay Trì Sương nói, "Thật trùng hợp, thật ra thì nếu cô muốn biết về phương diện này, ngược lại tôi có thể đề của cho cô một người."
Dung Khôn nheo mắt.
Nhạc Chỉ Đồng giương môi, "Nhà ngoại tôi kinh doanh dịch vụ ăn uống, bây giờ trên danh nghĩa tập đoàn ăn uống ấy do anh họ tôi xử lý, anh ấy có đủ kinh nghiệm, nếu không, tôi đem danh thiếp của anh ấy cho cô, hai người có thể trò chuyện?"
Mạnh Hoài Khiêm tỉnh táo nhìn về phía Dung Khôn.
Dung Khôn dùng ánh mắt cầu xin sự tha thứ.
Trì Sương gật đầu, "Cũng được nha."
Nụ cười của Nhạc Chỉ Đồng sâu hơn, "Hơn nữa, ngoài ra nói với cô một tiếng, anh họ tôi vẫn thích cô, anh ấy rất thích một bộ phim mà cô đóng."
Dung Khôn:"?"
Rốt cuộc là ai muốn coi mắt ai?
Lúc Trì Sương lấy điện thoại di động ra, hắn bước nhanh về phía trước, mỉm cười cắt đứt cuộc đối thoại của hai cô, "Chờ rất lâu rồi đúng không?"
Mạnh Hoài Khiêm chậm rãi tới, đứng ở bên người Trì Sương, đây là một tư thái bảo vệ.
Dung Khôn cảm thấy, chỉ cần không có mù cũng nhìn ra được vị này đối với Trì Sương có tâm tư.
Nhưng mà hết lần này đến lần khác....
Nhạc Chỉ Đồng giơ điện thoại lên, "Gửi danh thiếp cho cô."
Đây là đem quyền chủ động giao cho Trì Sương, Trì Sương muốn thêm thì thêm, không muốn thêm cũng được.
Trì Sương đáp một tiếng, chẳng qua là không biết mình đến trường bắn, nên cô cũng không có lập tức lấy điện thoại ra.
"Tay anh đã khỏi chưa?"
Mạnh Hoài Khiêm hoạt động cổ tay, nghe được câu này, ngẩn người, thân thể so với ý thức nhanh hơn, đã tháo bao tay xuống, đem tay trái ra trước mặt cô, "Đã sớm tốt rồi."
Trên tay anh còn quấn một lớp vải lụa mỏng.
Nhưng mà anh vẫn sinh hoạt tự nhiên, theo như lời anh nói, dường như đã hết bệnh.
"Sẽ lưu lại vết sẹo?" cô như là thuận miệng hỏi một chút.
"...Chắc vậy." anh thành thực trả lời, "Nhưng mà không sao."
Trì Sương lại cau mày, "Tôi sẽ nghĩ biện pháp."
Dẫu sao vết thương này của anh cũng là do cô tạo thành, bất luận như thế nào cô cũng phải "Phụ trách", ít nhất cũng phải hết sức "phụ trách."
Mạnh Hoài Khiêm đang muốn khuyên giải an ủi cô, cho dù lưu lại vết sẹo cũng không sao, Dung Khôn nghe lọt tai, giống như là bị gì, điên cuồng kịch liệt ho khan, tiếng ho khan vang lên trong nhà khách. Bị Nhạc Chỉ Đồng hận không thể tránh xa hắn tám trăm thước.
Ba người đều nhìn hắn như người ngoài hành tinh vậy.
Dung Khôn đã ho khan đến mức đỏ mặt, anh ta xua tay một cái, uể oải nói, "Gần đây có chút ho khan."
Nhạc Chỉ Đồng cùng Trì Sương đồng thanh nói,"Vậy anh còn đến đây!"
Ra ngoài cũng phải đeo khẩu trang chứ!
Trì Sương cảm giác toàn bộ nhà khách đều là vi khuẩn, nếu như không phải là thay quần áo cùng trang bị xong, cô đã sớm chạy đi rồi.
Dung Khôn tuyệt vọng nghĩ.
Tuy anh ta tự giễu mình là bảo đao già, nhưng mà thiên phú của hắn lại không thể so với người anh em chưa từng nói yêu đương sao?
...
Mạnh Hoài Khiêm cũng coi là rút ra suy luận từ một trường hợp.
hôm nay anh không có ra sân, mà làm huấn luyện viên cho Trì Sương, toàn bộ hành trình đều ở đây hướng dẫn cô.
Trì Sương mang kính an toàn còn đeo tai nghe và bao tay vào, xúc giác cũng không có nhạy bén như vậy, cho dù Mạnh Hoài Khiêm cúi người, hơi thở vẫn quanh quẩn bên tai cô, cô cũng vô tri vô giác.
Đoàng, đoàng, đoàng___
Trì Sương chưa bắn súng bao giờ, thành tích của một người mới chỉ có thể như vậy.
Nhưng cô chẳng quan tâm.
Bàn tay cô rung lên, cô chỉ cảm thấy sung sướng cùng buông thả.
Mạnh Hoài Khiêm đứng sau lưng cô, anh ngưng mắt nhìn cô. Anh buộc mình không nghĩ bất kỳ suy nghĩ "nếu như" nào nữa, anh vĩnh viễn không thể trở về lúc đó được, khá may mà anh vẫn có thể nắm chặt được thời điểm hiện tại.
bốn người bọn họ ở trường bắn chia ra.
Mạnh Hoài Khiêm tới đón Trì Sương, tự nhiên cũng phải phụ trách đưa cô an toàn về nhà.
Xe cộ ban đêm chạy rất nhanh, Trì Sương ngồi ghế phó lái cúi đầu nhìn điện thoại di động, dường như cùng người trò chuyện bên kia sục sôi ngất trời.
Sự dạy dỗ làm cho Mạnh Hoài Khiêm không có cách nào thực hiện hành vi này.
Anh chỉ có thể trầm mặc chú ý tới đường xá phía trước.
"Cô muốn biết nhiều hơn sao?"
Trong xe an tĩnh, giọng nói trầm thấp càng rõ ràng hơn.
Trì Sương đang hỏi những minh tinh mà cô biết có sản phẩm nào làm mờ vết sẹo không, bất thình lình nghe được câu nói, "Cái gì?"
"Phùng Hạc Thành. Cô muốn biết nhiều hơn sao?"
"Ai?" một giây sau Trì Sương mới phản ứng được, "Anh nói là anh họ của cô Nhạc à?"
"Cô muốn biết anh ta nói gì à?" Mạnh Hoài Khiêm nắm chặt tay lái, nhưng giọng vẫn bình tĩnh nói, "Tôi có thể đi hỏi thăm."
Cái gì với cái gì cơ.
Trì Sương cũng hết ý kiến, "Anh nghe cái gì chứ?"
Cô chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Hỏi thăm cuộc sống riêng của người ta sao? Hỏi xem đã yêu đương mấy lần rồi, sức khỏe có tốt không, gia đình có bệnh di truyền gì không, có phải không?"
"Mạnh Hoài Khiêm, anh có phải bị bệnh không?"
Anh chính xác là có bệnh mà.
Anh đúng là có bệnh mà.
Mặc dù gặp mặt được mấy lần, nhưng cũng đủ làm anh chán ghét Phùng Hạc Thành.
Mạnh Hoài Khiêm nghĩ như vậy nhưng anh làm sao có thể nói ra câu như vậy.
Đừng quen người đó.
Đừng thêm wechat của anh ta.
Không muốn cô nói chuyện với anh ta.
Có thể hắn là người tồi tệ.
Trì Sương, đừng để ý tới anh ta.
Những lời này, đều hóa thành một câu đầy uất ức, "Cô muốn biết nhiều hơn tôi có thể đi hỏi thăm."
Trì Sương rất ít khi bị người nào đó chọc giận, nhưng Mạnh Hoài Khiêm lại là một ngoại lệ.
Vốn là không muốn thêm bạn bè với anh họ của cô Nhạc, bây giờ cô đối với tình yêu tạm thời không có chút hứng thú. Một vài người bạn cũng cố gắng giới thiệu đàn ông mới cho cô, giống như bây giờ nếu cô có tin vui thì nó sẽ là đả kích với Lương Tiềm____ làm ơn, nếu quả thật cô làm như vậy, đến tột cùng là ai đả kích ai.
Cô tuyệt đối sẽ không để một tên khốn ảnh hưởng đến cuộc sống của mình.
Ngày nào đó cô yêu đương lần nữa, đối phương nhất định là người cô thật tâm thích, là người cô thật lòng mà không phải là "hành động theo cảm tính, " "Nhất thời rung động."
Trì Sương mỉm cười, " Anh nghe đi, đừng giở trò bịp bợm với tôi là được."
Cô không lo lắng Mạnh Hoài Khiêm biến đen thành trắng.
Nhưng tâm tư của anh chàng này thì lại rất có thể sẽ đổi trắng thay đen.
Mạnh Hoài Khiêm dừng lại.
"Vậy tôi sẽ hỏi thăm tình hướng cụ thể của anh ta trước."
Yết hầu của anh khẽ lăn, chậm chạp kiềm chế nói, "Trước mắt cô đừng cùng anh ta nói chuyện, có được hay không?"
Ai cũng có nhược điểm, không ai là hoàn mỹ không sưt mẻ cả.
Anh sẽ tìm ra nhược điểm của Phùng Hạc Thành, cũng tìm ra được lỗ hổng.
Đột nhiên Trì Sương phát hiện, Mạnh Hoài Khiêm so với hai năm đầu trầm lặng hơn, bực bội hơn.
Người này đúng là có bệnh mà.
Nếu như cô không ngăn cản, anh thật có thể lật khắp thế giới lên tìm hiểu về một người mà cô căn bản không biết, đến cuối cùng đừng liên lụy cô là được!
Cô có chút tức giận, ra lệnh anh dừng xe.
"Làm sao? Có phải sau này bất luận tôi cùng người đàn ông nào tiếp xúc, anh cũng phải đi điều tra?" Trì Sương mắng anh, "Anh cho rằng anh là ai? Anh họ Trì sao? Anh là cha mẹ tôi sao?"
Cái tật xấu gì vậy?
Ai nuông chiều ra thế?
"Có thể là tôi không?"
Năm chữ này, như một chiếc búa nặng nề hết lần này đến lần khác đập mạnh xuống.
Người đàn ông mà cô tiếp xúc.
Có thể là tôi không?
Chẳng lẽ cô là đàn ông?
ai muốn làm một tên đàn ông xấu xa chứ!
Dung Khôn cười to, sau đó lại nghiêm túc nói, "bà chủ Trì, giúp tôi một việc đi, mệnh lệnh từ cha mẹ truyền xuống, nếu tôi không hẹn gặp người ta, phỏng đoán họ đuổi đứa con bất hiếu này ra khỏi nhà mất."
cuối cùng Trì Sương vẫn là không nhịn được Dung Khôn mềm mỏng cầu xin, không thể làm gì khác ngoài đáp ứng làm kỳ đà cản mũi.
Cô cho là kỳ đà cản mũi nữa là Trình Việt, lại không nghĩ tới Mạnh Hoài Khiêm tới đón cô.
Tấm lòng của Dung Khôn người đi đường đều biết.
Trì Sương lười mắng hắn, Trình Việt cũng được, Mạnh Hoài Khiêm cũng được, đối với cô mà nói đều tốt.
Bốn người hẹn nhau ở trường tập bắn.
khi thay đồng phục bắn súng, Dung Khôn thấp giọng nói với Mạnh Hoài Khiêm, "Coi như là mình thiếu cậu."
Mấy ngày nay, Dung Khôn có một loại giả thiết, nếu như lúc ấy hắn không lắm mồm ngăn cản Hoài Khiêm vậy bây giờ tình huống sẽ như thế nào?
Cho nên, anh ta nhận, nhận đây là lỗi của hắn.
"Cậu không thiếu mình." Mạnh Hoài Khiêm trầm tĩnh uốn nắn hắn, "Là mình sai."
Là do anh né tránh tình cảm của bản thân, làm sao có thể trách người khác được.
trong cuộc đời có một lần hèn yếu như vậy, đã là cực hạn của anh, anh tuyệt đối không có khả năng phạm phải lần thứ hai.
"Không có vấn đề." Dung Khôn nói, "Mình coi là mình thiếu cậu là được, cho nên mình phải trả, nhưng mà, nói trước, mình chỉ phụ trách tạo cơ hội cho cậu, Trì Sương muốn lựa chọn thế nào đó là chuyện của cô ấy."
Trì Sương cùng đối tượng hẹn hò của Dung Khôn- Nhạc Chỉ Đồng trò chuyện khá vui vẻ.
Chẳng qua là trò chuyện một chút, chờ đến lúc Mạnh Hoài Khiêm và Dung Khôn đi ra tìm các cô, vừa hay nghe Nhạc Chỉ Đồng kéo tay Trì Sương nói, "Thật trùng hợp, thật ra thì nếu cô muốn biết về phương diện này, ngược lại tôi có thể đề của cho cô một người."
Dung Khôn nheo mắt.
Nhạc Chỉ Đồng giương môi, "Nhà ngoại tôi kinh doanh dịch vụ ăn uống, bây giờ trên danh nghĩa tập đoàn ăn uống ấy do anh họ tôi xử lý, anh ấy có đủ kinh nghiệm, nếu không, tôi đem danh thiếp của anh ấy cho cô, hai người có thể trò chuyện?"
Mạnh Hoài Khiêm tỉnh táo nhìn về phía Dung Khôn.
Dung Khôn dùng ánh mắt cầu xin sự tha thứ.
Trì Sương gật đầu, "Cũng được nha."
Nụ cười của Nhạc Chỉ Đồng sâu hơn, "Hơn nữa, ngoài ra nói với cô một tiếng, anh họ tôi vẫn thích cô, anh ấy rất thích một bộ phim mà cô đóng."
Dung Khôn:"?"
Rốt cuộc là ai muốn coi mắt ai?
Lúc Trì Sương lấy điện thoại di động ra, hắn bước nhanh về phía trước, mỉm cười cắt đứt cuộc đối thoại của hai cô, "Chờ rất lâu rồi đúng không?"
Mạnh Hoài Khiêm chậm rãi tới, đứng ở bên người Trì Sương, đây là một tư thái bảo vệ.
Dung Khôn cảm thấy, chỉ cần không có mù cũng nhìn ra được vị này đối với Trì Sương có tâm tư.
Nhưng mà hết lần này đến lần khác....
Nhạc Chỉ Đồng giơ điện thoại lên, "Gửi danh thiếp cho cô."
Đây là đem quyền chủ động giao cho Trì Sương, Trì Sương muốn thêm thì thêm, không muốn thêm cũng được.
Trì Sương đáp một tiếng, chẳng qua là không biết mình đến trường bắn, nên cô cũng không có lập tức lấy điện thoại ra.
"Tay anh đã khỏi chưa?"
Mạnh Hoài Khiêm hoạt động cổ tay, nghe được câu này, ngẩn người, thân thể so với ý thức nhanh hơn, đã tháo bao tay xuống, đem tay trái ra trước mặt cô, "Đã sớm tốt rồi."
Trên tay anh còn quấn một lớp vải lụa mỏng.
Nhưng mà anh vẫn sinh hoạt tự nhiên, theo như lời anh nói, dường như đã hết bệnh.
"Sẽ lưu lại vết sẹo?" cô như là thuận miệng hỏi một chút.
"...Chắc vậy." anh thành thực trả lời, "Nhưng mà không sao."
Trì Sương lại cau mày, "Tôi sẽ nghĩ biện pháp."
Dẫu sao vết thương này của anh cũng là do cô tạo thành, bất luận như thế nào cô cũng phải "Phụ trách", ít nhất cũng phải hết sức "phụ trách."
Mạnh Hoài Khiêm đang muốn khuyên giải an ủi cô, cho dù lưu lại vết sẹo cũng không sao, Dung Khôn nghe lọt tai, giống như là bị gì, điên cuồng kịch liệt ho khan, tiếng ho khan vang lên trong nhà khách. Bị Nhạc Chỉ Đồng hận không thể tránh xa hắn tám trăm thước.
Ba người đều nhìn hắn như người ngoài hành tinh vậy.
Dung Khôn đã ho khan đến mức đỏ mặt, anh ta xua tay một cái, uể oải nói, "Gần đây có chút ho khan."
Nhạc Chỉ Đồng cùng Trì Sương đồng thanh nói,"Vậy anh còn đến đây!"
Ra ngoài cũng phải đeo khẩu trang chứ!
Trì Sương cảm giác toàn bộ nhà khách đều là vi khuẩn, nếu như không phải là thay quần áo cùng trang bị xong, cô đã sớm chạy đi rồi.
Dung Khôn tuyệt vọng nghĩ.
Tuy anh ta tự giễu mình là bảo đao già, nhưng mà thiên phú của hắn lại không thể so với người anh em chưa từng nói yêu đương sao?
...
Mạnh Hoài Khiêm cũng coi là rút ra suy luận từ một trường hợp.
hôm nay anh không có ra sân, mà làm huấn luyện viên cho Trì Sương, toàn bộ hành trình đều ở đây hướng dẫn cô.
Trì Sương mang kính an toàn còn đeo tai nghe và bao tay vào, xúc giác cũng không có nhạy bén như vậy, cho dù Mạnh Hoài Khiêm cúi người, hơi thở vẫn quanh quẩn bên tai cô, cô cũng vô tri vô giác.
Đoàng, đoàng, đoàng___
Trì Sương chưa bắn súng bao giờ, thành tích của một người mới chỉ có thể như vậy.
Nhưng cô chẳng quan tâm.
Bàn tay cô rung lên, cô chỉ cảm thấy sung sướng cùng buông thả.
Mạnh Hoài Khiêm đứng sau lưng cô, anh ngưng mắt nhìn cô. Anh buộc mình không nghĩ bất kỳ suy nghĩ "nếu như" nào nữa, anh vĩnh viễn không thể trở về lúc đó được, khá may mà anh vẫn có thể nắm chặt được thời điểm hiện tại.
bốn người bọn họ ở trường bắn chia ra.
Mạnh Hoài Khiêm tới đón Trì Sương, tự nhiên cũng phải phụ trách đưa cô an toàn về nhà.
Xe cộ ban đêm chạy rất nhanh, Trì Sương ngồi ghế phó lái cúi đầu nhìn điện thoại di động, dường như cùng người trò chuyện bên kia sục sôi ngất trời.
Sự dạy dỗ làm cho Mạnh Hoài Khiêm không có cách nào thực hiện hành vi này.
Anh chỉ có thể trầm mặc chú ý tới đường xá phía trước.
"Cô muốn biết nhiều hơn sao?"
Trong xe an tĩnh, giọng nói trầm thấp càng rõ ràng hơn.
Trì Sương đang hỏi những minh tinh mà cô biết có sản phẩm nào làm mờ vết sẹo không, bất thình lình nghe được câu nói, "Cái gì?"
"Phùng Hạc Thành. Cô muốn biết nhiều hơn sao?"
"Ai?" một giây sau Trì Sương mới phản ứng được, "Anh nói là anh họ của cô Nhạc à?"
"Cô muốn biết anh ta nói gì à?" Mạnh Hoài Khiêm nắm chặt tay lái, nhưng giọng vẫn bình tĩnh nói, "Tôi có thể đi hỏi thăm."
Cái gì với cái gì cơ.
Trì Sương cũng hết ý kiến, "Anh nghe cái gì chứ?"
Cô chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Hỏi thăm cuộc sống riêng của người ta sao? Hỏi xem đã yêu đương mấy lần rồi, sức khỏe có tốt không, gia đình có bệnh di truyền gì không, có phải không?"
"Mạnh Hoài Khiêm, anh có phải bị bệnh không?"
Anh chính xác là có bệnh mà.
Anh đúng là có bệnh mà.
Mặc dù gặp mặt được mấy lần, nhưng cũng đủ làm anh chán ghét Phùng Hạc Thành.
Mạnh Hoài Khiêm nghĩ như vậy nhưng anh làm sao có thể nói ra câu như vậy.
Đừng quen người đó.
Đừng thêm wechat của anh ta.
Không muốn cô nói chuyện với anh ta.
Có thể hắn là người tồi tệ.
Trì Sương, đừng để ý tới anh ta.
Những lời này, đều hóa thành một câu đầy uất ức, "Cô muốn biết nhiều hơn tôi có thể đi hỏi thăm."
Trì Sương rất ít khi bị người nào đó chọc giận, nhưng Mạnh Hoài Khiêm lại là một ngoại lệ.
Vốn là không muốn thêm bạn bè với anh họ của cô Nhạc, bây giờ cô đối với tình yêu tạm thời không có chút hứng thú. Một vài người bạn cũng cố gắng giới thiệu đàn ông mới cho cô, giống như bây giờ nếu cô có tin vui thì nó sẽ là đả kích với Lương Tiềm____ làm ơn, nếu quả thật cô làm như vậy, đến tột cùng là ai đả kích ai.
Cô tuyệt đối sẽ không để một tên khốn ảnh hưởng đến cuộc sống của mình.
Ngày nào đó cô yêu đương lần nữa, đối phương nhất định là người cô thật tâm thích, là người cô thật lòng mà không phải là "hành động theo cảm tính, " "Nhất thời rung động."
Trì Sương mỉm cười, " Anh nghe đi, đừng giở trò bịp bợm với tôi là được."
Cô không lo lắng Mạnh Hoài Khiêm biến đen thành trắng.
Nhưng tâm tư của anh chàng này thì lại rất có thể sẽ đổi trắng thay đen.
Mạnh Hoài Khiêm dừng lại.
"Vậy tôi sẽ hỏi thăm tình hướng cụ thể của anh ta trước."
Yết hầu của anh khẽ lăn, chậm chạp kiềm chế nói, "Trước mắt cô đừng cùng anh ta nói chuyện, có được hay không?"
Ai cũng có nhược điểm, không ai là hoàn mỹ không sưt mẻ cả.
Anh sẽ tìm ra nhược điểm của Phùng Hạc Thành, cũng tìm ra được lỗ hổng.
Đột nhiên Trì Sương phát hiện, Mạnh Hoài Khiêm so với hai năm đầu trầm lặng hơn, bực bội hơn.
Người này đúng là có bệnh mà.
Nếu như cô không ngăn cản, anh thật có thể lật khắp thế giới lên tìm hiểu về một người mà cô căn bản không biết, đến cuối cùng đừng liên lụy cô là được!
Cô có chút tức giận, ra lệnh anh dừng xe.
"Làm sao? Có phải sau này bất luận tôi cùng người đàn ông nào tiếp xúc, anh cũng phải đi điều tra?" Trì Sương mắng anh, "Anh cho rằng anh là ai? Anh họ Trì sao? Anh là cha mẹ tôi sao?"
Cái tật xấu gì vậy?
Ai nuông chiều ra thế?
"Có thể là tôi không?"
Năm chữ này, như một chiếc búa nặng nề hết lần này đến lần khác đập mạnh xuống.
Người đàn ông mà cô tiếp xúc.
Có thể là tôi không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.