Chương 27: Nữ Chủ Đói Bụng, Dĩ Nhiên Nên Để Nam Chủ Chịu Trách Nhiệm Rồi
Lâm Lăng Thất
01/12/2021
Không hiểu sao lúc truyện lên app thì các đoạn cứ dính vào nhau một nùi như vậy nữa TT_TT nếu đọc thấy khó chịu quá thì các bạn qua trình duyệt web đọc nha, mình check ở trình duyệt thì vẫn cách dòng bình thường.
Xin lỗi vì sự bất tiện nhé!
______________________________________________________
Nghĩ đến các thanh niên tri thức khác ăn hiếp Từ Lệ Anh, làm hại cô ôm bụng đói, người giúp cô lại là em gái mình, Trần Bảo Quốc nhịn không được nói một câu: “Ái Ân, em đem khoai lang đỏ của Lâm Kiến Quốc đưa cho thanh niên tri thức Từ ăn hả?”
Một giây trước vẫn còn yên lặng miên mang nghĩ xem hình tượng của mình lúc này thế nào, có thể khiến Lâm Kiến Quốc nảy sinh hảo cảm không, một giây sau, Từ Lệ Anh suýt chút nữa bị miếng khoai lang đỏ đang ngậm trong miệng kia làm nghẹn: Đây, đây là khoai lang đỏ nấu cho Lâm đại ca sao?
“Ừ.”
Nữ chủ là người của nam chủ, nữ chủ đói bụng, dĩ nhiên nên để nam chủ chịu trách nhiệm rồi.
Cô không đem đồ ăn của Lâm Kiến Quốc đưa cho Từ Lệ Anh ăn, chẳng lẽ lại từ trong miệng mình moi ra một chén cơm đưa cô ấy, để tăng cường sức chiến đấu cho Từ Lệ Anh, suy yếu sức lực bản thân cô sao?
Từ Lệ Anh mặt đỏ lừ lên: “Ái Ân, sao cậu không nói sớm cho tôi biết. Lâm đại ca là quân nhân, ngày thường ở bộ đội tham gia huấn luyện nhiều, rất vất vả đó. Anh ấy vất vả như vậy, đều là vì bảo vệ quốc gia, giữ gìn hoà bình. Cho dù chúng ta có nhịn đói, cũng phải nhường cho quân nhân ăn no bụng, có sức có lực chứ. Cậu sao lại có thể…”
Làm tôi đoạt một ngụm lương thực của Lâm Kiến Quốc hả!
Cô còn tưởng rằng cô ăn chính là phần cơm buổi tối của Trần Ái Ân, cho nên ăn đến đặc biệt yên tâm thoải mái. Dù sao Trần Ái Ân cũng là bạn tốt của cô. Cô gặp khó khăn, Trần Ái Ân giúp cô một tay, chia một ngụm cơm cho cô, cũng không phải là chuyện gì quá mức.
Hiện tại biết mình ăn chính là phần của Lâm Kiến Quốc, Từ Lệ Anh hận không thể lập tức có cái động cho cô chui vào.
Lúc này, cô hoàn toàn không có dũng khí đối diện với Lâm Kiến Quốc, cũng không dám tưởng tưởng Lâm Kiến Quốc sau khi nghe kể lại thì nghĩ về cô như thế nào. Nhưng mà, cô chỉ là ăn của Lâm Kiến Quốc một củ khoai lang đỏ, cũng không xem như chuyện gì to tát ha. Cô là con gái mà, Lâm Kiến Quốc hẳn là sẽ không so đo với cô đâu nhỉ?
Từ Lệ Anh ở chỗ thanh niên trí thức bị bỏ đói, sau khi chuyện này truyền khắp, có vài người đến gặp Từ Lệ Anh, tỏ vẻ bởi cô bị ấm ức mà đồng ý tiếp tế cho cô một chút lương thực.
Đối mặt những người này tự dưng ân cần giúp đỡ, Từ Lệ Anh đều rụt rè lãnh đạm mà cự tuyệt, tỏ vẻ thời buổi này lương thực nhà ai cũng đều thiếu thốn, người ăn không đủ no cũng không ít. Cô không phải nuôi gia đình, không phải làm việc nhiều như họ. Cô không muốn vì cô mà họ phải chịu đói, không có sức làm việc.
Có thể nói, biểu hiện này của Từ Lệ Anh khiến cho thanh danh của cô ở xã Hồng Kỳ ngày càng thêm tốt. Các cô gái nàng dâu trong thôn tuy cũng có chút khó chịu khi mấy người đàn ông đối xử tốt với Từ Lệ Anh như vậy, nhưng qua chuyện vừa rồi, nếu so với các nữ thanh niên tri thức khác thì quả thật Từ Lệ Anh cũng xem như là người có tự trọng tự ái, không trêu hoa ghẹo nguyệt.
Kể từ đó, mặc kệ là qua miệng nam hay nữ của xã hồng kỳ, hình tường Từ Lệ Anh đều không kém, thậm chí còn có chút danh tiếng nữa.
Nhìn đến ánh mắt cẩn thận thăm dò của Từ Lệ Anh, Trần Ái Ân cười như đang xem kịch vui.
Ở trước mặt cô, Từ Lệ Anh nói đến đúng lý hợp tình, vậy mà qua tới trước mặt Lâm Kiến Quốc lại biến thành cô vợ nhỏ nói gì nghe nấy, đến thở mạnh một cái cũng không dám.
Ai…
Trần Ái Ân đặc biệt muốn hỏi Từ Lệ Anh một câu, cô ấy cũng là mới chính thức gặp Lâm Kiến Quốc lần đầu thôi đúng không, trước kia Từ Lệ Anh nào đã từng tiếp xúc qua, sao có thể động tâm với Lâm Kiến Quốc hay vậy. Lâu nay thấy mấy anh trai thô thô một chút là Từ Lệ Anh đều chạy xa không dám tiếp xúc, cố ấy đối với đàn ông nông thôn đều khinh thường, thế mà mới gặp Lâm Kiến Quốc thì lại thay đổi rồi?
Chớp chớp mắt, Trần Ái Ân vẻ mặt hoang mang.
Chẳng lẽ, bởi vì trước kia cô chưa từng yêu đương, cũng chưa từng kết hôn nên mới mịt mờ không có cách nào hiểu được tâm lý của Từ Lệ Anh?
Mẹ Trần dù sao cũng là người đã sinh hai đứa con, cái khác bà không hiểu, chứ cái cảnh ánh mắt Từ Lệ Anh cứ như có như không đặt trên người Lâm Kiến Quốc như vậy, bà cũng xem như rõ ràng.
Mẹ Trần trong lòng căng thẳng, đứa con rể mà bà coi trọng, đang bị thanh niên tri thức Từ ngấp nghé?
Nghĩ đến con trai ngốc của mình trước kia còn có hảo cảm với người ta, suốt ngày nghĩ thế nào mới có thể làm thanh niên tri thức Từ gả cho nó. Lại nhìn đứa con gái ngốc của bà, từ khi thanh niên tri thức Từ và Lâm Kiến Quốc tiếp xúc thì nó cứ đứng đực một bên nhìn như thể người qua đường, mẹ Trần chỉ cảm thấy, cũng may mình không có nhiều con. Chỉ riêng đôi long phượng thai này là đủ để bà đau đầu rồi.
“Thanh niên tri thức Từ, thời gian không còn sớm, nhà thím không có tiện lưu cháu lại, cháu chạy nhanh về khu nhà thanh niên trí thức đi, nếu không lại không kịp ăn cơm.”
Biết Từ Lệ Anh có ý với Lâm Kiến Quốc, bất kể Từ Lệ Anh là bạn tốt của con gái bà hay đối tượng yêu thầm của thằng con ngốc nhà bà, nên đuổi nhất định phải đuổi, hơn nữa còn phải đuổi đến thẳng thừng dứt khoát.
Vạn nhất đối phương không rõ ý tứ của bà thì làm sao bây giờ?
“Thanh niên tri thức Từ à, cháu xem, cháu đói bụng, con gái thím đều đem khoai lang đỏ của Kiến Quốc cho cháu ăn. Cháu lại muốn lưu lại, như vậy đi, thím đem phần cơm của mình để lại cho cháu. Thím cũng biết, các cháu thanh niên trí thức xuống nông thôn không dễ dàng, từng ngày ở nông thôn hoàn toàn không thể so với cuộc sống ở nhà mình lúc trước. Cơm nhà người khác cho, cháu ngại không thể ăn, nhưng phần cơm này của thím, cháu có thể ăn.”
Mẹ Trần dù sao cũng là trưởng bối của Từ Lệ Anh, nếu cô dám để cho mẹ Trần vì cô mà đói bụng, vậy thì thanh danh mà cô vất vả mới xây lên được liền bị huỷ hoại hoàn toàn rồi.
Từ Lệ Anh đứng lên: “Thím, đây không phải thím lấy lời cháu mà nói sao? Thật ngại quá, Lâm đại ca, xin lỗi anh nha. Em, em về trước.”
Xin lỗi vì sự bất tiện nhé!
______________________________________________________
Nghĩ đến các thanh niên tri thức khác ăn hiếp Từ Lệ Anh, làm hại cô ôm bụng đói, người giúp cô lại là em gái mình, Trần Bảo Quốc nhịn không được nói một câu: “Ái Ân, em đem khoai lang đỏ của Lâm Kiến Quốc đưa cho thanh niên tri thức Từ ăn hả?”
Một giây trước vẫn còn yên lặng miên mang nghĩ xem hình tượng của mình lúc này thế nào, có thể khiến Lâm Kiến Quốc nảy sinh hảo cảm không, một giây sau, Từ Lệ Anh suýt chút nữa bị miếng khoai lang đỏ đang ngậm trong miệng kia làm nghẹn: Đây, đây là khoai lang đỏ nấu cho Lâm đại ca sao?
“Ừ.”
Nữ chủ là người của nam chủ, nữ chủ đói bụng, dĩ nhiên nên để nam chủ chịu trách nhiệm rồi.
Cô không đem đồ ăn của Lâm Kiến Quốc đưa cho Từ Lệ Anh ăn, chẳng lẽ lại từ trong miệng mình moi ra một chén cơm đưa cô ấy, để tăng cường sức chiến đấu cho Từ Lệ Anh, suy yếu sức lực bản thân cô sao?
Từ Lệ Anh mặt đỏ lừ lên: “Ái Ân, sao cậu không nói sớm cho tôi biết. Lâm đại ca là quân nhân, ngày thường ở bộ đội tham gia huấn luyện nhiều, rất vất vả đó. Anh ấy vất vả như vậy, đều là vì bảo vệ quốc gia, giữ gìn hoà bình. Cho dù chúng ta có nhịn đói, cũng phải nhường cho quân nhân ăn no bụng, có sức có lực chứ. Cậu sao lại có thể…”
Làm tôi đoạt một ngụm lương thực của Lâm Kiến Quốc hả!
Cô còn tưởng rằng cô ăn chính là phần cơm buổi tối của Trần Ái Ân, cho nên ăn đến đặc biệt yên tâm thoải mái. Dù sao Trần Ái Ân cũng là bạn tốt của cô. Cô gặp khó khăn, Trần Ái Ân giúp cô một tay, chia một ngụm cơm cho cô, cũng không phải là chuyện gì quá mức.
Hiện tại biết mình ăn chính là phần của Lâm Kiến Quốc, Từ Lệ Anh hận không thể lập tức có cái động cho cô chui vào.
Lúc này, cô hoàn toàn không có dũng khí đối diện với Lâm Kiến Quốc, cũng không dám tưởng tưởng Lâm Kiến Quốc sau khi nghe kể lại thì nghĩ về cô như thế nào. Nhưng mà, cô chỉ là ăn của Lâm Kiến Quốc một củ khoai lang đỏ, cũng không xem như chuyện gì to tát ha. Cô là con gái mà, Lâm Kiến Quốc hẳn là sẽ không so đo với cô đâu nhỉ?
Từ Lệ Anh ở chỗ thanh niên trí thức bị bỏ đói, sau khi chuyện này truyền khắp, có vài người đến gặp Từ Lệ Anh, tỏ vẻ bởi cô bị ấm ức mà đồng ý tiếp tế cho cô một chút lương thực.
Đối mặt những người này tự dưng ân cần giúp đỡ, Từ Lệ Anh đều rụt rè lãnh đạm mà cự tuyệt, tỏ vẻ thời buổi này lương thực nhà ai cũng đều thiếu thốn, người ăn không đủ no cũng không ít. Cô không phải nuôi gia đình, không phải làm việc nhiều như họ. Cô không muốn vì cô mà họ phải chịu đói, không có sức làm việc.
Có thể nói, biểu hiện này của Từ Lệ Anh khiến cho thanh danh của cô ở xã Hồng Kỳ ngày càng thêm tốt. Các cô gái nàng dâu trong thôn tuy cũng có chút khó chịu khi mấy người đàn ông đối xử tốt với Từ Lệ Anh như vậy, nhưng qua chuyện vừa rồi, nếu so với các nữ thanh niên tri thức khác thì quả thật Từ Lệ Anh cũng xem như là người có tự trọng tự ái, không trêu hoa ghẹo nguyệt.
Kể từ đó, mặc kệ là qua miệng nam hay nữ của xã hồng kỳ, hình tường Từ Lệ Anh đều không kém, thậm chí còn có chút danh tiếng nữa.
Nhìn đến ánh mắt cẩn thận thăm dò của Từ Lệ Anh, Trần Ái Ân cười như đang xem kịch vui.
Ở trước mặt cô, Từ Lệ Anh nói đến đúng lý hợp tình, vậy mà qua tới trước mặt Lâm Kiến Quốc lại biến thành cô vợ nhỏ nói gì nghe nấy, đến thở mạnh một cái cũng không dám.
Ai…
Trần Ái Ân đặc biệt muốn hỏi Từ Lệ Anh một câu, cô ấy cũng là mới chính thức gặp Lâm Kiến Quốc lần đầu thôi đúng không, trước kia Từ Lệ Anh nào đã từng tiếp xúc qua, sao có thể động tâm với Lâm Kiến Quốc hay vậy. Lâu nay thấy mấy anh trai thô thô một chút là Từ Lệ Anh đều chạy xa không dám tiếp xúc, cố ấy đối với đàn ông nông thôn đều khinh thường, thế mà mới gặp Lâm Kiến Quốc thì lại thay đổi rồi?
Chớp chớp mắt, Trần Ái Ân vẻ mặt hoang mang.
Chẳng lẽ, bởi vì trước kia cô chưa từng yêu đương, cũng chưa từng kết hôn nên mới mịt mờ không có cách nào hiểu được tâm lý của Từ Lệ Anh?
Mẹ Trần dù sao cũng là người đã sinh hai đứa con, cái khác bà không hiểu, chứ cái cảnh ánh mắt Từ Lệ Anh cứ như có như không đặt trên người Lâm Kiến Quốc như vậy, bà cũng xem như rõ ràng.
Mẹ Trần trong lòng căng thẳng, đứa con rể mà bà coi trọng, đang bị thanh niên tri thức Từ ngấp nghé?
Nghĩ đến con trai ngốc của mình trước kia còn có hảo cảm với người ta, suốt ngày nghĩ thế nào mới có thể làm thanh niên tri thức Từ gả cho nó. Lại nhìn đứa con gái ngốc của bà, từ khi thanh niên tri thức Từ và Lâm Kiến Quốc tiếp xúc thì nó cứ đứng đực một bên nhìn như thể người qua đường, mẹ Trần chỉ cảm thấy, cũng may mình không có nhiều con. Chỉ riêng đôi long phượng thai này là đủ để bà đau đầu rồi.
“Thanh niên tri thức Từ, thời gian không còn sớm, nhà thím không có tiện lưu cháu lại, cháu chạy nhanh về khu nhà thanh niên trí thức đi, nếu không lại không kịp ăn cơm.”
Biết Từ Lệ Anh có ý với Lâm Kiến Quốc, bất kể Từ Lệ Anh là bạn tốt của con gái bà hay đối tượng yêu thầm của thằng con ngốc nhà bà, nên đuổi nhất định phải đuổi, hơn nữa còn phải đuổi đến thẳng thừng dứt khoát.
Vạn nhất đối phương không rõ ý tứ của bà thì làm sao bây giờ?
“Thanh niên tri thức Từ à, cháu xem, cháu đói bụng, con gái thím đều đem khoai lang đỏ của Kiến Quốc cho cháu ăn. Cháu lại muốn lưu lại, như vậy đi, thím đem phần cơm của mình để lại cho cháu. Thím cũng biết, các cháu thanh niên trí thức xuống nông thôn không dễ dàng, từng ngày ở nông thôn hoàn toàn không thể so với cuộc sống ở nhà mình lúc trước. Cơm nhà người khác cho, cháu ngại không thể ăn, nhưng phần cơm này của thím, cháu có thể ăn.”
Mẹ Trần dù sao cũng là trưởng bối của Từ Lệ Anh, nếu cô dám để cho mẹ Trần vì cô mà đói bụng, vậy thì thanh danh mà cô vất vả mới xây lên được liền bị huỷ hoại hoàn toàn rồi.
Từ Lệ Anh đứng lên: “Thím, đây không phải thím lấy lời cháu mà nói sao? Thật ngại quá, Lâm đại ca, xin lỗi anh nha. Em, em về trước.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.