Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Chương 88: Chương 88(2)

Lâm Miên Miên

15/01/2024

Tốt.

Hắn chỉ muốn lấy lại quyền kiểm soát cuộc sống của mình mà thôi.

Anh ta không muốn lúc phiền não tới cực điểm còn phải băn khoăn cô ở trong phòng nên không thể hút thuốc, không nghĩ lúc kết thúc một ngày làm việc bận rộn trở về nhà, còn phải vì nói câu nào chưa tốt, biểu tình có chỗ nào không đúng không mà hết lần này đến lần khác xin lỗi, càng không muốn, ở từng giây phút trong cuộc đời dài đằng đẵng sau này đều phải suy đoán cô có yêu hắn hay không.

Cuối cùng vẫn là không cam lòng.

Hắn biết, sau khi chia tay, sẽ có người người muốn thay thế vị trí của hắn, anh ta cũng biết, không bao lâu sau, cô sẽ cùng một người đàn ông khác ở bên cạnh nhau.

Cô sẽ quên mất anh tra.

Giống như lúc hai người bọn họ còn ở bên nhau, tên khốn họ Nhậm kia tìm tới cửa, cô cũng chỉ hời hợt nói ____

"Anh tới đây làm gì?"

"Không phải đã nói qua với anh rồi sao, không thể nào."

"Tôi đã có bạn trai, sau này đừng tới tìm tôi nữa."

Anh ta đã từng nhiều lần nghe qua, cô cùng bạn trai cũ kia từng có thời điểm vô cùng ngọt ngào.

Cô cùng từng ở vòng bạn bè đăng tin, "Thời điểm đọc và tìm hiểu kịch bản, người nào đó một mực không chỉnh tề ngay ngắn, nghĩ rằng anh ấy không thích hợp làm luật sư mà thích hợp làm biên kịch hơn"," anh ấy tới Hoành Điếm thăm ban, ngây người ở đó ba ngày, hỏi tôi, tại sao không có đạo diễn nào tới bắt chuyện với anh ấy chứ, sắp bị anh ấy chọc cho cười chết mất rồi..."

Anh ta chắc chắn, anh ta không muốn trở thành Nhậm Cảnh Phong.

Anh ta muốn ở trong cuộc đời của cô, ở trong trí nhớ lưu lại dấu ấn đậm nét nhất.

-

Để cho đến nhiều năm sau, cô sẽ không quên cái tên Lương Tiềm này.

Hận so với yêu còn mãnh liệt hơn.

Trì Sương nghiêng đầu, thấy là Lương Tiềm, cau mày hạ mi, lại khôi phục vẻ bình thường.

Lương Tiềm đi tới, đứng trước mặt cô, anh ta không dám nhìn vào mắt cô, vì vậy di chuyển tầm mắt xuống dưới, ở trên tay của cô, ngón tay trắng nõn dây dưa với mái tóc đen..

"Sương Sương, anh biết em đã đem anh vào danh sách đen." Lương Tiềm thấp giọng nói, "Bán đảo Tinh Ngữ anh muốn chuyển cho em đứng tên , trừ những thứ này ra, bây giờ mặt tiền nhà hàng của em, nếu em nguyện ý, anh cũng sẽ mua lại cho em..."

Anh ta lải nhải suốt, hận không thể đem tất cả những gì mình có cho cô.

Trì Sương chỉ có thể lẳng lặng nhìn anh ta, cô mới phát hiện, cô không còn sự tức giận như dự đoán. Thời gian trôi qua thật là mau, thoáng một cái cũng đã ba tháng rồi, cô nghĩ, nếu như không phải anh ta xuất hiện trước mặt cô có thể nhiều nhất là nửa năm sau, cô cũng sẽ không nghĩ tới người này.

Nguyên lai chuyện làm cho cô tức giận, hôm nay nghĩ tới, bất quá cũng chỉ là mây khói thoáng qua.

Cho nên thời gian quả thật là thuốc giải tốt nhất, không có gì không thể quên, không có gì không thể buông tay.

Hứa Thư Ninh tìm một vòng không thấy Lương Tiềm trở về, cô ta cùng huấn luyện viên nói một tiếng, chuẩn bị trở về phòng thay đồ cho nữ thay quần áo, thay xong ở đại sảnh chờ Lương Tiềm.. Mới đi một đoạn đường, lại thấy được Lương Tiềm, ánh sáng ở hàng lang không sáng ngời, đồng thời, cô ta cũng nhận ra Trì Sương đang đứng đối diện mình.

Có tin không?

Bất luận là bao nhiêu năm đi chăng nữa, Trì Sương vĩnh viễn là người cô ta sợ nhất.

Khi cô ta thấy Trì Sương, tay sẽ run rẩy, hô hấp trở nên khó khăn, nội tâm cũng bị đốt cháy bởi sự áy náy.

Ở trước mặt Trì Sương, cô ta giống như một con chuột, con chuột thấy người, thấy ánh sáng, sẽ ôm đầu chạy tán loạn. Cô ta không hề đau khổ vì bạn trai hồi tưởng về bạn gái cũ, thậm chí cô ta còn lui lại về phía sau một bước, đem bản thân mình giấu trong bóng tối.

Vì vậy mà cô ta nghe được những lời đó của Lương Tiềm.

Lời nói hèn mọn.

"Anh biết em hận anh, em hận anh là đúng, chú dì hận anh cũng đúng, chẳng qua là, em đừng cự tuyệt những thứ này có được không?"

"Anh đã nghĩ xong rồi, sẽ không kết hôn với bất kỳ người nào, em cũng biết, anh từ... trở lại liền lập di chúc, anh sẽ không đi sửa đổi."

Cô ngây ngẩn.



Giọng nói lạnh lẽo của Trì Sương truyền tới, "Là điều gì để cho anh cảm thấy, giữa tôi và anh còn có thể gặp mặt nói chuyện phiếm?"

"Lương Tiềm, tôi hy vọng, đây là lần cuối cùng anh xuất hiện trước mặt tôi." Trì Sương khoanh tay, trong mắt bình tĩnh không gợn sóng, "Rất sung sướng đúng không, mấy phút ở trong hôn lễ kia thoái hôn, đủ để kéo dài tuổi thọ."

"Không phải..."

Lương Tiềm biết cô muốn kết thúc cuộc trò chuyện này.

Anh ta muốn kéo dài.

Muốn phủ nhận.

Anh ta không biết, giờ khắc này, bóng người hắn đã không còn cao lớn nữa, thậm chí anh ta còn khom người cúi đầu. Đây là bản năng khắc sâu trong xương anh ta, đây là kí ức trong cơ bắp, đến trước mặt Trì Sương, hắn sẽ đem mình bày ở vị trí này. Trừ mấy phút này ra, anh ta chưa bao giờ thắng nổi cô.

Hứa Thư Ninh cắn chặt môi dưới, nước mắt chảy xuống.

Cô ta chưa từng thấy cảnh tượng hai người đồng thời xuất hiện.

Cô ta chỉ gặp một lần, chỉ một lần, cô ta cần gì phải u mê không tỉnh tới hôm nay.

Trì Sương cất giọng quát lên, "Nhìn đủ rồi chứ?"

Trái tim Hứa Thư Ninh theo đó run lên.

"Mạnh Hoài Khiêm, nhìn đủ rồi thì anh đi ra đi."

Hứa Thư Ninh bước một bước kia lại thu hồi lại ____ rất lâu sau này, cô ta đều ở đây suy nghĩ, nếu như ngày đó cô ta đi ra ngoài, có thể hay không hết thảy đều không giống nhau, đó là cọng rơm cuối cùng trước khi cô ta rơi vào vũng bùn.

Lương Tiềm chợt quay đầu.

Ở một đầu lối đi, người đàn ông còn mặc trang phục cưỡi ngựa chậm rãi tới.

Sắc mặt Mạnh Hoài Khiêm ngưng trọng đi tới bên người Trì Sương.

Đây cũng là bản năng anh khắc ở trong xương.

Lương Tiềm khó tin nhìn Mạnh Hoài Khiêm, tay anh ta buông lỏng ở bên người vô thức nắm chặt thành quả đấm. Những lời anh ta nghe được ở bên dốc núi không ngừng vọng về bên tai hắn, anh ta có điều kiêng kỵ bạn mình và bạn gái đi quá gần, bọn họ đều biết, đáng hận là, hắn phòng bị như vậy, cảnh giác như vậy, vẫn không phòng được dã tâm của sói lang.

"Là tôi sai." Mạnh Hoài Khiêm thấp giọng nhẹ dỗ Trì Sương. "Đừng nóng giận."

Nếu như biết Lương Tiềm sẽ đến, anh sẽ không để cho cô đối mặt với chuyện như vậy.

Trì Sương hận hận lườm anh một cái, "Anh để cho tôi chán ghét tận 5 phút."

Tôi nghiệt sâu nặng, không thể tha thứ!

Nếu như không phải ở nơi công cộng, cô đã sớm đi rồi, cô có thể tưởng tượng ra được, Lương Tiềm sẽ một mực đi theo cô.

Anh ta đã sớm không có mặt mũi, tự nhiên không có vấn đề gì, nhưng cô không muốn ở chỗ này cho người khác xem trò cười.

"Thật xin lỗi." thật ra Mạnh Hoài Khiêm cũng mới tới không lâu, thành khẩn nói xin lỗi.

Anh nghe được cô đang nói chuyện, liền không có lập tức đi tới.

"Chán ghét muốn chết."

Trì Sương không để ý tới Lương Tiềm nữa, chẳng qua là trước khi đi lại hung ác trợn mắt nhìn Mạnh Hoài Khiêm một cái, ý tứ rất rõ ràng" Chờ một chút lại tìm anh tính sổ!"

...

Mâu thuẫn giữa Mạnh Hoài Khiêm và Lương Tiềm như thế nào, Trì Sương cũng không quan tâm.

Chẳng qua là lúc đi ra, lạnh lùng nhìn trên người Mạnh Hoài Khiêm một cái, thấy trên mặt anh không có thương tích, lúc này mới âm thầm yên tâm, hai người họ đánh như thế nào cũng không có vấn đề, nhưng đây là trường hợp nào chứ, nếu truyền ra bên ngoài cô cũng đi theo cùng nhau xấu hổ mất mặt.

Trì Sương người này, gánh nặng tư tưởng rất nặng. Cũng có thể hiểu được, dẫu sao cô cũng từng ở dưới ống kính mười năm, dù hướng về phía ánh đèn lấp lánh nhiều hơn nữa, cô cũng có thể không nháy mắt, rất ít người có thể so với người làm nghệ thuật quan tâm mặt mũi hơn, nhất là cô.

Nếu như cô không coi trọng mặt mũi một chút, Lương Tiềm căn bản sẽ không có chút hao tổn nào rời đi hiện trường hôn lễ.



Mà lúc vừa rồi, cô cũng sẽ gân giọng lên, "mọi người đều đến đây xem nha, nơi nay có súc sinh hóa thành hình người nè."

"Đẹp mắt không?" Trì Sương mỉm cười hỏi.

Trong lòng Mạnh Hoài Khiêm than thở một tiếng.

Anh vẫn là lạnh nhạt đi.

Trước đây từ ánh mắt của cô, đại khái anh cũng biết cô đang suy nghĩ gì. Trên thực tế, anh so với cô càng chán ghét, hận Lương Tiềm lại đến trêu chọc cô.

"Tôi cho là..." anh nói ba chữ sau, lại rơi vào trầm mặc.

"Cho rằng tại sao, anh cho rằng tại sao!" Trì Sương cũng đã nhìn thấu anh, "Anh cho rằng tôi muốn làm nhục anh ta, anh cho rằng tôi rất cần lời xin lỗi cùng sự hối hận của anh ta phải không?"

"Đừng tưởng rằng tôi cũng là phàm nhân tục tử ngu xuẩn như anh!" Trì Sương hận không thể lập tức mắng to, "Anh cho rằng chỉ cần anh ta quỳ xuống cầu xin tha thứ, chỉ cần anh ta khóc lóc chảy nước mắt nước mũi thì tôi sẽ xúc động, tôi sẽ sảng khoái phải không?"

"Tôi không có nghĩ như vậy."

Mạnh Hoài Khiêm không chớp mắt nhìn cô.

Mặc dù bị cô mắng, nhưng mà lại làm anh vui vẻ.

Bởi vì anh biết, cô không có bị sự kiện kia làm ảnh hưởng, cô vẫn là cô của hai năm trước.

"Thật biết cho là nha." Trì Sương thay đổi sắc mặt rất nhanh, lại gần anh, "Tình huống chân chính để cho tôi sảng khoái chỉ có một, đó chính là anh ta đi chết đi."

"Anh cho là, anh có thể làm được sao?"

Mạnh Hoài Khiêm không có lên tiếng.

Anh cầm tay lái, như là trầm tư, mặt mũi trầm tĩnh, nháy mắt có mấy cái gì đó, trong mắt anh lóe lên vẻ lạnh lùng của kẻ liều mạng.

"Câm rồi?"

Nửa ngày không đáp lại, Trì Sương tức giận mắng anh.

"Đang suy nghĩ chuyện này nên thực hiện như thế nào."

Trì Sương:"..."

Yên lặng một lúc sau.

Cô không nhịn được mà cười lớn.

Người này có chút bản lĩnh, chỉ dùng một câu nói đơn giản như vậy đã làm cho cô xua tan đi giông bão.

Mạnh Hoài Khiêm nghe được cô cười, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Dỗ cô vui vẻ là thật, dời đi lực chú ý của cô cũng là thật.

Nhưng một góc nhỏ sâu trong nội tâm, Lương Tiềm đã sớm chết rất nhiều lần.

...

Buổi tối hôm đó, người ngoài- Dung Khôn nhận được ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện.

Ảnh chụp màn hình nội dung cuộc trò chuyện của Trì Sương và anh ta____

[Đột nhiên chuyển tiền cho tôi làm gì?']

[Tôi bỏ tiền, anh đem khuê mật tiểu Mạnh của anh đi đến chỗ chuyên khoa đi, cho anh ta đến khoa thần kinh cùng não bộ xem một chút.]

[???']

Dung Khôn: [Bà chủ Trì có ý gì?]

Mạnh Hoài Khiêm nhìn chằm chằm vào ảnh chụp màn hình nhiều lần, vô nhân tính trả lời: [ Cậu không cần biết!]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook