Chương 28: Giày Đâu, Làm Xong Chưa?
Lâm Lăng Thất
01/12/2021
Không hiểu sao lúc truyện lên app thì các đoạn cứ dính vào nhau một nùi như vậy nữa TT_TT nếu đọc thấy khó chịu quá thì các bạn qua trình duyệt web đọc nha, mình check ở trình duyệt thì vẫn cách dòng bình thường.
Xin lỗi vì sự bất tiện nhé!
______________________________________________________
Xem như đã đem một nữ thanh niên tri thức có ý đồ tiễn bước đi, mẹ Trần lao tâm lao lực mà thở ra một hơi. Lại ngó đến vẻ mặt không tim không phổi của con bé Ái Ân nhà mình, bà chỉ cảm thấy cực kỳ bất lực, hận sắt không thành thép, muốn cho con đứa con gái ruột này mấy bàn tay để nó tỉnh ra.
Đàn ông tốt như Lâm Kiến Quốc, là thanh niên trí thức mà Từ Lệ Anh còn chạy tới tận cửa nhà bà đoạt người. Còn đứa con gái ngốc này thì sao, bộ dạng cứ ngơ ngơ ngác ngác. Không lẽ lúc bà sinh, con bé này bỏ lại đầu óc trong bụng bà quên mang theo hả?
Ba Trần là đàn ông nên ông cũng không quá để tâm đến chuyện này: “Được rồi, cũng đều qúa bữa rồi, cả đám không đói bụng à. Con gái à, hôm nay buổi tối làm cho ba món gì ngon vậy, ba đều đói lả.”
“Nhà ta còn lại ít hạt dẻ, nếu còn cất tiếp thì không sinh trùng cũng là mọc mầm ra cây con luôn. Thế nên con đem hạt dẻ lột ra hết, làm tương hạt dẻ cho mọi người.”
“Tương hạt dẻ, món đó ăn ngon không?” Trước nay không nghe nói qua cách làm này bao giờ.
“Hôm nay anh thử chẳng phải sẽ biết sao.” Đối với đồ ăn mình làm ra, Trần Ái Ân vẫn rất có niềm tin.
Trước khi xuyên qua, Trần Ái Ân không có ham mê gì khác, thời gian các cô gái khác dùng để dạo phố yêu đương thì cô dùng hết để nghiên cứu mỹ thực.
Thập niên 70, nguyên liệu tuy rằng không phong phú, nhưng cũng không phải là không có.
Có giỏi đến mấy thì không bột cũng đố gột nên hồ. Chỉ cần Trần gia có nguyên liệu nấu ăn, Trần Ái Ân đều nấu ra được mùi vị, những người khác trong nhà tự nhiên là không kén chọn, chỉ có khen ngợi hết lời.
Nhắc tới tay nghề con gái nhà mình, ba Trần lông mày đều nhướng lên: “Kiến Quốc à, kỳ nghỉ của anh có hạn, mấy ngày nay phải tranh thủ nếm thử tay nghề con bé Ái Ân đó. Không phải tôi nói quá với anh đâu, mẹ anh nấu ăn cũng ngót vài chục năm, nhưng hoàn toàn so không lại với tay nghề của con bé này.”
Làm đàn ông, tìm một người vợ biết sống quan trọng lắm.
Cô gái tốt như con gái nhà ông, Lâm Kiến Quốc bỏ lỡ thôn này, thì không có nhà trọ nào khác nữa đâu.
Ba Trần dĩ nhiên không biết câu “Muốn bắt lấy trái tim một người đàn ông, thì phải bắt lấy dạ dày của anh ta trước”, nhưng đại khái ý tứ này, không cần người khác chỉ, ba Trần cũng tự mình có thể ngộ ra được.
Lâm Kiến Quốc làm bộ như không nghe hiểu: “Tất nhiên rồi, tuy mới được nếm qua hai lần, nhưng tay nghề của Ái Ân đúng là cực tốt. Ba, nào, lại không ăn, đồ ăn Ái Ân nấu đều nguội mất.”
Anh nhìn ra được Trần Ái Ân chỉ muốn làm em vợ anh. Ngay cả bản thân anh hiện tại cũng vậy, không có ý tưởng dư thừa nào với cô.
Nếu hai người đều không có ý tứ trong phương diện này, Lâm Kiến Quốc tự nhiên sẽ không làm gì để chọc Trần Ái Ân mất hứng, lại khiến cho ta mẹ Trần hiểu lầm. Hành động biểu cảm đều theo tiêu chuẩn anh ruột mà làm.
Chờ ngồi vào bàn, đôi đũa liền nhanh chóng gắp tới, hạt dẻ đưa vào trong miệng, mềm mại thơm ngọt lại mang theo một chút vị tương nồng nồng, một chữ: Tuyệt!
Vì thế, đũa Lâm Kiến Quốc thực tự nhiên mà lại tốc độ gắp lần thứ hai, một ngụm là hết.
Người nhà họ Trần còn chưa nếm được đũa đầu, Lâm Kiến Quốc đã một người giải quyết hai đũa, tốc độ này, khiến người Trần gia xem mà trợn mắt há hốc mồm, thực sự là ăn ngon như vậy hả?
Cảm giác có gì không ổn, khuôn mặt đen của Lâm Kiến Quốc hơi khó thấy mà đỏ hồng: “Ở bộ đội con hay ăn cơm như vậy.” Ngày hôm qua là cố tình khống chế một chút, hôm nay trong lúc nhất thời quên mất, liền đem thói quen ở bộ đội lôi ra xài: Ba phút thu phục một bữa cơm.
Trần Bảo Quốc trộm hỏi Trần Ái Ân: “Nhập ngũ rồi ăn cơm đều lẹ vậy hả mày?” Hắn đã thấy qua, Lâm Kiến Quốc lùa ba phát là có thể lùa xong một chén cơm.
Trần Ái Ân cũng nhỏ giọng trả lời một câu: “Em lại không phải bộ đội, làm sao biết được.”
Mẹ Trần liếc mắt trừng con gái một cái, làm cho hai anh em song sinh ngậm miệng không nói nữa. Đã giúp không được thì thôi đi, đừng có kéo chân sau hai ông bà này, chỉ biết gây sự!
Trần Bảo Quốc cùng Trần Ái Ân rất bất đắc dĩ, đặc biệt là Trần Ái Ân. Đời trước là cô không thích cũng người khác thân cận, chướng mắt những người đàn ông kia. Hiện tại thì hay rồi, ba mẹ là lo cô gả không được, lại càng sốt ruột cô bỏ lỡ đối tượng tốt là Lâm Kiến Quốc.
Bữa cơm này, những người khác ăn đến độ vui sướng, chỉ riêng Trần Ái Ân, mặt đen thui.
Có thể đừng đem con gái đẩy mạnh tiêu thụ như vậy được không!
Cơm chiều vừa kết thúc, mẹ Trần đã nhanh nhẹn đem chén đũa rửa dọn xong. Thấy Lâm Kiến Quốc đang ở nhà chính nói chuyện phiếm với ba Trần, bà liền chen vào phòng con gái hỏi: “Giày đâu, làm xong chưa? Con nhanh lấy ra, để Kiến Quốc thử xem có vừa không, lỡ có lớn nhỏ gì đó thì bóp một chút, nới một tẹo là sửa kịp thôi.”
Trần Ái Ân đang cũng Dương Dương chơi bò cụng đầu, nghe vậy liền cứng người, mặt giật giật nói: “Mẹ, là làm giày đó, sao xong nhanh vậy được.”
Trần mẹ căn bản không tin lời Trần Ái Ân nói: “Con là mẹ sinh, là mẹ một tay nuôi lớn. Không để con đụng đến việc nhà, trừ bỏ làm ba bữa cơm ra, thời gian khác đều để con rảnh tay làm giày cho Kiến Quốc. Với tay nghề của con, có thể làm chưa xong sao? Mà dù chưa hoàn thành thì đế giày cũng đóng tốt rồi đi? Lấy ra đây mẹ xem nào, giờ làm tiếp cũng kịp.”
Xin lỗi vì sự bất tiện nhé!
______________________________________________________
Xem như đã đem một nữ thanh niên tri thức có ý đồ tiễn bước đi, mẹ Trần lao tâm lao lực mà thở ra một hơi. Lại ngó đến vẻ mặt không tim không phổi của con bé Ái Ân nhà mình, bà chỉ cảm thấy cực kỳ bất lực, hận sắt không thành thép, muốn cho con đứa con gái ruột này mấy bàn tay để nó tỉnh ra.
Đàn ông tốt như Lâm Kiến Quốc, là thanh niên trí thức mà Từ Lệ Anh còn chạy tới tận cửa nhà bà đoạt người. Còn đứa con gái ngốc này thì sao, bộ dạng cứ ngơ ngơ ngác ngác. Không lẽ lúc bà sinh, con bé này bỏ lại đầu óc trong bụng bà quên mang theo hả?
Ba Trần là đàn ông nên ông cũng không quá để tâm đến chuyện này: “Được rồi, cũng đều qúa bữa rồi, cả đám không đói bụng à. Con gái à, hôm nay buổi tối làm cho ba món gì ngon vậy, ba đều đói lả.”
“Nhà ta còn lại ít hạt dẻ, nếu còn cất tiếp thì không sinh trùng cũng là mọc mầm ra cây con luôn. Thế nên con đem hạt dẻ lột ra hết, làm tương hạt dẻ cho mọi người.”
“Tương hạt dẻ, món đó ăn ngon không?” Trước nay không nghe nói qua cách làm này bao giờ.
“Hôm nay anh thử chẳng phải sẽ biết sao.” Đối với đồ ăn mình làm ra, Trần Ái Ân vẫn rất có niềm tin.
Trước khi xuyên qua, Trần Ái Ân không có ham mê gì khác, thời gian các cô gái khác dùng để dạo phố yêu đương thì cô dùng hết để nghiên cứu mỹ thực.
Thập niên 70, nguyên liệu tuy rằng không phong phú, nhưng cũng không phải là không có.
Có giỏi đến mấy thì không bột cũng đố gột nên hồ. Chỉ cần Trần gia có nguyên liệu nấu ăn, Trần Ái Ân đều nấu ra được mùi vị, những người khác trong nhà tự nhiên là không kén chọn, chỉ có khen ngợi hết lời.
Nhắc tới tay nghề con gái nhà mình, ba Trần lông mày đều nhướng lên: “Kiến Quốc à, kỳ nghỉ của anh có hạn, mấy ngày nay phải tranh thủ nếm thử tay nghề con bé Ái Ân đó. Không phải tôi nói quá với anh đâu, mẹ anh nấu ăn cũng ngót vài chục năm, nhưng hoàn toàn so không lại với tay nghề của con bé này.”
Làm đàn ông, tìm một người vợ biết sống quan trọng lắm.
Cô gái tốt như con gái nhà ông, Lâm Kiến Quốc bỏ lỡ thôn này, thì không có nhà trọ nào khác nữa đâu.
Ba Trần dĩ nhiên không biết câu “Muốn bắt lấy trái tim một người đàn ông, thì phải bắt lấy dạ dày của anh ta trước”, nhưng đại khái ý tứ này, không cần người khác chỉ, ba Trần cũng tự mình có thể ngộ ra được.
Lâm Kiến Quốc làm bộ như không nghe hiểu: “Tất nhiên rồi, tuy mới được nếm qua hai lần, nhưng tay nghề của Ái Ân đúng là cực tốt. Ba, nào, lại không ăn, đồ ăn Ái Ân nấu đều nguội mất.”
Anh nhìn ra được Trần Ái Ân chỉ muốn làm em vợ anh. Ngay cả bản thân anh hiện tại cũng vậy, không có ý tưởng dư thừa nào với cô.
Nếu hai người đều không có ý tứ trong phương diện này, Lâm Kiến Quốc tự nhiên sẽ không làm gì để chọc Trần Ái Ân mất hứng, lại khiến cho ta mẹ Trần hiểu lầm. Hành động biểu cảm đều theo tiêu chuẩn anh ruột mà làm.
Chờ ngồi vào bàn, đôi đũa liền nhanh chóng gắp tới, hạt dẻ đưa vào trong miệng, mềm mại thơm ngọt lại mang theo một chút vị tương nồng nồng, một chữ: Tuyệt!
Vì thế, đũa Lâm Kiến Quốc thực tự nhiên mà lại tốc độ gắp lần thứ hai, một ngụm là hết.
Người nhà họ Trần còn chưa nếm được đũa đầu, Lâm Kiến Quốc đã một người giải quyết hai đũa, tốc độ này, khiến người Trần gia xem mà trợn mắt há hốc mồm, thực sự là ăn ngon như vậy hả?
Cảm giác có gì không ổn, khuôn mặt đen của Lâm Kiến Quốc hơi khó thấy mà đỏ hồng: “Ở bộ đội con hay ăn cơm như vậy.” Ngày hôm qua là cố tình khống chế một chút, hôm nay trong lúc nhất thời quên mất, liền đem thói quen ở bộ đội lôi ra xài: Ba phút thu phục một bữa cơm.
Trần Bảo Quốc trộm hỏi Trần Ái Ân: “Nhập ngũ rồi ăn cơm đều lẹ vậy hả mày?” Hắn đã thấy qua, Lâm Kiến Quốc lùa ba phát là có thể lùa xong một chén cơm.
Trần Ái Ân cũng nhỏ giọng trả lời một câu: “Em lại không phải bộ đội, làm sao biết được.”
Mẹ Trần liếc mắt trừng con gái một cái, làm cho hai anh em song sinh ngậm miệng không nói nữa. Đã giúp không được thì thôi đi, đừng có kéo chân sau hai ông bà này, chỉ biết gây sự!
Trần Bảo Quốc cùng Trần Ái Ân rất bất đắc dĩ, đặc biệt là Trần Ái Ân. Đời trước là cô không thích cũng người khác thân cận, chướng mắt những người đàn ông kia. Hiện tại thì hay rồi, ba mẹ là lo cô gả không được, lại càng sốt ruột cô bỏ lỡ đối tượng tốt là Lâm Kiến Quốc.
Bữa cơm này, những người khác ăn đến độ vui sướng, chỉ riêng Trần Ái Ân, mặt đen thui.
Có thể đừng đem con gái đẩy mạnh tiêu thụ như vậy được không!
Cơm chiều vừa kết thúc, mẹ Trần đã nhanh nhẹn đem chén đũa rửa dọn xong. Thấy Lâm Kiến Quốc đang ở nhà chính nói chuyện phiếm với ba Trần, bà liền chen vào phòng con gái hỏi: “Giày đâu, làm xong chưa? Con nhanh lấy ra, để Kiến Quốc thử xem có vừa không, lỡ có lớn nhỏ gì đó thì bóp một chút, nới một tẹo là sửa kịp thôi.”
Trần Ái Ân đang cũng Dương Dương chơi bò cụng đầu, nghe vậy liền cứng người, mặt giật giật nói: “Mẹ, là làm giày đó, sao xong nhanh vậy được.”
Trần mẹ căn bản không tin lời Trần Ái Ân nói: “Con là mẹ sinh, là mẹ một tay nuôi lớn. Không để con đụng đến việc nhà, trừ bỏ làm ba bữa cơm ra, thời gian khác đều để con rảnh tay làm giày cho Kiến Quốc. Với tay nghề của con, có thể làm chưa xong sao? Mà dù chưa hoàn thành thì đế giày cũng đóng tốt rồi đi? Lấy ra đây mẹ xem nào, giờ làm tiếp cũng kịp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.