Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó
Chương 89: Chương 89(1)
Lâm Miên Miên
16/01/2024
Chuyến đi đến trường đua ngựa này, đối với Lương Tiềm và Hứa Thư Ninh mà nói đều không vui vẻ gì.
Lương Tiềm chìm trong thế giới cảm xúc của bản thân, cũng không kịp thời phát hiện cả một đường đi Hứa Thư Ninh đều rất an tĩnh, nếu như không thời thời điểm xuống xe nhìn cô ta một cái, thậm chí hắn đều không có cảm giác còn một người trên xe.
Hứa Thư Ninh người cũng như tên.
Tính tình ôn hòa, chưa bao giờ cùng người khác phát sinh tranh chấp. Người như vậy rất thích hợp để sống qua ngày, bản thân cô ta không có quá nhiều ý tưởng, cô ta rất dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần có một địa phương yên thân gửi phận là được.
"Sao vậy?" Lương Tiềm thu liễm tâm trạng, cười hỏi cô ta, "Cưỡi ngựa thú vị không?"
Hứa Thư Ninh hơi ngửa đầu, nhìn hắn một cái, tay cô ta lạnh như băng, lòng cũng rất mờ mịt.
Rõ ràng hắn nói mỗi một chữ cô ta đều nghe hiểu, nhưng tại sao phảng phất như mất đi chức năng ngôn ngữ vậy, cũng không biết nên trả lời anh ta như thế nào, chỉ có thể lặng im.
"Xem ra em không quá vui vẻ." Lương Tiềm đối với điều này cũng không quá bất ngờ, "Cũng rất bình thường, người không biết cưỡi ngựa rất khó tìm thấy niềm vui trong đó, yên tâm, anh sẽ không miễn cưỡng em làm chuyện em không thích, lần sau nếu như anh đi thì anh chỉ đi một mình."
Vậy cô Trì thì sao?
Cô Trì cùng anh có chung sở thích phải không?
Hứa Thư Ninh rất muốn nói những lời này, nhưng lại nuốt trở vào.
Cô ta khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Hai người vào phòng, tâm trạng của Lương Tiềm không tốt, nói với Hứa Thư Ninh mấy câu liền vào phòng làm việc.
Thời điểm Hứa Thư Ninh tâm phiền ý loạn cũng sẽ có phương thức làm mình thoải mái.
Khi Lương Tiềm xử lý xong chuyện trên tay đi ra, đã là rạng sáng, dưới lầu truyền tới âm thanh, anh ta vịn cầu thang đi xuống, một màn trước mắt làm hắn trố mắt nghẹn họng ____
Hứa Thư Ninh đang quỵ xuống đất, trong tay cầm giẻ lau lau sàn nhà.
Sàn nhà bị cô ta lau đến phát sáng, không nhiễm một hạt bụi.
"Em đang làm gì vậy?" Lương Tiềm kinh ngạc hỏi.
Hứa Thư Ninh ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, mờ mịt mấy giây, dường như mới nhìn rõ người trước mặt là hắn, cô ta cười một cái, "Nhà giống như có vết bẩn, em cũng không có chuyện để làm, lau dọn giết thời gian thôi."
Mỗi lần không vui là tay cô ta lại không thể dừng lại.
Cô ta không có cách nào cùng người khác lớn tiếng ồn ào.
Đều nói đứa trẻ khóc mới có đường ăn, nhưng cho tới bây giờ cô ta chưa ăn qua đường làm sao biết khóc chứ.
Có người cho cô ta một viên đường, cô ta nếm, là ngọt, nhưng mà cô ta lại không rõ vì sao càng ăn càng khổ.
Lương Tiềm không biết làm sao, giơ tay nhéo sống mũi một cái: "Những chuyện như này để dì giúp việc làm là được, em không cần phải làm."
Cho nên biết đây là việc của dì giúp việc, nên cho tới bây giờ cô Trì cũng sẽ không làm, phải không?
Hứa Thư Ninh gượng cười, "Được, em biết rồi. Anh có đói bụng không, có muốn em nấu bữa khuya cho anh không?"
"Không cần." Lương Tiềm cũng không có khẩu vị, nhìn cô ta một cái, khó có thể tưởng tượng được cô ta đã lau sàn nhà bao lâu, ban đêm mùa thu lạnh mà trên trán lại tràn đầy mồ hôi, phá lệ đáng thương, anh ta nói chậm lại, "Thư Ninh, em cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Chờ anh ta lên lầu, Hứa Thư Ninh siết chặt giẻ lau, cô ta cúi thấp đầu, từng giọt tường giọt nước mắt rơi xuống sàn nhà, cũng không dám khóc thành tiếng.
"Anh sẽ không kết hôn với bất kỳ người nào."
Câu nói này như dao đâm vào ngực cô ta.
Cô ta vừa cúi đầu là đã nhìn thấy máu tươi chảy ra, nhưng mà anh ta giống như không thấy được .
Cô ta rất muốn hỏi hắn, anh vẫn còn thích cô Trì sao? Nếu như anh ta còn thích cô Trì, vậy tại sao ôm cô ta hết lần này đến lần khác, không chịu buông cô ta ra, nếu như còn yêu tại sao ở hôn lễ vứt bỏ cô Trì, nếu như anh không thương cô Trì nữa thì tại sao lại nói ra những lời hèn mọn như vậy?
Đêm nay, Hứa Thư Ninh thống khổ nhưng cũng thất vọng.
Cô ta phát hiện cô ta căn bản cũng không hiểu người đàn ông này, tóm lại anh ta yêu ai?
-
Trì Sương- người trong cuộc không được mấy ngày đã quên chuyện phát sinh ở trường đua ngựa.
Cuộc sống ở thành phố này, mỗi ngày mở mắt có rất nhiều chuyện như vậy, lúc rảnh rỗi chỉ muốn nghỉ ngơi, đã sớm không còn nếm được vị ngọt của kẹo cao su nữa, nhổ ra cũng không kịp, nơi nào còn thời gian để nhai. Đều kinh doanh mặt hàng ăn uống, một lần Trì Sương giao lưu ở buổi gặp gỡ trao đổi, ngoài ý muốn đụng phải anh họ của Nhạc Chỉ Đồng- Phùng Hạc Thành.
Ban đầu cô cũng không nhận ra anh ta ____ trên thực tế ngay cả hình cô cũng chưa thấy, căn bản không biết người này có hình dạng như thế nào.
Chẳng qua lúc ngồi xuống, theo thói quen lướt nhìn trước sau, phải trái chỗ ngồi của mình để tên ai.
Vừa hay bên phải phía trước của cô chính là Phùng Hạc Thành.
.
Phùng Hạc Thành vô cùng nổi bật ở trong một đám đàn ông trung niên. Dẫu sao liếc mắt thấy người đàn ông có vóc dáng cao một mét 8 cũng đủ dụ chú ý của người khác, khí chất ôn hòa, vóc người cao ngất, lại mặc áo sơ mi quần tây cắt xén khéo léo, ít nhất Trì Sương thấy được anh ta.
Ngũ quan của anh ta không được coi là vô cùng xuất sắc, nhưng mà đầu năm này, mị lực của đàn ông cũng không hoàn toàn nằm trên tướng mạo.
Anh ta không giống như người làm ăn, càng giống như giáo sư có kiến thức uyên bác hơn.
"Cô Trì."
Lúc hội nghị nghỉ ngơi giữa giờ, Phùng Hạc Thành chủ động tới chào hỏi cô, giọng nói thanh lãng, "Chào cô, tôi là Phùng Hạc Thành."
Anh ta không nói ra em họ Nhạc Chỉ Đồng của mình, giống như đơn thuần ở trường hợp này gặp nhau, lịch sự khách khí chào hỏi một chút.
Trì Sương mỉm cười, "Chào anh, anh Phùng."
"Vừa lúc mới tới thấy trong danh sách có tên của cô Trì tôi còn rất ngạc nhiên." Phùng Hạc Thành cười một tiếng, "Không nghĩ tới gặp được cô."
Trì Sương lâm vào trầm tư, trầm ngâm nói, "Trì Trung Tiểu Uyển giống như không có bạo lửa đến nước này?"
"Danh tiếng của Trì Trung Tiểu Uyển rất tốt." Phùng Hạc Thành nói, "Nhưng mà, cô Trì là một diễn viên ưu tú, rất nhiều người đều biết."
Bất kể lời anh ta nói là thật hay giả, cũng không thể phủ nhận được đây là lời dễ nghe.
Trì Sương cười khẽ, "Cựu, cựu diễn viên rồi."
Thời gian nghỉ ngơi cũng không lâu lắm, đơn giản tán ngẫu mấy câu sau, Phùng Hạc Thành hỏi, "Cô Trì, nếu như cô không ngại, chúng ta có thể thêm wechat được không?"
"Dĩ nhiên."
Lương Tiềm chìm trong thế giới cảm xúc của bản thân, cũng không kịp thời phát hiện cả một đường đi Hứa Thư Ninh đều rất an tĩnh, nếu như không thời thời điểm xuống xe nhìn cô ta một cái, thậm chí hắn đều không có cảm giác còn một người trên xe.
Hứa Thư Ninh người cũng như tên.
Tính tình ôn hòa, chưa bao giờ cùng người khác phát sinh tranh chấp. Người như vậy rất thích hợp để sống qua ngày, bản thân cô ta không có quá nhiều ý tưởng, cô ta rất dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần có một địa phương yên thân gửi phận là được.
"Sao vậy?" Lương Tiềm thu liễm tâm trạng, cười hỏi cô ta, "Cưỡi ngựa thú vị không?"
Hứa Thư Ninh hơi ngửa đầu, nhìn hắn một cái, tay cô ta lạnh như băng, lòng cũng rất mờ mịt.
Rõ ràng hắn nói mỗi một chữ cô ta đều nghe hiểu, nhưng tại sao phảng phất như mất đi chức năng ngôn ngữ vậy, cũng không biết nên trả lời anh ta như thế nào, chỉ có thể lặng im.
"Xem ra em không quá vui vẻ." Lương Tiềm đối với điều này cũng không quá bất ngờ, "Cũng rất bình thường, người không biết cưỡi ngựa rất khó tìm thấy niềm vui trong đó, yên tâm, anh sẽ không miễn cưỡng em làm chuyện em không thích, lần sau nếu như anh đi thì anh chỉ đi một mình."
Vậy cô Trì thì sao?
Cô Trì cùng anh có chung sở thích phải không?
Hứa Thư Ninh rất muốn nói những lời này, nhưng lại nuốt trở vào.
Cô ta khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Hai người vào phòng, tâm trạng của Lương Tiềm không tốt, nói với Hứa Thư Ninh mấy câu liền vào phòng làm việc.
Thời điểm Hứa Thư Ninh tâm phiền ý loạn cũng sẽ có phương thức làm mình thoải mái.
Khi Lương Tiềm xử lý xong chuyện trên tay đi ra, đã là rạng sáng, dưới lầu truyền tới âm thanh, anh ta vịn cầu thang đi xuống, một màn trước mắt làm hắn trố mắt nghẹn họng ____
Hứa Thư Ninh đang quỵ xuống đất, trong tay cầm giẻ lau lau sàn nhà.
Sàn nhà bị cô ta lau đến phát sáng, không nhiễm một hạt bụi.
"Em đang làm gì vậy?" Lương Tiềm kinh ngạc hỏi.
Hứa Thư Ninh ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, mờ mịt mấy giây, dường như mới nhìn rõ người trước mặt là hắn, cô ta cười một cái, "Nhà giống như có vết bẩn, em cũng không có chuyện để làm, lau dọn giết thời gian thôi."
Mỗi lần không vui là tay cô ta lại không thể dừng lại.
Cô ta không có cách nào cùng người khác lớn tiếng ồn ào.
Đều nói đứa trẻ khóc mới có đường ăn, nhưng cho tới bây giờ cô ta chưa ăn qua đường làm sao biết khóc chứ.
Có người cho cô ta một viên đường, cô ta nếm, là ngọt, nhưng mà cô ta lại không rõ vì sao càng ăn càng khổ.
Lương Tiềm không biết làm sao, giơ tay nhéo sống mũi một cái: "Những chuyện như này để dì giúp việc làm là được, em không cần phải làm."
Cho nên biết đây là việc của dì giúp việc, nên cho tới bây giờ cô Trì cũng sẽ không làm, phải không?
Hứa Thư Ninh gượng cười, "Được, em biết rồi. Anh có đói bụng không, có muốn em nấu bữa khuya cho anh không?"
"Không cần." Lương Tiềm cũng không có khẩu vị, nhìn cô ta một cái, khó có thể tưởng tượng được cô ta đã lau sàn nhà bao lâu, ban đêm mùa thu lạnh mà trên trán lại tràn đầy mồ hôi, phá lệ đáng thương, anh ta nói chậm lại, "Thư Ninh, em cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Chờ anh ta lên lầu, Hứa Thư Ninh siết chặt giẻ lau, cô ta cúi thấp đầu, từng giọt tường giọt nước mắt rơi xuống sàn nhà, cũng không dám khóc thành tiếng.
"Anh sẽ không kết hôn với bất kỳ người nào."
Câu nói này như dao đâm vào ngực cô ta.
Cô ta vừa cúi đầu là đã nhìn thấy máu tươi chảy ra, nhưng mà anh ta giống như không thấy được .
Cô ta rất muốn hỏi hắn, anh vẫn còn thích cô Trì sao? Nếu như anh ta còn thích cô Trì, vậy tại sao ôm cô ta hết lần này đến lần khác, không chịu buông cô ta ra, nếu như còn yêu tại sao ở hôn lễ vứt bỏ cô Trì, nếu như anh không thương cô Trì nữa thì tại sao lại nói ra những lời hèn mọn như vậy?
Đêm nay, Hứa Thư Ninh thống khổ nhưng cũng thất vọng.
Cô ta phát hiện cô ta căn bản cũng không hiểu người đàn ông này, tóm lại anh ta yêu ai?
-
Trì Sương- người trong cuộc không được mấy ngày đã quên chuyện phát sinh ở trường đua ngựa.
Cuộc sống ở thành phố này, mỗi ngày mở mắt có rất nhiều chuyện như vậy, lúc rảnh rỗi chỉ muốn nghỉ ngơi, đã sớm không còn nếm được vị ngọt của kẹo cao su nữa, nhổ ra cũng không kịp, nơi nào còn thời gian để nhai. Đều kinh doanh mặt hàng ăn uống, một lần Trì Sương giao lưu ở buổi gặp gỡ trao đổi, ngoài ý muốn đụng phải anh họ của Nhạc Chỉ Đồng- Phùng Hạc Thành.
Ban đầu cô cũng không nhận ra anh ta ____ trên thực tế ngay cả hình cô cũng chưa thấy, căn bản không biết người này có hình dạng như thế nào.
Chẳng qua lúc ngồi xuống, theo thói quen lướt nhìn trước sau, phải trái chỗ ngồi của mình để tên ai.
Vừa hay bên phải phía trước của cô chính là Phùng Hạc Thành.
.
Phùng Hạc Thành vô cùng nổi bật ở trong một đám đàn ông trung niên. Dẫu sao liếc mắt thấy người đàn ông có vóc dáng cao một mét 8 cũng đủ dụ chú ý của người khác, khí chất ôn hòa, vóc người cao ngất, lại mặc áo sơ mi quần tây cắt xén khéo léo, ít nhất Trì Sương thấy được anh ta.
Ngũ quan của anh ta không được coi là vô cùng xuất sắc, nhưng mà đầu năm này, mị lực của đàn ông cũng không hoàn toàn nằm trên tướng mạo.
Anh ta không giống như người làm ăn, càng giống như giáo sư có kiến thức uyên bác hơn.
"Cô Trì."
Lúc hội nghị nghỉ ngơi giữa giờ, Phùng Hạc Thành chủ động tới chào hỏi cô, giọng nói thanh lãng, "Chào cô, tôi là Phùng Hạc Thành."
Anh ta không nói ra em họ Nhạc Chỉ Đồng của mình, giống như đơn thuần ở trường hợp này gặp nhau, lịch sự khách khí chào hỏi một chút.
Trì Sương mỉm cười, "Chào anh, anh Phùng."
"Vừa lúc mới tới thấy trong danh sách có tên của cô Trì tôi còn rất ngạc nhiên." Phùng Hạc Thành cười một tiếng, "Không nghĩ tới gặp được cô."
Trì Sương lâm vào trầm tư, trầm ngâm nói, "Trì Trung Tiểu Uyển giống như không có bạo lửa đến nước này?"
"Danh tiếng của Trì Trung Tiểu Uyển rất tốt." Phùng Hạc Thành nói, "Nhưng mà, cô Trì là một diễn viên ưu tú, rất nhiều người đều biết."
Bất kể lời anh ta nói là thật hay giả, cũng không thể phủ nhận được đây là lời dễ nghe.
Trì Sương cười khẽ, "Cựu, cựu diễn viên rồi."
Thời gian nghỉ ngơi cũng không lâu lắm, đơn giản tán ngẫu mấy câu sau, Phùng Hạc Thành hỏi, "Cô Trì, nếu như cô không ngại, chúng ta có thể thêm wechat được không?"
"Dĩ nhiên."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.